Chương 222: Chỉ có cô ấy là cô không thể đụng vào (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này trợ lý đã bò dậy từ dưới đất, kéo Kiều An Hạ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở cửa nhìn chằm chằm tay của mình, chạy về phía Lục Cẩn Niên đang đứng ở trước cửa thang máy.

Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đuổi tới trước cửa thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, Lục Cẩn Niên hoàn toàn không có để ý tới hai người kia, chỉ ôm Kiều An Hảo đi vào.

Trợ lý trước đẩy Kiều An Hạ mất hồn mất vía vào, sau đó mới đi vào thang máy, nhấn tầng một.

Thang máy đến tầng một, Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo dẫn đầu đi ra từ bên trong, trợ lý vội vàng chạy chậm đuổi kịp, giành trước mở cửa sau xe ra.

Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó lại mở cửa ghế lái phụ, thúc giục một chút, chờ sau khi Kiều An Hạ ngồi xong mới vội vàng lên xe, khởi động xe, lái về phía bệnh viện gần đây nhất.

Tốc độ lái xe của trợ lý rất nhanh, trong xe thật im lặng, không ai nói chuyện. Trong đầu Kiều An Hạ lộn xộn, đầu tiên là nhìn chằm chằm đường phía trước phát ngốc thật lâu, mới hơi hơi vòng vo đôi mắt một chút, nhìn về phía kính chiếu hậu. Sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn đến Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng che chở, ôm Kiều An Hảo. Đầu cô gái mềm nhũn tựa vào trước ngực của anh, sắc mặt đỏ hồng, mà Lục Cẩn Niên tựa hồ là sợ đầu cô dựa vào như vậy không thoải mái, còn vươn tay điều chỉnh tư thế cho cô một chút, thuận thế vuốt thuận những sợi tóc lộn xộn của cô, Kiều An Hạ thấy rõ ràng, hành động của Lục Cẩn Niên rất nhu hòa, hoàn toàn không có thô bạo và điên cuồng như khi đối mặt với nhà sản xuất Tôn vừa rồi, thậm chí còn nhìn ra một tia nhu tình từ trên người trong trẻo lạnh lùng của anh.

Kiều An Hạ cảm thấy giống như có vật gì có nghẹn ở cổ họng của mình, rất khó chịu, đáy mắt thật chua xót, cô muốn chuyển tầm mắt, nhưng làm sao cũng không chuyển đi được.

Xe đến dưới lầu cấp cứu bệnh viện nhân dân, Lục Cẩn Niên không lưu lại lời nào với trợ lý và Kiều An Hạ, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, đi vào phòng cấp cứu.

Chờ trợ lý và Kiều An Hạ dừng xe xong, lúc đi vào, Lục Cẩn Niên đã sắp ở dưới sự hướng dẫn của y tá, ôm Kiều An Hảo vào thang máy lên lầu hai, hai người đành phải ngựa không ngừng vó đuổi theo.

Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn luôn ôm cô vào trong ngực, rút máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, thậm chí đến khi treo ngược túi nước cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn không có dấu hiệu buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo ngược túi nước xong rời đi, Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, phân phó một câu với trợ lý: "Anh đi lấy quần áo sạch sẽ đi."

Trợ lý biết Lục Cẩn Niên bảo mình đi lấy quần áo cho Kiều An Hảo mặc, không tiếng động gật đầu một cái, liền cầm chìa khóa xe đi đến ngoài cửa phòng bệnh. Thời điểm sắp đi tới cửa, nhìn thấy Kiều An Hạ ngồi ở một bên vẫn luôn không có lên tiếng, sau đó lại cất bước chân đi trở về trước mặt của Kiều An Hạ, thấp giọng hỏi một câu:"Đại Kiều tiểu thư, muốn tôi thuận đường đưa cô về nhà không?"

Kiều An Hạ lắc lắc đầu với trợ lý.

Trợ lý nở nụ cười một chút, lễ phép cung kính gật đầu một cái, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Trong phòng bệnh im lặng không có tạp âm nào, hai tay Kiều An Hạ nắm chặt ngồi ở một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo một cái. Tầm mắt người đàn ông vẫn luôn dừng lại ở trên người của Kiều An Hảo, hoàn toàn không có liếc mắt nhìn cảnh tượng và người xung quanh chút nào.

Hoặc là nói, giờ phút này, đáy mắt anh chỉ có Kiều An Hảo, những người khác ở bên cạnh, hoàn toàn không lọt nổi vào đáy mắt anh.

Đêm dần dần sâu, Kiều An Hạ hơi hơi giật giật thân thể ngồi đến có chút cứng ngắc của mình, sau đó đứng dậy rót hai ly nước, đưa một ly tới trước mặt của Lục Cẩn Niên. Người đàn ông ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút nào, Kiều An Hạ mím mím môi, tay dùng sức nắm ly nước, trong nháy mắt cảm thấy mình có vẻ như là dư thừa trong phòng bệnh này.

Kiều An Hạ đứng thẳng ở trước mặt của Lục Cẩn Niên trong chốc lát, sau đó liền cầm ly nước, xoay người đi ra phòng bệnh, đứng ở phía trước cửa sổ hành lang, nhìn chằm chằm bóng đêm đã rất sâu ở ngoài cửa sổ, vẻ mặt một mảnh mê mang.

Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, đêm dần dần sâu, ngay cả tiếng xe trên đường phố cách đó không xa đều biến mất theo. Mãi cho đến lúc một giờ rạng sáng, trợ lý cầm quần áo quay lại, sau đó gõ gõ cửa, đi vào, đặt túi ở trên ghế sa lon, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, nhìn thấy Kiều An Hạ vẫn đứng ngẩn người trước cửa sổ, lần nữa mở miệng hỏi một câu: "Đại Kiều tiểu thư, nơi này có Lục tiên sinh rồi, cô có muốn đi về trước nghỉ ngơi không? Đã rất khuya rồi."

Sau khi Kiều An Hạ trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn: "Chờ một chút đi, chờ Kiều Kiều ổn định, tôi sẽ đi."

Trợ lý không lên tiếng, chỉ đứng cùng Kiều An Hạ.

Ước chừng lại qua nửa giờ, chất lỏng trong bình treo của Kiều An Hảo gần hết, Lục Cẩn Niên nhấn chuông gọi y tá tới đây, rút kim cho Kiều An Hảo, lại đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể của Kiều An Hảo. Nhìn thấy tất cả khôi phục bình thường, nói với Lục Cẩn Niên: "Nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm, trong thức ăn của bệnh nhân có bỏ thuốc gây ảo giác, đó là một loại thuốc phiện, tuy rằng lượng thuốc không lớn, nhưng vẫn sợ lát nữa sẽ tái phát."

Lục Cẩn Niên gật đầu, chờ sau khi y tá rời khỏi, mới vươn tay sờ sờ mạch đập của Kiều An Hảo, phát hiện trước khi ôm cô ra khỏi khách sạn, anh gần như đếm không hết mạch đập của cô, lúc này đã ổn định bình thường, mà vốn là hôn mê bất tỉnh đã sắp biến thành chìm vào giấc ngủ.

Lục Cẩn Niên âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thận trọng đặt Kiều An Hảo ở trên giường, kéo xuống toàn bộ ra giường và áo tắm bao bọc trên người cô xuống, thay cô đắp tốt chăn, vào phòng tắm.

Một lát sau, Lục Cẩn Niên cầm một cái khăn mặt nhúng qua nước đi ra, ngồi ở bên giường, vén chăn lên, còn đặc biệt rất cẩn thận chà lau da thịt của Kiều An Hảo.

Nhà sản xuất Tôn từng chạm qua cô... Cô khẳng định sẽ ghét bỏ bẩn ... Anh muốn trước khi cô tỉnh lại, giúp cô lau sạch sẽ...

-

Kiều An Hạ bị rung động của điện thoại trong túi xách làm hoàn hồn, cô lấy di động ra, phát hiện bên trong lại có mười cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều là Trình Dạng. Sau đó lúc này mới nhớ tới, khi bản thân chạy ra khỏi khách sạn, hoàn toàn không có lên tiếng chào hỏi với Trình Dạng.

Khi Kiều An Hạ đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Dạng, Trình Dạng lại gọi điện thoại tới, Kiều An Hạ nghe máy, bên trong truyền đến giọng lo lắng như lửa đốt của Trình Dạng: "Hạ Hạ? Em đã đi đâu?"

Kiều An Hạ hạ mi mắt, mang theo vài phần xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi Kiều Kiều xảy ra chút nguy hiểm, em vội vàng đi tìm nó, quên nói với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro