Hoài nghi Huỳnh Trấn Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Dạ...Dạ Dạ..."

Một giọng nói đầy lo lắng đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ và ngay lập tức kéo cô trở lại thực tại.

Cô nhàn nhạt mở mắt ra, thất thần nhìn người đàn ông đang lo lắng ngồi ở mép giường, trong mắt dần dần tụ lại một tầng sương mù.

"Dạ Dạ, em tỉnh rồi." Thuận Nguyễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô tỉnh lại. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt đau buồn của cô, trong lòng anh lại hiện lên một tia xót xa.  Tại sao ngay sau khi anh ta rời đi đã xảy ra chuyện như thế này? Nếu anh ta không rời đi, có lẽ Trường Giang...

"Thuận Nguyễn..." Sau một lúc lâu, Lâm Vỹ Dạ đột nhiên lên tiếng, giọng cô hơi khàn, trong giọng nói không khỏi lộ ra sự đau buồn, lại có chút sợ hãi, "Trường Giang, đã tìm được anh ấy rồi sao?"

"Anh ta..." Thuận Nguyễn cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.  Một lúc sau, anh miễn cưỡng nói: "Anh vẫn đang tìm."

Lâm Vỹ Dạ buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ trượt trên gối, thấm ướt một mảng lớn.

"Dạ Dạ, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ tìm được Trường Giang." Thuận Nguyễn nắm lấy tay cô an ủi. Anh không thể chịu đựng được viêc cô đau khổ như vậy, nhưng anh tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.

"Anh ấy là vì cứu em..." Lâm Vỹ Dạ buồn bã nói, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt đầy u buồn và hối hận, "Nhưng, Thuận Nguyễn, anh có biết không? Trước đó, em đã nghi ngờ anh ấy giết Thúy Ngân, anh ấy đối với em rất tốt, không chút ngần ngại hi sinh bản thân để cứu em, nhưng em vẫn nghi ngờ anh ấy, Thuận Nguyễn, em đã nghi ngờ anh ấy... Em có lỗi với anh ấy, em thực sự có lỗi với anh ấy..."

Thuận Nguyễn nhẹ nhàng vỗ về tay cô, nhìn cô lo lắng: "Dạ Dạ, đừng buồn, không tốt cho sức khỏe. Hiện tại cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm Trường Giang, sẽ nhanh có kết quả thôi, đợi khi anh ấy quay về em hãy xin lỗi anh ta, nhất định anh ta sẽ tha thứ cho em."

"Chỉ cần bây giờ anh ấy có thể bình yên xuất hiện trước mặt em, em nhất định sẽ không hận anh ấy nữa, thật sự, em sẽ không hận anh ấy nữa...Thuận Nguyễn..." Lâm Vỹ Dạ đột nhiên ôm chặt lấy anh. Trong đầu dường như có một quyết định, "Nếu... nếu như Trường Giang xảy ra chuyện gì, thì em không muốn sống trên đời này... Em không muốn sống trong một thế giới không có anh ấy..."

Cô đến bây giờ mới biết mình không thể sống thiếu người đàn ông đó. Trước kia luôn nghĩ vì  hận Trường Giang trong lòng khiến cô lúc nào cũng nhớ đến người đàn ông đó, trong mơ cũng sẽ mơ thấy người đàn ông đó, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu rằng trong lòng cô vẫn luôn yêu người đàn ông đó... Vì cái gì mà cô đến giờ phút này mới hiểu được lòng mình?

Nghe được lời nói kiên quyết của cô, Thuận Nguyễn giật mình, hất tay cô nói nhanh: "Dạ Dạ, em không thể ích kỷ như vậy, còn đứa con trong bụng, còn có Tiểu Bảo, em cũng không nghĩ tới mọi người sao..." Vừa nghĩ tới cô có ý định tự sát, Thuận Nguyễn trong lòng tràn đầy hoảng sợ, anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói:"Dạ Dạ, tin anh đi, Trường Giang không sẽ có chuyện gì, tin anh đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

"Mọi chuyện thực sự sẽ tốt hơn chứ?" Lâm Vỹ Dạ đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà, nước mắt vô thức chảy ra, liệu anh ấy có thực sự quay lại gặp cô không?.

"Đúng, chắc chắn vậy." Thuận Nguyễn nói một cách chắc chắn, nhìn vào đôi mắt buồn bã và tuyệt vọng của cô, anh đột nhiên ngập ngừng nói, "Dạ Dạ... thật ra là..."

"Dạ Dạ..."

Anh chưa kịp nói xong thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng kêu thảm thiết.  Ánh mắt anh tối sầm lại, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh nhanh chóng chạy về phía Lâm Vỹ Dạ. Khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng cô, đôi mắt anh chợt nheo lại nguy hiểm.  Thật may là anh đã không nói ra.

"Dạ Dạ, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh trai em ...." Võ Thanh ngồi xuống giường, nắm tay Lâm Vỹ Dạ khóc rưng rức.

Lâm Vỹ Dạ hướng ánh mắt trống rỗng của mình lên khuôn mặt cô và nhỏ giọng nói: "Anh ấy là để cứu tôi... Võ Thanh, tôi có lỗi với anh ấy..."

"Tại sao hai người lại tới một nơi xa xôi như vậy?" Võ Thanh lo lắng hỏi, giọng điệu đầy khó hiểu. Hai người đang yên đang lành, tại sao phải chạy đến một nơi hẻo lánh như vậy để gặp phải bọn bắt cóc.

Lâm Vỹ Dạ rũ mắt xuống, trầm mặc nửa phút, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đã đứng cách đó không xa, trầm giọng nói: "Huỳnh Trấn Thành... Anh biết Thúy Ngân không?"

Thuận Nguyễn ánh mắt tối sầm lại, nhất thời nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

Huỳnh Trấn Thành đi tới bên giường, nhìn cô nói: "Anh gặp cô ta mấy lần, chỉ biết cô ta từng là bạn của em, sau đó cô ta ở cùng Trường Giang, còn em với Trường Giang..."  Anh ta không nói gì thêm nữa, chỉ thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên em lại hỏi anh chuyện này?"

"Chỉ là em thuận miệng hỏi một chút." Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng nói, đem ánh mắt dời ra chỗ khác. Cô không muốn nghi ngờ Huỳnh Trấn Thành, nhưng lời nói của Trường Giang luôn văng vẳng bên tai cô, khiến cô dần dần đề phòng anh. Hi vọng tất cả những chuyện này không phải do người đàn ông này làm, dù sao thì cô vẫn luôn coi anh là bạn thân của mình, nếu chuyện lần này và chuyện của Tiểu Bối đều liên quan đến anh thì cô không biết phải đối mặt như thế nào.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại có tiếng khóc thảm thiết của Võ Thanh.

Cảnh sát trực vớt trên sông ba ngày ba đêm, lục tung cả ngoại thành vẫn không tìm được Trường Giang, một chút manh mối cũng không có.

Lâm Vỹ Dạ lẳng lặng đứng bên dòng sông, nhìn dòng nước sóng sánh, trong mắt hiện lên nét đau buồn.

"Trường Giang, anh đang ở đâu?" Một lúc sau, cô mới thì thầm, trong cơn gió mùa thu giọng của cô càng buồn bã và bất lực hơn, "Anh thật sự... không muốn em và đứa nhỏ..."

Cô theo tiềm thức mà bước lên một bước, chân cô chỉ còn cách mép sông một bước thì  đột nhiên sau lưng cô vang lên một gọi đầy lo lắng.

"Dạ Dạ, em định làm gì vậy?"

Lâm Vỹ Dạ giật mình, cũng không quay đầu lại, chỉ bất lực ôm lấy thân mình, khẽ run.

Thuận Nguyễn vội vàng chạy tới, sợ hãi ôm cô khỏi bờ sông, nhìn cô tức giận mà trách mắng: "Em làm gì vậy, một mình em ở đây làm gì?" Anh mới rời đi một lúc, chỉ còn một mình cô nên cô đã chạy đến đây. Nếu anh đến trễ một bước, có lẽ cô sẽ nhảy xuống, lòng anh run lên sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.

"Em chỉ muốn đi tìm Trường Giang." Lâm Vỹ Dạ trầm mặc nói, đôi mắt trũng sâu như một con búp bê vô hồn.

Anh nhìn thấy mắt cô là sự yêu thương tuyệt vọng, khiến anh hoảng sợ.  Anh có nên nói cho cô biết sự thật không?  Nhưng nếu hy vọng lại biến thành tuyệt vọng một lần nữa, thì làm sao cô có thể chịu đựng được nữa. Huống chi, bây giờ mọi việc đang rất phức tạp, cô không nên nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông đó.

Thuận Nguyễn ôm chặt Lâm Vỹ Dạ vào lòng, nhìn vào đôi mắt buồn bã của cô, trầm giọng nói: "Dạ Dạ, tin anh đi, Trường Giang sẽ không sao đâu, em không được làm chuyện ngu ngốc nữa. Nếu như đợi Trường Giang trở về, em và con em đã không còn nữa, thì em định để anh ta chịu đựng đau đớn gấp bội sao, em không thể từ bỏ hi vọng trước khi nhìn thấy thi thể của anh ấy, biết không? "

"Anh ấy thật sự sẽ quay lại tìm em sao?" Lâm Vỹ Dạ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe đầy u buồn và sợ hãi.

"Đúng, anh ta nhất định sẽ quay lại." Thuận Nguyễn kiên định gật đầu, sau đó ôm cô, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta bây giờ hãy về nhà chờ anh ấy, anh ấy nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta."

Nghe giọng điệu kiên quyết của anh, một tia hy vọng dần hiện lên trong lòng Lâm Vỹ Dạ. Chỉ cần người đàn ông đó có thể bình an trở về, cô nhất định sẽ yêu anh thật nhiều để bù đắp cho những tiếc nuối bao năm qua.

Hôm nay, Lâm Vỹ Dạ đang đứng trong sân lặng nhớ lại tất cả những ký ức về người đàn ông. Dù hầu hết đều là những ký ức đau buồn nhưng ít nhất vẫn có anh trong những ký ức đó. Nhiều lúc nghĩ lại cô bật khóc, kiếp này cô cùng với người đàn ông đó bỏ lỡ quá nhiều rồi, từ khi hai người kết hôn chưa từng có một ngày ấm êm. Giờ phút này, cô chỉ mong anh bình yên trở về, dùng quãng đời còn lại để khỏa lấp những ấm áp, hạnh phúc muộn màng.

"Mẹ ơi, em gái con đi đâu vậy? Tiểu Bảo nhớ em quá" Tiểu Bảo đột nhiên nằm bên cạnh buồn bã hỏi. Mặc dù ba đã bảo cậu không được nhắc đến em gái mình trước mặt mẹ, nhưng cậu nhóc thực sự nhớ em gái của mình vì cậu đã không gặp em gái rất lâu rồi.

Lâm Vỹ Dạ cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn trong mắt, cô đặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo lên vùng bụng của mình, trầm giọng nói: "Tiểu Bảo, em gái ở chỗ này. Khi em gái này chào đời, con phải yêu em như Tiểu Bối, con có biết không? "

"Không được..." Tiểu Bảo lập tức thu tay về, ủ rũ nói: "Đó không phải là em gái, con muốn em gái, tại sao em gái lại đi rồi, ngay cả chú cũng đi rồi, Tiểu Bảo rất nhớ bọn họ, tuy rằng Tiểu Bảo không phải thích chú kia nhưng Tiểu Bảo vẫn nhớ chú." Tiểu Bảo nói, khóc lặng lẽ.

Lâm Vỹ Dạ từ từ ngồi dậy, và ôm cậu nhóc trong vòng tay. Cô làm sao không nhớ họ được, họ là hai người cô yêu nhất, cô lúc nào cũng nhớ đến hai người họ, cô luôn mơ rằng họ có thể trở về bên cô.

Nhưng vào lúc này, cô có thể làm gì ngoài việc chờ đợi. Cho dù là một chút hy vọng, cô sẽ vĩnh viễn đợi, chỉ cần một ngày không nhìn thấy thi thể của Trường Giang, cô cũng sẽ không từ bỏ.

"Mẹ, chú và em có quay về nữa không?" Tiểu Bảo khóc hỏi.  Không có gì lạ khi Tiểu Bối và cậu nhóc là anh em sinh đôi, hai đứa trẻ chưa bao giờ tách rời nhau từ khi sinh ra, bây giờ Tiểu Bối đã đi xa nhiều ngày như vậy, không có gì lạ khi cậu nhóc nhớ em gái mình.

Lâm Vỹ Dạ đau khổ xoa đầu Tiểu Bảo, buồn bã thì thầm: "Đúng vậy. Tiểu Bảo, hãy tin mẹ, hai người họ sẽ trở lại." Đôi khi, an ủi người khác cũng là đang an ủi chính mình. Hy vọng cho người khác cũng là hy vọng cho chính mình.

"Chà, Tiểu Bảo sẽ đợi em gái và chú ở đây..." Cậu bé nói một cách chắc nịch rồi đột nhiên chỉ ra cổng sân, sững sờ nói: "Mẹ ơi, là chú đó."

Lâm Vỹ Dạ đáy lòng run lên, tưởng rằng người chú trong miệng Tiểu Bảo đang nói là Trường Giang, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài sân, nhưng ngay sau đó, một tia thất vọng xuất hiện trong mắt cô, nhưng cô đang đứng đó. Người đàn ông đang đứng ở cổng có thể nhìn rõ.

Huỳnh Trấn Thành cụp mắt xuống, cố nén nỗi buồn trong lòng. Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Vỹ Dạ, thấp giọng hỏi: "Dạ Dạ, mấy ngày nay em có khoẻ không?"

Lâm Vỹ Dạ sờ đầu Tiểu Bảo, nhìn Tiểu Bảo và nhỏ giọng nói: "Con vào nhà chơi với dì Vân. Mẹ muốn nói chuyện với chú một chút."

"Vâng." Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, liền chạy ra cửa.

Sau khi nhìn cậu nhóc chạy vào nhà, Lâm Vỹ Dạ quay lại, ngẩng đầu nhìn Huỳnh Trấn Thành, trầm giọng nói: "Không tốt cũng không xấu. Từ sau khi mất đi Tiểu Bối, em luôn cảm thấy ngay đến cả thở thôi cũng đau đớn, mỗi ngày thức dậy, trái tim đều đau đến phát run, giờ lại mất đi Trường Giang, những ngày qua, em cảm thấy sống không bằng chết. "

Huỳnh Trấn Thành ánh mắt tối sầm lại, ngồi xổm người xuống, đặt tay lên mu bàn tay cô, giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ: "Dạ Dạ, em không nên nghĩ nhiều như vậy, thân thể của em rất quan trọng."

Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh rút tay về, ánh mắt Huỳnh Trấn Thành khẽ nhíu, trong lòng có chút buồn.

"Làm sao có thể không nghĩ tới..." Lâm Vỹ Dạ nhìn anh cười khổ, chua xót nói: "Hai người họ là mà em yêu nhất, làm sao có thể không nghĩ tới, có lúc em nghĩ là ai đã bắt họ đi, tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy, đôi lúc em mong mình mới là người xảy ra chuyện, em hy vọng bọn họ không bị sao, em thực sự rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, nếu không có đứa trẻ trong bụng này, em thực sự không biết phải làm thế nào để vượt qua ".

Nghe những lời buồn bã của Lâm Vỹ Dạ, Huỳnh Trấn Thành âm thầm siết chặt tay. Mọi chuyện đã đến nước này, cho dù cuối cùng anh có cưỡng đoạt được cô thì e rằng thứ anh ta nhận được sẽ chỉ là vỏ bọc chứa đầy hận thù của cô.

Mặc dù tất cả những việc này đều do một mình anh lên kế hoạch, tất cả mọi chuyện đang đi theo dự kiến ​​của mình, nhưng loại kết quả này lại không như ý muốn của anh ta. Rốt cuộc, anh ta đã đánh giá thấp sức nặng của người đàn ông trong lòng cô.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi cô đã phải chịu đựng những tổn thương và tủi nhục như vậy từ Trường Giang, thì cuối cùng cô vẫn yêu người đàn ông đó một cách bất chấp. Tình yêu cố chấp và sâu đậm như vậy khiến anh rất ghen tị, ghen đến mức không thể chờ đợi để phá hỏng mọi thứ trên đời này.

"Trấn Thành..." Lâm Vỹ Dạ đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta, trầm giọng hỏi: "Anh nói xem, ai lại nhẫn tâm cướp đi người mà em yêu như thế này?"

Huỳnh Trấn Thành trầm mặc nói: "Hiện tại cảnh sát đang điều tra, anh tin sẽ sớm có kết quả."

"Chỉ mong..." Lâm Vỹ Dạ nói nhỏ, nhìn Huỳnh Trấn Thành và không nói thêm nữa. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, kể từ khi Trường Giang nói với cô rằng Huỳnh Trấn Thành có vấn đề, cô không còn có thể mở lòng hoàn toàn với người đàn ông này nữa.

Huỳnh Trấn Thành nhìn cô một hồi, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Anh Nguyễn, anh ấy không ở nhà với em sao?"

"Công việc của anh ấy gần đây rất bận rộn."

Lâm Vỹ Dạ nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt Huỳnh Trấn Thành lặng lẽ lướt qua một tia nghi hoặc.

"Gần đây ngoài việc đến công ty, Thuận Nguyễn mới về nhà, căn bản chưa từng đi nơi nào khác."

"Ừm, tôi biết rồi, các người không cần theo dõi hắn nữa, đừng để bị cảnh sát nghi ngờ." Huỳnh Trấn Thành nói qua điện thoại, lạnh giọng hỏi, "Ngày đó các ngươi thật sự đã đẩy ngã người đàn ông đó xuống sông?"

"Đúng vậy, chúng tôi cũng chém hắn mấy nhát, sau đó hắn ta không cẩn thận ngã xuống sông, hắn ta đang bị thương nặng như vậy, ước chừng không rơi xuống sông cũng không sống sót."

"Vậy thì tại sao cảnh sát không thể tìm thấy thi thể?" Huỳnh Trấn Thành lạnh lùng hỏi.

"Cái này... cái này... có lẽ đã bị tôm cá ăn mất."

"Được rồi, trước mắt thì các người mau trốn đi, tôi sẽ thông báo nếu có chuyện xảy ra."

Sau khi cúp điện thoại di động, Huỳnh Trấn Thành nhìn bầu trời đêm đen kịt, giữa hai lông mày dần dần tụ lại một chút nghi hoặc.  Theo lời bọn chúng vừa nói, Trường Giang thực sự không thể sống sót. Nhưng tại sao ba ngày sau cảnh sát cũng không vớt được xác hắn ta, có phải tôm cá ăn thật hay do dòng nước chảy xiết đã cuốn thi thể đi? Nhưng nếu người đàn ông đó thực sự sống sót, với tình yêu của anh ta dành cho Lâm Vỹ Dạ, biết Lâm Vỹ Dạ đang thống khổ, anh ta không thể không quay lại tìm cô.

Trong nháy mắt, ba tháng lại trôi qua. Bụng của Lâm Vỹ Dạ đã lớn hơn rất nhiều, thậm chí đi lại còn hơi khó khăn.

"Oa... Dạ Dạ, cái bụng lớn như vậy, cháu trai em bao lâu nữa sẽ chào đời?" Võ Thanh ánh mắt sáng ngời nhìn cái bụng phập phồng của cô.

Lâm Vỹ Dạ vướt ve bụng, cười ấm áp: "Sắp rồi, còn một tháng nữa."

"Dạ Dạ... Em thật sự rất hâm mộ chị, nếu em có thể mang thai một đứa trẻ thì tốt biết mấy." Võ Thanh có chút thất vọng nói, sờ sờ bụng.  Kể từ lần đó cô nói với Huỳnh Trấn Thành rằng cô ấy muốn sinh con cho anh, anh cũng thường xuyên chạm vào cô ấy, nhưng cô không có thai.

Lâm Vỹ Dạ giật mình, một hồi mới hỏi: "Thanh Thanh, em và Trấn Thành kết hôn lâu như vậy, tại sao không có một đứa con? Có phải hay không muốn..."

"Đương nhiên là muốn." Võ Thanh vội vàng nói, sau đó mang theo chút buồn bã nói: "Nhưng rất lâu rồi vẫn không có tin vui".

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô Lâm Vỹ Dạ cười nhẹ nói: "Có con là do tùy duyên, đừng ép bản thân quá, Thanh Thanh, đừng buồn, em sẽ sớm mang thai."

"Ừm, em cũng mong như vậy." Võ Thanh cười nói, "Vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ chắc chắn rất đáng yêu, trong lòng em có chút ghen tị.".

"Con của em sau này cũng sẽ rất đáng yêu." Lâm Vỹ Dạ cười nhẹ, trầm giọng hỏi: "Mẹ em... bà ấy thế nào rôi?"

Kể từ sau tai nạn của Trường Giang, Tiếu Vân không bao giờ đến gặp cô nữa, cô nghe nói rằng bà ấy bị ốm. Là một người mẹ cô cũng có thể hiểu được nỗi đau này, đối với cái chết đột ngột của con trai mình, là nỗi đau không người mẹ nào có thể gánh chịu được. Vào thời khắc mà cô mất đi Tiểu Bối, cuộc sống của cô còn tồi tệ hơn cái chết.

"Mẹ em sức khỏe không tốt. Sau khi anh trai mất tích, bà ấy nước mắt lưng tròng suốt ngày, thường xuyên đau ốm. Ngoài những lúc đến thăm chị, em dường như hoàn toàn ở nhà để chăm sóc bà ấy. May mắn thay, công ty đã có Trấn Thành lo liệu." Nhìn sắc trời dần dần u ám, cô không khỏi nói: "Dạ Dạ, hình như gió sắp nổi rồi, để em lấ cho chị một cái áo khoác vào."

"Ừm." Cô ấy mỉm cười gật đầu.

Sau khi Võ Thanh vào nhà, cô chán nản nhìn hoa cỏ trong sân, khóe mắt đột nhiên liếc nhìn lối vào sân, lộ ra một góc quần áo, tựa hồ có người trốn ở ngoài sân.

Cô sửng sốt, thận trọng đứng dậy và bước ra khỏi sân.

Tuy nhiên, vừa định bước ra khỏi sân, góc quần áo lộ ra cũng biến mất. Cô sửng sốt, không khỏi tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi đi ra khỏi sân, bên ngoài sân rõ ràng trống rỗng, không có một bóng người. Cô không khỏi cau mày bối rối, chậm rãi đi về phía sân.

"Ọe ọe..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro