Chương 44: Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn mấy món sushi đưa đến, sau đó Lăng Giản lại gọi phục vụ đem đến một bình sake* rất nhạt. Đương nhiên, trải qua sự kiện 'một chén đã say' lần trước của Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản làm thế nào đi nữa cũng không để nàng uống rượu. Nàng rót nửa ly sake, lại gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, ngẩng đầu lên thì lại phát hiện Thiện Tuyết Nhu đang ngốc ngốc nhìn nàng, sashimi trong dĩa** không hề đụng đến.*[một loại rượu nhẹ truyền thống được nấu từ gạo và qua nhiều công đoạn lên men của người Nhật. Người Nhật thì gọi là nihonshu 日本酒. Rượu này rất thơm nha, uống nóng rất ngon, và rất nhẹ. Tuy nhiên nếu không quen uống rượu thì cũng say như thường. Ăn sushi rồi uống sake thì đúng bài rồi...]**[cái này ta cũng không chắc có phải là dĩa hay không, vì sushi hay sashimi ta hay ăn đều đựng trên cái khác, không phải cái dĩa, thôi nói đại vậy đi... Huhu tự nhiên edit đến đoạn này lại thèm quá, mà đại ca hông có rảnh để đi chung]'Ai? Ngươi nhìn ta làm gì? Ăn a! Sushi của nhà hàng này rất được! Ngươi muốn nếm thử một miếng không? Nha!' nói, Lăng Giản gắp miếng sushi cá ngừ đưa đến trước mặt Thiện Tuyết Nhu. Nói thật, ấn tượng bây giờ của nàng đối với Thiện Tuyết Nhu đã tốt hơn rất nhiều. Một là bởi vì Thiện Phương giúp đỡ nàng rất nhiều; thứ hai là hôm nay nghe phần phát thanh vườn trường của Thiện Tuyết Nhu xong, hình tượng đối với tật nói lắp khi nói chuyện và vẻ thần kinh tổng đỏ mặt cũng đã thay đổi không ít.

Lăng Giản vốn hy vọng Thiện Tuyết Nhu sẽ đỡ lấy miếng sushi nàng gắp, ai biết Thiện Tuyết Nhu của chúng ta khi nhìn thấy miếng sushi đang ở trong gang tấc thì đầu tiên là ngây ngốc, tiện đà mặt còn đỏ chót như say rượu nữa. Nàng đặc biệt ngại ngùng cúi đầu e thẹn nhìn Lăng Giản, thẳng đến khi đối phương không hiểu chuyện gì, thì lúc này mới chậm chạp đưa mặt đến gần, mở cái miệng nho nhỏ cắn miếng sushi Lăng Giản đang gắp. Cái kia động tác vừa ngượng ngùng lại vừa nhu nhã, cái kia tư thái e thẹn che miệng lại nhai thức ăn, cực giống bữa ăn đầu tiên cùng tình lang của thiên kim tiểu thư từ nhỏ sống trong khuê phòng.Ách. . . Lăng Giản nhất thời có một loại cảm giác bị thiên lôi trên trời đánh trúng, nàng gian nan nuốt xuống nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi đũa đã bị Thiện Tuyết Nhu dùng qua. Có lẽ là do tác động của tâm lý, nên Lăng Giản luôn cảm thấy đũa của nàng đã dính phải nước bọt của Thiện Tuyết Nhu, loại kia óng ánh trong suốt. . . Ách, Lăng Giản không muốn nghĩ thêm nữa, nàng yên lặng thu hồi đôi đũa, cúi đầu nhìn mấy miếng sushi bề ngoài đẹp đẽ kia, do dự muốn đổi đôi đũa khác.'Ân. . . Này sushi, này sushi thật sự rất ngon đây!' phát hiện Lăng Giản một mực lại phát ngốc nhìn sushi trong dĩa, Thiện Tuyết Nhu còn tưởng nàng có chỗ nào đó không thoải mái, ân cần nói: 'Lăng Giản, ngươi làm sao không ăn Vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?''A? Không có không có! Ăn sushi, ăn sushi! Ân, xác thực ăn thật ngon!' sợ bị Thiện Tuyết Nhu nhìn ra nàng 'ghét bỏ', cho nên Lăng Giản nhanh chóng nhét miếng sushi vào miệng.Thời điểm Lăng Giản gắp miếng sushi lên, mặt Thiện Tuyết Nhu lại bắt đầu đỏ không còn giới hạn nào để đỏ nữa. Nàng ngây ngốc nhìn đôi môi khép hờ và quai hàm cử động của Lăng Giản, lần đầu tiên trong cái đầu trong sáng xuất hiện hình ảnh tà ác. Nhìn thấy Lăng Giản ngậm đũa, Thiện Tuyết Nhu giống như nhớ lại ngày ấy mình bị Lăng Giản cưỡng hôn ở Thượng Thanh đạo quan. Khi đó, Lăng Giản ngủ nửa tỉnh nửa mê mang đến cho Thiện Tuyết Nhu, là tế nị; là ôn nhu; cũng tương tự mang theo bá đạo.'Lăng Giản. . .' Nhịp tim Thiện Tuyết Nhu lại bắt đầu tăng nhanh, hai tay nàng nắm chặt lại với nhau, tuy rằng trong lòng vẫn còn e sợ, nhưng không muốn lãng phí khoảng thời gian hai nàng ở riêng với nhau: 'Ta. . . Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. . .''Ân? Vấn đề gì? Vừa vặn ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi đây!''A? Ngươi cũng có, cũng có vấn đề muốn hỏi ta sao?' Thiện Tuyết Nhu nhìn dáng dấp thành thật của Lăng Giản, còn tưởng rằng nàng và mình hỏi cùng một vấn đề.Nếu đúng là như vậy, vậy còn không bằng để cho đối phương hỏi trước đi. Suy nghĩ một chút, Thiện Tuyết Nhu quyết định đem quyền chủ động trao cho Lăng Giản lần nữa, khẩu thị tâm phi nói: 'Cái kia, vậy ngươi hỏi trước đi. . . Ta, vấn đề của ta cũng không quá trọng yếu.''Nha, vậy ta nói trước vậy. Là như thế này, lần trước Thiện thúc thúc nói bằng hữu của ông sẽ giúp Thanh Hàn các nàng làm căn cước, ta muốn ngươi hỏi Thiện thúc thúc giùm ta xem đã làm xong hay chưa.''Hóa ra là như vậy a.' Đáy mắt Thiện Tuyết Nhu lóe lên một tia thất lạc, ủ rũ nói: 'Vậy để tối nay ta hỏi giúp ngươi, nếu như đã làm xong rồi, thì ta gọi ngươi đến lấy.''Hảo hảo hảo, vậy làm phiền ngươi. Đúng rồi, ngươi vừa nãy muốn hỏi vấn đề gì?''Không, không có vấn đề gì.' Thiện Tuyết Nhu né tránh, gò má lại bắt đầu đỏ lên. Hỏi gì đó thì cũng cần thời cơ và dũng khí, mà một khi thời cơ tốt nhất qua đi, dũng khí cũng sẽ biến mất theo. Giống như Thiện Tuyết Nhu vậy, thời điểm Lăng Giản mở miệng hỏi thì dũng khí của nàng đã chạy mất hình, làm sao mà còn hỏi lại lần nữa được chứ?!'Được rồi. . . Vậy khi nào ngươi có gì thì hỏi ta tiếp vậy.' Lăng Giản đối với Thiện Tuyết Nhu thỉnh thoảng 'phát tác đỏ mặt' đã không còn cảm thấy kinh ngạc, nàng dùng tay cầm miếng sushi cuối cùng trong dĩa lên ăn, rồi đứng dậy đi đến chỗ lão bản tính tiền. 'Đi thôi, ngươi còn có tiết phải không? Ta đưa ngươi về.''Ân, một lát nữa còn có hai tiết.' Thiện Tuyết Nhu gật đầu, thiếu tự nhiên đứng bên cạnh Lăng Giản. Nàng vốn không cao như Lăng Giản, hơn nữa Lăng Giản lại nghiện giày cao gót, từ khi trở về thế giới hiện đại đến nay đều mỗi ngày mang một đôi cao gót, làm cho thời điểm Thiện Tuyết Nhu nhìn Lăng Giản phải khẽ ngẩng đầu.Khoảng cách như vậy, chỉ sợ làm sao cũng không thể đạt đến đi. Nhìn gương mặt của Lăng Giản, đáy lòng Thiện Tuyết Nhu có một chút mất mát, nàng không phải là không muốn có được Lăng Giản, cũng không phải là không cần Lăng Giản cho nàng một đáp án. Chỉ là thiên tính của nàng đã như vậy rồi, từ nhỏ đến lớn nàng đều đem bảo vệ bản thân rất tốt, cho dù có người theo đuổi nàng, nàng cũng sẽ uyển chuyển từ chối đối phương, bởi vì nàng không hề có cảm giác. Vì lẽ đó mà cho đến bây giờ, nụ hôn đầu của nàng cũng được giữ lại, chớ nói chi là thân thể nàng.Chỉ là, thời điểm nàng nhận định nàng sẽ trao thứ quý giá nhất của mình cho người đàn ông của mình vào đêm tân hôn, thì Lăng Giản xuyên không qua đã dùng hành động bá đạo của mình mà hầu như giữ lấy hết thảy của nàng, nụ hôn đầu của nàng, cùng với thân thể của nàng. Vào lúc ấy, nàng có nghĩ đến việc đẩy Lăng Giản ra, cũng muốn từ chối nàng. Chỉ là sau mấy phút ngắn ngủi, thân thể của nàng lại bởi vì nụ hôn tinh tế của Lăng Giản mà phát sinh phản ứng. Cho dù kích hôn kết thúc, thì thân thể của nàng cũng dần nóng lên, mất khống chế bởi những âu yếm của đối phương. Nhưng mà, sau đó, thời điểm nàng đỏ bừng cả mặt ngồi bên giường Lăng Giản, thì Lăng Giản lại nói với người yêu của mình là 'nàng làm một giấc mộng. . .', làm cho nàng bị tổn thương sâu sắc. Tại sao có thể như vậy? Làm thì cũng đã làm rồi, nhưng lại cho rằng đó là giấc mơ thôi sao? Thậm chí ngay cả vai chính trong giấc mơ cũng đổi thành một trong những người yêu của nàng?!Nghiêng đầu nhìn Lăng Giản, Thiện Tuyết Nhu đột nhiên có một loại kích động muốn rơi lệ. Nàng không biết nàng bị làm sao, khi mà chỉ cần nhìn thấy Lăng Giản, thì trái tim của nàng liền nhảy loạn không quy luật, mặt nàng sẽ sung huyết đến khi hồng thấu, đầu óc của nàng, sẽ không ngừng chiếu lại tình cảnh giữa các nàng ở Thượng Thanh đạo quan. Ngón tay thon dài của Lăng Giản, nụ cười như có như không của Lăng Giản, còn có chân mày hơi nhíu lại khi nhắm mắt, còn có còn có, đôi môi mỏng đỏ tươi mà khêu gợi.'Thiện cô nương? Ngươi thật giống như thích nhìn chằm chằm vào ta?' cảm nhận được tầm mắt của Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản lúc này dừng bước. Nàng không hiểu, Thiện Tuyết Nhu rõ ràng có thể nói chuyện lưu loát, nhưng thời điểm đối mặt với nàng lại ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp. Hơn nữa, Lăng Giản luôn cảm thấy, nàng tựa hồ có lời gì muốn nói.'Không có, ta. . . Ta không có. . .' Thiện Tuyết Nhu cúi đầu phủ nhận.'Thiện cô nương, ngươi có phải là có chuyện muốn nói với ta không a? Hơn nữa, ta rất muốn biết. . . Tại sao mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều đỏ mặt vậy? Nói chuyện cũng lắp bắp.' phát hiện có băng ghế ở bên phải khi vừa bước vào cổng trường, Lăng Giản liền chỉ chỉ băng ghế không ai ngồi, ý nói ngồi xuống chút đi, ngồi xuống rồi nói tiếp.'Mức độ xanh hóa của người so ra tốt hơn nhiều so với Trung y học viện lúc trước ta học đây!' Lăng Giản cảm khái, thuận tiện vỗ vai Thiện Tuyết Nhu, cười nói: 'Được rồi, Thiện cô nương đến cùng là có lời gì muốn nói với ta đây?''Ta. . .' Thiện Tuyết Nhu muốn nói lại thôi, nàng xoay người quay mắt về phía gò má Lăng Giản, muốn tới gần mà lại không dám. Còn khí tức hương thảo mộc trên người Lăng Giản kia, lại là dày vò lớn nhất của Thiện Tuyết Nhu giờ khắc này. Không dám nhìn Lăng Giản, ánh mắt Thiện Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là lướt qua phong cảnh phía sau Lăng Giản: 'Ta không có gì muốn nói, thật sự. . . Không lừa ngươi.' Có lừa thì bất quá cũng chỉ là chính ta mà thôi.'Thật sự?! Ngươi xác định ngươi không có gì để nói với ta?' Lăng Giản đột nhiên tiện hề hề để sát mặt vào Thiện Tuyết Nhu, tư thế thường gặp nhất của hai người cùng ngồi ghế lại thăng cấp thành ám muội 'Lăng Giản muốn hôn Thiện Tuyết Nhu'.'Ta. . .' bị Lăng Giản tới gần đột ngột như thế, Thiện Tuyết Nhu liền hô hấp cũng đình trệ theo, thậm chí, nàng có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi của Lăng Giản. Quẫn bách, Thiện Tuyết Nhu mở miệng tìm đường hô hấp: 'Ta, Lăng Giản. . . Ngươi còn nhớ, thời điểm ở Thượng Thanh đạo quan ta và ngươi. . .'Lời còn chưa nói hết, cách đó không xa truyền đến một thanh âm của nữ đánh gãy câu hỏi của Thiện Tuyết Nhu, người này hiểu lầm quan hệ của các nàng: 'Tuyết Nhu, các ngươi. . . Ta nói, Thiện Tuyết Nhu ta rốt cuộc biết tại sao ngươi đến bây giờ cũng không có bạn trai, nguyên lai ngươi đã có bạn gái a! Thiện Tuyết Nhu a Thiện Tuyết Nhu! Ta về phòng trước, tan học phải nhớ kể cho ta nghe chuyện tình cảm với vị mỹ nữ này nha!!!' nói xong, một bách hợp nữ trên danh nghĩa là hảo bằng hữu của Thiện Tuyết Nhu liền biến mất trước mặt hai người còn đang mờ mịt.'Ai!' phát hiện hảo hữu đã chạy xa rồi, Thiện Tuyết Nhu mới dở khóc dở cười ngồi lại trên ghế, đỏ mặt nói: 'Xin lỗi a, vừa nãy là đồng học của ta. Nàng. . . Nàng cho rằng ta cùng ngươi. . .''Đã cho rằng ta cùng ngươi là tình nhân? Cho là khi nãy ta muốn hôn ngươi?' Lăng Giản ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, Thiện Tuyết Nhu đồng học cũng thật là, hiếm có vô cùng.'Ta. . . Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng, ta. . . Ta sẽ giải thích.' Thiện Tuyết Nhu nhỏ giọng nói, kỳ thực. . . Nàng không muốn giải thích, nàng là thật sự không muốn giải thích a!!!!'Thanh giả tự thanh, đừng khẩn trương.' Lăng Giản cười vỗ vỗ vai nàng, đứng dậy nói rằng: 'Ngươi còn phải học, ta về trước, các nàng còn đang chờ ta ở nhà.''Cái kia, vậy cũng được. Tối nay ta về liền hỏi phụ thân xem đã làm căn cước cho các nàng xong chưa, nếu xong rồi ta liền gọi điện cho ngươi.''Hảo hảo hảo, đã làm phiền ngươi, có thời gian đến nhà ta một chút. Bye.' Lăng Giản hướng Thiện Tuyết Nhu vẫy vẫy tay, mang theo sushi đã đóng gói đến chỗ nàng đỗ xe. Nàng vốn là định tiễn Thiện Tuyết Nhu đến lớp, nhưng ai lại có thể tưởng vừa nãy một hành động vô ý cũng làm cho đồng học của nàng hiểu lầm? Hồi tưởng lại vấn đề Thiện Tuyết Nhu hỏi, Lăng Giản gãi đầu không rõ vì sao: Thượng Thanh đạo quan? Các nàng ở Thượng Thanh đạo quan gặp gỡ là không sai a! Này còn có gì nữa đây? Lẽ nào có chuyện lạ xảy ra giữa các nàng? Kỳ quái.'Ta đã về!' mở cửa vào nhà, một luồng hương vị trứng gà làm cho Lăng Giản không khỏi nhíu mày. Nàng mang sushi đem vào nhà ăn, lập tức bị mấy món ăn bày ở trên bàn phóng sét: Trứng chiên hành, trứng chiên cà tím, trứng chiên hành tây, trứng chiên mộc nhĩ, ở giữa, còn có một tô trứng gà luộc!!!Trời ạ, đây là cái tình huống gì? Mở đại hội trứng gà sao? Tại sao tất cả đều là trứng gà vậy? Lăng Giản khóe miệng co giật, đây là. . . Đây là muốn đem trứng gà nàng mua về dùng hết một lần sao? Xoay người, mấy nữ nhân vây quanh Nam mụ từ trong bếp đi ra, mỗi người tay còn bưng, được rồi. . . Bưng một bát cơm rang trứng. Trong miệng lại lẩm bẩm: 'Mẹ, Lăng Giản thật sự thích ăn trứng như vậy sao? Vì sao nàng không nói cho chúng ta biết?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt