Chương 248: Nhìn rõ xem Tôi là ai? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thất vọng?

Kiều An Hảo không rõ những lời này của Lục Cẩn Niên là có ý gì, cánh môi hơi dẩu lên, mờ mịt nhìn anh: "Uhm?" một tiếng.

Vì cô đang nắm lấy cổ tay của anh, nên dường như mặt hơi để gần anh, cô mân mê môi, vừa lúc đập ngay vào tầm mắt của anh, nhàn nhạt phớt hồng, cũng với da thịt trắng trẻo và hai con ngươi đen láy, thuần khiết động lòng người.

Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên, lúc ở yến hội sinh nhật của Hứa Gia Mộc, một trận ồn áo, cô như thế kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn môi anh, cảm giác cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào, sau đó còn có chút e lệ, xinh đẹp hô một tiếng: "Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ."

Đáy mắt Lục Cẩn Niên, chậm rãi nổi lên tàn ác, sau khi nghe được đoạn đối thoại trong cây bút ghi âm kí, xế chiều hôm nay Kiều An Hạ lại tự mình nói với anh những lời kia, đến buổi yến hội tối nay... Trong lòng anh vẫn còn cực lực chấn áp cảm xúc quay cuồng cuống, nhưng lúc này thì không chịu được nữa, anh liền mạnh mẽ thoát cổ tay mình ra khỏi tay của Kiều An Hảo, không chút do dự đem những vết sẹo còn thừa lại trên mặt kéo xuống.

Theo hành động của anh, cánh tay kia cũng không khống chế được tay lái liền quẹo vào một đường mòn, nhấn ga mạnh một cái, xe rẽ đông rẽ tây, đi đến một chỗ bờ sông không có một bóng người.

Căn bản đây không phải đường về nhà... Kiều An Hảo nghi ngờ nhìn anh, vừa định hỏi anh tới đây làm gì, chợt xe liền dừng lại.

Bởi vì dừng có chút đột ngột, Kiều An Hảo theo quán tính, cả người nghiêng về phía trước, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh dây an toàn bị mở ra, sau đó bả vai của cô bị anh nhấn một cái, thân thể vốn đang lao về phía trước, liền bị áp lại trên lưng xe, sau đó bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Cẩn Niên: "Giấc mộng đẹp bị phá vỡ, có phải cực kỳ thất vọng hay không?"

Lại là thất vọng?

Cô nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Niên như đang kết băng ngàn năm, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi lại: "Lục Cẩn Niên, anh nói cái gì? Mộng đẹp cái gì?"

Trong đáy mắt của anh có chút cảm xúc phức tạp, lại bắt đầu chuyển động, anh như đang lầm bầm lầu bầu, âm điệu đặc biệt thì thào nói nhỏ: "Đêm nay cô cực kỳ vui vẻ, phải không? Bởi vì cô nhìn thấy cậu ta rất sống động, không phải chỉ là một người thực vật đang ngủ say, không thèm nhìn đến cô... Nhưng tôi không phải là cậu ta..."

Nói tới đây, ánh mắt anh rất phẫn nộ, hay nói đúng hơn còn có bi thương, nhưng cũng không để Kiều An Hảo nhìn rõ ràng, đáy mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, tăng thêm sức lực nắm lấy bả vai của cô, trầm thấp nói ra: "Tôi không phải là cậu ta, tôi không phải là cậu ta, tại sao trong mắt cô chỉ có mình cậu ta, không thể thấy tôi? Tại sao?"

Âm thanh của Lục Cẩn Niên rất nhỏ, lời nói lại cực kỳ loạn, Kiều An Hảo không nghe được rõ ràng, chỉ mơ mơ màng màng thấy có chữ mắt, cái gì không phải cậu ta, cái gì không nhìn thấy anh?

Cô nghĩ thế nào cũng không rõ được tới cùng là Lục Cẩn Niên đang nói gì, trán càng nhăn lại hơn: "Cái gì không phải cậu ta? Cái gì không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh đang nói gì?"

Lời nói của Kiều An Hảo lập tức quấy nhiễu Lục Cẩn Niên, anh mạnh mẽ cúi xuống.

Lời của Kiều An Hảo lập tức đã kinh động Lục Cẩn Niên, lời anh muốn nói chợt dừng lại, vẻ mặt hơi đờ đẫn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, trong lúc bất chợt cúi đầu, ngăn chặn ở môi Kiều An Hảo.

Động tác của anh quá mức bất ngờ, Kiều An Hảo có chút không phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Cẩn Niên, hung hăng càn quét trong miệng của cô.

Nụ hôn của anh, rất mãnh liệt cũng rất thô lỗ, giống như đang phát tiết điều gì, thỉnh thoảng vì không thể khống chế được sức lực, làm đau cô.

Không gian trong xe có hơi nhỏ, tay Lục Cẩn Niên xé rách quần áo của Kiều An Hảo hồi lâu, cũng không xé hết, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy của cô lên, đẩy hông của cô, sau đó cởi quần cô ra, không chút do dự xông vào thân thể của cô.

Anh gắt gao đè ép thân thể của cô, không để cho cô nhúc nhích, sức lực anh muốn cô rất lớn, biết rõ làm đau cô, lại hết lần này tới lần khác không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào, giống như muốn cô cũng phải chịu đựng nỗi đau, trả lại tất cả nỗi đau mà cô gây ra cho anh, anh dùng sức, sức lực càng mạnh, cuối cùng Kiều An Hảo không chịu được, không nhịn được hít một hơi, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng nói một từ: "Đau ."

Lục Cẩn Niên nghe vậy, cả người hơi dừng lại, nhưng mà sau đó sức lực lại càng mạnh hơn, Kiều An Hảo vì đau cũng rơi nước mắt, anh cúi đầu, ánh đèn ngoài cửa xe lờ mờ chiếu vào, thấy trên mặt cô ướt, khẽ nhấp cánh môi, sau đó cúi đầu, cố gắng ngăn chặn môi của cô, cắn xé.

Đã qua một thời gian dài, Kiều An Hảo không có trải qua loại hành hạ đau khổ như địa ngục, có lẽ đã được một lúc, cô không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng dừng lại.

Kiều An Hảo vì đau nên cơ thể theo bản năng co rụt lại, Lục Cẩn Niên thấy hành động nhỏ của cô, kinh ngạc, vươn tay bóp cằm của cô, nhắm ngay ánh mắt của cô, mắt của anh có hơi đỏ, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng và đau đớn, đôi môi không ngừng run rẩy, hơi thở bất ổn phun ra mấy chữ: "Thấy rõ ràng tôi là ai?"

"Thấy rõ ràng không?" Anh hỏi xong, thì giọng nói nghiêm nghị chất vấn

Bởi vì giọng nói quá lạnh, Kiều An Hảo không nhịn được sợ run cả người.

Lục Cẩn Niên thấy hành động của cô, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô, người lui về phía sau một chút, khẽ cười hai tiếng, tiếp tục tự lầm bầm: "Quên đi, là tôi suy nghĩ viển vông, làm sao mà cô quan tâm tôi chứ?"

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa thương tâm, lộn xộn trong miệng, Kiều An Hảo nghe không hiểu ra sao, không giải thích được, nhưng không lên tiếng nói chuyện.

Nháy mắt trong xe trở nên yên lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên khôi phục vẻ tỉnh táo, anh không nói một lời rút khăn giấy, nhanh chóng dọn dẹp, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở trong xe một lát, muốn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, cuối cùng vẫn không nhìn, chẳng qua là yên lặng cầm điện thoại di động của mình lên, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro