Chương 29: Bích Hinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trên sân khấu bị đám người vây quanh, tú bà cầm khăn lụa lau mồ hôi thấy đã đúng thời cơ, vặn vẹo vòng eo dùng thanh âm thuận hoà nói với đám người bên dưới : "Các vị, hôm nay là ngày Bích Hinh cô nương của Ngọc Hoa lâu chúng ta chiêu tuyển nhập mạc chi tân, Bích Hinh cô nương nói, bất luận có tiền hay không có tiền đều có thể tham gia. Bích Hinh cô nương của chúng ta muốn tìm một công tử tốt và có tài hoa, nếu là ai may mắn được tuyển, Bích Hinh cô nương nguyện cùng hắn nâng cốc trò chuyện đến bình minh."

"Cùng Bích Hinh cô nương nâng cốc đến bình minh a!"

"Tú bà không phải nói chúng ta ai cũng có thể tham gia sao ? Vậy chúng ta cũng theo lên đi." Đám người bên dưới nghe tú bà nói xong lập tức một trận xôn xao, phải biết rằng, Bích Hinh cô nương chính là hoa khôi ngàn vàng cũng khó thấy được dung nhan thật sự của nàng, nếu là mình được tuyển trúng, vậy chẳng phải là có thể diện kiến dung nhan của nàng sao ? Tham gia, vì cái gì không tham gia? ! Một đám nam nhân giống như nổi điên chen lấn về hướng sân khấu, bọn họ chen lấn thì cũng thôi đi, nhưng lại kẹp luôn Lâm Duẫn Nhi vốn là đi xem náo nhiệt dồn lên phía trên luôn. Lâm Duẫn Nhi đang tốt đẹp đứng ở dưới xem náo nhiệt, không nghĩ tới lại bị một đám nam nhân nổi điên kẹp ở giữa chen lấn lên tới trên đài.

"Ôi, các vị không cần tranh giành. Mỗi người đều có cơ hội tham gia, ở phía dưới tạm thời đừng chen lên nữa ! Nhóm đầu tiên tham gia chính là hơn mười vị công tử đang đứng trên đài a~" Thấy người lên đài đã muốn quá nhiều, tú bà vội vàng tiến lên từng bước ngăn lại đám người đang muốn tiếp tục xông lên.

"Cái kia. . .ta muốn hỏi một chút. . ."  Lâm Duẫn Nhi bị làm cho ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ nghĩ một chút vẫn là quyết định hỏi tú bà một vấn đề mà nàng tự thấy là rất trọng yếu.

"Xin hỏi vị công tử này muốn hỏi cái gì đây?" Tú bà vừa thấy Lâm Duẫn Nhi, lập tức vẻ mặt tươi cười. Trong lòng nói, công tử tuấn mỹ bực này thật đúng là hiếm thấy.

"Ta muốn hỏi, nếu may mắn trúng tuyển, các ngươi có bao ăn bao ở hay không?" Lâm Duẫn Nhi liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ý những người khác đang quăng cho nàng bao nhiêu ánh mắt xem thường, tiếp tục nói: "Không phải nói nếu trúng tuyển có thể cùng người nào đó nâng cốc đến bình minh sao ? Ta đây không cùng nàng nâng cốc đến bình minh, chỉ cần ăn vài thứ rồi ngủ một giấc được hay không?"

". . ." Tú bà sắc mặt có chút khó coi, vấn đề này ngươi bảo nàng như thế nào trả lời? Tú bà sống nhiều. . .năm thế này, gặp qua vô lại gặp qua ăn xin, chưa thấy qua Lâm Duẫn Nhi như vậy cọ ăn cọ ở.

"Ai? Ngài làm sao nhìn ta như vậy a?" Lâm Duẫn Nhi không rõ cho nên hỏi.

"Ha hả, công tử cũng thật hài hước." Tú bà nhẹ xua khăn lụa trên tay, nói với mười mấy người trên đài : "Các vị, trước mặt các ngươi có giấy bút, một lát nữa Bích Hinh cô nương của chúng ta sẽ từ sau bình phong đi ra, thỉnh mọi người viết xuống những lời muốn nói với Bích Hinh cô nương trên giấy, rồi viết tên của mình ở mặt sau. Nếu như Bích Hinh cô nương coi trọng câu nói nào, như vậy công tử đã viết những lời đó chính là nhập mạc chi tân mà Bích Hinh cô nương tuyển chọn. Tốt lắm, cho mời Bích Hinh cô nương" Nói xong, tú bà cười làm một cái động tác mời.

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, mọi người ở dưới không ngừng kêu "Bích Hinh, Bích Hinh! ! !" Mà những người trên đài trừ bỏ Lâm Duẫn Nhi đều vẻ mặt chờ mong nhìn phía bình phong. Theo tiếng la càng lúc càng lớn, một nữ tử mặc váy dài màu tím nhạt, trên mặt che lụa trắng chậm rãi từ phía sau bình phong đi ra. Dáng người mạn diệu kia như cánh bướm chập chờn bay phía chân trời, một đôi mắt cực đẹp giống như có thể đoạt lấy trái tim linh hồn người khác, mi cong lá liễu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý.

"Bích Hinh để cho chư vị đợi lâu." Nữ tử một khi mở miệng đúng là thanh âm mê người giống như đôi mắt kia. Thanh âm này sao quen vậy ? Lâm Duẫn Nhi lăng lăng nhìn nữ tử đối diện, cặp mắt kia cùng Kim Thái Nghiên thật là giống lắm a, chẳng lẽ Trịnh Triều nữ tử thanh âm cùng ánh mắt đều không khác nhau lắm sao ?

"Thỉnh các vị viết ra lời muốn nói trên giấy, Bích Hinh chắc chắn nhất nhất xem qua." Bích Hinh hướng mười mấy người đứng trên đài gật gật đầu, ý bảo bọn họ cóthể bắt đầu rồi. Khi ánh mắt đảo qua Lâm Duẫn Nhi, trong hai tròng mắt Bích Hinh hiện lên một tia quang mang khác thường.

"Viết cái gì đây?" Trên đài, Lâm Duẫn Nhi cầm bút lông vắt óc suy nghĩ, những người khác bên cạnh đang vẻ mặt hưng phấn múa bút thành văn, muốn đem những lời đẹp nhất mình từng nghe qua viết lên trên giấy. Suy nghĩ đã lâu, thẳng đến khi người khác đã muốn đem giấy mình đã viết tốt nộp ở trong tay Bích Hinh, Lâm Duẫn Nhi lúc này mới hạ bút viết đại mấy chữ rồi viết tên mình lên.

"Đây. . ." Lâm Duẫn Nhi bĩu môi đem giấy viết xong giao cho Bích Hinh, đang muốn xoay người cùng những người khác đứng ở bên cạnh chờ đợi kết quả, liền phát hiện Trịnh Tú Nghiên đang lãnh nghiêm mặt đứng ở đằng sau đám người dưới đài. Cái ánh mắt lạnh như băng kia, quả thực muốn đem nàng đông chết.

"Ha hả ha hả a. . ." Lâm Duẫn Nhi hướng về phía Trịnh Tú Nghiên đứng cách đó không xa cười cười, chạy nhanh chạy vội tới bên người Trịnh Tú Nghiên, thật có lỗi nói với nàng : "Ta không phải cố ý đi lên, ta là chẳng biết tại sao bị người kẹp đi lên nga~."

"Hừ. Dù có đi lên thì như thế nào, đừng quên ngươi là nữ tử." Trịnh Tú Nghiên tức giận nói, vừa rồi lúc Bích Hinh đi ra Lâm Duẫn Nhi mắt đều nhìn thẳng không thèm chớp, này mà gọi là không phải cố ý ? Này mà còn gọi là không biết làm sao bị người kẹp đi lên ? Rõ ràng chính là tự nàng muốn đi lên đi.

"Dạ dạ dạ." Lâm Duẫn Nhi càng không ngừng gật đầu, trong lòng nói : gì chứ ta sao lại phải rảnh rỗi giải thích với nàng ? Nàng không hề là người nào của ta, ta đúng là không có việc gì đi tìm việc dư hơi a !

"Đi thôi." Trịnh Tú Nghiên nói, hai người đều không có xu dính túi, chẳng thừa dịp cửa thành còn chưa đóng ra khỏi thành tiếp tục đi, nói không chừng có thể ở ngôi miếu đổ nát nào đó ở ngoài thành trú một đêm.

"Nga, đi." Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu, còn chưa đi được vài bước chợt nghe thấy trên đài có người hô: "Lâm Duẫn Nhi, Lâm công tử!"

"A?" Lâm Duẫn Nhi không hề nghĩ ngợi liền xoay người lên tiếng.

"Lâm công tử, chúc mừng ngài, Bích Hinh chúng ta nói, thỉnh ngài đến Ngọc Hoa lâu cùng nàng nâng cốc tán gẫu một phen." Tú bà trên đài lắc mông đi xuống đem Lâm Duẫn Nhi kéo đến trên đài, những người khác thấy mình đã không còn cơ hội, cũng dần dần tản ra, chỉ có số ít vài người còn ở lại dưới đài xem náo nhiệt.

"Cái này. . .ngượng ngùng. Ta không muốn tán gẫu, ta chỉ là một tá tương du (*), ngài vẫn là tìm người khác tán gẫu đi." Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Bích Hinh bên cạnh một cái, chỉ vào Trịnh Tú Nghiên dưới đài nói: "Ngươi xem, nương tử ta còn ở kia đây. Chúng ta còn phải đi, nếu các ngươi có thể miễn phí cho chúng ta trụ một đêm, vậy ta cũng có thể cùng Bích Hinh cô nương tán gẫu trong chốc lát."

[(*) : Tá tương du : ý ở đây là khách du lịch , chỉ ghé qua tham quan rồi đi thôi.]

"Nương tử của Lâm công tử rất xinh đẹp. Hôm nay Lâm công tử là nhập mạc chi tân mà Bích Hinh muốn tuyển, nếu Lâm công tử muốn ở chỗ chúng ta trụ một đêm, vậy Bích Hinh sẽ theo ý Lâm công tử." Bích Hinh nhìn theo hướng ngón tay Lâm Duẫn Nhi chỉ, sau khi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang lãnh nghiêm mặt, phía sau khăn che mặt gợi lên một nụ cười như có như không.

"Thật sự?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.

"Đương nhiên là thật, nương tử Lâm công tử sẽ ở tại cách vách phòng Bích Hinh, đợi Lâm công tử bồi Bích Hinh tiểu tán gẫu một lát xong sẽ quay về phòng cách vách nghỉ ngơi. Như thế, Lâm công tử có vừa lòng không ?"

"Vừa lòng vừa lòng, đương nhiên vừa lòng. Hắc hắc, cám ơn Bích Hinh cô nương, ta trước đi xuống nói với nương tử ta." Lâm Duẫn Nhi vui vẻ giơ lên khuôn mặt tươi cười, đi xuống đem sự tình nói một chút với Trịnh Tú Nghiên.

"Cút! Ngươi cư nhiên để cho ta ở thanh lâu qua đêm? !" Trịnh Tú Nghiên thật muốn quất chết Lâm Duẫn Nhi, nàng nghĩ như thế nào, cư nhiên để cho mình cùng nàng đến thanh lâu ở một đêm? Cho dù là miễn phí cũng không được đi?! Nàng đường đường là công chúa, làm sao có thể đi loại địa phương này! Nếu như bị người khác biết thì thanh danh hoàng gia còn đâu nữa?

"Thanh lâu thì làm sao ? Người ta làm ăn của người ta, chúng ta nghỉ ngơi của chúng ta. Ngươi đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, cho dù ngươi là công chúa cũng không thể khinh thường người thanh lâu, tất cả mọi người là vì cuộc sống mà buộc phải lựa chọn con đường này, với lại người ta cũng không đắc tội ngươi! Trên người chúng ta chính là không tiền, không dễ dàng có cái chỗ ngủ, ngươi cũng đừng ghét bỏ !"

"Là ngươi muốn cùng vị hoa khôi kia tán gẫu một phen đi! May mắn trở thành nhập mạc chi tân của hoa khôi là cỡ nào vinh hạnh? Ngươi làm sao có thể buông tha cơ hội này? Hừ!" Trịnh Tú Nghiên khinh thường trắng mắt liếc nàng một cái, hoa khôi gì gì đó, ta ghét nhất ! ! !

Ánh chiều tà buông xuống, trên đường cái Lỗ thành càng đông người tấp nập vây quanh. Thừa dịp màn đêm còn chưa buông xuống, những người bán hàng rong chậm rãi đẩy xe hàng của mình về nhà, hoặc là đứng ở ven đường đếm xem hôm nay buôn bán lời bao nhiêu tiền. Đương nhiên, càng nhiều chính là bọn công tử cao quý ăn mặc hoa lệ, cầm trong tay ngà voi ngọc phiến, tự cho mình là tiêu sái lang thang ở trên đường, hoặc là kết bè kết đảng kéo nhau đi thanh lâu, hoặc là mang theo gã sai vặt nhà mình đến tửu lâu điểm chút rượu và thức ăn, nghe một chút ngày hôm nay đã xảy ra những chuyện thú vị gì.

Trịnh Tú Nghiên dưới sự nhõng nhẽo, lý luận dai như đỉa đói của Lâm Duẫn Nhi mà thuận theo cùng nhau vào Ngọc Hoa lâu, giống như lời Bích Hinh nói, Trịnh Tú Nghiên quả nhiên được an bài ở cách vách gian phòng của Bích Hinh. Một đường này nàng hờ hững Lâm Duẫn Nhi, vào phòng liền trực tiếp đuổi Lâm Duẫn Nhi ra khỏi cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu :"Không quấy rầy chuyện tốt của ngươi! Cùng hoa khôi của ngươi tâm sự đi!"

"Uy! Ngươi người này sao không nói đạo lý ?" Lâm Duẫn Nhi ở ngoài cửa một bên mạnh mẽ gõ cửa một bên hô to: "Không có lý do ngươi phát thần kinh cái gì a ? Mặt than! Ngươi không phải là dây dưa tình ý với sư huynh ngươi chưa đủ rồi phát điên với ta đi ! ! !"

"Cút!" Cửa đột nhiên bị mở ra, Trịnh Tú Nghiên đứng ở bên trong cánh cửa xanh mặt làm ra động tác muốn điểm huyệt, lạnh lẽo nói với Lâm Duẫn Nhi : "Hoặc là ngươi lập tức câm miệng cút đi nơi khác, hoặc là ngươi cả đêm câm miệng ngủ trên mặt đất cho ta!"

"Quên đi, ta sợ ngươi, ta đi bồi Bích Hinh cô nương tán gẫu còn hay!"

"Ngươi!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy chính mình quả thực muốn bạo phát rồi, cho nàng cơ hội cư nhiên còn muốn đi bồi cái gì Bích Hinh nói chuyện! "Hảo, vậy ngươi mau cút, đừng ở cửa phòng của ta gọi bậy! Còn nữa, ta cùng sư huynh vẫn chưa tán gẫu cái gì ! Càng chưa từng dây dưa tình ý !"

Không có thì không có ! ! Giải thích làm chi a ! Chưa từng nghe nói qua giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có vấn đề sao ? ! Lâm Duẫn Nhi nhún nhún vai, nói:"Ta biến mất đây, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường đây."

"Hừ!" Trịnh Tú Nghiên hừ lạnh một tiếng, "Rầm" một cái mạnh bạo đóng cửa lại. Hoa khôi gì gì đó ! Quả nhiên là làm cho nàng ghét nhất ! ! ! Bồi hoa khôi tán gẫu gì gì đó ! ! ! Quả nhiên là nhất làm cho nàng tức giận ! ! !

"Lâm công tử, uống chén trà đi." Trong phòng Bích Hinh, Bích Hinh lúm đồng tiền như hoa bưng một chén trà nóng ngồi ở bên người Lâm Duẫn Nhi, đôi mắt câu nhân kia làm cho Lâm Duẫn Nhi hoảng hốt nghĩ đến một người. "Bích Hinh cô nương, ta phát hiện ngươi nhìn rất giống một bằng hữu ta quen a." Lâm Duẫn Nhi tiếp nhận trà nóng nói.

"Ân? Không biết Lâm công tử nói là vị bằng hữu thế nào? Bích Hinh thế nhưng có thể giống với bằng hữu của Lâm công tử, thật sự là hiếm có."

"Nàng a, nàng kêu là Kim Thái Nghiên, là một nữ thích khách. Bất quá cũ kỹ (*)muốn chết, lãnh hề hề (rất lạnh lùng) a, luôn cầm thanh kiếm làm ta sợ!" Lâm Duẫn Nhi như có chút đăm chiêu nói với Bích Hinh. Nhắc tới Kim Thái Nghiên, từ lần trước nàng để lại tờ giấy nói có nhiệm vụ thì cũng chưa từng gặp lại nàng.

[(*) : ý Lâm ca là nói Nghiên tỷ bảo thủ, không có phong tình, không thú vị, không biết đùa giỡn, bà cụ non, đại khái dồn vô một chữ "cũ kỹ"]

"A? Lãnh hề hề? Còn luôn lấy kiếm dọa ngươi?" Thân thể Bích Hinh mất tự nhiên cương lên một chút, lập tức ho nhẹ vài cái nói: "Bích Hinh thật sự rất muốn biết, Lâm công tử là như thế nào quen biết vị bằng hữu thích khách này?"

"Nàng là quái lạ không hiểu được như vậy, rất là bị thần kinh. Cả ngày luôn nghĩ chuyện ám sát gì đó, quen biết nàng cũng là bởi vì nàng đi ám sát ai thôi." Lâm Duẫn Nhi chuyển mắt nhìn Bích Hinh bên cạnh, tiếp tục nói: "Về sau nàng luôn tới chỗ ta, xem chừng là muốn tìm cơ hội hoàn thành cái nhiệm vụ ám sát kia của nàng đi."

"Ngươi mới quái. . .Ha hả , vị bằng hữu này của Lâm công tử thật sự rất thú vị đây." Ý thức được mình thất thố, Bích Hinh vội vàng cười khẽ vài tiếng.

"Quên đi, không đề cập tới nàng. Biến mất lâu như vậy ai biết đi nơi nào, phỏng chừng lúc trèo tường không cẩn thận té hỏng rồi đi." Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhấp một ngụm trà, trà này hương vị thật đậm thật đắng.

". . ." Bích Hinh mất tự nhiên đứng dậy đến bên cửa sổ, nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên đang ở cách vách phòng, khuôn mặt phía sau khăn che mặt đột nhiên gợi lên một nụ cười mập mờ không rõ. " A! " Bích Hinh kêu nhỏ, nghiêng thân mình ngã xuống đất, cau mày xoa mắt cá chân của mình.

"Bích Hinh cô nương? Ngươi không sao chứ?" Lâm Duẫn Nhi buông chén trà, đem nàng đỡ đến trên giường, người này vừa rồi hoàn hảo tốt, như thế nào mới chạy đến cửa sổ đứng một chút liền có thể trẹo chân rồi?

"Lâm công tử, vừa rồi không cẩn thận trẹo mắt cá chân rồi. Không biết Lâm công tử có thể giúp Bích Hinh xoa bóp một chút hay không?" Khi nói chuyện, Bích Hinh thủy chung dùng đôi mắt câu hồn người kia thật sâu nhìn Lâm Duẫn Nhi, giọng nói muốn bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu mị hoặc.

"Ách. . .Được." Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu, trời ạ, không cần nói như vậy với ta ! Cho dù ta không có thanh khống (*) thì cũng chống không nổi của thanh âm của ngươi a! ! !Nhẹ nhàng cởi một chiếc giầy của Bích Hinh, Lâm Duẫn Nhi từ trong ra ngoài xoa mắt cá chân trắng nõn của nàng, một bên xoa bóp một bên chú ý biểu tình Bích Hinh, sợ mình xuống tay quá nặng làm đau nàng.

"A. . .Lâm công tử, ngươi nhẹ một chút. . .Ngươi làm cho Bích Hinh đau quá đây!" Thanh âm hờn dỗi đột nhiên vang lên, một tiếng ngâm khẽ kia làm cho Lâm Duẫn Nhi không khỏi cảm thấy được chính mình giống như đang cùng đối phương làm chút. ..

"Ách. . . Ta nhẹ chút, ta nhẹ một chút." Lâm Duẫn Nhi thả chậm tốc độ, lực đạo giảm bớt thiệt nhiều.

"A. . .Lâm công tử. . .Ngươi nhanh lên một chút đi. . ." Thanh âm Bích Hinh lại một lần vang lên, làm cho thân mình Lâm Duẫn Nhi một trận tê dại. Nàng nghe lời nhanh hơn tốc độ, đồng thời lại tự nhiên mà tăng lớn độ mạnh yếu.

"Ân a. . .Lâm công tử, thật hư hỏng ! Ngươi làm Bích Hinh hơi đau đây, nhẹ một chút đi. . ." Thân thể Bích Hinh chậm rãi lui về phía sau dựa vào vách tường, thanh âm so với vừa rồi còn muốn lớn hơn, cảm giác được thân thể Lâm Duẫn Nhi run rẩy một chút còn giảm bớt lực đạo, lại lớn tiếng hô: "Lâm công tử. . . Ngươi khiến cho Bích Hinh rất thoải mái. . ."

Phốc. . .Lâm Duẫn Nhi nhức đầu, nàng như thế nào cảm thấy giống như nàng không phải đang giúp người gia xoa bóp chân, mà là đang làm chuyện gì đó mà nàng đã lâu chưa làm. Vấn đề là, chính mình cũng không có làm a! ! ! Chỉ là xoa cái chân đã có thể thành như vậy, nếu mà thật làm cái gì kia còn không phải là ngất trời a! ! !   




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro