Chương 7: Thay quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thật lâu sau nụ hôn mới kết thúc, Lâm Duẫn Nhi ngay ở trước mặt mấy nữ nhân của nàng mà xoa xoa đôi môi phiếm hồng của nàng. Dáng dấp ngẩng đầu lên hả hê như đang nói: Ai bảo các ngươi không giúp ta, thế nào? Hiện tại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn đi!

'Thật là một ngốc tử!' Hành động tiểu hài tử của Lâm Duẫn Nhi bị các nàng nhìn vào trong mắt, nàng chỉ là thỉnh thoảng đùa giỡn ấu trĩ mà thôi, cũng không để trong lòng. Dù sao, các nàng đã là tỷ muội sống cùng với nhau nhiều ngày rồi, bởi vì Lâm Duẫn Nhi mà đã ngầm hiểu nhiều thứ với nhau. Nhìn nhau nở nụ cười, Hoàng Mĩ Anh hiền lành dịu dàng người yêu này nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi , động tác ôn nhu của nàng cởi xuống đai lưng của Lâm Duẫn Nhi , thay nàng cởi ra ngoại sam: 'Ngốc tử, ta tới hầu hạ ngươi thay y phục đây.'

'Hảo!' Lâm Duẫn Nhi được nữ nhân của nàng hầu hạ thay y phục đã là chuyện như cơm bữa, nàng rất hưởng thụ ôn nhu khi các nàng thay y phục. Dang hai tay ra, Lâm Duẫn Nhi còn không quên nhắc nhở Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi đang đứng ở một bên: 'Tú Nghiên, Linh Nhược. Các ngươi cũng nhanh chóng thay y phục đi, miễn cho đạo trưởng đột ngột quay lại đây gõ cửa làm cho mọi người không ứng phó kịp.'

'Nhưng mà. . . .' Trịnh Tú Nghiên nhìn quần áo trong tay lộ vẻ khó xử, nàng tách quần và áo ra, nói: 'Y phục này quái dị như vậy, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy kiểu dáng như thế này. Này, còn có nơi này. . .' Trịnh Tú Nghiên chỉ khóa kéo của áo thể thao, không hiểu tại sao y phục đang yên đang lành lại phải thêm vào một mảnh kim loại dài lạnh như băng vậy. Còn có, này miếng kim loại dài làm sao khảm được vào trong y phục đây? Công nghệ chế tạo y phục thế này, đừng nói là cảnh nội Trịnh Hướng, ngay cả cảnh nội Việc Lỗ và Đại Cánh cũng tìm không ra cao nhân thế này!!!

'Làm sao lại quái dị đây? Đây là đồ thể thao thường thấy nhất trong thế giới hiện đại, ngoài ra còn có rất nhiều y phục kiểu dáng khác nhau nữa. Các ngươi nhìn thấy Thiện cô nương mặc váy không? Bây giờ là mùa hè, hầu như hết thảy nữ tử đều sẽ mặc váy như thế. Còn mặc bại lộ hơn so với nàng nữa, váy ngắn đến độ sẽ lộ ra đôi chân vừa đẹp, vừa dài, lại vừa trắng trẻo đây!'

'Ăn mặc như thế, quả thực không thể được!' Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên dị khẩu đồng thanh, các nàng đều là người cổ đại bảo thủ, căn bản không có cách nào tiếp thu miêu tả của Lâm Duẫn Nhi . Ở trong ý thức các nàng, da thịt nữ tử chỉ có thể cho người yêu nhìn thấy, hơn nữa chỉ có thể cùng người yêu tiếp xúc da thịt đến độ kia. Nếu không phải nữ tử phong trần thanh lâu, không ai ở trước mặt người xa lạ mà trắng trợn bày ra da thịt mình. Đương nhiên, ngoại trừ nhị công chúa Trịnh Hướng Trịnh Tú Tinh, bởi vì bản thân nàng so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt, quyến rũ hơn, bởi vậy mặc y phục bại lộ hay không bại lộ hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của nàng.

'Hảo hảo hảo, các ngươi nói không được thì chính là không được. Có điều, các ngươi phải hiểu, bách tính nơi này cởi mở hơn nhiều so với Trịnh Hướng. Chúng ta vừa nãy đã quyết định tạm thời sống ở đây, nên phải thử thích ứng mọi thứ ở nơi này. Chúng ta không mặc quần áo bại lộ như vậy, không có nghĩa là họ cũng không mặc, vì lẽ đó. . . . Thời điểm thấy người khác ăn mặc như vậy, thì chúng ta xem họ là người vô hình, không thấy gì là tốt rồi.' đương khi nói chuyện, Hoàng Mĩ Anh đã cởi toàn bộ quần áo Lâm Duẫn Nhi ra, chỉ còn lại buộc ngực của nàng. Buộc ngực là do sau khi Trịnh Tú Nghiên đăng cơ đã lệnh cho các ma ma ở nội vụ phủ may cho nàng, miễn cho nàng mỗi ngày đều ồn ào nói buộc ngực không đủ mặc.

Cởi nội trường khố rộng rãi ra, Lâm Duẫn Nhi không e dè ở trước mặt nữ nhân của nàng cởi tiết khố ra rồi thay một cái quần lót mới. Tuy rằng các nàng đã có không ít hơn n lần cùng Lâm Duẫn Nhi thẳng thắn đối mặt, nhưng bây giờ ở một địa phương xa lạ không thuộc hoàng cung Trịnh Hướng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cởi tiết khố để lộ ra khu vực bí ẩn của nàng, chân chính làm cho các nàng đỏ mặt tim đập không ngừng, hơi thở cũng đều lộ ra nóng bỏng khó có thể diễn tả bằng lời.

Mất công sức mới mặc xong cái quần bó sát người, Lâm Duẫn Nhi đoán đại khái là nàng đã béo lên, không phải vậy thì làm sao mà phí sức lực như vậy mới mặc được cái quần? Đeo thắt lưng vào, Lâm Duẫn Nhi quen tay nhanh chóng mặc một cái áo sơmi carô vào. Nói đến đây, nàng đối với quần áo yêu cầu cũng không cao, không cần biết là sọc dọc hay là carô, mặc vào vừa vặn thoải mái, thì nàng sẽ sẵn sàng dốc hết hầu bao, mua tất cả.

Tóc dài hơi xoăn được Lâm Duẫn Nhi thả xuống, nàng giống như lúc trước, tùy ý thả nó ở phía sau. Chiếc quần ôm sát vào cơ thể cùng với áo sơmi kẻ carô không thể nghi ngờ mà tôn lên vóc dáng cao gầy của nàng, cho dù Lâm Duẫn Nhi không mang giày cao gót, nhưng chiều cao của nàng vào lúc này cũng đủ để so với những T người mẫu của đài Tẩu Tú kia. Gương mặt tinh xảo giống như con lai, cùng với đôi môi khêu gợi như cánh hoa được sương thấm ướt kia, như vậy cùng nhau làm cho Lâm Duẫn Nhi trở thành sinh động cực phẩm ngự tỷ mười phần mang phong phạm Âu Mỹ.

Nhìn nàng, mấy nữ nhân lần đầu tiên thấy Lâm Duẫn Nhi như vậy liền mở to đôi mắt đẹp ra, không dám chớp mắt. Các nàng không thể tin được, Lâm Duẫn Nhi xưa nay mặc nam sĩ cung bào ở trong hoàng cung lúc đi lúc đến, lại đem hình tượng 'tiểu bạch kiểm' tuấn mỹ nhược nam nhược nữ thay đổi, trở thành mị lực nữ tính nhất trong mọi người.

'Thế nào? Có phải là bị bộ dáng của ta mê hoặc?' thấy Trịnh Tú Nghiên các nàng đều nhìn nàng nói không nên lời, Lâm Duẫn Nhi đắc ý một tay chống nạnh, một tay khác hướng về các nàng mà POSE một cái, hết sức xinh đẹp mà hướng các nàng phao trứ mị nhãn, cảm thán: 'Người a, trời sinh quyến rũ là một chuyện, nhưng cũng phải dựa vào cách ăn mặc mà mới được chú ý vạn phần. Hoàng phu cung bào mặc lên thực thoải mái, nhưng có thể làm cho ta hoàn mỹ và nổi bật như thế này, cũng chỉ quần áo hiện đạo có thể mà thôi!'

'Ân, thật là đẹp, không sai. Lâm Duẫn Nhi , nếu ngươi thích, chờ chúng ta trở về cung, ta liền để người của nội vụ phủ thay ngươi làm y phục thế này được không?' Trịnh Tú Nghiên nhìn quần áo cầm ở trong tay, không thể chờ đợi được nữa, muốn mặc bộ quần áo hiện đại này vào. Nếu mặc đẹp, khi hồi cung nàng nhất định sẽ bảo nội vụ phủ làm y phục thế này, miễn cho Lâm Duẫn Nhi ghét bỏ cung bào khó nhìn! Tuy rằng nàng không nói, nhưng lời vừa rồi cũng đã có ý tứ ghét bỏ trang phục hoàng thất Đại Trịnh Hướng rồi.

'Hắc, hồi cung sẽ không cần, nếu chúng ta mặc quần áo như vậy, chuyện này truyền đi còn không bị bách tính chê cười đến chết sao? Triều cương ở đâu? Ngươi thân là nữ hoàng thì uy nghiêm ở đâu? Dù sao, Trịnh Hướng cũng không giống nơi này, dân chúng rất khó tiếp thu y phục thời trang tân tiến thế này.' Huống hồ, lúc nào có thể trở về Trịnh Hướng vẫn còn là một ẩn số đây! Tuy Lâm Duẫn Nhi yêu thích quần áo thời thượng trên người mình, nhưng nàng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không. Giống như hiện tại, nàng có thể trước mặt các nữ nhân của nàng mà tùy ý làm điệu làm bộ, nhưng ở trong hoàng cung, nàng chỉ có thể lấy mình làm gương, thể hiện uy nghiêm 'hoàng phu'.

Từ trong balô lấy ra hai cái áo lót đưa cho Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng kéo vạt áo các nàng ra, nói: 'Nhanh chóng thay y phục đi, miễn cho Thiện cô nương đến rồi còn phải chờ nha. Nha, đúng rồi, mặc quần trước, mặc nội khố vào đi.' nói, Lâm Duẫn Nhi đưa hai cái quần lót mới tinh cho các nàng, phát hiện Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi đều đỏ mặt cả rồi, nàng lúc này mới giải thích: 'Hai cái nội khố này ta mới mua, chưa mặc qua.'

'Thật là ngốc tử!' cho dù là mới mua, cũng không cần nói ra đi! Quyền Du Lợi cùng Trịnh Tú Nghiên dị khẩu đồng thanh, các nàng xoay lưng về phía Lâm Duẫn Nhi , phát sinh ra âm thanh cởi y phục. Thường ngày, các nàng đều ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi thay quần áo, bị nàng dùng ngôn ngữ và động tác đùa giỡn một phen mới bỏ qua. Nhưng hôm nay các nàng lại ở đạo quan của thế giới hiện đại, lại sốt ruột trở về tổ nhỏ của mình ở thành B, vì lẽ đó Lâm Duẫn Nhi phá thiên hoang* không ôm các nàng thi hành chính sách sắc lang. Lấy ra một tờ giấy và cây viết từ trên bàn, Lâm Duẫn Nhi viết số điện thoại di động của mình và số điện thoại nhà mẹ lên giấy. Suy nghĩ một chút, nàng lại mở cuốn sách cổ mà lão giả ném lên giường, muốn nhìn xem có phải thật sự không có ghi chép về lần xuất hiện sau của cửu tinh liên châu hay không.

*[lần đầu tiên; xưa nay chưa thấy]

'Lâm Duẫn Nhi , ngươi viết cái gì trên giấy vậy? Vì sao quái dị như vậy, thật nhiều con sâu cong vẹo không giống nhau đây.' Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi còn đang 'gian khổ đấu tranh' với mấy bộ quần áo hiện đại Lâm Duẫn Nhi đưa cho các nàng, Hoàng Mĩ Anh cùng Trịnh Tú Tinh đang rảnh rỗi lại bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ với tên và chữ số Ẩ Rập mà Lâm Duẫn Nhi viết trên giấy.

Con sâu cong vẹo không giống nhau? Lâm Duẫn Nhi có chút buồn bực, nhưng khi thấy các nàng chỉ mấy chữ số Ả Rập mà phì cười ra tiếng: 'Ta nói, Tú Tinh, trí tưởng tượng của ngươi thật là tốt. Này rõ ràng là chữ số Ả rập, làm sao mà đến chỗ của ngươi lại thành sâu đây chứ? Các ngươi đều biết cách Trịnh Hướng đại tả* số bằng Hán tự chứ? Ở chỗ này, vì để nhớ số và viết càng thêm đơn giản, chúng ta đều sử dụng những chứ số Ả Rập nhanh chóng tiện lợi này.'

*[viết kép; viết số dưới dạng chữ]

Lấy một tờ giấy mới, Lâm Duẫn Nhi thông thạo viết lên mười con số: 'A, các ngươi thấy không? Cái này là số một, cái này là số hai, cái này đây. . . .' một bên nói, Lâm Duẫn Nhi một bên dùng tay ôm lấy vòng eo Trịnh Tú Tinh và Hoàng Mĩ Anh . Nàng lại như cây cao lương không có ý tốt, lợi dụng lúc đang dạy một số tri thức cho các nàng liền tiến hành cấp độ cao nhất của ăn bớt.

May là, đối tượng nàng ăn bớt là người yêu của nàng; cũng may là, người yêu của nàng với hành vi ăn bớt này không cảm thấy kinh ngạc. Bằng không, trên mặt của nàng đã sớm in mấy dấu tay liên tiếp, không thì cũng bị nhéo đến xanh tím.

Lâm Duẫn Nhi chỉ Trịnh Tú Tinh và Hoàng Mĩ Anh học chữ số Ả Rập đã lâu, lâu đến độ Trịnh Tú Nghiên và Quyền Du Lợi có đủ thời gian để thay xong quần áo. Long bào cùng đạm tử* y được gấp lại, bỏ vào balô, phát hiện Lâm Duẫn Nhi còn đang chuyên tâm một bên chỉ Trịnh Tú Tinh và Hoàng Mĩ Anh viết số, một bên ăn bớt các nàng, Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi bị 'lơ là' không thể làm gì khác hơn là dị khẩu đồng thanh gọi một tiếng 'Lâm Duẫn Nhi ', để cho nàng quay sang nhìn các nàng mặc quần áo mới có vừa hay không.

*[tím nhạt]

'Đẹp quá!' xoay người, Lâm Duẫn Nhi bị hai mỹ nhân không giống nhau trước mắt làm cho kinh diễm. Rõ ràng là quần áo cực kỳ bình thường, mặc ở trên người Trịnh Tú Nghiên và Quyền Du Lợi , lại vừa như thể nhà thiết kế vì các nàng mà tỉ mỉ làm. Nguyên lai, Cửu Thiên Huyền Nữ đã không còn là Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng đã lạc xuống trần gian mà trở thành một nữ cường nhân kiền luyện*; mà băng sơn nữ vương cũng không còn lạnh như băng giống trước đây, nàng đã, ở trong bộ quần áo thể thao, trở thành một nữ tử vận động đầy sung mãn linh động, tuy rằng, nàng vẫn là mặt than ngàn năm bất biến, ngoại trừ thời điểm có Lâm Duẫn Nhi ở bên mới xuất hiện ôn nhu hiếm thấy.

*[giỏi giang; già giặn; giàu kinh nghiệm; lão luyện]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx