honhontieutuphongluugianghohanh 350-355

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 350: Tuyết Cung Cung Chủ

Ngô Lai có chút ngây ngốc nhìn Dịch Tình, chỉ tiếc cơn gió đêm thoáng qua, hắn chỉ nhìn thấy thấp thoáng dung nhan của Dịch Tình, chứ không có cơ hội chiêm ngưỡng thật kỹ dung nhan xinh đẹp của nàng. Ngược lại, điều này lại làm cho nàng có một vẻ đẹp thần bí, hắn khó mà tưởng tượng nữ tử này hơn mười năm trước vốn là tuyệt thế mỹ nữ.

"Khải bẩm sư phụ, Ảnh nhi sư muội muốn đệ tử đưa nàng ra ngoài dạo một chút thôi ạ"

Nhìn thấy Dịch Tình hỏi, Trữ Thanh Sương vội vàng trả lời. Nàng đối với sư phụ của mình vô cùng tôn kính nên không có chút nào muốn giấu diếm.

Nghe vậy Dịch Tình đưa mắt nhìn qua Nhạc Ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Ảnh nhi, có phải ngươi lại vừa tức giận?"

"Sư phụ, đệ tử nào có." Nhạc Ảnh làm nũng nói: "Người ta chỉ là ngủ không được, ở trong phòng buồn bực vì nóng, chỉ muốn sư tỷ đưa người ta ra ngoài dạo chút thôi."

Dịch Tình liếc nhìn Nhạc Ảnh đầy yêu thương rồi ôn nhu nói: "Ảnh nhi, thời gian không còn sớm nữa, hơn nữa lúc này trong thành tụ tập rất nhiều người giang hồ, khó tránh có người có lòng dạ không tốt và cừu địch của Tuyết Cung chúng ta, vì an toàn của các ngươi, các ngươi đừng nên ra ngoài, về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vâng, sư phụ!" Mặc dù có chút không bằng lòng nhưng Nhạc Ảnh vẫn cùng Thanh Sương lên tiếng đáp.

Dịch Tình nói xong xoay người đi, thoáng chốc cửa sổ đã đóng lại, rõ ràng là dùng công lực rất mạnh, làm cho Ngô Lai đứng gần đó có chút kinh ngạc, không nghĩ đến công lực của Dịch Tình lại cao cường như vậy.

"Sư tỷ, tất cả là tại ngươi, chúng ta lén đi ra ngoài cũng được vậy, hiện giờ muốn đi cũng không được rồi." Nhìn thấy Dịch Tình biến mất ở cửa sổ, Nhạc Ảnh không nhịn được nhỏ giọng hướng Thanh Sương oán giận nói.

"Sư tỷ cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi với mọi sự rất là lạ lẫm, sư tỷ làm sao hoàn thành sư phụ giao phó đây."Trữ Thanh Sương nói: "Sư phụ không cho đi ra ngoài, cũng là lo cho an nguy của chúng ta, sợ chúng ta gặp chuyện không may thôi."

"Đã biết rồi, người ta đương nhiên biết sư tỷ ngươi và sư phụ là muốn tốt cho người ta, nhưng người ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn đi ra ngoài một chút." Nhạc Ảnh có chút không nhịn được nói.

"Được rồi sư tỷ, Ảnh nhi không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, bất quá ngày mai ngươi phải dẫn người ta đi dạo một vòng mới được."

Không đợi Trữ Thanh Sương trả lời, Nhạc Ảnh hi hi cười nói, sau đó hướng Trữ Thanh Sương làm mặt quỷ rồi đi về hướng phòng mình.

Trữ Thanh Sương bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Nhạc Ảnh biến mất, nàng thật sự là không có biện pháp nào đối với vị sư muội này.

Chỉ thoáng chút ngây ngốc, Trữ Thanh Sương khẽ lắc đầu, tự mình trở vào phòng, bất quá trước đó lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Ngô Lai một cái, bởi vì cảm giác quen thuộc Ngô Lai mang tới càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng tự mình không thể không nghi ngờ đã từng gặp qua đối phương.

Ngô Lai vẫn nhìn kỹ ba người mà không nói một lời nào. Hắn nhìn thấy Trữ Thanh Sương muốn đi vào phòng thì muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài trong lòng, cũng không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn vào phòng của Thanh Sương.

"Thiếu gia, người không sao chứ?"

Ngô Lai cứ như vậy đứng yên nhìn chăm chăm vào phòng của Trữ Thanh Sương, cũng không biết qua bao lâu cho đến khi nghe thấy thanh âm của Lý Lương mới giật mình tỉnh lại.

"Không có việc gì." Ngô Lai từ trong ngây ngốc tỉnh lại, xoay người nói. Không biết từ khi nào Lý Lương lại đứng ngay sau lưng, chỉ cách Ngô Lai mấy thước. Ngô Lai trong lòng cười khổ, không nghĩ tới lòng nhớ nhung của mình đối với Trữ Thanh Sương lại đến mức quên cả đề phòng xung quanh, ngay cả Lý Lương đến cách ngay sau lưng mình mấy thước mà cũng không biết. May mắn Lý Lương không phải là địch nhân, chứ nếu hắn là địch nhân đánh lén, hậu quả không dám tưởng tượng. Bất quá trong lòng, Ngô Lai hạ quyết tâm bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác.

Nghe vậy Lý Lương chỉ dụng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngô Lai mà không nói gì, hắn rõ ràng chứng kiến Ngô Lai nhìn vào cửa phòng đối diện đến ngẩn người với một bộ dáng đầy tâm sự trầm trọng. Đương nhiên hắn cũng không biết phòng kia là phòng của ai, nếu Ngô Lai không muốn nói, hắn thân làm thuộc hạ cũng không hỏi nhiều.

"Được rồi Lý Lương, công trình kiến trúc của tạp viện tiến hành thế nào?"

Ngô Lai cảm giác Lý Lương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi hắn chuyển sang nói chuyện khác.

Cũng quả nhiên khi Lý Lương nghe câu hỏi của Ngô Lai thì vẻ kỳ quái trong ánh mắt cũng biến mất, trên mặt xuất hiện vẻ kiêu hãnh và tự hào, cung kính hướng về phía Ngô Lai nói: "Thiếu gia yên tâm, công trình của tạp viện đều là có tiến triển, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có một tòa kiến trúc hùng vĩ mà chưa bao giờ có được ở bất cứ nơi nào trong Lâm Châu thành sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, trở thành tiêu điểm của vùng này."

"Ân!" Ngô Lai gật đầu nói: "Như vậy ta yên tâm, chuyện tạp viện giao cho ngươi toàn quyền xử lý."

"Dạ, thiếu gia. Lý Lương tuyệt đối sẽ không làm cho thiếu gia thất vọng." Nghe vậy Lý Lương nhất thời tin tưởng nói, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc, cung kính hướng về phía Ngô Lai đáp.

"Lý Lương, ngày mai là thời hạn cuối cùng chúng ta cấp cho Hoắc gia bảo, ngươi nói họ sẽ có quyết định thế nào?" Ngừng chốc lát, Ngô Lai như chợt nhớ ra, hướng Lý Lương hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia!" Nghe vậy Lý Lương vội vàng đáp: "Về phần người của Hoắc gia bảo lựa chọn thế nào, thuộc hạ cũng không dám chắc chắn. Bất quá đối với Tứ bảo chủ của Hoắc gia bảo, thuộc hạ cũng đều hiểu rõ, ta nghĩ cuối cùng họ sẽ đồng ý cùng chúng ta hợp tác."

"Tại sao?" Ngô Lai kỳ quái hỏi.

Lý Lương đáp: "Hoắc gia bảo ở Tây Bắc, mấy chục năm trước uy danh trên giang hồ cũng không nhỏ, nhưng theo thời gian thay đổi, người của Hoắc gia bảo hành tẩu trên giang hồ cũng ít đi và uy danh cùng địa vị đều giảm xuống không ít, nhất là đến đời bây giờ, trừ các vị Bảo chủ còn đi lại trên giang hồ ra thì các đệ tử cũng đã không còn ra giang hồ nữa, đương nhiên là chỉ còn lại bốn vị Bảo chủ là uy danh không nhỏ mà thôi."

Dừng một chút, Lý Lương tiếp tục nói: "Mặc dù danh tiếng Hoắc gia bảo trong giang hồ giảm xuống nhưng thực lực của bọn họ cũng không suy giảm. Căn cứ theo lời đồn đại trên giang hồ, cao thủ của họ cũng nhiều như mây, chỉ tiếc là ngoại trừ tứ vị Bảo chủ võ công cao cường, cũng khó tìm được ai có công lực ngang bằng tứ vị Bảo chủ, cũng vì như vậy Hoắc gia bảo mới bị giang hồ quên đi. Còn các vị Bảo chủ đều là người có dã tâm, tự nhiên không muốn nhìn thấy tâm huyết của bao đời tổ tiên cơ nghiệp lại mất đi trong tay mình, cho nên một mặt họ âm thầm bồi dưỡng thế lực, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị trọng chấn danh tiếng của họ. Cách đây không lâu, từ hôm trước tin tức của thần khí đứng đầu của thập đại thần khí, Tử kiếm, xuất hiện truyền khắp giang hồ, cũng là cấp cho Hoắc gia bảo cơ hội. Sau khi họ biết được tin tức này thì phái cao thủ chạy tới, muốn cướp lấy Tử kiếm, dĩ nhiên là có mục đích khôi phục uy danh của họ, cho nên thuộc hạ nghĩ họ sẽ cùng chúng ta hợp tác. Hơn nữa họ đã thấy võ công của thiếu gia, với sự thông minh của họ dĩ nhiên sẽ không muốn làm kẻ địch của thiếu gia, nếu không muốn quay trở về Hoắc gia bảo, bỏ qua cơ hội khôi phục uy danh của họ trên giang hồ. Hơn nữa họ cũng sẽ không bỏ qua việc có được thần khí Tử kiếm, thần khí đứng đầu trong Thập đại thần khí."

Thấy Ngô Lai vẫn đang chăm chú nghe mình nói, Lý Lương do dự một chút, cuối cùng đem dự đoán của mình nói ra.

Ngô Lai gật đầu nói: "Ngươi phân tích không sai, nhưng bất quá ta đối với người của Hoắc gia bảo không mấy tin tưởng."

"Thiếu gia, thuộc hạ có cái đề nghị." Thấy Ngô Lai có chút lo lắng, Lý Lương thoáng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

"Đề nghị? Đề nghị gì ngươi nói đi!" Ngô Lai tò mò hỏi.

Lý Lương nói: "Thiếu gia, chi bằng tối nay chúng ta lại đi thăm dò, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, tin rằng họ cũng sẽ thương nghị quyết định cuối cùng."

"Được, cứ theo ý ngươi đi làm. Ngươi kêu Vương Hải đến đây, chúng ta cùng đi nhìn xem một chút." Sau thoáng suy tư, hiểu được đề nghị của Lý Lương không sai, Ngô Lai gật đầu nói.

"Dạ, thiếu gia. Thuộc hạ đi gọi Vương huynh." Lý Lương đáp, cung kính thối lui.

Ngô Lai nhìn theo bóng lưng của Lý Lương, thoáng gật đầu, trong lòng hài lòng với năng lực làm việc của hắn. Cuối cùng ánh mắt rơi vào phòng của Trữ Thanh Sương, bất quá hắn không cách nào nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, bỏ qua.

"Sương nhi, xin lỗi, không phải ta không muốn gặp nàng, không nhớ tới nàng, chỉ là ta có nỗi khổ, bây giờ không thể cùng nàng gặp nhau thôi." Ngô Lai lẳng lặng nhìn phòng của Trữ Thanh Sương, thầm nhủ trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và cười khổ.

Chương 351: Tối Chung Quyết Định (1)

Vào lúc canh ba, ở trong một khách điếm rất nhỏ là chỗ trú ngụ của mọi người Hoắc Gia Bảo. Nói là khách sạn nhưng còn không bằng gia trang của một nông gia bởi vì nơi này trừ người của Hoắc Gia Bảo ra, không có người khách nào khác, cũng không phải do nơi này hoang vắng mà là quá hoang vắng nên có rất ít người giang hồ muốn ở lại.

Lúc này, Nhị bảo chủ Hoắc Danh cùng Tam bảo chủ Hoắc Chấn và hơn mười gã đệ tử của Hoắc gia bảo đang tụ tập trong phòng. Hơn mười người đệ tử kia, người nào cũng im lặng, không nói mà chỉ lẳng lặng nhìn Bảo chủ của mình, chờ bọn họ lên tiếng. Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn chỉ trầm mặc, không ai nói gì, không khí có vẻ thập phần nặng nề.

"Cạch! Cạch! Cạch!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, phá tan sự trầm mặc trong phòng, cũng phá đi không khí u ám đang bao trùm kia, làm Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn đang trầm tư chợt tỉnh.

"Vào đi !" Hai người nhìn nhau, Hoắc Danh nhẹ giọng nói.

"Kẹt! Kẹt!"

Hoắc Danh chưa dứt lời, thì cửa đã được đẩy ra, chỉ thấy một người trong trang phục nông dân mang theo bình nước, đẩy cửa bước vào, chắc là ông chủ khách sạn. Lão giả rất bình thường, quần thô áo vải, hai mắt bình thản, bước đi có chút tập tễnh, đúng là một người bình thường. Theo sau lão giả cùng tiến vào là một bà lão, vừa nhìn cũng biết đó là vợ của lão giả. Bà lão này trông cũng bình thường giống lão giả kia, Bất quá,trông bà lão càng thêm vẻ già nua, nếp nhăn trên mặt đã rất rõ ràng, trên tay bà là hơn mười cái chén nhỏ.

"Nhị vị Bảo chủ, tiểu nhân mang nước trà tới cho mọi người."

Vừa vào trong phòng, lão giả cùng bà lão lập tức khom người hướng Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hành lễ nói.

"Ừ! Mai Lão, mấy năm vừa rồi khổ cực cho các ngươi quá. Vì để tìm hiểu tin tức giúp cho Hoắc gia bảo chúng ta, đã khiến các ngươi ở chỗ này phải chịu khổ."

Nhìn thấy lão giả cùng bà lão, Hoắc Danh nhẹ nhàng gật đầu, hướng hai người nói. Trên mặt hắn còn lộ ra một vẻ cảm kích. Dù sao hắn ở chỗ này hơn mười ngày đã cảm thấy sự gian khổ của hai người.

"Nhị vị bảo chủ khách khí rồi, có thể trợ giúp cho Hoắc gia bảo là vợ chồng chúng ta cảm thấy vinh hạnh rồi." Lão giả kia nghe vậy, đang châm trà mọi người, bèn hướng Hoắc Danh nói: "Hơn nữa, mấy năm qua vợ chồng chúng ta cũng đã làm được gì nhiều cho Hoắc Gia Bảo đâu, nói gì đến khổ cực."

"Nhiều năm trước vợ chồng chúng ta tự động xin tới đây. Cuộc sống nơi này mặc dù kham khổ, nhưng coi như an dật. Bất quá, đó chính là không thể giúp Bảo chủ làm chuyện đại sự, mong rằng Nhị vị Bảo chủ thứ lỗi."

Dừng lại một chút, vị lão giả được Hoắc Danh kêu là Mai Lão tiếp tục nói. Trong khi ông ta đang nói chuyện với Hoắc Danh thì cũng đồng thời rót xong nước trà cho cả đám người.

Lúc này, hơn mười gã đệ tử kia mới hiểu được tại sao nhị vị Bảo chủ lựa chọn dừng chân nơi đây. Mặc dù bọn họ sớm nhìn ra thái độ của nhị vị lão giả đối với Bảo chủ bọn họ rất cung kính, nhưng cũng không có nghĩ vợ chồng lão giả cũng là người của Hoắc Gia Bảo, cho nên giờ phút này bọn họ rất lấy làm kinh ngạc tò mò nhìn vợ chồng ông lão đó.

Không chỉ là bọn hắn, sợ rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy bọn họ đều sẽ không nghĩ rằng vợ chồng ông lão là người của Hoắc Gia Bảo, bởi vì bọn họ rất bình thường, bình thường một cách không thể bình thường hơn. Bộ quần áo thô cùng cặp mắt không thấy quang mang gì khác thường và bước đi thì tập tễnh, căn bản là không giống người biết võ công, làm sao khiến cho người khác chú ý, để cho người ta phát hiện ra bọn họ đang ẩn thân ở đây chứ.

"Bất kể nói như thế nào, chúng ta đều phải cảm tạ vợ chồng các ngươi vì Hoắc Gia Bảo mà thời gian dài ở chỗ này làm hết thảy mọi việc." Nhìn vợ chồng lão bản trước mắt, nếu như không phải biết trước bọn họ đúng là do đại ca mình nhiều năm trước đã an bài thì Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn cũng sẽ không tin tưởng đối vợ chồng ông lão chính là cao thủ của Hoắc Gia Bảo, bởi vì với võ công bọn họ cho tới bây giờ cũng không có phát giác ra hai vợ chồng này có công lực trong người.

"Cám ơn Bảo chủ!" Mai lão nói: "Nếu như Bảo chủ không chuyện gì, vợ chồng thuộc hạ xin cáo lui." Lúc này vợ chồng Mai lão đã châm xong nước trà cho mọi người, liền đứng yên. Còn từ đầu đến cuối, bà lão kia không nói qua một câu.

"Chậm đã!" Hoắc Danh nói: "Hôm nay chúng ta đang thảo luận chuyện quan hệ đến vấn đề sinh tồn của Hoắc Gia Bảo chúng ta sau này. Các ngươi đã là người của Hoắc Gia Bảo nên cũng không phải đi ra ngoài mà ở đây tham gia ý kiến!"

"Vâng, nhị Bảo chủ." Suy nghĩ một chút, Mai lão lúc này mới đáp: "Bất quá, mọi người chúng ta đều tụ tập ở chỗ này, nếu như có chuyện tai vách mạch rừng thì sẽ phi thường bất lợi đối với chúng ta. Để tránh chuyện của chúng ta bị người khác nghe lén, thuộc hạ để cho lão bà của ta ra ngoài, xem xét một chút ."

Nghe vậy, Hoắc Danh gật đầu, không nói gì.

Thấy Hoắc Danh gật đầu, Mai lão liền lại bên cạnh lão bà nói: "Lão bà tử, bà đi kiểm tra xem, nếu như phát hiện tình huống gì lạ thì kêu mọi người chúng ta."

Lão bà kia gật đầu, liền tập tễnh thối lui ra khỏi phòng, Mai lão cũng tìm vị trí ngồi xuống.

Nhìn thấy bà lão kia bước đi tập tễnh, tất cả mọi người Hoắc Gia Bảo đều có vẻ mặt cổ quái, trong mắt thần sắc càng quái dị, bởi vì bọn họ vốn không nhìn ra lão giả cùng bà lão kia thân mang võ công, một người không có võ công ra ngoài cảnh giới thì giống như không, có thể nào không khiến cho bọn họ cảm thấy quái dị. Chỉ bất quá là Bảo chủ không ngăn cản nên bọn họ cũng không có xin đi cảnh giới.

Trong đó vẻ mặt quái dị nhất đó là Hoắc Ngọc. Nàng căn bản không tin bà lão kia có thể phát hiện điều gì. Bất quá, trong lúc này, nàng vừa định ngăn cản bà lão kia thì bị Hoắc Danh bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại. Hoắc Ngọc lúc này mới không có gọi bà lão lại . Cho đến khi bà lão biến mất trong tầm mắt bọn họ thì bọn họ vẫn còn đang dùng ánh mắt quái dị nhìn ngoài cửa, bởi vì bọn họ căn bản không có phát hiện lão giả hoặc bà lão thân mang võ công, nên đương nhiên không tin bà lão cảnh giới sẽ có ích lợi gì.

Mai lão tự nhiên nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt mọi người, bất quá, lão không thèm để ý tới, liền đứng lên đi ra đóng cửa, vừa ngồi vào chỗ gần cửa phòng nhất. Mai lão hiển nhiên cũng không thèm để ý thái độ hoài nghi của mọi người đối vợ chồng bọn họ, chỉ là bình thản ngồi xuống chỗ đó.

Kỳ thật, ngay cả chính Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn cũng không tin, nhưng đại ca bọn hắn chính là đại Bảo chủ Hoắc Gia Bảo trước khi xuất bảo nói cho bọn họ. Vợ chồng Mai lão không phải là người tầm thường, có điều phải rất nể trọng vợ chồng bọn họ. Ai nói bọn họ đều có thể không tin, nhưng không thể không tin đại ca mình.

"Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, tin rằng mọi người đều đã biết rất rõ ràng. Hôm nay để cho mọi người tụ tập ở đây chính là thương lượng một chút, để đưa ra quyết định cuối cùng."

Đợi mọi người hướng ánh mắt về phía mình, Hoắc Danh lúc này mới nhìn qua mọi người nói. Lúc này bọn hắn mới đề cập tới mục đích chính của buổi tụ tập hôm nay.

Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn nhau, không nói gì, bọn họ tự nhiên biết Hoắc Danh nói tới kỳ hạn chính là có ý tứ gì.

"Mọi người các ngươi đều nói ra quan điểm của mình đi. Đây là quan hệ tới vận mệnh sau này cùng tương lai của Hoắc Gia Bảo chúng ta, các ngươi đều là cao thủ của Hoắc Gia Bảo, tự nhiên các ngươi có thể nói quan điểm cùng quyết định của mình."

Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Hoắc Danh lại tiếp tục nói.

"Nhị Bảo chủ, chúng ta đều nghe theo an bài của người cùng đại Bảo chủ. Bất kể là quyết định gì, chúng ta đều sẽ không có phản đối ,đều ủng hộ quyết định của Bảo chủ."

Hoắc Danh vừa dứt lời, một gã đệ tử đứng lên thân hướng Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hành lễ, nhưng bị Hoắc Danh khoát khoát tay ngăn cản, do đó nói xong liền ngồi xuống. Đó là một người khoảng chừng 30 tuổi, trang phục giống thư sinh, bất quá trong mắt để lộ ra một tia khôn khéo. Khi hắn nói xong một vài người phía sau liền không tự chủ được gật đầu

Đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào trong mắt, Hoắc Danh trầm ngâm nói: "Sự kiện quan trọng này, ta cùng tam đệ cũng không có thể tự tiện làm chủ, cho nên đã dùng bồ câu đưa tin đem chuyện này nói cho đại Bảo chủ. Mà trong chiều tối hôm nay, ta cũng đã nhận được câu trả lời của đại Bảo chủ."

Mọi người nghe vậy, đều tò mò nhìn Hoắc Danh, hy vọng hắn mau nói ra quyết định của đại Đảo chủ.

"Đại Bảo chủ trả lời là cho chúng ta tự mình quyết định, Bảo chủ sẽ ủng hộ quyết định của chúng ta." Liếc mắt quét nhìn mọi người một cái, Hoắc Danh mới nói: "Ý của Đại bảo chủ là nếu như chúng ta cùng hắn hợp tác mà có thể có lợi cho Hoắc Gia Bảo chúng ta, hoặc có thể làm cho Hoắc Gia Bảo chúng ta uy chấn thiên hạ thì hoàn toàn có thể hợp tác. Bất quá, quyết định cuối cùng ở trong tay chúng ta, do mọi người chúng ta thương lượng quyết định."

Chương 352: Tối Chung Quyết Định (2)

Đêm khuya Lâm Châu thành cũng không tối lắm, trên bầu trời ánh trăng soi sáng chiếu xuống mặt đất, nhất là đêm nay, tựa hồ so với ngày trước càng sáng hơn, sao sáng đầy trời. Hơn nữa Lâm Châu thành có rất nhiều nhà lớn, khách sạn cùng tửu lâu có thói quen đốt đèn soi sáng, cho nên bầu trời đêm của Lâm Châu thành càng có vẻ rõ ràng.

Lúc này, chỉ thấy ba bóng người đột nhiên xuất hiện tại ngã tư đường, hơn nữa tốc độ kinh người lao về phía trước bay vun vút. Mặc dù tốc độ của ba người rất nhanh, nhưng vì ban đêm ở đây cũng rất sáng nên có thể thấy được rất rõ ràng. Bất quá vào lúc này này, khắp bốn phía trên ngã tư đường cũng không có bóng người, cũng không có ai phát hiện ra bọn họ. Cho dù có người phát hiện ra bọn họ thì cũng sẽ không để ý, bởi vì đây là nơi các cao thủ tụ tập, cao thủ dạ hành như bọn họ thật sự là nhiều lắm, do đó sẽ không có người thèm đi chú ý quan sát bọn họ.

Ba người không phải ai khác mà chính là Ngô Lai, Lý Lương cùng Vương Hải. Ba người ra khỏi khách sạn, sử dụng tốc độ không nhanh không chậm, mục đích bọn họ là hướng tới khách sạn nhỏ nơi người của Hoắc Gia Bảo dừng chân.

Lúc đầu, với tốc độ ba người chỉ bất quá trong chốc lát có thể tới tiểu khách sạn kia, nhưng giờ là do các cao thủ tụ tập ở đây, hơn nữa chính là thời khắc hoạt động của vô số cao thủ dạ hành, và vì không muốn gây chú ý cho người khác, sợ mang thêm phiền phức, cho nên tốc độ bọn họ mới không nhanh không chậm như vậy, tự nhiên sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Một lúc sau, thời gian cũng không phải dài lắm, bọn người Ngô Lai đi tới trước tiểu khách sạn kia. Ngô Lai quay sang Vương Hải cùng Lý Lương gật đầu, ba người liền lắc mình một cái bay vút tới trên nóc khách sạn, sau đó là hai người lắc mình tới hậu viện cách đó không xa.

Trong lúc Lý Lương cùng Vương Hải chuẩn bị lần nữa lắc mình tiếp cận hướng hậu viện, Ngô Lai đột nhiên đưa hai tay ngăn hai người, đồng thời ý bảo hai người ẩn thân. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào một gian phòng có ánh sáng phía trước cách đó hơn mười trượng, rõ ràng là cảm giác được cái gì đó.

Lý Lương cùng Vương Hải bị Ngô Lai ngăn cản đều ngẩn người ra. Bất quá, cũng nhanh chóng ẩn mình ghé vào đầu hồi, theo ánh mắt Ngô Lai nhìn phía cái phòng có ánh sáng đối diện.

Quả nhiên, khi Lý Lương cùng Vương Hải mới vừa ẩn thân thì cửa phòng đối diện đó đột nhiên kêu cót két một tiếng rồi mở ra, một bà lão chân bước tập tễnh từ trong phòng đi ra, đúng là bà lão vợ của ông lão đi châm trà cho mọi người của Hoắc Gia Bảo.

Ngô Lai, Lý Lương cùng Vương Hải ba người ở góc độ ẩn núp vừa vặn có thể thấy hết thảy bên trong phòng. Bất quá, ba người bọn họ khi bà lão xuất hiện thì đã đình chỉ các động tác, nhìn kỹ vào bà lão.

Lão bà từ trong phòng đi ra cũng không có lập tức rời đi, mà dừng lại một chút, bà lão tự nhiên cảm giác được ánh mắt của những người đó ở phía sau có chút khác thường. Bất quá, bà lão cũng không thèm để ý đến, thoáng do dự, liền tiếp tục đi về phía trước, trên khóe miệng của bà lão lộ ra một tia cười lạnh, cùng khuôn mặt già nua kia không tương phối, có vẻ phi thường quái dị.

Mặc dù bà lão bước đi tập tễnh, nhưng rất nhanh đã tới đầu hồi, cách nơi bọn Ngô Lai ba người đang ẩn núp cách đó không xa, khiến cho người ta rất khó tưởng tượng được bước chân tập tễnh của bà lão như thế mà có thể di chuyển nhanh như vậy.

"Ngừng thở, ẩn tàng khí tức!"

Lúc này, bên tai Lý Lương cùng Vương Hải đột nhiên vang lên tiếng truyền âm của Ngô Lai. Hai người nghe vậy đầu tiên là ngạc nhiên, mặc dù không rõ Ngô Lai có ý gì, nhưng vẫn nhanh chóng vận công nín hơi, ẩn dấu khí tức toàn thân, thậm chí ngay cả âm thanh của tiếng tim đập cũng đình chỉ lại.

Lúc này thì bà lão kia đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt quét nhìn hướng bốn phía, ánh mắt rất băng lãnh. Bất quá, không có bất cứ sắc thái gì khác thường, tựa như ánh mắt của một người bình thường.

Lý Lương cùng Vương Hải hai người nghi hoặc liếc mắt nhìn Ngô Lai, sau đó theo ánh mắt của hắn chuyển lên người của lão bà. Lý Lương cùng Vương Hải hai người càng thêm kỳ quái, không biết Ngô Lai vì sao lại phải chú ý cái lão bà không có gì đặc biệt này.

"Các ngươi không nên coi thường, võ công của bà lão này tuyệt đối không dưới hai người các ngươi đâu. Bất quá bà ta dùng phương pháp đặc thù ẩn dấu công lực, trông giống như người bình thường, khiến cho người khác không phát hiện ra được."

Tựa hồ phát hiện ra sự nghi hoặc cùng kỳ quái của hai người, tiếng truyền âm của Ngô Lao khẽ vang lên bên tai hai người.

Nghe được Ngô Lai truyền âm, Lý Lương cùng Vương Hải hai người càng thêm kỳ quái, chăm chú nhìn chằm chằm lão bà, tựa hồ muốn từ đó nhanh chóng phát hiện ra chút khác thường, nhưng tiếc là bọn hắn cái gì cũng không có phát hiện ra. Bởi vì đối với bọn họ, bà lão chẳng những là người bình thường không thể bình thường hơn, mà đúng là một lão bà vô cùng chậm chạp, căn bản bọn họ không cách nào tưởng tượng bà lão này là cao thù mang tuyệt kỹ trong người.

Kỳ thật, Ngô Lai trong lúc vô tình đã cảm giác được trên người lão bà kia tản mát ra một khí tức kỳ quái hơn nữa còn âm lãnh, bất quá khí tức quái dị trên người lão bà này chợt lóe qua, trực giác của Ngô Lai đã nói cho hắn biết người này tuyệt không đơn giản.

Có lẽ là bởi vì ba người Ngô Lai ngừng thở, ẩn dấu khí tức trên người,do đó bà lão kia mới không phát hiện ra có người đang ẩn núp ở cách bà ta không xa. Bà lão chỉ là đứng tại nơi đó quét mắt nhìn bốn phía không có phát hiện gì khác thường, sau đó mới tập tễnh di chuyển về phía xa xa.

"Các ngươi đây chú ý đến lão bà này! Nhớ kỹ là ngàn vạn lần không nên đả thảo kinh xà."

Cho đến khi lão bà đi được hơn mười trượng, thân ảnh sắp biến mất thì Ngô Lai mới hướng tới Lý Lương cùng Vương Hải truyền âm nói. Còn hắn lắc mình như điện bắn về phía đối diện có đèn sáng, đó cũng chính là nơi Hoắc Danh, Hoắc Chấn cùng mọi người đang tụ tập thương nghị đại sự phi lao tới, và giống như một cái lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống nóc phòng, không phát ra một tiếng động nhỏ. Sau đó hắn liền vận công ngưng thần nghe xem bên trong phòng mọi người đang nói chuyện gì.

"Đại Bảo chủ đã đồng ý cho chúng ta tự quyết định, Bảo chủ cũng rất ủng hộ quyết định chúng ta. Ý của đại Bảo chủ là nếu như cùng bọn chúng hợp tác, Hoắc Gia Bảo chúng ta có lợi, hoặc là có thể đề cao địa vị cùng uy danh của Hoắc Gia Bảo trong chốn giang hồ, thì cũng không phải không thể hợp tác. Bất quá, quyền quyết định cuối cùng ở trong tay chúng ta, do mọi người chúng ta thương nghị quyết định."

Ngô Lai nghe được câu nói này của Hoắc Danh nói đã biết ý của đại ca hắn, Hoắc Chấn trả lời trong thư.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc, không có nghĩ đến việc Đại Bảo chủ lại quyết đoán đem quyền quyết định giao cho mấy người bọn hắn.

"Nhị Bảo chủ, Tam Bảo chủ, không biết ý tứ của hai vị Bảo chủ như thế nào? Có đồng ý hợp tác cùng bọn chúng hay là không?"

Lúc này, Người trong trang phục thư sinh văn nhược lại hỏi. Mọi người cũng có vẻ tò mò nhìn Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người, muốn biết ý của bọn họ.

Thấy vậy, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Hoắc Danh trầm ngâm nói: "Ý của chúng ta cơ bản giống với ý của đại Bảo chủ. Nếu như cùng bọn chúng hợp tác chúng ta có lợi, hoặc là có thể đạt tới mục đích đề cao địa vị của Hoắc Gia Bảo thì chúng ta sẽ xem xét cùng bọn chúng hợp tác."

"Như vậy là thế nào? Địa vị Hoắc Gia Bảo chúng ta là như thế nào mà có thể cùng mấy người không rõ thân phận đó hợp tác chứ? Nếu như bọn họ mang tới phiền toái, chúng ta sẽ liên thủ đối phó. Ta không tin với lực lượng của mọi người chúng ta không đối phó nổi ba người bọn họ."

Lúc này, một đại hãn thoạt nhìn trông thô cuồng nghe được Hoắc Danh nói lập tức đứng lên dậy hướng Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người thi lễ, sau đó hung hăng nói. Gã đại hán này ngày đó bị Lý Lương cùng Giang Chánh đánh trọng thương, cho nên giờ phút này hắn đối với việc cùng Ngô Lai hợp tác phi thường phản đối. Huống chi hắn tự nhận là một cao thủ võ công, trong đêm không có phản ứng lại đã bị kình khí của Lý Lương cùng Giang Chánh đánh bay ra ngoài, mặc dù thương thế không nghiêm trọng lắm, nhưng trong lòng cũng khó dằn được nỗi bực tức.

"Không sai, Nhị gia gia, Tam gia gia, chúng ta tại sao có thể cùng bọn chúng hợp tác chứ, nếu như chúng ta cùng bọn chúng hợp tác sẽ chứng minh Hoắc Gia Bảo chúng ta yếu thế, địa vị trong chốn giang hồ sẽ phải rơi xuống ngàn trượng, càng bị người giang hồ khinh thị, ta cũng không tin mấy người bọn họ có thể đối phó Hoắc Gia Bảo chúng ta. Đáng hận nhất là bọn hắn lại lợi dụng ta, muốn các ngươi thỏa hiệp. Chỉ bằng mấy người bọn họ cũng muốn cho cả Hoắc Gia Bảo chúng ta cúi đầu xưng thần, làm thuộc hạ cho bọn họ, quả thực là si tâm vọng tưởng. Nói gì thì chúng ta cũng không thể đáp ứng."

Chương 353: Tối Chung Quyết Định (3)

Không sai, Nhị gia gia, Tam gia gia, chúng ta tại sao có thể cùng bọn chúng hợp tác chứ, nếu như chúng ta cùng bọn chúng hợp tác sẽ chứng minh Hoắc Gia Bảo chúng ta yếu thế, địa vị trong chốn giang hồ sẽ phải rơi xuống ngàn trượng, càng bị người giang hồ khinh thị, ta cũng không tin mấy người bọn họ có thể đối phó Hoắc Gia Bảo chúng ta. Đáng hận nhất là bọn hắn lại lợi dụng ta, muốn các ngươi thỏa hiệp. Chỉ bằng mấy người bọn họ cũng muốn cho cả Hoắc Gia Bảo chúng ta cúi đầu xưng thần, làm thuộc hạ cho bọn họ, quả thực là si tâm vọng tưởng. Nói gì thì chúng ta cũng không thể đáp ứng."

Trong lúc đại hán vừa dứt lời thì Hoắc Ngọc ở bên cạnh đã tiếp lời, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện sắc mặt giận dữ, rõ ràng còn đang vì ngày đó Ngô Lai đột nhiên hướng tới nàng ra tay, muốn gia gia nàng phải giúp hắn mà tức giận.

Nghe vậy, có mấy người bên cạnh đã không tự chủ được liền gật đầu. Bọn họ đối ba người Ngô Lai cũng không có nhiều hảo cảm, ngược lại vì Ngô Lai muốn bắt bọn họ phải hợp tác, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý cùng Ngô Lai hợp tác.

Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn liếc mắt đảo qua biểu hiện phẫn nộ xuất hiện trên mặt những đệ tử này, sau đó hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.

"Vui buồn của các ngươi ta không lẽ nào không hiểu. Ta cũng không hy vọng cùng bọn chúng hợp tác, nhưng vì quyền lợi, nếu như bọn họ thật sự có thể mang lại cho chúng ta ích lợi, chuyện chúng ta cùng bọn chúng hợp tác cũng không phải là chuyện không tốt."

Hoắc Danh trầm ngâm trong chốc lát cười khổ nói.

"Các ngươi lần này coi như là lần đầu tiên thứ xuất giang hồ, còn không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Mặc dù võ công các ngươi đều không tồi, nhưng trên giang hồ, người có võ công cao hơn các ngươi thì có vô số. Lúc trước các ngươi cũng đã thấy là người trẻ tuổi kia cùng gã trung niên cụt tay võ công lợi hại thế nào, võ công bọn họ tuyệt đối không dưới ta cùng nhị Bảo chủ ..."

Hoắc Danh vừa dứt lời, Hoắc Chấn ở bên cạnh đã lạnh lùng nói.

"Đừng nói là do các ngươi không kịp chuẩn bị, mới không kịp đối phó với hai người kia đối phó, bị họ đem chế trụ. Căn bản là các ngươi tuổi còn quá trẻ, không có kinh nghiệm, công lực cũng không đủ, mới bị hai người kia đột nhiên chế trụ. Các ngươi cho rằng chúng ta liên thủ có thể đối phó hai người bọn họ quả là không sai, nhưng chúng ta cho dù có thể đối phó bọn họ cũng sẽ bị tổn thất thảm trọng, làm sao có lực lượng đông đảo đi tranh giành Tử kiếm, huống chi bọn họ vẫn còn có một Thiếu gia tuổi còn trẻ mà võ công cao sâu không lường được . Với nhãn lực của ta cùng nhị Bảo chủ mà đều không thể nhìn thấu công lực của hắn thâm sâu thế nào, chỉ sợ mọi người chúng ta hợp lực cũng không là đối thủ của hắn."

Không đợi mọi người nói, Hoắc Danh lại lạnh lùng thốt.

Nghe vậy, tất cả mọi người Hoắc Gia Bảo đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ngay cả là Mai lão vốn nét mặt già nua bình thản cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, bởi vì lúc đó ba người Ngô Lai đến thì vợ chồng bọn họ cũng không ở đó, đương nhiên cũng không nhìn thấy võ công của ba người Ngô Lai, mà bọn họ tựa hồ đều hiểu hai vị Bảo Chủ luôn luôn tự phụ, rất ít khen ngợi người khác, mà hôm nay bọn họ lại nói như vậy. Điều này làm cho bọn họ kinh ngạc và cũng tin tưởng võ công ba người Ngô Lai quả thật vượt qua bọn họ, bất quá, trên mặt vẫn còn lộ ra đôi chút khó tin.

"Không sai! Các ngươi đừng tưởng rằng tam Bảo chủ đang nói quá lên, võ công người nọ quả thật đã siêu hơn chúng ta tưởng tượng, với võ công của mọi người chúng ta liên thủ cũng không thể làm hắn bị thương, như vậy Hoắc Gia Bảo chúng ta cùng bọn chúng hợp tác có thể mang lại ích lợi. Ta quyết định sẽ cùng bọn chúng hợp tác."

Hoắc Chấn vừa dứt lời, Hoắc Danh liền tiếp, vẻ mặt cùng tâm tư mọi người sao có thể dấu diếm quá Hoắc Danh chứ, nghe giọng nói tựa hồ đã quyết định cùng Ngô Lai hợp tác.

Tất cả mọi người Hoắc Gia Bảo trầm xuống, bởi vì bọn họ đều hiểu lời nói của Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn đều là sự thật. Nếu như Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn thật sự quyết định cùng Ngô Lai hợp tác, bọn họ cũng không cách nào phản đối, dù sao Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn mới có quyền quyết định cuối cùng.

"Mai lão, ngươi có ý kiến gì không?" Lúc này, Hoắc Danh đột nhiên hướng tới Mai lão đang ngồi ở chỗ đó vẫn không có động tĩnh hỏi.

Nghe vậy, Mai lão đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: "Hoắc Gia Bảo chúng ta trên giang hồ thanh vọng ngày càng suy thoái, đương nhiên kế sách này tất nhiên là rất mau khôi phục danh vọng Hoắc Gia Bảo chúng ta, hấp thu được thế lực to lớn cao thủ trên giang hồ, nếu như cùng bọn chúng hợp tác chúng ta có lực, có thể khôi phục thanh danh của Hoắc Gia Bảo ngày xưa, tại sao lại không thể chứ."

Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn nhìn nhau, đồng thời gật đầu, tựa hồ đã ra quyết định.

"Người nào?"

Còn chưa có đợi Hoắc Danh tuyên bố quyết định thì phía ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh, tiếp theo liền nghe được phía bên ngoài có tiếng người bay vút.

Nghe được âm thanh này, Hoắc Danh cùng mọi người đều cả kinh, vội vàng đứng lên hướng phía ngoài phòng phi lao đi, bất quá, bay vút đi ra ngoài trước hết chính là Mai lão, không chỉ bởi vì lão là người có khoảng cách cửa phòng gần nhất, mà là tại vì hắn nghe được tiếng vang bên ngoài thì thân ảnh liền di động, đồng thời khi hắn di động, cửa phòng hình như đã bị kình khí tập kích trúng, đột nhiên không gió tự mở. Thân ảnh Mai lão cũng chợt lóe, lao ra khỏi cửa phòng, làm cho mọi người Hoắc Gia Bảo ở bên cạnh thấy vậy đều cả kinh, rất khó tưởng tượng được Mai lão kia lúc nãy vẫn còn là lão giả bước đi có chút tập tễnh.

Theo sau đó là Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn, hai người tốc độ như tia chớp bay vút ra khỏi phòng, những người khác đầu tiên có chút ngạc nhiên, theo sau cũng tia chớp hướng ngoài phòng bay vút ra.

Ngô Lai đang nghe lén, nghe thấy tiếng quát lạnh, không rõ nguyên nhân nên không khỏi ngạc nhiên, liền theo sau đó hiểu ra là Lý Lương cùng Vương Hải hai người không cẩn thận đã bị bà lão kia phát hiện. Bất quá, hắn cũng không giống Hoắc Danh cùng mọi người, lắc mình đi thăm dò xem, mà tiếp tục ẩn phục ở nơi này, chỉ bất quá xoay người hướng tới nơi phát ra âm thanh, cũng không có định hiện thân.

Chỉ thấy ở phía ngoài mấy chục trượng ở cạnh đầu hồi, ba bóng người không ngừng đan qua đan lại, sau đó liền hạ vào trong sân, đó là Lý Lương, Vương Hải cùng bà lão kia.

Âm thanh của ba người vừa phát ra, đồng thời hướng tới đối phương đánh nhau, đao của Lý Lương cùng cự kiếm của Vương Hải đồng thời từ những góc độ không giống nhau chém về phía lão bà, bất quá, cũng không có mất bao nhiêu lực đạo. Lúc này bước chân của bà lão không hề tập tễnh giống như lúc trước mà nhanh như thiểm điện lao đánh về phía Vương Hải cùng Lý Lương, công kích sắc bén không thể tưởng tượng, như thể muốn mau chóng đem hai người bắt giữ, với thân phận của bà lão căn bản là không tương xứng.

Mặc dù công kích của lão bà rất sắc bén, nhưng bị Lý Lương cùng Vương Hải nhất nhất đều hóa giải, hai người tựa hồ không có lòng dạ nào cùng lão ẩu đối chiến, chỉ không ngừng né tránh.

Lúc này thì một bóng người với tốc độ kinh người lao về phía ba người đang đánh nhau, không chút do dự đánh về phía Lý Lương cùng Vương Hải. Vốn đang không có lòng dạ nào chiến đấu, hai người nhất thời lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Bất quá, hai người cũng không vung quyền phản kích, mà có chút bất đắc dĩ nhất nhất hóa giải công kích của hai người. Cục diện trên sân nhất thời lâm vào thế giằng co, người đó không phải là ai khác khác, đó chính là Mai lão đã lắc mình ra khỏi phòng.

Một lát sau, Hoắc Danh, Hoắc Chấn cùng mọi người đã chạy tới sân, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ nhìn vợ chồng Mai lão đang đánh nhau, không có nghĩ đến hai người vừa rồi vẫn còn bình thản như không có gì, hai người bình thường như không thể bình thường hơn, hai lão nhân hơn nữa bước đi vẫn còn tập tễnh không yên, giờ phút này lại đại biến dạng, để lộ ra khinh công cùng khí thế kinh người làm cho bọn họ không dám coi thường hai người thoạt nhìn có đang vẻ rất bình thường này nữa.

"Là hắn!"

Khi, ánh mắt của Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người nhìn vào nơi đang đánh nhau, nhận ra được Lý Lương thì hai người đều cả kinh, bởi vì nguyên nhân là Lý Lương cụt tay do đó phi thường dễ nhận ra. Lần trước ba người Ngô Lai đến thì Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn cũng đã chú ý, lúc này vừa nhìn thấy nhất thời liền nhận ra ngay.

Lúc này, vì Mai lão đã nhập cuộc, Lý Lương cùng Vương Hải đối phó có chút khó khăn, mỗi một lần đều là nguy hiểm phải né tránh sự công kích sắc bén nguy hiểm của vợ chồng Mai lão, làm cho các đệ tử của Hoắc Gia Bảo ở bên cạnh nhìn xem đều trợn mắt há hốc mồm.

"Dừng tay!" Không nhịn được sự kinh ngạc trong lòng, hai người nhìn nhau, Hoắc Danh đột nhiên lớn tiếng nói.

"Bình!"

Trong lúc Hoắc Danh mới vừa quát một tiếng ra khỏi miệng thì một bóng người đột nhiên xuất hiện tại bầu trời nơi mọi người đang đánh nhau, với khí thế sấm đánh không kịp bưng tai hướng tới vợ chồng Mai lão mà đánh. Vợ chồng Mai lão hiển nhiên cũng cảm giác được sự công kích của người này, cơ hồ đồng thời đón nhận sự công kích đó. Lý Lương cùng Vương Hải khi thấy bóng người này xuất hiện đồng thời vội vàng lắc mình lui về phía sau. Khi tiếng kêu của Hoắc Danh đến nơi thì, kình khí đã tương giao phát ra một tiếng nổ.

Tiếng nổ qua đi, bóng dáng của người kia cũng lộ ra, đó chính là Ngô Lai. Ngô Lai nhẹ nhàng, hạ xuống trước người của Hoắc Danh cách ngoài trượng, thản nhiên nhìn Hoắc Danh cùng mọi người của Hoắc Gia Bảo. Vợ chồng Mai lão kia sau khi cùng kình khí của Ngô Lai tương giao thì, cả người chấn động, nhất thời về phiêu thối bay lui về phía sau, sắc mặt cũng khẽ biến, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Lai. Ánh mắt lúc đầu bình thản không có gì nhất thời lóe ra vẻ sắc bén. Bất quá, không có mấy người phát hiện.

"Là ngươi!"

Sau khi, nhìn thấy người rơi xuống đất là Ngô Lai, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn sắc mặt khẽ biến, Hoắc Danh lại trầm giọng nói. Tất cả mọi người bọn họ ở bên cạnh chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Ngô Lai, rõ ràng không có nghĩ đến đó là hắn.

"Thiếu gia!" Lúc này phía sau Ngô Lai, Lý Lương cùng Vương Hải hướng Ngô Lai hành lễ nói. Ngô Lai nhẹ nhàng khoát tay, có ý bảo, hai người không cần đa lễ, hai người rất tự nhiên đứng ở phía sau Ngô Lai.

"Không sai, chính là ta!" Nhìn sắc mặt của Hoắc Danh cùng mọi người của Hoắc Gia Bảo, Ngô Lai thản nhiên nói, trên mặt mỉm cười.

"Các ngươi tối nay tới đây có ý gì?" Sau khi sắc mặt Hoắc Danh biến đổi, liền nhanh chóng khôi phục, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Lai nói: "Kỳ hạn lẽ tất nhiên là sáng ngày mai, không phải là hôm nay, các ngươi không nên tới sớm như vậy."

Chương 354: Tối Chung Quyết Định (4)

Các ngươi tối nay tới đây có ý gì?" Sau khi sắc mặt Hoắc Danh biến đổi, liền nhanh chóng khôi phục, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Lai nói: "Kỳ hạn lẽ tất nhiên là sáng ngày mai chứ không phải là hôm nay. Các ngươi không nên tới sớm như vậy."

"Hơn nữa, hãy nói chúng ta không phải đã ước định xong rồi sao? Nếu như Hoắc Gia Bảo chúng ta nguyện ý cùng các ngươi hợp tác, chúng ta sẽ tự nhiên tới Quân Ý khách sạn tìm ngươi. Tối nay ngươi đến đây, e là có điều tâm tư bí mật, làm sao khiến cho chúng ta tin tưởng mà cùng ngươi hợp tác?"

Không đợi Ngô Lai nói, Hoắc Danh lại lạnh lùng thốt.

"Không sai, kỳ hạn đúng là sáng ngày mai." Ngô Lai gật đầu nói: "Bất quá, vì muốn biết quyết định các ngươi, cho nên chúng ta trước hết đến xem thế nào, không có nghĩ đến là bị các ngươi phát hiện. Mặt khác chúng ta có mục đích đó là mau chóng xúc thành việc hợp tác, làm gì có cái gì mà tâm tư bí mật chứ."

Nghe vậy, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Lai. Bên cạnh hai người, các đệ tử của Hoắc Gia Bảo đều có vẻ mặt rõ ràng là không tin lời nói của Ngô Lai.

"Ta biết các ngươi sẽ không tin lời ta nói. Bất quá, ta còn thiệt tình hy vọng có thể cùng Hoắc Gia Bảo các ngươi cùng chúng ta hợp tác." Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của người Hoắc Gia Bảo, Ngô Lai thản nhiên cười nói: "Ta tin rằng các ngươi đi tới Lâm Châu thành không chỉ vì Thiên hạ đệ nhất thần khí, mà còn muốn khôi phục địa vị của Hoắc Gia Bảo các ngươi đang ngày càng suy sụp nữa!"

Nghe vậy, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn và đám đệ tử của Hoắc Gia Bảo đều ngạc nhiên, ánh mắt có chút quái dị nhìn Ngô Lai, không biết lời của hắn là ý tứ gì.

"Không sai." Sau khi Hoắc Danh ngạc nhiên liền gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta lần này đến đây không ngoài mục đích kia, nếu như muốn cho Hoắc Gia Bảo chúng ta cùng các ngươi hợp tác, ngươi phải biểu lộ thành ý của ngươi, cam đoan Hoắc Gia Bảo chúng ta có thể khôi phục uy danh ngày xưa, các ngươi có thể làm được không?"

Hoắc Danh cuối cùng nói một câu đã khẳng định nghi vấn của họ với Ngô Lai. Kỳ thật, không chỉ là cho rằng Ngô Lai không thể khiến cho Hoắc Gia Bảo bọn hắn khôi phục uy danh của ngày xưa, mà còn có ý tứ khác cũng rất rõ ràng, đó là bọn người của Ngô Lai nếu như có thể chứng minh cho Hoắc Gia Bảo bọn họ có lợi ích nhất định, Hoắc Gia Bảo bọn họ sẽ cùng hợp tác.

Ngô Lai tự nhiên nghe hiểu được ý tứ của Hoắc Danh, không khỏi cười nhạt nói: "Thiên hạ đệ nhất thần khí Tử kiếm thì ta không có cách nào giúp các ngươi được, bởi vì ta cũng phải cần Tử kiếm. Về phần mục đích của các ngươi muốn đề cao địa vị của Hoắc Gia Bảo trong chốn giang hồ, khôi phục uy danh ngày xưa, ta đúng là có thể dễ dàng cho các ngươi đạt mục đích này."

"Dễ dàng?" Hoắc Danh trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói: "Ngay cả Hoắc Gia Bảo chúng ta cho tới bây giờ còn chưa có tìm được biện pháp cụ thể đề cao địa vị của mình, ngươi nói dễ dàng vậy sao, có thể làm được không? Ta không tin ngay tất cả người của Hoắc Gia Bảo chúng ta còn không được như mấy người các ngươi."

"Mấy người chúng ta thật ra không thể so sánh với cả Hoắc Gia Bảo các ngươi." Ngô Lai cũng không để ý tới thái độ của Hoắc Danh, chỉ là thản nhiên nói: "Kỳ thật, muốn đề cao địa vị Hoắc Gia Bảo, khôi phục uy danh Hoắc Gia Bảo các ngươi cũng không khó, chỉ cần làm một chuyện cũng đủ."

Nói tới đây, Ngô Lai cố ý dừng lại một chút, đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Danh cùng đám người kia, quả nhiên khi nghe được lời của Ngô Lai, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người đều ngạc nhiên. Tất cả mọi người đúng là càng ngạc nhiên, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Ngô Lai, ngay cả Lý Lương cùng Vương Hải cũng không ngoại lệ.

Thấy vậy, Ngô Lai chậm rãi nói từng chữ một: "Chỉ cần làm một chuyện kinh thiên động địa, liền có thể khiến cho thanh vọng cùng uy danh Hoắc Gia Bảo các ngươi trong nháy mắt được đề cao. Đương nhiên vị thế của người Hoắc Gia Bảo cũng rất nhanh chóng đề cao."

"Hôm nay ta đang có một đại sự phải làm, chỉ cần Hoắc Gia Bảo các ngươi cùng ta hợp tác, ta có thể cam đoan địa vị các ngươi trong chốn giang hồ được đề cao." Nhìn ánh mắt mọi người lộ vẻ kỳ quái, Ngô Lai lại nói: "Bất quá, ta bây giờ sẽ không nói cho các ngươi chi tiết, chỉ có có thể chờ các ngươi đồng ý cùng ta hợp tác, ta mới có thể nói được."

"Ngươi không nói cho chúng ta biết đó là chuyện gì, chúng ta làm sao biết ngươi có thể đề cao địa vị Hoắc Gia Bảo chúng ta được hay không?" Hoắc Danh nhìn sự tràn ngập tự tin của Ngô Lai, trong lòng có chút thay đổi, bất quá, vẫn còn lạnh lùng hỏi hỏi.

"Tóm lại, Hoắc Gia Bảo các ngươi không có cùng ta hợp tác thì ta sẽ không tiết lộ cho các ngươi bất cứ chuyện gì. Bất quá, ta có thể cam đoan là chỉ cần Hoắc Gia Bảo các ngươi cùng ta hợp tác, ngày sau có thể làm nên đại nghiệp." Không để ý tới nghi vấn của Hoắc Danh, Ngô Lai lại tự tin nói.

Nhìn sự tự tin của Ngô Lai, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người đều trầm mặc. Lời của Ngô Lai nói tựa hồ để cho bọn họ hiểu rõ cái gì, vừa hồ đồ cho hai người bọn họ một đám mây mù. Bất quá, bọn họ nghe thấy Ngô Lai chuẩn bị làm một chuyện kinh thiên động địa, nhìn từ mọi chuyện mà nói, khiến cho Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn không thể không tin Ngô Lai có năng lực này.

Hơn mười đệ tử của Hoắc Gia Bảo ở bên cạnh kia đều ngây người nhìn Ngô Lai, trong mắt chẳng những có nghi hoặc mà còn có chút khinh thị. Mặc dù võ công không bằng Ngô Lai, cũng biết võ công của Ngô Lai so với bọn họ thì bọn họ không cách nào sánh được, nhưng vẫn còn không tin Ngô Lai có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa. Đối với vợ chồng Mai lão từ khi bị Ngô Lai bức lui ra phía sau, liền lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có động tĩnh gì, lúc này nghe được Ngô Lai nói, vốn hai mắt đang bình thản không có gì nhất thời lóe ra kim quang.

"Muốn cho Hoắc Gia Bảo chúng ta cùng các ngươi hợp tác cũng không phải không có khả năng, chỉ bất quá Hoắc Gia Bảo chúng ta không thể tùy tiện cùng các ngươi hợp tác. Đối với các ngươi, chúng ta không hay biết gì cả. Nếu như ngươi lợi dụng Hoắc Gia Bảo chúng ta làm chuyện gì thương thiên hại lý thì chúng ta không phải chẳng những không thể đề cao địa vị, mà ngược lại, phải nhận sự thóa mạ của người giang hồ. Đương nhiên chúng ta cũng không thể để cho đệ tử của Bảo hy sinh vô tội. Cho nên ta muốn biết ngươi vì chuyện kinh thiên đại sự, có làm tổn hại tới đệ tử cùng ích lợi của Hoắc Gia Bảo chúng ta không?"

Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Danh đột nhiên hướng Ngô Lai hỏi, trong mắt hiện lên một tia sắc thái khác thường.

"Ta đương nhiên sẽ không phải cho Hoắc Gia Bảo các ngươi làm chuyện gì thương thiên hại lý." Ngô Lai nhìn qua tất cả đám người Hoắc Danh, Hoắc Chấn nói: "Hoắc Gia Bảo các ngươi chỉ cần phụ trách theo dõi tin tức cho ta, giám thị mọi động tĩnh của giang hồ, về phần tánh mạng của đệ tử Hoắc Gia Bảo các ngươi sẽ dựa vào cơ trí cùng võ công của chính các ngươi, có ích lợi thì tổn thất cũng khó tránh. Ta hiểu vàng bạc đối với Hoắc Gia Bảo các ngươi mà nói thì không tính là cái gì, cho nên ta bây giờ cũng không thể cho Hoắc Gia Bảo các ngươi được bao nhiêu tiền tài, chỉ có thể cho các ngươi một chút ích lợi trước mắt, đó là cho các ngươi một chút chuyện làm không nguy hiểm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoắc Gia Bảo các ngươi đồng ý cùng chúng ta hợp tác."

Nghe vậy, Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn và hơn mười đệ tử của Hoắc Gia Bảo đều ngạc nhiên, rõ ràng không có nghĩ đến cùng Ngô Lai hợp tác là để cho bọn họ giám thị động tĩnh giang hồ, tìm hiểu tin tức.

"Bất quá, các ngươi yên tâm, đó mới chỉ là hợp tác ban đầu của chúng ta hợp tác, chờ Hoắc Gia Bảo các ngươi làm việc cho ta phỏng chừng một tháng sau, trong một tháng này, các ngươi vẫn có thể độc lập tự do làm những điều mình muốn. Sau đó, các ngươi làm việc cho ta cũng có kỳ hạn, chỉ có một năm thôi. Sau một năm này, Hoắc Gia Bảo các ngươi vẫn độc lập như trước. "

Không nhìn vẻ mặt cổ quái của mọi người, Ngô Lai lại nói, đưa ra điều kiện phi thường hấp dẫn.

Nghe vậy, đệ tử của Hoắc Gia Bảo lại càng kinh ngạc. Còn Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hai người nhìn nhau, trầm mặc.

"Công tử đưa ra điều kiện quả thật đối chúng ta mà nói phi thường có lợi, bất quá, chúng ta bây giờ lại không thể cho công tử một câu trả lời chính xác và thuyết phục được." Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Danh ngẩng đầu hướng Ngô Lai nói. Giọng nói cũng đã có phần cung kính không ít.

"Không có vấn đề gì, các ngươi vẫn còn có thời gian một ngày." Ngô Lai mỉm cười nói: "Ngày mai cho chúng ta câu trả lời thuyết phục cũng được. Hy vọng các ngươi sớm quyết định, không nên,bỏ qua cơ hội lần này, cũng không nên chối bỏ kỳ vọng của ta đối với Hoắc Gia Bảo các ngươi."

"Được." Hoắc Danh sảng khoái trả lời: "Chúng ta sẽ thương nghị một ngày nữa, nếu như ngày mai chúng ta đi tới Quân Ý khách sạn tìm công tử, thì chứng tỏ chúng ta nguyện ý cùng công tử hợp tác, ngày sau công tử có thể tùy thời sai phái, phân công người của Hoắc Gia Bảo chúng ta, nếu như chúng ta rời đi khỏi nơi đây chứng tỏ Hoắc Gia Bảo chúng ta không muốn cùng công tử hợp tác."

Ngô Lai gật đầu nói: "Hy vọng ngày mai có thể thấy người của Hoắc Gia Bảo các ngươi xuất hiện tại Quân Ý khách sạn, và vẫn còn ở lại trong thành."

"Không biết hai vị tiền bối xưng hô như thế nào?" Ngô Lai đột nhiên hướng sang vợ chồng Mai lão hỏi.

Nghe vậy, Mai lão kia ôm quyền nói: "Công tử khách khí rồi, chúng ta chỉ là hai người vô danh tiểu tốt của Hoắc Gia Bảo, không dám đem ra xưng hô với công tử."

"Tiền bối khách khí rồi!" Ngô Lai cười nói: "Với võ công của nhị vị tiền bối, chỉ sợ hai vị Bảo chủ đều không thể so sánh được, tại sao có thể là vô danh tiểu tốt của Hoắc Gia Bảo chứ? Có thể khẳng định uy danh của hai vị tiền bối trong chốn giang hồ cũng không hề nhỏ!"

Chương 355: Tối Chung Quyết Định (5

"Tiền bối khách khí rồi!" Ngô Lai cười nói: "Với võ công của nhị vị tiền bối chỉ sợ hai vị Bảo chủ đều không thể so sánh được, tại sao có thể là vô danh tiểu tốt của Hoắc Gia Bảo chứ? Có thể khẳng định uy danh của hai vị tiền bối trong chốn giang hồ cũng không nhỏ!"

"Chúng ta đã rất lâu không có hành tẩu trên giang hồ nữa, cũng rất lâu không có sử dụng qua võ công, thậm chí ngay cả tên cùng võ công của mình cơ hồ cũng quên rồi. Như thế cũng không sao, ngươi cứ coi chúng ta là hai lão già sắp tiến vào quan tài là được!"

Ngô Lai nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười lạt, không nói gì. Nếu Mai lão không muốn nói, hắn cũng không tiện cưỡng cầu đối phương nói ra thân phận của bọn họ. Mọi người của Hoắc Gia Bảo ở bên cạnh đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ngô Lai, lại nhìn vợ chồng Mai lão không có nghĩ công lực của vợ chồng Mai lão cao vượt qua nhị vị Bảo chủ.

Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn đứng ở bên cạnh, không thể phủ nhận, bởi vì khi bọn hắn nhìn thấy vợ chồng Mai lão ra tay thì đã biết vợ chồng Mai lão công lực tuyệt đối không dưới so với bọn hắn. Lúc này nghe được Ngô Lai đánh giá đối với vợ chồng Mai lão, trong lòng đều cả kinh, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng không quấy rầy chư vị nữa, trước hết xin cáo từ, hy vọng ngày mai có thể chứng kiến hai vị Bảo chủ hoặc là đệ tử của quý bảo các ngươi xuất hiện tại Quân Ý khách sạn, cũng như nghe được tin tức của Hoắc Gia Bảo các ngươi vẫn lưu ở trong thành." Ngừng trong chốc lát, Ngô Lai đột nhiên nói, bởi vì hắn đã biết ba người của mình không cần phải tiếp tục lưu lại, khẽ gật đầu, ý bảo Lý Lương cùng Vương Hải có thể đi.

"Công tử đi thong thả, thứ cho Hoắc mỗ không thể đưa tiễn." Nhìn ba người Ngô Lai xoay người hướng đi ra ngoài khách sạn Hoắc Danh khẽ ôm quyền nói.

"Nhị Bảo chủ, người có phải đã quyết định cùng bọn chúng hợp tác hay không?" Lúc này, trong số đệ tử của Hoắc Gia Bảo có một người đột nhiên hướng Hoắc Danh hỏi.

"Nhị gia gia, chúng ta không thể dễ dàng đáp ứng bọn họ, cũng không thể tin tưởng lời của bọn họ nói. Theo như những gì chúng ta đã biết đến lúc này thì không thể đoán định được thân phận của bọn họ là tốt hay là xấu. Chúng ta cũng không nên dễ dàng cùng bọn chúng hợp tác là thỏa đáng."

Không đợi Hoắc Danh trả lời, Hoắc Ngọc bên cạnh đã tiếp lời ngay, những người khác còn lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Hoắc Danh muốn biết quyết định của lão.

Nghe vậy, Hoắc Danh vẻ mặt cười khổ nói: "Chúng ta còn có lựa chọn sao chớ? Chúng ta không cùng bọn chúng hợp tác, nếu như bọn họ muốn đối phó chúng ta có thể nói là rất dễ dàng, với võ công mà bọn họ vừa rồi thể hiện, các ngươi cho rằng chúng ta là đối thủ của bọn hắn sao? Bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay đem người chúng ta đều giết hết."

Nghe được Hoắc Danh nói, hơn mười đệ tử của Hoắc Gia Bảo kia đều trầm mặc, trong lòng bọn họ hiểu rõ với võ công của bọn họ căn bản không phải là đối thủ của ba người Ngô Lai, đương nhiên cùng đối địch với bọn họ thì hậu quả không cần phải suy nghĩ cũng biết.

"Mai lão, ngươi cảm giác được võ công của người vừa rồi đã đạt đến cảnh giới gì rồi, chúng ta bốn người liên hợp có thể thắng hắn hay không?" Lúc này, Hoắc Danh đột nhiên quay đầu hướng sang Mai lão ở bên cạnh hỏi.

Mai Lão lắc đầu, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị, sợ rằng mấy vị đại cao thủ đương thời mới có thể so sánh được, chỉ có thể dùng chữ thâm sâu không lường được để hình dung. Với công lực của vợ chồng chúng ta và nhị vị Bảo chủ liên thủ cũng không là đối thủ của hắn." Nói xong trên khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra một tia khác thường.

"Với tuổi của hắn cho dù luyện công từ khi mới sanh, không ngừng sử dụng tuyệt thế linh dược, cũng không có thể có được thành tựu như thế. Nói vậy cũng có nghĩa là thế lực sau lưng hắn cũng không phải Hoắc Gia Bảo chúng ta có khả năng đối phó." Dừng lại một chút, Mai lão lại trầm ngâm nói tiếp.

Nghe vậy, Hoắc Danh, Hoắc Chấn và bọn đệ tử phía sau bọn họ trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá đều không nói gì.

"Được rồi, cũng đã muộn, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi!" Trầm mặc một lát sau, Hoắc Danh lại nói, xong liền hướng tới phòng của mình. Theo sát sau chính là Hoắc Chấn cùng cháu gái Hoắc Ngọc. Hơn mười người đệ tử kia nhìn nhau, cũng đều trở lại phòng của mình, trên sân chỉ để lại vợ chồng Mai lão. Khi vợ chồng Mai lão thấy mọi người rời đi, lại khôi phục dáng vẻ già nua của bọn họ lúc đầu. Khí thế cường đại khi cùng Lý Lương và Vương Hải đánh nhau trong nháy mắt biến mất, lại trở thành hai lão già bình thường như không thể bình thường hơn.

"Thiếu gia, ta nghĩ Hoắc Gia Bảo đã đáp ứng cùng chúng ta hợp tác." Mới đi ra khỏi khách sạn không xa, Lý Lương hình như đột nhiên nhớ ra cái gì, ngay lập tức hướng Ngô Lai nói.

"Hả, sao lại nói như thế?" Ngô Lai nở nụ cười lạnh nói, cũng không có quay đầu lại, mà là tiếp tục dọc theo đường hướng tới Quân Ý khách sạn. Vương Hải ở bên cạnh chỉ là lãnh đạm liếc mắt nhìn Lý Lương một cái, cũng không có nói.

Lý Lương nói: "Thuộc hạ căn cứ vào giọng nói cung kính của Hoắc Danh đối với Thiếu gia mà đoán được ý nghĩ trong đầu của hắn. Với lại thiếu gia đưa ra điều kiện rất ư là hậu hĩnh cũng khiến cho bọn hắn động tâm, ta nghĩ bọn họ sẽ phải lựa chọn cùng chúng ta hợp tác."

"Không sai." Ngô Lai gật đầu nói: "Kỳ thật, bọn họ đã đáp ứng cùng chúng ta hợp tác." Thấy Vương Hải cùng Lý Lương nghi hoặc nhìn mình, Ngô Lai lúc này mới nói: "Kỳ thật, mấy câu đã nói cuối cùng của Hoắc Danh đã cho chúng ta biết quyết định của hắn. Bọn họ không có khả năng rời khỏi Lâm Châu thành, mà bỏ qua cơ hội lần này, đương nhiên theo cách khác mà nói, bọn họ đã quyết định cùng chúng ta hợp tác."

Vương Hải cùng Lý Lương không khỏi khe khẽ gật đầu. Ngẫm lại cũng là bọn người Hoắc Danh tới đây mục đích chính là cướp đoạt Tử kiếm và làm một chút gì có thể đề cao địa vị của bọn họ trong chốn giang hồ, bây giờ cái gì cũng không xong, bọn họ tại sao phải dễ dàng rời đi đâu chứ.

"Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng vẫn còn thời gian trở lại khách sạn nghỉ ngơi." Dừng lại một chút, Ngô Lai lại nói, xong liền lập tức hướng xa xa phi đi, trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài mấy trượng

Vương Hải cùng Lý Lương hai người nhìn nhau, đồng thời như tia chớp hướng phía xa phi tới, theo phía sau Ngô Lai, nhắm hướng khách sạn mà tới. Trong nháy mắt ba người liền biến mất ở trên đường.

Đêm hôm khuya khoắt vốn chính là lúc tất cả mọi người đang trong mộng đẹp nhưng vào lúc này, trong Lâm Châu thành cao thủ tụ tập rất đông, dạ hành nhân xuất hiện bất kể lúc nào, có điều đối với Quân Ý khách sạn mà nói thì phi thường an tĩnh, trừ tiếng côn trùng kêu vang, rất khó nghe được động tĩnh khác, chắc là tất cả mọi người đã tiến vào mộng đẹp.

"Cót két!"

Lúc này, tiếng mở cửa đột nhiên nhẹ nhàng vang lên rất nhẹ, bất quá vào ban đêm yên tĩnh như thế có vẻ dường như vang rất rõ ràng. Một bóng người từ bên trong phòng khe khẽ di chuyển đi ra, động tác phi thường nhẹ nhàng. Người này có khuôn mặt xinh đẹp, có chút lạnh như băng, chính là Vu Thiến Vân.

Vu Thiến Vân vừa ra khỏi phòng cũng không có lập tức rời đi, mà nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai, mới nhẹ nhàng lắc mình hướng phía ngoài khách sạn phi đi. Mặc dù Ngô Lai phong bế công lực của nàng nhưng khinh công của nàng vẫn còn như cũ, với khách sạn nho nhỏ muốn vây khốn nàng đương nhiên không có khả năng.

Trong lúc Vu Thiến Vân sắp bay vút ra khỏi khách sạn thì từ bên trong của phòng bên cạnh chợt lóe ra một bóng người. Thân ảnh đó không phải ai khác chính là Giang Chánh, đang lạnh lùng nhìn về phía Vu Thiến Vân bay vút đi. Giang Chánh lúc này mới di động, chỉ thấy hai vai của hắn có chút khe khẽ động, sau một khắc cũng đã xuất hiện tại đầu hồi đối diện bám theo đuôi Vu Thiến Vân mà đi.

Phía ngoài khách sạn này là con đường rộng rãi, Vu Thiến Vân khinh thân rơi xuống đường nhìn quanh bốn phía đánh giá trong chốc lát, không có phát hiện bóng người, lúc này mới vừa hướng tới chỗ xa phi lao đi. Bất quá nàng không có chú ý và cũng không phát hiện được ở phía đầu hồi nơi nàng vừa mới bay vút khỏi, có ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Đó chính là ánh mắt của Giang Chánh.

Tốc độ của Vu Thiến Vân rất chậm, sau khi mỗi một lần bay vút được mấy chục trượng liền dừng lại một chút, dừng ở phía bức tường cạnh hai bên đường, sau đó khom lưng xuống khắc họa lên tường một chút, mỗi một lần khắc họa đều không giống nhau, có trùng có rắn, có kiếm cũng có người, có một chút trông rất phức tạp, không rõ là hình gì cả, làm cho Giang Chánh đang theo đuôi sau đó cũng lấy làm kinh ngạc vô cùng, cho dù thấy những hình này cũng không hiểu hình đó tượng trưng cho điều gì lý thú.

Lúc này, Vu Thiến Vân đột nhiên ngừng lại. Khi Vu Thiến Vân dừng lại đồng thời Giang Chánh vẫn đang theo đuôi sau đó vội vàng lắc mình trốn vào một bên góc bên đường.

Sau khi Vu Thiến Vân dừng lại, liền xoay người lạnh lùng quét ánh mắt nhìn con đường phía sau, cuối cùng đem ánh mắt nhìn nơi vào Giang Chánh đang ẩn núp lạnh lùng nói: "Ra đi!"

Nhìn thấy Vu Thiến Vân đem ánh mắt nhìn vào nơi của mình đang ẩn thân thì Giang Chánh liền lắc mình ra khỏi chỗ ẩn nấp, dừng ở trước người Vu Thiến Vân. Bất quá trong lòng Giang Chánh cũng thấy phi thường kỳ quái, không rõ với công lực cùng sự cẩn thận, đề phòng của mình, hơn nữa Ngô Lai đã đem phong bế công lực của đối phương, đáng ra nàng không có khả năng, không thể nào phát hiện ra mình, tại sao mình cẩn thận như thế vẫn còn bị đối phương phát hiện.

Nhìn thấy Giang Chánh xuất hiện trước mặt mình trên mặt Vu Thiến Vân không có bất cứ biểu hiện gì.

"Thiếu phu nhân, cũng đã muộn rồi, xin mời về nghỉ ngơi sớm một chút !" Giang Chánh không nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vu Thiến Vân thản nhiên nói.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân vốn sắc mặt đang lạnh như băng nhất thời xuất hiện một tia đỏ ửng, rõ ràng bị Giang Chánh kêu một tiếng Thiếu phu nhân làm cho xấu hổ, ý thẹn thùng nổi lên, bất quá sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng như cũ lạnh lùng nói: "Là hắn cho ngươi theo dõi ta ?"

"Vâng, đúng là Thiếu gia kêu thuộc hạ đi theo Thiếu phu nhân, bảo vệ Thiếu phu nhân." Giang Chánh, gật đầu nói: "Thiếu gia nói công lực của Thiếu phu nhân đã bị phong bế, chỉ sợ Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, nên khiến thuộc hạ phải liên tục chú ý an toàn của Thiếu phu nhân."

"Bảo vệ ta?" Vu Thiến Vân lạnh lùng nói: "Ta xem Thiếu gia các ngươi đúng là muốn cho ngươi theo dõi ta, tra ra thân phận cùng thế lực sau lưng của ta!" Không thèm để ý cách xưng hô của Giang Chánh với nàng.

Giang Chánh không thể phủ nhận nhìn Vu Thiến Vân cũng không có trả lời, chỉ là làm một cái tư thế xin mời.

Đối mặt với Giang Chánh đang đứng tư thế như vậy, Vu Thiến Vân nhất thời không có cách nào còn có thể nói, lạnh lùng trừng mắt nhìn Giang Chánh trong chốc lát sau đó mới hướng đi về phía khách sạn. Còn Giang Chánh đi theo phía sau Vu Thiến Vân, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro