Chương 48: Xả Trảo *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Ngọc Linh Lung châm chọc như thế, Lăng Giản không những không tức giận, trái lại còn cảm thấy một phần trống trải trong lòng trở nên phong phú hơn. Chỉ là, Lăng Giản không thể nào cũng châm chọc, xem thường như thế được, cho nên nàng chỉ tức giận trừng mắt Ngọc Linh Lung một chút, sau đó nhếch mép, đáp lễ nói: 'Thiết, xe của ta là do tự ta mua, không phải ai cho cả. Hơn nữa, ngươi không biết chuyện thì đừng có nói nhảm, ta với Khương Lạc đã không còn liên quan gì nữa. Đã nhiều năm như vậy, miệng ngươi cũng không thể tích chút đức nào cho bản thân sao?'

'Lăng Giản, ta còn thực sự nhìn không ra ngươi có thể ly khai Khương Lạc người ta à nha.' Nghe Lăng Giản nói thế, trong đáy mắt Ngọc Linh Lung có chút vui vẻ, nhưng lập tức bị chiếc nhẫn của nàng hòa tan. Nàng tự tiếu phi tiếu nhìn Lăng Giản, tiêu sái khóa lại xe, nói: 'Không thấy được người như ngươi cũng có thể kết hôn, đoán chừng là lấy một kẻ giàu có, không cần biết có yêu hay không đi.''Uy! Ngươi xong chưa?' Lăng Giản không thích bị người khác nói nàng cặp kè với kẻ giàu, nàng hướng về phía Ngọc Linh Lung quăng vài cái khinh thường, bất mãn lầm bầm: 'Thật là, cũng không còn học đại học nữa rồi, tại sao vẫn động một chút là sống mái với ta, chọc người trêu người vậy chứ!''Hảo hảo, ta không nói nữa được rồi chứ gì? Đi thôi, đại chủ trì y sư, chúng ta lát nữa gặp lại nha!' ở bãi đậu xe hiện tại cũng chỉ có hai người, cho dù tiếng nói thầm của Lăng Giản có nhỏ đi nữa, thì Ngọc Linh Lung cũng có thể nghe rõ nội dung. Không muốn chọc giận Lăng Giản, Ngọc Linh Lung thẳng thắn đi trước một bước, ngược lại nàng làm cùng phòng với Lăng Giản, sau này. . . Còn nhiều thời gian. . .'Thiết!' Lăng Giản hướng về bóng lưng của Ngọc Linh Lung mà trừng lớn hai mắt, nàng đúng là không có tiền đồ, mỗi lần đấu võ mồm với Ngọc Linh Lung đều sẽ bị ức hiếp đến vô lực cãi lại. Nguyên tưởng rằng qua lâu như vậy nàng cũng đã có thêm chút năng lực, nhưng mà đối với Ngọc Linh Lung, vẫn là sợ sệt như trước, cho nên khi vừa mở miệng đã biết chắc mình sẽ thua.Cầm áo khoác trắng trong tay, Lăng Giản chậm chạp tiến đến căn phòng mình làm việc. Kỳ thực nàng không muốn đi vào, cũng không phải bởi vì ở đó có hồng thủy mãnh thú* gì, mà là bởi vì Ngọc Linh Lung lại có thể khi dễ nàng, làm cho Lăng Giản bất chợt lâm vào một loại kích động muốn bỏ việc. Tiến vào, Ngọc Linh Lung đang đứng ở cửa sổ, không biết mắt nhìn về cái gì, trong tay nàng đồng dạng cũng cầm áo khoác, áo sơmi bó sát người nàng đang mặc làm cho dáng người lồi lõm nhất định của nàng hiển hiện.*[con mãnh thú và dòng nước lũ; nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm)]Nhìn bóng lưng của nàng, Lăng Giản nhất thời nổi lên ý muốn khiêu khích. Nàng mặc áo khoác vào sau đó ngồi vào chỗ của mình, ngoài cười trong không cười hướng về phía Ngọc Linh Lung nói: 'Chà chà, mặc quần áo chật như vậy cũng không sợ làm cho bộ ngực bị bóp nghẹt hay sao!''A, thì sao nào? Ngực này của ta có bị bóp nghẹt cũng là do nó phi thường no đủ, chứ nào giống đồi núi bình nguyên* của ngươi kia, cho dù có mặc đồ ôm đến cỡ nào cũng không bị gì đâu.' Ngọc Linh Lung đáp lễ, phản ứng của nàng rất nhanh, cho dù không quay đầu lại cũng có thể làm cho Lăng Giản không còn lời gì để nói.*[Ý nói bạn Giản lép... Hờ hờ... Chắc cup A]'Ngươi!' ta ghét bị người khác gọi là đồi núi bình nguyên nhất! Lăng Giản cúi đầu nhìn ngực nàng một chút, làm sao mà nhỏ như nàng ấy nói được chứ, rõ ràng là kích thước vừa đủ a. Chẳng giống như người nào đó. . . Lăng Giản lần thứ hai dựa vào ghế, gác chân lên, không chậm không nhanh nói rằng: 'Coi như ta là đồi núi bình nguyên đi, thì nhìn cũng đẹp hơn bộ ngực giống tiểu bò sữa kia của ngươi! Ai, tiểu bò sữa. . . Vì phúc lợi của nhân loại a!''Ha ha. . .' rất ít khi có từ hình dung 'độc ác' như thế từ miệng Lăng Giản thoát ra, Ngọc Linh Lung không những không giận, trái lại còn vừa xoay người lại vừa cười. Nụ cười nhu mị như vậy, nhưng xem ở trong mắt Lăng Giản lại có chút nguy hiểm. Áo khoác trong tay bị ném lên bàn, hai tay Ngọc Linh Lung đặt trên nút áo sơmi, lắc nhẹ vòng eo đi đến phía trước. Cứ mỗi khi đi được hai bước, thì nàng sẽ chậm rãi tháo nút áo ra. Cái kia cử chỉ tràn ngập mê hoặc, mãi cho đến khi đi đến trước mặt Lăng Giản cũng không hề suy yếu.'Uy uy uy, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? Uy, ta nhắc nhở ngươi a! Ngươi chớ làm loạn. . .' Lăng Giản nơi nào gặp được tư thái đẹp đẽ của Ngọc Linh Lung như vậy, nàng theo bản năng co lại trên ghế, nhắm chặt mắt không dám nhìn vào xương quai xanh đang hiện ra của Ngọc Linh Lung.'Nói ta là tiểu bò sữa đúng không? Xem ra ngươi là muốn uống sữa tươi đây! Đến đây, tỷ hôm nay liền mở rộng tấm lòng, cho ngươi uống hết.' Ngọc Linh Lung cười quyến rũ, nàng nhấc chân, dang chân qua khỏi hai đùi Lăng Giản, sau đó nghiêng đến trước mặt Lăng Giản, để cho mặt của nàng trực tiếp bị bao vây bởi bộ ngực đang mặc bra đen: 'Làm sao vậy? Không phải muốn uống sữa tươi sao? Nhắm mắt lại làm gì a! Đến đây, tỷ hôm nay tâm tình tốt, cho ngươi ăn no cũng không thành vấn đề a.'Bá. Không phải bởi vì Ngọc Linh Lung đến quá gần hay là bởi vì nàng nói chuyện quá mức ám muội, nói chung, ngăn ngắn mấy giây qua đi, mặt Lăng Giản lập tức đỏ đến mang tai. Nàng nghiêng đầu, nỗ lực đẩy Ngọc Linh Lung ra, lại sợ hai tay chạm sai chỗ, không thể làm gì khác hơn là nắm chặt hai tay lại với nhau: 'Ngọc Linh Lung ngươi. . . Ta cầu ngươi cài lại nút áo, có được không? Ta chọc giận ngươi chỗ nào, hay là đắc tội thế nào, cần gì phải làm như thế chứ?!' còn xưng tỷ nữa chứ! Rõ ràng là cùng tuổi, tỷ cái mao chứ tỷ!!!'Làm sao vậy? Không phải nói bộ ngực này của tỷ là của bò sữa sao? Không uống sữa à?' Hai tay Ngọc Linh Lung vuốt ve mặt Lăng Giản, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, ôn nhu như thâm tình của ái nhân.Chỉ là Ngọc Linh Lung cũng không để Lăng Giản hưởng hụ thâm tình được bao nhiêu, sau khi nàng chậm rãi mở mắt, Ngọc Linh Lung đột nhiên nắm lấy hai gò má của nàng, kéo ra, nhéo đến khi mặt Lăng Giản bắt đầu đỏ cả lên, hét ầm lên: 'Ai ai ai! Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung. . . Đây là mặt của ta a, không phải là cái mông. . . Ngươi buông tay, ngươi buông tay được không? Ai! Ngươi mà không buông tay thì ta kéo dây áo lót của ngươi đó!''Kéo đi a! Có bản lĩnh ngươi liền kéo đi! Ai sợ ai, ta thấy ngươi là thật muốn uống sữa nha. . . A! Lăng Giản ngươi tên vương bát đản này!' vừa dứt lời, chỉ thấy Ngọc Linh Lung mặt vừa giận vừa thẹn che ngực nàng lại, dùng tốc độ nhanh nhất lùi về bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lăng Giản, lần nữa chỉnh sửa lại áo lót. Nàng không nghĩ tới, Lăng Giản thật sự kéo rớt dây áo lót của nàng. Chết tiệt! Mấy năm không gặp, cư nhiên không còn bị bắt nạt nữa! Còn, còn học tuyệt kỹ của sắc lang!!!Ách. . . Bên kia Ngọc Linh Lung càng đang chỉnh sửa quần áo, bên này Lăng Giản lại vô động vô trung* ngồi ở trên ghế phát ngốc. Vừa nãy nàng nhìn thấy cái gì vậy? Tựa hồ, tựa hồ có hai phần thịt trắng trẻo nhảy ra khỏi cái bra màu đen, hơn nữa. . . Nàng tựa hồ nhìn thấy hai điểm hơi hồng phấn kia, màu sắc. . . Thật là đẹp a! Đã lớn như vậy rồi, nơi đó lại còn có cái màu đó. . . Cái kia, nơi đó đây! Ai! Lăng Giản gõ gõ cái đâu bộc phát tà niệm của nàng, làm gì vậy chứ! Không có chuyện gì lại nghĩ đến nơi đó của người ta có hình dạng như thế nào làm gì chứ! Thật là, nếu muốn thì cũng có mấy nữ nhân của nàng rồi đó!*[thờ ơ; ơ hờ; làm thinh; không chút động lòng; không chút cảm động]Quay đầu, Lăng Giản phát hiện Ngọc Linh Lung đang khoanh hai tay, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc. Nàng không chỉ chỉnh trang xong rồi, thậm chí ngay cả áo bác sĩ cũng mặc lên rồi. Sinh khí rồi sao? Lăng Giản đứng dậy đi đến phía sau Ngọc Linh Lung, nàng không thích nhìn bóng lưng như thế, rõ ràng là im lặng đứng ở nơi đó, lại có vẻ tịch liêu cực điểm, làm cho người khác nhìn thấy phải đau lòng.'Uy, ngươi sinh khí sao?' Lăng Giản cẩn thận từng li từng tí một hỏi, nhưng trong lòng lại có chút ý tứ cười trên nỗi đau của người khác. Hảo a! Rốt cuộc cũng thắng được một lần, xem ra khi khác bị bắt nạt nữa thì phải sử dụng tuyệt kỹ bậc này!'Dựa vào ngươi? Làm ta sinh khí được sao? Ngươi cũng đề cao bản thân quá rồi! Đại chủ trì y sư, đang giờ làm việc. . . cảm phiền không nên nhàn ngôn toái ngữ* với đồng nghiệp của ngươi.' Ngọc Linh Lung xoay người, nhàn nhạt nhìn vào mắt Lăng Giản, trên mặt còn lưu lại vài mạt đỏ ửng, mãi đến khi bệnh nhân đến, gương mặt đỏ lên vì thẹn và giận mới coi như biến mất.*[nói linh tinh]Lăng Giản từ trước đến giờ đều không đoán ra tính khí của Ngọc Linh Lung, cũng không muốn hiểu thấu. Vì lẽ đó cho nên sau khi Ngọc Linh Lung nói lời nước đôi như thế, Lăng Giản cũng không nói chuyện với nàng, ngồi ở vị trí của mình chờ bệnh nhân đến.Có hai đại mỹ nhân cùng làm một phòng, rất nhiều nam bệnh nhân tận lực đến khám nội khoa, chạy đến để mỹ nữ bắt mạch. Mãi đến khi được yêu cầu chuyển khoa, bọn hô mới chậm chạp rời đi. Cả buổi trưa, Lăng Giản cùng Ngọc Linh Lung bị người trong phòng khám làm cho đầu óc choáng vạng. Người đến người đi, mỗi khi Lăng Giản bình thản xem mạch cho một bệnh nhân nào đó, thì nàng tổng có thể cảm thấy có một ánh mắt của người nào đó đang dừng trên người nàng. Đương nhiên, trong phòng nhiều người như vậy, người ném ánh mắt cho nàng cũng không kể hết. Có điều đạo ánh mắt kia rất lạ, cũng không phải là loại làm cho Lăng Giản căm ghét, mà là loại cảm động khi được bảo hộ, được quan tâm, quen thuộc lại không quen, mạc danh lại hữu danh*.*[chỗ này nguyên văn Hán Việt là: mạc danh hựu bất mạc danh. Mạc danh có nghĩa là không tên, trong cụm 'mạc danh kì diệu' cũng là nó. Còn bất mạc danh là không mạc danh. Cho nên ta edit là mạc danh lại hữu danh]Là ai đây? Lăng Giản theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Ngọc Linh Lung đang ngồi trước mặt. Vào giờ phút này, Ngọc Linh Lung đang dùng tư thế đồng dạng nhìn Lăng Giản, bốn mắt chạm nhau, Lăng Giản mất hứng, bại trận đưa mắt dời sang chỗ khác. Cũng không phải là nàng cố ý né tránh, mà là nàng đọc không hiểu một số thứ thâm sâu trong con ngươi của đối phương. Nàng cảm thấy, Ngọc Linh Lung chính là người hữu ý vô ý nhìn nàng, nhưng mà nàng cũng cảm thấy, sự tồn tại của ánh mắt kia, có thể chỉ là ảo giác mà thôi.Sắp đến trưa, bệnh nhân đến cũng càng lúc càng ít. Trung y viện vốn là bệnh viện trung đẳng của thành B, bất luận là danh tiếng hay là phương tiện kỹ thuật cũng không sánh bằng bệnh viện trung tâm, rất nhiều bệnh nhân tình nguyện ngồi xe lăn, đi đường xa cũng muốn đến đó xem bệnh.'Thật đói!' bệnh nhân cuối cùng rời đi, Lăng Giản rốt cuộc cũng được thả lỏng, nàng xoay người. Ngáp một cái vô lực sau đó nằm nhoài lên bàn, ôm bụng không cho nó phát sinh tiếng kêu ùng ục nữa. Đột nhiên, một cái hộp cứng ngắc nhỏ nhỏ đụng vào đầu Lăng Giản, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là một hộp bánh bao bì tinh mỹ, hơn nữa còn là vị cam nàng thích nhất.'Hiện tại đói bụng, khi đến trưa phỏng chừng phải đem ngươi vào phòng cấp cứu nhét đồ ăn vào, đồ con heo.'Đối diện truyền đến thanh âm không hề có chút cảm xúc gì của Ngọc Linh Lung, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lăng Giản, trực tiếp ném ra câu tiếp theo: 'Ta đi vệ sinh' sau đó rời khỏi phòng.'Hừ, miệng độc ác như vậy, không sợ té ở trong nhà vệ sinh sao!' Lăng Giản bĩu môi, không chút khách khí mở hộp bánh ra, cứ một cái rồi lại một cái đưa bánh vào trong miệng. Trong đầu tưởng tượng dáng vẻ khi Ngọc Linh Lung trở ra thấy hộp bánh đã trống không, nhất định sẽ tức chết đi! A ha ha ha, ăn! Ta ăn! Ta sẽ không chừa lại cho ngươi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt