Chương 237: Đưa quà sinh nhật cho anh (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy cô chủ cũng cần phải đi ngủ sớm một chút." Má Trần dặn dò một câu, rồi mới trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại Kiều An Hảo, cô chăm chú xem tivi một lúc, sau đó liền nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên vách tường, sắp tới 11 giờ rưỡi, mà Lục Cần Niên còn chưa trở về.

Còn nửa giờ nữa, chính là sinh nhật của anh...

Kiều An Hảo cắn cắn môi dưới, nhịn không được cầm lên chiếc di động mà vừa nãy bản thân để ở một bên, muốn gọi điện cho Lục Cẩn Niên, hỏi đêm nay anh có trở về nhà không, đến lúc tìm được số điện thoại của anh, lại nghĩ tới lần trước mình gọi điện thoại có thể khiến anh trở về nhà, ít nhất có cái cớ, nhưng mà bây giờ? Cứ mỗi lần nghĩ tới đoạn thời gian gần đây, cô lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, có ảo giác giống như mình chính là vợ của anh, thật sự thì kia cũng chỉ là ảo giác mà thôi, giấc mơ dù có đẹp đến đâu thì sớm hay muộn cũng phải tỉnh lại.

Kiều An Hảo mấp máy môi, ngượng ngùng bỏ chiếc điện thoại di động xuống, hai tay ôm chân, ngồi ở trên ghế sofa, không yên lòng chăm chú xem tivi, nhưng từ đầu đến cuối lại không biết TV đang chiếu cái gì.

Đến mười hai giờ, chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, lúc này Kiều An Hảo di chuyển thân thể đã có chút cứng ngắc, đã đến thứ sáu, đã đến sinh nhật của anh, nhưng mà còn chưa thấy người đó trở về.

Kiều An Hảo nuốt nuốt nước miếng một cái, ngồi ngẩn ngơ một hồi, rồi lấy di động của chính mình ra, cắn cắn ngón tay một hồi, rồi mới soạn một tin nhắn lên màn hình điện thoại di động, là gửi cho Lục Cẩn Niên, chỉ có bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Kiều An Hảo dùng thêm lực cắn cắn môi dưới, lúc đang chuẩn bị gửi đi, thì lại nghe thấy tiếng xe truyền từ bên ngoài vào.

Cô vội vàng bỏ di động xuống, đứng lên, nhìn xuyên qua cửa sổ phong khách, thấy ngoài cửa sổ có đèn xe chiếu vào.

- Lục Cẩn Niên đứng gần sát cửa sổ văn phòng làm việc, hút một điếu thuốc rồi lại tiếp một điếu thuốc, mãi đến khi trong hộp thuốc lá hết mọi điếu, anh mới thở dài một hơi, mang hộp thuốc lá bỏ vào bên trong thùng rác, đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.

Lúc bắt đầu lái xe từ bãi bãi đỗ xe, Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 11 giờ, vừa mới có một trận mưa rào còn mang theo cả sấm chớp, chỗ trũng trên mặt đất đọng lại một vũng nước nhỏ.

Lục Cẩn Niên lái xe, không có mục đính vòng quanh một vòng thành phố Bắc Kinh, thật ra anh muốn về biệt thự Nghi Sơn, nhưng là chạy được nửa đường, nghĩ đến quan hệ của mình với Kiều An Hảo được cải thiện ở biệt thự Nghi Sơn, nhất thời đáy lòng chua xót không nói lên lời, sau đó liền quay đầu xe, trở về thành phố. Bởi vì thật sự anh không biết đi nơi nào, cho nên anh mới liều lĩnh đi đợi đến khi anh khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện ra trong lúc vô thức bản thân đã lái xe vào trong sân của biệt thự cẩm Tú Viên Lục Cần Niên chần chờ một lúc, liền giẫm lên phanh xe lại xe đột ngột dừng lại, anh nhìn xuyên qua kính chắn gió trước mặt, thấy gian phòng trước mặt vẫn bật đèn, cụp mi mắt xuống, im lặng một lát một lần nữa lại khởi động xe, muốn quay đầu rời đi..

Kết quả anh vừa giẫm lên chân ga, xe chỉ đi được về phía trước một chút cửa phòng lại mở ra, Kiều An Hảo mặc áo ngủ, từ trong nhà đi ra Chân Lục cẩn Niên dừng lại một lát, sau đó liền buông lỏng chân ga xa xe chậm rãi dừng lại.

Kiều An Hảo đi dép lê chạy tới.

Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh xe, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi một câu: "Anh đã trở về?"

Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, sau đó quay đầu, nhìn kính chắn gió trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy cả người anh.

Kiều An Hảo thấy tâm tình của anh dường như không được tốt, trừng mắt nhìn, thu lại ý cười trên mặt một chút, ngữ điệu mở miệng nói chuyện cũng có thâm vài phần thận trọng: "Sao vậy?"

Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của cô, đầu hơi chuyển động một chút, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc cô, ngón tay đặt trên tay lái hơi dùng một chút lực, sau đó liền mạnh mẽ dứt chìa khóa xe ra, đẩy cửa ra, xuống xe.

Lục Cẩn Niên không hề liếc mắt nhìn Kiều An Hảo đang đứng bên cạnh xe lấy một cái, trực tiếp bước thật nhanh, đi vào trong phòng.

Kiều An hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc cô chạy vào trong phòng, Lục Cẩn Niên đã đang đổi giày xong, đang cởi áo khoác ra.

Bước chân của Kiều An Hảo chậm hơn, đi đến phía sau còn cách Lục Cẩn Niên nửa mét, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh đã ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?"

Lục Cẩn Niên không hề hé răng, chỉ cởi quần áo ra, rồi tùy ý ném lên sô pha, sau đó đi về phía cầu thang.

Kiều An Hảo cầm điện thoại di động của mình trên sô pha, vội vàng đi lên tầng, lúc đến cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại lên tiếng: "Tôi đi chuẩn bị nước cho anh nhé? Mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi tắm nước nóng một lúc cho thoải mái!"

Lục Cẩn Niên vẫn không có phản ứng, bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.

Kiều An Hảo nghi ngờ gãi gãi má, đuổi theo Lục Cẩn Niên: "Đã trễ thế này, anh không đi nghỉ sao?"

Lục Cẩn Niên đẩy cửa thư phòng ra, dường như Kiều An Hảo không hề tồn tại vậy, trực tiếp đi vào, sau đó không đợi cô phản ứng, liền "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Kiều An Hảo che mặt, há miệng thở dốc, theo bản năng mở cửa, khóa trái.

Trán cô gắt gao cau lại, hơi khó hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy, lúc tâm tình anh không tốt thì liền như vậy sao?

Kiều An Hảo đứng trước cửa thư phòng trong chốc lát, mới xoay người, bần thần trở về phòng ngủ, trầm tư cắn ngón tay trong chốc lát, sau đó cô đã nghĩ đến mình trong lúc vô ý đã nghe lén được một câu Lục Cẩn Niên nói với trợ lý: "Sinh nhật của tôi, không có gì để trải qua."

Cô tinh tường nhớ rõ, lúc ấy mình còn nhìn thấy được thương cảm và cô đơn trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn bình thản của anh.

Hôm nay là sinh nhật anh, anh vì thế mà không thấy tốt sao?

Kiều An Hảo chạy đến phòng ngủ của chính mình, mở ngăn kéo ở bên kia tủ đầu giường, lấy hộp quà sinh nhật màu lam ra.

Cô vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lúc đang muốn cho anh một sự bất ngờ, sẽ tặng quà cho anh, nhưng hiện tại, anh lại tự giam mình trong thư phòng...

-

Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!"

Kiều An Hảo liên tục hô ba tiếng "Kiều Kiều", cả người mạnh mẽ lay động ở trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro