Chương 228: Cô có biết anh ấy thích ai không? (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng làm việc một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, di động của Lục Cẩn Niên vang lên, anh lấy di động ra từ trong túi, nhìn thoáng qua số gọi tới, tay theo bản năng dập tắt khói, sau đó mới nghe máy.

Kiều An Hảo nghe được điện thoại được tiếp nối, đáy lòng run rẩy một trận, nhắm mắt lại hít sâu một hơi mới mở miệng: "Lục Cẩn Niên......"

Vừa gọi tên của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo lập tức im lặng.

Sau khi quan hệ của cô và anh không còn lạnh cứng, cô liền không còn gọi anh là "Lục tiên sinh", nhưng cũng thức thời biết quan hệ của bọn họ không tốt đến mức trực tiếp gọi tên, cho nên mỗi lần mở miệng nói chuyện, cô đều sẽ cố ý tránh gọi tên anh. Mới vừa rồi có thể bởi vì vài tin nhắn QQ của Triệu Manh, trong đầu cô có chút loạn, lại cứ như vậy tùy tiện gọi tên anh.

Kiều An Hảo nắm di động trong lòng bàn tay, toát ra một ít mồ hôi.

Lục Cẩn Niên đợi hồi lâu, cũng không có đợi được lời nói kế tiếp sau khi Kiều An Hảo gọi tên mình, mi tâm hơi hơi giật giật, tuy giọng nói đạm mạc không có chút tình cảm, nhưng giữa lông mày xinh đẹp chói mắt lại nhiễm lên một tầng ôn nhu: "Làm sao vậy?"

Kiều An Hảo nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, theo bản năng muốn nói đến chuyện Hàn Như Sơ vừa mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại muốn tự mình đến gặp Lục Cẩn Niên một lần, vì thế cánh môi giật giật, liền tiếp tục trầm mặc một trận, mới dịu dàng uyển chuyển mở miệng hỏi: "Đêm nay anh có việc gì không?"

Lục Cẩn Niên không rõ ý tứ của Kiều An Hảo, dừng một lát, thanh thanh cổ họng, lại hỏi một câu: "Có gì không?"

Kiều An Hảo nâng ngón tay lên, dùng sức vẽ lung tung ở trên cửa sổ thủy tinh, sau đó như là hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói ra lời nói trong suy nghĩ của mình: "Nếu đêm nay anh không có việc gì, có thể về nhà một chuyến không?"

Tính toán cẩn thận, anh và cô kết hôn đã sắp nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, bảo anh về nhà. Lúc trước hai người đều là tương kính như tân, trừ thỉnh thoảng cùng giường chung gối thì không khác gì người xa lạ.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên thật sự có một loại cảm giác cô vợ nhỏ gọi chồng về nhà, có chút hạnh phúc, có chút rung động nói không nên lời nhanh chóng quay cuồng trong lồng ngực anh, khiến anh đứng trước cửa sổ sát đất, thật lâu đều không có phát ra âm thanh.

Kiều An Hảo đợi một chút, vẫn không đợi được giọng nói của Lục Cẩn Niên, vốn cô không có nắm chắc câu trả lời của Lục Cẩn Niên, hiện tại càng trở nên thấp thỏm bất an. Tuy rằng anh không có cự tuyệt, nhưng trầm mặc của anh vẫn làm hai gò má cô phiếm hồng, cô cắn khóe môi, nuốt hai ngụm nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với anh...... Nếu anh không có thời gian, vậy......"

"Khoảng nửa giờ, tôi có thể về tới nhà." Kiều An Hảo còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lẽo của Lục Cẩn Niên liền nhẹ nhàng truyền đến.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo sửng sốt, không đợi cô phục hồi tinh thần, điện thoại liền bị Lục Cẩn Niên cắt đứt.

Kiều An Hảo lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay, thở ra một hơi thật dài, phát giác tốc độ tim đập của mình nhanh đến có chút dọa người.

-

Lục Cẩn Niên nói là nửa giờ sẽ về tới Cẩm Tú Viên, trên thực tế chỉ hai mươi phút, Kiều An Hảo liền nghe thấy tiếng xe truyền đến từ dưới lầu.

Cô đi đến trước cửa sổ, đi xuống nhìn thoáng qua, xe Lục Cẩn Niên đã sắp chậm rãi tiến vào gara.

Kiều An Hảo lập tức xoay người, chạy ra khỏi phòng ngủ, vịn cầu thang, vội vã chạy xuống lâu, mới vừa chạy tới cửa chính, thì chuông cửa vang lên.

Kiều An Hảo đứng ở cửa, hít sâu một hơi, ngây người hai giây, mới vươn tay, chậm rãi kéo cửa ra, trước thò đầu ra bên ngoài thăm dò, thấy quần áo và giày da của Lục Cẩn Niên, mới mở cửa ra, rồi tránh ra, sau đó ngồi xổm người xuống, lấy ra dép trong tủ giầy của Lục Cẩn Niên, cẩn thận đặt trước mặt của anh.

Môi Lục Cẩn Niên giật giật, không lên tiếng, sau khi đổi dép ra, tiện tay đặt chìa khóa xe ở cái mắc treo gần cửa chính, sau đó vừa đi vào trong nhà, vừa cởi bỏ áo khoác âu phục của mình

Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị ném áo khoác trong tay lên ghế salon, thì một đôi tay nhỏ bé lại nhanh hơn một bước cầm lấy áo trong tay anh, treo ngay ngắn trên cái mắc áo.

Lúc Kiều An Hảo xoay người, Lục Cẩn Niên đang đứng thất thần trước ghế salon, cô ngẩng đầu, ngũ quan nhìn anh dưới ánh đèn có vẻ càng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ăn cơm tối chưa? Tôi chuẩn bị cơm nóng cho anh."

Một lát sau, Lục Cẩn Niên mới im lặng gật đầu đồng ý.

Kiều An Hảo lập tức xỏ dép, chạy vào phòng bếp.

Má Trần thấy Kiều An Hảo đi vào, cũng bận rộn đi theo vào, chẳng qua chưa đến nửa giờ đồng hồ, thì má Trần đã đi ra khỏi phòng bếp trở về phòng ngủ của mình.

Kiều An Hảo hâm cơm nóng, rồi bưng toàn bộ bưng phòng ăn đặt trên bàn ăn, mới gọi Lục Cẩn Niên.

Đợi Lục Cẩn Niên ngồi xuống, Kiều An Hảo vừa đưa đũa rồi múc canh.

Kiều An Hảo mặc áo ngủ màu vàng ấm trên người, tóc tùy tiện bới lên sau ót, mang đôi dép bằng bông, dáng người khéo léo nhanh nhẹn, từ lúc anh về nhà đến bây giờ, một loạt hành động của cô, rất lưu loát thành thục, giống như người vợ hiền thục đức chờ đợi chồng về nhà.

Tinh thần Lục Cẩn Niên hơi lay động, sau đó yên lặng không tiếng động cầm đũa, ung dung ăn cơm.

Từ đầu đến cuối Kiều An Hảo đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn giúp Lục Cẩn Niên thêm cơm múc canh.

Hình ảnh rất bình thường, không khí rất ấm áp.

Lục Cẩn Niên ăn cơm xong, thì lên lầu, Kiều An Hảo thu dọn đồ xong, kêu má Trần đi rửa sạch, sau đó rửa tay trong phòng vệ sinh ở lầu một rồi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên đã tắm xong, mặc áo ngủ bằng bông màu xanh nhạt, ngồi trên ghế salon, đang xem TV, tóc có hơi ướt, có vẻ tắm xong nhưng chưa dùng máy sấy sấy tóc.

Kiều An Hảo không quấy rầy Lục Cẩn Niên, chỉ cầm áo ngủ của mình, vào phòng tắm, bởi vì Lục Cẩn Niên mới vừa tắm xong, nên nhiệt độ trong phòng tắm bốc hơi, có hơi nóng, lúc Kiều An Hảo tắm xong đi ra, trên da có hơi ửng hồng.

Lúc cô đi vào phòng thay đồ, nhìn qua giường, suy nghĩ một chút về con gấu bị mình đặt trong ngăn kéo phía dưới cùng trong phòng thay đồ, do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy, trực tiếp đi đến trước bàn trang điểm, thoa mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc Kiều An Hảo đang xoa mắt, Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế sa lon xem TV, trong lúc bất chợt nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mở miệng, hỏi: "Không phải cô nói tìm tôi có việc sao?"

Bị Lục Cẩn Niên nhắc nhở như vậy, Kiều An Hảo mới chợt nhớ lại chuyện quan trọng, ngón tay cô đặt ở khóe mắt dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng thoa xong, mới xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro