Người như cô tại sao không đi chết đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vỹ Dạ cho dù đau đến sắc mặt nhăn nhó cũng không có cầu xin tha thứ nửa câu, ngược lại xinh đẹp cười cười. Nhưng mà sau một khắc, ý cười trên mặt cô biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức hiện đầy châm chọc: "Cô ta ngu xuẩn biết bao nhiêu, ăn hết cũng không biết đó là cái gì?"

"Cô câm miệng." Trường Giang sau khi nghe xong, sầm mặt lại, bàn tay lớn dùng sức, Lâm Vỹ Dạ lập tức đau đến rên khẽ một tiếng, lại vẫn là cười đến xán lạn: "Không phải anh hỏi tôi bên trong bánh gatô bỏ cái gì sao? Tôi ngậm miệng thì làm sao trả lời anh."

Trường Giang sắc mặt có vài vạch đen nhìn nụ cười xán lạn trên mặt cô, anh ta phát hiện, anh ta rất chán ghét thấy được cô cười, thật sự rất đáng ghét ...
Anh ta hất cô ra, Lâm Vỹ Dạ lập tức bị anh ta ném nằm nhoài trên mặt bàn, vốn cho là anh ta bị cô chọc tức giận sẽ bỏ đi, không truy cứu việc này nữa, không nghĩ tới anh ta vậy mà nhặt lên nửa cái bánh gatô Tát Ma chưa ăn xong, từng bước từng bước hướng đi tới phía cô, sắc mặt lãnh khốc mang trên mặt một ý cười rét lạnh.

"Cô đã không nói, vậy phần bánh còn lại chó không ăn xong nhiêu đây đành phải cho cô ăn rồi."
Dịch Dương gằn nụ cười, đi đến trước mặt của cô, một tay bóp chặt cằm cô, muốn đem bánh gatô bẩn thỉu trong tay nhét vào miệng của cô.

Lâm Vỹ Dạ mặt mũi biến sắc, nắm lấy tay của anh ta liều mạng giãy dụa, hét lớn: "Tránh ra ... Trường Giang, cái tên điên này ..."

"Cô đến cùng nói hay không." Trường Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt của cô, cười đến tàn khốc.

Mắt thấy bánh gatô gần kề khóe miệng, Lâm Vỹ Dạ bị dọa đến nhanh nhanh mở miệng: "Là con châu chấu ... Tôi bỏ vào bánh gatô hai con châu chấu ..."
Vừa dứt lời, trong mắt Trường Giang lóe lên vài tia thô bạo, trực tiếp bóp lấy cổ của cô mà vặn, sau đó hung hăng ném cô tới trên mặt bàn, lạnh lẽo gầm nhẹ: "Lâm Vỹ Dạ, cô thật mẹ nó không thể nói lý, phát điên, người như cô tại sao không đi chết đi."

Bởi vì anh ta dùng sức quá mạnh, Lâm Vỹ Dạ thân thể mảnh mai trong nháy mắt đụng ngã lăn cái bàn nhỏ, chén rượu bình rượu tất cả đều bị thân thể của cô quét xuống dưới, rơi trên mặt đất phát ra một trận tiếng vang lanh lảnh.

Cô té lăn trên đất, cánh tay xước qua những mảnh vỡ trên đất, trong nháy mắt máu đỏ tươi từ bên trong vải áo mỏng manh của cô rỉ ra.

Trường Giang nhìn chằm chằm vết máu trên ống tay cô, trên mặt biểu lộ rõ ràng giật mình, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục vẻ bạc tình bạc nghĩa cùng lãnh khốc như cũ.
"Tự làm tự chịu!" Anh ta đạm mạc phun ra bốn chữ, trong mắt càng không có nửa phần ôn nhu.

Lâm Vỹ Dạ không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào vào giờ khắc này, chỉ cảm thấy tất cả đau nhứt trên thân đều không bằng nỗi đau trong đáy lòng.

Cô chậm rãi từ mặt đất đứng lên, nhẹ nhàng vén tay áo lên xem xét, cánh tay vốn trắng noãn nay nhiều thêm mấy đường hẹp dài vết máu, nhìn thấy mà đau lòng.

"Cô tốt nhất đem những vết thương chướng mắt kia xử lý một chút đi, nếu dám ở trước mặt ba mẹ tôi nói lung tung, tôi định không tha cho cô."
Một trận thanh âm u lãnh từ bờ môi bạc bẽo của Trường Giang phun ra. Lâm Vỹ Dạ lạnh lùng cười cười: "Anh yên tâm, tôi không có hèn hạ như Ngân Ngân của anh, cho dù bị anh đánh cho gần chết, tôi cũng sẽ không ở trước mặt ba mẹ tố cáo anh đâu."

Trong nháy mắt, sắc mặt Trường Giang tối sầm, trầm giọng khẽ nói: "Ít đem bản thân cô so với Ngân Ngân đi, cô cùng với cô ấy căn bản là không có cách nào so sánh được, cô ấy cho tới bây giờ sẽ không giống bộ dạng hại người này của cô, Lâm Vỹ Dạ, tôi cảnh cáo cô, về sau không cho phép tổn thương Ngân Ngân, nếu không đừng trách tôi lòng dạ độc ác."
"Ha, tôi cùng với Ngân Ngân của anh đương nhiên không cách nào so sánh được." Lâm Vỹ Dạ cực kỳ châm chọc hừ một tiếng, chán ghét nói: "Dáng vẻ Ngân Ngân của anh kệch cỡm, tâm trí mưu mô, công phu quyến rũ lại cao, công phu trên giường cũng cao ... Đừng nói tôi, chỉ sợ trên đời tất cả phụ nữ đều không có cách nào so sánh cùng với cô ta rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro