Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Người Lưu Giữ Ký Ức, Acheron tựa như một mình hồ tĩnh lặng. Trầm tĩnh, lạnh lùng và bí ẩn, đây là những từ ngữ mà Black Swan có thể dùng để miêu tả Acheron. Thứ gì càng bí ẩn, Black Swan càng muốn khám phá.

Lần đầu tiên cô mời Acheron nhảy, cũng là lần đầu cô cố gắng khuấy động mặt nước yên tĩnh để tiến vào sâu trong nội tâm của người. Black Swan nhanh chóng nhận ra rằng cô đã mất sai lầm chí mạng. Cô chạm vào nơi cấm kỵ, một nơi nhuốm đầy màu sắc tang thương u ám. Nỗi ám ảnh day dứt không thể buông, xen lẫn với sự cảm thông cho những gì Acheron đã trải qua.

Từ sau đêm đó, Black Swan không dám tự tiện tiến vào ký ức của Acheron thêm một lần nào nữa, mặt hồ bí ẩn đang lặng im thì tốt nhất không nên đụng vào.

***

Sau khi những sự kiện ở Penacony kết thúc, Black Swan lựa chọn rời đi, cô vẫn muốn đi khắp nơi để thu thập thêm nhiều ký ức khác nhau, con người vốn rất thú vị, ký ức có họ có muôn hình vạn trạng.

Bản thân Black Swan không hề nghĩ đến có một ngày mình sẽ gặp lại Acheron giữa thiên hà vô tận. Duyên số rất khó đoán, chỉ cần bánh xe vận mệnh còn xoay chuyển, quẻ bói của cô sẽ luôn thay đổi. Những quẻ bói bảo rằng cô chắc chắn sẽ gặp lại Acheron. Dù có lật lại quẻ bói bao nhiêu lần, Acheron vẫn là một hằng số, không thể tách rời trên chuyến hành trình tương lai của cô.

Mặc dù biết trước được tương lai, nhưng đó lại là một tương lai vô định, không một thông tin hay manh mối cụ thể, Black Swan không thể bói ra được khi nào mình sẽ gặp lại Acheron, hay sẽ gặp lại vị Lệnh Sứ đó ở nơi nào. Mọi thông tin đều mù mịt, Black Swan cảm thấy những lá bài số phận đang cố trêu chọc mình. Thời gian cứ thế trôi qua, Người Lưu Giữ Ký Ức không còn bận tâm đến vấn đề này nữa.

Penacony ít nhiều cũng là nơi thú vị đối với Black Swan, cô thường xuyên quay lại đây. Đã 2 năm trôi qua kể từ khi cô rời khỏi đây. Những chuyện 2 năm về trước có thể đã trôi vào quên lãng, nhưng chức danh Người Lưu Giữ Ký Ức của Black Swan không phải chỉ là hư danh, cô nhớ rất rõ những sự kiện đã xảy ra...và cả hành động dại dột của mình đối với người con gái tên Acheron.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Black Swan liền đi đến sảnh tiệc của khách sạn, cô vô thức nhìn về phía băng ghế quen thuộc. Black Swan nhìn thấy Acheron đang ngồi ở đó. Vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng và bí ẩn, không có bất kỳ thay đổi nào kể từ lần gặp mặt cuối.

Black Swan tiến lại gần, chủ động bắt chuyện với Acheron. Hệt như những gì cô đã làm vào hai năm trước.

"Đang chờ ai sao?"

Acheron ngước lên nhìn Black Swan, đôi đồng tử màu tím có chút sự dao động, không để ý thì khó có thể nhận ra. Acheron nhìn người con gái trước mặt một lúc lâu rồi lắc đầu.

"Vậy..." Black Swan đưa tay ra. "Có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?"

Acheron không hề từ chối, người nắm lấy tay của Black Swan và dẫn cô ấy ra giữa khán phòng. Hai ngươi thả cơ thể của mình trôi theo điệu nhạc, nương theo mọi chuyển động của đối phương. Đây điệu nhảy của hai người bạn cũ, không toan tính, không lợi dụng, giữa họ như thể đang tồn tại một sợi dây vô hình. Black Swan nhận ra rằng Acheron không hề chạm vào cơ thể mình, nếu có phải chạm vào thì Acheron sẽ nắm chặt tay lại để tránh lòng bàn tay chạm vào da thịt của cô. Có lẽ lần đầu nhảy với Acheron, cô đã không để ý những chi tiết này, người con gái với mái tóc tím kia thật sự đáng yêu và lịch thiệp hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Khi điệu nhảy kết thúc, Black Swan chủ động ôm chặt lấy Acheron, nàng thiên nga đen cảm nhận được cơ thể đang căng cứng của Acheron, cô thích thú thì thầm vào tai người.

"Thời gian qua cô thế nào?"

"Tôi ổn..." Acheron ngập ngừng trả lời.

"Rất vui khi nghe điều đó."

"Ừm...còn cô thế nào?"

"Vẫn rất ổn, tôi thường xuyên quay về đây nhưng không ngờ lần này lại gặp cô." Black Swan buông Acheron ra. "Lâu ngày mới gặp, uống vài ly chứ?"

"Được thôi."

Hai người cùng đi đến quầy bar. Không ngoài dự đoán, Acheron vẫn gọi một ly Như Vừa Tỉnh Mộng. Black Swan không biết tại sao loại đồ uống vừa cay lại có vị đắng chát này lại thu hút Acheron đến thế. Cô vẫn tò mò gọi thử một ly, không ngoài dự đoán, nó vẫn khó uống như mọi khi.

"Acheron, cô thật sự có thể uống bao nhiêu ly Như Vừa Tỉnh Mộng?"

Black Swan nhìn vào ly nước trên bàn, Acheron đã uống đến ly thứ hai.

"Vị cay, đắng của nó gợi nhớ lại cho tôi vài chuyện...dù sao nó cũng hơi khó xuống so với những loại rượu ở quê hương của tôi." Acheron cầm ly lên rồi nhấp một ngụm, vị cay và vị đắng chạm vào đầu lưỡi.

"Quê nhà của cô...họ hay sử dụng loại rượu nào?"

"Để tôi nhớ xem...thường là loại rượu được ủ cùng một loại hoa có màu hồng, không thì là một loại rượu được nấu từ gạo..."

"Nghe có vẻ thú vị nhỉ? Nếu có cơ hội tôi cũng muốn thử."

"..."

Acheron không nói gì, người chỉ im lặng uống hết số rượu còn lại trong ly.

"Acheron?"

"Không có gì đâu. Đột nhiên nhớ lại vài chuyện thôi."

Đối với một người thường xuyên quên đi nhiều chuyện như Acheron thì việc đột nhiên nhớ lại một sự kiện ngẫu nhiên nào đó là một điều hiếm thấy. Black Swan thật sự rất muốn biết ký ức đo là gì, liệu có đáng sợ như lúc đó không hay chỉ đơn giản là một kỷ niệm buồn, vui đáng nhớ nào đó. Sau một hồi do dự, Black Swan vẫn quyết định gạt ý định đó ra khỏi đầu và tiếp tục uống rượu. Có nhiều chuyện không nên tò mò, cũng không nên biết.

Black Swan uống đến ly thứ ba, cô đã cảm thấy đầu có chút đau, lại có chút choáng, vị đắng chát và cay nhẹ đọng lại trong khoang miệng khiến Black Swan cảm thấy khó chịu. Loại đồ uống này quả thật có chút mạnh so với cô.

Acheron dường như cũng nhận ra sự khác thường của Black Swan, người kéo ly rượu của Black Swan về phía mình.

"Nếu không uống được nữa thì không nên cố đâu."

"Tôi ổn, tửu lượng của cô khá thật đấy Acheron."

"Có lẽ do hôm nay tâm trạng của tôi tốt hơn mọi khi." Acheron né tránh ánh nhìn của Black Swan, không hiểu sao người lại cảm thấy ngại khi phải nhìn vào mắt cô ấy. "Gặp lại cô...tôi thật sự rất vui."

Bộ dạng ngại ngùng của Acheron khiến Black Swan cảm thấy thích thú, cô đưa tay chạm vào mặt Acheron, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng quyến rũ. "Cô có biết rằng cô ngại ngùng cũng rất xinh đẹp không?"

"Cô say rồi Black Swan..."

"Acheron, cô có biết người say thường rất thành thật không?"

"Có thật là vậy không? Nếu bây giờ tôi hỏi bất cứ điều gì thì cô cũng thành thật trả lời sao?"

"Tôi không nói dối. Thậm chí nếu bị hỏi thì có vài người sẽ sẵn sàng nói ra rất nhiều điều...cho dù đó có là một bí mật hay một điều cấm kỵ nào đó. Sao nào, cô muốn biết gì thì có thể hỏi đó."

"Tôi cũng không có gì muốn hỏi đâu..."

"Nếu vậy thì tôi về phòng đây."

Black Swan nói rồi liền quay người rời đi. Acheron cũng không ngăn cản nhưng Black Swan vốn rất tinh ý, cô có thể thấy được một tia luyến trong đôi mắt của người. Black Swan vẫn nghĩ do mình say nên nghĩ ngợi lung tung, nhưng khi cô nhìn vào bóng lưng của Acheron, một cảm giác cô đơn và trống trải lập tức dâng lên.

"Acheron...hôm nay tôi uống hơi nhiều nên có chút choáng, cô có thể, tôi về phòng được không?"

Acheron không do dự mà gật đầu. Black Swan vốn không say đến mức cần người hộ tống về phòng, nhưng bóng lưng cô đơn của Acheron lúc đó khiến cô nảy sinh một cảm xúc rất lạ, cô không biết đây có phải sự đồng cảm giữa những người cô đơn với nhau hay không. Black Swan chỉ biết rằng mình không nỡ để Acheron ở lại đó một mình.

Phòng Black Swan nằm ở cuối dãy lầu 1, không mất thời gian để có thể tới nơi. Black Swan không vội vào phòng, cô quay lại nhìn vào Acheron.

"Cảm ơn cô, Acheon."

"...vì chuyện gì?"

"Cảm ơn vì đã nhảy và uống rượu cùng tôi. Được gặp lại cô tôi rất vui."

"Tôi cũng vậy." Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của Acheron.

Nụ cười đó khiến tâm trí Black Swan có chút dao động. Dường như cô thật sự thấy được một cơ sóng nhỏ trên mặt tĩnh lặng, dù chỉ là rất nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận và thấy được. Người con gái đó thật sự cười, thật sự đã cảm thấy vui vẻ dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Black Swan hít một hơi thật sâu, cô lựa chọn nói ra hết bí mật mình luôn cất giấu trước 2 năm qua. Cô không biết tại sao bản lại cảm thấy khó chịu khi giấu diếm Acheron về việc tự ý tiến vào tâm trí Acheron, nhưng đây là cơ hội duy nhất để có thể thành thật với người ấy.

"Tôi có một bí mật nhỏ. Tôi biết rằng nói ra sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không thể giấu mãi được. Đến lúc phải nói rồi."

"Là gì?"

"Lần đầu chúng ta nhảy với nhau...tôi đã lén vào ký ức của cô..." Black Swan lấy hết can đảm nhìn vào mắt Acheron, cô sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của người. "Acheron, tôi xin lỗi."

"..."

"Sự tò mò đó...nó để lại lại một nỗi ám ảnh day dứt bên trong tôi..."

"Đáng sợ lắm đúng không?" Acheron né tránh ánh nhìn của Black Swan. "Nếu có dọa sợ cô thì..."

"Người xin lỗi phải là tôi." Black Swan vội ngắt lời Acheron.

"Sao cô lại lựa chọn nói ra."

"Tôi...cảm thấy có lỗi với cô..."

"..."

"Với lại, tôi sợ rằng chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau...bây giờ có có hội thì vẫn nên nói ra sẽ tốt hơn."

"Black Swan, nếu cảm thấy có lỗi thì có thể chấp nhận một yêu cầu của tôi không?"

"Được thôi, nếu yêu cầu đó trong khả năng của tôi."

"Hãy quay lại đây vào đúng ngày 27 của mỗi tháng. Tôi chờ cô ở đây."

Black Swan ngạc nhiên với yêu của Acheron, cô cứ nghĩ rằng Acheron sẽ yêu cầu gì đó quá đáng hơn hay thậm chí là "tặng" cho cô vài vết sẹo, nhưng không ngờ yêu cầu của người lại đơn giản và chân thành đến vậy.

Black Swan không cảm giác như mình không thể từ chối được, cô đã gật đầu đồng ý. Cũng chính từ giây phút này, dường như cô thấy được tia sáng trong mắt Acheron.

***

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Black Swan đồng ý với yêu cầu của Acheron. Đúng như những gì Black Swan đã hứa, cô ấy luôn quay lại điểm hẹn vào đúng ngày 27 của mỗi tháng để gặp Acheron. Cô cũng chẳng biết từ khi nào mình lại mong chờ đến ngày 27 để được gặp người kia.

Acheron luôn ngồi sẵn ở đó để đợi cô, thậm chí còn nhớ được tên những loại đồ uống cô thích. Black Swan cảm thấy ánh nhìn của Acheron đã dần ấm áp hơn, nó còn không đáng nữa, Acheron cũng đã thoải mái hơn trong việc tiếp xúc vào da thịt cô khi cả hai nhảy cùng nhau.

Hôm nay là ngày 27, Black Swan khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội màu trắng, làm nổi bật lên nước da trắng trẻo của cô. Với chiếc đầm dạ hội này, Black Swan có thể thoải mái hơn khi nhảy cùng Acheron. Cô cũng không muốn bạn nhảy của mình cảm thấy nhàm chán khi phải nhìn thấy cô mặc đi mặc lại một bộ đồ.

Black Swan đi vào sảnh tiệc , không mất quá lâu để cô có thể nhìn thấy Acheron, bởi vì Acheron vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Người ấy không mặc bộ trang phục cồng kềnh thường ngày. Hôm nay Acheron mặc một bộ vest đen, tôn lên sự mạnh mẽ và thanh lịch, tựa như một hiệp sĩ.

Người Lưu Giữ Ký Ức tiến lại gần vị Lệnh Sứ, giọng nói cô mang theo chút ý châm chọc.

"Đang chờ ai sao?"

Acheron gật đầu, người đứng lên tiến lại gần Black Swan. "Người tôi chờ đến rồi. Nhảy một điệu chứ?"

Black Swan mỉm cười, cô đặt tay vào lòng bàn tay người, tùy ý cho người làm chủ từng bước nhảy. Bước chân của họ nhịp nhàng tựa như lông vũ, một hiệp sĩ trong bộ vest đen, một nàng thiên nga trong bộ váy. Hai thân ảnh trắng và đen tương phản với nhau nhưng những động tác của họ lại như hòa quyện vào nhau. Black Swan lúc như một cánh hoa mỏng manh, tùy ý Acheron nâng niu, trong những khoảnh khắc nhỏ nhoi được ôm trọn bởi vòng tay mạnh mẽ của Acheron, Black Swan cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc.

Bây giờ Black Swan mới để ý, tay của cô nhỏ hơn tay của Acheron một chút, tại sao trước đây cô không hề nhận ra? Có bao nhiêu điều cô chưa biết về người con gái cô đơn này? Tâm trí và ký ức của người của liệu có thật sự hỗn loạn như cô đã từng thấy? Có rất nhiều câu hỏi Black Swan muốn hỏi Acheron, nhưng cô không lại không dám hỏi, lại càng không dám tiến vào ký ức của người. Có lẽ Acheron vẫn mãi là một hồ nước tĩnh lặng, không thể dao động cũng không cho phép ai tiếng sâu vào.

Black Swan vẫn muốn thử, cô vẫn muốn biết thêm về Acheron, với tư cách là một người bạn. Quẻ bói đã nói rằng cô sẽ gặp lại Acheron, nghĩa là số phận đã có ý định đẩy hai người lại với nhau. Mặc cho mối quan hệ của hai người là gì, Acheron đã trở thành một phần trong cuộc sống của Black Swan, bản thân Black Swan nhận thức rất rõ điều đó. Cô luôn nghĩ rằng Acheron rất cô đơn, nhưng bản thân cô cũng là một kẻ cô đơn.

Người Lưu Giữ Ký Ức lại lần nữa lấy hết các đảm để quay lại trong không gian ký ức của Acheron. Black Swan đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với "Acheron" bên trong vùng ký ức tâm tối đó một lần nữa.

Cùng là ký ức của một người nhưng người cô gặp lúc này lại là một người khác, một cô gái mặc kimono với cặp sừng đỏ. Người ấy đang đứng dưới cơn mưa lạnh giá, người ấy đang khóc, tiếng thét bi thương chạm đến bầu trời xám xịt, xung quanh người là bãi chiến trường chết chóc.

Giây phút này, Black Swan mới hiểu ra, máu và nước mắt của quá khứ là thứ đã tạo một Lệnh Sứ Hư Vô cô độc của hiện tại.

Đây không phải là lần đầu tiên Black Swan chứng kiến những ký ức đầy đau thương của một ai đó. Cô có thể cảm thấy đồng cảm, tiếc thương nhưng riêng ký ức của Acheron lại khiến trái tim cô đau nhói. Dẫu cho những ký ức kia không thuộc về cô nhưng nó vẫn khiến lòng ngực cô quặn đau, cảm giác bất lực lập tức dâng trào lên đè nặng lấy cô.

Tại sao ngươi lại đau lòng cho cô ấy, Black Swan? Tại sao?

Dù tự hỏi chính mình nhưng Black Swan lại không thể trả lời. Cho đến khi tiếng nhạc dừng lại, Black Swan cũng trở về thực tại, lúc này cô mới nhận ra rằng mình đang khóc.

"Black Swan...cô..."

Nhìn thấy Black Swan khóc, Acheron đột nhiên cảm thấy lo lắng. Người chưa từng dỗ dành ai bao giờ nên cũng không biết làm sao để an ủi Black Swan. Mặc dù không biết vì sao Black Swan vừa nhảy với mình xong thì bật khóc, nhưng Acheron vẫn cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, xen lẫn cảm giác tự trách.

Black Swan không đáp, cô chỉ ôm chặt lấy Acheron, cảm giác đau đớn ấy lại rõ ràng hơn khi quay về thực tại. Cuộc sống bất công với Acheron hơn những gì Black Swan tưởng tượng.

"Xin lỗi...lại tùy tiện rồi..."

"Cô lại..." Acheron đột nhiên hiểu được ý của Black Swan. "Cô đã thấy gì? Có phải cô lại dọa sợ cô không?"

"Tôi gặp cô của khi đó, khi còn Izumo."

"..."

"Xin lỗi."

"Chuyện qua lâu rồi, thật may vì tôi không dọa cô sợ." Acheron vòng tay ôm lấy Black Swan, người nhận thấy có vài ánh mắt đang nhìn về phía mình và Black Swan. Vị Lệnh Sứ không quan tâm, điều quan trọng bây giờ là tìm cách để Black Swan dừng khóc. "Đừng khóc nữa được không...không biết tại sao...nhưng nhìn thấy cô khóc trái tim tôi lại khó chịu."

"Tôi cũng không hiểu sao ký ức của cô khiến trái tim tôi rất đau, tôi từng chứng kiến rất nhiều ký ức đau thương. Duy nhất ký ức của cô..." Black Swan buông Acheron ra, cô chạm nhẹ vào má của người.

"..."

"Acheron, sự tuỳ tiện của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm...cứ như lúc đó đi..."

Acheron nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên má mình, ánh mắt người trở nên nghiêm túc.

"Vậy, cô có thể nói cho tôi biết cảm giác thích một người là như thế nào không?"

Black Swan ngạc nhiên trước câu hỏi của Acheron. Trong mắt Black Swan, Acheron không giống như một người sẽ quan tâm đến chuyện tình cảm, càng không hề cũng rằng Acheron sẽ chủ động hỏi những vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm.

"Có lẽ là..." Black Swan suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. "Đó là khi cô không ngừng nghĩ về một ai đó, lúc nào cũng muốn được bên cạnh họ, ở cạnh người đó thì tim bỗng chốc đập nhanh hơn..."

Black Swan càng nói, cô càng thấy mình cũng có những dấu hiệu đó. Người Lưu Giữ Ký Ức đột nhiên im lặng, cô nhận ra điều gì đó...

Liệu có phải cô đang có tình cảm với Acheron?

"Ra là vậy."

Acheron buông tay Black Swan ra, người nắm chặt lấy vạt áo của mình. "Black Swan...có lẽ tôi thích cô."

"..."

Ngay lúc này, không gian xung quanh đột nhiên trở nên im lặng, trái tim Black Swan đập nhanh hơn cả lúc cô nhảy cùng Acheron.

Trái tim của cô muốn điều gì? Nó muốn cô đáp lại vị Lệnh Sứ kia sao?

"Acheron, tôi..."

"Black Swan, có lẽ tôi thật sự thích cô."

Black Swan chạm vào bàn tay đang nắm chặt của Acheron, cô hít một hơi thật sâu rồi nói với người. "Đúng là có hơi bất ngờ đấy...cô có muốn nghe câu trả lời của tôi không?"

"..." Acheron không nói, chỉ gật đầu một cái.

"Sẽ ra sao nếu tôi từ chối?"

"Thì chúng có thể làm bạn không? Tôi biết bản thân vẫn chấp niệm nặng rất nặng nề...nhưng cho đến khi cô thật sự tìm được người cô muốn ở bên cạnh, tôi vẫn mong được gặp lại cô vào ngày 27."

Acheron nhìn đi chỗ khác, người thật sự sợ lời khước từ và sự xa lánh của Black Swan. Dù cho bản thân không xứng đáng để được cô ấy đáp lại nhưng Acheron vẫn muốn bên cạnh cô ấy với tư cách là một người bạn.

"Còn nếu tôi bảo tôi cũng thích cô?"

"..."

Black Swan cảm nhận được tay của Acheron càng nắm chặt hơn.

"Trả lời tôi, Acheron."

"Nếu cô cũng thích tôi...thì liệu tôi có xứng đáng với cô không? Một kẻ như tôi có đáng được yêu thương không?"

Người Lưu Giữ Ký Ức tiến lại ôm lấy Acheron. Vị Lệnh Sứ không dám đáp lại cái ôm này, người sợ rằng đây là cái ôm tạm biệt.

"Acheron, chúng ta giống nhau. Chúng ta đều là những kẻ cô đơn bị trói buộc bởi số phận. Từ giờ cô và tôi sẽ không cô đơn nữa đâu. Acheron, tôi thích cô."

"Tôi sợ rằng tôi không thể mang đến cho cô hạnh phúc, tôi sợ có một ngày nào đó mình không còn xứng đáng với cô."

"Một người ấm áp, lịch thiệp, đáng yêu, lại còn rất mạnh mẽ. Nói xem, cô đang không tin tưởng vào mắt nhìn người của tôi sao, Acheron?"

"Tôi không có..."

"Đừng lo, Acheron, vị Lệnh Sứ cô độc của tôi. Từ giờ cô sẽ là một phần trong cuộc sống của tôi."

Vòng tay của Acheron luồn qua vòng eo thon gọn của Black Swan, kéo người con gái mỏng manh kia lại gần mình. Người thả mình vào hơi ấm của Black Swan, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng của cô ấy. Black Swan tựa đầu lên vai Acheron, bờ vai người là cõi yên bình, mang lại cho Black Swan cảm giác an toàn và cảm giác ấm áp đã mất từ lâu.

"Tôi sẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô. Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."

Acheron thầm thề nguyện trước lưỡi kiếm kiếm của mình. Người thề rằng sẽ bảo vệ Black Swan cho đến khi cơ thể này trở về hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro