Chương 257: Hứa Gia Mộc có phản ứng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người bán hàng giới thiệu cho Lục Cẩn Niên mấy loại thuốc, có thuốc Đông y cũng có thuốc Tây, Lục Cẩn Niên nhìn bản khám bệnh của mình, sau đó chọn một loại thuốc Đông y cho dạ dày, trả tiền rồi rời đi.

Trở lại, Kiều An Hảo quay phim chưa xong, Lục Cẩn Niên trực tiếp để cho trợ lý xuống dưới của khách sạn, ngồi trong xe cùng anh.

Quá nửa giờ, nơi xa mới có xe lục tục trở về.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm ra ngoài xe, mãi đến khi xe của Kiều An Hảo từ xa đi đến, anh mới mở cửa đi xuống.

Trợ lý theo anh nhiều năm như vậy, nhưng không thể đoán trúng tâm tư của anh, hiện tại cũng đã hiểu, Lục Cẩn Niên ngồi lâu trong xe như vậy, là để đợi Kiều An Hảo, cho nên thấy anh xuống xe, cùng vội vàng xuống theo.

Chỗ đậu xe ngoài cửa khách sạn đã bị người ta chiếm mất, Triệu Manh đành phải dừng xe ở đối diện, sau đó cùng Kiều An Hảo xuống xe, đi bộ đến nhà ăn.

Lúc sắp đi đến cửa khách sạn, trợ lý của Lục Cẩn Niên thức thời hô một tiếng: "Cô Kiều."

Kiều An Hảo và Triệu Manh đồng thời dừng bước, theo âm thanh đó mà nhìn lại, thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý của anh đang đứng ở gần một gốc cây không xa, ánh sáng ở nơi đó hơi tối, không thấy rõ được vẻ mặt anh.

Triệu Manh quay đầu liếc Kiều An Hảo một cái: "Lục Ảnh đế tìm cậu."

Kiều An Hảo giống như chưa hề nghe thấy Triệu Manh nói, mấp máy môi, đứng tại chỗ không hề động đậy.

Trợ lý theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, sau đó lại ra tiếng: "Cô Kiều, nơi này."

Triệu Manh: "Kiều Kiều, cậu ngốc nghếch đứng ở chỗ này làm gì?"

Kiều An Hảo buông mi mắt xuống, vẫn như cũ không hề có ý đi qua.

Đáy lòng trợ lý không yên, vừa định mở miệng lần nữa gọi Kiều An Hảo, kết quả Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh anh lại chủ động cất bước đi về phía Kiều An Hảo.

Trợ lý mở to hai mắt, sửng sốt ước chừng nửa phút mới nhanh chóng chạy theo.

Khoảng cách từ chỗ Lục Cẩn Niên đến Kiều An Hảo còn tầm một nửa nữa, dừng bước, đèn đường mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt anh, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.

Gió đêm ở ngoại ô, mang theo khí lạnh, từng trận thổi tới, đập trúng vào người Kiều An Hảo có chút hỗn độn.

Lục Cẩn Niên chăm chú nhìn Kiều An Hảo rất lâu, ý thức được người con gái anh thích không hề có ý tứ nào muốn mở miệng, đáy mắt xẹt qua một chút mất mác, sau đó cầm lấy túi lớn trong tay đưa cho Kiều An Hảo: "Cho cô."

Túi lớn trong suốt, Kiều An Hảo lờ mờ nhìn ra là thuốc đau dạ dày.

Đầu ngón tay của cô run nhè nhẹ, đáy lòng có một loại khổ sở nói không nên lời.

Nếu đổi lại là trước đó, cô không thoải mái, anh đưa thuốc cho cô, cô sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc, nhưng từ sau chuyện tối qua. Anh luôn như vậy, đối với cô lúc tốt lúc xấu, để cô không thể cảm nhận được trong lòng anh, rốt cuộc coi cô là gì.

Có lẽ là một thời gian trước ở chung với anh rất tốt, đáy lòng cô có chút hy vọng, cho rằng bản thân và anh có thể có tương lai, nhưng tối hôm qua ở trong xe, anh tàn nhẫn hung ác với cô như thế, trong nháy mắt như làm cô thức tỉnh.

Nếu như anh vẫn lạnh lùng với cô, cô sẽ khổ sở, nhưng không hẳn là giống như hiện tại, hỗn loạn cả mất mát và khổ sở.

Phải biết rằng, hi vọng qua đi thất vọng lại đến, là tuyệt vọng vô cùng.

Thật sự cô có chút sợ hãi, mỗi lần anh dịu dàng với cô, sau lưng đều đã cất giấu một con dao bén nhọn

Tay cô chỉ giật giật, sau đó nắm chặt lấy váy của mình, không hề vươn tay ra tiếp nhận chiếc túi.

Trán Lục Cẩn Niên nhăn lại, lực cầm chiếc túi tăng thêm một chút, tay lại vẫn như cũ duy trì tư thế đang đưa cho Kiều An Hảo, không hề rút về.

Lúc này, bóng đêm càng đậm, mọi người trong đoàn làm phim đã vào trong từ lâu, ánh sáng lờ mờ ở góc rẽ, bốn người đứng đó, người nào cũng không nói chuyện, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tay Lục Cẩn Niên đưa ra rất lâu, Kiều An Hảo nhất định duy trì dáng vẻ thờ ơ, không khí giữa hai người có chút giằng co.

Triệu Manh và trợ lý của Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh, đáy lòng đã có chút xấu hổ.

Lại một trận gió lạnh thổi đến, cảm giác lạnh lan đến cả người, Kiều An Hảo run rẩy, vẻ mặt lại vẫn bình thản chuyển tầm mắt ra khỏi chiếc túi trong tay anh, dáng vẻ muốn tránh ra.

Trợ lý thấy cảnh như vậy, phản ứng nhanh chóng tiếp nhận túi lớn trong tay Lục Cẩn Niên, đưa về phía Triệu Manh: "Cô Kiều trong bụng không thoải mái, Lục tổng đã cố ý đi mua."

Triệu Manh nghĩ một chút, vươn tay nhận lấy, thay Kiều An Hảo nói một tiếng: "Cảm ơn."

Sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, tầm mắt của Kiều An Hảo vừa lúc lạ đến chiếc túi trong tay cô, ngón tay của Triệu Manh cứng ngắc, nhưng Kiều An Hảo lại không có vẻ mặt gì quá lớn, quay đầu lại, cất bước rời đi.

Kiều An Hảo đi được một đoạn xa, âm thanh của Lục Cẩn Niên, cắt qua bóng đêm truyền đến sau lưng cô: "Nếu thân thể thật sự không thoải mái, ngày mai tôi sẽ dời lịch diễn của cô chậm lại vài ngày.

Bóng dáng Kiều An Hảo cứng ngắc, tiếp tục bước hai bước, mới ngừng lại được, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, mới quay đầu, nhìn anh một cái, ánh mắt cực kỳ nhạt nhẽo, lời nói trong miệng cũng cực kỳ xa cách: "Anh Lục, không cần, cảm ơn."

Anh Lục ... Lục Cẩn Niên bị mấy chữ của cô làm cho thất thần, nhìn Kiều An Hảo không chớp mắt một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, động tác có chút kích động, như là đang che giấu bất an và khủng hoảng ở đáy lòng.

Sau một khắc, há to miệng, như là muốn nói gì, nhưng sau cùng dừng một lát, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Kiều An Hảo không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu, nói nhỏ một câu với Triệu Manh "đi thôi", tiếp tục cất bước rời đi.

Triệu Manh xấu hổ nắm lấy tóc của mình, nở một nụ cười rực rỡ với Lục Cẩn Niên: "Lục tổng, hẹn gặp lại."

Sau đó liền một đường chạy chậm đuổi theo Kiều An Hảo.

Sau khi bóng dáng của Kiều An Hảo và Triệu Manh khuất sau chỗ rẽ, Lục Cẩn Niên mới thu lại tầm mắt, cũng mở miệng nói một câu "đi thôi", sau đó dẫn đầu cất bước đi về phía khách sạn.

Trợ lý không nói gì, một đường đi vào thang máy, chờ đưa Lục Cẩn Niên trở về phòng, đưa cho anh một ly nước sôi, lúc đi vào phòng ngủ, giống hệt như suy đoán của anh, Lục Cẩn Niên lại đứng trước cửa sổ, hút thuốc.

Trợ lý không hề quấy rầy Lục Cẩn Niên, chỉ để nước sang một bên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đóng cửa phòng, vẫn hơi lắm lời nói một câu: "Lục tổng, hút thuốc nhiều có hại với sức khỏe.

Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên kẹp điếu thuốc lá run lẩy bẩy, khói bụi tuôn xuống, anh không quay đầu, cũng không nói gì, như là đưa lưng về phía trợ lý gật gật đầu, hoặc như là động tác gì cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro