Chương 107: Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân chung quy không thể sống qua trưa ngày hôm sau.

Bên trong Càn Thanh cung, An phi cùng ba vị công chúa Trịnh Hướng quỳ gối trước giường nam nhân, hai mắt đẫm lệ nhìn nam nhân trắng bệch, mặt không có nửa điểm huyết sắc. Quyền Du Lợi cùng Lâm Duẫn Nhi đứng ở đầu giường, địa phương nam nhân không thể thấy, nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói. Tay của nam nhân khẽ cử động, giương mắt nhìn mấy người quỳ gối, trong con ngươi tan rã chỉ thấy được bóng dáng Trịnh Tú Nghiên.

'Khuynh Vũ. . . .' hô hấp nam nhân trở nên khó khăn, tay hắn xoa lên má Trịnh Tú Nghiên nhưng trong nháy mắt hưng trí hạ xuống, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí, nam nhân đã hoàn thành toàn bộ trách nhiệm của hắn ở nhân thế, đem hết thảy để lại cho hậu nhân còn sống.

Lễ Thân vương bí bật mưu phản bị giết tại chỗ, thái tử bị phế, phong làm Võ vương.

Hoàng hậu bệnh tử, hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho Đại công chúa Ngưng Băng, ba ngày sau đăng cơ.

Lúc Trịnh Tú Nghiên xuất hiện trong điện, trên tay cầm di chiếu đích thân hoàng đế viết và truyền quốc ngọc tỷ, hết thảy đại thần đều trầm mặc, không người nào dám phản đối. Quyền khuynh nghiêng triều Vũ đại tướng quân và Lễ Thân vương đã bị giết chết, người có tư cách kế thừa hoàng vị ngoại trừ Trịnh Tú Nghiên ra thì không còn ai nữa. Cho dù các đại thần không hy vọng một nữ tử trở thành hoàng thượng, thành quân vương của bọn họ, nhưng truyền quốc ngọc tỷ đã nằm trong tay Trịnh Tú Nghiên, có trong tay truyền quốc ngọc tỷ, thì có được hoàng vị.

Tang lễ hoàng đế cũng không long trọng như trong tưởng tượng, Trịnh Tú Nghiên biết hết thảy tất cả, sau khi bi thương càng khiếp sợ. Nàng không thể tin mẫu hậu mà phụ hoàng của mình yêu tha thiết lại giống như mình, cùng thích nữ tử, mà nữ tử kia lại là tiền hoàng hậu Lạc Nhan Ca. Cuối cùng, sau khi không ngừng giãy dụa sâu trong nội tâm, Trịnh Tú Nghiên quyết định đem thi thể nam nhân đến táng ở lăng mộ các đời quân vương. Đây là lần duy nhất nàng không hoàn thành được giao phó của nam nhân, tiền lăng táng đều là nữ nhân, nếu mà đem nam nhân táng ở nơi đó, chỉ sợ quốc vận tương lai của Trịnh Hướng sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Giống như Lâm Duẫn Nhi đã từng nói, sau khi tất cả kết thúc, thì sẽ để cho người trong mật thất có được cuộc sống hắn muốn. Tối hôm Trịnh Tú Nghiên đăng cơ, Lâm Duẫn Nhi sai người đưa Liễu phi và người trong mật thất bí mật rời khỏi hoàng cung, cũng cho họ ngân lượng mà cả hai người sống no ấm nửa đời còn lại. Liễu phi không nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý trong cung, nhưng vẫn là nghe theo lời khuyên của phụ thân mà rời khỏi.

Tựa hồ mọi chuyện chỉ xảy ra trong một đêm. An phi một lần nữa về Nhiễm Lê cung của mình, mà nguyên bản lãnh cung đã được Trịnh Tú Nghiên đổi thành Lạc Phàm điện, tiếp tục để Quyền Du Lợi ở đó. Như vậy quy củ mà qua ngày, trong cung bởi vì Kim Thái Nghiên đến mà trở nên bận rộn không thể tả.

'Đang yên đang lành mà quốc chủ Đại Cánh không ở trong quốc gia của mình, ngược lại muốn chuyển đến Khôn Ninh cung ở! Họ Kim, ngươi còn có một chút tiền đồ nào hay không!!!' Bên trong Khôn Ninh cung, Kim Hiếu Nghiên không biết đây là lần thứ mấy đến đây khuyên hàng hồi cung, nàng chỉ biết Kim Thái Nghiên khó lay chuyển đến đòi mạng, nói thế nào cũng không nghe.

'Đại Cánh không phải còn có ngươi sao? Với lại ta đã sai người đem thủ đô Đại Cánh dời đến Trịnh Hướng rồi, phải biết, Trịnh Hướng và Đại Cánh đã hợp thành nhất thể, dời đô là chuyện sớm hay muộn mà thôi.' Kim Thái Nghiên thưởng thức dạ minh châu trong tay, nói.

'Phi! Họ Kim! Thật không biết tên gia hỏa họ Lâm có cái gì tốt! Ngươi nhìn từng người các ngươi đi, đều thành hình dáng gì rồi?! Ngươi, ngươi thân là quốc chủ Đại Cánh! Còn có chút dáng vẻ của quốc chủ sao?! Suốt ngày chỉ biết giam mình ở Khôn Ninh cung cùng nàng hằng đêm sanh ca, quốc chính không xử lý sao?!!!' Nếu Lâm Duẫn Nhi không có nhiều nữ nhân như vậy, Kim Hiếu Nghiên hận không thể đem nàng chặt làm tám phần rồi quăng xuống biển nuôi cá. Quả thật là yêu nghiệt họa quốc ương dân*, hảo hảo quốc chủ cũng bị nàng lừa thành hôn quân mê muội!!!

*[hại nước hại dân; sâu dân mọt nước]

'Nàng? Duẫn Nhi cái gì cũng tốt!' Kim Thái Nghiên cười, nói, lập tức suy nghĩ một chút, nghi hoặc lầm bầm: 'Ai? Thường ngày vào lúc này nàng đã ở đây a, sao hôm nay không thấy bóng người cơ chứ?!'

'Hừ! Nữ nhân của nàng nhiều như vậy, phỏng chừng hiện tại không biết trốn ở trong ôn nhu hương của nữ nhân nào đây!' Kim Hiếu Nghiên tức giận nói.

'Không thể, Duẫn Nhi là người rất đúng giờ, chắc chắn sẽ không như vậy! Đi, theo ta đi đến chỗ mấy vị tỷ tỷ tìm nàng đi!' Kim Thái Nghiên tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu để cho ta biết ngươi đang ở chỗ tỷ tỷ nào mà độ ôn nhu hương, ta nhất định hảo hảo đối xử với ngươi!!!

Cái gọi là nhất nhật bất kiến như cách tam thu*, mà Kim Thái Nghiên lại thành nhất thời không gặp như cách bốn năm. Bởi vì Trịnh Tú Nghiên, mà bên trong hậu cung là địa bàn thuộc về các nàng. Phi tần của tiên đế ngoại trừ An phi thì còn lại đều được đưa ra khỏi cung, hoàng cung to lớn có chút vắng vẻ, nhưng bởi vì Lâm Duẫn Nhi mà các nàng không còn cô đơn nữa.

*[một ngày không gặp như là ba năm]

Kim Thái Nghiên đầu tiên là đến chỗ của Trịnh Tú Nghiên, biết Lâm Duẫn Nhi không có ở Khôn Ninh cung, Trịnh Tú Nghiên liền thay long bào, mặc y phục thuần trắng ngày thường, cùng Kim Thái Nghiên đi Lâm Như cung. Mấy ngày nay cùng sống với nhau, các nàng đã thầm hiểu một loại mô thức khi chung sống, đó là Lâm Duẫn Nhi sẽ ở một thời điểm cố định mà đến cung điện bầu bạn với các nàng. Sau khi tiên đế băng hà, chuyện đầu tiên sau khi Trịnh Tú Nghiên kế vị chính là ban cho Lâm Duẫn Nhi một tấm biển vàng rực rỡ, viết lên bốn chữ vàng rực rỡ Kim bài thái giám. Sau đó Lâm Duẫn Nhi ghét bỏ chữ kim bài quá tục, trực tiếp dùng cái đục mà bỏ chữ kim đi, tự mình dùng bút viết chữ hồng rất rất lớn lên đó.

Hồng bài thái giám. Mọi người bị hành động này của Lâm Duẫn Nhi làm cho dở khóc dở cười, nói: 'Ngươi coi ngươi là thanh lâu hoa khôi sao? Còn hồng bài đây!'

'Vốn là hồng bài! Ta mỗi ngày đều chạy tới chạy lui ở chỗ các ngươi, so với hoa khôi tiếp khách còn cực khổ hơn!!!' Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nói, kết quả gặp phải mấy đôi bàn tay trắng như phấn.

'Duẫn Nhi không ở trong chỗ của ta đâu.' Bên trong Lâm Như cung, Trịnh Tú Tinh mặc đại hồng y yểu điệu nói. Thấy hai vị tỷ tỷ xoay người phải đi, liền muốn đi theo các nàng cùng đi tìm Lâm Duẫn Nhi. Nữ nhân a, đều yêu thích tham gia náo nhiệt.

'Nàng hôm nay cũng không đến đây.' Ở trong Nhiễm Lê cung, An phi tương tự không biết nơi Lâm Duẫn Nhi đến, chỉ trong ngắn ngủi sau khi tự hỏi và hỏi ý mọi người thì liền cùng đến chỗ của Quyền Du Lợi, bởi vì Lâm Duẫn Nhi cả ngày không đến tẩm cung của các nàng thì cũng không đi nơi khác.

'Không có tới đây?!' Kim Thái Nghiên kinh ngạc nói.

'Không ở đây sao?!' Trịnh Tú Nghiên nói tiếp theo sau.

'Làm sao lại như vậy?!' Trịnh Tú Tinh cùng An phi dị khẩu đồng thanh. Trong lòng mấy người trong ngắn ngủi liền xuất hiện hoảng loạn, hiện tại cũng chỉ còn lại Ngọc Sương cung. Này liền cùng nhau đi, mấy người này không nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, nếu ngay cả Ngọc Sương cung cũng tìm không ra. . . . .

'Nga? Hoàng tỷ, các ngươi làm sao đều đến đây?' Trịnh Châu Hiền cảm thấy kỳ quái đối với mấy người này, tuy trong ngày thường đại hoàng tỷ và nhị hoàng tỷ thỉnh thoảng sẽ lại đây, nhưng hôm nay cùng đến, là lần đầu tiên.

'Duẫn Nhi không có tới chỗ của ngươi?' Trịnh Tú Nghiên mở miệng trước, toàn bộ tẩm cung ngoại trừ Trịnh Châu Hiền với mấy tên nô tài thì cũng không thấy bóng dáng người khác, nói chi là Lâm Duẫn Nhi. Ngốc tử này, đến cùng chạy đi nơi đâu!!!

'Tỷ tỷ, ngươi nói ngốc tử kia sẽ chạy đến đâu chứ?!' Kim Thái Nghiên giậm chân nói, tất cả tẩm cung đều không tìm được Lâm Duẫn Nhi, trên đường đi cũng không nhìn thấy nàng. Chẳng lẽ đã biến mất không thấy tăm hơi?!

'Không thấy Duẫn Nhi sao?' Trịnh Châu Hiền nghiêng đầu hỏi.

'Ngốc tử kia cũng không biết đã đi nơi nào, chúng ta không tới tìm nàng, thân vàng của nàng cũng không đến tìm chúng ta.' Trịnh Tú Tinh tao nhã ngồi vào trên ghế, nói.

'Cái kia, đã tìm hết mọi chỗ rồi sao?' Trịnh Châu Hiền nói.

'Cái này, thực sự không biết. Ta cũng mới vừa nghe nói Duẫn Nhi không có đến nơi của muội muội.' An phi suy nghĩ một chút nói.

'Cái kia. . . . Chẳng lẽ nàng mất tích?' Trịnh Châu Hiền hỏi.

'Ta nghĩ nàng ở chỗ đó.' Quyền Du Lợi đột nhiên một câu nói ra để cho mắt cả bọn vụt sáng lên, liên tiếp quay đầu về nhìn Quyền Du Lợi, chờ lời tiếp theo của nàng: 'Nếu như ta nhớ không lầm, hai người dị quốc Duẫn Nhi mang về đang ở trong phòng cũ của Duẫn Nhi đi.'

'Ngươi nói, có thể là nàng ở nơi đó? Ở cùng với hai người dị quốc kia?!'

'Ta không xác định, nhưng chúng ta có thể đến bên đó xem, ta nghĩ không ra nàng còn có thể chỗ nào để đi.' Quyền Du Lợi nói.

'Như vậy, chúng ta liền tới đó thử xem đi.' Kim Thái Nghiên đề nghị.

'Cũng được, vậy chúng ta cùng đi đi.' mấy người trăm miệng một lời, ở Ngọc Sương cung nghỉ ngơi chốc lát sau đồng thời hướng về gian phòng trước kia của Lâm Duẫn Nhi mà đi. Đội ngũ bảy người tuy rằng không phải rất to lớn, nhưng cũng vô cùng gây chú ý, huống chi là nữ tử xinh đẹp, dung mạo tuyệt mỹ. Cửa phòng Lâm Duẫn Nhi đóng kín, chỉ có thể nghe thấy người ở bên trong không ngừng nói thứ ngoại ngữ các nàng không hiểu, nhưng thanh âm quen thuộc đó rõ ràng là Lâm Duẫn Nhi các nàng tìm đã lâu.

'Ngốc tử, mở cửa!!!' Kim Thái Nghiên dùng sức gõ vào cửa, tiếng gõ cửa bất ngờ làm cho tiếng nói bên trong nhất thời biến mất. Vốn tưởng rằng Lâm Duẫn Nhi sẽ ra mở cửa, không nghĩ tới mấy người chờ ở bên ngoài đã lâu cũng không thấy cửa mở ra. Trong này kích động nhất là Kim Hiếu Nghiên, Kim Hiếu Nghiên vốn là tức giận Lâm Duẫn Nhi, thấy nàng lâu như vậy cũng không mở cửa, cũng không phí lời nữa, trực tiếp kéo Kim Thái Nghiên đi lên, sau đó một cước đá văng cửa phòng ra.

Trong phòng, Lâm Duẫn Nhi bị mấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho hết hồn, nàng theo bản năng lùi về phía sau, đến bên cạnh giường, cùng Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư xếp thành một hàng ở bên giường, không cho các nàng thấy cái gì đang ở trên đó. Kết quả, cặp mắt sắc bến của Trịnh Châu Hiền nhìn thấy một ống tay áo màu đen lộ ra. Nàng chỉ chỉ phía sau Lâm Duẫn Nhi, nói: 'Duẫn Nhi, phía sau ngươi là cái gì? Sao đen vậy.'

'A?! Không có, không có thứ gì, ha ha ha a. . . .' Lâm Duẫn Nhi liều mạng lắc đầu, một mặt chột dạ cười. Đương nhiên, các nàng cũng không phải là kẻ ngốc, dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này của Lâm Duẫn Nhi khơi dậy hiếu kỳ của các nàng. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cùng đi lên trước mặt Lâm Duẫn Nhi, trực tiếp đem Lâm Duẫn Nhi kéo qua một bên, nhìn thấy mấy thứ trên giường đều ngốc tại chỗ. Trên chiếc giường không lớn không nhỏ, lần lượt bày ra năm bộ áo cưới màu trắng mà người hiện đại mặc, còn có một cái bộ y phục màu đen cho tân lang. Các nàng xưa nay đều chưa từng thấy y phục kỳ dị như thế này, mỗi người không kìm lòng được mà cầm lên tay xem tới xem lui. Đương nhiên, áo cưới có năm cái, Kim Hiếu Nghiên tranh không lại các nàng, cũng chỉ có thể tức giận ngồi ở chỗ đó uống trà, mà Trịnh Châu Hiền thì lại cầm y phục màu đen của tânlang không hiểu vì sao, nói: 'Duẫn Nhi, những y phục này rất quái dị.'

'Duẫn Nhi, hôm nay ngươi trốn ở chỗ này là vì mấy xiêm y quái dị này?' Kim Thái Nghiên bất mãn nói, mắt nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, muốn nàng nói ra nguyên nhân.

'Ta. . . . . Ta. . . .' Lâm Duẫn Nhi tự biết mình không thể gạt được những nữ nhân thông minh lanh lợi này, không thể làm gì khác hơn là xoa xoa tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: 'Các ngươi trước đây luôn nói hi vọng có ngày sẽ được mặc đại hồng hỉ phục cùng người mình yêu bái đường mà. Vậy ta, vậy ta liền để Đặc Nhĩ cùng Bố Lỗ Tư vẽ bản thiết kế cho áo cưới của Anh Cách Lan*, sau đó để người của nội vụ phủ làm. Vừa vặn hôm nay làm xong rồi. . . . Ta để ở đây muốn cùng bọn hắn thương lượng một chút. . . . Sau đó cầu hôn các ngươi, rồi các ngươi sẽ mặc áo cưới này mà kết hôn. . . . .'

*[Nước Anh]

'Cầu hôn?! Áo cưới?!' Các nàng với từ ngữ độc đáo mới lạ này của Lâm Duẫn Nhi nghe hoàn toàn không hiểu, nhớ tới những gì hoàng hậu từng nói với Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Tinh không khỏi cười nói: 'Duẫn Nhi, ngày đó ngươi đáp ứng cho chúng ta một lời giải đáp mà chúng ta hài lòng, hiện tại các tỷ muội đều ở đây, ngươi cũng nên nói cho chúng ta những chuyện chúng ta không biết kia đi.'

'Duẫn Nhi?!'

'Ách. . . . Ta nói. . . . Ta nói. . . .' bất đắc dĩ bị ép buộc, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại, nỗ lực hít vài hơi thật sâu vào, sau khi đã làm xong công tác chuẩn bị khi bị các nàng coi là kẻ điên thì liền nói: 'Các ngươi nghe cho rõ a, ta chỉ nói một lần.' Lâm Duẫn Nhi bán mở mắt ra nhìn những người trước mắt, sau đó lại nhắm lại, làm liền một mạch: 'Ta nói cho các ngươi biết kỳ thực ta là xuyên không qua đây có thể các ngươi không tin nhưng ta đúng là xuyên không tới đây ta vốn là bác sĩ của viện y học cuối cùng ta không có chuyện gì làm chạy đến Thượng Thanh đạo quan ở T thành du lịch kết quả vừa vặn gặp ngày cửu tinh liên châu* vừa vặn số mạng ta không hề tầm thường lại vừa vặn ta không nghe theo lời đạo trưởng kia nói mà nửa đêm ra ngoài ngắm sao kết quả là bị mấy ngôi sao kia đâp̣ trúng đầu khi tỉnh lại liền đến nơi một nghìn năm trước này các ngươi nói ta là kẻ điên cũng được nói ta là thần kinh cũng tốt nhưng mà ta không có nói dối ta đúng là người hiện đại một nghìn năm sau ta xuyên không tới đây sau đó liền gặp hoàng hậu tới đây cầu phương thuốc vì lẽ đó ta liền ma xui quỷ khiến bị mang vào cung lại mê mê hồ hồ gặp các ngươi. Được rồi, ta nói xong. . . . .'

*[chín ngôi sao thẳng hàng]

Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa bị lời nói của mình làm cho ngạt chết, quay đầu lại lại nhìn Trịnh Tú Nghiên các nàng, mắt mỗi người đều mở thật to, không biết là bị tốc độ nói của Lâm Duẫn Nhi làm cho sợ hay là bị nội dung lời nói của nàng dọa. Qua một hồi lâu, mấy người liền phục hồi tinh thần lại, sau một hồi suy nghĩ liền thầm hiểu với nhau, gật đầu để An phi thay các nàng nói: 'Vậy ngươi sẽ rời khỏi chúng ta sao?'

'Sẽ không, ta xin thề, đời này ta đều bồi bên cạnh các ngươi, hảo hảo yêu thương các ngươi.' Lâm Duẫn Nhi dựng thẳng ba ngón tay lên đầu nói.

'Thiết! Vậy không phải là, biết hay không biết cũng không khác nhau chỗ nào sao!' Kim Hiếu Nghiên ở bên cạnh ngắt lời. Nàng vốn nghe không rõ Lâm Duẫn Nhi nói gì, ngược lại có nghe hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là nàng sẽ không rời khỏi tỷ tỷ mình, như vậy tỷ tỷ mình cũng không thương tâm như ngày ấy.'Vậy những thứ xiêm y này là?'

'Những thứ này là áo cưới chuẩn bị cho các ngươi, vốn muốn cho các ngươi kinh hỉ, mà các ngươi đều đã biết. Vậy thì. . . .' Lâm Duẫn Nhi xoay người lấy cái hộp dài trong tay Bố Lỗ Tư, mở hộp ra, quỳ một chân xuống đất, bên trong chỉnh tề bày ra năm chiếc nhẫn vàng. Lâm Duẫn Nhi biết các nàng không hiểu ý của mình, liền nói: 'Ở quê hương của ta, trước khi mọi người bái đường thành thân còn có một nghi thức quan trọng khác nữa, đó chính là cầu hôn. Ta hy vọng, các ngươi có thể nhận lấy chiếc nhẫn này, này không chỉ đại biểu cho chân tâm của ta, mà cũng đại biểu cho lời hứa của ta. Ta Lâm Duẫn Nhi xin thề, sẽ cả đời yêu thương các ngươi, đau lòng vì các ngươi, dùng toàn bộ sinh mệnh của ta mà bầu bạn bên các ngươi. Có thể ta không phải là người tốt nhất, nhưng ta sẽ cố gắng để các ngươi trở thành những người hạnh phúc nhất. Tú Nghiên, Thái Nghiên, Du Lợi, Mĩ Anh, Tú Tinh. . . . Các ngươi, gả cho ta được không?'

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lâm Duẫn Nhi, các nàng trong lòng tràn đầy cảm động gật đầu, không đợi Lâm Duẫn Nhi đứng dậy mà từng người cầm thấy chiếc nhẫn trong hộp ra thưởng thức, mãi đến khi Lâm Duẫn Nhi đứng dậy thay từng người đeo vào tay. Trịnh Châu Hiền bị lơ là rốt cuộc khóc lóc: 'Ô ô ô, Duẫn Nhi! Ta hận ngươi! Tại sao không có của ta! Ngươi ghét bỏ ta! Ngươi ghét bỏ ta!!! Ngươi không thích ta!! Ngươi không cần ta nữa! !'

'Ai. . . . Ta không có, ta không có a! Chỉ là ngươi còn quá nhỏ, ta. . . . Ta cũng không phải đại thúc đáng khinh. . . .' Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng nói.

'Vậy ngươi vì sao chỉ chuẩn bị năm chiếc nhẫn! Vậy ta đây! ! ! Ô ô ô. . . . Ô ô ô. . . .' Tiếng khóc của Trịnh Châu Hiền càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ, Kim Thái Nghiên liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi sau đó tiến lên trước mặt Trịnh Châu Hièn, vỗ vai nàng: 'Muội muội không nên khóc, tỷ tỷ vì ngươi làm chủ, chờ đến thời điểm ngươi có thể thành thân, Duẫn Nhi chắc chắn cưới ngươi. Ngươi nhìn xem, đây cũng là tín vật định tình Duẫn Nhi chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhỏ nhất, sau này không quên gọi chúng ta là tỷ tỷ nha!'

Tín vật định tình ta chuẩn bị?! Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc đi tới để nhìn rõ hơn, lúc này mới phát hiện, cái gọi là tín vật đính ước chính là nhĩ đinh kim cương trước kia Lâm Duẫn Nhi đưa cho Kim Thái Nghiên. Nhìn gương mặt đắc ý kia của Kim Thái Nghiên, mặt Lâm Duẫn Nhi xếp thành một chữ thật lớn. Ngươi nói xem, nàng trước đây tại sao không phát hiện Kim Thái Nghiên sẽ như vậy mà mua chuộc người đây?!!!   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro