Chương 35: Sinh Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khinh thường của các nàng Lăng Giản tự nhiên là nhìn không thấy, nếu như nàng biết các nàng giờ phúc này đang phúc phỉ*, thì nhất định sẽ giơ cao hai tay lên phản bác: 'Ta lười chỗ nào a! Ta một thanh niên thế kỷ mới cần mẫn như vậy, ngủ sớm dậy sớm không nói, hơn nữa còn làm cho các ngươi bận tâm mệt nhọc!' đáng tiếc trong thực tế không có nếu như, Lăng Giản cũng không có đôi tai hiểu rõ nội tâm người khác. Nàng chỉ là một người bình thường, là một người bình thường vì không muốn người yêu suy nghĩ nhiều mà nhấn nút hands-free.*[ oán thầm; trong lòng thấy sai (ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng thấy sai)]'Cái kia, vậy nếu như ngươi tới, thì gọi điện trước cho ta.' Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hài hòng mơ hồ của Thiện Tuyết Nhu: 'Ngươi, lúc đó, ngươi một mình đến. . .Hay là, cùng người yêu của ngươi đến đây?'

'Cái này, đến lúc đó rồi hãy nói.' Lăng Giản tựa hồ cảm giác được thời gian các nàng nói chuyện cũng đủ dài rồi, có chút không chờ được nữa muốn cúp điện thoại: 'Cái kia, Thiện cô nương. . . Ta mới vừa mua biệt thự, chờ thu thập một lát rồi cùng Thanh Hàn các nàng đến đó ở. Như vậy đi, chờ ngươi có thời gian thì mời ngươi đến nhà uống café.''Vậy cũng tốt, chúng ta. . . chúng ta ngày kia gặp lại.''Bye.' Vừa cúp điện thoại xong, thì một cú điện khác lại ngay sau đó gọi đến. Đây là tình huống gì? Làm sao mà điện thoại cũng lại hỏng đây? Lăng Giản có chút thiếu kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn liền trực tiếp nhận điện thoại: 'Uy, ai a!''Ai mẹ? Không có không có. . . Ta không có quát ngài, ta cũng không giận gì. . .' nghe ra là thanh âm của mẹ mình, Lăng Giản nhanh chóng cười đồng thời mang theo một bộ dáng dấp con gái ngoan. Cùng lúc đó, Lam Thanh Hàn các nàng cũng đã dựng thẳng lỗ tai, muốn biết Lăng Giản cùng 'mẹ các nàng' nói cái gì.'Ta không có nói dối ngài a! Mấy ngày nay không có gì xảy ra cả. Đúng rồi mẹ, ta mua nhà mới rồi, ngươi thu thập một chút rồi ngày mai ta đến đón ngươi. Đúng vậy, ngươi cũng lớn tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện hưởng phúc.''Yên tâm đi, sẽ không để ngươi buồn chán. . .' Lăng Giản liếc mắt nhìn mấy nữ nhân đang ngồi trên sofa, không tự chủ được nuốt một ngụm: 'Tuyệt đối sẽ không buồn chán, người trong nhà. . . cũng khá nhiều.''Không có không có, chỗ của ta làm sao mà có nhiều người rảnh rỗi như vậy! Là đối tượng của ta. . . Không phải ngươi đã chấp nhận rồi sao? Ai nha! Con gái ngươi tìm đối tượng làm sao mà kém cho được! Mẹ, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, chờ ngày mai ta đón ngươi về nhà rồi hai mẹ con ta sẽ lại hảo hảo tâm sự. Ngươi trước tiên thu thập đi, ta khẳng định lập tức đón ngươi ngay. Ân, bye bye. . . Ai nha mẹ! Đã nói thích nữ nhân không phải là bệnh tâm lý, lại nói chúng ta đã định chung thân cả rồi! Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng đùng một cái lại thay đổi! Ngày mai gặp ngươi a!'Cúp điện thoại, Lăng Giản ngại ngùng chen vào chỗ trống giữa Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y, nhìn mấy túi quần áo bị các nàng để dưới đất, nói câu mà chả ai thèm để ý đến: 'Các cô nương! Dọn dẹp một chút, chúng ta hiện tại liền chuyển đến biệt thự!!!' ngoại trừ bao gối, drap và y vật cần phải đem theo thì những thứ khác trong biệt thự cũng có sẵn rồi.'Hừ!' mấy nữ nhân nghiêng đầu, khẽ hất lên, ngoại trừ cầm mấy túi quần áo trên mặt đất của các nàng ra, thì cũng không còn động tác khác.Được rồi, nàng liền biết sẽ có kết quả này rồi. Lăng Giản không nói gì đứng dậy, lén lút lườm một cái sau đó chân chó* nói: 'Nô tài biết tội, nô tài biết tội. Nếu không, trước tiên nô tài đưa các vị chủ tử về biệt thự nghỉ ngơi trước? Sau đó nô tài tự mình về thu dọn đồ đạc có được không?'*[ý chỉ nịnh nọt]'Vậy cũng tốt, có điều ngươi phải nhanh chóng trở về, cũng không cho cho phép giống như sáng nay, lâu như vậy mới về.' Lam Thanh Hàn nói.'Đương nhiên, đương nhiên, bất quá là thu dọn vài thứ thôi, sẽ không lâu đâu.''Ai! Lăng Giản, không thì trước tiên dạy bọn ta dùng điện thoại di động đi, nếu nhớ ngươi, thì cũng có thể gọi điện thoại cho ngươi đúng không?' Lam Nhược Y đề nghị, tuy nói thu thập đồ đạc rồi trở về cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vạn nhất trong khoảng thời gian này các nàng nhớ Lăng Giản thì sao? Cho dù không thể thấy được người, nhưng nghe thanh âm cũng tốt a!!!'Cái này dễ thôi, các ngươi thông minh như vậy, khẳng định vừa học sẽ biết ngay.' Cần dạy sẽ dạy, Lăng Giản tỉ mỉ vì các nàng nói làm thế nào để xem danh bạ điện thoại, làm sao chọn dãy số đó để thao tác một vài thứ đơn giản. Còn các thao tác khác, tỷ như lưu số điện thoại của người, Lăng Giản kiên quyết không dạy cho các nàng, miễn cho các nàng thời điểm không biết lại vô tình đưa đến bao nhiêu nam nhân, nữ nhân.Chỉ các nàng cách dùng điện thoại di động xong, Lăng Giản liền dặn các nàng nói nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải mang theo điện thoại. Còn sạc pin gì đó, Lăng Giản cũng cẩn thận làm mẫu cho các nàng. 'Đi thôi, chúng ta ra ngoài.' Đã sắp đến trưa, Lăng Giản dự định đưa các nàng đến biệt thự trước, thuận tiện mua một ít thức ăn trên đường, sau đó trở về thu dọn cái gian phòng loạn thất bát tao kia.Đi xuống lầu, Lăng Giản đến nhà hàng phía trước mua mấy món thanh đạm, sau khi gói lại với cơm thì mang các nàng lên xe đến nơi ở xa hoa của mình. Mở cửa vào biệt thự, mấy nữ nhân tựa như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên* mà Đông ngắm Tây nhìn, thậm chí không chờ Lăng Giản an bài liền bắt đầu chia phòng cho nhau, 'bận bịu' đến bất diệc nhạc hồ**.*[ý chỉ việc bị choáng ngợp bởi những thứ mới lạ, những thứ xa hoa xung quanh mình]**[vui quên trời quên đất, không còn biết trời đâu đất đâu]Nhìn các nàng cười nói đến mức không ngậm miệng lại được, khóe miệng Lăng Giản cũng giương lên. Nàng thích nhìn nhất, chính là các nàng hòa thuận ở chung với nhau như vậy; chính là ý cười không che giấu của các nàng; chính là các nàng chơi đùa náo loạn như hài đồng. Đứng trước gương trong phòng tắm, Lăng Giản hơi hơi sửa sang lại phần tóc buông xuống trước ngực mình, sau đó ra ngoài, đến lầu hai hướng các nàng mà hô: 'Ta đi về nhà trọ thu thập đồ đạc, các ngươi hảo hảo ở lại trong nhà, thức ăn đã để sẵn trên bàn, đói bụng thì nhớ ăn.''Biết rồi! Ngươi đi sớm về sớm, không nên kéo dài.' trên lầu truyền thanh âm của Lam Thanh Hàn, pha thêm căn dặn của Ôn Nhứ Yên các nàng: 'Lăng Giản, trên đường nhớ cẩn thận.''Biết rồi!' Lăng Giản hướng về cầu thang mà phất tay một cái, huýt sáo đi ra ngoài. Mới vừa đóng cửa lại, tiếng huýt sáo của Lăng Giản cũng không còn, nụ cười của nàng theo tâm tình lắng đọng mà biến mất. Thở dài, Lăng Giản nặng nề bước lên chiếc taxi đang chờ sẵn ở ngoài. Về nhà trọ, ngoại trừ thu thập những món đồ của nàng, còn phải thu dọn luôn thứ gì đó thuộc về Khương Lạc, rồi trả lại cho nàng.Có lẽ là do mấy nữ nhân vừa học được cách dùng điện thoại, chưa đầy 20' thì Lăng Giản đã nhận được điện thoại của các nàng. Nguyên bản mù mịt đã bị thay thế bởi thanh âm hưng phấn mừng rỡ, Lăng Giản cười cùng các nàng hàn huyên vài câu, sau đó đem tất cả đồ đạc của Khương Lạc thu thập hảo rồi bỏ vào trong túi.Cúp điện thoại, nàng đem những thứ cần đưa về biệt thự đóng lại thành một thùng giấy, kể cả quần áo bình thường nàng mặc cũng lấy đi. Nàng hiện tại có tiền, nhưng không có nghĩ là nàng có thể tùy tiện tiêu xài. Nhà trọ này có hồi ức ban đầu của nàng, cho nên tạm thời nàng không muốn trả lại căn phòng này. Giữ lại nó, chí ít cũng còn một nơi có thể cho nàng yên tĩnh vào thời điểm muốn ở một mình; càng quan trọng hơn là, những thứ đó nàng không có cách nào lập tức mang đi được, tính như vậy cũng không có gì là không thích hợp, hơn nữa tiền thuê năm nay cũng đã thanh toán xong rồi.Một lần nữa đem nhà trọ thu thập một hồi, Lăng Giản sờ qua từng thứ thuộc về Khương Lạc, kể cả bức ảnh chụp chung của các nàng. Lần này, nàng không rơi lệ, mà là bấm số điện thoại Khương Lạc. Thứ nhất là hỏi những thứ này nàng ấy còn cần hay không; thứ hai là muốn đem hơn 1000 đồng kia trả lại.Điện thoại thông, thanh âm Khương Lạc mang theo giọng mũi dày đặc. Bất quá chỉ mới hơn 1 ngày rưỡi mà thôi, sao thanh âm lại biến thành như thế?! Lăng Giản nghe thanh âm suy yếu của nàng mà nhíu mày, đem ý định ban đầu vứt sang một bên, hỏi: 'Ngươi làm sao vậy? Có phải là sinh bệnh không?Được đối phương khẳng định đáp án, quan tâm hầu như biến mất không còn của Lăng Giản lại lần nữa tuôn ra, nàng trách Khương Lạc không cẩn thận, lại mềm lòng dùng ngữ khí làm nũng nói với Khương Lạc. 'Sinh bệnh không thể không ăn gì, phải ăn một chút. . . Trong nhà có thuốc cảm không? Còn thuốc hạ sốt không?''Được rồi, ta hiện tại qua ngay. . .' cúp điện thoại, Lăng Giản nhìn những cái túi trên mặt đất mà cười trào phúng một cái. Lăng Giản a Lăng Giản, ngươi làm sao mà lại không có tiền đồ như thế? Nàng bất quá là cảm mạo mà thôi, lại không đành lòng đem đồ vật trả lại cho nàng ngay lúc này, là sợ nàng thương tâm sao? Lăng Giản, ngươi không thể như vậy, đây là lần cuối cùng! Ngươi đã xem nàng là bằng hữu bình thường, vì lẽ đó, không cần phải vượt qua giới tuyến chết tiệt của bằng hữu này!Lăng Giản ở trong lòng cảnh cáo chính mình. Nàng biết không thể xuất hiện trước nhà Khương Lạc, nhưng nàng vẫn xuất hiện, thậm chí mua thuốc cảm cùng thuốc hạ sốt, ngay cả nguyên liệu nấu cháo cũng mua lại đây, làm món cháo thịt nạc trứng muối Khương Lạc thích ăn nhất. Ngón tay dừng lại ở bên trên chuông cửa, trong lòng Lăng Giản một lần rồi lại một lần giãy giụa, cuối cùng quyết định chờ Khương Lạc hết sốt thì sẽ hỏi nàng cần những thứ đó hay không. Nếu như không cần, nàng liền đem những thứ đó. . . quên đi, liền như vậy mà bỏ trong nhà trọ đi. Dù sao, đó cũng là đoạn tình cảm làm cho nàng ghi lòng tạc dạ, là thời điểm tối yên bình của nàng, thời điểm một người một chỗ, nàng cũng sẽ nhớ đến. Chỉ là muốn nhớ đến một hồi ức sâu sắc mà mỹ hảo.Cuối cùng ấn xuống chuông cửa, Lăng Giản ở ngoài mấy phút rồi mới chờ được Khương Lạc kéo thân thể mệt mỏi ra mở cửa. Tựa hồ không nghĩ Lăng Giản sẽ đến nhanh như vậy, trong lòng Khương Lạc lần nữa dấy lên sự tự tin về chuyện quay trở lại với nhau. Nàng hướng về Lăng Giản giơ lên một nụ cười ôn nhu mà vô lực, cũng không quan tâm đến chuyện các nàng có còn đang ở ngoài cửa hay không, yếu đuối tiến vào trong lòng Lăng Giản, nũng nịu: 'Tiểu Giản, ngươi không đến thì ta sẽ chết đói mất!' nàng nghiêng đầu nhìn mấy túi nhựa Lăng Giản đang cầm, tay vẫn hoàn ở eo Lăng Giản: 'Làm cháo thịt nạc trứng muối cho ta sao? Tiểu Giản, đã hơn hai năm không ăn cháo ngươi nấu rồi!'Nghe tiếng nói nũng nịu mềm mại của Khương Lạc, cảm thụ thân thể thoáng có chút nóng của Khương Lạc. Trong nháy mắt như thế, Lăng Giản rằng nàng đã trở lại trước kia, lại nắm giữ hạnh phúc ấy. Chỉ là, chờ lúc đôi môi cảm nhận được mềm mại nóng bỏng, Lăng Giản đã nhanh chóng đẩy Khương Lạc hư nhược vì sinh bệnh ra. Ý thức nàng rất rõ ràng, chí ít hiện tại rất rõ. Bây giờ đã không còn là trước kia nữa, nàng cùng Khương Lạc đã không còn là người yêu, nàng có người yêu của nàng; mà Khương Lạc đồng dạng cũng có cuộc sống thuộc về nàng.Bị Lăng Giản đột ngột đẩy ra, Khương Lạc đứng không vững liền ngã trên mặt đất. Nàng bất khả tư nghị* nhìn Lăng Giản, nước mắt không lý do mà tuôn ra khỏi hốc mắt. Người sinh bệnh đều dị thường yếu đuối sao? Đại khái là vậy đi, bằng không Khương Lạc cũng sẽ không đứng dậy, chỉ chờ Lăng Giản đỡ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt