Chương 69: Thành thật được tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cái gì mà tự làm bậy không thể sống?! Mẹ ngươi có thể giải thích rõ ràng được không a? Mẹ! Rốt cục ta có phải do ngươi sinh ra không a! Sao ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nữ nhi của mình bị trói thành con cua được a!!!". Lâm Duẫn Nhi cố sức giãy giụa, ai u! Thắt lưng của nàng a !!! Mấy phụ nhân này có cần phải tàn nhẫn vậy không ai! Trói chéo tay chéo chân lại không chưa tính, cư nhiên còn trói chặt đến như vậy, giống y chang trói heo, càng giãy càng siết chặt.

"Nha, các nàng đến rồi kia, có vấn đề gì ngươi cứ hỏi mấy nha đầu đó đi'. Nam mẹ lười trả lời vấn đề của Lâm Duẫn Nhi , lại càng lười xen vào chuyện của mấy nữ nhân. Ăn đậu phộng, Nam mẹ trở lại ghế nằm bày ra một bộ dáng xem kịch vui, bảo Lâm Duẫn Nhi nhìn sang bên phải.

Ách .... Vừa nhìn liền giật mình, kém chút nữa làm cho cằm Lâm Duẫn Nhi rớt xuống. Đó là mấy người phụ nhân của nàng sao? Là thật sao?!!!

Chỉ thấy đám người Trịnh Tú Nghiên không biết tìm được miếng vải đen từ nơi nào rồi buộc lên cổ, buộc từ trước ngực ra sau lưng của các nàng. Còn có, còn có cái vật trắng bóng kia.... Trên đỉnh đầu Trịnh Tú Nghiên đang đội một cái gì sáng bóng.... Lâm Duẫn Nhi không nhìn thấy rõ, nhưng khi nhìn lại...

Nàng không thể không bội phục sức tưởng tượng của nữ hoàng đại nhân, vậy mà lấy bọc nilon trắng làm thành tóc giả đội lên đầu. Còn Trịnh Tú Tinh , trên vai nàng khoác, nếu như không phải Lâm Duẫn Nhi mất trí nhớ, thì đó chính là cái quần để đi làm mà nàng mua ở siêu thị phải không?! Này, cái này cũng có thể làm áo choàng được sao?! Được rồi, không thể phủ nhận khả năng này không tồn tại. Bằng không, Làm Tú Tinh cũng sẽ không khoác nó một cách tự nhiên đến như vậy, khoác hai cái ống quần lên trước ngực, một đường đi vẫn trưng ra mị hoặc như trước.

Rồi nhìn lại Ôn Như Yên và Quyền Du Lợi , có vẻ hai người này là bình thường nhất. Bất quá! Các nàng từ đâu mà tìm được cái áo choàng lớn đến như vậy? Nhìn qua hình như có mấu nối! Cẩn thận nhìn một cái, rồi lại cẩn thận nhìn thêm cái nữa..... Đột nhiên Lâm Duẫn Nhi có loại xúc động muốn hộc máu! Trời à, đó là quần áo của nàng! Các nàng ấy cư nhiên lấy tất cả quần áo của nàng đem đi khâu lại một chỗ!!!

"Uy! Các ngươi đang làm gì vậy! Mau thả ta ra! Còn nữa, mau cởi bỏ mấy thứ loạn thất bát tao trên người ra đi! Này.... Cái này quả thật....'. Lâm Duẫn Nhi đã không thể tìm được từ gì để hình dung các nàng, thần kì? Chỉ sợ hành vi của các nàng sớm phải dùng hai chữ siêu việt để hình dung đi!!!

'Tại tòa án không được làm ồn!'. Làm Tú Nghiên mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Duẫn Nhi , cầm búa gỗ gõ lên bàn, lập tức cùng với ba vi tỷ muội ngồi vào vi trí đã được an bài từ trước.

Búa gỗ? Lâm Duẫn Nhi có chút bồn chồn, nàng nhớ rõ là trong nhà không có cây búa chuyên dụng cho tòa án a! Cực kì cẩn thận nhìn lên, trời ạ! Rốt cục mấy người phụ nhân này đang làm gì, tại sao lại lấy cái chày giã tỏi ra đây!!!!

'Trịnh Tú Nghiên , chúng ta không đùa nữa được không? Chuyện này không thú vị một chút nào, hơn nữa.... Tại sao ta lại là bị cáo a!!!'. Lâm Duẫn Nhi tiếp tục vặn vẹo thân mình, dùng sức nhíu mày nhìn mấy cái bảng nhỏ trước mặt mấy phụ nhân. Mĩ Anh là luật sự biện hộ, Du Lợi là luật sư bên nguyên cáo, nguyên cáo....A? Tại sao Trịnh Tú Nghiên và Tú Tinh lại ở vị trí chủ tọa? Vậy ai là nguyên cáo a!!!

' Bị cáo, bây giờ không phải là thời điểm được lên tiếng, yêu cầu im lặng'. Trịnh Tú Nghiên lần đầu tiên xem nhẹ lời nói của Lâm Duẫn Nhi , trựa tiếp nói sang chuyện khác, gõ búa gỗ, được rồi chính là cái chày, ' Bị cáo, ta hỏi ngươi! Ngươi đã biết tội của mình chưa?'.

Ngươi biết tội của mình chưa? Câu này hẳn là câu nói chuyên môn của tri phủ cổ đại đi? Tại sao các nàng lại có thể dùng để xử tại phiên tòa xuyên qua?! Lâm Duẫn Nhi ù ù cạc cạc, hoàn toàn không biết hành động tiếp theo của các nàng là gì, 'Trịnh Tú Nghiên a, ngươi cũng biết ta là bị cáo, vậy tốt xấu cũng nên nói cho ta biết ai là nguyên cáo a? Còn nữa, dù sao cũng nên nói cho ta biết cáo trạng gì chứ?!'

"Tú Tinh , ngồi trở lại ghế nguyên cáo của muội đi!". Trịnh Tú Nghiên nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn Trịnh mẹ không hề hé răng từ nãy đến giờ, thấy nàng không có ý ngăn lại, cũng thoáng yên lòng.

"Không muốn đâu! Người ta chỉ muốn làm quan tòa thôi! Còn nữa, chuyện của ngốc tử là do tỷ tỷ phát hiện trước, người ngồi vào ghế nguyên cáo phải là tỷ tỷ mới đúng". Trịnh Tú Tinh vừa làm nũng vừa quyến rũ nói, nàng sờ sờ ống quần khoác trên vai, túm chặt ống tay áo Trịnh Tú Nghiên lắc không ngừng. Mà đôi mắt nhỏ điềm đạm đáng yêu kia tựa như muốn nói: tỷ tỷ, ngươi đáp ứng ta đi!!! Tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ của ta!!!

'Được rồi'. Không còn cách nào khác, ai bảo Trịnh Tú Nghiên từ trước đến nay luôn yêu thương hai vị muội muội, mặc kệ là yêu cầu gì cũng tận lực đáp ứng! Bất đắc dĩ đứng dậy, Trịnh Tú Nghiên lấy cái bọc ở trên đầu đưa cho Trịnh Tú Tinh , còn mình thì chuyển xuống ngồi ghế nguyên cáo, nhìn Lâm Duẫn Nhi có chút phát run, hơi đau lòng.

Phốc! Thấy Trịnh Tú Tinh đội cái bọc kia lên đầu, Lâm Duẫn Nhi không thể kiềm chế được phun một ngụm nước miếng ra ngoài. Hảo hảo một đại mĩ nhân, chỉ vì một cái quần, một cái bọc giấy không giống tóc giả làm hình tượng đảo điên. Ân! Rất giống Đỗ Lệ Toa (?)! Giống như Đỗ Lệ Toa phiên bản Trung Quốc hỗn độn trong gió bị đem đi hỏa thiêu.

"Ngốc tử, ngươi cười cái gì! Ngươi cứ cười như thế, làm sao người ta có thể tiếp tục đây?'. Trịnh Tú Tinh phóng mị nhãn cho Lâm Duẫn Nhi theo thói quen, chẳng những thành công làm cho Lâm Duẫn Nhi đang nghẹn cười phải câm miệng, còn làm cho mấy nữ nhân khác chẳng biết phải nói gì. Muốn nói thì phải nói đến Trịnh Tú Nghiên người ta đem cái danh tòa án diễn tả tuyệt đối là thật đến không thể thật hơn, trước không tính đến đến vẻ mặt băng sơn ngàn năm của nàng, chỉ riêng khí thế, ngữ khí nói chuyện, cũng đủ xếp thứ nhất so với quan tòa hiện đại. Nhưng Trịnh Tú Tinh thì ngược lại, trừ bỏ dáng người miễn cưỡng thiếu tự nhiên, thì dù có cố gắng đến thế nào cũng không thay đổi được bộ dáng yêu nghiệt mị hoặc kia của nàng. Chỉ cần một câu vừa rồi, làm sao còn có nửa điểm uy nghiêm nào?

Cũng may chỉ là đùa giỡn mà thôi, nếu quả thực để cho Tú Tinh làm chủ tọa.... Không chừng, lộn xộn! Lâm Duẫn Nhi không dám tưởng tượng đến cùng, nhưng trong đầu lại xuất hiện các loại hình ảnh kiều mị của Tú Tinh tại tòa án. Cái kia quả thực, căn bản không có một chút ý tứ uy hiếp nào, mà tai họa vạn năm a!!!

'Được rồi! Bây giờ.... Đến lúc mở phiên tòa rồi, trước tiên nguyên cáo cho biết vì sao lại khởi tố bị cáo đi". Trịnh Tú Tinh giống như không xương ghé lên bàn, một bên đùa giỡn cái bảng nhỏ trên bàn, một bên vẫn không ngừng phóng mị nhãn cho Lâm Duẫn Nhi , làm sao còn có một chút bộ dáng nào của chủ tọa.

'Tú Nghiên .... Tú Tinh ..... Chúng ta có thể không đùa nữa được không! Như Yên.... Du Lợi , nếu không các ngươi trước tiên cởi dây trói cho ta được không? Buộc đau quá a!'. Lâm Duẫn Nhi đáng thương nhìn mấy nữ nhân, rồi quay đầu nhìn lão mẹ, nhưng người ta căn bản chính là xem các nàng như đang xem tiết mục trên TV, còn bày ra bộ dáng che miệng cười kia nữa.

'Ít nói nhảm đi! Lâm Duẫn Nhi , ta hỏi ngươi, ngươi nói bệnh viện tổ chức đi du lịch ở Hải Nam? Vậy trong lúc đó ngươi có làm chuyện gì có lỗi với bọn ta không?'. Trịnh Tú Nghiên xưa nay đều không thích quanh co lòng vòng, hơn nữa lúc đối mặt với Lâm Duẫn Nhi , liền đi thẳng vào vấn đề.

' Chuyện... Chuyện có lỗi với các ngươi?'. Lâm Duẫn Nhi sửng sốt, hay các nàng đã biết chuyện của mình và Thấu Kì Sa Hạ ? Nếu thật sự là như vậy. Nàng cũng không thể đợi thêm vài ngày nữa rồi giải thích tình hình hiện tại với các nàng. Nhưng lỡ như các nàng ấy chỉ đang cố ý lừa nàng vào trong thì sao? Tròng mắt Lâm Duẫn Nhi quay tròn một vòng, giả ngu nói, 'Ngươi đang nói gì vậy?'

'Nói cái gì? Lâm Duẫn Nhi , ngươi đã từng nói trong quan hệ người yêu thì nên thành khẩn, nay chúng ta đã cho ngươi cơ hội ăn ngay nói thật, chẳng lẽ ngươi còn không muốn nói gì sao?'. Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên có chút lạnh, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi , tay dùng sức chà xát vết cắn chỗ bả vai Lâm Duẫn Nhi , làm nàng đau đến nhe răng nhếch miệng đến kêu la thảm thiết.

'Lâm Duẫn Nhi , ngươi có thể cho bọn ta biết, vết cắn trên người ngươi là từ đâu tới không?'. Ý thức được mình ra tay quá nặng. Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng buông ra, sợ đả thương Lâm Duẫn Nhi .

'Ta....". Lần này, Lâm Duẫn Nhi đã xác định chắc chắn các nàng đã phát hiện chuyện của Thấu Kì Sa Hạ . Nhưng phát hiện là phát hiện, lại bị các nàng lấy phương thức như bắt kẻ thông dâm để tra hỏi, làm cho Lâm Duẫn Nhi không biết nên trả lời thế nào.

'Ngươi cái gì mà ngươi? Ngốc tử, ta và các tỷ tỷ chưa bào giờ lưu bất kì dấu cắn nào trên ngươi. Cũng không biết nhiều ngày qua ngươi cùng ai trải qua mấy đêm xuân, có thể để lại nhiều vết kỉ niệm trên người ngươi đến vậy, xem ra.... Ngươi thực sự rất dung túng nàng nha!'. Trịnh Tú Tinh tháo cái bọc vướng bận trên đầu xuống, cái bộ dạng ngoan ngoãn này cũng không thể giả thêm nữa. Huống chi bây giờ không phải là thời gian vui đùa, các nàng phải tra ra cho rõ đêm xuân của Lâm Duẫn Nhi mới được.

Bất quá, lỡ như có gì sai sót.... Trịnh Tú Tinh hơi hơi nheo mắt, vô cùng thân thiết vòng tay qua cổ Ôn Như Yên, dựa vào nàng nói, " Tỷ tỷ, nãy giờ ngươi và Du Lợi tỷ tỷ vẫn chưa nói tiếng nào nha! Không có ý kiến gì sao?

"Các ngươi hỏi là được rồi, ta nghe' . Ôn Như Yên cười nói.

' Đúng vậy, ngươi và Thanh Hản hỏi đi, ta và Mĩ Anh ở bên này nghe là được rồi'. Quyền Du Lợi phụ họa. Đối với việc Lâm Duẫn Nhi có thật sự trải qua đêm xuân hay không có chút thờ ơ. Theo nàng nghĩ, Lâm Duẫn Nhi trả lời hay không thì chỉ có một đáp án, các nàng cuối cùng phải lựa chọn thỏa hiệp, tha thứ cho Lâm Duẫn Nhi . Ai bảo các nàng căn bản đều luyến tiếc làm tổn thương Lâm Duẫn Nhi , rồi ai lại có thể làm cho Lâm Duẫn Nhi trở thành người chung tình chứ. Nếu như nàng chung tình, tại sao sẽ có chuyện cùng Trịnh Tú Nghiên và Tú Tinh , Nguyễn Hân, Như Yên cùng một chỗ đây?

"Đã như thế...". Trịnh Tú Tinh cười như không cười nhìn Lâm Duẫn Nhi , nói, 'Lâm Duẫn Nhi , ngươi có nghe thấy không? Ta và các tỷ tỷ đều đang đợi câu trả lời của ngươi! Chắc ngươi cũng thấy mấy chữ ở trên gra giường rồi? Trên đó viết thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống lại.... Nghiêm phạt!!!". Cố ý dọa Lâm Duẫn Nhi , Trịnh Tú Tinh nhấn mạnh hai chữ nghiêm phạt. Nàng muốn nhìn xem rốt cục Lâm Duẫn Nhi có chịu thành thành không, nếu không thành thật... Ân hừ, vậy thì bát đại khổ hình Trịnh thị xin được hầu ngươi!

'Hảo hảo, để ta nói'. Nghĩ nghĩ, sau nhiều lần suy nghĩ thì Lâm Duẫn Nhi vẫn lựa chọn nói thật. Sai thì cũng đã sai rồi, có biện hộ đến đâu thì vẫn sai. Như vậy, không bằng nói ra ý nghĩ trong lòng với các nàng, thành thật nói ra chuyện mấy ngày nay. ' Ta nói, bất quá các ngươi đừng đánh ta. Ta biết, có lẽ thời điểm ta nói xong các ngươi sẽ rất thất vọng với ta, nhưng mà.... Ta hị vọng các ngươi vẫn nghe ta nói xong chuyện này".

Thấy mấy nữ nhân đều ăn ý gật gật đầu, Lâm Duẫn Nhi mím môi dùng sức xoay thân mình, bị dây thừng thô ráp như vậy quấn lấy, thật đau đến đòi mạng. Quay đầu nhìn lão mẹ không lương tâm ở chỗ kia, trong lòng Lâm Duẫn Nhi không ngừng sắp xếp từ ngữ cho hảo, nhớ lại, ' hẳn là các ngươi đã gặp qua Thấu Kì Sa Hạ rồi? chuyện ta muốn nói, có thể nói là chuyện xưa, có liên quan đến nàng. Tú Nghiên ngươi đoán không sai, ta quả thật đã làm chuyện có lỗi với các ngươi. Ở Tam Á lần này, ta và Thấu Kì Sa Hạ .... Đã làm rất nhiều chuyện khác người. Ta biết bây giờ các ngươi đang rất tức giận, nhưng vẫn hi vọng các ngươi nghe ta nói hết. Trước tiên nói về chuyện ta làm sao quen biết nàng đi... Trước khi ta gặp Khương Lạc, thì đã biết nàng, ngày đó....'

:Ew

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx