Chương 20: Danh phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Một đêm không mộng, đêm có người bầu bạn đều là yên tĩnh mà ấm áp. Nếu như không phải là ở địa phương nhỏ hẹp như sofa, có lẽ Lâm Duẫn Nhi sẽ ôm Trịnh Tú Nghiên mà ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Cánh tay bởi vì từ đầu đến cuối có một tư thế mà đau nhức, nàng cẩn thận từng chút ngồi dậy trên sofa, nhưng lại đánh thức Trịnh Tú Nghiên trước sau đều có cảnh giác với thay đổi xung quanh.

'Xin lỗi, ta làm phiền ngươi rồi.' Lâm Duẫn Nhi đem tấm trải giường mỏng manh che ở trên người Trịnh Thanh Hàn, đẩy nhẹ bờ vai của nàng để nàng tiếp tục nằm xuống: 'Hiện tại còn sớm, ngươi trước tiên ngủ một chút đi, ta xuống dưới lầu mua một chút điểm tâm cho các ngươi.' trong túi còn có 30 đồng, cũng đủ cho các nàng ăn một bữa sáng với bánh quẩy và sữa đậu nành dinh dưỡng.

'Ai!' Lâm Duẫn Nhi đang muốn đứng dậy, Trịnh Tú Nghiên lại kéo tay nàng không cho nàng đi. Vẫn chưa mở đèn, trong phòng khách vẫn khá mông lung, một mảnh gia cụ không thấy rõ, Trịnh Tú Nghiên ở trên sofa vặn người, thanh âm khàn khàn nói: 'Khi nào thì ngươi mới về? Ta muốn đi cùng với ngươi.'

'Chờ ta một lúc rồi ta sẽ về ngay! Ngươi ngoan ngoãn ngủ thêm một chút đi, khi ta đem bữa sáng về rồi, thì ta liền thu thập một chút rồi đến tiệm đồ cổ. Thanh Hàn, mấy ngày này các ngươi tạm thời ở nhà đi, chờ các ngươi có một sự hiểu biết nhất định với nơi này, thì ta mang các ngươi đi ra ngoài cũng không muộn. Huống chi, cũng chưa mua y phục cho Nhứ Yên cùng Tú Tinh đây! Còn có. . . Đồ lót của các ngươi. . .' Lâm Duẫn Nhi trêu chọc, nói.

Tựa như trách nàng nói chuyện thẳng thắn như vậy, Trịnh Tú Nghiên hờn dỗi gọi một tiếng 'Lâm Duẫn Nhi ', nàng không muốn buông tay Lâm Duẫn Nhi ra, nắm lấy góc tấm trải giường mỏng, nói: 'Vậy ngươi về sớm một chút, không có ngươi bồi tiếp, thật buồn.'

'Đứa ngốc, ta bất quá là xuống dưới lầu mua điểm tâm mà thôi, mười phút, nhiều nhất là mười phút thì sẽ trở về! A, ngươi cứ theo tốc độ này của ta mà đếm. . . Một. . . Hai. . . Cứ như vậy, ngươi đếm đến 600, thìta cũng sẽ trở về!' Lâm Duẫn Nhi tựa như hống tiểu hài tử mà hống nàng, cho đến khi Trịnh Tú Nghiên gật đầu, dùng đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn nàng, thì Lâm Duẫn Nhi mới yên tâm đứng lên, niếp thủ niếp cước* vào phòng ngủ lấy quần áo ra.

*[ rón ra rón rén; rón rén, nhẹ nhàng]


Vào lúc này, các nàng còn đang trong giấc mộng cùng Lâm Duẫn Nhi ôn chuyện. Thấy các nàng còn đang ngủ say, Lâm Duẫn Nhi khẽ nhếch miệng cười cưng chiều một cái, vào phòng khách mặc y phục sau đó nhẹ nhàng khóa cửa đi ra khỏi nhà trọ. Nói là mười phút, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng thật sự trong mười phút mà trở lại nhà trọ.

Bánh quẩy nóng hổi, khô dầu, còn có tào hũ* dinh dưỡng mà lại ngon miệng. Nếu như các nàng không thích ăn, vậy thì còn có rất nhiều sữa đậu nành ngọt đây, ngon mà không ngán. Nghĩ đến dáng vẻ các nàng ăn điểm tâm hoặc tao nhã hoặc cao quý, lần thứ hai khóe môi Lâm Duẫn Nhi vung lên, nàng phát hiện từ khi có các nữ nhân của nàng, nàng đều sẽ thỉnh thoảng phóng ra nụ cười. Là loại ngọt ngào phát ra từ nội tâm, là sủng nịch của nàng đối với họ.

*[còn gọi là tào phớ]


'Ai? Hắc, các ngươi làm sao mà dậy hết rồi?' mới vừa vào cửa, lúc Lâm Duẫn Nhi đi thì còn đang ngủ mà bây giờ thì đã hảo hảo ngồi trên sofa, từng người từng người đều không có tinh thần mà ngáp một cái, nhưng một khắc đó nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi thì mất hết.

Ách. . . Đây là vừa nháo cái gì đây? Lâm Duẫn Nhi chột dạ cùng bữa sáng lùi về sau một bước, sợ các nàng bởi vì mình ngủ cùng Trịnh Tú Nghiên ở trên sofa mà phát ghen.

'Chúng ta đói bụng!' thanh âm u oán truyền đến, các nàng trong nháy mắt phảng phất biến thành chim non hướng về mẫu thân đòi thức ăn, vẫy cái cánh chưa đầy đặn của các nàng, mở to miệng hướng mẫu thân kêu: 'Chúng ta đói bụng! Chúng ta đói bụng!'

Xác thực, các nàng xác thực hảo đói bụng. Liên tục hai, ba bữa không có ăn rồi, chuyện này đối với các nàng mà nói đều là giày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Ở Trịnh Hướng, từ trước đến giờ đều có cung nữ nô tài đúng giờ hầu hạ các nàng dùng bữa, bây giờ đi tới nơi này thì liền người hậu hạ dùng bữa cũng không có, các nàng không khỏi oán niệm trong lòng.

'Vậy thì ăn điểm tâm, ta mua cho các ngươi bánh quẩy và sữa đậu nành.' Lâm Duẫn Nhi vội vàng đem bữa sáng vào bếp, Để vào chén cùng ly: 'Nếu như các ngươi không thích ăn ngọt, thì còn có tàu hũ. Lão đại gia dưới lầu làm tàu hũ cùng sữa đậu nành rất ngon, hơn nữa còn rất sạch sẽ, không có thêm bất kỳ chất bảo quản nào a!' Lâm Duẫn Nhi đem bữa sáng bưng lên cái bàn tròn ở nhà ăn, nàng từ một bên mang một chồng ghế dựa đến, sau đó đem thêm đũa và muỗng vào.
'Đi vào phòng tắm rửa mặt xong rồi, thì ra đây ăn điểm tâm đi!'

'Ăn trước!!!' các nàng trăm miệng một lời, rồi lại lười biếng ngồi ở sofa, không nghĩ đến bên kia. Có điều lại rõ ràng ý tứ là, nếu không có cung nữ nô tài hầu hạ, vậy thì phiền phức Lâm Duẫn Nhi ngươi kiêm chức, hầu hạ bọn ta rửa mặt đi!

Được rồi, ai bảo lúc ta mới vào hoàng cung Trịnh Hướng là làm thái giám đây! Thái giám, có phải là quá tiện hay không!!!

Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai, nàng tìm mấy cái khăn mặt mới, đem chúng nó ngâm ở trong nước một lát, vắt khô rồi sau đó đem ra ngoài cho các nàng: 'Trước tiên lau mặt đi, nơi này không có bột đánh răng, các ngươi trước tiên súc nước tạm đi, chờ hôm nay ta ra ngoài rồi mua bàn chải và kem đánh răng cho các ngươi.'

'Ngươi muốn đi ra ngoài?' Trịnh Tú Tinh hỏi, Hoàng Mĩ Anh cùng Quyền Du Lợi cũng nhìn theo.

'Ân, không phải hôm qua đã nói với các ngươi rồi sao? Trong tài khoản không có tiền, chỉ có thể đem quần áo và trang sức bán đi thôi. Các ngươi mấy ngày nay liền ngoan ngoãn ở trong đây đi, nếu như cảm thấy buồn chán. . . .' Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trò chơi tiết kiệm tiền nhất. . . Ân, chính là chúng: 'Ta đi mua cờ nhảy cùng bài túlơkhơ về, sau đó dạy các ngươi chơi.'

'Vậy khi nào ngươi về? Lâm Duẫn Nhi , không thể mang bọn ta đi cùng sao?' Trịnh Tú Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mang chút đáng yêu nhưng cũng mang chút gợi cảm.

'Hiện tại ra ngoài, buổi trưa sẽ về đây! A, buổi trưa các ngươi muốn ăn cái gì, ta mua về làm cho các ngươi ăn. Thanh Hàn, không phải ngươi vẫn luôn hỏi quê hương ta có cái gì ăn sao? Hôm nay liền để cho các ngươi có lộc ăn đây.' Lâm Duẫn Nhi cười, trong đáy mắt có một tia thất lạc, đồ ăn quê nhà, Nguyễn Hân cùng Ngữ Thần nha đầu cũng rất thích ăn, nếu như các nàng không hồi cung trước, thì hiện tại đã cùng các nàng sống một chỗ, như vậy, thật là tốt!!!

'Cái này. . . Ngươi làm chủ là được.' Hoàng Mĩ Anh nói, Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi ở một bên gật đầu theo.

'Như vậy đi, chỉ cần là Lâm Duẫn Nhi ngươi làm thì sẽ ngon thôi.' Trịnh Tú Tinh nói.

'Vậy ta liền tự chọn đi.' Lâm Duẫn Nhi cười nói, kéo các nàng vào nhà ăn, đồng thời đem đũa muỗng đưa cho các nàng, nói: 'Các ngươi nhanh ăn đi, ta hiện tại ra ngoài.' Vì tiết kiệm tiền, vẫn là bỏ qua phần của nàng đi, hiện tại là thời kỳ khủng hoảng, một đồng tiền cũng vô cùng quý giá đây.
'Ai? Ngươi không ăn sao?'

'Ăn đây!' Lâm Duẫn Nhi cầm một cái bánh quẩy ngậm trong miệng, hướng các nàng chào tạm biệt sau đó lần nữa căn dặn các nàng đừng đi ra ngoài đồng thời đừng mở cửa cho người khác.'Ta có chìa khoá, không cần phải gõ cửa.' Lâm Duẫn Nhi nhắc lại, sau đó đeo balô đựng trang sức và y phục lên. Đi mấy bước, nàng lại lần nữa trở lại, đem cửa khóa kỹ, cứ như vậy thì sẽ không cần lo lắng các nàng sẽ ra ngoài.

Tiệm đồ cổ của phụ thân Danh Tĩnh Nam cách chỗ của Lâm Duẫn Nhi rất gần, đi bộ cũng chỉ mất có 20 phút. Bây giờ là buổi sớm, trên đường chỉ có vài người. Lâm Duẫn Nhi đem bánh quẩy ngậm bên miệng ăn mất, thảnh thảnh thơi thơi bước về hướng của tiệm đồ cổ.

Rất lâu cũng không có đi lại trên con phố quen thuộc này, cửa hàng hai bên thay đổi từng cái rồi lại từng cái, nhưng dù sao cũng có vài căn trước sau như một. Có một chiếc xe màu đen chạy ngang trước mặt, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy biển số xe kia rất là quen thuộc, nhưng một lúc rồi cũng không nhớ được chủ nhân là ai. Thôi kệ là ai đây! Lâm Duẫn Nhi nhún nhún vai, trực tiếp quẹo vào đường nhỏ bên trái. Nàng làm sao biết, chủ nhân chiếc Mercedes kia tựa hồ nhìn thấy nàng, bằng không cũng sẽ không đột ngột dừng lại, sau khi thấy nàng vào trong đường nhỏ đó rồi lái xe rời đi.

Đi bộ đến cửa tiệm đồ cổ, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy tiệm đồ cổ này cũng không giống như những cửa hiệu khác mở cửa rất muộn. Phụ thân của Danh Tĩnh Nam tựa hồ thức dậy rất sớm a! Lâm Duẫn Nhi nhìn vào bảng hiệu bên trong, là chữ dùng bút lông để viết, thanh tú lại uyển chuyển, hẳn là một nữ nhân xinh đẹp viết đây!
Đẩy cửa vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên gương mặt hiền lành đang dùng miếng vải đặc biệt lau chùi đồ cổ trên kệ. Nhìn hắn khoảng 50 tuổi, đeo một cặp mắt kiếng cận thị khá nặng. Phát hiện Lâm Duẫn Nhi đi vào, nam nhân đẩy kính một cái, lại nhìn thấy balô của nàng, trong lòng liền có mấy phần sáng tỏ: 'Ngươi là Lâm Duẫn Nhi bằng hữu của Nhu nhi đúng không? Nàng tối hôm qua đã nói với ta rồi.'

'Ân.' Lâm Duẫn Nhi gật gù, lễ phép nói 'Thúc thúc hảo' . Nàng đem balô đưa cho phụ thân của Danh Tĩnh Nam , trên mặt là ý cười lễ phép: 'Thúc thúc, ta muốn bán đi mấy bộ quần áo cùng đồ trang sức này. Không gạt gì ngài, ta thực sự đã đến mức sơn cùng thủy tận*, nếu không thì cũng sẽ không sốt ruột đem bán chúng đi.'

*[ cùng đường; cùng đường bí lối; xa xôi hẻo lánh (ví với tình cảnh không có lối thoát; lâm vào cảnh tuyệt vọng)]

'Ta minh bạch, ta minh bạch. Phàm là do lão nhân trong nhà lưu lại, ai mà không muốn bảo tồn cho tốt để tưởng niệm đây! Ta trước tiên xem niên đại của các vật này, sau đó đánh giá một chút. Ngươi ở đây ngồi một lúc đi, ta đi một lát sẽ trở lại.' Phụ thân Danh Tĩnh Nam chỉ chỉ vào ghế tròn bên tường, vô cùng chuyên nghiệp đem những thứ Lâm Duẫn Nhi mang đến đi làm 'kiểm tra' .

Một hồi lâu, chỉ nghe thấy thanh âm 'chà chà' của phụ thân Danh Tĩnh Nam ở trong phòng không ngừng phát sinh, sau đó nghe thấy tiếng bước chân kích động của hắn, từ xa lại gần: 'Cô nương, những vật này của ngươi không bình thường nha! Mỗi một thứ đều là đồ của hoàng thất, hơn nữa đã hơn một nghìn năm lịch sử. Chỉ là, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu chính là, những bộ quần áo cùng trang sức này nếu như không cẩn thận kiểm tra, thì không thể nhìn ra lịch sử xa xưa như thế, giống như còn mới vậy.'

'Ách. . . Hẳn là nhà ta bảo tồn thật tốt!' Lâm Duẫn Nhi cười nói, nàng rất cảm tạ Danh Tĩnh Nam , dĩ nhiên không nói cho cha nàng biết các nàng là xuyên không đến, thậm chí còn nói dối rằng nàng là bạn bè tốt, phải bán đi vật gia truyền.

'Không không không, theo ta thấy. . . Cho dù là bảo tồn tốt như thế nào đi nữa, cũng không thể nào không có một dấu vết gì, mà còn như mới thế này. Tính toán một chút, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa. Cô nương, ta phải hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự định đem chúng bán hết sao? Không để lại cái nào à? Ta trước tiên nói cho ngươi biết, những thứ đồ này của ngươi, một cái thôi. . . cũng đáng giá đến con số này!' Phụ thân Danh Tĩnh Nam xòe 5 ngón tay ra, hắn đã đem giá cả giảm thấp xuống, nếu như được giá, có thể lên đáng hàng nghìn.

'Năm triệu?' Lâm Duẫn Nhi không khỏi trợn to hai mắt, nếu như chỉ một cái mà đã là năm triệu, nếu đem chúng nó bán hết đi. . . Không phải là. . . Trời ạ! Nàng sẽ biến thành...người giàu nhất thành B rồi!!!

'Ân, ta dự định đều bán hết.' Lâm Duẫn Nhi khẳng định nói, không biết các nàng sẽ ngốc ở thế giới hiện đại bao lâu, nhưng ít ra thì cũng phải để cho nàng và các nữ nhân của nàng sống sung túc như ở Trịnh Hướng mới tốt.

'Nếu như ngươi dự định bán hết tất cả,vậy ta khuyên ngươi đừng bán cho tiệm đồ cổ. Như vầy đi, ta thay ngươi đem chúng nó đi bán ở buổi đấu giá. Thế nhưng, nếu như tất cả đều lấy danh nghĩa của ngươi bán đi, chỉ sợ sẽ trêu đến các bộ ngành liên quan. Ngươi tận lực tìm mấy người đáng tin, lấy danh nghĩa của họ mà bán từng chút, như vậy sẽ không gây chú ý cho chính phủ.' Phụ thân Danh Tĩnh Nam đề nghị.

'Nhưng mà. . .' người đáng tin, không phải là mấy nữ nhân của nàng sao? Chỉ là các nàng căn bản không hề có thân phận* gì, làm sao mà lấy danh nghĩa của các nàng bán đấu giá được đây, mở tài khoản cũng là vấn đề khó: 'Thúc thúc, nói thật với ngài, người ta tín nhiệm thì có. . . Chỉ là, các nàng đều là. . . Ai, các nàng căn bản không có thân phận gì, ta làm sao. . .' Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, ngoại trừ các nàng ra, ngoại trừ mẹ nàng, không còn ai đáng giá để tín nhiệm.

*[thân phận ở đây đại khái giống như phải có tên hộ khẩu, có CMND này nọ ấy mà, giống như cần ID card]

'Cái này ngược lại cũng đơn giản, ta có một bằng hữu. . . Hắn chuyên giúp người khác làm thân phận. Ta giúp ngươi liên hệ hắn, để hắn làm giúp vài cái thân phận nước ngoài cho ngươi, nói bọn họ là Hoa kiều mới về nước. Chỉ cần có người giúp ngươi dùng danh nghĩa bán đấu giá, còn vào tài khoản nào thì chính phủ sẽ không quản, ngân hàng cũng chỉ quan tâm ngươi gửi bao nhiêu tiền, sẽ không đi điều tra ngọn ngành của số tiền. Hơn nữa,nhà giàu mới nổi ở thành B của chúng ta còn thiếu sao?' Phụ thân Danh Tĩnh Nam lần nữa đẩy kính lên, bên dưới cặp kính là đôi mắt tràn đầy duệ trí*.

*[nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn]


'Thật sao? Vậy thì thật là cảm tạ ngài.' Lâm Duẫn Nhi nói cảm ơn, nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc, nàng cùng phụ thân Danh Tĩnh Nam không quen không biết, tại sao lại giúp nàng như thế đây? Một giây sau, phụ thân Danh Tĩnh Nam ...rất thành khẩn trả lời: 'Cô nương, làm thân phận cũng tốt, bán đấu giá cũng hảo, nhưngnhững sự tình này ngươi đừng nói với người khác. Ta giúp ngươi, bởi vì ngươi là bằng hữu của Nhu nhi, hơn nữa tối qua Nhu Nhi đã thiên đinh vạn chúc* với ta, nói ta tận lực giúp ngươi.'

*[trăm dặn nghìn dò]


'Hóa ra là như vậy. Cái kia, cái kia. . . Cái kia. . .' Lâm Duẫn Nhi đang muốn nói Danh cô nương, nhưng lại nghĩ đến chuyện Danh Tĩnh Nam đã nói với phụ thân các nàng là bạn tốt với nhau, xưng Danh cô nương không tránh khỏi xa lạ, nhanh chóng sửa lời lại nói: 'Tĩnh Nam ở đâu? Làm sao gặp được nàng đây?'

'Nàng còn ngủ ở nhà đây!' Phụ thân Danh Tĩnh Nam nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: 'Lúc này chắc cũng đã đến trường rồi, mấy ngày nữa là sẽ lên sóng tiết mục phát thanh mới của trường nàng, nàng làm MC. Ai? Đến thời điểm đó ngươi đến xem đi, Nhu Nhi mấy ngày nay đều chuẩn bị cho nó đây!'

'Ân hảo, ta sẽ đến. Đến lúc đó, ta còn muốn mời ngài cùng Tĩnh Nam ăn cơm đây!' Lâm Duẫn Nhi khách sáo, nàng không nghĩ tới Danh Tĩnh Nam sẽ đảm nhiệm vai trò MC, nàng sao? Nói một câu cũng đều ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp, làm MC thế nào đây?!

'Ta tất nhiên không được rồi, ngươi mời Tĩnh Nam đi! Các ngươi đều là người trẻ tuổi, có tiếng nói chung mà! Ngược lại Nhu Nhi đã đem số điện thoại di động của ngươi cho ta, ngươi trước tiên chọn vài món mà dùng danh nghĩa của mình bán đấu giá đi. Còn chuyện của bằng hữu ngươi, ngày mai đem ảnh của họ đến, buổi chiều cũng được, hai ba ngày sau thì sẽ có thẻ đây.'

'Thời gian bán đấu giá thì sao a?'

'Ngày mai 10 giờ sáng sẽ có một phiên đấu giá, ta lát nữa sẽ liền đi liên hệ giúp ngươi.'

'Vậy thì thật là phiền phức ngài.' Lâm Duẫn Nhi hướng phụ thân Danh Tĩnh Nam bái một cái, bây giờ có người không vì thù lao mà toàn tâm giúp người, thật sự là rất ít đây. Suy nghĩ một chút, Lâm Duẫn Nhi lần thứ hai hướng hắn một cái, là vì Danh Tĩnh Nam có một phụ thân tốt mà hâm mộ không ngừng.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx