Chương 1 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bay một quãng đường dài cộng với buổi hội nghị lúc chiều khiến cho Lục Cẩn Niên có vẻ thoáng chút mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế làm việc, vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình, vừa thuận tay lấy ra chiếc di động mà anh đã tắt âm trong khi họp, thấy không có tin tức quan trọng, trong lúc đang chuẩn bị khóa màn hình di động, thì WeChat buzz lên, Lục Cẩn Niên vô tình tiện tay nhấn mở xem tin nhắn trong group : "Địa lão thiên hoang đã hoàn thành tốt đẹp, tám giờ tối nay ở Beijing Grand Hotel mở tiệc, có thời gian thì ghé qua đây nhá!"

Lục Cẩn Niên đọc đi đọc lại câu nói kia ước chừng năm giây, sau đó mới lặng lẽ ngẩng lên, gật đầu đồng ý với cô trợ lý đã báo cáo xong, tỏ vẻ đã biết.

Trợ lý theo Lục Cẩn Niên lâu năm rồi nên hiểu rõ tính anh trầm tĩnh ít nói , không bao giờ để lộ cảm xúc ra vẻ mặt, cô trợ lý vẫn tiếp tục nói: "Ông Lục, từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn sáu tiếng, ngài dùng bữa tối trong thành phố, hay là để ra thẳng đến sân bay rồi ăn ạ?"

"Ăn trong thành phố đi." Lục Cẩn Niên thản nhiên trả lời, không đợi trợ lý hỏi đi nơi nào ăn, liền nói tiếp : "Đi Beijing Grand Hotel."

Lục Cẩn Niên cùng trợ lý ăn xong bữa cơm tối, đã là tám giờ rưỡi tối rồi. Sau khi thanh toán, đúng lúc hai người một trước một sau bước về cửa chính, Lục Cẩn Niên bỗng dừng bước.

Trợ lý cũng vội vàng ngừng theo: "Ông Lục, có chuyện gì sao?"

Lục Cẩn Niên vẫn yên lặng không đáp một hồi lâu, đến khi trợ lý định lên tiếng hỏi lại một lần nữa thì anh mới từ tốn mở miệng nói: "Cậu vào trong xe trước chờ tôi, tôi có chút chuyện, lên lầu một lúc đã."

Nói xong, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa chính khách sạn vài giây, sau đó mới xoay người, bước về phía thang máy. 

-

-

Kiều An Hảo đóng vai chính trong bộ phim truyền hình "Địa lão thiên hoang", nên đương nhiên cũng phải tham buổi tiệc mừng công này, vừa về tới thành phố, cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, làm tóc, sau đó qua loa chọn một món trang sức trang nhã, liền vội vội vàng vàng chạy đến Bejing Grand Hotel. Nhưng rốt cục Kiều An Hảo vẫn không kịp, khi cô tới nơi thì đạo diễn "Địa lão thiên hoang" đã đứng trên sân khấu, đang trang trọng đọc bài diễn văn cảm tạ.

May mà mọi người tập trung chú ý nhìn người đạo diễn trên sân khấu nên không thấy Kiều An Hảo đến trễ, cô đứng ở bên ngoài đám đông nhìn quanh một vòng, sau đó quyết định hướng về phía đại diện Triệu Manh đang đứng phía ngoài đi tới.

Đạo diễn nói cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.

Tuy Kiều An Hảo trong làng giải trí không phải là người có tên tuổi, nhưng lại sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cô đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được.

Sau khi Kiều An Hảo kính rượu những người có máu mặt trong giới, thì cô đã đói đến nỗi bụng muốn dán vào lưng, không lên tiếng liền lôi kéo Triệu Manh qua khu buffet làm người bưng bê giúp cô, rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng Kiều An Hảo còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường. 

Kiều An Hảo cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Lục Cẩn Niên.

Ngay lập tức sự việc của ba tháng trước ùa về trong đầu Kiều An Hảo, bởi vì uống say, u mê leo lên giường của anh, đã bị anh tức giận vừa bóp cổ vừa mắng nhiếc :

"Kiều An Hảo, cô đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

"Được lắm, Kiều An Hảo, nếu cô đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cô biết thế nào là địa ngục!"

Nhớ đến đó Kiều An Hảo xiết chặt đôi đũa đang cầm trong tay, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ .

Ngày hôm đó, nhất định là anh vô cùng bức xúc nên mới có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy. Suốt ba tháng qua cô luôn trốn tránh anh, nhưng cho dù trốn thế nào, cuối cùng bây giờ vẫn phải chạm mặt nhau. 

Bộ vét màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa nho nhã của Lục Cẩn Niên, ánh đèn đại sảnh yến tiệc làm gương mặt anh tỏa sáng lung linh hơn, tạo hóa ưu ái ban cho anh khuôn mặt qúa hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, mũi cao, mày ngài, mắt phượng, đôi môi mỏng gợi cảm, không thể diễn tả hết đựợc vẻ đẹp xuất thần ấy. 

Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, tùy tiện kéo bất kỳ ai trong đám người này, đều là sặc sỡ loá mắt. Nhưng khi có mặt anh thì hết thảy đều chìm nghỉm không ai sánh kịp, ở Lục Cẩn Niên toát ra một sức quyến rũ kỳ lạ, nó biến anh trở thành tâm điểm cho mọi người. 

Toàn bộ khung cảnh buổi tiệc bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà lặng lẽ kéo dài chừng nửa phút, đạo diễn "Địa lão thiên hoang" là người đầu tiên phục hồi tinh thần, bưng ly rượu, ân cần khách sáo tiến lên đón: "Ông Lục . . . . . ."

Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí buổi tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía Lục Cẩn Niên chào hỏi : "Xin chào ông Lục!"

Lục Cẩn Niên phảng phất như không nghe được lời chào hỏi của người chung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía khu ghế ngồi, bước đi thong thả, tuy chỉ là hành động rất đỗi bình thường như vậy, nhưng vẫn như trước được anh bước đi theo một hương vị làm điên đảo con người. 

Đạo diễn bưng rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Lục Cẩn Niên, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.

Kiều An Hảo vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa do có đám người che chắn, cô mới dám tranh thủ trộm ngắm Lục Cẩn Niên một chút. Khi bước chân anh càng ngày càng gần, cô chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhanh qua một cái. Đến lúc Lục Cẩn Niên tới gần kề thì cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà xêu đồ ăn một cách cứng ngắc, giả đò bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của anh.

"Lục tổng, ngài đến mà không nói trước một tiếng, để tôi phái người đi đón ngài. . . ." Nghe tiếng đạo diễn nói Kiều An Hảo cảm giác được Lục Cẩn Niên đang đi tới chỗ mình, cô vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận.

Rốt cục Lục Cẩn Niên cũng bước đi ngang qua khỏi chỗ cô ngồi, Kiều An Hảo vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện anh tới ngồi xuống chiếc ghế ngay sau lưng mình .

Lúc ban đầu khi Kiều An Hảo thích Lục Cẩn Niên, nằm mộng cũng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy anh, nhưng sau đó, cô trở nên có chút e ngại khi thấy anh. Lúc anh đi xa thì không đến nỗi, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, cô liền không thể nói nên lời, khẩn trương cùng sợ hãi, huống chi ba tháng trước còn xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này anh ngồi đằng sau cô, giọng nói của anh, hơi thở của anh, cô đều có thể cảm nhận rõ ràng. Kiều An Hảo khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lục Cẩn Niên cùng đạo diễn đàm luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, mà chủ yếu là đạo diễn thao thao bất tuyệt. Nhưng mỗi lần Lục Cẩn Niên lên tiếng, đều làm cho đáy lòng Kiều An Hảo run lên kịch liệt. 

Đến cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ đi toilet nói với Triệu Manh rồi đứng lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Kiều An Hảo đứng lên, Lục Cẩn Niên cũng bật dậy.

Toilet phía sau Kiều An Hảo, cửa ra đại sảnh buổi tiệc sau lưng Lục Cẩn Niên. Cô xoay người, anh cũng xoay người, hai người cứ như vậy không kịp phòng bị bất ngờ đối mặt nhau.

Kiều An Hảo vừa chạm phải tầm mắt Lục Cẩn Niên, liền hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của anh.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên thành vợ chồng đã được năm tháng, nhưng là kết hôn trong bí mật, nên trong con mắt của người ngoài, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ.

Kiều An Hảo siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang rung động của mình, vờ không quen biết Lục Cẩn Niên như những người khác, hướng phía anh cung kính chào chào hỏi : "Chào ông Lục."

Lục Cẩn Niên không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng của Kiều An Hảo. Qua một hồi thật lâu, anh chợt chớp mắt, xoay người, vòng qua bên sải bước hướng về cửa ra đại sảnh buổi tiệc rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh đều không liếc mắt nhìn Kiều An Hảo lấy một cái, như thể người phụ nữ đứng trước mặt anh không phải là người vợ đã kết hôn cùng anh năm tháng qua.

-

Lục Cẩn Niên tính tình cô lãnh, toát ra hơi thở người-lạ-chớ-tới-gần. Hơn nữa, trong làng giải trí anh một tay che trời, khiến mọi người gặp anh khó tránh khỏi căng thẳng cẩn trọng. Hiện tại anh đã đi rồi, không khí buổi tiệc dần khôi phục lại sự huyên náo, tất nhiên cũng bởi vì sự xuất hiện của anh, nhiều người không kiềm chế được bàn tán xôn xao về anh. 

"Lục Cẩn Niên thật đúng là huyền thoại của giới showbiz!"

"Đâu chỉ là huyền thoại thôi, mà thật sự là một huyền thoại khó tin! Phải biết rằng từ lúc anh ta gia nhập đến nay, suốt mười năm mà không có một scandal hay vụ bê bối tình ái nào."

"Hơn nữa anh ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nghe nói lúc anh ta gia nhập giới showbiz chỉ là một thanh niên nghèo, đòi tiền không có tiền muốn bối cảnh không bối cảnh, chịu không ít uất ức, nhẫn nhịn gần bốn năm mới hết khổ. Và rồi từ đó ra khỏi tầm kiểm soát, liên tiếp trong sáu năm nay, mười kiệt tác điện ảnh được bình chọn trên mạng, trong đó có sáu bộ phim anh ta đảm nhiệm vai chính, hai bộ là vai phụ."

"Hơn truyền kỳ một màn là ba năm trước đây, truyền thông Hoàn Ảnh gặp phải nguy cơ muốn đóng cửa, cậu ta đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại truyền thông Hoàn Ảnh. Khi ấy tất cả mọi người đều nghĩ cậu ta đi tới kết cục phá sản không đồng xu dính túi, nào ai biết được chỉ trong ba năm ngắn ngủi, truyền thông Hoàn Ảnh thật sự trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong nước, những ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình, người nào mà không phải xuất thân từ truyền thông Hoàn Ảnh chứ."

"Nhưng tôi nghe nói rằng cậu ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Bất quá trong giới showbiz mấy năm nay không ai vượt qua được gương mặt anh tuấn, năng lực xuất chúng, lẫn diễn kỹ hạng nhất của cậu ta, khó trách mọi người đều gọi cậu ấy là người chồng quốc dân, chỉ là không biết người chồng quốc dân này cuối cùng sẽ lấy ai đây?"

"Lại nói, cậu ta gia nhập từ năm mười tám tuổi, đến nay cũng đã hai mươi tám rồi, cho dù là không kết hôn, cũng nên có bạn gái chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có?"

"Đúng vậy, đừng nói bạn gái, mà ngay cả đối tượng ái - muội cũng không thể chụp được a, anh nói xem liệu cậu ấy có phải là không có hứng thú với phụ nữ không...?"

( Meo>> Ây da, Niên ca chứng minh cho mọi người rằng mình không cong đi chứ. haha )

. . . . . .

Triệu Manh nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi : "Không phải anh ấy ở Rome quay phim còn chưa kết thúc sao? Thế nào lại đột nhiên quay về Bắc Kinh?" 

Tuy rằng chuyện kết hôn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm người đại diện của Kiều An Hảo - Triệu Manh, cho nên từ "anh ta" trong lời của Triệu Manh tuy không nêu tên nhưng cô hiểu được là đang ám chỉ Lục Cẩn Niên. Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên và nhìn Triệu Manh, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Không biết."

"Không biết?!" Triệu Manh vẻ mặt kỳ quái xem xét Kiều An Hảo : " Cô Kiều An Hảo, cô rốt cuộc có phải là vợ không vậy? Anh ta từ Rome quay về Bắc Kinh, sao lại không thông báo cho cô?"

Kiều An Hảo tiếp tục lắc đầu : "Không có."

Triệu Manh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên chạm mặt nhau mà Lục Cẩn Niên từ đầu tới đuôi đều không nhìn Kiều An Hảo lấy một cái. Lúc đó, cô (Triệu Manh) chỉ nghĩ là hai người chỉ diễn trò để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ cô lại thấy có vẻ không giống như cô nghĩ. Triệu Manh cau mày, mở miệng hỏi lần nữa : "Cô và anh ta đã từng vụng trộm như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần?" 

Kiều An Hảo rũ xuống rèm mắt, không nói gì, cô và Lục Cẩn Niên không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm, từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba, mà lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cô ngà ngà say mà ôm ấp yêu anh một lần, mà một lần đó cũng là anh mắng cô.

Nghĩ tới điều ấy, Kiều An Hảo nhếch môi cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của Triệu Manh : "Anh ấy và tôi đã ba tháng không liên lạc rồi."

 "Ba tháng?!" Triệu Manh mở to hai mắt mặt bất khả tư nghị : "Cô Kiều An Hảo, cô rốt cuộc là vợ anh ta, hay anh ta đang nuôi vợ bé? Nói cô là vợ bé cũng là coi trọng cô lắm rồi. Vợ bé bồi kim chủ ngủ một giấc, còn có thể mò được không ít chỗ tốt, mà cô thì sao? Thân là vợ anh ta, cô xem cô từ đầu tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu? Còn nữa, anh ta trong giới showbiz hô mưa gọi gió, muốn đưa cô lên thành ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại khăng khăng chỉ cấp cho cô một vai phụ nhỏ trong Địa lão thiên hoang..."

([kim chủ] kim: tiền, chủ: chủ nhân; kiểu như anh là ông chủ sẽ giả tiền cho em ấy.)

Kiều An Hảo không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói quyết liệt của Triệu Manh mà khẽ run. Triệu Manh nói đúng, cô đích xác ngay cả vợ bé cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng vợ bé tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ ưa thích, mà cô bồi anh ngủ, ngược lại còn chọc anh phẫn nộ cùng chán ghét.

Kiều An Hảo bưng lên cà phê hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của người khác : "Cô cũng không phải không biết, tôi và anh ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình thường."

Triệu Manh và Kiều An Hảo quen nhau từ thời tiểu học, tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, Triệu Manh cũng biết. Cô nghe Kiều An Hảo nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Kiều An Hảo thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng : "Kiều Kiều, hồi trung học cơ sở, trong trường nữ sinh có thể nói chuyện với anh ta không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay, mà cô nằm trong số đó, hơn nữa lúc ấy anh ta đối với cô cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi với cô. Sau khi lên đại học, như thế nào đột nhiên hai người các người ai cũng không liên lạc với đối phương? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi anh ta không nhịn được nói những câu khó nghe. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người?" 

Xảy ra chuyện gì? Trong nháy mắt Kiều An Hảo trở nên có chút hoảng, cô nhìn chằm chằm tách cà phê truớc mặt một hồi thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Tôi không biết, mấy năm nay, tôi còn muốn biết hơn cô, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"

-

Khi Lục Cẩn Niên lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý đã đỗ xe trước cửa chính chờ.

Trợ lý thấy Lục Cẩn Niên, lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau xe.

Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào khom người lên xe. Lúc trợ lý đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Cẩn Niên, phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông tỏa sáng, khóe môi căng chặt. 

Trợ lý bị vẻ mặt như thế của Lục Cẩn Niên dọa sợ tới mức đáy lòng một trận chột dạ, vội vã đóng cửa sau xe, ngồi trên chỗ điều khiển, phát động động cơ, quay vô lăng lái xe rời đi.

Trợ lý theo Lục Cẩn Niên rất nhiều năm, Lục Cẩn Niên chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.

Khi anh căng khóe môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.

Chỉ là rõ ràng sau bữa tối, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không lạnh, như thế nào một mình một người lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy? 

Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Lục Cẩn Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công : "Ông Lục, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ?"

Lục Cẩn Niên không lên tiếng.

Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.

Lục Cẩn Niên tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.

Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng.

Khi xe từ đường vành đai 2 chạy đến vành đai 3 (đường cao tốc của Bắc Kinh có 7 đường vành đai), tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.

Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng : "Trời mưa rồi."

Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong thủy chung không tiếng của Lục Cẩn Niên, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.

Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Lục Cẩn Niên luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng : "Dừng xe!" 

Lục Cẩn Niên thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe thấy, liền lập tức thắng cả hai phanh lại.

Trợ lý quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên : "Ông Lục, làm sao vậy?"

Lục Cẩn Niên rất lâu đã không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường, hai em trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, hai người liền chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt Lục Cẩn Niên lại vẫn như cũ dừng lại ở nơi mái hiên mà hai em học sinh ấy vừa tránh mưa.

Trợ lý cũng không hiểu được Lục Cẩn Niên đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng xe, chậm chạp không có gì phân phó, nhịn không được lại ra tiếng: "Ông Lục?"

Lục Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, sự việc nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh. Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, anh và Kiều An Hảo cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.

"Ông Lục?" 

Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, Lục Cẩn Niên mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.

"Ông Lục, chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục. . . . . ."

Trợ lý còn chưa nói hết, Lục Cẩn Niên đã nhẹ giọng đánh gãy lời cậu : "Cậu xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi."

"A?" Trợ lý kinh ngạc, vừa định tiếp tục nói, Lục Cẩn Niên giọng điệu không thăng trầm mở miệng : "Hôm nay không đi Rome, cậu hãy đổi vé máy bay thành sáng mai." 

Đợi cho trợ lý xuống xe, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, ngoặt một vòng tại giao lộ phía trước hướng vào thành phố.

-

Tiệc mừng công phim "Địa lão thiên hoang" kết thúc, Triệu Manh lái xe đưa Kiều An Hảo quay về Cẩm Tú Viên.

Cẩm Tú Viên là khu dân cư cao cấp ở Bắc Kinh, ba mặt núi vây quanh, tấc đất tấc vàng, mà phòng cưới của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo nằm ở khu biệt thự Cẩm Tú Viên.

Triệu Manh vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo sinh sống. Lúc này mưa đã tạnh, con đường được cọ rửa đặc biệt sạch sẽ, đèn đường mờ nhạt vẩy lên những giọt nước trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Kiều An Hảo chào tạm biệt Triệu Manh, chờ sau khi Triệu Manh đem xe quay đầu rời đi, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.

Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.

SPONSORED CONTENT

Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng Kiều An Hảo lại từng bước chậm rãi.

Lục Cẩn Niên từ Rome trở về Bắc Kinh, không biết tối nay có quay lại Cẩm Tú Viên hay không? Hoặc là, bây giờ, anh đã ở Cẩm Tú Viên rồi?

Chuyện xảy ra ba tháng trước kia, Kiều An Hảo thật sự không biết nên đối mặt với Lục Cẩn Niên như thế nào, vừa nghĩ tới cô có thể sẽ chạm mặt Lục Cẩn Niên, toàn thân Kiều An Hảo liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên.

Kiều An Hảo đứng trước cửa ra vào ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.

Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét tước vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.

Kiều An Hảo đứng ở lối vào phòng khác, hướng mắt xung quanh, thấy không có một bóng người mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, Kiều An Hảo lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Anh không có ở Cẩm Tú Viên... Chỉ là không biết liệu đêm nay anh có tới?

Ngoài ba tháng anh và cô không gặp mặt, hai tháng đầu khi anh và cô kết hôn, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Cẩm Tú Viên một lần, tuy rằng mỗi lần tới thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm. 

Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm một tiếng nữa, nếu như anh vẫn chưa đến, thì có nghĩa là đêm nay anh sẽ không tới.

Trong suốt khoảng thời gian này, Kiều An Hảo luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ một giờ. Kiều An Hảo thân thể căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.

Đã một giờ sáng rồi, đêm nay anh chắc chắn sẽ không xuất hiện.

 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro