Chương 21: Trốn đi tiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hết thảy đều sắp xếp xong xuôi, khi hoàng hậu mặc phượng bào đạm sắc xuất hiện ở Ngọc Sương cung, khi An Phi cùng hoàng hậu sóng vai bước vào cửa lớn Ngọc Sương cung, khi Đại công chúa Trịnh Tú Nghiên mang theo thị nữ Nguyệt Như cũng xuất hiện ở Ngọc Sương cung, Lâm Duẫn Nhi bắt đầu có vẻ cực kỳ phi thường đặc biệt không bình tĩnh. "Châu Hiền nha đầu, có lộn hay không? Không phải nói chỉ mời Hoàng hậu nương nương tới sao? Đây là có chuyện gì? " Lâm Duẫn Nhi đứng ở một góc thấp giọng hỏi Trịnh Châu Hiền, như vầy gọi là chỉ mời Hoàng hậu nương nương? Nhìn đi nhìn đi, An Phi kia là ánh mắt gì? Nhìn đi nhìn đi, Mặt Than kia tại sao nhìn chằm chằm ta như vậy? Ta cũng không phải cừu nhân của nàng a! ! !

"Lâm ca ca, An Phi đêm nay vừa vặn ở Khôn Ninh Cung cùng mẫu hậu nói chuyện phiếm. Còn có, Đại hoàng tỷ là ta mời đến a." Trịnh Châu Hiền ngượng ngùng cúi đầu, kỳ thật nàng cũng có mời Nhị hoàng tỷ, nhưng nhìn thái độ chắc là cũng sẽ không đến đi.

"Được rồi, nếu đã như vậy. . ." Lâm Duẫn Nhi ưỡn ngực ngẩng đầu hít sâu một hơi rồi nói: "Vậy bắt đầu đi, ngươi đi chuẩn bị bánh ngọt đi."

"Ân!" Trịnh Châu Hiền gật gật đầu, nhìn các loại khoai tây chiên cùng salad trái cây nàng chưa bao giờ thấy qua, trong lòng vui vẻ tiêu sái đi vào tẩm cung, tự nhủ đêm nay mẫu hậu nhất định sẽ thực vui vẻ.

"Khụ khụ, Hoàng hậu nương nương cát tường, An Phi nương nương cát tường, còn có Mặt... Đại công chúa cát tường." Lâm Duẫn Nhi bước đến chính giữa mấy người đang ngồi quỳ xuống hành lễ, một đạo ánh mắt cực lạnh bắn tới làm cho Lâm Duẫn Nhi mất tự nhiên run run một chút.

"Đứng lên đi." Hoàng hậu nhẹ nhàng nâng tay, trên bàn đều là những thứ mà nàng chưa bao giờ thấy qua, chắc hẳn những thứ này đều là Tiểu Lâm Tử làm được đi.

"Tiểu Lâm Tử tạ ơn Hoàng hậu nương nương, tạ ơn An Phi nương nương, tạ ơn Đại công chúa." Nhưng mà không tạ ơn Mặt Than! Lâm Duẫn Nhi ở trong lòng bổ sung một câu, lập tức mỉm cười nói :"Hôm nay là sinh nhật Hoàng hậu nương nương, Tiểu Lâm Tử ở đây trước tiên chúc Hoàng hậu nương nương ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Đương nhiên, cũng hy vọng Hoàng hậu nương nương ngài thanh xuân vĩnh trú, luôn luôn vui vẻ. Tiểu Lâm Tử bất tài, thi từ ca phú tự nhiên là không giỏi, hôm nay ở đây vì Hoàng hậu nương nương đàn một khúc ca sinh nhật vui vẻ, xem như một chút tâm ý của Tiểu Lâm Tử." Nói xong, Lâm Duẫn Nhi cầm lấy đàn ghi-ta đã chỉnh âm tốt ở trong góc, thuần thục đàn tấu lên một bài hát mừng sinh nhật đơn giản :"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ. . ."

"Mẫu hậu, chúc ngài sinh nhật vui vẻ." Trong lúc Lâm Duẫn Nhi đàn tấu, Trịnh Châu Hiền cẩn thận bưng bánh ngọt từ tẩm cung đi ra. Bánh ngọt làm có chút thô ráp, không có vẽ loạn bơ, chỉ là dùng quả ô mai xiêu xiêu vẹo vẹo xếp thành bốn chữ sinh nhật vui vẻ. Đương nhiên, "chúc ngài sinh nhật vui vẻ" những lời này cũng là Lâm Duẫn Nhi dạy cho Trịnh Châu Hiền. Nhìn nữ nhi của mình bưng lên bánh ngọt xem như quà sinh nhật, hoàng hậu vui mừng lộ ra tươi cười, khó có một lần ôm lấy Trịnh Châu Hiền, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Bổn cung thực thích, đây là lễ vật tốt nhất bổn cung từng thu được."

Bài hát mừng sinh nhật đã hát xong, Lâm Duẫn Nhi hướng Trịnh Châu Hiền nháy mắt mấy cái, nói: "Hoàng hậu nương nương, đây là công chúa tự tay làm cho ngài, thỉnh Hoàng hậu nương nương cùng An Phi nương nương, đương nhiên còn có Đại công chúa các ngài chậm rãi thưởng thức. Kế tiếp sẽ vì mọi người dâng lên một ca khúc của quê nhà ta, Tiểu Tình Ca."

Nhẹ nhàng gảy dây đàn ghi-ta, âm nhạc vang lên, thanh âm trung tính gợi cảm từ cổ họng Lâm Duẫn Nhi phát ra :"Đây là một bài tình ca giản đơn, hát lên sự phức tạp trong tâm tư con người. Ta nghĩ rằng ta rất hạnh phúc khi có được sự ấm áp của ngươi, khoảng trống bên đôi chân đã được lấp đầy... Ngươi có biết, cho dù mưa to làm cho thành phố này điên đảo, ta cũng vẫn ôm ngươi vào lòng. Chịu không nổi khi nhìn thấy hình bóng ngươi xuất hiện, viết nên một giây dài bằng cả một năm khi chia xa. Cho dù cả thế giới bị sự cô đơn bắt đi mất, ta cũng sẽ không chạy trốn.Trốn không thoát, cuối cùng ai cũng đều già nua, để rồi lại viết nên sự vững chắc trong tiếng đàn hoà lẫn với thời gian của ta. . ."

Tiếng hát của Lâm Duẫn Nhi còn đang tiếp tục, những người đang ngồi nghe đều có những tâm tư riêng. Trịnh Châu Hiền hờn dỗi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng nói Lâm ca ca thật đáng ghét, cư nhiên trước mặt mẫu hậu hát tình ca cho ta nghe. An Phi chuyên tâm nghe ca khúc Lâm Duẫn Nhi hát, trong đầu không ngừng dần hiện ra hình ảnh ngày ấy hôn môi. Trịnh Tú Nghiên đầu tiên là tò mò nhìn chằm chằm đàn ghi-ta trong tay Lâm Duẫn Nhi, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt nữ tử thẹn thùng hiếm có xuất hiện trên mặt Trịnh Châu Hiền, lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh lùng giống như muốn đem Lâm Duẫn Nhi đóng băng. Đương nhiên, trong số này bình tĩnh nhất là Hoàng hậu, nàng thủy chung bị vây trong trạng thái cảm động, cái miệng nhỏ nhấm nháp bánh ngọt Trịnh Châu Hiền tự tay làm cho mình.

"Không phải nói thỉnh bổn cung đến Ngọc Sương cung chúc mừng sinh nhật Hoàng hậu sao? Sao bổn cung còn chưa đến cũng đã bắt đầu rồi đây ?" Thanh âm kiều mỵ mềm nhẹ bay vào lỗ tai Lâm Duẫn Nhi, nàng tiếp tục gảy dây đàn ghi-ta, lại đang nhìn về phía người vừa phát ra thanh âm, sau đó hồn vía không biết đã bay đến nơi nào. Yêu nghiệt, tuyệt đối Tô Đát Kỉ chuyển thế! Chỉ thấy người tới mặc váy dài màu tím, dung nhan hoàn mỹ, dáng người thon dài, ngực mông đẫy đà, thoáng như một cỗ hương thơm trong đêm tối thấm vào ruột gan. Tô Ðát Kỉ ! Tô Ðát Kỉ ! ! ! Lâm Duẫn Nhi nhìn ánh mắt câu hồn nhiếp phách của người kia, đó là một đôi mắt vô cùng linh tính, không thèm che dấu lộ ra quyến rũ.

"Khuynh quốc khuynh thành, thắng cả Bao Tự !" Đôi môi Lâm Duẫn Nhi run nhè nhẹ, ngón tay không nghe sai sử lung tung gảy cầm huyền.

"Nhị hoàng tỷ!" Thanh âm thanh thúy dễ nghe của Trịnh Châu Hiền đem Lâm Duẫn Nhi từ trong suy nghĩ quay về sự thật, cảm giác được mình thất thố, Lâm Duẫn Nhi vội vàng ôm đàn ghi-ta cúi đầu thối lui qua một bên, lúc đi ngang qua Trịnh Tú Nghiên vô ý nhìn đến ánh mắt ngàn năm băng lạnh của nàng.

"Ngưng Sương, không lẽ là do bổn cung địa vị rất thấp, cho nên mới không chờ bổn cung?" Trịnh Tú Tinh cười giễu cợt, vừa rồi vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi mất hồn rơi vào trong mắt của nàng rồi.

"Không phải vậy Nhị hoàng tỷ ,chính là. . ." Trịnh Châu Hiền không biết nên giải thích như thế nào.

"Ngưng Trần, đừng trách Ngưng Sương, ngươi có thể đến là tốt rồi, huống hồ lúc này mới vừa mới bắt đầu." Hoàng hậu nói.

"Không cần, bổn cung không thích chỗ đông người, nhất là. . ." Trịnh Tú Tinh phiêu mắt liếc Trịnh Tú Nghiên một cái, chỉ vào Lâm Duẫn Nhi nói: "Ngươi là nô tài của cung nào?"

"Hồi bẩm công chúa, nô tài là Khôn Ninh Cung." Lâm Duẫn Nhi đứng ở trong góc cung kính trả lời. Vừa rồi nghe Châu Hiền nha đầu gọi nàng là Nhị hoàng tỷ , nói vậy nàng chính là vị Nhị công chúa thần bí kia đi.

"Thì ra là Khôn Ninh Cung, hôm nay đi theo bổn cung về Lâm Như cung đi, bổn cung muốn một mình nghe một chút điệu hát dân gian, Hoàng hậu nương nương hẳn là không ngại đi?" Trịnh Tú Tinh hỏi.

Muốn ta đi theo ngươi về Lâm Như cung? Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút, đây là hát mừng sinh nhật được không ? Nghe điệu hát dân gian? Ngươi cho ta là hoa khôi thanh lâu a! Có thể tùy tiện mang về nhà ca hát.

"Không thể! ! !" Trịnh Châu Hiền cùng Trịnh Tú Nghiên hai người trăm miệng một lời.

"Khanh khách, không thể tưởng được nô tài này được hoan nghênh như vậy đây!" Trịnh Tú Tinh dùng khăn lụa che mặt nhẹ nhàng cười nói: "Bất quá nếu nô tài này là người của Khôn Ninh Cung, bổn cung tự nhiên phải tôn trọng ý kiến của Hoàng hậu nương nương, chính là không biết Hoàng hậu nương nương ngài thấy sao ?"

"Cái này. . ." Hoàng hậu có chút khó xử, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Tiểu Lâm Tử tuy là người của bổn cung , nhưng bổn cung từ trước đến nay không muốn miễn cưỡng người khác. Nếu hôm nay Tiểu Lâm Tử nguyện ý đi theo ngươi, bổn cung tất nhiên là đáp ứng."

"Vậy Tiểu Lâm Tử, ngươi có bằng lòng cùng bổn cung đi hay không ?" Trịnh Tú Tinh đến gần Lâm Duẫn Nhi, đầu ngón tay nhẹ nhàng bốc lên cằm của nàng, hướng nàng phao cái mị nhãn.

Ách. . .So với Tô Đát Kỷ còn Tô Đát Kỷ hơn ! Lâm Duẫn Nhi theo bản năng rùng mình một cái, như thế nào cảm thấy được sau lưng từng đợt rét run đây? Còn nữa, đi với không đi có cái gì khác nhau sao? Như thế nào những người này phản ứng lớn như vậy? ! Ta lại không có đi chiến trường, như thế nào Châu Hiền nha đầu đôi mắt rưng rưng đây ? !

"Tiểu Lâm Tử, bổn cung chờ ngươi trả lời đây." Thấy Lâm Duẫn Nhi chậm chạp không trả lời, Trịnh Tú Tinh càng thêm tới gần Lâm Duẫn Nhi, hơi thở ôn nhuận phủ lên mặt Lâm Duẫn Nhi, khiến cho lòng nàng ngứa ngáy.

Lâm ca ca, Lâm ca ca ngươi không thể đi. Trịnh Châu Hiền ở trong lòng nói xong, nhìn phía Lâm Duẫn Nhi trong ánh mắt có quan tâm còn có tình cảm nói không rõ .

"Hồi bẩm Nhị công chúa, bẩm báo Hoàng hậu nương nương, bẩm báo An Phi nương nương, bẩm báo Đại công chúa, bẩm báo Tiểu công chúa!" Lâm Duẫn Nhi vòng qua Trịnh Tú Tinh tiến lên từng bước quỳ trên mặt đất.

"Như thế nào? Quyết định xong rồi ?" Hoàng hậu hỏi.

"Nô tài, nô tài cả gan. . ." Lâm Duẫn Nhi liếc liếc Trịnh Châu Hiền một cái, tiếp tục nói:"Nô tài cả gan. . .nô tài muốn đi. . .đi tiểu."

". . ." Hoàng hậu tỏ vẻ không có biện pháp tiếp chiêu.

". . ." An Phi tỏ vẻ cực độ không biết nói gì.

". . ." Đại công chúa vẫn là lạnh lùng liếc nàng một cái, ở trong lòng nói nô tài này coi như thức thời.

". . ." Trịnh Châu Hiền nửa hiểu nửa không suy nghĩ nửa ngày, còn đang lo lắng Lâm ca ca có thể nín hư thân thể hay không.

". . ." Trịnh Tú Tinh thủy chung vẫn duy trì mỉm cười, trên thực tế, nàng rất muốn mổ sọ não Lâm Duẫn Nhi ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

"Hoàng hậu nương nương, nô tài có thể đi. . .đi tiểu không?" Phát hiện không khí chung quanh có chút không thích hợp, Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể hỏi lại một lần. "Ngươi đi đi." Hoàng hậu khoát tay, đột nhiên cảm thấy phá hư sinh nhật party tốt đẹp không phải là Nhị công chúa, mà là tên nô tài trước mắt này.

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, vậy nô tài trước hết lui xuống." Lâm Duẫn Nhi vừa đi, An Phi lấy cớ đau đầu cáo lui rời khỏi Ngọc Sương cung, mà Trịnh Tú Tinh tất nhiên cũng lười tiếp tục đứng ở nơi đó, cũng đi theo rời đi. Chỉ còn lại Hoàng hậu cùng Đại công chúa, còn có Trịnh Châu Hiền ở lại Ngọc Sương cung, mấy người nhàn đến vô sự cùng nhau nhấm nháp thức ăn đã có chút nguội lạnh, vừa ăn vừa cảm thấy món ăn kì quái này hương vị thật đúng là không tồi.

Lâm Duẫn Nhi lấy cớ đi tiểu rời đi Ngọc Sương cung xong cũng không có quay về phòng mình, mà là ở gần ngự hoa viên đi tới đi lui, rối rắm rốt cuộc có nên quay về Ngọc Sương cung hay không . "Tiểu Lâm Tử." Thân ảnh mảnh khảnh của An Phi xuất hiện ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi, làm cho Lâm Duẫn Nhi hoài nghi nàng có phải một đường đi theo mình tới đây hay không.

"An Phi nương nương cát tường." Lâm Duẫn Nhi cúi đầu không dám nhìn An Phi, sợ lại xuất hiện tình huống cẩu huyết giống buổi tối hôm đó.

"Quả nhiên là học thuộc lòng quy củ rồi sao ? Cuối cùng cũng có cái hình dáng nô tài." An Phi liếc mắt xem xét Lâm Duẫn Nhi một cái, dùng sức xiết chặt khăn lụa trong tay.

". . ." Chả lẽ trước kia ta không có hình dáng nô tài sao ? Lâm Duẫn Nhi trên đầu ba đạo hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "An Phi nương nương gọi nô tài lại có chuyện gì sao ?"

"Bổn cung chính là muốn biết thứ mà hôm nay ngươi đàn rốt cục là vật gì ?"

"Là một loại nhạc khí của quê ta, kêu là đàn ghi-ta."

"Quê của ngươi ở nơi nào?" An Phi hỏi, trong lòng đối với quê hương của Lâm Duẫn Nhi tràn ngập tò mò.

"Quê của ta là nơi ở rất xa rất xa, xa đến nỗi ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng." Nhắc tới quê hương, đôi mắt Lâm Duẫn Nhi lơ đãng ảm đạm xuống, nàng miễn cưỡng hướng An Phi cười cười, nói: "An Phi nương nương, ta cũng nên trở về Ngọc Sương cung." Thời gian đi tiểu qua đi đã lâu, nói như thế nào thì mình cũng là nô tài, cho dù phải đi về phòng cũng nên tới Ngọc Sương cung nói một tiếng với Hoàng hậu trước đi.

"Cũng được, vậy ngươi trở về đi." An Phi gật gật đầu, ánh mắt hiện ra nhàn nhạt sầu tư.

Khi Lâm Duẫn Nhi trở lại, ở cửa lớn Ngọc Sương cung có thêm hai thái giám cao tuổi mà Lâm Duẫn Nhi chưa bao giờ thấy qua đang đứng, hai thái giám thấy nàng muốn đi vào lập tức ngăn cản nàng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là nô tài ở đâu tới ?"

"Hồi bẩm công công, tiểu nhân là Khôn Ninh Cung. Vừa rồi đi ra ngoài đi tiểu, lúc này mới trở về." Hai thái giám đều lớn tuổi hơn mình, nghĩ đến địa vị chắc cũng cao hơn nhiều, Lâm Duẫn Nhi tất nhiên không thể giống như nói chuyện với Tiểu Đồng Tử không chỗ nào cố kỵ.

Một thái giám béo ú trong đó đánh giá Lâm Duẫn Nhi từ đầu đến chân một phen, nói: "Có Yêu Bài không ?"

"Hồi bẩm công công, có có." Lâm Duẫn Nhi từ trong lòng ngực lấy ra kim bài Hoàng hậu từng đưa cho nàng, hai tay đưa cho vị thái giám béo ú.

"Ân, vậy ngươi vào đi thôi." Thái giám béo ú gật gật đầu, đem kim bài trả lại cho Lâm Duẫn Nhi để cho nàng đi vào.

Vừa vào cửa, Lâm Duẫn Nhi liền phát hiện bên cạnh hoàng hậu có thêm một vị trung niên nam nhân mặc áo bào màu vàng kim. Nam nhân diện mạo thập phần anh tuấn, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn tồn tại một cỗ khí phách vương giả, hắn thủy chung nắm tay Hoàng hậu, cùng đám người Hoàng hậu trò chuyện, khi ánh mắt nhìn vào Đại công chúa tràn ngập cưng chiều. Nam nhân duy nhất có thể ở trong hậu cung tự do lui tới hẳn chỉ có một người là Hoàng Đế đi? Lâm Duẫn Nhi ở trong đầu nhớ lại trước kia ở trong TV từng thấy qua hình ảnh này, lập tức quỳ xuống nói: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng lên đi." Thanh âm trầm thấp vang lên, Lâm Duẫn Nhi khẩn trương đứng dậy thối lui đến một bên không dám lại nhìn hắn. Trong lòng nói quả nhiên là hoàng đế, khí tràng so với đồ Mặt Than kia còn muốn lớn hơn.

"Hoàng hậu, hôm nay là sinh nhật ngươi, trẫm tối nay ở lại Khôn Ninh Cung." Hoàng Thượng nói.

Wow, Hoàng Thượng đêm nay muốn ngủ ở Khôn Ninh Cung. Hoàng hậu nương nương, chuyện sinh con của ngài trông vào lần này a! Ngàn vạn lần đừng quên dùng vĩ ca a! Lâm Duẫn Nhi trái tim nhỏ nhảy phịch phịch, vụng trộm hướng hoàng hậu chớp mắt, đáng tiếc nàng lui quá xa, Hoàng hậu cũng không có chú ý tới ánh mắt của nàng.

"Nhưng mà Hoàng Thượng. . .ngài không phải còn có chính sự phải xử lý sao ?" Hoàng hậu trên mặt hiện ra vẻ thẹn thùng ít có , tuy rằng hỏi như vậy, nhưng vẫn là hy vọng Hoàng Thượng đêm nay ở lại Khôn Ninh Cung, dù sao năm viên vĩ ca kia. . .

"Ôi chao, sinh nhật Hoàng hậu một năm chỉ có một lần, chính sự ngày mai cũng có thể xử lý, trẫm hôm nay hảo hảo bồi Hoàng hậu." Hoàng Thượng vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay hoàng hậu, lôi kéo nàng đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua Lâm Duẫn Nhi ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, lập tức nói: "Ngươi là Tiểu Lâm Tử đi."

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài đúng là Tiểu Lâm Tử."

"Những món ăn này làm rất tốt, trẫm sẽ nói Hoàng hậu thưởng cho ngươi." Hoàng Thượng nói xong, nắm tay hoàng hậu rời khỏi Ngọc Sương cung, chỉ để lại chúng nô tài quỳ trên mặt đất cung kính nói: "Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương."   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro