Chương 13:Tai họa xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang thơ thẩn trong vườn bỗng tôi thấy có một chiếc xe ngựa sang trọng chạy vào bên trong lâu đài. Hiếu kì tôi liền núp vào bụi cây gần đó nhìn xem. Cửa xe mở ra, một tiểu thư xinh đẹp cao ngạo bước xuống. Tiếp đó là một ông già ăn mặc hết sức bắt mắt, trang sức đầy mình. Tôi chạy vào bên trong lâu đài, dùng ẩn tức pháp để...nghe lén. Quản gia mời họ vào đại sảnh, nơi phu nhân Christana, Larbaru và một đoàn gia nhân ở đó. 

Thấy vẻ nghiêm trang và trọng đãi trong cách tiếp đón tôi nghĩ đây là hai vị khách đặc biệt,rất có địa vị và quyền thế đây. Vị tiểu thư ngồi xuống sau khi bắt tay chồng tôi một cách nồng hậu với điệu cười khêu gợi, quyến rũ. Tôi phù phép lên một con ruồi, nó bay lại, đậu trên vai Larbaru, nhờ đó, tôi có thể nghe thấy mọi chuyện.

-Chào ngài, ngài Hội đồng nội các.-phu nhân Christana và chồng tôi kính cẩn chào ông già ăn mặc "khoa trương" nọ.-Ngài đến đây là...

-Tôi đến để thông báo một việc. Hội đồng cấp cao trong gia tộc quyết định phối hôn cho công tử Rander đây với tiểu thư Iren Kelt.

-Nhưng...thưa ngài, Rander đã có vợ!

-Mặc kệ. Với chúng ta, con người chỉ đáng hàng huyết bộc thôi. Cứ cho cô ta xuống làm huyết bộc là được....

-Ngài không thể, ngài Geogorie! Tôi phản đối việc đó- phu nhân Christana lớn tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại. 

Tai tôi ù lên, tôi hoảng hốt khi nghe lão già đó tuyên bố như vậy. Nhìn vẻ đăm chiêu của chồng, tôi bất giác lo lắng, sợ rằng anh sẽ ra một quyết định...

-Tôi không hiểu thưa ngài. Tôi không biết vì sao các ngài lại tự ý quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến tôi?

-Ồ, chả là, ngài Kelt có việc đi công tác xa nhà, lo sợ để Iren ở nhà một mình nên muốn gửi nàng đến đây...

-Công tử Larbaru-cô ta bất chợt lên tiếng, giọng ngọt như đường- Chẳng lẽ em không hợp với anh? Chẳng lẽ chúng ta chưa cưới mà ở chung sao?

"Hừm, làm như anh ấy thích ở chung với cô lắm vậy!"-tôi tức tối nghĩ rồi bước nhanh ra.

-Chào ngài, ngài Hội đồng và...-tôi đưa mắt nhìn ả.

-Ô, đây là nữ tỳ nhà anh à, Larbaru? Em không thể tin được lâu đài sang trọng như này lại có loại nữ tỳ không biết thân biết phận thế!

Trong giây phút, tôi thấy mặt anh đen lại. Rồi anh ôm chầm lấy tôi:

-Đây-là-vợ-tôi!

Cô ta làm bộ giật mình, mặt xanh xám(nhưng đôi mắt quá sức gian giảo)!:

-Ồ...Là em không biết, trông cô ta...

-Cô ta? Cô ấy trông làm sao thì có liên can gì đến cô à thưa tiểu thư? Thật là bất nhã khi nói vợ người khác như vậy đấy!-Larbaru nghiến răng ken két còn tôi thì thấy vui vui vì anh đã bênh vực tôi và làm cho cô ả sợ sệt.

-Hì hì, em đùa em đùa mà...

-Thôi!-lão già từ nãy giờ im lặng bây giờ lên tiếng- Vậy nếu không cưới thì các người phải để cô ấy ở lại đây và tiếp đãi cho tốt vào, nếu ta thấy có gì phiền lòng xảy ra với Iren thì...-ông ta nói tới đấy im bặt và đưa con mắt ti hí nhìn tôi. 

Phu nhân Christana đành chấp nhận để cô ta ở lại lâu đài trong vòng...1 tháng!

-Có vẻ lão ám chỉ Onyx.-lúc lão ta ra về mẹ(từ nay gọi "phu nhân" thảnh mẹ nha cho thân thiết) gọi Larbaru ra một chỗ- Nên chúng ta đành phải chịu khổ ít ngày may ra lão không làm hại con bé.

-Điều đó là cần thiết-Larbaru nghiến răng- Đành phải chờ đến lúc con phục hồi sức mạnh, bà phù thủy Lisa đã lấy đi của con quá nhiều.

Mẹ âu yếm đặt tay lên vai Larbaru:

-Mẹ tin tưởng con. Đừng làm con bé(tôi) buồn, có vẻ nó đã rất yêu con.

-Con biết, chính vì thế-Larbaru đột nhiên cười gian-nên con muốn kiểm tra một chút...

-Đừng làm gì quá mức là được.

Rồi hai mẹ con kéo vào.

Cô Iren nũng nịu đòi ở phòng đối diện phòng chồng tôi, còn để nghị chúng tôi không nên ở chung. Chúng tôi tức giận sắp "nổ não" nhưng đành cắn răng nhịn (may là cô ta không đòi ở chung với chồng tôi!).

Tôi biết cô ta là ma cà rồng, với lại sức mạnh của tôi còn bị Lisa(mẹ cũ) khống chế nên có đánh cũng đánh không lại, Larbaru cũng chưa hồi sức hẳn nên đành ấm ức nhìn chồng mình sáng sáng mời cô ta đi ăn, tối tối mời cô ta đi nhảy. Lắm lúc thấy anh nhẫn nhịn ngồi đàn cho cô ta hát mà khói tức cứ bốc nghi ngút trên đầu.

"Mình đâu có mê truyện ngược đâu mà sao giờ hoàn cảnh mình na ná mấy con nữ chính thế nhể?"-Tôi thầm nghĩ và tức giận.

Cảm giác khó chịu ngày một rõ rệt, lúc nào trong óc tôi cũng lảng vảng cái hình ảnh Larbaru đi với cô ta, còn cô ta thì quay đầu lại nhìn tôi:

-Thứ lỗi nhé, cho chị mượn vậy.

Tôi cười khổ đáp lại (^v'^)

-Ô vâng vâng, chị cứ mượn, em không phản đối(chết liền)

-Thế thì cảm ơn nhiều hihi. Larbaru, chúng ta đi thôi!

Tôi không hiểu sao mỗi khi thấy vậy là tức điên lên, muốn chạy ra giành lại, nhưng đành bất lực nhìn con mụ lẳng lơ ấy khoác tay chồng mình...Có lẽ...tôi ghen?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro