Chương 105: Thâm đàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*[Nói chuyện, bàn luận, thảo luận một vấn đề quan trọng nào đó kỹ càng, sâu sắc]

Buổi tối, mọi người đều đã rời đi. Quyền Du Lợi cũng lấy cớ phải theo dõi mà mấy ngày này không ở trong lãnh cung, lời của Lâm Duẫn Nhi ngày đó vẫn còn bên tai nàng, nàng vẫn còn đang suy nghĩ, có thể nàng không có cách nào buông xuống sự rụt rè của mình. Tuy nói thân thể đã bị phá, những nữ nhi khác nói cho nàng biết, chỉ có đêm động phòng hoa chúc mới cùng người yêu làm chuyện này.

Trong tẩm cung, An phi cùng Lâm Duẫn Nhi sau khi khoảng thời gian dài hoan du qua đi thì mệt mỏi ôm lấy nhau. Thuốc mỡ có hiệu quả, mặt Lâm Duẫn Nhi dần dần không còn sưng nữa, nhìn dung mạo tuyệt mỹ gần trong gang tấc, An phi nhẹ nhàng nói: 'Duẫn Nhi, đã ngủ chưa?'

'A. . . . Làm sao vậy?' Lâm Duẫn Nhi nửa tỉnh nửa mê cử động, một lần nữa ôm chặt An phi, mở mắt ra.

'Tiểu. . . tiểu hoàng tử đẹp mắt không?' An phi hỏi.

'A, cũng được. Hài tử vừa ra đời mà, giống như lão nhăn mà đầy nếp nhăn, chờ đầy tháng mới có thể chân chính có hình dáng của hài tử.' Lâm Duẫn Nhi cười nhéo mũi An phi, sau đó nhìn An phi mặt có chút e thẹn, nói: 'Mĩ Anh, ngươi có phải là. . . . Rất yêu thích hài tử? Ta, ở bên cạnh ta, các ngươi. . . . các ngươi có hối hận không?'

'Ngốc tử, làm sao mà chúng ta lại hối hận? Có thể có ngươi, bọn ta đã rất thỏa mãn.' An phi cười một cái, lời tuy là nói như vậy, nhưng nhìn ánh mắt An phi có chút mất mát, Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy áy náy vạn phần. Nhưng nghĩ lại, nàng tốt xấu gì cũng là thiên tài trung y, nếu không có kỳ tích, vậy tại sao nàng không tạo ra một kỳ tích đây!!!

'Mĩ Anh, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho các ngươi có bất kỳ nuối tiếc nào! Chờ chuyện này giải quyết xong, mọi chuyện tốt lên, kỳ tích, Lâm Duẫn Nhi ta có thể tạo ra kỳ tích.' Lâm Duẫn Nhi kích động nói, nhìn thấy mắt An phi sáng lên.

'Ân, ta tin ngươi.' một câu đơn giản, đã bao hàm hết thảy tín nhiệm và yêu thương của An phi, nhìn cặp mắt lưu động ánh sáng rạng ngời kia, An phi biết, lựa chọn chính xác duy nhất đời này của nàng là ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, cho dù nàng có bao nhiêu nữ nhân.

Quyền Du Lợi sau bốn ngày theo dõi rốt cuộc cũng đã đi xuống, trong lãnh cung lại tụ tập mấy người lúc trước. Trịnh Tú Tinh tự nhiên là mỗi ngày đều tới, mà Trịnh Châu Hiền bởi vì hoàng hậu không còn ở đây mà không còn kiêng kỵ chạy đến tìm Lâm Duẫn Nhi. Sau khi gặp nhau họ đã ngầm hiểu ý nhau, mà Trịnh Châu Hiền cũng đã quen thỉnh thoảng Lâm Duẫn Nhi sẽ ôm ấp nhị hoàng tỷ, cùng An phi tình chàng ý thiếp, đương nhiên, nàng đã từng gặp Lâm Duẫn Nhi và Quyền Du Lợi trốn ở góc phòng hôn môi. Nàng không biết nên nói chính mình may mắn hay là sao đây, bởi vì lần nào nàng cũng bắt gặp'chuyện tốt' như vậy, làm cho khỏa tâm thuần khiết này của nàng mơ tưởng bất định.

'Hắn cả ngày sau khi bãi triều liền đến tẩm cung của Liễu phi, đến tối mới rời khỏi, tựa hồ hắn cho người đem tấu chương chuyển đến đây hết. Mà hắn cũng không ngủ ở Càn Thanh cung, buổi tối ở tại Khôn Ninh cung.' Quyền Du Lợi nhàn nhạt nói, nàng theo dõi nam nhân đã bốn ngày, mỗi ngày đều là như vậy, còn không mau ngừng lại, sớm muộn cũng sẽ điên.

'Chờ chút, ngươi nói tẩm cung của Liễu phi? Buổi tối lại ở Khôn Ninh cung?!' Lâm Duẫn Nhi bị lời nói của nàng làm cho hồ đồ, Liễu phi hiện tại không ở Khôn Ninh cung sao? Tẩm cung của nàng không phải là ở Khôn Ninh cung sao?

'Duẫn Nhi, ngươi đừng ngắt lời, tỷ tỷ còn chưa nói hết đâu.' Trịnh Tú Tinh cầm cao điểm* đứng dậy đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, đút cao điểm vào miệng nàng, thời điểm Lâm Duẫn Nhi đã ăn xong nửa cái liền ngồi lên đùi Lâm Duẫn Nhi, ăn nửa cái còn lại, còn dùng lưỡi liếm môi Lâm Duẫn Nhi.

*[bánh ngọt, điểm tâm]

'Ta nói tẩm cung tự nhiên không phải là Khôn Ninh cung, ta nói là tẩm cung nguyên bản của Liễu phi, chính là tẩm cung bị hoàng thượng cấm tiến vào.' Quyền Du Lợi nâng chung trà lên, gạt đi lá trà trên mặt, nói: 'Hoàng thượng mấy ngày nay chưa bao giờ qua đêm ở tẩm cung của phi tần, trước sau đều ở Khôn Ninh cung.'

'Vậy hắn ở trong tẩm cung Liễu phi làm những gì?' Lâm Duẫn Nhi hỏi.

'Ta làm sao mà biết? Bên ngoài tẩm cung Liễu phi có người canh gác, ta chỉ có thể tại nhìn từ đằng xa.' Quyền Du Lợi tao nhã liếc nàng một cái, theo dõi đã đủ mệt rồi, lại còn phải biết hắn ở bên trong làm gì, thật sự coi nàng là thần tiên sao? Có thể muốn làm gì thì làm được cái đó.

'Ai nha trời cao ta ơi, Du Lợi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe tới chiêu hảo hạng là mở ngói sao? Không có cách nào đi vào tẩm cung, liền ở trên đỉnh điện mà mở mái ngói ra a, bên ngoài có người canh gác, nhưng mà trên đỉnh không có ai canh gác đi. Ngày mai ngươi đến đỉnh điện canh giữ, đến thời điểm liền mở ngói ra liền có thể nhìn thấy rồi a!!!'

'Ngốc tử, thật sự coi tỷ tỷ là vạn năng sao!' Trịnh Tú Tinh cười quyến rũ kề sát vào tai Lâm Duẫn Nhi, nhỏ giọng nói: 'Ngốc tử, lại muốn ta sao?' lời này vừa nói ra, tay Lâm Duẫn Nhi không an phận ở trong quần áo nàng liền đi ra, thật khó xử ho khan vài tiếng. Hết cách rồi, ai bảo yêu nghiệt này quá mức câu nhân.

'Duẫn Nhi, Du Lợi muội muội đã theo dõi lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, không bằng để cho nàng nghỉ ngơi trước đi.' Thanh âm ôn nhu của An phi vang lên, để cho Lâm Duẫn Nhi tự hỏi mấy nữ nhân này khi nào thì quan hệ tốt lên như vậy, mở miệng muội muội khép miệng tỷ tỷ. Chỉ là nàng không biết, Quyền Du Lợi muốn gọi An phi là tỷ tỷ, bởi vì An phi lớn hơn Quyền Du Lợi nửa năm, tuy rằng chỉ có nửa năm nhưng đã phân to nhỏ.

'Chuyện này bách tại mi tiệp*, Du Lợi, liền phiền phức ngươi ngày mai lại đi lần nữa.' Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi đột nhiên trở nên nghiệm túc, khi Du Lợi gật đầu đáp ứng mới khôi phục lại dáng vẻ cợt nhã, ho nhẹ nói: 'Hôm này còn thiếu Tú Nghiên và Thái Nghiên ở đây, cả nhà rảnh rỗi không có gì làm, không bằng xếp đặt thứ tự to nhỏ đi? Chúng ta cũng theo trào lưu đi, đại lão bà, nhị lão bà, tam lão bà đi?'

*[lửa xém lông mày; vô cùng cấp bách (ví với những việc cấp bách trước mắt)]

'. . .' Mấy người ở đây không trả lời, mà là thống nhất trừng Lâm Duẫn Nhi một cái.

'Này này, làm sao vậy! Các ngươi đã không nói lời nào, đó chính là chấp nhận ha.' Lâm Duẫn Nhi trong lòng suy nghĩ một chút, nói: 'Vậy thì thế này, dựa theo tuổi tác mà phân đi. Mĩ Anh là đại lão bà, Du Lợi là nhị lão bà, a. . . . Không biết Thái Nghiên và Tú Nghiên ai lớn hơn, cái kia. . . . Tú Nghiên là đại đại đại lão bà thật không hay, các ngươi đừng trừng ta, Thái Nghiên là tam lão bà. . . . Tú Tinh là. . . . Hảo hảo hảo, ta sai rồi Tú Tinh, ngươi đừng nhéo ta a! Được rồi được rồi, ta không phân thứ tự nữa, các ngươi đều là lão bà ta yêu nhất, không có lớn nhỏ, người người bình đẳng được không. . . .Các ngươi đừng rối loạn xưng hô là được.' Lâm Duẫn Nhi ủy khuất chép miệng, có nhiều lão bà cũng không tốt, phân thứ tự quá khó khăn.

'Duẫn Nhi, vậy ta đây? ! Ngươi. . . . Ngươi cũng không nói đến ta.' Trịnh Châu Hiền bĩu môi nói, Lâm Duẫn Nhi đã không nhìn đến nàng thật nhiều lần rồi, lần này phân thứ tự cũng không xem đến nàng, nàng tuyệt đối chịu không được nữa.

'Ách. . . Ngươi vị thành niên.' Lâm Duẫn Nhi nói.

'Ta đã trưởng thành, không phải ngươi không ghét bỏ ta bé sao?! Chính ngươi nói, chỗ này của ta so với nhị hoàng tỷ còn lớn hơn!!!' Trịnh Châu Hiền chỉ chỉ bộ ngực nhô cao của mình nói.

Phốc. Quyền Du Lợi phun hết trà mình đang uống ra ngoài, An phi nín cười, dùng tay che bụng không để cho mình thất thố, mà Trịnh Tú Tinh thì lại chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, trong mắt ý cười không giảm, mị thanh nói: 'Nha? Nguyên lai Ngưng Sương so với ta còn lớn hơn? Xem ra ngươi biết rất nhiều đây, Ngưng Sương lớn hay nhỏ cũng biết?!'

'Không, không có. . . Ta ngay cả sờ cũng chưa sờ qua. . . .' Trên mặt Lâm Duẫn Nhi viết một chữ thật to. Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, ngươi có thể không nói tất cả ở đây được không?! Ta nói nhiều như vậy, làm sao mà ngươi chỉ nhớ kỹ câu này!!!

'Duẫn Nhi, ngươi mau trả lời ta!!' Trịnh Châu Hiền nói.

'Đúng rồi Duẫn Nhi, ngươi đúng là nên mau trả lời Ngưng Sương a!' Ngón tay Trịnh Tú Tinh chọt chọt trước ngực Lâm Duẫn Nhi, nói: 'Nơi đó to nhỏ của người ta đều rõ như lòng bàn tay, nói ngươi không sờ qua, ai tin đây? !'

'Ta. . . . Ta thật không có sờ qua!!! Không tin ngươi hỏi Châu Hiền, ta ủy khuất a!!!'

'Nhị hoàng tỷ! Ta chứng minh, Duẫn Nhi nàng đã sờ qua!!!' Trịnh Châu Hiền đỏ mặt nói.

Phốc. Mấy nữ nhân lần thứ hai thất thố, nhìn Lâm Duẫn Nhi, trong ánh mắt bao hàm tìm kiếm. Lâm Duẫn Nhi oan uổng a,đụng cũng không có đụng tới, Châu Hiền nha đầu này khi nào mà học trò mở to mắt nói dối a!!!

'Duẫn Nhi, nếu ngươi đã sờ qua rồi, chung quy phải cho Ngưng Sương một đáp án đi.' An phi cố nén cười nói.

'Đúng rồi, nên trả lời Ngưng Sương đi.' Trịnh Tú Tinh nói.

'Ta trước tiên đi nghỉ ngơi, Duẫn Nhi, ngươi. . . . Ngươi nếu đã sờ qua rồi, vậy thì phụ trách đi.' Quyền Du Lợi đỏ mặt đứng dậy đi ra ngoài, nàng thật sự chịu không nổi nữa, nhịn nữa sẽ đau bụng chết mất.

'Cái gì đáp án với không đáp án!' Lâm Duẫn Nhi liếc một cái, nói: 'Ta không phải đã nói rồi sao! Nói tất cả mọi người đều bình đẳng! Ngươi! Châu Hiền nha đầu. . . . Ngươi. . . . Ngươi nhỏ nhất đi.'

'Nhỏ nhất liền nhỏ nhất!' Trịnh Châu Hiền bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác nói: 'Ngược lại ta chỗ này là to nhất!!!'

Sáng ngày hôm sau, Quyền Du Lợi đã không còn ở trong phòng, mà Lâm Duẫn Nhi thì lại một lần nữa vào mật thất ở Thượng Hoa cung. Lần này, nam nhân không có duy trì trầm mặc như ngày thường, mà lại nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, dáng dấp muốn nói lại thôi. Lâm Duẫn Nhi minh bạch, hắn nhất định có lời muốn nói, chỉ là nàng cũng không định cho hắn mở miệng trước, ngồi khoanh chân, nói: 'Kỳ thực cho tới nay ngươi đều không cảm thấy ngươi đã sai rồi sao? Quốc gia này có một quân chủ rất tốt, bách tính an cư lạc nghiệp, đây là đủ rồi. Ngươi một mực vì cái gọi là báo Ân mà trợ Tru vi ngược*,Giang Thành là ví dụ tốt nhất, nếu không phải do các ngươi, binh sĩ Việt Lỗ cũng sẽ không chiếm được Giang Thành. Bách tính sẽ không bị bọn họ tàn sát, kẻ cầm đầu cũng không phải bọn họ mà là các ngươi. Ta cho ngươi biết, thế giới này đều là có thiên lý tuần hoàn, của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì thế nào cũng sẽ không có được. Cửu ngũ chí tôn, Chân Long Thiên Tử, không phải mưu nghịch là có thể lấy được. Ta nghĩ, đêm nay hết thảy sẽ kết thúc, mặc kệ ngươi có tin đệ lục cảm** của ta hay không. Ta có thể nói cho ngươi biết chính là, ta có linh cảm, hết thảy đều sắp kết thúc.'

*[nối giáo cho giặc; giúp người xấu làm điều ác; giúp vua Kiệt làm điều ác]

**[giác quan thứ sáu]

'Nếu ngươi linh cảm được mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, tại sao còn muốn tìm đến lão phu.' Nam nhân có chút thưởng thức Lâm Duẫn Nhi, người này lần đầu tiên nói chuyện với hắn đã mạnh dạn thừa nhận mình là nữ tử, lấy phương thức thẳng thắn nhất mà nói chuyện với hắn. Lời của nàng rất đúng, nhưng trong quá trình đó hắn vẫn trầm mặc, nàng cũng không có như những người kia mà dụng hình với mình, trái lại mỗi ngày đều đến nói mấy chuyện mình yêu thích, mang đến món ngon, rượu ngon mình thích nhất đến.

'Bởi vì ta không hiểu, hắn đã có năng lực làm chuyện này, tại sao phải lập thái tử? Đây không phải là cắt đứt hy vọng với mình sao? Mạo nhận, cuối cùng cũng có hạn. Ta biết ngươi kỳ thực biết tất cả mọi chuyện, ngày hôm nay, ngươi đã chuẩn bị mở miệng nói cho ta, không phải sao?' Lâm Duẫn Nhi vung lên khóe miệng, nụ cười kia không có trào phúng, cũng không có vũ nhục, chỉ có tự tin.

'Ngươi nói đúng, lão phu xác thực mệt rồi, lão phu cũng đã nghĩ tới cuộc sống điền viên. Lão phu nửa đời chinh chiến, không phải vì hồng ân mênh mông, mà là vì ân nhân cứu mạng. Lão phu năm đó bất quá là tên côn đồ ăn no chờ chết, dựa vào cơ thể khỏe mạnh mà cướp thức ăn của người khác. Người bị ta cưới chung quy cũng không phải đều hiền lành, người bị cưới tìm mười mấy đại hán đuổi theo lão phu, lão phu một người quật ngã phân nửa. Nhưng lão phu chung quy đói bụng, bị bọn hắn đánh cho hôn mê ở ven đường, nếu không phải hắn làm cho lão phu tỉnh lại, cho lão phu một chén cơm trắng. Thì lão phu cũng không quyết định đi theo hắn, lão phu không phải là hiếu tử, nhưng lão phu lại không thể làm người bất nghĩa.'

'Ta thay ngươi mà cảm thấy không đáng.' Lâm Duẫn Nhi lắc đầu, nói: 'Vì báo đáp hắn một ân tình, ngươi lại vì hắn làm nhiều chuyện sai lầm. Bất quá ta rất kính nể ngươi, yên tâm đi, chuyện này sau khi kết thúc, ngươi sẽ có được cuộc sống ngươi mong muốn.'

'Ngươi nhất định không biết kỳ thực Trịnh Hướng có đến hai ngọc tỷ đi.' Nam nhân lui về sau vài bước, dựa vào góc tường ngồi xuống, học theo Lăng Giản khoanh chân, nói: 'Ngọc tỷ ngày thường dùng để hạ chỉ là quốc chính ngọc tỷ, bao gồm cả cái thánh chỉ lập thái tử cũng dùng ngọc tỷ này. Mà một cái ngọc tỷ khác cực kỳ trọng yếu là truyền quốc ngọc tỷ,không có nó, hắn có lập ai làm thái tử cũng không thể thành hoàng đế. Truyền quốc ngọc tỷ do chính thánh thượng bảo quản, chỉ có khi hạ chiếu thư truyền ngôi mới dùng, đồng thời giao nó cho hoàng đế tiếp theo.'

'Ý của ngươi chính là, hắn sỡ dĩ làm điều thừa thãi như lập thái tử, là bởi vì không có truyền quốc ngọc tỷ kia?' Lâm Duẫn Nhi nửa nheo mắt lại, dùng tay vuốt cái cằm trơn bóng của mình: 'Không có truyền quốc ngọc tỷ, hắn không có cách nào vững vàng ngồi trên long ỷ. Xem ra, hắn đến bây giờ còn không có được truyền quốc ngọc tỷ, nếu không thì hắn đã sớm quang minh chính đại ngồi trên long ỷ.'

'Từ bao giờ mà ngươi biết lão phu không phải là chủ mưu?' nam nhân hỏi.

'Lúc nào a!' Lâm Duẫn Nhi vuốt cằm, thật lòng tự hỏi vấn đề này, ở trong ánh mắt chờ đợi của nam nhân mà vỗ tay một cái, cười nói: 'Hẳn là lần kia ở trong doanh trướng đi, ta lúc đó đã nói ngươi không thể mưu phản, mà Tú Nghiên cũng đã hoài nghi phía sau ngươi nhất định còn có người khác. Ngươi biết, nếu như yêu sâu đậm một người tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng. Đương nhiên, mù quáng tin tưởng cũng không thể, chúng ta đóng một vở kịch, hoàng thượng cũng không biết. Kết quả cuối cùng của vở kịch này là cứu ngươi, để hắn lộ ra đuôi cáo. Chỉ là ta nghĩ thiệt hại của hắn sẽ làm cho hắn dừng tay, không nghĩ tới hắn lại. . . . Ha ha, xem ra hắn thật sự quá muốn ngồi lên vị trí kia. Chỉ là, hắn không xứng, bởi vì ngôi vị hoàng đế, thuộc về Tú Nghiên.'  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro