Chương 52: Xoa bóp phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đều nói đau răng thì không phải là bệnh, nhưng một khi đau là đau đến đòi mạng. Ngược lại Lâm Duẫn Nhi cảm thấy, đau răng cũng không đáng là bao, nếu mà lúc vận động kịch liệt mà eo bị đau, thì mấy ngày kế tiếp của nàng cũng đừng mong trôi qua dễ chịu. Rời giường là đau, ăn cơm liền đau, lái xe đau, vào phòng cũng đau, còn ngồi xuống ghế thì đã đau lại càng thêm đau.

Mà con người một khi bị đau, thì mặt như bị kéo căng, hình thành trạng thái tự bế.

Cả buổi sáng, bầu không khí xung quanh Lâm Duẫn Nhi đều bị bao phủ hoàn toàn bởi bệnh tình của nàng. Nàng ngồi đó thỉnh thoảng dùng tay đấm đấm vào xương sống mình, cho dù Thấu Kì Sa Hạ nói chuyện với nàng, hoặc là khi dễ nàng, nàng đều không có tâm tình phản bác.

Tình huống như vậy vẫn kéo dài đến buổi trưa.

Chờ đến giờ nghỉ, Thấu Kì Sa Hạ cố ý đóng cửa phòng lại, kéo Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống ở chỗ giường bệnh chuyên dùng để khám cho bệnh nhân, mặt không cảm xúc, nói: 'Vén áo lên.'

'Ngươi lại muốn làm gì nữa đây? Ta bị đau lưng, không rảnh chơi đùa với ngươi.' Lâm Duẫn Nhi cau mày, vừa rồi bị nàng kéo như vậy, hình như lại đau thêm.

'Ta còn có thể làm gì nữa, giúp ngươi xoa bóp một chút!' Lâm Duẫn Nhi không động đậy, Thấu Kì Sa Hạ trực tiếp kéo áo Lâm Duẫn Nhi lên. Dường như sợ Lâm Duẫn Nhi hiểu lầm cái gì đó, nàng lại bổ sung: 'Ta không muốn thấy một người bộ dạng suy sụp bắt mạch cho bệnh nhân, ngươi như vậy. . . không dọa cho bệnh nhân chạy trốn mới là lạ.'

'Ta cảm thấy ngươi không nên làm y sư, trực tiếp làm chuyên gia hại người là được rồi. Cả ngày không tổn hại gì ta là không chịu được phải không? Ngươi không chán nhưng ta cũng thấy phiền a.' nằm sấp trên giường, Lâm Duẫn Nhi dùng sức kéo áo nàng lên, để lộ ra tấm lưng trơn bóng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, dùng bộ dáng con cừu nhỏ mặc người xâu xé chờ Thấu Kì Sa Hạ xoa bóp cho mình.

Không khí hơi nóng lên, Thấu Kì Sa Hạ ngồi bên giường nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của Lâm Duẫn Nhi , sau đó đứng dậy cởi áo khoác của mình ra. Rõ ràng là cũng sắp đến mùa thu rồi, nhưng tại sao còn nóng như vậy?Thấu Kì Sa Hạ nhìn những chiếc lá do gió thổi mà lay động ngoài cửa sổ, đúng vậy, rõ ràng có gió, nhưng tại sao mặt lại đỏ lên đây?

'Ai, ngươi đứng ở đó làm gì vậy?' cảm giác thoải mái không còn, Lâm Duẫn Nhi theo bản năng nhấc người lên tìm Thấu Kì Sa Hạ , kết quả lại phát hiện nàng giống như lúc trước đứng ở chỗ cửa sổ xuất thần.

'Không có chuyện gì, có chút nóng, ngươi hảo hảo nằm sấp xuống đi.' Thấu Kì Sa Hạ đứng ở nơi đó, chờ Lâm Duẫn Nhi nói tiếng 'thiết' mới bắt đầu bước qua bên giường, nàng đưa tay đẩy từ trên xuống dưới hai bên lưng của Lâm Duẫn Nhi . Có vài lần, nàng dừng lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt Lâm Duẫn Nhi , hoặc là dùng mu bàn tay vuốt ve tấm lưng Lâm Duẫn Nhi .

Tựa hồ rất thoải mái, lại tựa hồ thực không thoải mái.

Được Thấu Kì Sa Hạ vuốt ve như thế, Lâm Duẫn Nhi hơi híp mắt, giống như giống mèo Ba Tư lười biếng. Nàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mặc kệ Thấu Kì Sa Hạ xoa bóp thế nào sau lưng nàng, thì cũng không có ý kiến gì. Thậm chí, trong lòng bất tri bất giác phát sinh một loại cảm giác kỳ quái, ở một góc trống nào đó hơi hơi nổi lên gợn sóng.

Bên trong gian phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng hít thở của Lâm Duẫn Nhi và Thấu Kì Sa Hạ . Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên các nàng hòa bình ở chung như thế này. Bình thường, không nháo đến long trời lở đất thì không thôi. Mà mỗi lần, đều là Lâm Duẫn Nhi bởi vì Thấu Kì Sa Hạ 'ác miệng' mà bại trận, cuối cùng đều đành phải không chú ý đến sự tồn tại của nàng ấy.

'Lâm Duẫn Nhi . . .' có thanh âm từ bên ngoài phòng khám truyền đến, Trịnh Tú Tinh lắc vòng eo thon thả như cây dương liễu, cầm một hộp đựng cơm tinh mỹ đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy tấm lưng của Lâm Duẫn Nhi bại lộ, nàng thì lại đang thoải mái nằm ở trên giường, còn Thấu Kì Sa Hạ thì đang liên tục xoa bóp lưng cho nàng, Trịnh Tú Tinh lúc này mới đen hộp cơm để lên bàn làm việc, dựa vào một cạnh bàn, cười nói: 'Yêu! Linh Lung cô nương đây là đang xoa bóp cho ngốc tử sao? Nghe nói tối qua ngốc tử thân mật quá mức với Mĩ Anh tỷ tỷ nên mới làm cho eo bị đau a. À, buổi trưa mẹ cố tình nấu canh, bảo ta đem đến a!'

'Thật không? Lâm Duẫn Nhi cũng thật là, hảo, phúc, khí!' vừa nghe Trịnh Tú Tinh nói như thế, Thấu Kì Sa Hạ ngoài cười trong không cười, nhìn sau gáy Lâm Duẫn Nhi , hai tay đặt ở hai bên eo của Lâm Duẫn Nhi đột nhiên liền dùng sức ấ xuống, Lâm Duẫn Nhi đau quá thét lên một tiếng 'ngao' thật thảm, há miệng quay đầu lại gào lên: 'Thấu Kì Sa Hạ ! Ngươi tìm đường đi chết a! Đau chết ta mất!!!'

'Đáng đời! Đau chết thì sao ngươi còn chưa chịu chết?' Thấu Kì Sa Hạ phủi tay một cái, cũng không xoa bóp cho Lâm Duẫn Nhi nữa, trực tiếp ngồi vào bàn làm việc, lấy một hộp bánh quy vị cam trong túi ra, bắt đầu tự mình ăn.

Thấu Kì Sa Hạ không giúp nàng xoa bóp, Lâm Duẫn Nhi cũng không mặt dày mà cầu nàng. Chỉ là vừa mới muốn đứng dậy, thì phần eo đã đau đến mức làm cho nàng đổ mồ hôi lạnh. Nàng quay đầu lại nhìn Trịnh Tú Tinh , ôn nhu cười nói: 'Hôm nay sao chỉ có mình ngươi đến đây vậy? Du Lợi không đi cùng ngươi sao?'

'Đã đến một lần, thì cũng không cảm thấy lo sợ gì nữa a! Ngốc tử, có phải rất đau không? Nhân gia giúp ngươi xoa bóp nha.' Trịnh Tú Tinh mị nhãn như tơ, nàng đi tới bên giường, ngồi xuống, rõ ràng là nói hảo hảo giúp nàng, nhưng mà lúc đụng vào da thịt Lâm Duẫn Nhi lại là nhéo nàng, Lâm Duẫn Nhi đau đến độ muốn kêu lên cũng không được, không thể làm gì khác hơn là cầu xin tha thứ: 'Hảo Tú Tinh của ta. . . Ngươi, ngươi. . . Ta không làm gì sai chứ?'

'Làm sao vậy? Là nhân gia làm chưa đúng độ để ngươi thoải mái phải không? Cái kia. . . Để Linh Lung cô nương giúp ngươi được không?' Trịnh Tú Tinh vô tội hỏi, nàng cúi người tiến đến bên tai Lâm Duẫn Nhi , mười phần ý tứ ghen tuông: 'Hôm qua rất mệt phải không? Eo cũng đau chết rồi, nhìn dáng dấp nhất định là cùng tỷ tỷ triền miên đến khi bình minh đi?'

'Không có! Làm sao có thể chứ!' Lâm Duẫn Nhi thề thốt phủ nhận, nàng gian nan từ giường bò dậy, lúc đứng dậy cảm thấy phần eo thoải mái hơn lúc sáng nhiều lắm, chí ít cũng không còn đau như ban nãy. Quay đầu lại nhìn Thấu Kì Sa Hạ đang cúi đầu ăn bánh, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết trong lòng bây giờ đang là loại cảm giác gì. Nàng kéo tay Trịnh Tú Tinh , ôm nàng nói: 'Đoán chừng là do đã lâu không làm thế, cho nên mới bị trật cả eo.'

'Tin ngươi mới sợ!' Trịnh Tú Tinh nắm lỗ tai Lâm Duẫn Nhi , lấy canh từ trong hộp giữ nhiệt đang để trên bàn ra, sau khi mở ra thì tự mình dùng muỗng uy cho Lâm Duẫn Nhi : 'A, hảo uống canh đi! Nhân gia còn chưa uống chút nào, chỉ mong đưa đến đây cho ngươi a!'

'Đứa ngốc, chúng ta cùng uống.' Lâm Duẫn Nhi cười, uống hết muỗng canh để bên miệng xong, lập tức cầm cái muỗng trong tay Trịnh Tú Tinh , múc một ít, cũng tương tự như ban nãy đưa đến bên miệng Trịnh Tú Tinh .

Cảnh tượng thân mật ái muội như vậy, cho dù Thấu Kì Sa Hạ ép mình không nhìn tới, nhưng tai nàng cũng sẽ không nghe lời mà nghe được những lời ngon tiếng ngọt kia. Rõ ràng là bánh quy ngon như vậy, vì sao lại cảm thấy thật khô đây! Thấu Kì Sa Hạ đột nhiên đứng dậy, mặt không cảm xúc cầm hộp bánh ra khỏi phòng. Không thấy, không nghe, thì bánh cũng sẽ không khó ăn như vậy.

'A, sao lại đi ra ngoài rồi?' Trịnh Tú Tinh dựa vào trong lòng Lâm Duẫn Nhi , cười nói, đáy mắt có vài tia đắc ý. Mặc kệ Lâm Duẫn Nhi có cùng một chỗ với Thấu Kì Sa Hạ hay không, thì trước sau gì Lâm Duẫn Nhi cũng là của tỷ muội các nàng!!! Muốn thân cận, muốn câu dẫn? Không có cửa đâu!

'Có thể là ra ngoài mua thức ăn đi.' Lâm Duẫn Nhi trả lời, nhưng trong lòng lại có chút buồn phiền, nói không được nguyên nhân. Uống canh xong, Lâm Duẫn Nhi thay Trịnh Tú Tinh sửa sang lại cổ áo, cười nói: 'Bây giờ các ngươi cũng có căn cước rồi! Đúng rồi, chủ nhật nghỉ làm ta dẫn các ngươi đi chơi. Đến đây lâu như vậy rồi, còn chưa đưa các ngươi đi dạo phố đây!'

'Thật sao? Nhân gia khi về liền nói cho các tỷ tỷ, chủ nhật ngươi dẫn bọn ta đi dạo phố đây!'

'Dĩ nhiên là thật, ta khi nào thì lừa các ngươi chứ? Nói đến, ta rất muốn ăn KFC a. Chính là cái món khoai tây chiên ta hay làm cho bọn ngươi ăn khi ở hoàng cung đó a, trưa chúng ta sẽ ăn cái đó được không? Nếu không thích, ta mang bọn ngươi đi ăn món khác.' Cũng không phải là Lâm Duẫn Nhi keo kiệt, mà là nàng thật sự rất muốn ăn KFC. Là một người thích ăn junk food, Lâm Duẫn Nhi vô luận thế nào cũng không chống lại được mê hoặc của KFC.

'Ngươi ăn cái gì, thì bọn ta liền ăn cái đó. Cái kia. . . Lâm Duẫn Nhi , ngươi nói phải giữ lời đấy! Đến ngày ấy, nhân gia phải đi dạo, hảo hảo đi dạo hết thành B.'

'Yên tâm, đến lúc đó tùy bọn ngươi đi, tùy các ngươi muốn mua gì. Đi thôi, cũng hết giờ nghỉ trưa rồi, ta đưa ngươi lên xe về nhà.' Lâm Duẫn Nhi uống muỗng cuối cùng, đang định đưa Trịnh Tú Tinh ra khỏi bệnh viện, lại phát hiện Thấu Kì Sa Hạ đang đứng ở cầu thang cúi đầu ăn bánh.

'Đứng đây ăn làm gì vậy? Làm người mẫu a!' Lâm Duẫn Nhi thuận miệng nói, cũng không đợi nàng trả lời, đã nắm tay Trịnh Tú Tinh đưa nàng ra ngoài. Lúc trở vào, Thấu Kì Sa Hạ đã ngồi trước bàn làm việc. Thấy Lâm Duẫn Nhi trở về, Thấu Kì Sa Hạ xoay bút, giễu cợt: 'Tình ý cũng thật là dài đây! Đây xem là tình yêu buổi trưa sao? Ta thấy lâu như vậy, có cần phải mua vé xem luôn hay không đây?'

'Ngươi muốn mua cũng được, 200 đồng một vế, là loại hình thần tượng có năng lực nha.' Lâm Duẫn Nhi lảm nhảm.

'Ngươi sao? Còn loại hình thần tượng có năng lực nữa chứ? Nói khoác không cần nháp luôn đúng không?' Thấu Kì Sa Hạ đứng dậy, dùng sức kéo Lâm Duẫn Nhi đến bên giường, thời điểm đối phương bị đau liền áp nàng ở trên giường. Khoảng cách giữa hai người tầm 10cm, đủ để cảm nhân hơi thở của đối phương. Thấu Kì Sa Hạ cúi người, đè lại tay Lâm Duẫn Nhi , rõ ràng là hành động như đang đùa giỡn, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh khó đoán: 'Hạnh phúc của ngươi, tại sao chung quy đều cho người khác! Trước kia là Khương Lạc, hiện tại lại là không biết bao nhiêu nữ tử!'

Chưa bao giờ tiếp xúc với Thấu Kì Sa Hạ trong khoảng cách gần như thế này, Lâm Duẫn Nhi đọc không hiểu sâu xa trong mắt nàng, nhưng có thể cảm giác được chua xót trong giọng nói của nàng. Eo rất đau, Lâm Duẫn Nhi nỗ lực thoát khỏi trói buộc của Thấu Kì Sa Hạ , nhưng bởi vì phần eo bị đau mà không thể nào trốn được. Nàng cau mày nhìn vào hai mắt Thấu Kì Sa Hạ , nhịn đau nói: 'Ta không hiểu ngươi đến cùng là đang nói cái gì, Thấu Kì Sa Hạ . . . Thả ta ra, eo ta. . . Đau quá.'

'Ai.' Biết hành động ban nãy có chút nóng nảy, lại suýt chút nữa đã bại lộ hết tâm tình của mình, Thấu Kì Sa Hạ buông nàng ra, sau đó để nàng nằm xuống, lần nữa đẩy y phục nàng lên, thấp giọng nói: 'Vừa nãy, xin lỗi. Ngươi đừng nói chuyện, thừa dịp ở đây không có ai, ta giúp ngươi xoa bóp.'

'. . . . .' thực sự là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lâm Duẫn Nhi thầm nói. Nàng muốn quay đầu lại nhìn xem vẻ mặt hiện tại của Thấu Kì Sa Hạ là thế nào, nhưng lại không hy vọng lại nhìn thấy điều sâu xa trong mắt nàng nữa. Càng ngày càng không hiểu nổi nữ nhân đang giúp nàng xoa bóp này! Lâm Duẫn Nhi thở dài, nàng đột nhiên cảm thấy đồng ý đi làm là một việc thật sai lầm. Đột nhiên, nàng mong chủ nhật mau đến, chí ít nàng có thể cùng mấy nữ nhân của mình vui vẻ ở chung. Không cần phải đối mặt với Thấu Kì Sa Hạ , một nữ nhân khó hiểu này, thậm chí, làm cho nàng... [khúc này RAW thiếu, ta cũng không biết là gì] t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx