Chương 85: Cái hôn của tiểu la lị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao, thể lực sắp cạn kiệt của Lâm Duẫn Nhi bởi vì giấc ngủ sung túc mà khôi phục. Tuy cúc hoa vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng hưởng thụ mộng đẹp. Tiểu mỹ nhân trong lòng đã tỉnh lại, hai tay đang đặt trước ngực Lâm Duẫn Nhi , an tĩnh nhìn Lâm Duẫn Nhi ngủ.

Bao lâu không thư thái nằm trên giường hưởng thụ cái ôm của người yêu, khóe môi Kim Thái Nghiên mang theo tiếu ý thỏa mãn. Tuy đêm qua không có quá mức cuồng nhiệt, nhưng cơ thể vẫn mềm mại ẩm ướt như rất sung sướng.Nhìn đôi môi Lâm Duẫn Nhi hơi hé mở, nơi đó tựa hồ có một lực hấp dẫn vô hình, câu dẫn tiểu mỹ nhân không tự chủ được mà tiếp cận, ngậm lấy cánh môi mỏng, nhẹ nhàng mút vào.

"Umh....a..." Cảm giác cánh môi bị một đôi môi ướt át mềm mại mút lấy, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại ôm sát tiểu mỹ nhân trong lòng. Nàng dùng khoát chân lên người tiểu mỹ nhân, thỉnh thoảng ma sát da thịt mềm mại của nàng, trong miệng phát sinh tiếng nỉ non thoải mái.

"Ngốc tử, ngươi ngủ thật lâu!" Rời khỏi đôi môi Lâm Duẫn Nhi , Kim Thái Nghiên tùy ý ôm Lâm Duẫn Nhi như ôm gối, cọ vào người nàng. Nàng rất thích cảm giác bây giờ, nhìn ái nhân ngủ, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của người mình yêu. Lúc người đó mở mắt ra sẽ mỉm cười với nàng, cũng cho nàng một nụ hôn không sâu không cạn, ấm áp lại ngọt ngào.

"Nhưng trong chăn rất ấm áp, lười rời giường." Lâm Duẫn Nhi khẽ bĩu môi, giống như một hài tử vị thành niên vùi mặt vào giữa ngực Kim Thái Nghiên , không ngừng cọ vào nơi mẫn cảm của đối phương.

"Umh.. Lâm Duẫn Nhi ngươi xấu lắm! Các nô tài còn đang chờ ở ngoài cửa! Nếu không rời giường, sẽ quá thời gian dùng bữa sáng mất!" Trên mặt Kim Thái Nghiên ửng đỏ, tuy là thúc giục, nhưng lại dùng tay đè đầu Lâm Duẫn Nhi xuống, khiến nàng kề sát ngực mình hơn.

"Qua thì qua, nói cho cùng.... mỹ vị ngon nhất hôm nay đã đưa đến miệng ta rồi!" Lâm Duẫn Nhi dùng đầu lưỡi liếm thỏ ngọc trắng noản của Kim Thái Nghiên , cong khóe môi thò đầu ra, cười nói: "Thế nào rồi đại mỹ nhân của ta? Ta có thể dùng Danh chưa?"

"Ngốc tử! Ngươi thật háo sắc!"

"Càng sắc càng khỏe mạnh! Nữ hoàng đại nhân, ngươi xem hôm nay thời tiết rất tốt, chi bằng tập thể dục buổi sáng rồi hãy rời giường!" Thể lực khôi phục, Lâm Duẫn Nhi sao có thể buông tha khối ngọc mềm mại trong lòng?! Nàng xoay người nằm trên người tiểu mỹ nhân, tiếu ý nơi khóe môi càng sâu đậm ám chỉ đối phương rằng nàng muốn bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn.

"Umh.. Lâm ...". Chữ phía sau bị Lâm Duẫn Nhi dùng nụ hôn nồng nhiệt nuốt lấy, nàng ra sức lấy lòng Kim Thái Nghiên , khiến nàng ấy một lần lại một lần rơi vào suối nước khoái cảm. Vốn tưởng rằng đã trải qua vui thích đêm trước, Lâm Duẫn Nhi nên đến bồi những tỷ muội khác. Không ngờ, Lâm Duẫn Nhi chẳng những không rời giường, thậm chí bắt đầu một lần giao hòa kịch liệt hơn cả đêm qua. Thỏa mãn hơn cả tối qua. Kim Thái Nghiên mê say híp mắt, nàng biết Lâm Duẫn Nhi tốt với nàng, loại cảm giác này không cách nào diễn tả, chỉ có thể dùng hành động giữ lấy nàng. Có lẽ, Lâm Duẫn Nhi hẳn là hiểu rõ suy nghĩ của nàng, lúc thức dậy mới cho nàng sự điên cuồng vô tận.

"Ách.... A!" Không biết là lần thứ mấy đến cao trào, thanh âm của Kim Thái Nghiên vang vọng khắp tẩm cung, nô tài ngoài cửa nghe được mặt đỏ tới mang tai, tay bưng ngự Danh thỉnh thoảng run lên. Đây là quốc chủ của bọn họ, nữ hoàng của bọn họ. Trước khi Lâm chủ tử quay về bề bộn Triều chính không ngủ không nghỉ, mà khi Lâm chủ tử trở về, nữ hoàng liền đem tất cả sự vụ cam nguyện trả lại cho Tú Nghiên nữ hoàng, cùng Lâm chủ tử không ngừng làm chuyện vui nhân gian ở Thượng Hoa Cung. Thậm chí, thậm chí....Còn bắt đầu tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật...

"Còn muốn không?" Lâm Duẫn Nhi hôn lấy mồ hôi trên trán nàng, sau đó dời xuống bả vai của nàng. Thể lực của nàng đã khôi phục, cho nên mặc kệ Kim Thái Nghiên muốn bao nhiêu lần nàng cũng sẽ thỏa mãn, thậm chí cho càng nhiều.

"Không, từ bỏ..." Lần này, thật sự là đủ rồi! Thật sự không muốn nữa!

"Vậy, vậy thì ngủ thêm một lát đi?" Lâm Duẫn Nhi xuống khỏi người Kim Thái Nghiên , suy nghĩ một chút lại nói: "Thái Nghiên , ngươi hẳn là nghe Tú Nghiên nói, Sa Hạ cũng học y giống như ta, y thuật của nàng ấy không hề thua kém ta. Ta nghĩ thay nàng tìm một chức vị ở thái y viện, không có chuyện gì cũng có thể vào đó học y thuật, giải buồn một chút, ngươi nói có được không?"

"Ngươi nói cái gì thì là cái đó, sau này chuyện như vậy không cần hỏi ta. Ngươi là Hoàng phu, loại chuyện nhỏ này còn phải hỏi ta, không khỏi khiến người chê cười hay sao. Được rồi, hôm nay là sinh thần của tiền hoàng hậu, Châu Hiền đã sớm nói với ta nàng hy vọng đến rừng trúc sau hoàng Lâm vấn an mẫu hậu của nàng. Tuy nàng không phải là hoàng hậu, nhưng tốt xấu gì cũng là thân sinh của Châu Hiền , càng là thân sinh của Vũ vương, muốn mừng sinh thần của nàng cũng hợp tình hợp lý." Kim Thái Nghiên rúc vào lòng Lâm Duẫn Nhi , tay lại bắt đầu không tự chủ vuốt ve ngực Lâm Duẫn Nhi .

"Vũ vương? Ta trái lại đã sắp quên hắn, hài tử kia cũng nên được một tuổi rồi đi?" Nhắc tới tiểu nhi tử tiền hoàng hậu sinh ra, trong đầu của Lâm Duẫn Nhi đột nhiên xẹt qua một tia dự cảm bất hảo. Chỉ là, rốt cuộc là dự cảm bất hảo gì, nàng không thể nắm chắc.

"Ngốc tử ngươi, hắn cũng sắp hai tuổi rồi! Hài tử kia rất tuấn tú, cực kỳ giống tiền hoàng hậu, cũng rất thích cùng Châu Hiền chơi đùa. Còn nhớ rõ tẩm cung sao Liễu phi sao? Ta đem Vũ vương an bài ở nơi đó, do mấy nhũ mẫu chăm sóc." Nhớ đến khuôn mặt khả ái của Vũ vương, đáy mắt Kim Thái Nghiên hiện lên ý cười ôn nhu. Chỉ là... Nhìn Lâm Duẫn Nhi , trong lòng Kim Thái Nghiên có phần tiếc nuối.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ có hài tử thuộc về chúng ta." Tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Kim Thái Nghiên , Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng vỗ vai nàng, lại nói: "Nếu hôm nay là sinh thần của tiền hoàng hậu, vậy chúng ta cũng nên đến chúc mừng, cùng nàng ăn một bữa cơm đơn giản cũng tốt. Thái Nghiên , thêm một thời gian nữa, ta và Sa Hạ đến thái y viện nghiên cứu phương pháp sinh dục của cổ nhân, tin tưởng rất nhanh thì có thể tìm được phương pháp thích hợp để chúng ta sinh con."

"Ừ, tin ngươi!" Cảm động không cần nhiều lời, chỉ là đôi mắt trong suốt kia cũng đã biểu đạt ra tâm tình của Kim Thái Nghiên vào giờ khắc này. Nàng tin Lâm Duẫn Nhi , dùng toàn bộ tình yêu của nàng, dùng toàn bộ thể xác và tin thần để tin nàng.

"Ngươi đó!" Lâm Duẫn Nhi điểm nhẹ lên trán nàng, tiến lên cho nàng một cái hôn nồng nhiệt. Đang định vận động một phen, thì cửa tẩm cung đột nhiên bị người đẩy ra, Trịnh Châu Hiền vui sướng chạy vào, vừa đi vừa nói: "Lâm Duẫn Nhi , hôm nay là sinh thần của mẫu hậu, ta và Thái Nghiên tỷ tỷ đã nói xong, chúng ta cùng nhau đến...a!"

Trịnh Châu Hiền tự nhận vận khí rất kém cỏi, không chỉ đến bây giờ còn không bị Lâm Duẫn Nhi ăn sạch, mà còn liên tiếp liên tục gặp phải Lâm Duẫn Nhi triền miên cùng các tỷ tỷ. Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu nàng, nàng nghĩ hôm qua Lâm Duẫn Nhi ngồi nhà xí rất lâu nên trễ như thế này mới đến tìm Lâm Duẫn Nhi , còn vì nàng làm đủ loại mỹ vị, cùng mang đến cho mẫu hậu hưởng dụng. Không ngờ, mới vừa vào tẩm cung đã nhìn thấy áo ngủ bằng gấm ngỗn ngang trên sàn, mà trên người của Lâm Duẫn Nhi và Kim Thái Nghiên càng là không một mảnh vải, hai cỗ thân thể chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ, mồ hôi nhễ nhại.

Tại sao lần nào cũng vậy! Nếu biết trước, biết trước thì đã hỏi các thủ vệ, thái giám trong tẩm cung hôm nay có những ai! Khó trách, khó trách ai cũng đỏ mặt, thì ra... Bọn họ đã sớm biết. Xoay người đưa lưng về phía hai người trên giường, khuôn mặt Trịnh Châu Hiền từ lâu đã đỏ thành cua luộc, chỉ cần suy nghĩ lại thì nàng sớm muộn gì cũng phải cùng Lâm Duẫn Nhi làm loại chuyện đó, có cái gì đáng xấu hổi đâu? Nói cho cùng, lúc Lâm Duẫn Nhi và nàng làm chuyện đó, không phải cũng quang lỏa hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, Trịnh Châu Hiền đơn giản xoay người lại nhìn chằm chằm thân thể của Lâm Duẫn Nhi , không e dè hỏi: "Lâm Duẫn Nhi , ngươi rốt cuộc khi nào mới cưới ta? Hôm nay ta đã thành niên, ngươi lại chậm chạp không hề có động tác!" Rốt cuộc, viên đá làm tín vật đính ước ngươi xem nó là cái gì?!

"Ách... Châu Hiền nha đầu, ngươi xoay người lại trước đã, có được không? Vấn đề này sau này chúng ta bàn tiếp được không." Lâm Duẫn Nhi khó khăn duy trì tư thế, nhanh chóng đưa tay nhặt trung y lên che khuất thân thể của hai người. Vì sao, vì sao nàng cảm thấy Châu Hiền nha đầu không phải đến tìm nàng vì sinh thần của tiền hoàng hậu, mà là chính thất đến bắt gian trượng phu đang làm loạn cùng tiểu tam?! ! Ai, quả nhiên.... Đau đầu, cũng không biết phi lễ chớ nhìn sao!

"Phải không, ngươi mỗi lần đều nói bàn lại sau, nhưng đã bao lâu rồi, còn không chịu cho ta đáp án! Nếu như ngươi không thích ta, vậy thù ta đi là được! Hừ!" Nếu như Trịnh Châu Hiền không còn là tiểu la lị đơn thuần, vậy nàng nhất định sẽ càng biết lợi dụng biểu cảm khuôn mặt hơn cả Trịnh Tú Tinh . Giống như bây giờ, nàng rõ ràng hạ quyết tâm muốn trở thành người của Lâm Duẫn Nhi , nhưng vẫn giả vờ quật cường quay đầu, dáng vẻ khí phách muốn bỏ đi.

"Ta không phải không thích ngươi! Ta thích ngươi! Thật sự!" Lâm Duẫn Nhi cúi đầu liếc nhìn Kim Thái Nghiên đang hé miệng cười trộm, rất là bất đắc dĩ nhặt y phục lên, nhỏ giọng nói: "Còn không mau mặc vào..."

"Thích ta lại không chịu cưới ta, đây là đạo lý gì?! Ngươi biết rõ tâm ý của ta nhưng lại chần chừ không hề có động tác, trái lại tìm những nữ nhân khác." Trịnh Châu Hiền bĩu môi, lần này.... Nàng thật sự ủy khuất, khó chịu.

"Còn không mau đến an ủi nàng." Kim Thái Nghiên rộng lượng, trực tiếp đẩy Lâm Duẫn Nhi xuống giường, khiến nàng cứ như vậy quang lỏa đối mặt Trịnh Châu Hiền . Còn nàng thì ung dung quấn chăn bông đi đến trước ngăn tủ, từ nơi đó lấy ra một bộ cung bào đã chuẩn bị trước để lại Thượng Hoa Cung.

"Ai." Nữ nhân đều là sinh vật kỳ quái, tuy rằng nàng cũng rất kỳ quái.

Từ phía sau ôm lấy Trịnh Châu Hiền , y phục hơi lạnh khiến Lâm Duẫn Nhi không khỏi rùng mình một cái. Hai tay của nàng ôm lấy thắt lưng Trịnh Châu Hiền , nhẹ giọng nói: "Châu Hiền nha đầu của ta đã trưởng thành rồi."

"Nhưng ngươi không chịu cưới ta." Trịnh Châu Hiền ủy khuất nói, xoay người đem mặt vùi vào giữa ngực Lâm Duẫn Nhi . Lần đầu tiên được Lâm Duẫn Nhi ôm như vậy, trong lòng Trịnh Châu Hiền muốn bao nhiêu khẩn trương thì có bấy nhiêu khẩn trương. Thân thể của Lâm Duẫn Nhi thật là ấm áp, thật thơm mềm.

"Ai nói không cưới, nhưng chuyện như vậy từ từ sẽ đến, không phải sao? Ngươi xem, nếu như để những đại thần kia biết nữ hoàng và công chúa của Trịnh triều đều theo một người, chẳng phải sẽ bùng nổ hay sao? Cho nên, chúng ta không thể nóng lòng, ngươi nói có đúng không? Được rồi được rồi, hôm nay là sinh thần của tiền hoàng hậu, vậy đi, ta đến ngự Danh phòng làm một vài món, đợi Tú Nghiên làm xong quốc sự, chúng ta cùng đến mừng sinh thần mẫu hậu ngươi, thế nào?"

"Được. Nhưng, ngươi hôn ta một cái đi....hôn ta giống như hôn các tỷ tỷ!" Trịnh Châu Hiền ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, bĩu môi đợi Lâm Duẫn Nhi hôn nàng.

Tiểu nha đầu này, quả nhiên là càng ngày càng không thuần khiết rồi! Tuy từ đầu nàng đã chưa từng thuần khiết! Lâm Duẫn Nhi theo bản năng quay đầu nhìn Kim Thái Nghiên , chỉ thấy người ta dửng dưng ngồi trên ghế thảnh thơi uống trà, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua thân thể xích lỏa của Lâm Duẫn Nhi , tán thưởng nói: "Thật là đẹp mắt."

"Được rồi." Lâm Duẫn Nhi hít một hơi thật sâu, nhưng chỉ hôn nhẹ lên môi Trịnh Châu Hiền . Nhưng hôn môi như vậy quá mức bình thường, đâu thể làm Trịnh Châu Hiền thoả mãn? Nàng đã nói nàng muốn nụ hôn giống như các tỷ tỷ. Vì vậy, lúc đôi môi của Lâm Duẫn Nhi sắp rời đi, Trịnh Châu Hiền đột nhiên vươn đầu lưỡi, mượn khe hở giữa đôi môi Lâm Duẫn Nhi chui vào khoang miệng của nàng, trúc trắc trêu chọc nàng.

Vì vậy, nụ hôn đơn thuần bởi vì Trịnh Châu Hiền chủ động mà trở nên sâu sắc. Lâm Duẫn Nhi ôm nàng, trong mũi tràn ngập hương khí trên người Trịnh Châu Hiền làm cho nàng mê say. Nàng muốn nói tiểu nha đầu hiện tại càng ngày càng phóng túng, càng lúc càng lớn mật, lại lơ đãng rơi vào tay giặc, không ngừng tiến hành triền miên lưỡi hôn.

Thì ra, đây là nụ hôn Lâm Duẫn Nhi dành cho các tỷ tỷ, cảm giác.... Thật sự tốt đẹp. Rời khỏi vòng tay của Lâm Duẫn Nhi , Trịnh Châu Hiền lơ đãng lau nước bọt trên khóe môi khiến Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt. Đây có tính là dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên không! Cư nhiên, cư nhiên thật sự hôn sâu!

"Lâm Duẫn Nhi , sau này.... Ta muốn hôn môi như vậy." Trịnh Châu Hiền nói trắng ra, nàng sờ sờ khuôn mặt nóng đến dọa người, thật nhanh ném ra một câu: "Ta đi tìm hoàng tỷ, ngươi nhớ kỹ phải làm khoai tây chiên!" rồi chạy ra khỏi tẩm cung.

6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx