Chương 63: Triền Miên Tranh Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy trốn trở về phòng mình, mồ hôi trên trán Lăng Giản vẫn chậm rãi rơi xuống. Đại khái là do ở phòng tắm hơi quá lâu, Lăng Giản tùy tiện ném khăn tắm đi, trực tiếp đổ xuống chiếc giường lớn mềm mại, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Hồi tưởng lại xúc cảm nóng bỏng mãnh liệt ban nãy vẫn chưa được giải tỏa, Lăng Giản chỉ cảm thấy bụng mình nóng ran lên, ngay cả môi cũng trở nên khô khốc.

Cơ thể Ngọc Linh Lung thật mê người, thật sự rất mê người. Bất luận là xúc cảm lúc vuốt ve, hay là sự trơn mịn khi hôn, ngay cả thanh âm của nàng ấy cũng trầm bổng vô hạn. Một người phụ nữ như thế cơ hồ là khao khát xa vời bao nhiêu của cánh đàn ông? Một người phụ nữ như thế thì sẽ có thời khắc nào khiến người ta không thần hồn điên đảo?Có tiếng mở cửa, Lăng Giản miễn cưỡng mở nửa đôi mắt ra nhìn về hướng ấy, sau đó trợn to hai mắt bật dậy từ trên giường, chỉ chỉ Ngọc Linh Lung đang quấn khăn tắm cả nửa ngày mới nói ra một câu: 'Ngươi... ngươi... ngươi...! Ngươi... Ngươi đừng nói với ta là ngươi chỉ có quấn khăn đi về thôi đó?''Thì sao? Chẳng lẽ muốn ta khỏa thân đi về sao?' Ngọc Linh Lung trả lời như chuyện đương nhiên, nàng không thèm để ý chút nào kéo khăn tắm xuống, vừa vuốt tóc vừa ngồi xuống mép giường, chậm chạp trêu đùa cơ thể Lăng Giản, thỉnh thoảng kéo cái áo sơ-mi Lăng Giản đang mặc trên người.'Rốt cuộc ngươi có hiểu không vậy? Ngươi cứ quấn mỗi khăn tắm đi về như vậy thì người trong khách sạn nhìn thấy đùi của ngươi hết thì sao? Còn có vai của ngươi nữa. . . Nơi đó cũng bị người ta nhìn thấy!!!' Nghĩ đến những gã đàn ông trong khách sạn dùng ánh mắt thô bỉ thưởng thức cơ thể của Ngọc Linh Lung, hô hấp Lăng Giản cũng trở nên không còn tiết tấu.'Nơi đó sao? Ta nói, ngươi thật là xấu xa nha! Ta quấn khăn tắm nhưng trừ bả vai ra thì còn lộ chỗ nào nữa? Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ngươi trốn quá nhanh, ta quấn khăn tắm về không phải là muốn tiếp xúc mãnh liệt với ngươi lần nữa sao?' Ngọc Linh Lung mị hoặc cười nói, nàng tiến lên ngồi ở trên đùi Lăng Giản, hai tay dọc theo người nàng đẩy chiếc áo sơ-mi của Lăng Giản lên đến cổ, chỉ chờ nàng hơi nâng thân thể lên thì sẽ chiếc áo này ra.Bị nàng ta cố tình nhắc nhở như thế, ánh mắt Lăng Giản theo bản năng dừng ở vết hôn trên cổ Ngọc Linh Lung. Dục vọng trong xương tủy lại bắt đầu rục rịch, Lăng Giản chật vật nuốt nước bọt, ánh mắt không cách nào rời khỏi cơ thể uyển chuyển của đối phương. Nữ nhân quá mức mê người chưa chắc là chuyện tốt! Lăng Giản cứng ngắc quay đầu sang một bên, nhắm mắt lại ép mình nghĩ đến chuyện khác.'Sao vậy? Lại bắt đầu giả vờ câm điếc rồi? Lăng Giản, ngươi không có mất trí nhớ, ta cũng không có chứng mau quên. Lời ban nãy ta nói ngươi đã đáp ứng. Cho nên đừng bày ra vẻ mặt dè dặt kia với ta, yêu quá lâu cũng thật mệt, có thể kiên trì đến bây giờ, cũng không phải là do mị lực của ngươi lớn, chẳng qua là bởi vì... ta yêu ngươi mà thôi.' Nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lăng Giản, Ngọc Linh Lung cúi người kéo nàng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất cởi ra chiếc áo sơ-mi cản trở trên người Lăng Giản.'Ngọc Linh Lung ngươi...!' quần áo bị cởi ra, Lăng Giản gần như chết lặng nhìn Ngọc Linh Lung. Rõ ràng là nàng muốn ôm nữ nhân khiến người ta đau lòng này vào trong ngực. Nhưng mà nàng ta lại thay đổi quá nhanh, một giây trước còn khiến người ta thương tiếc, một giây sau đã ưu việt cởi bỏ quần áo của Lăng Giản. Rốt cuộc là người này thay đổi quá nhanh, hay là ở trước mặt Lăng Giản chỉ có cách này mới che giấu đi sự yếu đuối của mình.'Ta biết, lúc nãy ở trong chỗ xông hơi ngươi cũng muốn lắm phải không? Nếu như ngươi muốn vậy thì để ta hầu hạ ngươi cho tốt trước đã! Dù sao, ta cũng không phủ nhận, ta có nhiều dục vọng dành cho ngươi nhiều hơn ngươi dành cho ta đây!' Ngọc Linh Lung thản nhiên nói, nàng dùng tay ma sát chiếc quần lót chưa được cởi ra, một tay khác thì dùng sức hơi đẩy ngã Lăng Giản xuống giường.Ánh mắt quyến rũ như tơ, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra trên chiếc giường lớn mềm mại này, khí huyết của Ngọc Linh Lung cũng sắp sôi trào. Trong đầu không ngừng nhớ lại những hình ảnh trong các video đã xem, cúi người quỳ xuống bên người Lăng Giản, Ngọc Linh Lung cúi đầu ngậm lấy bờ môi khô khốc của đối phương. Thế này mà không thêm chút trơn ướt thì làm sao được đây? Nghĩ như thế xong Ngọc Linh Lung bắt đầu dùng đầu lưỡi của mình phác họa vành môi Lăng Giản, thừa lúc đôi môi Lăng Giản khẽ mở đã tiến vào trong ấy cướp đoạt hết thảy.'Ngọc Linh Lung. . .' Sau khi hôn xong, mệt mỏi trong đáy mắt Lăng Giản dần dần tan ra, thay vào đó là ánh mắt nửa ôn nhu nửa mê ly. Nàng không biết Ngọc Linh Lung luôn xuất bất kỳ ý sẽ làm gì tiếp theo, nàng chỉ còn biết mở đôi mắt mông lung của mình ra, nhìn bàn tay Ngọc Linh Lung đang vuốt ve cơ thể mình, cũng nhìn nàng xoay người đưa lưng về phía mình, cúi người nâng hai chân mình lên, cũng không hề phí sức kéo xuống vật cản trở còn lại duy nhất trên người mình.Động tác này nếu như ai đã xem qua những phim người lớn đều sẽ biết, loại này có thể khiến cho cả hai người cùng đạt được khoái cảm nhưng rất ít được các cặp tình nhân sử dụng, chính là tư thế lúc này của Ngọc Linh Lung và Lăng Giản – thế 69. Dĩ nhiên là do Ngọc Linh Lung từ đầu đến giờ cũng đều quỳ bên người Lăng Giản, cho nên 69 này cũng không giống như bình thường. Chẳng qua là, khi Ngọc Linh Lung tự cho là nàng phải làm cho Lăng Giản nằm dưới người mình, thời điểm đối phương ngượng ngùng mở ra nửa cánh hoa, Lăng Giản cố nén khoái cảm kéo đến, nâng người kéo hai chân Ngọc Linh Lung, khiến mình chỉ cần ngẩng đầu là có thể chạm vào vùng nhạy cảm của đối phương.'Ưmm.. aaa!' khu vực cực kỳ nhạy cảm bị đầu lưỡi trơn nhẵn chạm vào, thân thể Ngọc Linh Lung chưa từng được đối đã như vậy khẽ run lên, chất dịch chậm rãi chảy ra từ giữa hai chân, nàng ngửa đầu khép hờ hai mắt, hô hấp phá lệ dồn dập: 'Tên khốn kiếp Lăng Giản nhà ngươi! Không thể... Đừng có khiến ta . . . Ưmm aaa! Ta ra đâyyy!'Thân thể Ngọc Linh Lung quá mức nhạy cảm, đây là điều Lăng Giản không hề nghĩ tới. Nàng chỉ biết là phần đùi Ngọc Linh Lung quá mức mê hoặc, khiến người hận không thể nuốt nàng ta vào người. Đôi tay vuốt ve phần thịt nơi ấy, hô hấp Lăng Giản cực kỳ nóng bỏng. Nàng thừa nhận nàng đã ướt, được Ngọc Linh Lung đối đãi không chút trình tự nào, được hưởng thụ những nụ hôn nhỏ vụn như thưởng thức châu báu của Ngọc Linh Lung, nàng làm sao mà không có cảm giác cho được? Nhưng mà ngẩng đầu mãi cũng thật mệt! Đột nhiên Lăng Giản cong môi, trở mình đặt Ngọc Linh Lung nằm xuống giường lớn, hoàn toàn đổi thành vị trí ban đầu của các nàng.'Ngọc Linh Lung, ta khốn kiếp vậy đấy! Loại người như ta không khốn kiếp thì là gì đây? Có bản lãnh thì ngươi cũng khiến ta ra đi!' Lăng Giản khiêu khích nói, hừ! Làm như lão nương đây là thụ vậy! Lần đầu tiên đã bị áp thì sau này làm sao còn trở người được nữa!!!'Đừng tưởng rằng... đừng tưởng rằng lúc đi học ngươi mạnh mẽ hơn ta thì mãi mãi mạnh như vậy đi! Ngươi. . . Ưư. . . Ngươi có bản lãnh thì đừng có nhổm cao lên đi! Để khỏi... aaaaa... để tránh chuyện chỉ ba phút là đã ra đi!!!' lúc nói những lời này, thân thể Lăng Giản đã xụi lơ dưới người Lăng Giản. Vị trí hiện tại của các nàng đã thay đổi, Ngọc Linh Lung còn muốn 'hầu hạ' Lăng Giản đã là chuyện không thể. Nhưng mà vừa rồi đã kiêu ngạo như vậy, hiện tại làm sao m2 nhượng bộ được?! Huống chi Ngọc Linh Lung nàng từ trước đến giờ không phải là người hay nhượng bộ!!!Ngẩng đầu quá mỏi, vươn đầu lưỡi cũng không thể tiến vào chỗ sâu. Vô lực nằm ở trên giường, Ngọc Linh Lung thật sự bị Lăng Giản 'giày vò' đến kiệt sức, dưới tình hình vô kế khả thi này, Ngọc Linh Lung lại cong môi lên, trực tiếp nâng ngón tay giữa tiến vào chỗ giữa hai chân đối phương, sau đó ngoài dự liệu chống đỡ ngón tay khác ở ngoài hoa hạch Lăng Giản, bắt đầu luật động.'Aaaaa. . . Ngọc. . . Linh Lung!!!' vốn tưởng rằng Ngọc Linh Lung chỉ biết, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trực tiếp tiến vào. Phần thịt mềm tự nhiên bao chặt lấy ngón tay ấy, động tác Lăng Giản có chút chậm lại. Nàng không nghĩ tới sự tình triền miên vốn vô cùng ôn nhu hoặc mãnh liệt này cuối cùng lại trở thành cuộc thi ai cao tay hơn ai.'Khốn kiếp! Không phải đã nói là có bản lĩnh làm ta ra hay sao?! Bây giờ lại rên rỉ hưng phấn như vậy! Ta thấy ngươi rất nhanh sẽ ra mất!' Ngọc Linh Lung tức giận mắng, thử tiến thêm một ngón tay vào, kết quả là hoa đạo của Lăng Giản quá mức chặt, không đủ chỗ cho hai ngón tay. Được rồi, mặc dù nàng bực mình lần này không phải là lần đầu tiên của Lăng Giản, nhưng cũng không muốn nàng ấy bị đau. Ngón giữa của Ngọc Linh Lung luật động càng nhanh hơn trong cơ thể Lăng Giản, thẳng đến khi cơ thể Lăng Giản khẽ run, thịt mềm càng hút chặt lấy ngón tay Ngọc Linh Lung, nàng mới cười lấy ngón tay ra khỏi người Lăng Giản, ra vẻ như ta thắng rồi nói: 'Nhanh như vậy mà đã cao trào! Xem ra kỹ thuật của ta không tệ nha!'Không tệ con khỉ á! Lăng Giản nằm sấp trên giường lau đi mồ hôi trên trán, nàng thật muốn tìm cây kéo cắt sạch móng tay dài của Ngọc Linh Lung. Chẳng lẽ điều căn bản nhất khi yêu đương mà nàng ta cũng không biết sao? Nếu như không phải vì không muốn phá hỏng sự vui vẻ của nàng ta, không tổn thương lòng tự trọng ấy thì hà cớ gì Lăng Giản phải chịu đựng đau đớn của ngón tay mang lại cho phần thịt mềm trong người mình.Ai dà! Thôi thì ngày mai đi mua chút thuốc thoa giảm đau vậy! Lăng Giản chịu đựng cơn đau mơ hồ ở nửa thân dưới, đổi hướng ôm lấy Ngọc Lin Lung. Nàng khẽ cau mày hôn lên trán đối phương, thanh âm lộ ra vẻ ôn nhu không biết làm sao: 'Ngọc Linh Lung, ôn tồn không phải là tranh cường háo thắng, so đo ai tới trước, ai thắng ai thua. Ta thừa nhận lời ta mới nói có chút không đúng, ta xin lỗi. . . Ngọc Linh Lung, lần này để ta hảo hảo yêu thương ngươi đi.''Ta càng muốn nghe ngươi nói yêu ta hơn.' Trái tim Ngọc Linh Lung dần dần mềm mại dưới những lời nói của Lăng Giản, nàng nắm tay đối phương vuốt ve gò má của mình, nhắm mắt lại nói: 'Nói ngươi yêu ta đi, Lăng Giản. . . . Ta thích nghe ngươi nói lời yêu. Lăng Giản, nói. . . Linh Lung ta yêu ngươi đi.''Linh Lung, ta yêu ngươi. . . Hãy để ta hảo hảo yêu thương ngươi.' Lăng Giản nhẹ nhàng vuốt ve chân mày Ngọc Linh Lung, hôn mỗi tấc da thịt nàng giống như lúc ở trong phòng tắm hơi vậy. Mỗi nụ hôn của Lăng Giản là ôn nhu, là mềm mại, mà cũng là nóng bỏng. Không giống như lông vũ đáp xuống người không chút tiếng động, Ngọc Linh Lung có thể cảm nhận được, là nóng bỏng như ngọn lửa.'Lăng Giản, ta yêu ngươi.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt