Chương 33: Bong bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi dọc theo con đường đá phía trước Quyền nguyện trì, là rừng cây nơi các tiểu thương bán hàng second-hand. Ngoại trừ sách cũ và đĩa nhạc không biết đã qua bao nhiêu tay ra,thì còn có búp bêvà mô hình ô Kim từ nhiều năm về trước. Đương nhiên, tiền bạc có niên đại xa xưa cũng nằm trong hàng ngũ vật phẩm mua bán

'Lâm Duẫn Nhi , cái này. . . Cái này rất thần kỳ!' có lẽ nhu uyển bên ngoài chỉ là dấu hiệu giả, bên trong của Hoàng Mĩ Anh thủy chung đều tồn tại một cô bé thiên chân hồn nhiên. Chẳng là, khi nàng nhìn thấy ông chủ hàng rongthổi ra từng cái từng cái bong bóng xà phòng trong suốt mà mơ hồ có chút màu sắc, nàng nơi nào còn quan tâm đến chuyện vật đó ... có phải là để cho tiểu hài nhi chơi hay không? Lập tức lôi kéo Lâm Duẫn Nhi , muốn nàng đến chỗ tiểu thương ấy mà mua vật đó.

'Lâm Duẫn Nhi , mua cái này. . . Ta muốn.' rõ ràng là nói với một thanh ấm rất bình thường, nhưng nghe vào trong tai Lâm Duẫn Nhi lại một mực dẫn theo chút ý vị nũng nịu. Mĩ Anh hiền huệ* sẽ làm nũng? Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mình bị tiểu tiểu sét đánh vào, nàng từ ông chủ gánh hàng rong nơi đó mua một bình xà phòng nước nhỏ, kéo Hoàng Mĩ Anh đi vào rừng cây cành lá xum xuê.Giẫm lên những chiếc lá rơi ngẫu nhiên trên đất, Lâm Duẫn Nhi dừng bước lại ở nơi có ánh mặt trời chiếu nghiêng, mở bình ra, thổi về hướng Hoàng Mĩ Anh một loạt bong bóng to nhỏ không đều, màu sắc sặc sỡ.

*[hiền lành (người phụ nữ); tốt; hoà nhã lịch sự; phụ nữ có đức hạnh]

Nhìn những bong bóng ngũ sắc chính mình tung bay trong gió, trên gương mặt Hoàng Mĩ Anh hiện ra một nụ cười tối thuần túy nhất, nàng tựa hồ rất yêu thích những bong bóng này, đặc biệt là thời điểm sau khi bọn chúng được ánh mặt trời làm lễ rửa tội thì hiện ra nụ cười của Lâm Duẫn Nhi , Hoàng Mĩ Anh không nhịn được vươn ngón tay đụng vào những bong bóng nghịch ngợm kia.

Phanh! Bong bóng bị Hoàng Mĩ Anh chọc vào từng cái từng cái, lập tức mang theo ánh sáng ở phía trên vỡ thành những giọt nước nho nhỏ, sau đó hoàn toàn hòa vào trong không khí. Thổi bong bóng, đâm bong bóng. Lâm Duẫn Nhi ngầm hiểu mà phối hợp với động tác của Hoàng Mĩ Anh , mặc kệ nàng làm có bao nhiêu nhanh, Lâm Duẫn Nhi đề sẽ thổi ra đầy đủ bong bóng, để chúng nó đem Hoàng Mĩ Anh bao vây một lần nữa.

Chơi hơi nhiều, cánh tay Hoàng Mĩ Anh có cảm giác hơi hơi mỏi. Nàng tiến lên nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi không cho nàng thổi nữa, sau đó tiến vào trong ngực nàng, để thế giới xanh um ấy nhập vào trong nhãn thần, cảm khái rất nhiều: 'Từ lúc vào cung, ta không thể nhìn ngắm phong cảnh ngoài cung, không còn nghe được tiếng rao hàng trên đường. Cả ngày đối mặt, ngoại trừ nhàm chánthì chính là vô vị. May mà gặp ngươi, lại cùng ngươi định chung thân, ta mới có thể nhìn thấy nghìn loại tư thái của đại thiên thế giới* này.'

*[đại thế giới; trời cao biển rộng bao la; thế giới vô biên]

'Ngươi nếu thích, ta mỗi ngày đều mang ngươi đi chơi được không?' Lâm Duẫn Nhi cười nói.

'Làm sao mà có thể mỗi ngày đều đi dạo được? Ngươi như vậy là hậu thử bạc bỉ*, bị các muội muội biết thì không phải các nàng sẽ ghen sao?'

*[nặng bên này nhẹ bên kia; coi trọng cái này, nhẹ cái kia; nhất bên trọng, nhất bên khinh]

'Hắc, ta từ trước đến giờ sẽ không nhất bên trọng, nhất bên khinh.' Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng điểm vào trán Hoàng Mĩ Anh , nghĩ đến chuyện tiền đã được chuyển vào tài khoản, lại nghĩ đến căn hộ nhỏ không đủ cQuyền năm người của nàng, lại nói: 'Mĩ Anh , chúng ta khu biệt thự ở ngoại thành xem một cái biệt thự được không? Ta muốn mua biệt thự sớm một chút, đến lúc đó cũng tốt khi đón mẹ về ở cùng chúng ta.' Mẹ nhọc nhằn khổ sở cả đời, vào lúc này không để nàng hưởng phúc thì chờ đến khi nào?!

'Biệt thự? Biệt thự là gì?' Hoàng Mĩ Anh tự nhiên là không hiểu được ý tứ của từ biệt thự là gì, nhưng nàng vẫn rời đi cái ôm của Lâm Duẫn Nhi , kéo tay nàng để sang bên người: 'Có điều, là địa phương ngươi muốn đi, thì ta liền đi cùng ngươi.'

'Biệt thự chính là một nơi ở hào hoa, bên trong một biệt thựcó rất nhiều gian phòng, chúng ta có thể có không gian riêng của mình đây! Mà có một điểm quan trọng hơn!' Lâm Duẫn Nhi giơ ngón trỏ lên, nhếch miệng lên trịnh trọng nói rằng: 'Ta không cần phải ngủ ở sofa trong phòng khách nữa!!!'

'Ngươi a!' Hoàng Mĩ Anh che miệng nở nụ cười. Nói đến đây, nàng vẫn có thói quen dùng khăn lụa để che miệng lại cười, chỉ là hiện tại đã mặc trang phục hiện đại, phần chưa quen trong này cũng chỉ có mình nàng biết.

Khu biệt thự thành B là nơi mà người giàu có thành B thường hay mua biệt thự, mỗi căn biệt thự đều có đầy đủ gia cụ và thiết bị điện, nếu khách hàng không thích, thì có thể gọi người bảo họ thay đổi theo ý thích của mình. Nói chung một câu nói thôi, nơi này là địa phương của những người có tiền, tương tự cũng là lựa chọn hàng đầu cho những nhà giàu mới nổi.

Đi vào văn phòng bán nhà, Lâm Duẫn Nhi cùng Hoàng Mĩ Anh đại giá quang lâm làm cho các vị nhân viên tiêu thụ namtranh nhau vì các nàng mà giới thiệu biệt thự. Quy mô biệt thự đa phần đều tương đương nhau, ngoại trừ kết cấu bên trong có phần bất đồng, nhãn hàng gia điện cũng bố trí theo yêu cầu của khách hàng.'Liền nhà này đi!' tâm tình không muốn ngủ trên sofa của Lâm Duẫn Nhi rất cấp thiết, nghe nói hai căn biệt thự ở gần đều là của trùm xí nghiệp ở thành B, dựa vào ý nghĩ có thể tình cờ cùng ông trùm thương mại nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi sau khi nhiều lần tự hỏi rốt cuộc chọn một căn còn lại ở giữa hai sườn núi, đồng thời đơn giản đưa ra yêu cầu về mỗi phòng ngủ của biệt thự.

Quy trình mua biệt thự cùng với mua phòng cũng gần giống nhau, sau khi xác nhận xong là có thể chọn một lần trả hết toàn bộ hay là trả phân nửa sau đó trả góp theo định kỳ. Vì để tránh gây ra những phiền phức không tất yếu từ những người cho rằng mình kiêu căng, Lâm Duẫn Nhi sáng suốt mà chọn trả tiền theo kỳ hạn. Bởi vì không cầm tài khoản ngân hàng, cho nên Lâm Duẫn Nhi không thể không hẹn các nhân viên sáng ngày hôm sau lại làm các thủ tục tương ứng. Ngược lại biệt thự cách trung tâm thành B quá xa, không bằng nàng trước tiên mua xe rồi lại quyết định chuyện mua biệt thự, để khỏi phải gọi taxi phiền phức như vậy. Huống chi từ lúc Lâm Duẫn Nhi lên đại học đã thi giấy phép lái xe rồi, nếu không cần thì thật sự là đáng tiếc.

Từ khu biệt thự trở về, Lâm Duẫn Nhi kéo Hoàng Mĩ Anh đến một nhà hàng cách mấy nhà trọ không quá xa, gọi mấy món ăn cùng vài phần cơm trắng, ở đó chờ người ta đóng gói rồi mang đi. Chờ các nàng mang phần thức ăn đã được gói lại đi ra, bên ngoài trời đã tối lại hoàn toàn. Vì không để cho mấy nữ nhân ở nhà chờ lâu, Lâm Duẫn Nhi cũng không tùy ý mang Hoàng Mĩ Anh dạo loạn nữa, nhanh chóng cùng nàng trở về nhà trọ, một khắc cũng không dám trễ nải.

Vốn cho là sau khi trở về sẽ bị các nàng oán giận liên tu bất tận, ai biết khi mở cửa, trong nhà căn bản không có mở đèn, yên tĩnh như không có người ở.'Xảy ra chuyện gì rồi?' Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc liếc nhìn Hoàng Mĩ Anh , đem đồ giao cho nàng, đang định đi vào mở đèn, thì tiếng nói chuyện vang lên bất thình lình làm cho Lâm Duẫn Nhi sợ hết hồn: 'Không được mở đèn!'

'Du Lợi ?' Ta chết mất! Làm ta sợ muốn chết! Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ tiểu tâm bị chấn kinh, nương theo ánh đèn mơ hồ ngoài hành lang, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy Quyền Du Lợi đang ngồi một mình ở trên sofa, mà trong phòng khách. . . Tựa hồ không còn người khác.

'Mĩ Anh tỷ tỷ, thỉnh về phòng nghỉ ngơi trước.' Quyền Du Lợi không trả lời Lâm Duẫn Nhi , nàng vẫn cứ ngồi ở trên sofa, trên người khoác sàng đan đơn bạc.

'Này là?' Hoàng Mĩ Anh không minh bạch được tình huống bây giờ là thế nào, tại sao ngữ khí nói chuyện của Quyền Du Lợi lại lạnh như vậy, thậm chí trong lời nói còn mang theo giọng điệu ra lệnh của khi đó lúc nàng làm chưởng môn. Được rồi, nếu không biết rõ tình hình, nàng vẫn là nên trở về phòng mà lặng lẽ hỏi Tú Tinh cùng Tú Nghiên một chút sẽ tốt hơn.'Lâm Duẫn Nhi , vật này cho ngươi. . . Ta, ta về phòng trước.' Hoàng Mĩ Anh đem thức ăn trả lại cho Lâm Duẫn Nhi , cũng không bật đèn, chậm rãi lần theo vách tường mà hướng về phòng ngủ.

'Du Lợi , ngươi làm sao vậy?' Cảm thấy được trong giọng nói lúc nãy nàng có chút không ổn, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy trong lòng nhanh phát hư. Đóng cửa, nàng đem thức ăn mang về để vào trong tủ lạnh, lúc lần mò đi ra, Lâm Duẫn Nhi bị đập vào khung trên cửa phòng bếp. Vốn cho là Quyền Du Lợi sẽ tới mà đau lòng nàng, ai biết nàng lại thủy chung ngồi ở sofa, không nhúc nhích.

Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Lâm Duẫn Nhi xoa xoa cái trán bị đau, nơi đó đã sưng lên, bằng không thì khi chạm thử cũng sẽ không đau đến đòi mạng. Ngồi lên ghế sofa, Lâm Duẫn Nhi theo thói quen muốn ôm lấy vai Quyền Du Lợi để nàng xích lại gần với mình hơn. Ai biết tay mới vừa đụng đến vai của nàng, đã vô tình đánh lên. Cái trán cộng thêm tay đau, Lâm Duẫn Nhi cau mày nhìn chằm chằm người trước mắt, cho dù mông lung một mảnh, vẫn phát sinh một tiếng bất mãn 'Uy!'

'Lâm Duẫn Nhi , không có gì muốn nói với ta sao?' thanh âm Quyền Du Lợi có chút lạnh nhạt, nàng lấy tay đặt ở trên ngực Lâm Duẫn Nhi , cảm thụ lấy nhịp tim có thể nói là không chút quy luật nào của nàng, nói: 'Ngươi từng nói, sẽ không gạt chúng ta. Từ khi bắt đầu đến bây giờ, có lừa gạt hay không, trong lòng ngươi rất rõ ràng. Nếu như ngươi không có gì muốn nói, vậy ta liền trở về phòng.' nói, Quyền Du Lợi đứng dậy, thời điểm đi qua trước mặt Lâm Duẫn Nhi thì phát sinh một tiếng thởi dài bất đắc dĩ, cay đắng mà thất vọng.

Nghe được Quyền Du Lợi thở dài, Lâm Duẫn Nhi cũng không dám giấu giếm thì nữa. Khỏa tâm bởi vì nguyên bản có chuyện che giấu mà hơi hơi chột dạ, giờ khắc này càng thêm rối rắm vạn phần. Nàng thừa nhận, từ khi bắt đầu nói chuyện điện thoại với Khương Lạc, nàng thỉnh thoảng dùng tin nhắn để liên lạc với Khương Lạc; nàng cũng thừa nhận, nàng không nói thật với các nàng, là bởi vì các nàng sẽ vì đối phương là Khương Lạc mà sinh khí.

'Du Lợi . . .' thừa lúc Quyền Du Lợi còn chưa đi đến phòng ngủ, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng kéo lại cánh tay nàng, thẳng thắn nói: 'Ta nói thật với ngươi, ngươi ngồi xuống trước được không? Ta tất cả đều nói, một chút cũng không giấu ngươi được không?'

'Nói đi.' Quyền Du Lợi ngồi xuống, vẻ lạnh nhạt vẫn không tiêu mất. Mặc dù trong lòng cũng đã đau Lâm Duẫn Nhi , nhưng nàng cũng không thể vào lúc này mà thể hiện. Bằng không, theo tính tình của Lâm Duẫn Nhi , nàng nhất định sẽ đem chuyện cần nói dời sang vấn đề khác.

'Ta. . . Kỳ thực ta cũng không gạt các ngươi cái gì. Sáng hôm nay gọi điện cho ta, ta nói với các ngươi là bằng hữu của ta, kỳ thực không phải. . . Người gọi là Khương Lạc. Bởi vì, bởi vì ngày hôm qua ta gặp mặt nàng ở quán café, nhưng mà chúng ta không hề làm cái gì cả! Ngươi phải tin ta, ta chỉ muốn nói rõ với nàng, có điều. . . Giống như càng nói càng rối loạn.' Lâm Duẫn Nhi cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, suy nghĩ một chút rồi nói: 'Nàng còn cho ta mượn hơn 1000 đồng, cũng không còn gì nữa.'

'Ân. . .' nghe Lâm Duẫn Nhi nói xong, Quyền Du Lợi cũng không phát biểu ý kiến, nàng lần thứ hai đứng dậy, tựa hồ nửa giây cũng không tình nguyện nán lại lâu bên người Lâm Duẫn Nhi .

'Ai Du Lợi , ta thật sự không lừa ngươi nữa, tại sao ngươi phải về phòng? Ta xin thề, ta thật sự không có tiếp tục lừa gạt ngươi! Nên nói ta đã nói hết a!'

'Tú Nghiên muội muội nói rồi, đêm nay để ngươi ở phòng khách một mình để hảo hảo phản tỉnh*. Còn chuyện Khương Lạc, ta nói rồi, ta không đáng can thiệp, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi thấy tốt là được rồi. Trán ngươi bị thương không nặng lắm, nghỉ ngơi một đêm sẽ hết, ngủ ngon.' Trong phòng khách tốm om, khóe môi Quyền Du Lợi hơi hơi giơ lên, nàng không lại để ý Lâm Duẫn Nhi có còn muốn nói gì hay không, đi thẳng vào phòng ngủ, lưu lại Lâm Duẫn Nhi một mình ở phòng khách lầm bầm: 'Đều nói thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm khắc, ta đều thẳng thắn, sao còn muốn xử phạt!!!'

*[xét lại mình; tự kiểm điểm; hối lỗi]

2Y9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx