Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BUỔI TỐI ĐI CHƠI RẮC RỐI

6.00 p.m Nó bước xuống nhà với tranh phục vẫn như thường lệ - quần jean và áo sơ mi, tóc cột cao gọn gàng. Hắn nhìn nó lắc đầu rồi nói:

- Cô làm tôi chướng mắt thật đấy!

- Làm gì chướng mắt, em thấy trang phục em mặc cũng được mà. - Nó hỏi lại.

- Được với cô chứ không được với tôi, hiểu chưa. Hôm nay tôi nhất định phải bắt cô mặc váy.

- Thôi, mặc vậy khó chịu lắm.

- Tôi không cần biết. Còn bây giờ có đi hay không?

- Đi chứ, đi chứ.

- Vậy đứng đây làm gì.

- Tại anh đứng đây chứ bộ.

- Nhanh lên.

Nói rồi hắn bỏ đi trước, hắn dẫn nó ra xe. Nó đứng nhìn chiếc xe rồi ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, em nhớ xe của anh là xe tay ga mà sao bây giờ đổi thành xe hơi rồi.

- Có gì đâu, bộ cô tưởng tôi chỉ có một chiếc thôi à. À, quên nói với cô ngoài việc tôi là con trai của giám đốc đài truyền hình như cô đã biết thì tôi còn có một công ty riêng đấy, dầu không lớn cho lắm.

- Dạ. - Nó trả lời như không có gì là ngạc nhiên cả.

- Bộ cô không ngạc nhiên hả? - Hắn hỏi lại nó với vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nó là người đầu tiên không ngạc nhiên trước hắn.

- Có gì đâu mà ngạc nhiên, em cũng có công ty mà. Bộ anh không biết à? Em tưởng mẹ đã nói với anh rồi chứ.

- Tôi không hề biết.

- Thôi, em hỏi anh giờ có đi chơi không?

- Dĩ nhiên là có.

Hắn chở nó đi lòng vòng khắp Vĩnh Long, hết chỗ này đến chỗ nọ. Hắn nhìn nó cũng phải lắc đầu bởi nó cứ lăng tăng hết chỗ này đến chỗ khác, hắn không thể nào tin được nó là chủ tịch của một công ty, nhìn nó chẳng ra dáng chủ tịch gì cả - tính tình trẻ con, quần jean, áo sơ mi trông tầm thường vô cùng. Hắn lo nghĩ mà không để ý rằng nó đã đi đâu mất:

- Bảo Phương, cô đâu rồi? Bảo Phương!!!! - Hắn chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng không thấy, hắn bắt đầu thấy lo lắng.

- Anh cần gì mà la lối um sùm vậy, em đi mua đồ ăn chút thôi mà.

Hắn vội vàng ôm nó vào lòng, lo lắng nói:

- Cô làm tôi lo lắng quá đấy. Sao cô đi mà không nói gì cả vậy.

- Tại em thấy đồ ăn ngon quá đi nên chạy đi mua thôi mà, anh cần gì mà lo lắng quá vậy. Mà anh buông em ra được rồi đấy, tranh thủ lợi dụng hả? - Nó cười cười.

- Thôi, đi. Tôi dẫn cô đi mua đồ mới. - Hắn bỏ nó ra rồi lôi nó đi.
BUỔI TỐI ĐI CHƠI RẮC RỐI (PHẦN 2)

Hắn lôi nó đến một shop quần áo với cái tên rất ư là thân thiết "Best Friend". Bên trong shop là tiếng nhạc dịu êm của bài hát "Best Friend" do Nishino Kana trình bày. Từ cái tên đến bài hát chứng tỏ rằng chủ quán là hai người bạn rất thân với nhau - nó đón là thế. Hắn hỏi nó:- Có thích bộ nào cứ lấy, tôi trả tiền.

- Em không thích bộ nào cả, ở đây toàn là đầm với váy không hà. Em chẳng mặc được bộ nào đâu. - Nó nhăn nhó nói với hắn.

- Không thích cũng phải chọn, nhìn cô mặc áo sơ mi và quần jean tôi chướng mắt quá.

- Nhưng em không thích mà. - Nó cãi bướng với hắn.

- Tôi nói không thích cũng phải chọn, nghe chưa. - Hắn sắc lạnh nhìn nó.

- Dạ.

Nó đi lòng vòng shop, cuối cùng cũng chọn được một chiếc một chiếc váy da màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng trông thật cá tính. Nó bước lại chỗ hắn đang ngồi đọc báo và nói:

- Em chọn bộ này.

Hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhíu mày nói:

- Cô chọn váy kiểu gì vậy, chẳng khác nào quần jean và áo sơ mi cô mặc hàng ngày đâu.

- Tại anh nói em thích bộ nào thì cứ lấy mà, giờ em thích bộ này đấy.

- Thôi, thích thì cứ lấy nhưng giờ đi theo tôi để tôi chọn cho cô những bộ khác.

- Nữa hả, bộ anh tính vứt hết mấy bộ đồ của em rồi bắt em mặc mấy thứ này nghen.

- Tất nhiên.

- Em không chịu đâu, khó chịu lắm. Anh thích thì ăn tự đi mà mặc đi.

- Tôi nói cô phải mặc là cô phải mặc, không có quyền từ chối. - Hắn gằn từng chữ.

- Được rồi, anh cần gì hun dữ thế. - Nó bỉu môi rồi bước đi theo hắn.

Hắn đi một vòng shop rồi chỉ tay vào những bộ váy rồi nói với cô nhân viên bán hàng:

- Trừ máy bộ này ra, tất cả lấy size M hết cho tôi.

- Anh cần gì mà mua nhiều thế làm sao em mặc hết. - Nó lo lắng nói với hắn.

- Không mặc hết thì từ từ cũng mặc hết, lo gì.

- Anh...

Sau khi nhân viên bán hàng gói hết thì hắn lại tiếp tục lôi nó tới shop bán giày cao gót. Nó nhăn nhó nhìn hắn:

- Em không mang giày cao gót được đâu, khó đi lắm.

- Không mang được cũng phải mang. - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một đôi giày trên kệ rồi kêu nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho nó. Hắn nói:

- Mang thử đi.

- Cao lắm đấy. - Nó nhăn nhó.

- Mang. - Hắn lãnh đạm nói.

- Dạ - Nó bỉu môi.

Đôi giày nó vừa mang xong thì hắn đã bắt nó đi một vòng cho hắn xem. Hắn gật đầu hài lòng rồi chỉ tay vào các đôi giày khác rồi nói:

- Trừ các đôi này, các đôi còn lại lấy size nhỏ nhất hết cho tôi.

- Anh không cần mua nhiều vậy đâu, một đôi được rồi.

- Mỗi ngày mang một đôi cho tôi cùng váy một chiếc váy.

Rời khỏi shop, hắn chở nó về nhà rồi đi ngủ luôn. Trước khi đi ngủ hắn còn nói một câu:

- Cô nhớ vứt hết tất cả mấy bộ đồ cũ của cô nghe chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#puniii