Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuynh Thành Thời Gian hai ngày trước không có cảnh quay của Kiều An Hảo, nhưng mỗi ngày cô đều đến đoàn làm phim đúng giờ, tới trường quay nhìn một cái.


Ngày đầu tiên quay cũng không có phần của Lục Cẩn Niên, từ lúc đó anh liên tục không xuất hiện. Buổi chiều ngày thứ hai anh có một màn diễn, mười giờ sáng, anh liền tới hiện trường phim, không gấp gáp đi hoá trang trước, mà là tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, xem cảnh đang quay.

Có thể là vì Lục Cẩn Niên xuất hiện, những nhân viên không cảnh quay ngày hôm nay đều đến tham gia náo nhiệt, chỉ có điều vì thần khí Lục Cẩn Niên quá mức lạnh lùng, đừng nói đi đến gần, ngay cả chung quanh anh phạm vi ba mét cũng không có bóng người.

Buổi trưa tập thể đoàn làm ăn cơm hộp, ngay cả Lục Cẩn Niên cũng không ngoại lệ. Anh không chút nào ghét bỏ mà nhận lấy hộp cơm trợ lý tới, ung dung thản nhiên ăn hết.

Tư thái anh ăn cơm rất ưu nhã, toàn thân tiết ra một cỗ quý khí, sau khi ăn xong liền trực tiếp vào phòng hóa trang.

Cảnh quay chiều nay của Lục Cẩn Niên là cùng Tống Tương Tư phối hợp diễn.

Tống Tương Tư buổi sáng có cảnh quay, cho nên sớm đã thành hóa trang xong, đợi được sau khi Lục Cẩn Niên đi ra, thợ trang điểm Tống Tương Tư lập tức tiến lên trang điểm lại cho cô, sau đó nhân viên ánh sáng và nhân viên công tác đều mỗi người đều vào vị trí của mình.

Lục Cẩn Niên và Tống Tương Tư hai người trước sau thời điểm vào giới không sai biệt lắm, trong vài bộ truyền hình điện ảnh "hot", hai người đảm nhiệm vai nam chính nữ chính sắm vai tình lữ, nam tuấn nữ mỹ, vì vậy hai người liên tiếp nhiều năm liền đều được bình chọn "Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất".

Bởi vì hai người nhiều lần hợp tác, trên cảnh quay cũng có chút quen thuộc nhau. Lần này lại cùng diễn, tuy không đóng cặp, nhưng cả hai vẫn như trước đem kịch bản biểu đạt thành bầu không khí tình cảm, chắc chắn hết sức đúng chỗ. Quá trình quay thuận lợi khiến đạo diễn vẫn không ngừng kêu : "Tốt!", "Tuyệt!", "Đẹp, tiếp tục!".

Cảnh quay đến một nửa, đạo diễn hô ngừng, phân phó thợ trang điểm nhanh tới trang điểm lại cho hai người.

Trợ lý đưa cho Lục Cẩn Niên chai nước suối, Lục Cẩn Niên vặn nắp uống chỉ hai ngụm, liền phất tay cho trợ lý mang đi, sau đó chờ thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang, liền dẫn đầu đi vào sân, chờ Tống Tương Tư còn đang trang điểm lại.

Tống Tương Tư chỉnh xong hóa trang, hai người tiếp tục quay nửa cảnh sau.

Hơn nửa cảnh quay cũng đã làm hai người đều nhập vai, cho nên nửa cảnh quay sau, diễn xuất càng mượt, thậm chí trong phút chốc, khiến mọi người lầm tưởng rằng đây là cảnh hiện thực.

Nửa cảnh sau quay thuận lợi hơn so với nửa cảnh trước, Lục Cẩn Niên và Tống Tương Tư hai người cơ hồ là hành văn liền mạch lưu loát, đợi khi cả hai diễn xong, toàn trường một mảnh an tĩnh, qua ước chừng mười giây, đạo diễn mới hậu tri hậu giác hô : "Cắt!".

Cảnh diễn hôm nay dừng ở đây, rốt cuộc quay xong.

Đoàn làm phim lựa chọn sân bãi trong một khu sơn trang nghỉ mát ở ngoại thành. Bởi vì áp dụng hình thức quay khép kín, cho nên khu sơn trang nghỉ mát này trực tiếp được đoàn làm phim bao thầu hết, mà nhân viên công tác của đoàn cũng nghỉ tại khách sạn trong sơn trang.

Chương 41: Sợ Gây Phiền Toái Cho Mình (5)Phòng khách sạn thì hạn chế, mà đoàn làm phim thì có nhiều người, bởi vì ngoại trừ một ít đại minh tinh có phòng riêng ở ngoài, những minh tinh khác đều là cùng người đại diện của mình ở chung một phòng.


Kiều An Hảo và Triệu Manh về đến phòng, nghỉ ngơi chốc lát, hai người liền cùng nhau đi lên nhà hàng trên tầng ba của khách sạn ăn bữa tối.

Bữa tối là một bữa tiệc buffet, Kiều An Hảo và Triệu Manh cầm đĩa đi lấy những món mình thích, lúc đang tìm chỗ ngồi, bầu Tôn ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa hướng về phía Kiều An Hảo vẫy vẫy tay : "Tiểu Kiều, lại chỗ này ngồi, bàn một chút về phần diễn ngày mai."

Bầu Tôn ngồi bàn sáu người, nhưng đã có năm người ngồi : đạo diễn, nam chính Trình Dạng, Tống Tương Tư, còn có Lục Cẩn Niên, chỉ còn lại một ghế trống, thật khéo đúng ngay bên cạnh Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo bưng dĩa đi tới trước bàn ăn, cước bộ hơi dừng một chút, thẳng đến khi bầu Tôn mở miệng lần nữa rủ cô ngồi, Kiều An Hảo mới nâng mí mắt thật nhanh nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên. Anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ thờ ơ ăn. Kiều An Hảo lúc này mới cẩn thận đặt dĩa lên bàn, sau đó tư thế cứng ngắc ngồi xuống.

Đạo diễn đang nói điểm chính của phần quay ngày mai, thấy Kiều An Hảo, chỉ hướng cô gật đầu một cái xem như chào hỏi, trong miệng vẫn thao thao bất tuyệt tiếp tục huơ tay múa chân nói.

Trên bàn ăn, ngoại trừ Lục Cẩn Niên như không có việc gì ngồi ăn phần của mình, tất cả những người khác đều đặt lực chú ý trên người đạo diễn. Vì vậy Kiều An Hảo cũng không dám động đũa, quy quy củ củ ngồi trên ghế chuyên chú nghe đạo diễn nói.

Cũng may đạo diễn nói cũng không nhiều, rất nhanh liền nói xong, sau đó mọi người mới đều động đũa.

Bầu Tôn ngồi đối diện Kiều An Hảo, lúc cầm lấy chiếc đũa, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, sau đó cười híp mắt hỏi một câu : "Ngày mai tiểu Kiều có cảnh quay của em, đã thuộc lời kịch chưa?"

"Dạ, rồi." Kiều An Hảo cười gật đầu một cái, trả lời.

"Em ăn ít vậy?" Bầu Tôn nhìn thoáng qua trong dĩa của Kiều An Hảo, mở miệng hỏi.

"Dạ." Kiều An Hảo cười lên tiếng.

"Như vậy sao được, quay phim rất cực đó." Nói xong, bầu Tôn gọi nhân viên phục vụ đứng bên cạnh : "Này, thêm một phần cơm bào ngư và bò bít tết."

Lục Cẩn Niên nghe được đối thoại của hai người, động tác nhai hơi dừng lại, sau đó vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục nhàn nhã ăn, chỉ là nhiệt độ quanh anh lại thấp đi vài phần.

Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên, cô có thể cảm nhận được rõ ràng lãnh khí của anh thấp xuống không bình thường, cả người càng thêm căng thẳng, động tác ăn cơm cũng hơi có vẻ câu nệ.

Hết lần này tới lần khác bầu Tôn thỉnh thoảng nói với cô đôi lời, Kiều An Hảo chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười, giả bộ như không có việc gì, cùng bầu Tôn trò chuyện.




Thể loạiTrang chủTiên hiệpKiếm hiệpNgôn tìnhĐô thịTruyện TeenXuyên Không›››Tác giả: Diệp Phi DạChương 42: Sợ Gây Phiền Toái Cho Mình (6)AdsKiều An Hảo cảm thấy đây là bữa cơm cực khổ nhất mà cô từng ăn trong đời.


Thật vất vả cho đến khi lần lượt đạo diễn, Tống Tương Tư và Trình Dạng ăn xong rồi rời đi, thì Kiều An Hảo cũng vội vàng đặt đũa xuống, tỏ vẻ đã ăn no.

Lúc cô chuẩn bị mở miệng nói với bầu Tôn và Lục Cẩn Niên mình còn có việc phải đi trước thì bầu Tôn dường như nhớ ra việc gì, nhanh chóng mở miệng nói với Kiều An Hảo : "Tiểu Kiều, gần đây ngoài quay phim thì em còn bận chuyện gì không?"

Kiều An Hảo lắc đầu : "Không có".

"Thật đúng lúc anh có một người bạn, anh ta chịu trách nhiệm cho một thương hiệu mỹ phẩm lớn của châu Âu tại thị trường châu Á. Người phát ngôn của bọn họ đã ký hợp đồng lúc trước vừa mới đến kỳ hạn năm nay. Hiện họ đang chuẩn bị tìm một người phát ngôn mới, anh ta vừa nhờ anh tiến cử. Anh thấy khí chất và diện mạo của em không tệ cho nên anh đã giới thiệu em."

Lục Cẩn Niên nghe bầu Tôn nói một hơi dài xong, tay cầm đôi đũa bỗng nhiên tăng thêm sức lực.

Kiều An Hảo cảm thấy mình và bầu Tôn không quen thân đến vậy nên khi nghe ông ta giới thiệu cho mình phát ngôn, trong lòng cô có cảm giác bất an, suy nghĩ một chút, liền khéo léo mở miệng từ chối : "Tôn tổng, tôi sợ tôi không có khả năng đảm nhiệm công việc phát ngôn này, dù sao tôi cũng chỉ là một người mới, muốn danh tiếng không có danh tiếng."

"Có gì mà không đảm nhiệm được? Dù sao anh cũng chỉ giới thiệu, có được hay không còn chưa biết. Đến lúc đó có thời gian, anh sẽ đưa em đi gặp người bạn kia. Đạt được thì đạt, không đạt được thì cũng hết cách."

Bầu Tôn đã nói đến vậy, nếu Kiều An Hảo lại cự tuyệt thì thật có chút không nể mặt mũi cho ông bầu, cô đành gật gật đầu nói : "Vậy được rồi, cám ơn ông, Tôn tổng."

Theo lời chấp thuận của Kiều An Hảo, Lục Cẩm Niên ngồi bên cạnh chợt đặt đũa xuống bàn.

Hành động của anh không hề mạnh, nhưng lại cố tình làm cho người ta cảm giác được áp lực rất lớn.

Bầu Tôn thấy Lục Cẩn Niên không tức giận, vẻ mặt lập tức tươi cười hỏi : "Ông Lục, ăn ngon chứ?"

Lục Cẩn Niên không lên tiếng mà rút ra tờ khăn giấy ở một bên, chậm rãi lau khóe môi. Sau đó anh đặt khăn ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu Tôn, ánh mắt lạnh lùng : "Tôn tổng, tôi có chút chuyện muốn thảo luận với ông, không biết hiện tại ông có thời gian không?"

"Có, có, đương nhiên là có." Bầu Tôn cũng vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng cầm lấy y phục ở phía sau chỗ ngồi đứng lên. Sau đó khi ông đi qua người Kiều An Hảo, vươn tay vỗ lên bả vai cô : "Tiểu Kiều, em cứ từ từ ăn, anh và ông Lục đi trước."

Kiều An Hảo đang mặc một chiếc váy hai dây, lúc tay của bầu Tôn đặt ở trên vai cô, vừa ngay nơi lộ da thịt bên ngoài.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro