Người tổ chức bữa tiệc này là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Lâm Vỹ Dạ bỗng nhiên dừng bước, Thuận Nguyễn nhìn cô ân cần hỏi han:"Sao vậy?"

Lâm Vỹ Dạ lòng đang cuồng loạn, cô cực lực đè xuống bất an trong lòng cùng sợ hãi, đối anh cười cười:"Em không sao."

Nói rồi, cô liền dắt Tiểu Bảo ngồi vào trên ghế sa lon bên cạnh, mà lực chú ý lại toàn đặt ở mấy người đang nói chuyện bên trong.

"Đúng vậy đó, trong giới kinh doanh này, cho tới bây giờ tôi đều không nghe nói có người đàn ông nào si tình như anh Võ vậy nha."

"Anh ta không chỉ hàng năm đều vì vợ tổ chức sinh nhật, mà lại mỗi lần như thế đều phô trương vô cùng, anh nhìn một cái đi, xem bữa tiệc hôm nay bố trí có bao nhiêu xa hoa."

"Quan trọng nhất là, tôi còn nghe nói vợ anh ta đã mất tích năm năm rồi. Cho nên bữa tiệc này cho tới bây giờ đều không có nữ nhân vật chính."

Lúc nghe đượccâu này, tim Lâm Vỹ Dạ đập mạnh một cái, vô ý thức nắm chặt tay Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhíu mày, kinh ngạc nhìn qua cô:"Mẹ ơi..."

Lâm Vỹ Dạ lúc này mới lấy lại tinh thần, cuống quít buông lỏng tay cậu nhóc, lo lắng hỏi:"Sao rồi,có phải là mẹ bóp con đau không."

"Không có."Tiểu Bảo lắc đầu, có chút lo lắng nhìn cô:"Mẹ ơi, có phải mẹ không vui không?"

Thuận Nguyễn nghe tiếng liền nhìn lại phía cô, không khỏi lo lắng hỏi:"Dạ Dạ, em làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Lâm Vỹ Dạ ngước mắt nhìn anh, kéo căng thanh tuyến mà hỏi:"Người tổ chức bữa tiệc này là ai?"

"Người bạn hợp tác của anh, tổng giám đốc tập đoàn Bách Dịch - Trường Giang.

Cây cung kéo căng trong lòng đột nhiên đứt gãy, sắc mặt Lâm Vỹ Dạ một nháy mắt trở nên trắng bệch, toàn thân không cầm được run rẩy lên.

Thuận Nguyễn biến sắc, cuống quít buông Tiểu Bối xuống, ôm cô lo lắng hỏi:"Sao vậy, Dạ Dạ? Đừng làm anh sợ."

"Mẹ..."Tiểu Bối ghé vào trên đùi của cô, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn cô, trong đôi mắt lấp lánh lộ ra một tia sợ hãi.

"Thuận Nguyễn, chúng ta trở về đi, em đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái."Lâm Vỹ Dạ nắm lấy cánh tay của anh, hơi run rẩy mở miệng.

Thấy sắc mặt cô quả thực rất kém, Thuận Nguyễn nhẹ gật đầu, đỡ cô dậy, nhìn về phía Tiểu Bảo nói: "Dẫn em gái con đi bên cạnh cha mẹ nha, đừng có chạy lung tung biết chưa?"

Nhìn thấy sắc mặt nặng nề của cha mẹ, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhu thuận nhẹ gật đầu, sau đó tay dắt tay đi theo bên cạnh của bọn họ.

Ngay tại lúc Thuận Nguyễn dìu cô sắp đi ra sảnh lớn, một bóng dáng quen thuộc trong nháy mắt từ cửa đại sảnh đi đến. Sắc mặt cô biến đổi, theo phản xạ đẩy Thuận Nguyễn ra nói:"Em muốn đi rửa tay một chút."Nói xong, cô liền hốt hoảng xoay người chạy vào toilet.

"Dạ Dạ..."Thuận Nguyễn nhìn theo bóng lưng của cô lo lắng gọi một tiếng, vừa định đuổi theo, nhưng lại lo lắng lạc mất Tiểu Bảo với Tiểu Bối, cuối cùng đành phải thôi.

"Anh Nguyễn."

Ngay tại lúc này, một giọng trầm thấp từ nơi không xa truyền đến, Thuận Nguyễn quay đầu nhìn lại, chính là Trường Giang. Nét mặt của anh ta vẫn như cũ là lãnh lãnh đạm đạm, dường như cho tới bây giờ cũng không biết cười thế nào.

Thuận Nguyễn nhìn anh ta định lễ phép cười, nửa ngày, lại nhìn bên cạnh anh ta một chút, nghi ngờ hỏi:"Phu nhân anh đâu?"

Ánh mắt Trường Giang ảm đạm, thấp giọng nói:"Cô ấy không thể tới rồi."

Nhìn ánh mắt ảm đạm của anh ta, Thuận Nguyễn trong lòng biết không nên hỏi lại, chỉ nói một câu:"Thật là đáng tiếc, vợ tôi còn vừa hỏi đến cô ấy, nói là muốn cùng với cô ấy làm quen một chút, dù sao cũng là cùng một ngày sinh nhật, loại duyên phận này cũng khó được."

"Phu nhân anh đâu?"Trường Giang nhàn nhạt hỏi, ánh mắt rơi vào bên cạnh anh với trên thân hai đứa bé, trong lòng không hiểu xẹt qua một vòng cảm giác kỳ quái.

"Cô ấy đi rửa tay rồi."Dừng một chút, anh lại có chút có lỗi nói: "Vợ tôi đột nhiên có chút không thoải mái, cho nên đợi chút nữa tôi đưa cô ấy về, không thể tham gia xong bữa tiệc này rồi."

"Không sao đâu." Trường Giang nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối chưa từng di chuyển.

Có lẽ là ánh mắt anh ta quá mạnh mẽ, Tiểu Bối không khỏi ôm chân Thuận Nguyễn trốn ra phía sau Thuận Nguyễn.

Thuận Nguyễn xoa đầu nhỏ của cô bé, nhìn ánh mắt thâm trầm của Trường Giang, cười nói:" Xem ra anh Võ cũng rất thích trẻ con."

"Nếu như con tôi vẫn còn...Chỉ sợ cũng lớn thế này rồi..." Trường Giang thấp giọng thì thầm, bên trong thanh âm lộ ra một vòng bi thương không nói rõ.

Thuận Nguyễn giật mình, không hiểu cảm giác bi thương, vì người đàn ông trước mắt này cảm thấy bi thương.

Từ lúc anh ta nói vợ anh ta không thể tới, anh liền đoán được vợ anh ta hẳn là xảy ra chuyện gì chuyện không tốt. Hiện tại anh ta còn nói nếu như con của anh ta còn ở đó, đây không phải nói rõ con của anh ta đã không còn ở đây sao.

Anh nhìn ra được người đàn ông trước mắt thật sự rất yêu vợ và con mình. Một người đàn ông, mặc kệ anh ta có bao nhiêu kiên cường, mất đi người yêu cùng con loại thống khổ này đều là không thể thừa nhận.

Giống như anh, anh cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua nếu một ngày Lâm Vỹ Dạ sẽ mang theo Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối rời khỏi anh, không phải anh không đi nghĩ, mà là không dám nghĩ, loại ấm áp lúc nhớ nhung một người này, liền sẽ khó mà dứt bỏ, thậm chí là trở nên nhát gan, mọi thời khắc đều sợ hãi có một ngày sẽ mất đi loại ấm áp này.

Thấy Trường Giang thích trẻ con, Thuận Nguyễn đem Tiểu Bối sau lưng kéo ra, sau đó đem Tiểu Bảo cùng cô nhó đều đẩy lên trước mặt Trường Giang, ôn nhu cười nói:"Tiểu Bảo Tiểu Bối, mau gọi chú đi."

Hai đứa nhóc này nửa ngày đều không có lên tiếng, trên mặt Thuận Nguyễn không khỏi hiện lên một vòng xấu hổ:"Thật là không hiểu chuyện, có thể là do bé sợ người lạ. Bình thường bọn nhóc ngược lại là rất hoạt bát."

"Chú ấy là chú dữ, Tiểu Bối không muốn gọi chú ấy."Thuận Nguyễn vừa mới nói xong, Tiểu Bối liền thối lui đến bên cạnh chân của anh mềm mại nói.

Thuận Nguyễn bất đắc dĩ nhìn Trường Giang một chút, nói:"Con nít không hiểu chuyện,xin anh Võ đừng trách."

"Không đâu, cô bé rất đáng yêu."Trường Giang không biểu lộ nói, nửa ngày, hơi có chút ghen tị mà hỏi:"Hai đứa là song thai sao?"

"Ừm, Tiểu Bảo so với Tiểu Bối lớn hơn mười lăm phút."Thuận Nguyễn xoa đầu Tiểu Bối cười đến thỏa mãn lại hạnh phúc.

Lúc đó, hai nhóc con này ra đời làm cho anh sướng đến phát rồ rồi, công ty cũng không đến, mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh ba mẹ con trêu đùa với hai nhóc tì, đoạn thời gian đó có thể nói là đoạn thời gian hạnh phúc nhất đời anh.

"Anh Nguyễn thật may mắn, có được một gia đình hạnh phúc như vậy."Trường Giang nhàn nhạt mở miệng, trong mắt tràn đầy ghen tị, còn có một tia đau thương.

Nhìn thấy đau thương trong mắt anh ta, Thuận Nguyễn ngược lại có chút áy náy. Người đàn ông ở trước mắt rõ ràng còn đắm chìm trong nỗi đau mất đi người yêu mất đi con nhỏ, nhưng anh lại một mực ở trước mặt anh ta nói về hạnh phúc của anh cùng gia đình mỹ mãn, chuyện này với anh ta mà nói tựa hồ là một loại đả kích nặng nề.

Lần nữa đem Tiểu Bối đẩy đến trước mặt Trường Giang, Thuận Nguyễn ngồi xổm người xuống nhìn cô nhóc ôn nhu cười nói:"Tiểu Bối ngoan, nói chuyện đàng hoàng với chú đi nào, cha đi xem mẹmột chút."

"Không muốn..." Tiểu Bối rút vào trong ngực của anh, nói lầm bầm:"Dáng vẻ của chú thật hung dữ, Tiểu Bối hơi sợ..."

Thuận Nguyễn xoa đầu cô nhóc, nói:"Chú thật ra không có hung dữ, ngoan, nói chuyện với chú đi, cha với mẹ một lát sẽ quay lại, anh con không phải còn bên cạnh sao?"

Lúc này, Tiểu Bảo hiểu chuyện nói một câu:"Cha đi tìm mẹ đi, Tiểu Bảo sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Ừm!"Thuận Nguyễn tán thưởng nhẹ gật đầu, nhìn về phía Tiểu Bối cười nói: "Con nhìn anh con chỉ có lớn hơn con mười lăm phút, lại hiểu chuyện hơn con nhiều, ngoan, chơi vơi chú đi, cha đi tìm mẹ về có được hay không?"

Tiểu Bối nhìn chằm chằm Trường Giang mặt không thay đổi thật lâu, mới bĩu môi nói:"Cha phải nhanh một chút tìm mẹ về nha."

"Được, cha nhất định sẽ nhanh chóng đưa mẹ về."Thuận Nguyễn xoa đầu cô nhóc, đứng lên nhìn về phía Trường Giang cười nói:"Vợ tôi đi rửa tay lâu vậy còn chưa ra, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì, cho nên đi xem một chút, phiền anh Võ trông giúp tôi hai nhóc này một lúc nha."

Thực ra anh từ trong mắt người đàn ông trước mặt này nhìn ra được anh ta rất thích trẻ con, cũng rất muốn để Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối tiếp xúc một chút, chỉ là bởi vì anh ta quen lạnh lùng, cho nên làm cho người ta cảm thấy anh ta là một người vô tình. Thế nhưng anh lại cảm giác trong lòng người đàn ông này có tình, mà lại là rất nặng tình, chỉ có điều là đối với vợ và con anh ta.

"Ừm." Trường Giang nhàn nhạt gật đầu. Thuận Nguyễn lúc này mới quay người đi vào toilet.

Lâm Vỹ Dạ lúc đầu sắc mặt không tốt, lúc đi toilet lại vội vã gấp rút cùng sợ hãi như vậy, mà lại đi lâu như vậy cũng còn chưa hề đi ra, trong lòng của anh cũng thực có chút lo lắng.

Đợi sau khi Thuận Nguyễn đi, Tiểu Bối với Trường Giang mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lớn một nhỏ đều một câu cũng không nói.

Ở một bên Tiểu Bảo không chịu được ngáp một cái, nhưng mà kéo tay Tiểu Bối nói:"Tiểu Bối, chúng ta qua bên kia ngồi chờ cha mẹ đi."

"Ừm." Tiểu Bối nhẹ gật đầu, thế là hai nhóc con này tay trong tay đi đến ghế salong bên cạnh.

Trường Giang yên lặng đi theo sau lưng bọn nhóc, giống như một người vệ sĩ. Có khách cùng anh ta chào hỏi, anh ta cũng chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt chưa hề rời khỏi thân hình hai nhóc con này.

Hai nhóc con ngồi trên ghế salong, Trường Giang cũng đi qua theo ngồi, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Tiểu Bối. Tiểu Bối lập tức có chút ghét bỏ hướng dịch qua bên cạnh anh trai mình, Trường Giang cũng dịch theo. Nếu để cho người khác nhìn thấy một màn buồn cười này, đoán chừng sẽ còn cười ra tiếng.

Tiểu Bối lập tức không vui, nhìn Trường Giang bĩu môi nói:"Sao chú lại đi theo tôi vậy."

"Tôi đồng ý với cha các nhóc phải trông chừng các nhóc." Trường Giang mặt không biểu cảm nói xong, dừng một chút, lại hỏi:"Các nhóc muốn ăn gì, chú cho người đem tới."

Tiểu Bảo lắc đầu, nói không ăn.

Tiểu Bối cắn ngón tay suy nghĩ một chút, nửa ngày, bi bô nói:"Tiểu Bối muốn ăn bánh gatô, hôm nay là sinh nhật mẹ, trước kia Tiểu Bối đều sẽ cùng mẹ ăn bánh gatô."

Hôm nay là sinh nhật mẹ, trước kia Tiểu Bối đều sẽ cùng mẹ ăn bánh gatô.

Nghe câu nói này, tim Trường Giang không hiểu sao lại nảy lên một cái. Hôm nay là sinh nhật Lâm Vỹ Dạ, nếu như Lâm Vỹ Dạ cùng con vẫn còn, con của anh ta giờ phút này có phải là cũng sẽ cùng anh ta nói câu nói này.

Trường Giang vẫy gọi phục vụ đem một cái bánh ga tô tới, nửa ngày, anh ta kìm lòng không được hướng về phía Tiểu Bối cười cười, đây coi như nụ cười đầu tiên suốt năm năm qua của anh ta. Anh ta cũng không biết tại sao mình lại cười, chỉ là nhìn hai đứa bé trước mắt, trong lòng có một chỗ nào đó mềm mại xuống.

"Chú ơi..." Tiểu Bối đột nhiên gọi anh ta một tiếng, nhìn chằm chằm anh ta, mềm mại nói:"Chú cười lên thật là dễ nhìn, tuyệt đối không dữ, Tiểu Bối thích chú cười."

Trường Giang lại hướng về phía cô nhóc cười cười.Ngữ khí dị thường nhu hòa mở miệng:"Vậy về sau chú thường xuyên cười có được không."

"Dạ." Tiểu Bối nặng nề gật đầu, nửa ngày, cô bé lại có chút tiếc nuối nói,Tiểu Bối cùng anh trai còn có cha mẹ phải lập tức quay về rồi, trở lại chỗ nhà kia, đến lúc đó chắn chắn sẽ không còn thấy chú nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro