Cơn sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Thanh cảm thán, sau đó Huỳnh Trấn Thành lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng chấn động, lạnh đến mức khiến cô đau thấu tim.

Cô biết người anh thực sự yêu thương vẫn luôn là Lâm Vỹ Dạ, nhưng bây giờ Lâm Vỹ Dạ đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, còn có hai đứa con đáng yêu như vậy, anh vẫn không muốn buông tay sao? Đã như vậy, tại sao ngay từ đầu anh lại muốn cưới cô, chẳng qua chắc là vì cho rằng Lâm Vỹ Dạ thật sự sẽ không quay lại, cho nên anh mới cưới cô với mục đích riêng. Anh không biết đối với cô điều này thật sự rất tàn nhẫn sao?

"Dạ Dạ, hình như có khách đến." Thuận Nguyễn chú ý tới hai người ở lối vào sân, không khỏi cúi đầu nhìn Lâm Vỹ Dạ nói nhỏ.

Sau khi nghe xong, Lâm Vỹ Dạ nghi ngờ nhìn ra ngoài cổng, trong lòng rất vui mừng, hóa ra là Huỳnh Trấn Thành và Võ Thanh. Họ đã không gặp nhau lâu rồi. Ngoại trừ lần đầu tiên cô quay lại lần trước.

"Thuận Nguyễn, hai người đó là bạn bè của em, để em giới thiệu cho anh..." Lâm Vỹ Dạ nói, kéo anh đi về phía cổng sân.

Thuận Nguyễn nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp dưới vòng hoa, khóe môi khẽ cong lên.

Đứng ở cổng, Trường Giang yên lặng nhìn cảnh Lâm Vỹ Dạ và Thuận Nguyễn nắm tay nhau, một đôi mắt của anh lặng lẽ lướt qua một tia sầu não. Bây giờ trong lòng cô, anh sẽ không bao giờ so được với người đàn ông đó.

"Chú..." Tiểu Bối chạy tới ôm chân anh, sau đó nhìn mọi người ở lối vào sân, ngơ ngác nói: "Là chú và cô đến. Tiểu Bối không thích chú đó nhìn Tiểu Bối như vậy. Lần trước chú ấy nhìn khiến Tiểu Bối rất sợ hãi ".

"Đừng sợ, đã có chú ở đây, chú sẽ bảo vệ Tiểu Bối." Trường Giang sờ sờ đầu, sau đó buồn bực nhìn lên vòng hoa trên đầu Lâm Vỹ Dạ. Khi cô còn nhỏ, chiếc vòng hoa cô đội trên đầu là do đích thân anh làm, bây giờ đã có người khác làm cho anh. Anh không còn được ở bên cạnh nắm lấy tay cô nữa.

"Trấn Thành, Võ Thanh, tại sao hai người lại đến đây?" Lâm Vỹ Dạ nhìn Huỳnh Trấn Thành và Võ Thanh cười nói.

"Mấy ngày nay em không đến gặp chị và hai đứa nhóc đáng yêu, hôm nay rảnh rỗi nên cùng Trấn Thành đến thăm chị và hai đứa nhóc." Võ Thanh cười nói, sau đó quan sát Thuận Nguyễn và cười hỏi: "Đây là chồng của chị?"

"Ừm, anh ấy tên là Thuận Nguyễn." Sau đó, cô nhìn Thuận Nguyễn và nói: "Đây là Võ Thanh, em gái của Trường Giang. Bên cạnh là chồng của cô ấy, tên là Huỳnh Trấn Thành, cũng là một người bạn rất tốt của em."

"Xin chào, anh Nguyễn." Khi Lâm Vỹ Dạ giới thiệu xong, Huỳnh Trấn Thành lập tức đưa tay về phía Thuận Nguyễn, trong đôi mắt sâu thẳm của anh có một tia ẩn ý không thể phát hiện được.

Thuận Nguyễn vươn tay ra bắt tay chào hỏi, nhàn nhạt cười cười: "Xin chào, là bạn của Dạ Dạ thì cũng là bạn của tôi. Rất vui khi được gặp mọi người."

"Được rồi, mọi người đều đứng ở ngoài làm gì, mau vào nhà đi." Lâm Vỹ Dạ nói, kéo Huỳnh Trấn Thành và Võ Thanh vào sân.

Khi Võ Thanh nhìn thấy người đàn ông đứng im lặng ở cửa, cô giật mình và ngạc nhiên hỏi: "Anh ơi, sao anh vẫn còn ở đây?" Cô nghĩ sau khi chồng của Dạ Dạ quay về thì anh trai sẽ tỉnh táo rời đi. Nhưng anh không ngờ anh trai mình vẫn còn ở đây. Cô không thể tưởng tượng được tâm trạng mà anh trai cô phải đối mặt với gia đình hạnh phúc của bốn người họ. Trong ký ức của cô, anh trai cô luôn trông lạnh lùng và rất mạnh mẽ, làm sao một người đàn ông như vậy có thể nhìn người phụ nữ mình yêu và người đàn ông khác ở bên nhau hạnh phúc mỗi ngày?

Trường Giang nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói chuyện, chỉ dẫn theo Tiểu Bối, xoay người bước vào nhà.

Nhìn thấy anh và Tiểu Bối thân thiết như vậy, Võ Thanh không khỏi mỉm cười: "Tại sao Tiểu Bối lại thích anh trai em như vậy chứ."

Lâm Vỹ Dạ sững sờ, một hồi mới trầm giọng nói: "Có lẽ Trường Giang đối xử với con bé rất tốt, trẻ con là như vậy, ai đối xử tốt với nó, nó sẽ yêu thích người đó."

"Chà, đúng thật là như vậy."

Huỳnh Trấn Thành trầm ngâm nhìn bóng lưng lớn nhỏ trong nhà, một tia ảm đạm xẹt qua đôi mắt sâu thẳm. Tại sao ngay cả con của Lâm Vỹ Dạ cũng thích người đàn ông đó? Họ có thực sự...

Thuận Nguyễn liếc nhìn Huỳnh Trấn Thành dường như trong lòng có chút suy nghĩ. Người đàn ông này dường như không đơn giản. Trong khi  Trường Giang mang đến cho anh cảm giác anh ta là một kẻ si tình và tội nghiệp. Nhưng người đàn ông này thì khác, khi nhìn vào người đàn ông này nó mang đến cho anh cảm giác u ám, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm mà anh ta nhìn Lâm Vỹ Dạ khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Nhưng Lâm Vỹ Dạ nói rằng người đàn ông này là người bạn rất tốt của cô ấy, vì vậy anh hy vọng bản thân mình chỉ là suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi vào nhà, Trường Giang và Tiểu Bối chơi đùa trên ghế sô pha, coi những người ở đó như không khí.

Huỳnh Trấn Thành nhìn chằm chằm vào hai người họ trong một khoảnh khắc, Thuận Nguyễn không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc trên khuôn mặt của anh ta. Thuận Nguyễn thấy vậy thì cười nhẹ: "Anh Huỳnh nhìn đứa nhỏ thế này, anh rất thích con bé sao?"

Huỳnh Trấn Thành tỉnh táo lại, cười nhạt nói: "Con gái của Dạ Dạ thật đáng yêu, tôi đương nhiên thích, nhưng đứa nhỏ hình như không thích tôi."

Võ Thanh ánh mắt tối sầm lại ngồi bên cạnh anh. Anh ấy thích Tiểu Bối, có lẽ vì Tiểu Bối là con của Lâm Vỹ Dạ. Quả thực, đứa trẻ này thực sự trông rất giống Lâm Vỹ Dạ khi còn nhỏ.

Thuận Nguyễn không khỏi mỉm cười khi nghe thấy lời của Huỳnh Trấn Thành, một hồi sau lại nhìn Tiểu Bối đang vui vẻ nô đùa với Trường Giang rồi cất lên: "Tiểu Bối, con mau gọi chú đi."

Tiểu Bối sửng sốt một hồi, bĩu môi nhìn Thuận Nguyễn có chút khó chịu, sau đó quay đầu nhìn Huỳnh Trấn Thành đột nhiên hét lên: "Chú." Sau đó tiếp tục đùa giỡn với Trường Giang.

Huỳnh Trấn Thành khóe môi giật giật, anh tự giễu cười: "Tôi đã nói Tiểu Bối không thích tôi."

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Lâm Vỹ Dạ cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhìn Huỳnh Trấn Thành cười nói: "Anh chỉ cần tiếp xúc nhiều với Tiểu Bối là được. Nó là con em sinh ra nên em biết, chỉ cần anh tiếp xúc với cô bé một thời gian, em chắc rằng con bé sẽ thích anh thôi."

"Thật sao?" Huỳnh Trấn Thành cười nhẹ, sau đó nâng mắt bình tĩnh nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Vậy anh có thể đưa con bé đến nhà của anh chơi không.

Khi Huỳnh Trấn Thành vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bất ngờ. Trong mắt Võ Thanh hiện lên một tia buồn bã, cô đưa tay lên vuốt ve bụng của mình, cảm thấy có chút oán hận mình đã không mang thai đứa con của anh. Nếu anh có một đứa con, anh có để ý đến cô không?

Trường Giang vừa nghe xong liền ôm Tiểu Bối, nhìn Huỳnh Trấn Thành rồi lạnh giọng nói: "Anh thích thì tự mình đi mà sinh."

"Anh..." Ngay cả khi câu nói vừa rồi không lớn, Võ Thanh vẫn buồn bực liếc anh một cái. Anh không thấy nói vậy sẽ khiến cô xấu hổ sao?

Thấy lời nói của mình khiến Võ Thanh đau lòng, anh mím môi nhìn Huỳnh Trấn Thành trầm giọng nói: "Bây giờ anh đã cưới em gái tôi. Anh nên đối xử tốt nó. Nếu anh dám làm điều gì khiến em gái tôi đau lòng, tôi sẽ không để yên cho anh."

Nhìn thấy sự lạnh lùng và chán ghét của Trường Giang đối với Huỳnh Trấn Thành, ánh mắt Thuận Nguyễn trùng xuống, chẳng lẽ Huỳnh Trấn Thành cũng có liên quan đến chuyện tình cảm vướng mắc giữa Trường Giang và Lâm Vỹ Dạ? Nếu không Trường Giang sẽ không ghét bỏ Huỳnh Trấn Thành đến vậy, ánh mắt Huỳnh Trấn Thành nhìn Lâm Vỹ Dạ cũng thật sự không đơn giản.

Cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, Lâm Vỹ Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Trường Giang. Nhận được ánh mắt trách cứ của cô, Trường Giang lập tức cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy có chút bất mãn. Dù sao, những gì anh nói và những gì anh làm tất cả trong mắt cô đều là sai trái, không bao giờ khiến cô hài lòng.

Anh ôm chặt Tiểu Bối và thì thầm: "Dù sao thì tôi cũng sẽ không để tên đó đón Tiểu Bối đi đâu".

Tiểu Bối cũng quay đầu lại, nhìn Lâm Vỹ Dạ đau khổ và nói: "Mẹ ơi, Tiểu Bối không muốn đến nhà chú ấy, Tiểu Bối chỉ muốn ở cùng ba, mẹ, anh trai và chú Trường Giang thôi."

Huỳnh Trấn Thành khẽ giật giật khóe môi, ánh mắt sâu thẳm như biển, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

"Ồ, sao mọi người đều thích em gái con vậy, Tiểu Bảo ngoan ngoãn hơn em gái rất nhiều, không phải ai cũng thích Tiểu Bảo sao?" Một lúc lâu sau, Tiểu Bảo, đứa nhỏ đang ngồi giữa Lâm Vỹ Dạ và Thuận Nguyễn, đột nhiên cất giọng buồn bã. Giọng nói non nớt nói những câu ghen tị khiến người lớn bật cười thích thú.

"Ba và mẹ rất thích Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn em gái rất nhiều." Thuận Nguyễn sờ đầu Tiểu Bảo và cười dịu dàng.

Khi Tiểu Bối nghe những lời ba vừa nói, cậu bé đột nhiên bĩu môi và nắm lấy quần áo của Trường Giang một cách không vui, Trường Giang không thể không nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, cười nói: "Chú rất thích Tiểu Bối, chú thích Tiểu Bối nhất."

Nhìn hai đứa trẻ đang ghen tị, Lâm Vỹ Dạ không khỏi mỉm cười lắc đầu. Võ Thanh ánh mắt có chút ghen tị, quay sang nhìn Huỳnh Trấn Thành đang nhìn cảnh tượng trước mắt mà cười trừ, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta bối rối và có chút kinh hãi.

Nhìn thấy Huỳnh Trấn Thành đã lâu không lên tiếng, sắc mặt anh tuấn có chút kỳ quái. Lâm Vỹ Dạ không khỏi lúng túng cười với Huỳnh Trấn Thành, và nói: "Trấn Thành, em biết anh thích Tiểu Bối và muốn làm quen với Tiểu Bối, nhưng em và Thuận Nguyễn sắp phải rời đi, mang theo cả Tiểu Bảo và Tiểu Bối, nên sẽ không có thời gian để con bé đến nhà anh và Võ Thanh." Không biết có phải là ảo giác không, khi Lâm Vỹ Dạ nói, cảm xúc trên gương mặt Huỳnh Trấn Thành đã thay đổi rất nhiều.

Nghe Lâm Vỹ Dạ nói, mắt của Trường Giang bỗng tối sầm lại, anh nắm tay Tiểu Bối có phần buồn bã. Mặc dù biết cuối cùng cô nhất định sẽ mang theo hai đứa nhỏ rời đi cùng Thuận Nguyễn, nhưng khi nghe cô nói một cách tự nhiên như vậy? Anh nghe, trong lòng cảm thấy thực khó chịu.

"A, Dạ Dạ, chị sắp phải đi rồi sao." Võ Thanh kinh ngạc hỏi.

Huỳnh Trấn Thành từ trước đến nay đều im lặng, nhưng khóe môi khẽ cong lên.

Lâm Vỹ Dạ liếc nhìn Trường Giang trong tiềm thức, rồi mỉm cười: "Đúng vậy, tôi đã ổn định cuộc sống ở đó rồi, tôi sống ở đó năm năm rồi,  cũng dần quen rồi. Sau này sẽ rất nhớ mọi người, nhất định sau này tôi sẽ quay lại đến thăm mọi người "

"Thôi, không sao đâu, dù sao có chồng con bên cạnh, ở đâu cũng thấy hạnh phúc." Võ Thanh nói từ tận đáy lòng mình. Nhưng không biết người đàn ông bên cạnh- chồng cô cảm thấy tâm trạng gì khi nghe những lời này.

Lâm Vỹ Dạ cười nhạt, im lặng không nói gì. Trong một thời gian ngắn, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Vào buổi tối, Huỳnh Trấn Thành và Võ Thanh rời đi. Thuận Nguyễn đứng nhìn chiếc xe đang dần đi xa, lại nhìn về phía Lâm Vỹ Dạ, thấp giọng hỏi: "Huỳnh Trấn Thành là ai? Anh cảm thấy người đàn ông đó ánh mắt nhìn em rất kỳ lạ."

Lâm Vỹ Dạ nắm tay anh bước vào nhà, mỉm cười: "Anh ấy là bạn tốt của em. Bọn em quen nhau gần mười năm rồi. Anh ấy rất tốt với em, anh ấy đã thích em từ rất lâu về trước. Vì vậy, anh ấy nhìn em có phần kỳ lạ. Nhưng, thành thật mà nói, em cũng cảm thấy rằng anh ấy đã thay đổi và trở nên thâm trầm hơn." Lâm Vỹ Dạ dừng lại sau khi nói và nói với một giọng chắc chắn. "Cho dù thế nào, anh ấy vẫn là người bạn tốt nhất của em."

"Ừ." Thuận Nguyễn cười cười, không nói gì, trong lòng chỉ là có một cảm giác lo lắng không giải thích được.

Khi hai người đi ngang qua Trường Giang đang đứng ở cửa, Thuận Nguyễn đang định nói gì đó với Trường Giang, Lâm Vỹ Dạ đã ngay lập tức kéo anh vào nhà, trực tiếp coi người đàn ông đang đau buồn đứng ở cửa như không khí.

Thuận Nguyễn bất lực lắc đầu. Nhìn bóng lưng bọn họ nắm tay nhau, Trường Giang trong lòng dần dần có quyết định.

Đã đến lúc phải rời đi.

Trong nháy mắt, bảy ngày nữa trôi qua, mặc dù bảy ngày này Trường Giang tâm trạng rất đau khổ, nhưng lại cảm thấy rất vui, bởi vì anh vẫn có thể nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ và Tiểu Bối chơi đùa với nhau trong những ngày còn lại. Vì vậy anh rất trân trọng bảy ngày này.

Hai ngày trước khi Lâm Vỹ Dạ quyết định đưa bọn trẻ cùng Thuận Nguyễn rời đi, Trường Giang đã đưa Tiểu Bối đi chơi. Tất cả sân chơi, vườn thú, nhà cổ tích ở thành phố này anh đều dẫn cô bé đi.

Bên ngoài sân chơi, Trường Giang đưa một chiếc nón vào tay Tiểu Bối, sau đó ngồi bên cạnh cô bé, nhìn cô bé dịu dàng với đôi mắt và lông mày, trong mắt anh có một chút miễn cưỡng và cưng chiều.

Tiểu Bối cắn thêm một miếng kem, sau đó đưa kem lên môi anh, nhẹ nhàng nói: "Chú cắn một miếng."

Trường Giang vuốt ve đầu đầu cô bé và đưa miệng ra cắn thêm một miếng. Một lúc lâu sau, anh buồn bã hỏi: "Tiểu Bối, sau khi cùng ba và mẹ rời đi, con có còn nhớ chú không?"

Nói đến đây, cô gái nhỏ mím môi bất mãn, không có tâm trạng mà ăn kem nữa. Cô nhìn chiếc nón trong tay và ủ rũ nói: "Tiểu Bối không muốn đi với ba và mẹ, Tiểu Bối không muốn rời đi cùng ba và mẹ, Tiểu Bối muốn ở cạnh chú, còn có cả ba và mẹ và anh trai nữa. Chúng ta sẽ ở bên nhau, cũng như bây giờ, luôn bên nhau. "

"Cô gái nhỏ ngốc nghếch." Trường Giang nhìn con bé đầy cưng chiều, nghe lời nói ngây thơ của cô bé, lòng anh cũng rầu rĩ. Làm sao anh có thể ở bên họ mãi được? Suy nghĩ của đứa trẻ thật hồn nhiên và đơn giản.

Nhìn thấy cây kem trong tay sắp tan ra, Trường Giang vội vàng cười nói: "Tiểu Bối, mau ăn đi, nó sắp tan rồi."

"Chú..." Tiểu Bối đột nhiên quay đầu nhìn anh nghiêm túc, "Sau khi Tiểu Bối cùng ba và mẹ rời đi, chú có đến đó gặp Tiểu Bối không."

Trường Giang hơi giật mình. Anh đã hứa với Lâm Vỹ Dạ rằng sau thời hạn một tháng đó, anh sẽ không bao giờ đặt chân đến thế giới của cô nữa, làm sao anh có thể đến thăm cô và các con. Anh sợ sau khi đi thăm họ, trong lòng càng thêm đau lòng.

Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt đầy hi vọng của Tiểu Bối, anh vẫn nói dối: "Tất nhiên là chú sẽ đến gặp Tiểu Bối, chú nhất định sẽ thường xuyên đến gặp Tểu Bối vì chú cũng rất nhớ Tiểu Bối."

"Ừm, nghóe tay đi, chú nhất định phải giữ lời." Như sợ Trường Giang nói dối mình, cô gái nhỏ đột nhiên duỗi ngón út ra kéo móc câu với anh.

Trường Giang mỉm cười và móc ngón tay út của cô.

Thấy chú ngéo tay hứa với mình, cô bé yên tâm ăn tiếp tục ăn kem. Thời tiết nắng nóng, kem trong chốc lát đã bị chảy hết.

"Tiểu Bối, đừng ăn cái này. Để chú đi mua cho con một cái khác." Anh nói xong cầm lấy cây kem đã bị chảy trong tay cô bé ném vào thùng rác cách đó không xa, sau đó rút khăn giấy ra lau tay cho cô bé.

"Hôm nay trời rất nóng, Tiểu Bối ngoan ngoãn ngồi đây, chú sẽ đi mua cho con một cây kem khác rồi nhanh chóng quay lại, được không?" Trường Giang sờ đầu cô bé và cười nhẹ.

Tiểu Bối gật đầu và vui vẻ đáp lại: "Được ạ."

Thấy cô bé gật đầu, Trường Giang liền đứng dậy chuẩn bị đi đến tiệm kem trên đường cách đó không xa xếp hàng mua kem.

"Chú ơi, Tiểu Bối muốn ăn vị dâu."

Anh mới đi được vài bước, Tiểu Bối bất ngờ hét lên phía sau, anh quay lại, cười với cô bé và nói: "Được rồi, chú nhớ rồi".

Cách đó không xa, một đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn thấy cảnh này, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười ủ rũ.

Thời tiết nóng nực, công việc làm ăn ở tiệm kem đặc biệt tốt, Trường Giang đứng xếp hàng phía sau, trán đổ mồ hôi vì nắng, may mà đã để cô gái nhỏ ngồi dưới tán cây râm mát, nếu không có lẽ không biết chừng sẽ bị say nắng.

Khi xếp hàng, anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái nhỏ, với một nụ cười trên môi. Tại thời điểm này, không quan trọng Tiểu Bối có phải là con của người đàn ông đó hay không, anh ấy đã coi cô bé như con gái ruột của mình.

Hàng người đang xếp đều đặn thì đột nhiên có một vài người đàn ông vạm vỡ chạy về những người đang đứng xếp hàng, có vẻ như một vài người đang đuổi theo ai đó. Nhưng những người đó chỉ lao về phía Trường Giang, những người mua kem lập tức tránh ra khỏi Trường Giang, Trường Giang không kịp né tránh, anh bị va đập mạnh, lắc vài cái suýt ngã, xung quanh anh có vài người lớn tuổi và vài người khác và cả những đứa trẻ đều bị ngã trên mặt đất.

Anh lạnh lùng liếc nhìn vài người đàn ông đang trốn thoát, rồi vội vàng đỡ ông lão và đứa trẻ đang nằm trên mặt đất.

Sau khi tất cả mọi người đã đứng lên, anh vô thức liếc nhìn về phía Tiểu Bối. Tim đập nhanh dữ dội, và một tia sợ hãi lóe lên trên khuôn mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro