Chương 24 + 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24.

Chương này rất dài….rất dài…. (lời tác giả)

“Ba” một tiếng khẽ vang lên, phòng khách vốn tối đen như mực, chợt ập xuống một tầng ánh trăng màu tím mông lung.

Tùy ý đem tóc đen rải rác hai bên gò má hất về phía sau, ta chậm rãi đi về phía quầy rượu u ám. Quầy rượu bày la liệt đủ loại chất lỏng,ở dưới ánh trăng tím lờ mờ phản xạ lóe lên vài tia sáng,có phần yêu dị.

Nghiêng người dựa vào quầy rượu, thuận lợi từ trong tủ rượu lấy ra một chai whisky, hương thơm theo giọt rượu trong suốt chảy vào ly thủy tinh chân cao, tản ra xung quanh.

Khẽ uống một ngụm, cảm giác cổ họng sâu cay ,kích thích đại não vốn có chút hỗn loạn, từ từ thanh tỉnh, thế nhưng tầm mắt, lại bắt đầu trở nên mơ hồ…

————————————————–

“Không cần.” Không nghĩ ngợi gì lập tức cự tuyệt lời mời của liệp nhân– cùng bọn họ đi hội đấu giá, ta vào lúc hệ thống thông báo lần thứ hai thì tắt khung thông tin đi.

Văn Thanh Vũ nhất định sẽ phát tin nhắn đến, mà ta tạm thời không có nói với liệp nhân bọn họ rằng, ta cùng với lão bản ” Vãn quy phách mại hành” có quan hệ quen biết.

“Vì sao?” Hoa si y sư chẳng biết đã từ cõi tiên quay về từ lúc nào, vẻ mặt không cam lòng, khó chịu, không giải thích được mà hướng ta hô to.

“Ta không thích nơi đông người.” Ta mỉm cười mà nói dối,cười đến giống như cái dạng tính cách quái gở này rất đáng tự hào.

Nếu liệp nhân nói bọn họ muốn đi hội đấu giá, vậy thân là lão đại, kiếm sĩ cũng nhất định sẽ đi, như vậy nhiệm vụ…

“Phiến tử, ngươi dẫn bọn hắn đi hội đấu giá, mua đồ vật cần thiết,” không đợi ta mượn đây là cái cớ để bỏ qua hắn,kiếm sĩ đã làm ra cái quyết định rồi, “Đặt chỗ tham dự ngươi biết chứ?”

“Ân, “ liệp nhân gật đầu, “Ngươi không….” Phiến hoa hải kia ánh mắt quét về phía ta, không hề nói thêm gì nữa.

Hắn sẽ không phải là muốn…..

Hỗn đản! Tập thiên hắc mạc ngươi không ngu xuẩn như vậy chứ? ! Hội đấu giá chính là chỉ có tự mình đi mới có thể mua được đồ vật vừa lòng, ngươi vậy mà để cho người khác sao, ngươi ngớ ngẩn a?! Ngươi rốt cục …

Trong lòng toát ra tức giận khó hiểu.

“Ta cùng ngươi đi làm nhiệm vụ.” Kiếm sĩ lạnh băng như cũ, chính là lời nói đã cắt đứt quát mắng trong lòng ta đối với hắn.

Lửa giận khó hiểu trong lòng lại bởi vì chứng thực phỏng đoán mà ngày càng tăng lên.

Bình tĩnh ! Bình tĩnh! Dạ, ngươi là một sát thủ, ngươi không thể vô duyên vô cớ mà tức giận. Hắn có đi hội đấu giá hay không là chuyện của hắn, ngươi tức cái gì? Hắn không quý trọng cơ hội này cùng ngươi làm gì có quan hệ gì? Ngươi bận tâm lo nghĩ cái gì ? Hắn…Ách…bận tâm lo nghĩ?!

Đang liều mạng cảnh cáo khuyên giải bản thân để dập tắt lửa giận trong lòng, ta đột nhiên ngây người.

…Ta làm sao có khả năng bận tâm lo nghĩ….hắn sống hay chết, hắn yếu hay mạnh cùng ta không quan hệ…Ta đây là bởi vì áy náy mới….Đúng ! Nhất định là bởi vì áy náy!

Thực sự là gặp quỷ ! Loại cảm giác áy náy trong truyền thuyết này vậy mà gặp phải trên người ta!!

Qua quýt đem tình cảm khó hiểu trong lòng với cái “áy náy” kia cũng đè xuống, “Không cần phiền toái, nhiệm vụ lại không hạn chế thời gian , để ba ngày sau hãy đi làm đi. “ Không có dũng khí ngẩng đầu, vì sợ bị hắn thấy trong đáy mắt ta còn sót lại hoảng hốt.

“Đúng a, lão đại, trước đi hôi đấu giá rồi lại làm nhiệm vụ đi.” Đạo tặc hùa theo ta đề nghị.

Y sư hiếm khi bình thường và đạo sĩ ánh mắt quái dị như cũ song song gật đầu, liệp nhân ngược lại không biểu hiện gì.

Kiếm sĩ một câu cũng không nói.

Rốt cục chịu không nổi trầm mặc dài dòng, ta vốn tính nhẫn nãi tốt lắm,chẳng biết vì cái gì hôm nay lại bất ngờ thiếu kiên nhẫn, ta nhịn không được mà ngẩng đầu — trong con ngươi đen như mực của kiếm sĩ rõ ràng viết ba chữ — Ta không tin.

Chết tiệt! Tín dự (tín nghĩa và danh dự) của ta không thấp đến loại này đi?!

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lời nói có chút giận dỗi và bất mãn thốt ra, không kinh động đến kẻ khác nhưng lại hù dọa chính mình.

Ngoại trừ biểu tỷ và một số ít tri kỷ, ta rất ít khi trước mặt kẻ khác bày ra tâm tình đích thực của bản thân, nhất là mặt tiêu cực. Liền ngay cả Hưu Tư cũng không có gặp qua vẻ mặt ta tức giận thực sự. Hiện tại ta vậy mà…

Không đợi tâm tình rối loạn được xử lý, thần trí ta đã bị hơi thở ấm áp trên đỉnh đầu gọi về.

Nhận thấy được khoảng cách giữa kiếm sĩ và ta trong lúc đó chỉ có không đến ba tấc, ta lập tức cứng người tại chỗ.

Thần kinh liều mạng mà kêu gào ” Chạy mau! Chạy mau!! Nếu không ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!!! ” (muôn đời muôn kiếp không trở lại được) Nhưng thân thể lại thủy chung không chấp hành mệnh lệnh, tùy ý hơi thở ấm áp kia, từ chân tóc theo thái dương truyền đến vành tai.

Tiếng thở dốc rất nhỏ trở nên có chút nặng nhọc, hơi thở lướt nhẹ qua vành tai cũng nóng đến dọa người.

“Ngươi đã gạt ta một lần rồi, Mặc.” Hơi thở nóng bỏng theo lời nói nhỏ nhẹ nhào tới bên tai ta, lại đem toàn thân ta đông lạnh như bước vào hầm băng, trái tim nguyên là đập điên cuồng, trong nháy mắt gần như ngừng đập!

Ý niệm “Diệt khẩu” vừa mới trồi lên trong đầu, chỗ vành tai lại truyền đến cảm giác tê dại mềm mại, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy, “Nhưng ta vẫn là lựa chọn tin tưởng ngươi.”

Giống như lệnh đặc xá, thần kinh rốt cục lấy lại được khống chế đối với thân thể, hốt hoảng lùi về phía sau hai bước,ta lập tức logout.

“Cách” . Tiếng ly thủy tinh khẽ chạm vào quầy rượu kéo thần trí ta đang phiêu trong trò chơi trở lại.

Cười khổ lắc đầu, ta đem rượu bên trong ly uống một hơi cạn sạch.

Thật là! Chẳng lẽ nghỉ ngơi quá lâu cho nên không phân rõ hư nghĩ (giả thuyết hư cấu) và hiện thực sao? Vậy mà lại ở trong trò chơi nghĩ đến “Diệt khẩu” ?!

Đem chai whisky thả lại chỗ cũ, ta nằm trên giường lớn trong phòng ngủ thả lỏng. Thân thể vừa mới ngừng hoạt động, đủ loại tâm tư lại ùn ùn kéo đến.

Nếu Tập thiên hắc mạc có thể nói ra như vậy, thì hắn bình thường nhất định quen biết ta, gặp qua ta lấy tư cách sát thủ, còn bị ta lừa gạt qua.

Ngô, chuẩn xác mà nói, là bị ta ở đời thường lừa gạt qua.

Khi làm sát thủ, ta căn bản không có lòng dạ nào đi gạt người, hơn nữa, dù cho ta có lòng dạ nào, thời gian cũng không cho phép. Mười năm làm sát thủ, cuộc sống của ta kỳ thực không tiếp nhận bao nhiêu “Sinh ý” , “Nhiệm vụ” mỗi năm còn hơn người đứng nhì trên bảng sát thủ –Thất Nguyệt–thấp nhất là 30%.

Nhưng mà, vẫn còn một đạo lý a, khi giết người ta đều là mang mặt nạ, làm sao có khả năng bị nhận ra?

Quên đi, quên đi,dù sao cũng đã bị nhận ra rồi, còn nghĩ tới những điều này cũng vô dụng, vẫn là ngẫm lại sau này làm thế nào đối mặt hắn đây.

Mạch suy nghĩ vừa mới tiến tới đây, nhiệt độ trên mặt ta bắt đầu liên tục tăng lên, tai trái càng đốt như khối sắt nung đỏ.

Hỗn đản ! Dạ Vãn Ca, ngươi sẽ không vô dụng như thế chứ?! Không phải chỉ là bị hôn một cái lên vành tai sao, lại không có ….

“RRRR…” Tiếng chuông vang lên bên tai cắt đứt mắng nhiếc của ta đối với bản thân.

Hít thở sâu bình ổn tâm tình một chút, ta cầm lấy điện thoại —

“Uy.”

——————————————————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Rất dài~~~~~~~ phân lượng rất dồi dào~~~~~~

Next đi.~~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn đã ủng hộ~~~~~~~~~~~~

Chương 25.

“Tàn lụi”. Chiếc lá xanh dồi dào sức sống trước mặt, theo lời nói từ miệng thản nhiên khẽ xuất ra,cấp tốc héo rũ chuyển vàng,từ trên cây rơi xuống, sau đó bị gió thổi đi,không dấu vết.

“Đã ba ngày rồi.” Nằm trên cây lớn cành lá sum suê,ta ngẩn ngơ mà nhìn khung thông tin vẫn luôn đóng, do dự mà không biết có nên mở nó hay không.

Ngoại trừ đáp ứng lời mời của biểu tỷ lựa chọn chuyển chức thành kỹ năng sư — may vá– đến phục trang điếm của nàng ở Kinh đào thành chơi một chuyến, còn lại thời gian ba ngày qua, ta đều là ở vùng hoang dã thôn quê này mà trải qua.

Nhờ thiên nhiên hào phóng ban tặng, cấp bậc của ta đã lên tới cấp 25, đẳng cấp kỹ năng dược sư và trù sư cũng chia nhau mà lên tới trung cấp và cao cấp.

….Quả thực để trở thành một sát thủ hàng đầu mà lại thường xuyên tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn đến chỗ này đều có ích…

Trong “Hồng trần online” cấp 0~19 là tương đối dễ dàng có thể thăng cấp,cấp 20~39 thì khó khăn hơn một chút, sau 40 cấp Đông -tây đại lục nối liền, thăng cấp lại càng khó khăn hơn, mà trên 60 cấp thăng cấp sẽ không phải bình thường mà được, phải dựa vào vận khí.

Đều nói thời gian là liều thuốc tốt để chữa trị tổn thương, nhưng ba ngày đã qua này ta thực sự không cảm thấy nó có tác dụng gì,huống hồ ta cũng chẳng trông đợi nó có năng lực đến thăm hỏi tổn thương đau xót của ta, chỉ cần có thể khiến lòng ta đang trở nên kì quái hỗn loạn kia, trở lại như trước thì tốt rồi.

Đáng tiếc,ngay cả nguyện vọng “nho nhỏ” ấy cũng khó mà đạt được.

Thở dài thật sâu một cái, tâm tư bất giác lại bay tới cuộc điện thoại ở trên…

“Nếu không có việc gì thì ta cúp máy đây.”  Kể lể cho ta ở trong trò chơi tên là gì , làm nghề gì,ở chỗ nào…vv, biểu tỷ hiển nhiên là đã đem lời muốn nói nói hết rồi.

“Thư Nguyệt biểu tỷ.” Ta rất nghiêm túc mà mở miệng.

“Làm sao vậy?” Trong thanh âm lộ ra khó hiểu.

“Ta…Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Do dự một chút, ta cuối cùng quyết định phải đi chứng thực một vài thứ.

“Chuyện gì a? Nói đi!” Thanh âm cuối cùng mơ hồ mang theo một tia hưng phấn.

“Ân…Ta….Có phải…đã từng mất trí nhớ hay không?” Có phần gian khổ mà hỏi ra, một tảng đá lớn treo trong lòng không kéo lên cũng không hạ xuống được.

“Mất trí nhớ? Ngươi làm sao lại hỏi cái loại vấn đề kì quái như vậy?” Thanh âm vừa kinh ngạc lại vừa hoang mang, nhưng vẫn chăm chú mà trả lời, “Chưa từng. Tuy rằng trí nhớ ngươi không tốt, nhưng tuyệt đối chưa từng phát sinh loại sự tình mất trí nhớ này!”

“Nga.Như vậy a….” Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lại vỡ ra thành tầng tầng sương mù dày dặc.

Nếu chưa từng mất trí nhớ,vậy vì sao lại không nhớ được cái người vốn nên ấn tượng sâu sắc ?

Nhẹ giọng than thở, ta keo thần trí đang phiêu nhẹ ra xa trở về, có phần bất đắc dĩ mà nhìn khung thông tin, tiếp tục do dự.

Có nên liên lạc với hắn không đây? Tuy nói là đáp ứng rồi,nhưng nếu như bên cạnh ngươi có một nam nhân phảng phất như đối với ngươi hiểu thấu gốc rễ, nhưng ngươi lại đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, đây không phải là cái chuyện gì khiến người ta vui vẻ cả. Huống chi, thái độ của nam nhân này lại là ái muội như vậy….

“Hệ thống thông báo: Chúc mừng ! Bang hội đầu tiên của Hồng trần online Đông phương đại lục — “Ám dạ các” thành lập. “Các chủ” — Tập thiên hắc mạc. Thành viên trung tâm — Phiến hoa hải, Hỏa vũ viêm…”

Thông báo của hệ thống thình lình xuất hiện trái lại giúp ta đưa ra quyết định —

Dứt khoát mở ra khung thông tin, không để ý tới tin nhắn tin tức đập vào mặt, ta cấp tốc viết thật tốt một cái tin nhắn — “Chúc mừng ngươi. Chắc là xây dựng bang lúc đầu ngươi nhất định bề bộn nhiều việc, vậy không phiền hà ngươi, ta tự mình đi làm nhiệm vụ.”

Đem tin nhắn phát tới Tập thiên hắc mạc, đồng thời tắt khung thông tin còn đang không ngừng vang lên tiếng chúc mừng.

Không biết khối lệnh bài bang hội kia đốt của hắn bao nhiêu máu….(ý nói hắn mất bao nhiêu tiền để mua cái lệnh bài đó)

Di? “Ám dạ các”?

Tâm tư từ kim tệ chuyển tới tên gọi bang hội, ta giật mình…

…Hẳn là không có quan hệ gì tới ta đi….

Quên đi,tùy ý đi. Không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, dù sao cũng đã quyết định tạm thời làm đà điều, có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu đi.

Thở sâu,vứt đi gánh nặng trong lòng,ta ung dung mà nhảy xuống khỏi cây lớn,hướng sâu trong thảo nguyên Lục Ba đi tới….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro