Phiên ngoại: Sinh con (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Lỗ bị Đại Cánh thu phục, theo tên Đại Cánh.

Trịnh Hướng nữ hoàng Trịnh Tú Nghiên cùng Đại Cánh quốc chủ kết thông gia, hai nước kết hợp lại tên là Trịnh Cánh.

Năm thứ hai Quang Cảnh, Trịnh Cánh từ thỉnh thoảng phân tranh đều dần biến thành một quốc gia bình an, ổn định. Đâu đâu cũng có cảnh tượng ca múa mừng thái bình, phồn vinh, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được ca ngợi của dân chúng với Trịnh Cánh quốc chủ. Nhưng mà, bên trong hoàng cung Trịnh Cánh, hai vị quốc chủ được người ca ngợi lại đang ở trong Càn Thanh cung mà đau đầu, hai thái giám trẻ tuổi đang quỳ trước mặt các nàng.

'Nàng lại đi Thái y viện?' Thanh âm lạnh lẽo của Trịnh Tú Nghiên van lên, tức giận nồng đậm bị đè nén.

'Khởi bẩm hoàng thượng, Lâm chủ tử nửa tháng này đều giam mình trong Thái y viện không chịu đi ra. Còn nói không cho chúng ta quấy rầy, còn lệnh cho các nô tài tìm đủ phương thuốc trong dân gian có liên quan đến chuyện sinh con.' Tiểu thái giám quỳ trước mặt Kim Thái Nghiên và Trịnh Tú Nghiên nói.

'Tỷ tỷ, Duẫn Nhi nửa tháng rồi cũng chưa đến Càn Thanh cung đây! Tú Tinh muội nói từ khi nửa năm trước nàng rời khỏi Lâm Như cung thì cũng không trở lại, ngươi nói nàng, nàng có phải là bị ma chướng hay không*?! Cả ngày liền ở trong Thái y viện, còn tiếp tục như vậy, muội muội sợ nàng tẩu hỏa nhập ma!' Kim Thái Nghiên lôi kéo tay Trịnh Tú Nghiên, nói, trong hai năm qua Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn nghiên cứu phương pháp sinh con, thời điểm giao thừa năm ngoái cũng không biết nàng từ nơi nào làm ra một phương pháp nhân gian đã ố vàng, hưng phấn nói muốn ở Thái y viện thành lập một phòng nghiên cứu của riêng mình. Nguyên tưởng rằng nàng chỉ nhiệt tình nhất thời, kết quả nàng đúng là thực tâm nghiên cứu, hôm trước vừa đi, hiện tại lại đến đó, chui vào rồi liền không ra.

*[cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra]

'Đi, chúng ta đi nhìn một cái đi! Ta muốn nhìn xem, nàng ở bên trong Thái y viện đóng cửa nửa tháng để làm ra cái gì!' nói đi liền đi, Trịnh Tú Nghiên cùng Kim Thái Nghiên hai người trực tiếp lơ là hai thái giám đang quỳ trên mặt đất, khí thế hùng hổ thẳng đến Thái y viện. Điều này cũng không trách được các nàng, muốn trách thì trách Lâm Duẫn Nhi cả ngày ở tại Thái y viện, ăn cơm hay ngủ cũng không chịu đi ra. Nguyên bản tách ra một ngày cũng nhớ nàng đến đòi mạng, mà bây giờ thật giỏi, trốn ở trong Thái y viện nửa tháng cũng đều không chịu đi ra. Trong lòng mỗi người đều nén giận, hiện tại hận không thể liền vọt tới trước mặt nàng, thời điểm tiến đến gần nàng liền điểm huyệt, để nàng ở trong Càn Thanh cung, không có cách nào trở ra ngoài!

Chỉ là, thời điểm Trịnh Tú Nghiên và Kim Thái Nghiên đi vào Thái y viện, toàn bộ tức giận trong lòng các nàng bởi vì mọi thứ trước mắt mà tiêu tan. Trên đất ngổn ngang các loại thuốc, mỗi một loại, đều bị người lấy đi vài góc. Mấy cây bút lông gãy ngang bị ném xuống đất, những tờ giấy bị vò thành khối đang chất thành một núi nhỏ ở trong góc, hương vị thảo dược nồng đậm khắp cả căn phòng, cối xay thuốc bên trong còn lưu lại bã, mà người Trịnh Tú Nghiên và Kim Thái Nghiên muốn tìn, đang nằm trên bàn mà ngủ. Khóe miệng nàng thủy chung vẫn vung lên, tay vòng thành một vòng, bên trong là mười mấy viên thuốc màu đen trơn mịn.

Nửa tháng này, nàng ngủ ở chỗ này sao?

Kim Thái Nghiên dùng ánh mắt hỏi Trịnh Tú Nghiên, hai người nhẹ nhàng đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi, nhìn thấy mười mấy viên thuốc bên gương mặt nàng mà hiếu kỳ cầm lấy một viên. Kết quả tay mới vừa chạm tới viên thuốc, đã bị Lâm Duẫn Nhi dùng tốc độ cực nhanh đánh vào tay nàng, đột nhiên đứng dậy, con mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm các nàng, hai tay che ở mấy viên thuốc kia nói: 'Không cho chạm vào!'

'Duẫn Nhi. . . . .' giọng nói hai người mang theo vẻ đau lòng, ngốc tử này, vì mười mấy viên thuốc mà lại biến thành bộ dáng này.

'Ai?' Lâm Duẫn Nhi ngủ có chút mơ hồ, sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc liền dùng sức dụi dụi mắt, sau đó hưng phấn đem thuốc đặt ở trong tay, nói: 'Lão bà, ta và các ngươi nói. . . . Không, không phải nói với các ngươi. Trước đây Mĩ Anh và Tú Tinh đều nói, nữ nhân hy vọng nhất là có thể mang trong mình hài tử của người mình yêu đúng không? Ha ha, các ngươi nhìn đây. . . . Đây là cái gì?! Đây là hài tử! Này là hài tử của chúng ta!!! Có chúng nó, sinh con không còn là hy vọng xa vời!' Lâm Duẫn Nhi hưng phấn nói, hai mắt sáng lên, khoa chân múa tay vui sướng, nhìn các nàng.

'Ngươi nói là?!' Hai người phải thật lâu mới hiểu được, nhất thời kích động nắm chặt tay nhau, thâm tình nhìn Lâm Duẫn Nhi.

'Không sai. Chỉ cần một trong hai chúng ta khi hai người giao hợp* uống vào, ma kính** biết không?! Biết không?! Thể - dịch tương dung, người uống thuốc này vào sẽ mang thai hài tử.' Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái, xé y phục mình đem những viên thuốc này gói kỹ, nói: 'Đi, tìm Du Lợi các nàng đi.'

*[Chỗ này Mệnh viết vậy nha, không phải ta sửa lại đâu :3]

**[Cái này thì đọc mấy chương trước sẽ hiểu nó là cái gì, nhớ không lầm thì mấy chương về trước nữa đó, ta là tiểu hài tử đơn thuần, không biết gì đâu, đừng hỏi ta...]

Một canh giờ sau, tất cả mọi người tụ tập ở Thượng Hoa cung. Lâm Duẫn Nhi đem thuốc đặt ở trên bàn, hưng phấn nói cho các nàng biết những viên thuốc này là dùng để làm gì. Biết được nó có thể khiến mình mang hài tử của Lâm Duẫn Nhi, các nàng đều kích động không thôi, nắm chặt nắm tay, tràn ngập chờ mong nhìn những viên thuốc trên bàn.

'Duẫn Nhi, thật sự có thể không?' Môi An phi run rẩy, nàng đã từng vô số lần mơ thấy mình có thể mang hài tử của Lâm Duẫn Nhi trong người. Nhớ đến lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, nàng liền nói, nếu không thể vì người mình yêu hoài thai, thì cũng không sao. Hiện tại, rốt cuộc nàng đã có cơ hội này, kích động không kìm nén được làm cho nàng nhịn không được muốn tiến lên chạm vào những viên thuốc đó.

'Tin tưởng ta, tuyệt đối không thành vấn đề.' Lâm Duẫn Nhi lộ ra một nụ cười tự tin, suy nghĩ chốc lát, nói: 'Không biết các ngươi đối với chuyện này làm sao bây giờ, dù sao quá trình sinh nở cần chịu đựng thống khổ. Ta không muốn các ngươi phải khó chịu như vậy, vì lẽ đó, sinh hay không, theo ý nguyện của các ngươi. Lão bà của Lâm Duẫn Nhi ta, tuyệt đối không thể làm chuyện mình không muốn.'

Mấy người sau khi nghe Lâm Duẫn Nhi nói xong đều trầm mặc, các nàng biết Lâm Duẫn Nhi yêu thương các nàng, không muốn các nàng thống khổ, nhưng các nàng cũng đồng dạng yêu Lâm Duẫn Nhi tha thiết, nếu có thể có được hài tử của Lâm Duẫn Nhi, thì đó là chuyện hạnh phúc đến dường nào. Một lát sau, các nàng có một nhất trí đáp án, dị khẩu đồng thanh nói: 'Chúng ta nguyện ý.'

'Ách. . . . . Các ngươi nguyện ý, ta sợ ta sẽ mệt chết.' Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng lầm bầm, xem ra sau này phải rèn luyện lực ở hông của mình nhiều.

Màn đêm buông xuống, ánh nến trong tẩm cung bị người thổi tắt, Lâm Duẫn Nhi nhẹ hàng hướng đến Trịnh Tú Nghiên đã dùng thuốc xong đang chờ mình. Nàng nỗ lực mở to mắt nhìn hình dáng mơ hồ kia, nói: 'Tú Nghiên, chúng ta. . . . . Bắt đầu đi.'

'Ân.' Trịnh Tú Nghiên e thẹn gật đầu, tùy ý để cho cơ thể Lâm Duẫn Nhi áp lên người mình. Da thịt dán vào nhau, khô nóng ở dưới bụng làm hai người không thể nhịn được nữa mà ôm hôn nhau, cánh tay hai người giao triền, giống như đang tiến hành một loại nghi thức thần thánh nào đó, hai chân kẹo vào nhau, cảm thụ lấy ma sát của đài hoa bên ngoài động cốc. Vòng eo nửa thẳng, Lâm Duẫn Nhi hô hấp dồn dập, tần suất ma sát lúc nhanh lúc chậm, để đài hoa ma sát trở nên khô nóng. Từng luồng từng luồng nước ấm từ động cốc chậm rãi chảy ra, chất lỏng ôn nhuận dưới thân Lâm Duẫn Nhi cùng dòng nước trong động cốc của Trịnh Tú Nghiên tương hợp, Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy trong bụng có thêm nhiệt khí, sau đó dần dần khuếch tán, lại dần dần tụ hợp. Trịnh Tú Nghiên bị loại cảm giác này khi đang không ngừng cùng Lâm Duẫn Nhi ma hợp, loại cảm giác kỳ dị này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí, nàng có thể cảm giác được chân khí của chính mình cũng gom lại ở bụng, khi lên đến đỉnh, mệt mỏi vì xử lý chính vụ cùng với buồn ngủ vào giờ khắc này kéo đến, làm cho nàng bất tri bất giác đến ngủ say ở trong ngực Lâm Duẫn Nhi.

'Ngủ ngon.' Lâm Duẫn Nhi hôn lên trán nàng, xuống giường tìm y phục của mình tùy ý mặc vào, rón rén rời khỏi Càn Thanh cung, hướng về Lâm Như cung. Tối nay là một đêm không ngủ, chí ít đúng là như thế đối với Lâm Duẫn Nhi. Nàn thích đem việc trọng yếu để cùng một chỗ, sau đó cùng nhau hoàn thành. Vì lẽ đó, chuyện có thể hoàn thành trong vòng mấy ngày, Lâm Duẫn Nhi lại một mực muốn hoàn thành trong vòng một bên. Từ khi rời khỏi cung của Trịnh Tú Tinh, eo Lâm Duẫn Nhi đã có chút đau nhức, nàng hướng về Khôn Ninh cung của Kim Thái Nghiên mà đi, một bên xoa nắn phía sau eo của chính mình, sau khi biết Kim Thái Nghiên đã uống thuốc rồi thì liền trực tiếp cởi đi y phục, kéo Kim Thái Nghiên đến bên giường tiếp tục 'phấn đấu'.

'Chuyện này quả thật không phải là chuyện người làm!' Từ chỗ Kim Thái Nghiên đến chỗ An phi, vòng eo Lâm Duẫn Nhi đã có thể dùng bốn chữ vô cùng thê thảm để hình dung. Nàng đứng ở cửa tẩm cung của Quyền Du Lợi, duỗi người nửa ngày sau đó cắn răng tiến vào. Nàng hiện đang hối hận, lúc trước không nên làm nhiều viên thuốc như vậy, thẳng thắn nói chỉ có một hai người mang thai không tốt hơn sao! Cũng không làm cho nàng thống khổ như thế này! Chuyện này quả thật, quả thật so với sinh con còn khó chịu hơn! ! !

Sau nhiều lần khổ cực, thời điểm Lâm Duẫn Nhi trở lại Thượng Hoa cung của mình thì eo của nàng đã không còn cách nào chống đỡ toàn bộ cơ thể. Ánh nến trong tẩm cung mờ ảo, Lâm Duẫn Nhi nện hông mình xuống ghế ngồi ngây ra đó. Nhớ đến còn mấy viên thuốc nữa, Lâm Duẫn Nhi xoay người lấy ra mấy viên còn lại. Nhìn những thứ bé nhỏ này, Lâm Duẫn Nhi thậm chí có thể nhìn thấy dáng vẻ tương lai của các hài tử, nhất định sẽ rất đáng yêu, rất đẹp đi.

Nghĩ như vậy, Lâm Duẫn Nhi lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Gió lạnh kéo đến, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên bị người dùng khăn bịt lại mũi, mùi hương xâm nhập vào trong mũi, Lâm Duẫn Nhi chỉ cảm thấy ý thức dần mơ hồ, trước mắt tối đen sau đó mất đi tri giác. Đây đã là lần thứ ba Lâm Duẫn Nhi bị người khác làm cho ngất đi, chỉ là lần này, người này tựa hồ không phải là do Trịnh Tú Tinh phái tới. Mùi vị không có tính kích thích, cũng không có thanh âm yêu mị làm cho Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại. Khi Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại, mới phát hiện mình không một thứ gì trên người nằm trên chiếc giường quen tuộc, mà bên cạnh còn có một người nữa. Trán người kia quyến rũ tận xương, trong giấc mộng khẽ nhoẻn miệng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu thanh tú, tóc dài đen nhánh tán loạn tại bên người, khuôn mặt hoàn mỹ làm người ta không thể dời mắt kia làm cho Lâm Duẫn Nhi kích động không thôi. Dưới thân có cảm giác dinh dính, Lâm Duẫn Nhi tiện tay sờ nơi tư mật của đối phương cùng mình, chất dinh dính trong tay làm cho Lâm Duẫn Nhi vô lực liếc nhìn một cái, này xem như là bị cường bạo sao? Chính mình ở trong cung lại bị nữ tử khác cường bạo?! Mà nữ tử này không phải ai khác, chính là Trịnh Châu Hiền suốt ngày chạy đến bên Lâm Duẫn Nhi để hỏi khi nào thì nàng thành thân với mình!   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro