Chương 255: Hứa Gia Mộc có phản ứng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý đã nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang tìm kiếm thứ gì đó trong thùng rác.

Đồ bỏ đi của Cẩm Tú Viên, mỗi ngày đều có người đúng giờ đến lấy, nhưng hiện tại là mùa hè, thùng rác bốc mùi rất khó chịu.

Trợ lý sửng sốt mất một giây, nhanh chóng đi lên phía trước, bịt mũi, mở miệng nói: "Lục tổng, nơi này bẩn như vậy, anh muốn tìm thứ gì? Để tôi kêu người khác đến tìm?"

Lục Cẩn Niên dường như không hề nghe thấy trợ lý nói gì, không nói gì chỉ chuyên chú tìm kiếm, trong thùng rác, sau đó đáy mắt liền sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.

Trợ lý vội vàng lui về phía sau một bước, thấy Lục Cẩn Niên mở túi rác ra, người giống như mất hồn, ở cạnh thùng rác không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bên trong.

Bánh ngọt đã thối nát nhìn không ra được hình dáng gì, bơ dính hết lên toàn bộ túi rác, còn tản ra một chút vị sữa tươi.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên rất kinh ngạc, cảm thấy như có một đôi tay nắm lấy trái tim anh, cảm giác nhoi nhói ngay lập tức lan ra khắp cả người, ngón tay cầm lấy túi rác bắt đầu phát run.

Trợ lý không biết Lục Cẩn Niên đang nhìn cái gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không đúng, đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh một phen.

Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ban đầu khi mở túi rác ra, đứng đó rất lâu, hơi hơi nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm những thức bừa bãi trong túi rác kia, như là muốn nhìn ra được hình dạng lúc đầu của chiếc bánh ngọt, mất chừng mười giây đồng hồ, anh mới lại chớp chớp mắt, sau đó cầm túi rác trong tay, chậm rãi thả lại thùng rác, không coi ai ra gì tiếp túc bước chân, đi vào trong sân.

Má Trần nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi vào, lên tiếng hô một câu: "Cậu Lục", Lục Cẩn Niên giống như không nghe thấy gì, tiếp tục đi thẳng lên lầu, sau đó đi vào trong phòng ngủ chính đóng cửa lại, cả người dựa vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu, nhìn đèn thủy tinh trong phòng, vẻ mặt trầm tĩnh hơi mơ màng.

Vốn dĩ, những điều má Trần nói đều là sự thật. Tối hôm qua cô vậy mà ở nhà, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.

Má Trần còn nói, đây là lần đầu tiên cô làm bánh sinh nhật.

Chỉ cần hôm qua anh về nhà, những thứ đó đều là của anh, tại sao anh lại không về? Tại sao anh lại không trở vê?

Nghĩ tới đây, trong mắt anh vô cùng chua xót, yết hầu khó khăn lên xuống, anh vươn tay, bưng lấy mặt mình, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ ràng, mang theo vài phần nghẹn ngào: "Lục Cẩn Niên, tại sao mày lại không trở về?"

-

Lúc Lục Cẩn Niên đi xuống lầu, đã khôi phục lại cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì lên xe rời đi.

Dọc đường đi, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, không có thay đổi gì, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người, hoặc như đang suy nghĩ điều gì.

Không khí bên trong xe, có một loại áp lực không nói nên lời.

Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh nhẹn điều khiển xe, hướng về phía studio.

-

Kiều An Hảo không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh đến chỗ đoàn làm phim, liền đến luôn nhà ăn.

Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém cỏi, Kiều An Hảo cầm chén đĩa, tùy ý chọn một ít thức ăn rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được bụng mình hơi đói, nhưng lại không quá muốn ăn, động tác ăn cơm kì kèo mè nheo.

Triệu Manh bưng tới trong mâm, các món ăn chất đầy, hai bát nhỏ màu trắng.

Triệu Manh ngồi xuống, đem một bát nhỏ đặt trước mặt Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, món thịt xào khô này vừa mới làm xong, lấy cho cậu một phần đó."

"Cảm ơn" Kiều An Hảo lên tiếng, xốc cái nắp bát lên, mùi thịt nồng đậm đánh tới chính diện, chẳng những không gợi lên hứng thú muốn ăn của cô, ngược lại còn khiến dạ dày có chút không thoải mái.

Thịt xào khô của nhà ăn này, là do thợ cả Hàng Châu làm, hương vị giữ được giống nhất, đồ ăn ở nơi này, Kiều An Hảo vẫn thích ăn, nhưng lần này không biết vì cái gì, cầm đôi đũa, chọn một miếng thịt nạc, vừa mới đưa vào trong miệng, liền cảm thấy hương vị hơi là lạ, khiến cả người không được tự nhiên, vì thế liền phun ra, trực tiếp ăn rau xanh.

"Sao vậy?" Miệng Triệu Manh chứa nhiều thứ, âm thanh nói chuyện dường như không rõ.

"Trong bụng rất không thoải mái." Rõ ràng Kiều An Hảo không biết nhiều lắm, còn cảm thấy như dạ dày thắt lại, buông đũa trong tay xuống, nhìn Triệu Manh ở đối diện, nói: "Khả năng là do hôm qua uống rượu hơi nhiều."

Ăn cơm xong, lúc trở lại trong phòng, Kiều An Hảo uể oải nằm trên giường, thoáng chốc đã ngủ luôn.

Không biết có phải do tối hôm qua ngủ quá ít không, cô cảm giác được mình ngủ rất ngon, sau cùng còn bị Triệu Manh chụp hình.

Kiều An Hảo ngủ ngon nên còn chưa phục hồi lại ý thức, vẻ mặt đần độn mở to mắt mơ màng hỏi một câu: "Sao vậy?"

"Cái gì sao vậy? Buổi tối cậu còn có buổi chụp hình, nhanh đi ăn cơm chiều rồi đến studio thôi!" Triệu Manh nói xong, tiện đem tấm thảm trên người cô xốc lên.

Kiều An Hảo nghe nói như thế, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã đang hoàng hôn, sau đó cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã sắp sáu giờ tối, cả người tỉnh táo lại, vội vàng sốt ruột bò xuống giường, chỉ đơn giản đi toilet rửa mạt, tiện cùng Triệu Manh đến nhà ăn luôn.

Buổi tối cô vẫn không có khẩu vị, Kiều An Hảo chọn tới chọn lui, sau cùng chỉ chọn một phần ra trộn và một chén cháo trắng, nhưng cũng không xong.

Triệu Manh ăn hơn phân nữa đĩa cá tê cay, ở bên cạnh cô ăn với khí thế ngất trời.

Hương vị của món cá, không ngừng chui vào trong mũi của Kiều An Hảo, khiến cô cảm thấy cháo trắng của mình cũng đã nhiễm mùi cá, không hiểu sao trong bụng lại cồn cào, nghĩ chỉ muốn phun hết ra.

Trong phòng ăn có không ít người ở đây, Kiều An Hảo sợ chính mình nôn ra sẽ ảnh hướng đến người khác, chọc người ta nghi ngờ, vì thế liền nhanh chóng buông đũa xuống, làm một tư thế tay với Triệu Manh, thần tốc chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet, cảm giác muốn nôn không hiểu sao lại dần biến mất, Kiều An Hảo đành phải rửa sạch tay, ngượng ngùng trở về nhà ăn, ai ngờ vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi vị trong nhà ăn, trong bụng lại thấy không thoải mái, nghĩ đến bản thân cũng không có hứng thú muốn ăn gì, vì thế gửi cho Triệu Manh một tin nhắn, trực tiếp ra ngồi nghỉ trên sofa ở bên ngoài.

-

Buổi tối đóng phim, cần lên sân khấu hơi nhiều, lúc Kiều An Hảo chạy tới phòng hóa trang, Tống Tương Tư và Trình Dạng đều đã ở đó.

Kiều An Hảo chỉ đơn giản chào hỏi với bọn họ một tiếng, sau đó ngồi trên ghế hóa trang của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro