Chương 76: Nấu ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diều còn đang tung bay không bờ bến, hai người đã sớm về tới Lâm Như cung thoáng đãng lạnh lẽo. Cả hai đều ăn ý không hề nhắc tới chuyện xảy ra vừa rồi, chính là khi ánh mắt hai người ngẫu nhiên giao nhau, tâm tình khó giải trong đáy mắt dần dần có đáp án. Lâm Duẫn Nhi không muốn quay về Càn Thanh cung, nàng lần đầu tiên cảm thấy được Hoàng Thượng là đáng sợ như vậy, cùng với một "từ phụ minh quân" trong ấn tượng trước giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Nhị công chúa, ngươi đói không?" Lâm Duẫn Nhi liếm liếm môi dưới, trên bàn rõ ràng đang bày sẵn cao điểm tinh xảo, nhưng nàng cố tình không thèm nhìn đến mấy món mĩ vị mà người ta đã dụng công chế biến này, chỉ muốn có thể tự mình đi ngự thiện phòng làm chút đồ ăn gì đó để giết thời gian. Hay là nói. ..là vì để kéo dài thời gian quay về Càn Thanh cung.

"Cũng không đói lắm, trên bàn có sẵn điểm tâm kìa. Hay là Duẫn Nhi ngươi cho rằng bổn cung đã thả cái gì vào trong đó, cho nên không dám ăn?" Trịnh Tú Tinh khôi phục bộ dáng quyến rũ ngày thường, hướng Lâm Duẫn Nhi phao một cái mị nhãn, đi đến trước bàn cầm lấy một khối điểm tâm, khẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm một góc, cuối cùng khẽ mở môi mỏng cắn mất cái góc đó.

"Ách. . ." Lâm Duẫn Nhi lại bắt đầu miệng khô lưỡi khô, nàng kéo kéo áo, tựa hồ chỉ có như vậy mới đỡ cảm thấy khô nóng. Điểm tâm mất một góc bị Trịnh Tú Tinh thả lại vào khay, ánh mắt Lâm Duẫn Nhi vẫn không hề rời khỏi bàn tay trắng nõn của nàng. Ý thức được mình thất thố, Lâm Duẫn Nhi ra vẻ trấn định dựng thẳng sống lưng, nói: "Ăn điểm tâm hoài cũng ngán, không bằng để cho nô tài đi ngự thiện phòng làm vài món ăn sáng của quê hương nô tài cho Nhị công chúa nếm thử."

"Nga? Đồ ăn sáng quê ngươi?" Lời của Lâm Duẫn Nhi làm cho Trịnh Tú Tinh gợi lên hứng thú, ánh mắt của nàng mị thành một cái đường kẻ, nâng tay vuốt ve từ bả vai Lâm Duẫn Nhi từ từ dọc xuống phía dưới : "Bổn cung nói rồi, lúc không có ai thì gọi bổn cung Tú Tinh là được. Bổn cung còn chưa từng thấy ngươi nấu ăn nha, cho nên, bổn cung cũng cùng đi ngự thiện phòng với ngươi."

"Cái này. . ." Lâm Duẫn Nhi chần chờ một lát, nói: "Ngự thiện phòng khói dầu rất nhiều, Nhị công. . .Tú Tinh không thích hợp với nơi đó đâu, vẫn là chờ nô tài làm tốt rồi bưng lại đây đi."

"Ai nói bổn cung không thích hợp đến nơi đó? Bổn cung còn chưa bao giờ đi qua ngự thiện phòng, hôm nay cùng đi với ngươi, cũng tiện giám sát công tác của ngươi, miễn cho ngươi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!" Trịnh Tú Tinh cười, ngón tay ngọc điểm nhẹ lên trán Lâm Duẫn Nhi, mỗi một động tác đều lộ ra thân mật.

"Vậy được rồi. . ." Lâm Duẫn Nhi không nói lại kiểu 'ngụy biện' của nàng, đành phải để cho nàng cùng mình đi ngự thiện phòng. Ngày thường luôn một mình lén đi ngự thiện phòng chế biến này nọ để ăn, bây giờ có thêm một người, kỳ thật cũng rất không tệ. Nhưng điều kiện tiên quyết là, người kia sẽ không thường thường làm ra mấy động tác liêu nhân gì đó, lại hoặc là từ phía sau ôm lấy nàng, làm cho nàng không có biện pháp an tâm chuẩn bị nguyên liệu.

"Tú Tinh, ngươi như vậy. . .Nô. . .Ta không thể chuyên tâm cắt khoai a." Lâm Duẫn Nhi buông dao cùng khoai tây đang cắt được một nửa trong tay ra, người phía sau ôm nàng cứng ngắc, Lâm Duẫn Nhi thậm chí có thể cảm giác được hai khoả mềm mại của đối phương dán trên lưng mình. Người này. . .thật là đến giám sát mình sao? Hay cái nàng cái gọi là giám sát chính là khiêu khích câu dẫn đi? ! ! !

"Như thế nào a? Chuyên tâm một chút đi!" Trịnh Tú Tinh đem miệng kề sát bên tai Lâm Duẫn Nhi, cơ hồ là dán lên lỗ tai của nàng để nói chuyện: "Bổn cung lại không có làm cái gì, ngươi sao lại không thể chuyên tâm cắt khoai nha?"

Quả thật không có làm cái gì! ! Trừ bỏ ôm chặt lấy ta, còn không ngừng canh ngay lỗ tai của ta mà a khí! ! !

Lâm Duẫn Nhi hết cách với nàng, hít sâu mấy hơi tiếp tục cắt khoai tây, cắn răng không để cho mình bị yêu tinh phía sau hấp dẫn. Mấy món ăn sáng này làm đến quá mức dày vò, chân mày Lâm Duẫn Nhi từ lúc bắt đầu thái đồ ăn kia không hề được giãn ra. Thật vất vả mất thời gian gấp đôi bình thường làm xong vài món, Lâm Duẫn Nhi múc thức ăn ra cái đĩa nhỏ, sau đó cố sức xoay người cùng Trịnh Tú Tinh cách xa nhau nửa thước, nói: "Bây giờ ngươi cũng nên buông ta ra rồi, không buông ta ra làm sao mà ăn?"

"Đây là đồ ăn sáng của quê ngươi đó hả?" Tầm mắt Trịnh Tú Tinh dừng lại trên dĩa đồ ăn trình bày cực kì đẹp mắt, buông lỏng ra cánh tay đang ôm Lâm Duẫn Nhi, khẩn cấp cầm lấy chiếc đũa muốn nếm thử món ăn mới. "Đây là cái gì?" Trịnh Tú Tinh dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thức ăn giống như thịt, cắn vào rất mềm, cũng rất đàn hồi.

"Đây là cái nấm, nấm hầu thủ (*)" Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ cái nấm trắng trắng mập mập, nói: "Ta thấy chúng trong góc phòng, giống như không có ai dùng nên ta mượn lại đây dùng. Hương vị không tệ đúng không?"

[(*) : Nấm hầu thủ : từng nghe trong phim gọi là 'hầu đầu cô' , tức là nấm đầu khỉ. Liên hệ google để biết thêm chi tiết]

"Ân, hoàn hảo." Trịnh Tú Tinh gật đầu, chậm rãi nhai nuốt miếng nấm đầu khỉ, sau đó gắp lên một miếng thức ăn màu vàng rực rỡ giống như thịt chiên. "Ngô. . .Cái này lại là cái gì?"

"Ách. . .Đây là nấm rơm vàng." Lâm Duẫn Nhi cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng, nhìn thấy bộ dáng Trịnh Tú Tinh nhai nuốt ngon lành, nàng cũng cảm thấy đói bụng.

"Còn cái kia?"

"Ách. . .Đây là nấm hương." Lâm Duẫn Nhi nói.

Được rồi, ở đây tất cả đều là nấm, cũng chính là món 'nấm thập cẩm' trong truyền thuyết. Cánh tay đang gắp nấm rơm của Trịnh Tú Tinh dừng lại, khóe miệng nàng thoáng co giật, sau đó nheo mắt lại cười nói: "Duẫn Nhi, đồ ăn quê ngươi tất cả đều là nấm sao? ! Cái này nhất định cũng là một loại nấm mà bổn cung chưa từng thấy đi?" Trịnh Tú Tinh buông nấm rơm sau đó gắp lên một miếng màu vàng thật dài, vừa muốn nhét vào miệng, chợt nghe Lâm Duẫn Nhi ấp a ấp úng nói: "Ách. . .Kỳ thật. . . Đó là khoai tây."

". . ." Trịnh Tú Tinh lần đầu tiên bởi vì ăn mà bị nghẹn, mà cái làm nàng bị nghẹn là một cọng khoai tây vừa dài vừa mềm. Thật khó khăn nuốt xuống cọng khoai tây mắc trong cổ họng, tầm mắt Trịnh Tú Tinh dừng trên hai cánh môi dính chút dầu mỡ của Lâm Duẫn Nhi. Đôi môi kia bởi vì mới ăn nấm xong mà hơi hơi bóng loáng, Lâm Duẫn Nhi còn đang lo nhét món ngon vào miệng, hai cánh môi mỏng gợi cảm hé ra đóng lại, trông rất đẹp mắt.

Không hiểu sao, Trịnh Tú Tinh nhớ tới sườn mặt Lâm Duẫn Nhi lúc nãy nấu ăn, bộ dáng nhập tâm chuyên chú, vô hình trung tản ra một loại mi lực riêng biệt của nàng. Lâm Duẫn Nhi còn đang nhét đồ ăn vào miệng, lần này là một cọng khoai tây thật dài thật mềm. Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi mới vừa cắn đến một nửa đã bị người cản lại. Trịnh Tú Tinh cắn vào nửa cọng khoai tây còn lộ ra bên ngoài, híp mắt chạm môi vào môi Lâm Duẫn Nhi, dùng răng cắn đứt khoai tây, sau đó vươn đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên môi Lâm Duẫn Nhi. Ân, hình như so với miếng khoai tây hồi nãy còn ngon hơn! ! !

"Ăn như vậy quả nhiên rất ngon nha!" Trịnh Tú Tinh rời đi môi Lâm Duẫn Nhi, nhìn Lâm Duẫn Nhi có chút dại ra quên luôn phải nhai nuốt đồ ăn, nàng giống như khiêu khích liếm liếm môi mình, sau đó gắp lên một miếng nấm, cắn một nửa sau đó ngậm một nửa khác đưa đến bên miệng Lâm Duẫn Nhi. Ngay lúc Lâm Duẫn Nhi giống như máy móc hé miệng đón lấy, Trịnh Tú Tinh đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Duẫn Nhi, đem đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng Lâm Duẫn Nhi, muốn đoạt lấy hết thảy bên trong lãnh địa của nàng.

"Ngon không?" Nụ hôn triền miên chấm dứt, Trịnh Tú Tinh che miệng cười khanh khách, tiến đến bên tai của nàng nói: "Đây chính là món ăn ngon nhất mà bổn cung từng nếm qua đó."

"Ách. . .Ta. . .Ta. . .Ta. . ." Lâm Duẫn Nhi tựa hồ còn chưa hoàn hồn lại, vẫn đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn.

"Như thế nào? Hay là ngươi còn đói?" Trịnh Tú Tinh khẽ bước lên chân trái, làm bộ như muốn tiếp tục.

"Không không không, ta no rồi, ta no rồi. Ta thật sự no rồi." Lâm Duẫn Nhi liều mạng lắc đầu, như là sợ hãi Trịnh Tú Tinh tới gần, vội vàng lui về phía sau vài bước. Sau khi thấy Trịnh Tú Tinh vẫn đứng nguyên ở vị trí vừa rồi, lập tức ý thức được là chính mình nghĩ nhiều, đành phải cúi đầu để che đi khuôn mặt đỏ lựng của mình.

Đây xem như là bị đùa giỡn đó sao? ! ! ! Chứ còn cái gì nữa! ! !

"Duẫn Nhi, theo bổn cung trở về đi. Bổn cung cảm thấy mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi a." Ăn no rồi, chơi đùa cũng xong rồi, Trịnh Tú Tinh lấy tay che miệng khẽ ngáp một cái. Nàng quả thật rất buồn ngủ, đã nhiều ngày cũng không có hảo hảo ngủ được một giấc yên ổn. Huống hồ, nàng bị phụ hoàng cấm túc, chỉ có thể ở yên trong Lâm Như cung, nếu như bị người trông thấy mình lén đi đến đây, chỉ sợ lại tránh không được một lần nhức đầu.

"Nga, hảo. . ." Gật gật đầu, Lâm Duẫn Nhi đã mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể không nhanh không chậm đi theo hồng y mỹ nhân trước mắt. Trong đầu nàng là một mảnh trống rỗng, giống như bị làm ma pháp, cũng hoặc là đã bị hồng y mỹ nhân phía trước mê hoặc rồi.

Trong tẩm cung tràn ngập hương thơm, Trịnh Tú Tinh cực kỳ tự nhiên cởi xuống ngoại sam màu đỏ, làm cho da thịt trắng mịn không tì vết bại lộ trong không khí. Bộ ngực sữa căng tròn như ẩn như hiện bị bao vây sau cái yếm màu đỏ thêu vàng, tóc dài xoã ở trước ngực, che khuất bộ phận mềm mại lộ ra ngoài. Bước đi uyển chuyển, bởi vì đã không có ngoại sam che đậy, làm cho Lâm Duẫn Nhi có thể thấy rõ vòng eo nhỏ xíu kia lắc nhẹ, mỗi một bước đều giống như khiêu vũ, làm cho người ta không thể dời tầm mắt khỏi thân thể của nàng.

Đại não Lâm Duẫn Nhi bắt đầu sung huyết, nàng có thể cảm giác được thân thể của chính mình theo động tác của Trịnh Tú Tinh mà trở nên sôi trào. Cảnh tượng như vậy thật sự quá mức hương diễm, Lâm Duẫn Nhi xoay mặt đi. . ., không biết đã nuốt bao nhiêu lần nước miếng, nhíu bao nhiêu lần chân mày. Cuối cùng nàng cảm thấy thật sự không thể tiếp tục ngây người ở đây nữa, liền đưa lưng về phía Trịnh Tú Tinh, nói: "Tú Tinh. . .Ngươi muốn ngủ ta sẽ không quấy rầy. . .Bây giờ ta lui xuống."

"Ngủ với ta." Trịnh Tú Tinh bán nằm ở trên giường, thanh âm quyến rũ làm cho Lâm Duẫn Nhi cho dù đưa lưng về phía nàng vẫn có thể tưởng tượng ra tư thế của nàng giờ phút này có bao nhiêu liêu nhân : "Chỉ cần ngủ cùng ta một lát là được, đợi ta ngủ rồi ngươi có thể rời đi." Thanh âm của Trịnh Tú Tinh bỗng nhiên trở nên ôn nhu như nước, không phải hấp dẫn, mà là mang một chút cô đơn.

Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại, một lúc lâu mới gật gật đầu đi đến bên giường, mà người vốn đang nằm ở giữa giường kia lại tự giác nhích người vào phía trong, chừa cho nàng một nửa giường. "Ta ở đây với ngươi, ngủ ngon đi." Lâm Duẫn Nhi nằm ở bên giường, bởi vì thói quen khi chung giường với Trịnh Tú Nghiên, nàng vươn tay đem Trịnh Tú Tinh kéo vào trong lòng ngực, ở trên trán của nàng in lại một cái hôn không sâu không cạn.

"Cám ơn." Trịnh Tú Tinh nhẹ giọng nói. Tay nàng khoát lên trên vai Lâm Duẫn Nhi, cảm thụ từng trận ấm áp từ trên người nàng truyền đến. Có lẽ là do hương vị thảo mộc trên người Lâm Duẫn Nhi làm cho nàng cảm thấy yên ổn, Trịnh Tú Tinh hô hấp trầm ổn, khóe miệng hiện lên ngọt mỉm cười.

"Nếu ngươi có thể không ràng buộc chính mình chặt như vậy thì tốt rồi." Lâm Duẫn Nhi giúp nàng vén mấy sợi tóc ra sau tai, nói: "Tú Nghiên nàng thực yêu ngươi, Hoàng Thượng cũng yêu ngươi, rất nhiều người đều yêu ngươi. Nếu khi Tú Nghiên trở về ngươi có thể chủ động đi tìm nàng, gọi nàng một tiếng hoàng tỷ, nàng nhất định sẽ thực vui vẻ đi." Lâm Duẫn Nhi nhớ tới trước kia, mỗi khi Trịnh Tú Nghiên nhắc tới Trịnh Tú Tinh đều luôn tự trách, nói chính mình không làm tốt bổn phận hoàng tỷ. Nhưng mà, nàng tự trách như vậy lại làm cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy khổ sở, cảm thấy đau lòng.

"Ngươi ngủ rồi, ta cũng nên đi về." Một hồi lâu sau, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nhấc ra cánh tay Trịnh Tú Tinh đang khoát lên vai mình, sau đó thật nhẹ nhàng xuống giường. Nàng cũng không có trực tiếp rời đi, mà là quơ mấy khối bánh đậu xanh nhét vào miệng, sau đó dùng sức nuốt xuống bụng, lúc này mới vỗ vỗ bụng hài lòng rời đi.

Nơi vừa nằm qua còn sót lại hơi ấm, Trịnh Tú Tinh đưa tay đặt lại lên bị vị trí mà Lâm Duẫn Nhi vừa mới nằm, dùng sức hô hấp. Nàng giống như đang ngủ, chính là khoé miệng đang gợi lên bất giác trở lại bình thường. Tay không tự giác xoa lên trán, nơi đó dường như còn lưu lại hơi thở thuộc về Lâm Duẫn Nhi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro