Thật muốn bỏ mặt tất cả đem em cướp về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cô đem chồng văn kiện cuối cùng bỏ vào ngăn tủ, đã là mười giờ hơn. Lâm Vỹ Dạ vuốt vuốt bả vai đau nhức, chuẩn bị tan ca về nhà.

Vừa đi ra khỏi tòa nhà, cô liền nhìn thấy một bóng hình cao lớn lẳng lặng tựa ở trước đầu xe, ánh đèn chiếu vào trên người anh ấy, lộ ra mấy phần hiu quạnh cùng cô đơn.

Cô mấp máy môi,chậm rãi đi về phía bóng hình cao lớn đó, lúc này mới phát hiện bên chân của anh thấp thoáng có vài tàn thuốc, có vẻ như đã đợi ở đây lâu rồi.

"Trấn Thành, sao anh lại ở đây?"Lâm Vỹ Dạ nghi ngờ hỏi.

Huỳnh Trấn Thành ôn nhuận cười cười, nói:"Anh đang chờ em tan ca. Có ăn cơm chưa?"

Lâm Vỹ Dạ bất đắc dĩ lắc đầu:"Em bận một lúc đã quên ăn rồi."

"Biết ngay em không tự chăm sóc bản thân mà"Huỳnh Trấn Thành mang theo trách cứ nói một câu, lập tức kéo tay cô bước lên xe.

Lâm Vỹ Dạ vừa đi theo anh bước lên xe, một bên nghi hoặc nhìn anh:"Trấn Thành, anh định làm gì?"

Huỳnh Trấn Thành không nói gì, chỉ là từ trong xe lấy ra một cái bình giữ nhiệt đưa tới trước mặt cô, cười nói:"Ăn nhanh đi, đói chết em."

Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc nhìn bình giữ nhiệt trước mắt, run lên một hồi, lúc này mới đưa tay tiếp nhận.

Mở bình giữ nhiệt ra, nhìn đồ ăn nóng hổi bên trong, đầu mũi của cô bỗng nhiên có chút chua xót.

Giờ phút này, người đàn ông dịu dàng quan tâm cô trước mặt, nếu là đổi lại Trường Giang, sợ là cuối đời cũng không có khả năng.

Lâm Vỹ Dạ cúi thấp đầu yên lặng ăn, bỗng nhiên cảm giác có một dòng nước nóng hổi lặng yên tràn ra từ hốc mắt, cô cuống quít đưa tay vuốt vuốt mi mắt cùng cái mũi của mình, che giấu sự yếu đuối cùng lúng túng của bản thân.

Huỳnh Trấn Thành đang một bên lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch sâu thẳm như mực không tan, làm cho người ta không hiểu được.

Lâm Vỹ Dạ ăn vài miếng, bỗng nhiên vuốt dạ dày mình gấp rút nôn ra một trận.

Huỳnh Trấn Thành thấy thế, cuống quít vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng hỏi:"Dạ Dạ, sao vậy? Nghẹn rồi sao?"

Lâm Vỹ Dạ khó chịu vuốt vuốt dạ dày mình, cười khổ nói:"Gần đây dạ dày luôn không thoải mái,thường xuyên đau nhức, hơn nữa còn chua chua."

Huỳnh Trấn Thành nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:"Sợ là dạ dày bị đói hư rồi, bây giờ anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra một chút."Anh nói xong liền chuẩn bị khởi động xe.

Lâm Vỹ Dạ cuống quít giữ chặt tay của anh, suy yếu cười nói:"Thôi đi, đã trễ như vậy rồi, em cũng muốn nhanh nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai em đi kiểm tra sau."

Thấy vẻ mặt cô quả thật rất mệt mỏi, Huỳnh Trấn Thành nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:"Vậy bây giờ anh đưa em về nhà nha, em ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai anh lại đón em đi bệnh viện kiểm tra."

"Không cần, em tự mình..."

Lâm Vỹ Dạ vốn là muốn nói không cần làm phiền anh, nhưng mà lời còn chưa nói hết, Huỳnh Trấn Thành đột nhiên cắt ngang lời cô, tràn đầy trách cứ nói:"Em cũng không biết chăm sóc bản thân, còn Trường Giang nữa, sợ là anh ta còn không biết em không thoải mái ở đâu nữa kìa, Dạ Dạ, em có biết hay không, như thế này anh sẽ rất lo lắng cho em."

Nhìn thấy gương mặt Huỳnh Trấn Thành hơi tức giận, Lâm Vỹ Dạ không dám nói câu nào. Anh luôn luôn ôn nhuận như ngọc nổi giận thật đúng là hù dọa người mà.

"Thật sự rất muốn..."Huỳnh Trấn Thành lẩm bẩm một câu, lập tức khởi động xe, phía sau, Lâm Vỹ Dạ  một câu cũng không có nghe được.

Thật sự rất muốn mặc kệ tất cả cướp em đi, nhưng mà, Dạ Dạ, liệu rằng đến cuối cùng em sẽ tha thứ cho những việc làm của anh chứ?

Huỳnh Trấn Thành nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt một mảnh tĩnh mịch cùng phức tạp.

Đợi sau khi xe Huỳnh Trấn Thành rời đi rồi, một chiếc xe màu đen chậm rãi âm u từ trong nơi hẻo lánh đi ra. Lúc ngang qua thùng rác, một thứ giống như hộp cơm từ trong cửa xe ném ra, vừa vặn rơi vào thùng rác.

Xe lần nữa khởi động, nhanh chóng hướng phía trong bóng đêm chạy đi.

Lâm Vỹ Dạ về đến nhà, đối mặt với cả căn nhà tịch mịch quạnh quẽ chua xót cười cười, người đàn ông đó hôm nay sợ là sẽ không trở về. Cũngtốt thôi, loại tịch mịch thê lương này, cô đã sớm quen rồi.

Mang thân xác mệt mỏi đã lâu, Lâm Vỹ Dạ rửa mặt qua loa, liền bò lên giường đi ngủ.

Nửa đêm đang ngủ say, bỗng nhiên bị một tiếng vang thật to làm cô bừng tỉnh.

Cô theo bản năng mò mẫm công tắc nơi đầu giường. Phụt một tiếng, căn phòng bỗng nhiên sáng rõ, cô ngẩng đầu một cái liền thấy Trường Giang bước chân lảo đảo đang đi về phía cô, cô khẽ giật mình, không nghĩ tới người đàn ông này khuya khoắt còn trở về.

"Anh làm sao vậy?" Cô cuống quít bước xuống giường, đỡ thân thể lung la lung lay của anh ta, một mùi rượu nồng đậm trong nháy mắt quanh quẩn trong mũi, cô nhíu nhíu mày, ngữ khí cứng rắn mở miệng:"Anh uống nhiều rượu như vậy làm gì, sao thế, ở chỗ Thúy Ngân bị chọc tức à?"

Trường Giang ngước mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên hung hăng đẩy cô té nhào trên giường.

Lâm Vỹ Dạ giật mình, còn chưa kịp phản kháng, hai tay liền bị người đàn ông gắt gao đè lại.

"Trường Giang, anh làm gì vậy?"Lâm Vỹ Dạ nhìn anh ta chằm chằm, trong lòng đều là ủy khuất và tức giận, anh ta ở chỗ Thúy Ngân bị chọc tức, lại quay trở về đây, thế mà đẩy cô, người uống đến say khướt này, chẳng may không phải Lâm Vỹ Dạ cô.

Nhìn thấy Trường Giang thất thố như vậy, Lâm Vỹ Dạ từ đầu đến cuối cho rằng là Thúy Ngân chọc tức anh ta.

Trường Giang không có nói chuyện, chỉ là ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé của cô, bỗng nhiên âm u cười cười.

"Cái đồ thần kinh anh, anh...A..."

Lời cô còn chưa nói hết, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, anh ta phảng phất mang theo trừng phạt cùng tức giận càn quét, hung hăng cắn xé lấy bờ môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro