Chưa đặt tiêu đề 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối

HÔN Ý LUNG LAY , XIN NGÀI TỔNG GIÁM ĐỐC BỚT GIẬN

Chương 169.1: Tự mình cởi ra đi

/1051GO

Chương 169.1:

Tô Yểu: "Không có gì." Cô nhìn anh vừa mới cởi áo khoác, từ trên giường đứng lên, đi đến trước mặt anh, đưa tay giúp anh cởi cà vạt.

Cô cởi giày, lúc cố ý đưa tay ra sau cổ anh, có chút không với tới, nên hơi nhấc chân.

ở khoảng cách gần hơn, hơi thở ấm áp của Lục Đông Đình như có như không phun ra bên tai cô, nhuộm đỏ mang tai của cô.

Chân Tô Yểu mềm nhũn, hướng lên người anh đảo ngã, bụng đụng phải bụng dưới của anh, tay anh đưa ra ổn định thân thể của cô: "Cẩn thận."

Tiếng nói trầm thấp từ tính suýt chút nữa đã trở nên mất tiếng.

Tô Yểu nói: "Không có việc gì", sau đó lại đưa tay đi cởi nút thắt áo sơ mi của anh.

Một cúc, hai cúc, ha cúc...

Ngón tay vô ý xẹt qua trong ngực của anh, đầu ngón tay của Tô Yểu run lên, động tác dừng lại, ánh mắt cô nhìn thẳng vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, vân da như ẩn như hiện, Tô Yểu cắn môi, ngón tay dọc theo áo sơ mi của anh chậm rãi hướng lên trên, động chạm vào bắp thịt trong ngực anh, nóng bỏng mà cứng rắn.

Tô Yểu không dám nhìn anh, vốn chỉ nghĩ là cởi nút áo mà thôi, thấy anh không có động tĩnh gì, liền không tự chủ được muốn thác loạn.

Lúc này thấy anh cũng không hề phản ứng, nhiệt tình của Tô Yểu như bị dội một chậu nước lạnh.

Tô Yểu cảm thấy được hai chữ khác biệt lại lần nữa nói lên tình cảnh của cô và Lục Đông Đình, ở trên phương diện tình cảm chưa từng có tiêu chuẩn để xác định, giống như là kính chiếu yêu vậy, thần không biết quỷ không hay bộc lộ suy nghĩ trong lòng.

Cách biệt làm cho người ta nhớ mãi không quên, cho dù là nồng tình mật ý hay là tình bạn, vẫn lại là vợ chồng thân thiết nhất.

Một loại như là tương tư dày vò, một loại là thói quen thiếu hụt.

Ví dụ như, cô cảm thấy được cô biểu hiện rõ ràng như thế, nhưng lại dần dần bại lộ hành vi và cách nghĩ của bản thân, có thiên hướng đi về khả năng trước.

Từ sau lần trước anh rời đi, thời điểm nhớ đến anh cũng nhiều hơn.

Lấy chính cô ở hiện tại mà nói, cô làm ra những động tác này trước, cũng không biết chính mình đang làm gì.

Tuy cô không nghĩ tới Lục Đông Đình sẽ buồn vui như thế nào, nhiệt tình như lửa, nhưng là vợ chồng đã lâu không thấy nhau, anh không phải là quá mức... lãnh đạm rồi sao? Vừa rồi trở ngại nhiều người, hiện tại chỉ có hai người, anh vẫn không nói gì không làm gì.

Trước kia không phải còn nói rất có cảm giác với cô à? Thấy bụng của cô lớn, liền không có cảm giác nữa rồi sao?

Tô Yểu mẫn cảm nghĩ tới phương diện này, bất mãn tràn đầy trong ngực.

Càng nghĩ càng cảm thấy được chính mình đưa mặt nóng dán vào đít lạnh, da mặt quá dày, anh cũng không có bày tỏ cái gì, cô lại như con gái khuê phòng tịch mịch, bội lần cảm thấy không thú vị, đơn giản buông tay bỏ ra.

Dùng âm thanh nhẹ nhàng bình thường không có gì lạ nói: "Tự mình cởi ra đi."

Lục Đông Đình nắm lấy tay mềm mại của cô, mất tiếng hỏi: "Mệt không? Không thì em đi tắm trước đi?"

Tô Yểu lắc đầu, cực kỳ săn sóc nói: "Ngồi máy bay lâu như vậy mới về, cũng mệt mỏi rồi, anh đi trước đi."

Tô Yểu nâng mí mắt lên, sâu xa liếc anh một cái, quả thực Lục Đông Đình buông tay cô ra đi lấy quần áo tắm rửa rồi.

Tô Yểu cảm thấy cực kỳ dọa người.

Lúc anh tắm vòi sen, Tô Yểu ngồi trên ghế sofa cứng nhắc tìm một bộ phim để xem, nhằm chuyển lực chú ý của mình.

Một thoáng sau anh đi ra, để cô đi vào.

Tô Yểu lấy quần áo đi tắm rửa.

Sau khi cô đi vào, Lục Đông Đình cầm lấy điện thoại của cô nhìn một lát, sau đó thả lại chỗ cũ.

Sau khi cô đi ra từ phòng tắm, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài tới quá gối, cô kéo lê dép trong phòng không tìm thấy bóng dáng của anh.

Lại nhìn mới phát hiện anh đứng ở trên ban công lộ thiên, trời lạnh như thế, tự nhiên mặc áo ngủ đứng ở đằng kia, nhìn về trời biển bốn phía yên lặng.

Đường ven biển ôm lấy khách sạn, đèn đường một mảng mông lung, chút ánh sáng ấy không chiếu xa được đến tận mặt biển, tựa như bị biển sâu cắn nuốt lấy, từ từ biến mất không còn tăm hơi.

/1051GO

BÁO LỖI CHƯƠNG


THỂ LOẠITHỂ LOẠI

DANH MỤC





TAG


LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh