Chương 86 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ rừng trúc trở về, hông của Lăng Giản hiện lên vài dấu đỏ do bị mấy nữ nhân không có lương tâm ngắt nhéo mà lưu lại. Nàng vốn dĩ muốn hồi cung rồi ở lì tại Thượng Hoa Cung không đi đâu cả, nào ngờ Lam Nhược Y lại sai nô tài chạy đến tìm nàng, nói dối là nhị công chúa và chủ tử mới cãi nhau đến long trời lở đất.

Cãi nhau?! Còn cãi đến long trời lở đất?! Lăng Giản nóng nảy, vội vàng theo tiểu thái giám chạy đến Lâm Như Cung. Chân trước mới vừa bước vào tẩm cung, chân sau đã bắt đầu xuất hiện xung động muốn lui bước. Cái gì mà long trờ lở đất?! Các nàng căn bản không có cãi nhau.... Ngược lại là dáng vẻ đang đợi con mồi sa lưới, cười như không cười nhìn nàng bước vào tẩm cung.

"Hai người các ngươi..." Lại đang làm cái gì? Lăng Giản bị chén trà "giảm cân hiệu quả nhanh" của Ngọc Linh Lung chỉnh đến sợ hãi, hôm nay thấy các nàng dùng ánh mắt "rình mồi" nhìn mình chằm chằm, tóc gáy lại bắt đầu dựng đứng.
"Ha ha... Ngốc tử, người ta tìm ngươi qua đây vì muốn biết điệu nhảy Linh Lung tỷ tỷ từng nhảy cùng ngươi rốt cuộc là điệu nhảy gì?!" Đầu ngón tay của Lam Nhược Y nhẹ nhàng xẹt qua gò má của mình. Mặc dù đang nói chuyện với Lăng Giản, nhưng ánh mắt lại tràn ngập khiêu khích nhìn Ngọc Linh Lung.

"Lòng hiếu kỳ của muội muội thật sự rất lớn! Lẽ nào chưa từng nghe câu "lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết mèo" sao?" Ngọc Linh Lung đứng dậy đi đến bên cạnh Lăng Giản, dắt tay nàng lui lại vài bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, quyến rũ cười nói: "Nhưng Lăng Giản à, ta thật sự tò mò Nhược Y muội muội rốt cuộc đã nhảy vũ điệu gì cho ngươi xem, mà lại có thể trở thành bí mật nhỏ giữa các ngươi?"

"Chuyện đó..." Ánh mắt Lăng Giản liên tục né tránh, nàng cảm thấy trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy ra. Rụt tay về, Lăng Giản theo bản năng lui về phía sau vài bước, mượn cớ phải giúp Lam Thanh Hàn phê tấu chương muốn xoay người bỏ chạy. Kết quả, chân còn chưa bước ra cửa thì nô tài bên ngoài đã đóng cửa lại theo ý của Lam Nhược Y, thậm chí còn chốt luôn cửa, khiến Lăng Giản Lăng Giản không cách nào rời khỏi.
"Ha ha.... Tấu chương lúc nào cũng có thể xử lý, nhưng vấn đề này...phải trả lời ngay mới được!" Lam Nhược Y điểm bước chân mèo đi về phía Lăng Giản, ép ái nhân thiếu chút nữa hòa làm một thể với cánh cửa đến bên giường, nhẹ nhàng đẩy nàng ngã lên chiếc giường mềm mại.

"Này! Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?! Không phải nói không nên âm thầm tranh đấu nữa sao?! Các ngươi... Các ngươi đừng như vậy nữa..." Nói xong lời cuối cùng, Lăng Giản căn bản không còn khả năng suy nghĩ nữa. Hai yêu nghiệt đồng thời ném mị nhãn cho nàng, loại phóng điện xưa nay chưa từng có này tuyệt đối sẽ làm cho người ta lên cơn sốc.

"Bọn ta có phân cao thấp sao? Tình cảm giữa ta và tỷ tỷ rất tốt!" Đôi mắt đẹp của Lam Nhược Y lưu chuyển, dường như là cố ý khiến Ngọc Linh Lung biết khó mà lui. Nàng khẽ kéo mở vạt áo, lộ ra cái yếm đỏ thẫm bên trong, cười nói: "Nếu tình cảm giữa ta và tỷ tỷ đã tốt như vậy, dĩ nhiên không thể có bí mật giấu tỷ tỷ. Hôm nay, muội muội sẽ nhảy lại vũ khúc đó lần nữa.Tỷ tỷ đừng nên đố kị nha!"
Tê... Lăng Giản đột nhiên có loại cảm giác ê răng, đứng ngồi không yên, muốn chạy lại không thể chạy, ở chỗ này... Lăng Giản hiểu rõ, kết cục của nàng có lẽ sẽ rất rất thảm, vô cùng bi thảm.

"Ha ha.... Tỷ tỷ, phải xem thật kỹ đó!" Lam Nhược Y ném mị nhãn với Ngọc Linh Lung, cực kỳ tự nhiên nâng cánh tay, vòng eo xoay chuyển có tiết tấu, dường như thân ở một sân khấu lớn bốn phía đều là âm nhạc mị hoặc. Đầu ngón chân khẽ điểm, Lam Nhược Y nhẹ nhàng xoay một vòng, hai tay thừa dịp đó tháo đi dây yếm, trực tiếp vứt lên mặt Lăng Giản.

Tiếng ngâm khẽ mê người tràn ra khỏi miệng, vạt áo của Lam Nhược Y rộng mở, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân tú lệ bên trong. Lăng Giản không tự chủ được đưa mắt nhìn thỏ ngọc ẩn hiện bên trong, nuốt nước miếng liên tục. Ha ha... Lam Nhược Y bật cười, khóe môi cơ hồ cong lên, khiến không khí xung quanh lắng đọng theo nụ cười của nàng. Từng bước tiến lên, Lam Nhược Y chậm rãi đi về phía Ngọc Linh Lung đang đỏ bừng cả mặt, kề bên tai nàng nhẹ giọng nói: "So tài câu dẫn người với ta? Ngươi còn kém xa! Ha ha..."
So tài câu dẫn người?! Kém xa?! Ngọc Linh Lung theo bản năng nhìn về phía Lăng Giản, còn không phải sao! Hiện tại, lúc này.... Trong mắt của Lăng Giản đâu còn bóng dáng của Ngọc Linh Lung nàng nữa? Nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm Lam Nhược Y đang mặc quần áo đỏ thẫm thôi. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chậm rãi di động theo nhịp điệu của Lam Nhược Y.

Không tiền đồ! Ngọc Linh Lung âm thầm tức giận vì Lăng Giản không chịu nổi mê hoặc, mới có như vậy mà đã bị câu mất hồn phách rồi. Chỉ là Lam Nhược Y đoán sai một việc, Ngọc Linh Lung nàng từ trước đến nay không phải người dễ nhận thua! Vì vậy, một giây kế tiếp.... Ngọc Linh Lung học theo động tác của Lam Nhược Y, đẩy vạt áo ra, trực tiếp cởi yếm, cũng dùng sức đem cái yếm ném lên mặt Lăng Giản. Sau đó, nàng ưỡn ngực đi đến trước mặt Lam Nhược Y, ngón tay nhẹ phẩy qua ngực nàng, cười nói: "Hình như muội muội phát triển hơi kém! Có muốn tỷ tỷ xoa bóp giúp ngươi không, như vậy sẽ giúp chúng phát triển hoàn toàn?!"
"Đa tạ hảo ý của tỷ tỷ, nhưng thân thể của người ta vẫn tương đối thích bị Lăng Giản chạm vào cơ. Nếu không có Lăng Giản....chỗ này của người ta cũng không thể phát triển tốt như thế! Tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ phải tự mình xoa bóp mới được như thế!"

"Sao biết được chứ? Muội muội không thích bị ai khác ngoài Lăng Giản chạm vào, ta.... đương nhiên cũng nhờ công lao của Lăng Giản!" Quay đầu, Lam Nhược Y và Ngọc Linh Lung đồng thời bước đến trước mặt Lăng Giản đang ngây người bên giường. Đợi nàng phản ứng kịp thì hai khuôn mặt cực kỳ phong mị đã gần trong gang tấc, thậm chí chủ động nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình, miệng đồng thanh....phát ra tiếng ngâm khẽ làm người ta xấu hổ.

Này này này! Điên rồi sao! Các ngươi điên rồi sao!!! Lăng Giản rất muốn điên cuồng gào thét với các nàng, nhưng cái bụng mỉa mai dường như bị một cục nam châm lớn hút lấy, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra nổi. Nếu phải dùng một từ để hình dung thần sắc của Lăng Giản thời khắc này, vậy thích hợp nhất cũng chỉ có câu "ngây ra như phỗng". Nhìn hai khuôn mặt yêu nghiệt càng lúc càng phóng đại, hai tay truyền đến nhiệt độ ấm nóng, xúc cảm tương tự khiến nàng hít một hơi thật sâu, đứng bất động như bị định thân.
"Lăng Giản, thế nào?" Lam Nhược Y tràn đầy hương vị của người con gái, nàng nâng một chân chen đầu gối vào giữa hai chân Lăng Giản, khóe môi nhếch lên nhìn về phía Ngọc Linh Lung, khiêu khích trong mắt không hề che giấu: Ở đây, thời khắc này, do ta chủ đạo.

Do ngươi chủ đạo? Ngươi thật sự là quá xem trọng bản thân rồi! Không ngờ người cổ đại cũng phóng túng như vậy! Chỉ có điều, lần này.... Ngươi nhất định phải thua! ! So với ngươi, ta mới là người hiểu rõ Lăng Giản nhất, là ta!!!

Liếc mắt đưa tình trong mắt Ngọc Linh Lung và Lam Nhược Y lại thành tính hiệu tuyên chiến. Cuộc "tỷ thí" này hết sức căng thẳng, Lăng Giản trở thành mục tiêu duy nhất của các nàng, càng dẫn phát sự tranh đấu gay gắt giữa hai yêu nghiệt.

"Lăng Giản, ngươi nói....có phải chúng ta đã lâu không "vận động yêu yêu" rồi phải không?" Ngọc Linh Lung khẽ cắn môi rồi lập tức đưa tay kéo vạt áo của Lăng Giản tuột xuống vai. Thật ra nàng cũng không muốn vậy đâu, nếu không phải bị Lam Nhược Y bức bách thì nàng đâu cần làm ra hành vi phóng đãng cực độ thế này?! Tuy nàng là người hiện đại, nhưng cũng không phải loại nữ nhân thích chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Dù hiện tại nàng nói năng rất lỗ mãng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút chột dạ... thôi đi! Thầm lắc đầu trong lòng, mặc kệ thế nào, tình huống hiện tại như tên đã lên dây cung, không bắn không được. Dù gì nàng cũng đã ném cái yếm đi rồi, nếu nhặt lên mặc lại thì quá hèn yếu đi!
"Các ngươi...." Đôi mắt Lăng Giản có chút mê ly, nàng cũng không phải chưa từng trải qua loại tình huống này. Lúc trước Lam Nhược Y dùng thuốc khiến nàng đồng thời chiếm hữu tỷ muội Lam Thanh Hàn, loại thể nghiệm gần như kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến nàng muốn hô to "quá sảng khoái". Mà bây giờ, nàng không những không uống thuốc, trái lại rất thanh tỉnh. Chỉ là có chút si mê, ý thức như bị phủ một lớp sương mù màu hồng phấn, ẩn hiện cảnh xuân của hai yêu nghiệt kia.

"Bọn ta? Bọn ta thế nào? Lăng Giản, không biết ngươi thích người ta nhiều hơn hay thích Linh Lung tỷ tỷ nhiều hơn. Chỉ có điều, người ta có biện pháp khiến ngươi có một đáp án trực tiếp nhất!" Lam Nhược Y cười thâm thúy, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc trước mặt của Lăng Giản, mãi đến sự chú ý của nàng chuyển dời đến trên ngón tay, Lam Nhược Y mới chậm rãi vuốt ve da thịt của mình, sau đó dừng tay ở tiết khố, khẽ kéo một cái, khiến nó nhẹ nhàng rơi xuống.
"Đẹp không?" Lam Nhược Y hé mở đôi môi đỏ mộng, khẽ đẩy Lăng Giản ngã xuống giường. Một chân quỳ trên giường, che đi bóng dáng Ngọc Linh Lung trong mắt Lăng Giản: "Ngốc tử, đẹp không?" Lam Nhược Y hỏi lại lần nữa, sau đó chậm rãi lay động vòng eo thon nhỏ, thậm chí còn cầm ngón tay của Lăng Giản lướt nhẹ qua thảm thực vật rậm rạp thần bí khêu gợi của mình.

Xúc cảm nóng ẩm chợt lóe lên rồi biến mất, Lăng Giản ngơ ngác nhìn Lam Nhược Y, trên mặt hiện rõ vẻ hụt hẫng. Ha ha... Vẻ mặt như thế là điều Lam Nhược Y kỳ vọng. Nàng quay đầu nhướng mày với Ngọc Linh Lung như đang nói: Thế nào? Ngươi chung quy vẫn không so được với ta!

Hừ! Không so được với ngươi sao? Có thể sao! Ngọc Linh Lung cười mà không nói, nàng cúi người cưỡi lên một chân của Lăng Giản, hai tay chống hai bên, trực tiếp che mất thân ảnh của Lam Nhược Y. Trước sau lay động, tiết khố ma sát bắp đùi của Lăng Giản, khiến tầm mắt của nàng trở lại trên người Ngọc Linh Lung, nhất là đôi thỏ ngọc đang lắc lư kia càng khiến nàng hưng phấn, hô hấp càng thêm trầm nặng.
"Lăng Giản, ngươi nói cái tiết khố này.... Là ngươi cởi thay ta, hay là ta tự cởi?" Ngọc Linh Lung cười quyến rũ. Lam Nhược Y lớn mật? Vậy nàng sẽ càng lớn mật hơn! Lam Nhược Y phóng đãng? Vậy nàng sẽ càng phóng đãng hơn. Thế nào?! Cầm bàn tay lướt qua rừng rậm đi đến giữa hai chân, Ngọc Linh Lung dùng ngón tay của Lăng Giản liên tục ma sát nơi giữa tiết khố của mình, không bao lâu....tiếng ngâm khẽ Ngọc Linh Lung tràn khỏi khóe môi, tiết khố của nàng cũng theo đó mà xuất hiện vết tích ẩm ướt.

Đã bắt đầu hít thở không thông rồi! Một bên là thảm thực vật gợi cảm có thể thấy được, một bên là thể nghiệm trơn ướt có thể chạm đến. Đại não của Lăng Giản tự động đem hai người này kết hợp chung một chỗ, từ lâu đã không rảnh trả lời vấn đề của các nàng. Nàng chỉ biết là du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong lòng nàng đã... bị hai người kia hoàn toàn khơi dậy từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt