Cho anh ôm một cái được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuận Nguyễn nhíu mày, chuyện này chắc chắc Lâm Vỹ Dạ sẽ giận anh.

Tiếu Vân như một cơn gió lao đến, cầm lấy cánh tay Thuận Nguyễn kích động hỏi: "Cậu vừa nói cái gì, đứa con trong bụng Lâm Vỹ Dạ là của Trường Giang? Là cháu nội tôi?"

Võ Thanh kinh ngạc chạy đến, nhanh chóng kéo Tiếu Vân đang kích động ra, xấu hổ nói: " Mẹ, đừng như vậy được không? Có chuyện gì thì từ từ nói."

Thuận Nguyễn thản nhiên nhìn thoảng qua vẻ mặt kích động của Tiếu Vân, sau đó nhìn về phía Trường Giang vẫn còn ngây người, thấp giọng cười nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước."

Trường Giang một lúc lâu vẫn không nói gì, mãi cho đến khi người đàn ông kia ra khỏi phòng bệnh, anh mới nhìn về phía Tiếu Vân kinh ngạc hỏi: "Mọi người có nghe anh ta vừa nói gì không?"

"Có....." Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc đến ngẩn người của anh, Võ Thanh không nhịn được cười nói, "Anh Nguyễn vừa nói đứa nhỏ trong bụng Dạ Dạ là con của anh." Nghe được tin này cô ta cũng phấn chấn, nhưng mà cũng hơi lo lắng, dù sao bây giờ quan hệ giữa Lâm Vỹ Dạ với anh ca có chút đặc biệt, điều quan trọng là Dạ Dạ còn có con với chồng của cô ấy, bây giờ lại có con với anh trai cô, quan hệ phức tạp này thật sự không gỡ bỏ được rắc rối.

" Đúng vậy...." Tiểu Vân cầm lấy tay Võ Thanh, kích động lại vui mừng nói, " Đúng vậy, cậu ta vừa nói đứa nhỏ trong bụng Dạ Dạ là con của anh con, cũng chính là cháu nội mẹ, cuối cùng mẹ cũng có cháu, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng có thể được bế cháu...."

Trong lòng Trường Giang ngập tràn vui sướng, nhưng mà vui sướng xong thì lại cảm thấy rối rắm với buồn khổ nhiều hơn.

Cô có thai vì sao lại không nói cho anh biết, ngược lại là Thuận Nguyễn nói cho anh. Cô định cả đời này không cho anh biết sao? Khiến cho mọi người nghĩ rằng đứa bé đó là con của cô với Thuận Nguyễn chắc.

Lúc trước cô kiên quyết phân rõ giới hạn với anh như vậy, cả đời này không qua lại với nhau. Hiện tại cô lại mang thai đứa bé của anh, đó không phải con Thuận Nguyễn chỉ sợ tương lai sẽ đem lại rắc rối cho cô, dù sao đứa bé đó là của cô với anh, làm sao cô có thể giữ lại đứa bé đó.

"Không được, bây giờ mẹ phải đi xem cháu của mẹ, mẹ phải đi xem...." Ngay lúc Trường Giang đang sốt ruột, Tiếu Vân bỗng nhiên hưng phấn nói, sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Võ Thanh cuống quít giữ chặt lấy bà bất đắc dĩ nói: "Mẹ, đứa bé mới được bao nhiêu chứ, Dạ Dạ còn không nhìn thấy, sao mẹ có thể thấy cháu mẹ? Mẹ, đầu tiên đừng gấp gáp như vậy được không, huống chi lúc trước mẹ với chị ấy như vậy, chị có chưa chắc tha thứ cho mẹ đâu."

"Mẹ mặc kệ con bé có tha thứ không, mẹ chỉ quan tâm tới cháu mẹ." Tiếu Vân không hề để ý nói.

Võ Thanh trợn tròn mắt: "Nếu chị ấy không tha thứ cho mẹ, mẹ còn có thể bế cháu sao? Chỉ sợ còn không được gặp."

"Chuyện đó...chuyện đó..." Tiếu Vân cụp mắt, suy nghĩ một lúc lâu, bà nhìn Võ Thanh nói: "Năm đó con cũng đối xử không tốt, cô ta tha thứ cho con, vì sao lại không tha thứ cho mẹ."

Giờ phút này, vì cháu của bà, bà chẳng ngại nói hết lời tốt đẹp, ai bảo bà trông mong cháu từ lâu rồi.

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, Trường Giang khẽ cười khổ. Đúng vậy, Lâm Vỹ Dạ sẵn lòng tha thứ cho tất cả mọi người nhưng không chịu tha thứ cho bà. Bởi vì anh làm tổn thương cô quá nhiều, chỉ sợ cả đời này anh cũng không được cô tha thứ. Mà chính anh cũng không biết, đứa bé ngoài ý muốn này sẽ làm thay đổi mối quan hệ này thế nào.

"Không nói với mấy đứa nữa, bây giờ mẹ chỉ muốn đi xem đứa cháu đích tôn chưa sinh kia thôi, đừng cản mẹ..." Tiếu Vân nói xong, liền đẩy Võ Thanh chạy ra ngoài, lần này Võ Thanh muốn cản cũng không cản được.

Trường Giang giật mình, vừa định đứng dậy đuổi theo, lại không ngờ động vào miệng vết thương, liền kêu đau một tiếng.

"Anh, có sao không?" Võ Thanh vội vã đi qua đỡ lấy anh, lo lắng hỏi.

Trường Giang thấy cô ta vội vàng nói: "Em nhanh đưa mẹ về đi, bà ấy làm như vậy chỉ làm Dạ Dạ càng ghét người nhà chúng ta thôi."

" Được được....giờ em đi, anh đừng sốt ruột....."Võ Thanh nói xong, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh.

Trường Giang gắng gượng bước xuống giường, trong lòng ngập tràn nỗi khổ. Anh biết tính cách của Dạ Dạ, càng cưỡng ép cô, cô sẽ chống đối lại. Mẹ hấp tấp như vậy, thật sự chỉ càng làm cho cô ghét anh. Cô cố tình không nói cho anh biết chuyện mang thai, sao cô có thể để đứa bé họ Võ chứ, cũng không để đứa bé nhận mẹ anh là bà nội, mẹ anh thật sự suy nghĩ rất đơn giản.

"Dạ Dạ...." Thuận Nguyễn đem táo cho cô, sau đó nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi."

Lâm Vỹ Dạ nhận lấy trái táo ngạc nhiên nhìn anh ta: " Đang yên đang lành sao tự nhiên lại xin lỗi em?"

"Anh.....Anh...." Thuận Nguyễn hơi chần chừ, lại có chút lo lắng, lo lắng cô sẽ tức giận.

Lâm Vỹ Dạ cắn một miếng tác, nhìn anh khó hiểu: "Thuận Nguyễn, rốt cuộc anh muốn xin lỗi em chuyện gì, sao lại muốn nói rồi thôi vậy."

Thuận Nguyễn nghe xong, mắt nhắm mắt mở, thấp giọng nói: "Anh nói với Trường Giang là em mang thai rồi."

Lâm Vỹ Dạ chấn động, con ngươi nhanh chóng xuất hiện cảm xúc phức tạp, có tức giận, có thư thái, không hiểu sao còn có chút chờ mong.....

"Sao đó thì sao, anh ta có hỏi đứa bé của ai không?" Lâm Vỹ Dạ thản nhiên hỏi, giọng điều cực kì bình tình.

Thuận Nguyễn cẩn thận nhìn sắc mặt cô một chút, sau đó nói: "Anh ta nghe nói em mang thai thì kinh ngạc, sau đó còn không đợi anh ta mở miệng, nói đứa nhỏ là của anh ta, sau đó còn bị...."

Anh ta còn chưa nói xong, phòng bệnh chợt bị đẩy ra.

Lâm Vỹ Dạ theo bản năng nhìn ra, nhưng ngay sau đó sắc mặt cô liền tối lại, lạnh lùng mở miệng: "Bà đến đây làm gì?"

Tiếu Vân thoáng nhìn qua vẻ mặt không vui mừng của Lâm Vỹ Dạ, sau đó hạ giọng nói: "Thật xin lỗi....Tôi không phải cố ý không gõ cửa, mà là trong lòng tôi thật sự rất kích động..."Bà nói xong liền đi đến giường bệnh, tầm mắt hướng về bụng của Lâm Vỹ Dạ, giống như có thể nhìn xuyên thấu qua chăn để thấy đứa bé đang nằm trong bụng cô.

Lâm Vỹ Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn bà, miễn làm ảnh hưởng tâm trạng.

"Dạ Dạ, đứa bé được mấy tháng rồi?"

Tiếu Vân vừa nói xong mấy lời này, Lâm Vỹ Dạ nhất thời ngẩn ra, nhìn bà lạnh lùng hỏi: "Trường Giang nói với bà tôi mang thai?"

" Không phải, là tôi vô tình....."

"Anh ta còn nói đứa bé trong bụng tôi là con của anh ta đúng không?" Tiếu Vân còn chưa nói xong, Lâm Vỹ Dạ liền lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, giọng lạnh như băng, "Đừng mơ mộng, đứa bé này hoàn toàn không phải con anh ta, Thuận Nguyễn chỉ vì cảm ơn ơn cứu mạng của anh ta cho nên cố tình nói là con của anh ta chỉ để an ủi một chút thôi, anh ta liền tưởng là thật? Đúng là buồn cười."

Vừa dứt lời, khóe mắt chợt thấy bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Vỹ Dạ không hiểu sao run lên, mím chặt môi không nói thêm gì nữa.

"Dạ Dạ...." Thấy Dạ Dạ hiểu lầm, Thuận Nguyễn vội vàng mở miệng, "Em không cần như vậy, cũng không phải Trường Giang nói cho....."

"Thuận Nguyễn, anh không cần phải nói." Trường Giang thấp giọng mở miệng, sau đó đi đến kéo Tiếu Vân nói, "Mẹ, chúng ta đi thôi, không cần ở đây gò ép, đó thật sự không phải cháu của mẹ." Nếu cô đã không muốn thừa nhận đứa bé đó là của anh, như vậy, anh sẽ tôn trọng cô, không bắt buộc. Dù sao ngay từ đầu anh đã không mong chờ cô sẽ để đứa bé nhận anh làm bố.

Nghe câu nói kia của anh, Lâm Vỹ Dạ không hiểu sao trong lòng dâng lên bực bội. Cô tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, trên mặt không có một chút hờn giận nào.

"Sao không phải cháu của mẹ, rõ ràng là cháu của mẹ, sao mẹ lại gò ép...." Tiếu Vân còn cố chấp, "Trường Giang, mẹ thật sự muốn ôm cháu, nếu đứa bé là con của con, vậy chờ sau khi sinh nó ra, con đưa đứa bé về nhà họ Võ được không....."

"Đừng có nằm mơ, sao tôi có thể để con tôi bước vào nhà họ Võ mấy người, nhận bà là bà nội?" Lâm Vỹ Dạ lạnh lùng nói, "Hai người ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Nói xong, cô liền nằm xuống, kéo chăn trùm lên đầu, giống như không muốn nhìn thấy hai người họ.

Trường Giang buồn bã, nhìn Tiếu Vân bất đắc dĩ nói: "Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn bế cháu như vậy thì theo con ra ngoài."

"Nhưng mà...."

"Con xin mẹ, mẹ...." Trường Giang nhìn thoáng qua giường bệnh, sau đó nhìn Tiếu Vân gần như cầu xin nói, "Đi thôi!"

Anh thật sự không muốn làm cho cô chán ghét nữa, ánh mắt chán ghét với lạnh lùng như vết dao khắc sâu trong tim anh.

Tiếu Vân mím môi, luyến tiếc nhìn thoáng qua bụng Lâm Vỹ Dạ, sau đó thở dài một cái, mang theo vẻ mặt âu sầu đi theo Trường Giang ra ngoài phòng bệnh.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lâm Vỹ Dạ mơi kéo chăn ra, thở dài, nhìn trần nhà có chút tức giận nói: "Trước đây đối xử với em như vậy, bây giờ lại vì đứa bé,à lấy lòng em, bọn họ thật sự cho là em sẽ tha thứ dễ dàng sao?"

"Dạ Dạ....." Thuận Nguyễn nhìn cô, nói lời thành khẩn, "Nói cho cùng, em vẫn ghi hận chuyện năm đó, nếu như em thật lòng muốn buông bỏ, quyết tâm không liên lụy đến bọn họ, thì lúc nãy không nên có thái độ quyết liệt như vậy."

"Những tổn thương với nhục nhã đó sao có thể nói quên là quên được." Lâm Vỹ Dạ thản nhiên nói, trong lòng dần trở nên rối rắm. Bây giờ cô vẫn còn vì chuyện năm đó mà hận Trường Giang với Tiếu Vân sao? Hình như.....cũng không hẳn.

"Dạ Dạ, bây giờ em đã mang thai con của anh ta, hơn nữa Tiểu Bảo với Tiểu Bối cùng là con anh ta, em có nghĩ tới chuyện tha thứ cho anh ta, cùng anh ta xây dựng tổ ấm lần nữa không?" Thuận Nguyễn im lặng thật lâu sau mới nhẹ giọng nói.

Lâm Vỹ Dạ lặng im nghe anh ta nói nhưng không có phản ứng gì. Chỉ là trong đầu cô không tự chủ hiện lên hình ảnh cô, Trường Giang với mấy đứa nhỏ chung sống hạnh phúc với nhau. Đó là hạnh phúc mà cô chỉ có thể cảm nhận ở trong mơ.

Bởi vì thân thể Lâm Vỹ Dạ yếu, rất dễ sảy thai, vì thế bác sĩ đề nghị cô ở bệnh viện một thời gian để tiện quan sát.

Mà Tiếu Vấn từ lúc làm loạn trong phòng bệnh xong thì gần như ngày nào cũng đến thăm cô, hơn nữa mỗi lần đến đều mang theo canh gà.

Khác với lần trước là, Tiếu Vân đến thăm cũng không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng mềm mại hỏi thân thể cô sao, có chỗ nào không thoải mái không. Ngay từ đầu cô đã không muốn để ý đến bà, nhưng mà ngày nào cũng đến thăm cô, hơn nữa còn hỏi thăm cô ân cần, cô thấy hờ hững với người già cũng không tốt. Hơn nữa nhớ lại lúc cô vừa vào nhà họ Võ, bà đối với cô cũng tốt, vì thế cô lại mềm lòng, cuối cùng cũng câu có câu không trả lời bà.

Mà canh gà kia lúc đầu cô không uống, nhưng nhìn bà ngày nào cũng không ngại cực khổ mang đến, cô thấy không uống thì thật không có ý tứ, vì thế vẫn uống một chút.

"Cách của anh đúng là hiệu quả." Dưới cây đại thụ, Trường Giang nhìn Thuận Nguyễn cười nói.

"Dạ Dạ là người dễ mềm lòng, chỉ cần mẹ anh thật sự bỏ thành kiến, đối xử thật lòng với Dạ Dạ, Dạ Dạ có thể tha thứ cho bà ấy."

"Cô ấy thật sự dễ mềm lòng nhưng mà lại cứng rắn với tôi." Trường Giang mỉm cười chua xót.

Thuận Nguyễn cụp mắt, che dấu đau thương, thản nhiên cười nói: "Đó là vì anh là người cô ấy để ý, bởi vì tất cả những tổn thương với nhục nhã của cô ấy đều liên quan đến anh, cho nên khó có thể thoải mái.

Trường Giang mím môi, sau đó dựa vào ghế ngồi, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng còn có chút vui sướng. Anh thật sự là người cô để ý sao?

Sáng sớm hôm nay, không khí trong lành, Lâm Vỹ Dạ chuẩn bị xuống lầu hít thở không khí trong lành, dù sao mùi trong phòng bệnh cũng rất khó ngửi.

Nhưng mà cô vừa mới đi xuống sảnh bệnh viện, ánh mắt liền lướt qua người đàn ông đang ngồi dưới cây đại thụ, dựa lưng vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn hoa cỏ phía trước, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ trầm mặc.

Lâm Vỹ Dạ theo bản năng quay người đi, chuẩn bị quay về nhưng mà cô vừa mới quay người, phía sau liền vang lên tiếng gọi trầm thấp xen lẫn vui vẻ.

"Dạ Dạ...."

Nghe thấy anh gọi cô, cô bước nhanh hơn, vừa mới đi vài bước, cả người đã rơi vào cái ôm cứng rắn của anh.

"Dạ Dạ, đừng đi...cho anh ôm một cái được không?" Anh sợ cô tức giận nên mấy ngày nay anh đều kìm nén không đến thăm cô, không thể không thừa nhận, anh thật sự muốn cô, muốn sắp điên lên rồi.

Cảm nhận được cái ôm chặt chẽ của người đàn ông phía sau, Lâm Vỹ Dạ theo phản xạ muốn giãy dụa, không ngờ khi giãy dụa, khuỷu tay lại đụng vào vết thương của anh, thân hình phía sau chợt run rẩy, một tiếng kêu rên nhất thời vang lên bên tai cô.

Trong nháy mắt cô dừng giãy dụa, không dám cử động một cái, để anh tùy ý ôm.

Thời gian như trong nháy mắt chậm đi, Trường Giang dựa đầu lên vai cô, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người cô, lặng im hưởng thụ giây phút này.

Không biết qua bao lâu, sảnh bệnh viện càng nhiều người qua lại, Trường Giang rốt cuộc cũng buông cô ra.

Anh nhìn cô thật kỹ, buồn rầu nói: "Dạ Dạ, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, bất kể em làm gì, tương lai muốn ở với ai, anh cũng không gò ép, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi. Anh sẽ mãi ghi nhớ giây phút yên tĩnh với hơi thở của em lúc này.

Giọng điệu anh thực thoải mái, giống như hạ quyết tâm nói với cô những lời này cũng giống như lời chào tạm biệt cuối cùng.

Không hiểu sao trong lòng lo lắng. Cô nhìn anh lạnh lùng nói: "Tôi hạnh phúc hay không không liên quan đến anh." Nói xong, cô xoay người bỏ đi, trong lòng lại càng thêm lo lắng hơn nữa còn kèm sau chút khổ sở với đau lòng. Cô rõ ràng không muốn nói câu đó, cô rõ ràng không muốn nói.....

Trường Giang nhìn bóng dáng gầy yếu của cô thật kỹ, khóe môi nở nụ cười chua xót với tuyệt vọng.

Ở bệnh viện một tháng, thân thể Lâm Vỹ Dạ hoàn toàn không có gì đáng ngại. Ngày cô xuất viện, Trường Giang cũng đang chuẩn bị xuất viện. Hai người từ đầu đến cuối không nói gì, tự lên xe mỗi người.

Lúc xe khởi động, Thuận Nguyễn nhìn qua cửa kính nhìn Trường Giang đang ngồi trong chiếc xe khác: "Có rảnh qua đây chơi."

Trường Giang chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Bởi vì, anh đã quyết định không xuất hiện trước mặt cô nữa. Tuy rằng ngày đó Thuận Nguyễn nói anh là người cô để trong lòng thế nhưng mà sao có thể như vậy, từ trước đến giờ anh đều đem đến cho cô tổn thương, cho nên vì không muốn cô lại tổn thương nữa, anh chỉ có thể rời khỏi.....Thế giới của cô.

Sau khi Lâm Vỹ Dạ về nhà, Tiếu Vân mỗi ngày vẫn như cũ đến thăm cô, Tiếu Vân đã không còn bắt ép đứa bé quay về nhà họ Võ nữa, bà chỉ cầu xin Lâm Vỹ Dạ thường xuyên cho bà nhìn thấy cháu là tốt rồi. Đối với bước lui lớn như vậy, Lâm Vỹ Dạ thật sự không tìm được lý do từ chối.

Chớp mắt đã bốn tháng trôi qua, bụng Lâm Vỹ Dạ cũng hơi nhô lên, tuy rằng không phải rất lớn, nhưng mà liếc mắt một cái liền có thể biết cô đang mang thai.

Bốn tháng này, Trường Giang đều không đến thăm cô một lần. Đó chính là mong muốn của cô nhưng mà lòng cô không hiểu sao lại thấy mất mát với buồn phiền.

Mà mấy tháng này Thuận Nguyễn cũng bận rộn công việc, rất ít khi ở cùng cô, cô chỉ có thể ở nhà đợi Tiểu Bảo về chơi, cũng may có Tiểu Bảo giúp cô giải sầu, nếu không cô ở nhà chắc chắn sẽ buồn muốn điên.

Gần tối, Thuận Nguyễn nhìn cô cười nói: "Dạ Dạ, có muốn ra ngoài đi dạo không, đưa cả Tiểu Bảo theo nữa."

"Được...." Ở nhà cả ngày, Lâm Vỹ Dạ rất muốn ra ngoài một chút.

Xế chiều không khí thật trong lành, hơn nữa ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu trên mặt đất nhìn rất đẹp, làm cho tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

"Dạ Dạ, gần kia có chợ nhộn nhịp quá, hay là chúng ta qua đó đi."

"Được." Thuận Nguyễn vừa dứt lời, Tiểu Bảo đã cực kỳ hứng thú đáp lại.

Lâm Vỹ Dạ cười sờ đầu Tiểu Bảo nói: "Chúng ta qua đó đi, chắc là mấy ngày nay Tiểu Bảo ở nhà cũng buồn lắm rồi."

Ba người chỉ trong chốc lát thì đến chợ, chợ quả nhiên rất nhiều người, mỗi chỗ đều nhộn nhịp làm cho tinh thần người ta cũng trở nên tốt không ít.

Đang lúc bọn họ đi dạo vui vẻ, ở hẻm bên cạnh có tiếng đấm đá với tiếng chửi rửa, hơn nữa còn có tiếng phụ nữ khóc.

Tiếng khóc kia nghe rất quen tại, Lâm Vỹ Dạ ngờ vực quay đầu lại, cả người chợt chấn động, trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro