Chương 44 + 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44.

Trong một góc của “Nhất tuyến thiên”, ngồi dựa vào tường núi đá,máy hát vạt áo nửa mở,mồ hôi nhễ nhại,hai má đỏ tươi, môi anh đào khẽ nhếch,hai mắt mê ly…

….Thoạt nhìn quả thực rất mê người…

Bản thân không biết vì sao khẽ than nhẹ, ta lấy Băng ngọc tâm mở ra, che trên cái trán của máy hát.

“Không có cách nào logout, không có cách nào uống thuốc,không có cách nào bị công kích,không có cách nào tiếp nhận bất cứ kỹ năng điều trị nào.” Được Ngân sắc phong linh đổi chỗ cho,từ điểm xoát quái Hỏa vũ viêm đứng ở phía sau ta , lãnh tĩnh mà nói cho ta biết tình hình của máy hát.

Xem ra chỉ có thể dùng cái loại phương pháp này….Lãng Đức nhất định sẽ giết ta ….

“Đã duy trì bao lâu?” Ta cũng không quay đầu lại, hỏi nữ pháp sư phía sau.

“Đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ trước sử dụng….cái thứ kia…” Hỏa vũ viêm dừng một chút, ” Khoảng mười lăm phút sau thì xuất hiện ‘triệu chứng’ so với hiện tại nhẹ hơn một chút.”

Phỏng chừng “Nhị nguyên thủy” là dược tính chậm…

“Tiểu Xướng,tiểu Xướng.” Có lẽ đây vừa vặn chính là tình trạng “Lửa nhỏ chậm rãi rang khô”, cũng có thể là mát lạnh của Băng ngọc tâm trên trán khiến hắn thoáng thanh tỉnh một chút, nói tóm lại hiện tại máy hát đã có một chút tiêu cự, ta nhẹ giọng kêu gọi đem ánh mắt hắn nhìn về phía ta.

“Dạ…Dạ ca ca….” Một chữ một thở gấp chính là lời nói gian nan mà từ trong môi anh đào đỏ tươi của máy hát truyền ra.

“Ân.” Nở một nụ cười trấn an, ta dụng tâm xem xét thần sắc của máy hát, ”Tiểu Xướng, ngươi ở trong trò chơi có yêu thích ai không?”

“Yêu….thích?” Máy hát chậm rãi chớp mắt vài cái, có phần khó hiểu, “Cái gì…là…yêu thích?”

Ách…

“Yêu thích nha, chính là luôn muốn đi theo phía sau một người nào đó, theo sát dấu chân hắn,mong đợi một ngày có thể đuổi kịp bước chân hắn, cùng hắn sánh vai nhau cùng đi!” Ngân sắc phong linh đã đem quái giết sạch rồi bắt đầu sáp lại gần,vừa nói vừa thỉnh thoảng ngó ngó ta.

…Đây là….”yêu thích”?

Máy hát ngẩn ngơ, sau đó môi đỏ mọng nhiễm một chút tiếu ý, “Vậy….ta yêu thích….Dạ ca ca!”

Một thân ảnh màu đen đột nhiên tà tà đáp xuống bên cạnh ta, cùng với tư thái uyển chuyển ưu nhã của hắn không tương xứng, là người này toàn thân đầy sát khí.

“Phong linh cùng ngươi nói đùa thôi!” Thanh âm lần đầu tiên từ trước đến nay ta từng thấy giương cao, tay trái sít sao nắm lấy ta,Thất Nguyệt bên người tản ra sát khí nồng đậm, “Nàng nói chính là sùng bái!”

Sát khí đột nhiên biến mất, Thất Nguyệt lẳng lặng mà ngồi chồm hỗm xuống, một chữ cũng không nói.

“Yêu thích, chính là làm bất cứ chuyện gì đều có thể nghĩ đến đối phương,mong muốn thời thời khắc khắc được cùng đối phương ở cùng một chỗ. Khi hai người ở cùng một chỗ không có bất cứ gò bó nào, rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ….” Thanh âm Hỏa vũ viêm từ phía sau vang lên,giọng điệu nhàn nhạt dường như có chút xa vời.

Sau khi máy hát trầm mặc nửa phút đồng hồ, kiên định mà nhìn ta, “Có!”

…..Lãng Đức ta thật có lỗi với ngươi,em trai ngươi ở trong trò chơi nói chuyện yêu đương, ta vậy mà một chút tin tức cũng chưa từng nghe được….

“Là ai?” Ta hỏi ra vấn đề mà cả một đám người muốn hỏi nhất.

“Ta…không biết …tên của hắn…” Thanh âm máy hát đột nhiên nhỏ đi một chút,mắt lại trở nên mê ly như lúc đầu,tiếng rên rỉ nhợt nhạt cũng từ trong miệng chạy ra, “Ân….Hắn….mắt màu xám tro….Tóc màu xám….là một đạo sĩ…Mỗi ngày …ta …ở trong Tuyết địa….ca hát thì …hắn….đều ở gần đó…nghe…”

Mắt xám tro tóc màu xám? Đạo sĩ? Tuyết địa?

Ta tinh tế suy tư về khả năng lựa chọn người, bởi vì “mắt xám tro tóc màu xám” này là một đặc trưng tương đối nổi bật, ta gần như là lập tức nghĩ tới đạo sĩ trước đây đã gặp phải trong Rừng rậm thần bí kia.

“Hỏa vũ, khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cái đạo sĩ mắt xám tro tóc màu xám kia là ai?” Thực sự nhớ không nổi tên người kia, ta chỉ có thể đem hy vọng ký gởi ở trên người Hỏa vũ viêm.

“Xử sự triết học, bang chủ “Thiên niên bất hủ”.” Hỏa vũ viêm thế nhưng lại không cô phụ kỳ vọng của ta, ” “Thiên niên bất hủ”, hiện là đại bang hội thứ hai sau “Ám dạ các” ở Đông phương đại lục, lãnh địa đóng ở phụ cận Băng phong thành.”

Ta sau khi giật mình môt chút, liền cầm lấy Băng ngọc tâm,đứng lên xoay người nhìn về phía Hỏa vũ viêm — “Đây có lẽ là một âm mưu.” Thanh âm nữ đạo sĩ rất nhẹ,hẳn là không muốn máy hát nghe được.

“Vậy ngươi còn có thể tìm được người thích hợp khác?”Ta mở khung tin tức, nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái.

Hỏa vũ viêm sững sờ, lập tức lắc đầu,không hề mở miệng.

Ta lại nhìn về phía Thất Nguyệt theo ta đứng lên lúc này đang đứng ở bên cạnh ta– Răng nanh khả ái của Thất Nguyệt lộ ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Cười yếu ớt mở khung tin tức, tin tức lâu ngày đọng lại đập vào mặt mà đến, không còn lòng dạ nào mà đi nhìn kỹ, ta trực tiếp xóa sạch,sau đó hướng Xử sự triết học phát đi một thỉnh cầu khai thông kênh nói chuyện phiếm.

“Người chơi “Xử sự triết học” tiếp nhận thỉnh cầu của ngài , kênh nói chuyện phiếm khai thông.” theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, ta đem thông tấn khí (dụng cụ truyền tin) tiến tới bên tai, “chào ngươi, ta là “Ám dạ đích vãn ca”.”

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Xử sự triết học hẳn là còn nhớ rõ ta,dù sao thì ngày đó ta ăn mặc quả thực rất phong cách,huống hồ như ta đây trí nhớ kém đến lợi hại còn chưa từng quên hắn, ân,tên không tính…..

“Nga,là Vãn ca huynh đệ a, tự ngày ấy từ biệt,thực sự là đã lâu không gặp.” Thanh âm đối phương tuy rằng bỡ ngỡ, nhưng vẫn thân thiện.

Chúng ta hẳn là không quen thuộc đến mức có thể xưng huynh gọi đệ, “Cảm phiền Triết học bang chủ còn nhớ rõ ta,” sau khi ta qua quýt vài câu chuẩn bị chuyển vào chủ đề chính, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian cùng hắn dây dưa, “Ta có một câu hỏi muốn thỉnh giáo Triết học bang chủ,có thể chỉ điểm một chút hay không.”

“Vãn ca huynh đệ thực sự quá khách khí, không biết ngươi muốn hỏi cái gì?” Xử sự triết học dường như cũng không có tâm tình lãng phí thời gian nói lời thừa thãi.

“Triết học bang chủ có phải hay không mỗi ngày đều đi đến một địa phương nào đó “nghe hát” ?” Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng.

Đối phương trầm mặc một lúc lâu sau đó truyền ra tiếng trả lời trầm thấp — “Đúng”

Ân, không sai,mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì,nói tóm lại có thể thừa nhận chính là một nam nhân. Ánh mắt máy hát coi như không tồi.

“Ngươi đối với hài tử kia có cảm giác gì?” Nói trắng ra, ta hỏi rất trực tiếp, “Ta là người giám hộ của hắn trong trò chơi.”

“Hắn làm sao vậy?” Thanh âm đối phương đột nhiên biến lớn.

“Mời trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.” Có chút đau đầu mà nhìn máy hát lại bắt đầu xé quần áo, khẩu khí ta không ngờ trở nên nghiêm túc.

Sau khi thoáng trầm mặc, khẩu khí Xử sự triết học cũng trở nên trịnh trọng , “Ta muốn bảo hộ hắn!”

Tốt lắm, ” Là ở trong trò chơi hay ở trong hiện thực?” Ta tiếp tục.

“Cả hai.” Lần này hắn thật sự không do dự.

“Ta chỉ quản chuyện của hắn ở trong trò chơi, hy vọng ngươi là một nam nhân nghĩ sao nói vậy.” Bảo hộ? Trong trò chơi thì thôi, trong hiện thực nào dễ dàng như vậy, trước không nói đến các ngươi giới tính giống nhau, chỉ là hảo lừa gạt máy hát đơn thuần thì ngươi cũng chịu đủ, huống chi còn có người nhà các ngươi….

Ta khe khẽ thở dài, “Nếu như có thể, hy vọng ngươi nội trong 15 phút đồng hồ chạy tới “Nhất tuyến thiên”, tọa độ là 476,531.”

Đóng thông tấn khí,ta đối với Thất Nguyệt bên cạnh nhếch khóe miệng, có chút… đần độn.

“Mệt mỏi?” Thất Nguyệt đưa tay ôm lấy, đem ta hoàn toàn tiến vào trong ngực.

“Ân.” Sau khi ta thấp giọng đáp lại, ngoảnh đầu nhìn về phía Hỏa vũ viêm đang nhìn ta chằm chằm cùng Ngân sắc phong linh đang ngó máy hát không ngừng thấp giọng rên rỉ, không biết đang suy nghĩ cái gì, “Các ngươi ai có lều vải?”

Lều vải: Vật phẩm hệ thống bán ra. Tối đa có thể chứa đựng 5 người. Trong lều là khu vực an toàn,công kích vô hiệu.

“Ta có.” Hiển nhiên hiểu rõ ta vì cái gì lại hỏi lều vải,búp bê SD trực tiếp đem lều vải để ở bên cạnh máy hát.

“Nếu như không có việc gì, ta đi về trước.” Hỏa vũ viêm lấy ra hồi thành thạch.

Gật đầu, ta tỏ ý nàng có thể ly khai.

“Ngươi không đi sao?” Hỏa vũ viêm theo một đạo bạch quang biến mất,ta nghiêng đầu nhìn về phía Ngân sắc phong linh vẫn đứng ở tại chỗ.

“Ân…Thực ra….Ta đối với chuyện này có chút…rất là tò mò…” Búp bê SD cúi đầu, có phần ngại ngùng.

…..Ngươi là “thần thâu”, cũng không phải “Cuồng xem trộm”…

“Vậy ngươi tính trốn ở đâu?” Là người đều sẽ không để ngươi đứng ngoài rình coi đi.

“Hi hi,ta có cái này!” Đảo qua khuôn mặt ngượng ngùng khi nãy, Ngân sắc phong linh cười tít mắt mà móc ra một cái phi trảo (móng vuốt của loài chim) màu đen, sau đó lập tức đem phi trảo ném lên vách đá dựng đứng, đợi phi trảo gắn chặt vào nơi nào đó nhẹ nhàng rung động, liền dễ dàng leo lên chỗ cao.

Tìm được nơi an thân rồi, Ngân sắc phong linh hướng ta thủ thế thắng lợi, tiếp đó thân hình từ từ mờ nhạt, cho đến khi biến mất hẳn.

…..Nàng thật đúng là càng ngày càng bản lĩnh ….

————————————————————–xin lỗi a,cập nhật muộn. Trường học mấy ngày nay liều mạng lăn qua lăn lại, tuần này kiểm tra xếp hạng cấp nhà trường cộng thêm kiểm tra sức khỏe,tuần sau kiểm tra hai môn, tuần sau nữa kiểm tra khẩu ngữ…Thượng đế của ta a!!!! Ân, có điều ngày hôm qua nhà trường tổ chức cho cấp ba xem đoạn kịch [Trường chinh] (kịch truyền hình), phong độ tư thái của quân nhân thực sự là làm cho người ta chảy nước miếng a!!!! Nhất là Tưởng ủy viên và Chu thủ tướng ….ta đã YY bọn họ một lúc lâu…..

Chương 45.

“Ngươi nói, là thay vì chờ Lãng Đức tự mình phát hiện chuyện này, ta tốt nhất vẫn nên là đi chịu tội nói cho hắn biết?” Sau khi dùng hồi thành thạch truyền tống đến Tây phương đại lục gặp Ngả Nhĩ, Lai Tây chào hỏi ta sau đó bay đến Hỏa thần thành,tiếp theo lại truyền tống tới Thú liệp thành cùng Thất Nguyệt từ Minh vương thành truyền tống tới, tụ họp (“điểm xuất sinh” (điểm sinh ra) của Thất Nguyệt là ở một hang động thần bí ẩm thấp phụ cận Minh vương thành), hiện tại chúng ta đang trên đường rời khỏi thành.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Tìm kiếm dược liệu” ngoại trừ kim tệ và kinh nghiệm,ngoài ra ta cũng không đạt được đồ vật thực chất gì, bởi vì Hồ đại thúc phải bế quan luyện chế “Kim tiễn đan”, vả lại trước mắt trong tay hắn không có thứ gì hữu dụng, vì thế hắn nói cho ta biết hắn có một bằng hữu ở đầm lầy Mộ Vũ phụ cận Thú liệp thành, Tây phương đại lục, người nọ trên người hẳn là có chút đồ vật có giá trị “tiền bạc”. Thế là ta và Thất Nguyệt sau khi bàn bạc liền quyết định trước đi tìm người này.

“Kết cục rồi cũng giống nhau thôi.” Thất Nguyệt không chút lưu tình mà chọc phá ảo tưởng hòng tránh được một kiếp của ta.

……Ngươi không thể an ủi ta một chút được sao….

Có chút phiền muộn mà liếc xéo hắn một cái, ta nửa cúi đầu không nói câu nào.

“Thế nào? Lo lắng cho hài tử kia sao?” Sau khi trầm mặc một lúc, Thất Nguyệt nhẹ tay vỗ lên tóc đen của ta.

“Xem như là đi,” nhợt nhạt thở dài, ta ngẩng đầu tùy ý nhìn lướt qua cảnh vật trước mắt, “Nếu như Xử sự triết học đối với hắn bội tình bạc nghĩa…”

“Kỹ thuật thôi miên của Lãng Đức rất tuyệt.” Thất Nguyệt cắt ngang suy đoán của ta, tay phải đã từ sau cổ ta chuyển tới thắt lưng, còn không chút khách khí mà ôm chặt.

Ân, Lãng Đức có thể thôi miên nhỉ, ta thiếu chút nữa đã quên. Như vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa, kết quả coi như không xong thì cũng là có thể cứu vãn lại được.

Đã nghĩ thông suốt những vấn đề này, tâm tình của ta tạm thời rất tốt, cũng không đi để ý động tác hấp dẫn đông đảo ánh mắt kia của Thất Nguyệt sẽ dẫn đến cái kết quả gì.

“Dạ vì sao lại lo lắng cho hài tử kia?” Thất Nguyệt mắt đỏ trong suốt yên lăng nhìn chằm chằm ta, “Ta tưởng ngươi không phải là không thích tiểu hài tử đơn thuần sao?”

“Ta chỉ là không muốn Lãng Đức thương tâm mà thôi,”nghênh đón ánh mắt tìm tòi của Thất Nguyệt, ta nở một nụ cười vô tâm vô phế, “Hoa Thống có làm sao cùng ta một điểm cũng không có quan hệ.”

Thất Nguyệt cười đến rất hài lòng, con mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Vì sao Dạ không thích hài tử đơn thuần?”

“Phải hao tổn nhiều tâm trí a, ta không có nhiều thời gian rảnh đến vậy,” tùy ý phất tay, ta thấy được pho tượng nữ thần săn bắn Artemit nằm ở gần cổng thành, “Hơn nữa , ánh sáng mặt trời quá xa vời, hắc ám mới là nơi ta trở về.”

Thất Nguyệt khẽ giật mình, sau đó tươi cười mà ôm chặt ta, ra khỏi thành.

Đầm lầy Mộ Vũ và đầm lầy trong hiện thực không sai biệt quá lớn, chỉ là phạm vi khá lớn, sương mù tương đối dày đặc, muỗi….tương đối muốn mạng người.

Ai ai cũng biết, muỗi thì đều là cả đàn cả lũ mà xuất hiện , mà trong đầm lầy Mộ Vũ, muỗi không chỉ hợp đàn, còn đi kèm với sương mù mà xuất hiện. Tuy nói mỗi một con muỗi chỉ hút một giọt máu, nhưng một đàn muỗi….Cũng đủ khiến người ta nuốt hận.

Bởi vì rất khó nhận ra vị trí của con muỗi trong sương mù, cho nên ngay cả pháp sư hệ hỏa dễ dàng chiếm được ưu thế nhất cũng rất ít xuất hiện ở đầm lầy Mộ Vũ, dù sao thì bọn họ thân thể xương cốt yếu đuối cũng không chịu nổi cả đại quân muỗi luân phiên tấn công hút máu. Vì thế đầm lầy Mộ Vũ dị thường vắng vẻ, không gặp mấy người.

NPC ta muốn tìm kia ở sâu bên trong đầm lầy Mộ Vũ. Tất cả đều là dựa vào kỹ năng ma pháp hắc ám đặc biệt của quỷ hút máu — suy nhược,ăn mòn,đe dọa, mê hoặc,chúng ta mới có thể an toàn mà đi lang thang vào bên trong đầm lầy. Chỉ có điều năng lực tặng điểm kinh nghiệm của muỗi thật không thể khen tặng (mỗi một con muỗi chỉ cho một điểm kinh nghiệm), đợi đến khi tìm được NPC kia thì ta cũng đã lên tới cấp 28.

Tóc vàng cuộn sóng lớn, dung mạo yêu diễm, dáng người có lồi có lõm, vài miếng vải da chỉ che khuất vị trí quan trọng — đây là bằng hữu của Hồ đại thúc — Lilith.

Sau một hồi chào hỏi hàn huyên, ta nói ra mục đích tới đây, Lilith gợi cảm cười đến thêm mấy phần xinh đẹp,“Ta ở đây cũng không có đồ gì quá tốt, có điều ta có một nhiệm vụ truyền thụ “thuật thuần hóa cao cấp” , ngươi muốn tiếp nhận không?”

“Thuật thuần hóa cao cấp”? Ngô, thứ tốt a.

“Có hạn chế cái gì sao?” Hẳn là sẽ không quá dễ dàng đi.

“Có. Nhiệm vụ này là duy nhất, hơn nữa, chỉ có thể một mình tiếp nhận.” Lilith nghiêm túc đứng lên.

“Tiểu Thất, ngươi tiếp nhận.” Ta đem quỷ hút máu vẫn đứng ở phía sau ta im lặng không nói túm qua, “Đẳng cấp của ngươi cao, thuần hóa sủng vật nhất định sẽ tốt hơn ta.”

Thất Nguyệt lẳng lặng mà nhìn ta một cái, gật đầu.

“Nếu như trong 15 ngày thông qua “Huyễn cảnh thí luyện”, nhiệm vụ coi như hoàn thành,” Lilith một bộ khẩu khí công việc chung, “Chúc ngươi may mắn.”

Một trận bạch quang cuốn lên thân thể Thất Nguyệt, mắt đỏ trong suốt chợt lóe lên.

“Được rồi, sự tình cũng đã xong rồi, ta còn phải đi gặp một người, Bảo bảo, gặp lại sau nhé !” Cười đến tinh thần hề hề, Lilith lắc lắc đầu tóc, cũng lập tức biến mất.

…..Năng suất thật cao a….

Uy, chơ một chút, các ngươi đều đi, ta làm sao bây giờ?! Ta nhưng là lấy tấn công vật lý làm chủ a, sẽ bị muỗi ở đây đốt chết a !!!

Phục hồi lại tinh thần, ta đối mặt với sương mù dày đặc mù mịt, khóc không ra nước mắt.

Mặt trời bắt đầu mọc, vạn vật hồi sinh, ánh nắng vàng rực rải khắp nơi, nhưng đầm lầy Mộ Vũ lại giống như đứa trẻ bị thần quên mất, vẫn bị bao phủ trong sương mù dày đặc.

Một góc đầm lầy, một thanh niên một thân trường bào tơ tằm hồng vàng xen nhau, không ngừng vung quyền trượng kim loại trong tay. Thanh niên hé ra khuôn mặt của người kiên nghị, tai dài xinh đẹp, tóc ngắn xanh nước biển, con mắt như ngọc lục bảo, khóe môi nhếch lên toát ra đường cong quật cường, khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, thân thể thanh niên, phảng phất như chỉ có một cái bóng mơ hồ nửa trong suốt, giống như du hồn. Đất đai xung quanh thanh niên đan xen những vết nứt theo động tác của hắn không ngừng phun ra nhưng khối hơi nóng lớn màu đỏ, đại quân vốn ẩn nấp trong sương mù xung quanh hắn tùy thời mà di chuyển, trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt.

Thực sự là kỳ quái a.

Ngồi ở chỗ cách thanh niên chừng năm thước, đề phòng bị muỗi phát hiện mà tiến vào trạng thái ẩn nấp, ta tùy ý mà phe phẩy Băng ngọc tâm, đôi mắt trước thân ảnh trắng trợn tàn sat sinh linh,liều mạng kiếm điểm kinh nghiệm,cảm thấy khó hiểu.

Coi như là cuồng luyện cấp, cũng không liều mạng đến như này a!

Á đặc lan đế tư, tên của thanh niên này. Quen biết vào ngày Thất Nguyệt tiến vào Huyễn cảnh, hiện tại,ở cùng ta luyện cấp. Chính xác mà nói,là hắn giết muỗi,ta ở bên xem cộng thêm nấu ăn.

Á đặc lan đế tư là chủng tộc ẩn dấu — Ảnh tộc, khi chiến đấu, thân thể là nửa trong suốt, đối với công kích vật lý có 50% xác suất Miss, ma vũ song tu, thăng cấp chậm đến không gì sánh được. Luyện ba ngày ta đã lên tới câp 32, mà hắn vẫn còn đang quanh quẩn ở 25 cấp (lúc đầu hắn là cấp 23).

Có điều trình độ điên cuồng luyện cấp của người này, thật khiến cho người ta không dám khen tặng — trừ phi giết sạch muỗi rồi hoặc độ no giảm đến cảnh giới, nếu không hắn sẽ không đình chỉ giết chóc.

“Hô–“ khẽ xả khẩu khí, đã đem muỗi lân cận toàn bộ giải quyết sạch, Á đặc lan đế tư chậm rãi đi đến bên cạnh ta, ngồi xuống đất.

“Vất vả rồi.” Từ trong túi Càn khôn móc ra thịt rắn vừa mới nướng tốt đưa qua (thức ăn sống, chín đều có thể để trong túi đồ duy trì trạng thái vốn có), ta mỉm cười mà nhìn Á đặc lan đế tư như gió thu cuốn lá rụng càn quét đồ ăn, “Á đặc, ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi.”

“Ngô,ngô.” Nhồi thịt rắn vào miệng, Á đặc lan đế tư gật đầu, ý bảo ta có chuyện gì cứ nói.

“Ngươi, tại sao lại điênn cuồng luyện cấp như vậy?” Cẩn cẩn dực dực mà quan sát biểu tình của Á đặc lan đế tư, ta vừa thức thời mà bày ra vẻ mặt tò mò.

Á đặc lan đế tư vốn là đang vội vã ăn đột nhiên cứng đờ, qua một lúc lâu mới chậm rãi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, buông mắt xuống nói nhỏ, “Ta muốn giết một người.”

Trong lời nói của Á đặc lan đế tứ hàm chứa hận ý tuy rằng nồng đậm đến làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng với ta mà nói cũng chỉ như trò trẻ con mà thôi. Chân chính khiến ta có hứng thú chính là ý tứ mặt chữ của câu nói kia — giết người, “Ngươi đối với tư liệu về người muốn giết nắm rõ không? Thực lực nắm chắc không? Có nắm chắc giết hắn thành công hay không? Có nghĩ tới đường lui hay không? có thể hay không….”Câu hỏi liên tiếp đập tới khiến Á đặc lan đế tư ngơ ngác mà nhìn ta, giương mắt đờ đẫn.

“Cho nên nói, ngươi vẫn còn non lắm!” Ta cười đến đặc biệt càn rỡ mà vung cây quạt trong tay, “Thế nào? Có muốn bái ta làm thầy không a? Ta đối với giết người thế nhưng chính là có nghiên cứu a.”

Đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Á đặc lan đế tư khe khẽ lắc đầu, khóe môi quật cường dao động ra một chút ý cười, “Người ta muốn giết, là một NPC.”

…..Trong những NPC ta biết hẳn là không có ai có thể chọc tới ngươi đi….

“NPC sao? Rất khó khăn .” Khẽ cau mày, ta thở dài trong lòng, “NPC nào đã chọc tới ngươi?”

” Luyện, hồn, sư — Bối, bá, đặc.” Á đặc lan đế tư nghiên răng nghiến lợi từng chữ một mà nói ra khỏi miệng, trong mắt xanh biếc gắn đầy hận ý khắc sâu tận xương tủy.

…..Nguyên lai là gia hỏa kia…..

Cười khổ lắc đầu, ta cũng không biết nên nói cái gì.

“Ngươi cũng biết hắn?” Có lẽ không ngờ tới loại phản ứng này của ta, Á đặc lan đế tư vẻ mặt sửng sốt.

….Đâu chỉ biết…..

“Đã từng liên hệ qua.” Khẽ day day ấn đường,ta có chút bất đắc dĩ , “Ngươi….bị hắn chỉnh?”

“Ân.” Á đặc lan đế tư thấp giọng đáp một tiếng, sau đó lẳng lặng mà nhìn ta chăm chú một hồi mới lần nữa mở miệng, “Lần kia, ta tiếp nhận một nhiệm vụ của hắn, cuối cùng nhiệm vụ thất bại,trừng phạt thất bại tương đương với một lần trừng phạt tử vong. Đáng lẽ ta đã nhắm mắt chờ chết rồi, không nghĩ tới hắn lấy ra hai cái bình giống nhau bày ở trước mặt ta, nói : ” Dù sao thì ngươi cũng là người chơi đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ của ta, tuy rằng thất bại, nhưng dũng khí cũng đáng khen ngợi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Ở đây có hai cái bình, trong một bình là kịch độc khiến cho người ta lập tức mất mạng, một bình khác không phải độc dược, ngươi chọn một cái uống đi. Thử xem vận khí của ngươi như thế nào.” Ta lúc đó rất vui mừng, không nghĩ tới có thể gặp được NPC thiện lương như thế, rốt cuộc…. Ta lựa chọn trong bình kia không phải là kịch độc…” Á đặc lan đế tư dừng lại một chút, miễn cưỡng giật khóe miệng, “Ta thà tình nguyện lúc đó uống chính là độc dược,giảm đi thống khổ còn hơn là uống xong thứ kia để sau đó chịu thống khổ đến tưởng như là vừa ở thiên đường vừa ở địa ngục!”

……Xem ra không chỉ có một mình ta bị Bối bá đặc lừa gạt….

“Ngươi uống …là…?” Rốt cục là cái gì có thể khiến cho hắn hận ý mãnh liệt như thế?

Nhắm mắt, Á đặc lan đế tư vẻ mặt thống khổ, “Mị dược.”

Ta sửng sốt, trong đầu hiện lên một ý niệm — “Ngươi bị hắn thượng ?!”

Khuôn mặt Á đặc lan đế tư nháy mắt biến sắc, “Không có! Ta nhịn hơn một tiếng đồng hồ….Dược hiệu ….tự động hết.”

Mị dược có thể giải như vậy sao….Vậy…..Ân, phỏng chừng máy hát cũng chịu không nổi đi, vả lại, hiện tại biết việc này, đã không dùng được bao nhiêu.

“Hắn sử dụng thủ đoạn ti bỉ như vậy làm nhục tôn nghiêm của ta, ta nhất định phải giết hắn!” Á đặc lan đế tư vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt xanh bùng cháy quyết tâm phục thù.

…..Kỳ thực ngươi có thể không cần nghiêm túc như thế,tìm một cơ hội trả thù lại là được,giết người, đều không phải dễ dàng như ngươi nghĩ ….

Nhợt nhạt thở dài, trong lòng ta đột nhiên nổi lên cảnh giác, ” Có người tới.”

Á đặc lan đế tư sau khi ngây ra một chút liền nhìn theo tầm mắt của ta —

Cái gì cũng không có.

Đón ánh mắt hồ nghi của Á đặc lan đế tư, ta cười đến hư trong lòng đã biết trước, chỉ có điều một phút đồng hồ sau, ta liền cười không nổi —-

Giữa tầng tầng sương trắng, một thân ảnh mơ hồ chậm rãi đi tới — khôi giáp nhẹ nhàng xanh sáng, vóc người cao gầy chắc khỏe, tóc màu bạc dài ngang lưng, tai tinh linh đầy cương quyết….

————————————————————–xin lỗi,mọi người thân ái,muộn như vậy mới cập nhật, tuần trước bận muốn chết, có điều cao tam bận bịu cũng đã xong xuôi, tuần sau lại bắt đầu khôi phục cập nhật bình thường —-cứ hai tuần lại cập nhật, mỗi lần 3-4 chương. Cảm ơn đã ủng hộ….PS: nếu như mọi người xem tình yêu đam mỹ thấy có chút mệt mỏi, thì có thể thử xem 《Mao sơn hậu duệ 》một chút,trong đó cơ bản không nói về tình yêu, chủ yếu nói về mao sơn thuật , rất tuyệt. (mao sơn là một đạo phái của Đạo giáo )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro