Đứa trẻ là con của em cùng người đàn ông đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Giang đi dọc hành lang trống trãi và nhìn xung quanh. Ở đây yên tĩnh và ít người hơn, hầu hết mọi người đều tập trung ở phía cổng chờ lên máy bay, ở đây thỉnh thoảng chỉ có vài cặp đôi đi ngang qua anh, vì vậy anh chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết Lâm Vỹ Dạ không có ở đây. Nhưng anh dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía bên này, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

"Lâm Vỹ Dạ, anh biết em đang ở đây, em mau ra đây cho anh..." Anh hét lên điên cuồng trước hành lang trống rỗng, nhưng câu trả lời duy nhất đối với anh là một tiếng vang vọng dội lại lạnh lùng. Anh giống như một kẻ mất trí.

"Lâm Vỹ Dạ ... Lâm Vỹ Dạ ..."

Tiếng hét điên cuồng của người đàn ông liên tục vang lên bên ngoài, Lâm Vỹ Dạ lấy tay bụm miệng khẽ run rẩy trong vòng tay của Trấn Thành.

Người đàn ông siết chặt eo cô, thì thầm: "Em đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ không để anh ta tìm được em."

Nghe giọng nói ấm áp từ phía sau truyền đến, trong lòng Lâm Vỹ Dạ khẽ bình tâm lại, giọng nói của anh vẫn ấm áp như vậy khiến cô yên tâm, giống như là của năm năm trước.

Trường Giang đứng một mình trong sảnh vắng, bóng lưng dài trông thật đáng thương và bất lực. Đứng hồi lâu, một cánh cửa nhỏ bỗng đập vào mắt anh. Trong lòng mừng rỡ, vội vàng chạy về phía cảnh cửa đó. Nhưng khi anh mở cửa bước vào, không có bóng dáng mà anh đang tìm kiếm bên trong, đó chỉ là một phòng chờ bình thường, có vài người ngồi trên ghế đang gật gù.

Anh nhướng mắt nhìn xung quanh, không ngừng quan sát mọi ngóc ngách, Lâm Vỹ Dạ nhìn anh qua khe hở trong chốc lát, cánh tay ôm người đàn ông phía sau khẽ run lên.

"Lâm Vỹ Dạ, anh biết em đang ở đây, mau ra đây đi ..." Anh lại hét lên, nhưng không có ai đáp lại anh, những người vốn đang lơ mơ ngủ cũng bị anh đánh thức. Tất cả đều nhìn anh không thể giải thích được.

Sau khi hét lên một hồi lâu mà không có ai đáp lại, ngay khi anh định mở tủ đựng đồ trong góc, lời nhắc lên máy bay đột nhiên vang lên. Trái tim anh như rung lên, anh vội vã ra ngoài. Nếu cô ấy không ở đây mà đã theo Thuận Nguyễn lên máy bay thì sao?

Nghĩ đến khả năng này, anh cuống cuồng chạy ra chỗ lối vào lên máy bay.

Sau khi anh rời đi, Lâm Vỹ Dạ bước ra khỏi tủ, theo sau là một người đàn ông cao lớn.

"Cảm ơn anh, Trấn Thành." Lâm Vỹ Dạ quay lại và cười với Huỳnh Trấn Thành.

Huỳnh Trấn Thành đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy cô, thấp giọng run: "Dạ Dạ, em đã quay trở lại, em vẫn khỏe mạnh, thật may mắn..."

Lâm Vỹ Dạ giương tay ôm lấy anh cười cười: "Ừ, em về rồi."

"Dạ Dạ ..." Sau khi ôm cô một lúc lâu, Huỳnh Trấn Thành khẽ đẩy cô ra, bối rối hỏi: "Sao khi sắp xếp ổn thỏa, sao em không quay về sớm hơn? Em có biết trong năm năm qua, mọi người đều rất lo lắng cho em, đặc biệt là ba mẹ của em."

Lâm Vỹ Dạ cười khổ: "Nếu trở về em sẽ chỉ nghĩ đến những chuyện đau lòng, dù sao thì em sống ở thành phố đó cũng cảm thấy rất hạnh phúc, vì vậy đã quyết định ở lại. Bây giờ em đang sống rất tốt với những đứa trẻ. Còn có một gia đình ấm áp cùng một người đàn ông yêu thương em và bọn trẻ."

Huỳnh Trấn Thành ánh mắt tối sầm lại, một hồi mới trầm giọng hỏi: "Đứa nhỏ là con của em và người đàn ông đó? Hay là ... của Trường Giang?"

"Đứa trẻ không phải con của Trường Giang." Lâm Vỹ Dạ nói theo phản xạ.

Huỳnh Trấn Thành hơi nhíu mày, và một tia bất mãn lặng lẽ lướt qua trong mắt anh, cô thật sự đã kết hôn với một người đàn ông khác và có con. Tại sao, trước đây cô yêu Trường Giang, nhưng bây giờ lại yêu một người đàn ông khác, cô đã từng yêu anh chưa?

" Trường Giang hiện tại có thể vẫn đang tìm em ở quanh đây, chúng ta nên đi trước." Huỳnh Trấn Thành đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhìn cô cười nhẹ.

Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một lúc, cuối cùng thì gật đầu, người đàn ông đó không thể nào rời đi dễ dàng như vậy nếu không tìm thấy cô.

Thuận Nguyễn dẫn theo Tiểu Bối và Tiểu Bảo đứng ở cổng lên máy bay, lo lắng chờ đợi, nhưng đã đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Vỹ Dạ quay lại, thay vào đó anh thấy bóng dáng Trường Giang đang lo lắng chạy nhanh về phía mình. .

"Lâm Vỹ Dạ, anh có nhìn thấy cô ấy quay lại đây chưa?" Trường Giang bước tới chỗ Thuận Nguyễn, tâm trạng vô cùng lo lắng hỏi.

Thuận Nguyễn lắc đầu, Tiểu Bối ngẩng đầu nhìn anh nói: "Mẹ chạy đi cho tới giờ vẫn còn chưa quay lại, chú ơi, sao chú lại đuổi theo mẹ vậy."

"Bởi vì cô ấy là vợ chú." Trường Giang liếc mắt nhìn cô bé, sau đó nhìn về phía Thuận Nguyễn, sau đó trầm giọng hỏi: "Hai đứa trẻ này... là con của anh và vợ anh Lâm Vỹ Dạ sao?

Thuận Nguyễn nhìn hắn chăm chú, một lúc sau mới gật đầu.

Đôi mắt Trường Giang chợt đỏ hoe, Lâm Vỹ Dạ thực sự đã có con với những người đàn ông khác, trong năm năm qua, cô ấy đã sống rất hạnh phúc, có con trai và con gái, và có một người đàn ông tốt ở bên. Được rồi, còn anh thì sao, anh đã luôn không ngừng nghĩ về cô trong năm năm qua, mỗi lần nhớ đến cô anh sẽ rất đau lòng, nhưng làm sao cô ấy có thể vui vẻ kết hôn sống bên cạnh người đàn ông khác? Sự bất lực, sẽ khiến anh gục ngã ...

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, Tiểu Bối đang núp sau lưng Thuận Nguyễn có chút sợ hãi, non nớt nói với anh: "Chú ơi, chú nhìn đáng sợ quá."

Dù đau lòng và không muốn nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Tiểu Bối, anh vẫn kìm nén được phần nào sự thù địch trong ánh mắt.

Nhìn thấy ánh mắt đau khổ của anh, Thuận Nguyễn không khỏi thấp giọng hỏi: "Anh từng nghĩ cô ấy sẽ không muốn gặp anh chưa, có lẽ cô ấy sẽ rất hạnh phúc nếu rời xa anh, và anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình nếu như buông bỏ được mối tình này."

"Hạnh phúc của tôi chính là cô ấy." Trường Giang đột nhiên hét lên, nhìn Thuận Nguyễn, lạnh lùng nói, "Thuận Nguyễn, Lâm Vỹ Dạ là vợ hợp pháp của tôi, cô ấy không thể nào ở bên cạnh anh, cho dù ... Cho dù hai người đã có con với nhau đi chăng nữa. "

Thuận Nguyễn ánh mắt tối sầm lại, nhìn Trường Giang nghiêm nghị nói: "Nếu anh thật sự yêu cô ấy nhiều như vậy, tại sao anh lại làm cô ấy tổn thương? Anh có biết không? Khoảnh khắc cô ấy được tôi cứu sống, cô ấy hầu như không có chút ý chí muốn sống nào. Điều đó cho thấy anh đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc như thế nào. "

Nghe những lời của Thuận Nguyễn vừa nói, trái tim của Trường Giang như nhói lên. Phải, chính anh đã làm tổn thương cô ấy rất sâu sắc.

"Lúc đầu, anh chỉ muốn giữ cô ấy ở bên mình." Trường Giang trong mắt âm u mang theo chút buồn bã.

Thuận Nguyễn thở dài, thấp giọng hỏi: "Anh cho rằng đó thật sự là tình yêu sao? Nếu cô ấy thật sự yêu anh, đương nhiên sẽ lựa chọn ở bên cạnh anh, còn nếu cô ấy không yêu anh, cho dù anh có dùng mọi biện pháp để giữ chặt cô ấy bên người, trái tim của cô ấy vẫn sẽ không đặt nơi anh, nó chỉ khiến cho nỗi đau đớn giữa hai người tăng thêm. Đây là điều không có khả năng, đừng ép buộc cô ấy trở về bên cạnh anh nữa. "

Trường Giang ánh mắt tối sầm lại, Thuận Nguyễn nói đúng, anh cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng anh chỉ là không muốn buông tay, anh thật sự không thể buông tay, từ bỏ cô.

Thấy anh im lặng, Thuận Nguyễn nhìn đồng hồ nói: "Hình như là Dạ Dạ đã rời khỏi sân bay, dù sao hôm nay gia đình chúng tôi cũng không thể rời đi." Ngừng một chút, nhìn anh nói một cách kiên quyết, "Anh Võ, tôi tôn trọng sự lựa chọn của Dạ Dạ. Nếu cô ấy muốn gặp anh, tôi sẽ để anh gặp cô ấy, nhưng nếu cô ấy không muốn gặp anh, thì tôi sẽ không bao giờ để anh gặp lại cô ấy dù một lần nào nữa. "

Trường Giang đột nhiên nắm chặt tay, ảm đạm nhìn anh: "Anh Nguyễn, anh đừng quên, cô ấy là vợ hợp pháp của tôi."

"Ngoài danh phận trên pháp lý ra anh còn có cái gì nữa?" Thuận Nguyễn cười nhẹ.

Trường Giang kịch liệt run lên, trong mắt nỗi buồn bực càng thêm dày đặc. Đúng, hai người còn có gì ngoài mối quan hệ ràng buộc trên giấy tờ? Anh còn có thể dùng cái gì để trói buộc cô bên người?

Nhìn thấy trong mắt anh lộ ra vẻ u buồn mãnh liệt, Thuận Nguyễn mím môi, im lặng không nói gì, chỉ dẫn Tiểu Bảo và Tiểu Bối chậm rãi đi về phía cửa ra sân bay. Hồi lâu, Tiểu Bối mới ngoái lại nhìn người đàn ông đang đứng ở cổng sân bay.

Có một làn gió mát qua trong công viên, Lâm Vỹ Dạ ngồi trên băng ghế nhìn Huỳnh Trấn Thành cười: "Mấy năm nay anh sống thế nào?"

Huỳnh Trấn Thành ánh mắt tối sầm lại, tự giễu cười: "Không có em bên cạnh, em nghĩ anh sẽ sống như thế nào?"

Lâm Vỹ Dạ giật mình, một lúc sau mới buồn bã nói: "Anh nên tìm một người phụ nữ yêu anh, khiến anh có cảm tình. Hiện tại em đã có những đứa con và một gia đình hạnh phúc, vậy nên Trấn Thành ..." , cô ngước mắt lên nhìn anh, chân thành nói: "Anh vẫn đừng nên lãng phí thời gian ở chỗ em, tìm một người phụ nữ tốt để xây dựng gia đình, hiện tại em rất hạnh phúc, vì vậy em cũng rất mong anh được hạnh phúc."

Huỳnh Trấn Thành cụp mắt cười, nụ cười có chút chua xót và buồn bã.

"Dạ Dạ ..." Anh nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Anh đã kết hôn rồi, em biết không?"

Lâm Vỹ Dạ toàn thân chấn động một hồi, nhìn anh vui vẻ hỏi: "Thật à là ai vậy?" Ngừng một chút, cô tiếc nuối nói: "Thật tiếc khi em không thể tham dự hôn lễ của anh."

Nhìn thấy cô vui mừng, môi Huỳnh Trấn Thành đột nhiên nhảy lên đầy chua xót, anh nói: "Người phụ nữ anh cưới là Võ Thanh."

Nụ cười trên khóe môi của Lâm Vỹ Dạ cứng lại, cô không phát ra được thành tiếng, thấp giọng cười nói: "Võ Thanh thật ra cũng khá tốt. Tuy rằng cô ấy tình tĩnh có chút khó chịu,còn có thù hận với em, nhưng khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ. Đừng trách cô ấy, điều quan trọng nhất là cô ấy thực sự yêu anh. "

"Thật sao? Cô ấy yêu anh ư?" Huỳnh Trấn Thành đột nhiên cười châm chọc.

Lâm Vỹ Dạ giật mình, nghi ngờ hỏi: "Tại sao anh lại nói như vậy, Võ Thanh không anh thì có thể yêu ai nữa chứ? Mọi người đều có thể nhìn ra trước đây cô ấy vô cùng anh."

"Có lẽ nhiều thứ đã thay đổi sau khi lớn lên, và con người cũng sẽ thay đổi, nhưng sự hận thù do sự sỉ nhục và tổn thương để lại đã tích tụ theo thời gian."

Huỳnh Trấn Thành thì thầm, nhưng Lâm Vỹ Dạ trong lòng càng nghe càng rối bời, bởi vì cô biết rằng anh và Võ Thanh đã quen nhau từ rất lâu rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi vấn của cô, Huỳnh Trấn Thành cười nói, nhỏ giọng nói: "Dạ Dạ, nếu biết em an toàn trở về, anh sẽ bao giờ kết hôn với Võ Thanh."

Vẻ mặt của Lâm Vỹ Dạ thay đổi, cô vội vàng nói: "Trấn Thành, anh sao có thể nói như vậy được, điều này thật không công bằng với Võ Thanh, dù sao cô ấy cũng yêu anh rất nhiều. Từ khi anh lựa chọn kết hôn cùng cô ấy, anh nên hết lòng yêu cô một cách chân thành. "

"Sau khi em rời đi, anh chìm đắm trong men rượu cả ngày lẫn đêm, cô ấy làm việc không biết mệt mỏi để chăm sóc anh, còn chưa bao giờ từ bỏ anh, vì vậy anh đã kết hôn với cô ấy, cả đời này anh sẽ không yêu thêm ai khác ngoài em. Cho dù kết hôn rồi với ai cũng vậy thôi. " Huỳnh Trấn Thành cười khổ.

Lâm Vỹ Dạ không biết phải nói gì trong một lúc lâu. Cô chỉ cảm thấy Võ Thanh thật đáng thương. Tuy rằng trước kia cô không thích Võ Thanh, nhưng dù sao thì Võ Thanh cũng không có thực sự là xấu xa, không giống như Thúy Ngân, trên người tỏa ra vẻ xấu xa từ trong xương cốt.

Bên ngoài công viên, một người phụ nữ kéo một người phụ nữ khác, chỉ vào một nơi trong công viên và nói nhỏ: "Thanh Thanh, nhìn xem, đó không phải là chồng cô sao?"

Võ Thanh nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nhìn về phía người phụ nữ đang chỉ, nhưng ngay sau đó, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, còn có một tia ghen tị cùng mất mát ...

"Thanh Thanh, đây là chồng cô sao? Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai?"

"Tiểu Hắc, cô về trước đi, tôi muốn tự mình đi mua sắm." Võ Thanh nói với người phụ nữ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô đột nhiên buồn bã, rồi lẳng lặng bỏ đi.

Sau khi người phụ nữ rời đi, Võ Thanh chậm rãi đi về phía người đàn ông và phụ nữ đang ngồi trên băng ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro