Chương 23: Cô ấy là người duy nhất cô không thể động vào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại vừa báo hiệu có người nghe, Tống Tương Tư liền giơ điện thoại lên tai, nói rành mạch từng từ cho người bên kia:" Lục đại ảnh đế, tôi không phải Kiều An Hảo, tôi là tống Tương Tư, tôi gọi điện là để nói cho anh biết, Kiều An Hảo đại khái 1 giờ trước, đã bị Lâm thi Ý mang đi!"

***

Lục Cẩn Niên đêm nay phải đi dự tiệc.

Hắn luôn luôn không thích tham gia mấy hoạt động kiểu này, tính cách từ nhỏ đã không thể mở miệng nịnh nọt kẻ khác, cũng càng không thích mấy kẻ nịnh bợ lấy lòng, cho nên ở bữa tiệc duy trì lãnh đạm, thức ăn cũng không thèm động đũa.

Nhàm chán đem điện thoại ra, xem đến tin mọi người trong đoàn hôm nay đi tắm suối nước nóng, nhìn lướt qua nội dung, hóa ra là nhà sản xuất Tôn đêm nay mời khách ăn cơm, trong ảnh, hắn nhận ra Kiều An Hảo ngồi giữa Triệu Manh và Tống tương Tư, đang nghịch điện thoại.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đến khi có người bước đến chúc rượu, mới buông điện thoại, lãnh đạm cầm lên ly rượu, nói qua loa vài câu.

Thời điểm bữa tiệc kết thúc, đã là hơn 10 giờ đêm, lúc đợi trợ lý đi lái xe, liền vào toilet, kết quả lúc đi ra, lại đụng phải Kiều An Hạ.

***

Kiều An Hạ nghỉ phép 7 ngày, hôm nay là ngày cuối, đêm nay Trình Dạng đưa cô quay trở về, thuận đường liền tạt ngang ăn bữa tối.

Nhà hàng này ở trên tầng cao, cảnh đêm đặc biệt rực rỡ, cho nên ăn xong 2 người cũng không vội rời đi mà ở lại nói chuyện phiếm kết hợp ngắm cảnh đêm, mãi cho đến 10 giờ, Kiều An Hạ nhân lúc Trình Dạng bận chút việc, đi toilet.

Vừa ra khỏi toilet, liền đụng mặt Lục Cẩn Niên.

Hai người trao đổi ánh mắt, Lục Cẩn Niên trên mặt đều không chút biến hóa, đối với nhau gật đầu 1 cái, sau đó liền bước qua.

Kiều An Hạ tuy rằng trong lòng đã trăm phần chắc chắn cô gái Lục Cẩn Niên thích là Kiều An Hảo, nhưng vẫn không hoàn toàn khẳng định, đúng thời điểm Lục Cẩn Niên bước qua 1 chút, liền gọi giật lại:" Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên nhíu mày, ngập ngừng 1 chút rồi dừng lại, nhưng không quay người lại.

Kiều An Hạ xoay người, nhìn lưng Lục Cẩn Niên, hít sâu 1 hơi, sau đó bước tới, đi đến trước mặt Lục Cẩn Niên, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt băng lãnh của Lục Cẩn Niên, mím môi, sau đó mở miệng nói:" Tôi nghĩ tôi đã biết người anh thích là ai."

Lục Cẩn Niên ánh mắt hơi động, vẻ mặt như cũ lãnh đạm, dường như không có ý định mở miệng.

"Lục Cẩn Niên, anh cho là chỉ cần như vậy lãnh đạm, là có thể che dấu hết sao?" Kiều An Hạ rũ mắt, nhếch miệng cười tự giễu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, mang theo vài phần khẳng định nói:" Lục Cẩn Niên, người anh thích là..."

Kiều An Hạ còn chưa nói xong, điện thoại Lục Cẩn Niên liền reo lên, hắn mi tâm khẽ giật, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn đến tên trên màn hình, thân thể bỗng khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ, sau đó ấn nghe, nhưng là hắn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã truyền đến giọng của Tống Tương Tư bên kia:" Lục đại ảnh đế, tôi không phải Kiều An Hảo, tôi là tống Tương Tư, tôi gọi điện là để nói cho anh biết, Kiều An Hảo đại khái 1 giờ trước, đã bị Lâm thi Ý mang đi!"

Lục Cẩn Niên nghe đến đó, mi tâm khẽ giật, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc.

Hành lang bên ngoài phòng vệ sinh khá im lặng, giọng nói của Tống Tương Tư vang ra, Kiều An Hạ đứng gần đó có thể nghe được đại khái nội dung, nhất thời lo lắng, vẻ mặt khẩn trương hỏi:" Kiều Kiều làm sao?"

Lục Cẩn Niên mím môi, cất điện thoại trở lại, không để ý tơi Kiều An Hạ, trực tiếp nâng tay đẩy Kiều An Hạ sang một bên, sải bước đi qua.

Kiều An Hạ bị lực đẩy khá mạnh vào bức tường bên cạnh, lúc ổn định lại thấy Lục Cẩn Niên đã chuẩn bị bước vào thang máy, khựng lại mất mấy giây rồi vội vàng đuổi theo.

Thang máy xuống đến tầng trệt, Kiều an Hạ lao luôn ra ngoài, vừa lúc thấy Lục Cẩn Niên vẻ mặt âm trầm kéo trợ lý ra 1 bên, sau đó liền đi vào xe, dây an toàn cũng không kịp cài, trực tiếp khởi động xe, quay xe rời khỏi.

Trợ lý bị Lục Cẩn Niên hất ra lảo đảo vài bước mới lấy lại được thăng bằng, nhìn đến Kiều An Hạ đuổi tới, lập tức hỏi:" Kiều tiểu thư, Lục tiên sinh làm sao vậy?"

"Lên xe trước rồi nói!" Kiều An Hạ vẫy tay bắt 1 cái taxi, kéo trợ lý đi vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho lái xe:" Đuổi theo chiếc xe phía trước kia.:

"Chiếc xe đó? Nhanh như vậy...." chưa nói hết, Kiều An Hạ đã rút 1 xấp tiền từ trong ví, kiểm tra cũng không thèm kiểm tra, ném v ề phía lái xe:" Lái đi!"

Lái xe nhìn tiền rơi đầy xung quanh mà ngẩn người, Kiều An Hạ đã đem giày cao gót rút ra, nhắm vào cổ lái xe:" Có đi hay không?"

Lái xe hoảng hồn nuốt nước bọt, không dám nghĩ ngợi gì thêm, trực tiếp nhấn ga, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xe Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hạ lúc này mới đem giày cao gót thu lại, hướng phía trợ lý giải thích:" Tống Tương Tư vừa gọi cho Lục Cẩn Niên, nói Kiều Kiều bị Lâm Thi Ý mang đi!"

***

Thời điểm Lục Cẩn Niên ở thang máy, lại nhận được điện thoại của Tống Tương Tư, báo có người nhìn thấy xe Lâm Thi Ý ở khách sạn của đoàn làm phim, Lục Cẩn Niên liền dùng hết tốc độ, hướng phía đoàn làm phim phóng đến.

Cũng may là đêm khuya, đường vắng vẻ, bình thường mất 2 tiếng, nay lại chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đã đến nơi.
Lục Cẩn Niên rút chìa khóa, xuống xe, tay đóng chiếc cửa cái rầm, sau đó bước nhanh về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh đúng lúc có mấy người trong đoàn làm phim đang chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Lục Cẩn Niên lập tức đứng dạt sang 1 bên, lên tiếng chào hỏi:" Lục tổng."

Lục Cẩn Niên duy trì khuôn mặt lạnh băng, đi về phía thang máy.

***

Xe của Kiều An Hạ theo sát dừng gần khách sạn, Kiều An Hạ không kịp chờ xe dừng hẳn, liền đẩy cửa, hướng đại sảnh chạy vào.

Lục Cẩn Niên vừa tiến vào thang máy, cô nhanh chân chạy lên theo, nhìn thoáng qua tầng Lục Cẩn Niên đi tới, hanh chóng sang cái thang máy bên cạnh đi vào.

Kiều An Hạ từ thang máy phi ra, đánh mắt nhìn xung quanh, thấy Lục Cẩn Niên đang đứng gõ cửa.

Kiều An Hạ mím môi, cầm túi, hướng về phía Lục cẩn Niên chạy tới, vừa chạy được 2 bước liền dừng lại, rút đôi giày cao gót cầm trên tay.

***

Sau nửa giờ từ khi Lâm Thi Ý đưa Kiều An Hảo vào phòng của nhà sx Tôn, nhận được 1 tin, 2 chữ đơn giản "Tốt".

Lâm Thi Ý dương khóe môi, trả lời lại một câu "Chúc ngài đêm nay vui vẻ" , sau đó nằm trên giường, khoái trá xem ti vi.

Chừng 10 rưỡi, Lâm Thi Ý từ giường đứng lên, đi toilet làm vệ sinh, sau đó qua gương ngắm nghía một chút, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến 1 tiếng đập cửa.

Tiếng đập cửa dồn dập.

Lâm Thi Ý hơi không kiên nhẫn ra khỏi phòng, hỏi:" Ai?"

Không có tiếng trả lời.

Lâm Thi Ý tưởng người đại diện đã trở lại, liền bước chậm chạp ra mở cửa.

Kết quả, bên ngoài lại là Lục Cẩn Niên.

Người đàn ông vẻ mặt âm trầm, phát ra hàn khí rét lạnh.

Lâm Thi Ý toàn thân đổ mồ hôi, nhịn không được run run, đáy lòng nâng lên 1 dự cảm xấu.

Lục Cẩn Niên nên sẽ không là vì Kiều An Hảo đến đó chứ...... Nhưng là bọn họ hai người thoạt nhìn cũng không quá thân thiết, hơn nữa lần trươc vụ bàn đu dây, Lục Cẩn Niên sở dĩ nghiêm khắc xử lý, là vì hắn thực không thích người ở cùng 1 đoàn làm phim sử dụng thủ đoạn mâu thuẫn nội bộ....

Lâm Thi Ý nhịn xuống bất an, tươi cười, ngữ điệu mị hoặc:" Lục tiên sinh, có chuyện sao?"

"Kiều an Hảo đâu?" Lục Cẩn Niên không vòng vo, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Kiều An Hảo... Lâm Thi Ý đáy mắt thoáng hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn định, hướng phía Lục Cẩn Niên cười cười:" Kiều tiểu thư có lẽ ở phòng cô ta chứ..."

"Đồ rắn độc!" Lâm Thi Ý còn chưa nói hết, Kiều An Hạ vừa đuổi tới liền hung giữ chửi một câu, giây tiếp theo, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền cầm giày cao gót trong tay vung tới:" Cô ở đây giả ngu cái gì, đừng tưởng tôi không biết em gái tôi bị cô mang đi rồi?"

Giày cao gót của Kiều An Hạ trực tiếp nện lên đầu Lâm Thi Ý, chuẩn xác khiến Lâm Thi Ý đau đến tái mét mặt, theo đà lui vào phòng mấy bước, tay theo bản năng ôm lấy đầu, nhưng vẫn già mồm:" Tôi không biêt các người đang nói gì cả?"

"Còn không?" Kiều An Hạ tính tình trước giờ vôn nóng nảy, nghe được Lâm Thi Ý nói vậy, liền bất ngờ xông đến trước mặt Lâm Thi Ý, hung hăng giáng xuống mấy cái tát:" Này thì không biết!"

Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, nhìn thấy một màn này, mi tâm giật giật, nhưng không có nửa điểm có ý định lên ngăn cản.

"Lâm Thi Ý, tôi hỏi cô lần cuối cùng, tốt nhất là thành khẩn nói ra, em gái tôi rốt cuộc bị đưa đi đâu rồi!" Kiều An Hạ nói xong tay liền túm lấy tóc Lâm Thi Ý mà giật, sau đó đem mặt cô ta nâng lên, dùng hết sức lực mà đánh, khuôn mặt Lâm Thi Ý lúc này đã sưng đỏ 1 mảng, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm, ngữ khí sắc bén lần nữa lên tiếng:" Em gái tôi ở đâu?"

Lâm Thi Ý nhắm tịt mắt, nhất quyết không chịu mở miệng nói chuyện.

Kiều An Ha thực sự tức giận, cô nhìn quanh quất, nhìn đến dao gọt hoa quả trên bàn, trực tiếp vớ lấy di vào mặt Lâm Thi Ý:" Tôi cho cô 30 giây, nếu vẫn còn không muốn nói ra, tôi trực tiếp mang khuôn mặt này của cô hủy đi!"

Lâm Thi Ý nhìn thoáng qua con dao liền kề, đáy lòng 1 trận rét lạnh, nhưng vẫn gân cổ phản kích:" Cô dám, đây là phạm pháp!"

"Phạm pháp?" Kiều An Hạ như là nghe được một câu chuyện cười , ôm lấy bụng cười ha hả, cầm dao hướng Lâm Thi Ý trên mặt dùng sức mà vỗ :"Cô mang em gái của tôi đi, sẽ không phạm pháp ? Nếu chúng ta đều làm phạm pháp, vậy liền cùng nhìn xem đến cuối cùng, ai sẽ chết thảm hại hơn!"

Kiều An Hạ nói xong, liền lạnh lùng đếm:"Ba!"

Lâm Thi Ý run run một chút, lại nghe đến một tiếng "Hai" phát ra

"Một!" Kiều An Hạ nói xong, không lưu tình chút nào cầm dao hướng về phía mặt của Lâm Thi Ý mà rạch.

Chỉ nhẹ nhàng mà cứa một chút, đã có vài giọt máu chảy xuống.

Lâm Thi Ý bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, run run lên tiếng:"Tôi nói, tôi nói! Dừng tay!"

Kiều An Hạ động tác ngừng một chút.

Lâm Thi Ý môi run run , tiếp tục nói:"Kiều An Hảo hiện tại ở trong phòng của Tôn tổng......"

Cửa đứng Lục Cẩn Niên nghe đến vậy, đáy mắt trong nháy mắt xẹt qua một tia ngưng trọng, giây tiếp theo liền xoay người chạy bán mạng.

  "Bốp." Sau khi Kiều An Hạ nghe Lâm Thi Ý nói xong, lại hung hăng tặng thêm cho ả một cái tát lên mặt, sau đó nắm chặt cằm ả, nói từng chữ: "Lâm Thi Ý, tao nhớ đã nói với mày, nếu mày dám động đến em gái tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết! Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên cầu nguyện cho em gái tao không xảy ra chuyện gì, nếu không..."

 Lúc Kiều An Hạ nói tới đây, bởi vì trong lòng bỗng có linh cảm xấu nên giọng nói trở nên run rẩy: "Lâm Thi Ý, mày chắc chắn sẽ chết dưới tay tao!"

Nói xong, Kiều An Hạ liền nhìn thoáng qua dao gọt trái cây trong tay, hướng về phía Lâm Thi Ý cười lạnh một tiếng, ngữ điệu mang theo vài phần trào phúng nói:"Tôi nghĩ đến, chỉ là nhẹ nhàng mà rạch một chút, liền bị dọa thành như vậy! Cô thật đúng là ngu ngốc nghĩ rằng tôi muốn hủy dung cô thật sao?"

Kiều An Hạ cầm trong tay dao trái cây hung hăng ném xuống đất, chạy ra khỏi phòng Lâm Thi Ý, chạy đến cửa, lại nhìn đến trợ lý Lục Cẩn Niên , nói:"Đi đem giày của tôi về!"

Sau đó, liền quay gót, chạy vội tới thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Lâm Thi Ý không phải không do nhà sản xuất Tôn sai khiến, cho nên khi hắn nhìn đến tin nhắn của Lâm Thi Ý, lập tức liền sáng tỏ ý của cô ta, liền rời khỏi bể nước nóng, lái xe trở về khách sạn.

Dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn suy nghĩ, Lâm Thi Ý lần này sẽ đưa đến ai, khi hắn mở ra chính mình phòng, đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy người nằm trên giường, nhất thời trở nên kích động không nói nên lơi.

Hắn thật không nghĩ tới, Lâm Thi Ý thế lại đem Kiều An Hảo cho hắn... Người hắn đang khao khát đến phat điên!

Có lẽ do bị hạ thuốc, cô gái kia thần trí đảo lộn, toàn thân vô lực cuộn mình ở giường, thân thể quyến rũ động lòng người, mặt hơi hồng hồng, da thịt vô ý lộ ra ngoài, đều biến thành màu hồng phấn, thật hết sức dụ người.

Hắn nhìn đến hình ảnh kia, liền suýt nữa kích động tước vũ khí đầu hàng, hắn bước chân, đi đến bên giường, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo tinh xảo xinh đẹp mặt mày trong chốc lát, thấy tim đập thình thịch như gõ trông, sau đó còn không quên gửi qua cho Lâm Thi Ý một phản hồi, sau đó vươn tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của Kiều An Hảo, đứng dậy đi tắm rửa .

Hắn làm mọi việc nhanh chóng, sau đó từ nhà tắm đi ra, do dự một chút, còn cẩn thận cầm lên lọ nước hoa xịt mấy cái vào người, mới thập phần vừa lòng đem khăn tắm buộc lại bên hông, rồi đi ra ngoài.

Hắn cười gian xảo, nhanh chóng vươn tay, cởi ra y phục Kiều An Hảo tùng chút một, thời điểm tay hắn đụng tới da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, cảm giác như bị điện giật làm cho hắn thở gấp, động tác trở nên càng nhanh hơn.

Kiều An Hảo cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa, nhanh chóng đi lên, thần kinh cũng nhanh chóng trở nên hưng phấn, làm cho mọi nơi trên cơ đều trở nên có chút mẫn cảm.

Cản giác này, có lẽ cô cả đời chưa bao giờ từng có , trong não còn lại một tia lý trí, làm cho cô cảm thấy này co gì đó không bình thường, nhưng là, đầu óc đã hỗn độn 1 mảnh, càng làm cho cô loạn lên.

 Loại đồ bơi mà Kiều An Hảo mặc có thể nói là loại bảo thủ nhất, cô gái cuộn tròn người lại, xé cũng không xé được, cởi ra cũng rất khó khăn, cho nên trong lúc nhất thời sốt ruột, nhà sản xuất Tôn liền dùng sức hơi lớn một chút. Sự đau đớn khiến cho Kiều An Hảo nhíu nhíu máy, sau đó lại âm ỉ ngửi thấy được một mùi hương thật xa lạ, mùi nước hoa vô cùng gay mũi, trộn lẫn với hương vị hỗn loạn trên người đàn ông.

Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng trừng lớn mắt, cố gắng nhìn xem người trước mắt là ai, nhưng như cũ hình ảnh trước mắt vẫn hư hư thực thực .

 Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng mở to mắt, cố gắng nhìn xem người trước mặt mình là ai, nhưng vẫn không thể nhìn ra được rốt cuộc là người nào.

Nhưng mà, cô lại có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể người kia, biết người đó không phải là Lục Cẩn Niên.

 Kiều An Hảo nâng lên tay muốn đẩy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà cô bị hạ thuốc, hoàn toàn không có một tí sức lực nào, vỗ vào tay của Tôn tổng giống như trêu ghẹo, khiến cho bản tính háo sắc của Tôn tổng nổi lên, mất hồn, nhịn không được cúi đầu, muốn hôn trên mặt của Kiều An Hảo.

 Kiều An Hảo lờ mờ né tránh, không phải là tác dụng phụ của thuốc, mà là do cô không biết ai đang hôn môi mình, nói tóm lại, làm cho cô thấy ghê tởm, cô giãy dụa muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụi lơ không có có sức để chống cự. 

Tôn tổng loay hoay một lúc lâu, rốt cục sắp cởi được quần áo của Kiều An Hảo, đột nhiên điện thoại hắn vang lên. 

Tôn tổng không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Tôn tổng không vui đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới, vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.

 Tuy rằng ý thức Kiều An Hảo mơ hồ, nhưng cô cũng biết tình huống này không đúng, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, thì vùng vẫy muốn leo xuống giường, kết quả, thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần mép giường, ngã xuống giường. 

Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô rên một tiếng, sau đó vươn tay, vịn vào một bên cái bàn, cố gắng đứng lên, kéo thân thể, đi về phía cửa. 

Toàn thân cảm giác không có sức làm cho hai chân Kiều An Hảo giống như bị liệt, mỗi lần nhấc lên thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng đi tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống. 

Tôn tổng cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet, nhìn lên trên giường không thấy Kiều An Hảo, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo đang ngồi xổm trên đất, nở nụ cười hì hì, miệng gọi "Bảo bối", rồi vươn người bế Kiều An Hảo từ dưới đất đứng lên.

 Lúc này tinh thần Kiều An Hảo hoàn toàn lờ mờ, ngoan ngoãn giống như con mèo con, chẳng những không né tránh, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào trong lòng Tôn tổng.

 Hành động đó của cô khiến cho lòng Tôn tổng ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt cô lên trên giường, sau đó tiếp tục hành động......

 Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng...... 

Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Lục Cẩn Niên hiểu được. 

Dựa theo thời gian Kiều An Hảo biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tính ra, nói cách khác, Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng đã một giờ......

 Một giờ...... 

Ngón tay Lục Cẩn Niên run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Tôn tổng .

 Thang máy đến tầng cao nhất, Lục Cẩn Niên đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Lục Cẩn Niên nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ một chút, bảo phục vụ khách sạn rời đi, sau đó thì sải bước đến bên ngoài phòng của Tôn tổng.

 Lục Cẩn Niên mở cửa phòng Tôn tổng ngay lập tức, trái tim giống như ngừng đập, đầu ngón tay anh run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó đi đến cửa phòng ngủ.

  Lục Cẩn Niên chưa bước đến phòng ngủ, nhưng xuyên qua khe cửa mở liền có thể thấy được cảnh tượng trên giường.

 Bầu Tôn đè trên người Kiều An Hảo, đang ra sức cởi bỏ quần áo trên người cô.

 Còn Kiều An Hảo vô lực nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhưng lỏng lẻo vô hồn nhìn trần nhà, trông như con búp bê xinh đẹp.

 Tức giận xen lẫn đau khổ chực trào, trong nháy mắt tràn ngập từng đường ven máu.

 Anh lăn lộn trong làng giải trí lâu như thế, cũng biết có một số loại sao nữ leo lên đài cao từ cuộc sống về đêm bẩn thỉu, nên ít nhiều sẽ giữ chút thuốc kích thích.

 Lục Cẩn Niên như cảm thấy có gì đó đập mạnh vào trái tim mình, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Trong nháy mắt, sắc mặt anh trở nên hung tợn, ngay sau đó liền giơ chân, hung hăng đá văng cánh cửa phòng ngủ, đằng đằng sát khí lao vào bên trong.

 Cánh cửa bị đá tạo nên tiếng vang rất lớn, khiến nhà sản xuất Tôn giật mình, bèn nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

 Nhưng chưa kịp nhận diện được người, thì ông ta đã bị Lục Cẩn Niên chạy tới trước mặt, tóm lấy cánh tay và thụi một đấm vào mặt.

 Lục Cẩn Niên dùng toàn lực đấm bầu Tôn méo mặt sang hẳn một bên, cơ thể mập mạp bị mất thăng bằng liền "Rầm", ngã ngửa ra mặt sàn.

 Lục Cẩn Niên hừng hực lửa nóng đi tới trước mặt bầu Tôn, khom người kéo cơ thể béo tròn lên, rồi một cước mãnh liệt đá văng ông ta ra tới phòng khách. 

Sàn nhà trơn trượt, bầu Tôn bị đụng trúng ghế sofa thì mới dừng lại được. Còn chưa định thần, thì bất chợt một cái ghế vung tới, nện thẳng vào người ông ta. 

Bầu Tôn không kịp né tránh, chỉ biết ôm mình kêu rên đau đớn.

 Lục Cẩn Niên như không thấy bầu Tôn thống khổ, khuôn mặt hung bạo từng bước từng bước đi tới, dựng bầu Tôn lên, cong chân mạnh mẽ đá vào bộ phận bên dưới ông: "Ai cho ông động vào cô ấy! Mẹ mày ai cho phép mày động vào cô ấy!"

 Cứ theo sau mỗi lời nói là một cú thụi, một cú đấm, một cú đá. Lục Cẩn Niên như phát điên, gầm lên: "Mẹ mày dám! Xem hôm nay tao phế mày ra sao!"

 Lục Cẩn Niên vừa thốt ra lời, liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, ghen tuông và đau khổ, khiến anh hoàn toàn mất lý trí, tức giận đùng đùng túm lấy cái ly thủy tinh bên cạnh, hung hăng ném vào đầu ông ta. 

Chớp mắt, máu đỏ từ đầu bầu Tôn chảy xuống.

 Kiều An Hạ và trợ lý của Lục Cẩn Niên chạy đến, đang khúc bầu Tôn bị Lục Cẩn Niên đá ra khỏi phòng ngủ.

 Kiều An Hạ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng toát, liền lùi ra sau một bước.

 Mà trợ lý của Lục Cẩn Niên lần đầu tiên thấy cảnh tượng bạo lực như vậy, mặc dù đang rất sốc, nhưng lúc thấy bầu Tôn bị chảy máu đầu, tức khắc lấy lại được bình tĩnh sau cơn sợ hãi, sau đó vội vàng xông lên ôm lấy Lục Cẩn Niên đang cầm nửa phần ly thủy tinh còn lại định đâm vào cổ tay lão ta: "Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!"

  PS. Thớt không rành mấy từ chửi nhau.    

  "Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!"    

Lục Cẩn Niên căn bản không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy mạnh trợ lý sang một bên, tay nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hung hăng đâm xuống.

Trợ lý vội vươn tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết toàn lực giữ chặt thân thể hắn, kéo ra đằng sau hai bước, lớn tiếng hét lên:"Lục tổng, nếu cậu thật sự đánh chết người, chính cậu cũng không xong!"

Đáy mắt Lục Cẩn Niên giống như muốn phun ra lửa, phát cuồng dãy giụa thoát khỏi kiềm chế của trợ lý, đi về phía sản xuất Tôn .

Kiều An Hạ nhìn Lục Cẩn Niên giống như người điên, cầm nửa chiếc ly thủy tinh bén nhọn giống như tên côn đồ, đâm thẳng về phía cổ họng sản xuất Tôn, theo bản năng cô nâng tay lên, che kín miệng mình lại, vẻ mặt thì biểu tình đầy thất kinh.

Trợ lý nhìn một màn này, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hảo đang hôn mê bất tỉnh trong phòng ngủ, dưới tình thế cấp bách, thốt ra:"Lục tổng, Kiều tiểu thư hôn mê bất tỉnh, cần nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra điều bất trắc!"

Những lời này, giống như lời ma chú, làm cho động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại trong tích tắc.

Nửa chiếc ly thủy tinh trong tay hắn chỉ cách yết hầu của sản xuất Tôn nhiều nhất là hai cm.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm người bị hắn đánh mặt mũi bầm dập, ngực phập phồng lợi hại, tay dùng sức nắm nửa chiếc ly thủy tinh, hai hàng lông mày nhíu chặt, sau đó hung hăng ném văng ly thủy tinh.

Sản xuất Tôn sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nửa chiếc ly thủy tinh sượt qua tai hắn, bay thẳng tắp đi ra ngoài, đụng vào chiếc TV cách đó không xa, màn hình TV bị rạn nứt, nửa chiếc ly thủy tinh vỡ ra thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi .

Sản xuất Tôn sợ tới mức mất hồn mất vía, toàn thân đều run run.

Lục Cẩn Niên dường như còn chưa hết giận, nâng lên chân, hung hăng đá đổ bàn trà ở bên cạnh, sau đó vươn tay siết cổ sản xuất Tôn, đầu cúi xuông, nhìn chằm chằm vào sản xuất Tôn, ổn định lại hô hấp, mới nói với ngữ điệu sắc bén:"Ở trong vòng giải trí, ông muốn làm chuyện gì, ngủ với người nào, tôi mặc kệ, cũng chẳng liên quan gì tới tôi!"

Thời điểm nói tới đây, đáy mắt hắn nổi lên một tia hồng ngoài ý muốn, bởi vì tay hắn dùng sức siết cổ sản xuất Tôn nên gân xanh đều hiện nên rõ ràng, tức giận khiến cho đáy mắt hắn tối đen, một tia hủy diệt xẹt qua thô bạo:"Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy nhất cô ấy, Kiều An Hảo, ông không thể đụng vào! Nếu không tôi tuyệt đối không tha cho ông!"

Lục Cẩn Niên nói xong, vẻ mặt liền trở nên âm trầm, liếc mắt một cái Kiều An Hạ đứng ở một bên không dám mở mắt xem cùng một bên trợ lý đang thở phào nhẹ nhõm, lui về sau hai bước liền xoay người đi vào phòng ngủ.

Hắn lấy chăn quấn lấy người Kiều An Hảo, sau đó một phen ôm lấy cô, vội bước chân, đi về phía cửa phòng.

Đợi tới lúc lái xe của Lục Cẩn Niên tới cửa, Kiều An Hạ mới mở trừng mắt nhìn tình huống xung quanh, hồi phục tinh thần lại, cô buông xuống bàn tay đang che miệng, nhìn người bị Lục Cần Niên ôm trong ngực, hỗn loạn Kiều An Hảo, sắc mặt có chút lo lắng lên tiếng hỏi:"Kiều Kiều thế nào?"

Nói xong, Kiều An Hạ liền muốn vươn tay, đi lại lôi kéo tay Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên giống như phản xạ có điều kiện, ôm Kiều An Hảo, mạnh nghiêng người tránh ra tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm càng chặt cô vào lòng, giống như đang ôm trân bảo, đối Kiều An Hạ làm như không thấy trực tiếp ôm Kiều An Hảo đi.

 Trợ lý lúc này đã từ dưới đất bò dậy, kéo Kiều An Hạ đang thẫn thờ nhìn cánh tay lơ lửng giữa không trung hướng phía thang máy trước khi Lục Cẩn Niên chạy đi. 

Trước khi trợ lý và Kiều An Hạ chạy tới cửa thang máy, cánh cửa vừa mở thì Lục Cẩn Niên liền bế Kiều An Hảo đi vào, không quan tâm tới hai người kia.

 Anh trợ lý đẩy Kiều An Hạ đang thất thần vào trước, rồi tiếp bước nhảy vào thang máy, nhấn nút tần trệt. 

Thang máy xuống tầng trệt, Lục Cẩn Niên dẫn đầu bế Kiều An Hảo bước ra, trợ lý nhanh chóng đuổi theo, giành trước mở cửa ghế sau.

 Chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó trợ lý lại mở cửa chỗ ghế phụ, nhấn cô ngồi xuống, rồi mới vội vàng lên xe nổ máy, lái tới bệnh viện gần nhất. 

Trợ lý lái với tốc độ rất nhanh, trong xe im lặng như tờ, không có một bài phát biểu. Kiều An Hạ một mớ đầu óc hỗn độn, phát ngốc nhìn trân trối con đường đằng trước một hồi thật lâu, mới lay động con người liếc qua kính chiếu hậu, thấy Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng bảo bọc ôm Kiều An Hảo. Cô gái mềm nhũn tựa đầu trước ngực anh, sắc mặt ửng đỏ. Mà Lục Cẩn Niên như lo cô dựa đầu không thoải mái, điều chỉnh tư thế cho cô một chút, thuận tiện vuốt thuận mái tóc rối, từng sợi từng sợi thẳng hàng. Kiều An Hạ thấy rõ ràng động tác nhu hòa của Lục Cẩn Niên, hoàn toàn không như sự thô bạo điên cuồng đối với bầu Tôn khi nãy, thậm chí từ trong thờ ơ lạnh lùng thường ngày của anh còn có thể nhìn thấy một tia nhu tình.

 Kiều An Hạ cảm thấy nghèn nghẹn rất khó chịu, đáy mắt chua xót. Cô muốn chuyển tầm mắt khỏi anh, nhưng không cách nào di chuyển được. Xe đến Bệnh viện nhân dân thành phố, Lục Cẩn Niên không nói câu nào, liền đẩy cửa, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu. 

Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đỗ xe xong xuôi đâu đó rồi đi theo vào, thì Lục Cẩn Niên dưới sự hướng dẫn của y tá đã bế Kiều An Hảo đi thang máy lên tầng hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.

 Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên một mực ôm cô trong lòng. Lấy máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, ngay cả khi bác sĩ truyền nước biển cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn không có ý định buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo bình dịch rồi rời đi, Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, quay sang phía trợ lý phân phó: "Cậu đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ."

 Trợ lý biết Lục Cẩn Niên cho mình đi lấy đồ cho Kiều An Hảo, liền gật đầu rồi cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài phòng bệnh. Lúc sắp tới cửa, thấy Kiều An Hạ luôn ngồi một bên im hơi lặng tiếng, anh cất bước đảo sang chỗ cô, thấp giọng hỏi thăm: "Cô Đại Kiều, có muốn tôi tiện đường đưa cô về nhà không?" 

Kiều An Hạ lắc đầu với anh trợ lý.

 Anh trợ lý cười gật đầu một cách lịch sự, khẽ khàng lui ra ngoài. 

Trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh, Kiều An Hạ nắm chặt tay ngồi một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn cứng đầu ôm Kiều An Hảo. Người đàn ông luôn duy trì tầm mắt dừng trên người Kiều An Hảo, không xao động quét nhìn quang cảnh và người xung quanh.

Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay Kiều An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo một cái. Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người của Kiều An Hảo, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn cảnh tượng và người xung quanh chút nào.

Hoặc là nói, giờ phút này, đáy mắt anh chỉ có Kiều An Hảo, những người khác ở bên cạnh, hoàn toàn không lọt nổi vào đáy mắt anh.

Đêm dần dần sâu, Kiều An Hạ hơi hơi giật giật thân thể ngồi đến có chút cứng ngắc của mình, sau đó đứng dậy rót hai ly nước, đưa một ly tới trước mặt của Lục Cẩn Niên. Người đàn ông ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút nào, Kiều An Hạ mím mím môi, tay dùng sức nắm ly nước, trong nháy mắt cảm thấy mình có vẻ như là dư thừa trong phòng bệnh này.

Kiều An Hạ đứng thẳng ở trước mặt của Lục Cẩn Niên trong chốc lát, sau đó liền cầm ly nước, xoay người đi ra phòng bệnh, đứng ở phía trước cửa sổ hành lang, nhìn chằm chằm bóng đêm đã rất sâu ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt một mảnh mê mang.

Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đêm dần dần sâu, ngay cả tiếng xe trên đường phố cách đó không xa đều biến mất theo. Mãi cho đến lúc một giờ rạng sáng, trợ lý cầm quần áo quay lại, sau đó gõ gõ cửa, đi vào, đặt túi ở trên ghế sa lon, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, nhìn thấy Kiều An Hạ vẫn đứng ngẩn người trước cửa sổ, lần nữa mở miệng hỏi một câu:"Đại Kiều tiểu thư, nơi này có Lục tiên sinh rồi, cô có muốn đi về trước nghỉ ngơi không? Đã rất khuya rồi."

Sau khi Kiều An Hạ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn:"Chờ một chút đi, chờ Kiều Kiều ổn định, tôi sẽ đi."

Trợ lý không lên tiếng, chỉ đứng cùng Kiều An Hạ.

Ước chừng lại qua nửa giờ, chất lỏng trong bình treo của Kiều An Hảo gần hết, Lục Cẩn Niên nhấn chuông gọi y tá tới đây, rút kim cho Kiều An Hảo, lại đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể của Kiều An Hảo. Nhìn thấy tất cả khôi phục bình thường, nói với Lục Cẩn Niên: "Nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm, trong thức ăn của bệnh nhân có bỏ thuốc gây ảo giác, đó là một loại thuốc phiện, tuy rằng lượng thuốc không lớn, nhưng vẫn sợ lát nữa sẽ tái phát."

Lục Cẩn Niên gật đầu, chờ sau khi y tá rời khỏi, mới vươn tay sờ sờ mạch đập của Kiều An Hảo, phát hiện trước khi ôm cô ra khỏi khách sạn, anh gần như đếm không hết mạch đập của cô, lúc này đã ổn định bình thường, mà vốn là hôn mê bất tỉnh đã sắp biến thành chìm vào giấc ngủ.

Lục Cẩn Niên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thận trọng đặt Kiều An Hảo ở trên giường, kéo xuống toàn bộ ra giường và áo tắm bao bọc trên người cô xuống, thay cô đắp tốt chăn, vào phòng tắm.

Một lát sau, Lục Cẩn Niên cầm một cái khăn mặt nhúng qua nước đi ra, ngồi ở bên giường, vén chăn lên, còn đặc biệt rất cẩn thận chà lau da thịt của Kiều An Hảo.

Nhà sản xuất Tôn từng chạm qua cô... Cô khẳng định sẽ ghét bỏ bẩn ...Anh muốn trước khi cô tỉnh lại, giúp cô lau sạch sẽ...

Kiều An Hạ bị rung động của điện thoại trong túi xách làm hoàn hồn, cô lấy di động ra, phát hiện bên trong lại có mười cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Trình Dạng. Sau đó lúc này mới nhớ tới, khi bản thân chạy ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không có lên tiếng chào hỏi với Trình Dạng.

Khi Kiều An Hạ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Dạng, Trình Dạng lại gọi điện thoại tới, Kiều An Hạ nghe máy, bên trong truyền đến giọng lo lắng như lửa đốt của Trình Dạng:"Hạ Hạ? Em đã đi đâu?"    

Kiều An Hạ hạ mi mắt, mang theo vài phần xin lỗi nói:"Xin lỗi nha, Kiều Kiều xảy ra chút chuyện, em vội đi tìm nên quên nói cho anh biết." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro