honmatren bao lon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

- Ồ! Cháu Liz đó sao! Ta nghĩ mình bị ảo giác. Trong bộ y phục của vua Louis XV, trông cháu như con trai ấy!

Giáo sư Randall dừng lại trong đại sảnh của trường Starhurst - ngôi trường trung học chính của Penfield - để trao đổi vài câu với chị em nhà Parker.

Elizabeth, còn được gọi là Liz, và một cô bé tóc nâu mười bảy tuổi. Ann, nhỏ hơn Liz một tuổi, mang trên tay một bộ quần áo khác, nhưng là một quần áo của phụ nữ bằng sa-tanh có đính khá nhiều ren. Cô bé tươi cười làm đung đưa mái vàng hoe. Cô bé thích thú với nhận xét của giáo sư Randall. Ông là chồng bà Hiệu trưởng và cũng là giáo sư dạy môn sử. ông rất dễ mến nhưng nổi tiếng rất đãng trí.

Liz vừa cười vừa giải thích:

- Đây là quần áo của chúng cháu dành cho vở hài kịch.

- Hài kịch nhạc ư? À! phải... ta đã nhớ ra rồi!

Nhưng, theo cách ông ta hỏi hai đứa trẻ, chúng nhanh chóng hiểu rằng ông đã quên điều mà cả trường bàn tán xôn xao từ tháng ba. Thế mà, bây giờ đang là giữa tháng tư!

Liz và Ann bèn giúp ông Randall nhớ lại đó là một vở kịch mà câu chuyện xảy ra ở nước Pháp, dưới thời vua Louis XV. Vở kịch mang tên:

"xin chào mùa Xuân!". Buổi trình diễn sẽ đánh dấu một niên học vào tháng sáu. Tiền thu được sẽ dành cho những công tác từ thiện. Phần nhạc của vở kịch này được giao cho học sinh trường Starhurst sáng tác và hoà âm.

- Liz và cháu đã viết một bản nhạc cả lời lẫn nhạc, - Ann sôi nổi nói thêm vào. - Chúng cháu rất muốn nó sẽ được chọn, chỉ có bốn bản nhạc cho vở kịch cho nên sự cạnh tranh sẽ rất cam go.

- Ta thành thật chúc các cháu sẽ được chọn. - Ông Randall hiền lành vừa cười vừa tuyên bố.

Nói xong ông bèn rời hai chị em để vào phòng làm việc và khoá cửa phòng lại, Liz và Ann thì lên phòng của mình. Chúng có hai phòng, một phòng là phòng ngủ, phòng kia là phòng học.

Đã năm giờ rưỡi rồi! - Liz kêu lên sau khi nhìn vào đồng hồ báo thức của mình. - chúng ta hãy nhanh chóng thay quần áo. Rồi mang bản nhạc của chúng ta đến gặp cô Rosemont.

Liz vội vàng xỏ tay vào một cái áo đơn giản, rồi mở hộc bàn để lấy bản nhạc ra.

- Chà! bản nhạc của chúng ta đâu rồi? - cô bé ngạc nhiên nói khẽ.

Cô bé tìm trong đồ đạc của mình. Ann cũng tìm trong đồ đạc riêng của mình.

Hai chị em tìm cả dưới gầm giường, nhưng vô ích thôi, Liz nhíu mày phát biểu:

- Có thể Fritzi Brunner, chị phục vụ mới vào các phòng của chúng ta đã vô ý vứt bỏ nó đi rồi.

- Tốt hơn hết, ta nên đi hỏi chị ấy! - Ann quyết định. - Ta đi nào!

Chúng đến gian phòng nơi nhân viên của trường ăn một bữa ăn nhẹ vào giờ đó. Fritzi bảo rằng chị ta không hề thấy bản nhạc ở đâu cả. Hai chị em nhà Parker bực dọc trở lại phòng của mình, chúng vừa về đến phòng thì cũng vừa lúc Fritzi đến gõ nhẹ lên cửa phòng. Cô phục vụ hỏi với một giọng đầy bí ẩn.

- Hai cô vui lòng cho tôi biết hai cô đã làm thế nào để tìm lại những vất đã mất. Mọi người đã kể cho tôi nghe rằng hai cô rất có năng khiếu thám tử.

Liz và Ann bật cười và thú nhận rằng thật vậy, chúng may mắn đã khám phá một vài vụ rắc rối. Chúng hứa với Fritzi sẽ hướng dẫn cho chị ta để tìm theo dấu vết những người và đồ vật. Còn trong lúc này chúng không còn thời gian để giải quyết một vấn đề cấp bách. Khi Fritzi đã đi, Ann kêu lên:

- Em biết phải bắt đầu tìm từ đâu rồi!

Liz mỉm cười:

- Chị đoán em nghi ngờ Letty và Ida!

- Đúng vậy! Chuyện này giống kiểu chúng hay thực hiện những trò đùa xấu xa của chúng!

Rõ ràng Latitia Barclay là một nữ sinh nội trú đáng ghét nhất của trường Starhurst, nó đã nhiều lần chơi xấu hai chị em nhà Parker vì nó ganh tị với tiếng tăm của họ. Ida Mason, đứa bạn cùng phòng của nó không khá gì hơn nó. Vì không thông minh nên nó đành theo đuôi của Letty.

Letty và Ida không ở trong phòng của chúng, Liz và Ann cũng không thấy bản nhạc của mình.

- Đáng tiếc, chúng ta không thể lục tìm trong các hộc tủ của chúng! Ann thở dài khi đóng cửa phòng của chúng lại. Có khả năng chúng giấu bản nhạc của chúng ta ở đâu đó.

- Nếu Letty là thủ phạm, có thể nó sẽ tự bộc lộ thôi, - Liz nói. - Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian. Đã đến giờ ăn tối rồi.

Nơi bàn ăn, hai kẻ tình nghi ngồi đối diện với hai chị em nhà Parker. Chúng hoàn toàn tự nhiên. Có vẻ như chúng không hay biết gì về những nghi ngờ đang vây quanh chúng. Đến cuối bữa ăn, bà Hiệu trưởng đứng lên phát biểu vài lời với học sinh. Bà cao, mảnh mai, có tính kỷ luật cao nhưng tốt bụng và công minh chính trực. Học sinh rất yêu quý bà.

Các cháu thân yêu, Bà tuyên bố, các cháu sẽ may mắn được biết rằng ý định trình diễn vở hài nhạc kịch của chúng ta sẽ được dân chúng bên ngoài ủng hộ, người dân Penfield rất quan tâm đến nó và tôi đã nhận được nhiều thơ của phụ huynh đầy nhiệt tình dự định đến xem buổi trình diễn của chúng ta. Tôi thú nhận rằng một thành công như thế làm tôi lo sợ. Chúng ta đã bán một lượng vé quá số lượng ghế trong khán phòng của trường. Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi buộc phải từ chối không bán thêm vé... và làm thất vọng những người mong muốn cổ vũ cho vở "Xin chào mùa Xuân!".

Tiếng xuýt xoa tiếc rẻ vang lên ở khắp các bàn trong phòng ăn. Liz nói khẽ vào tai em của nó:

- Chúng ta còn chưa mua vé cho chú Dick và cô Harriet.

Thuyền trưởng Dick Parker và em gái của người, cô Harriet là những người thân duy nhất, là gia đình của Liz và Ann. Khi hai cô bé còn nằm trong nôi đã phải chịu cảnh mồ côi. Họ đã cưu mang và nuôi nấng chúng, ông Dick là thuyền trưởng chiếc tàu xuyên đại dương mang tên Balaska. Khi không ra khơi, ông sống bên cạnh người em gái của mình, trong một ngôi nhà riêng ở Rockeville, không xa Penfield. Liz và Ann rất gắn bó với người chủ vừa là cha đỡ đầu của chúng. Chúng biết đến tháng sáu ông sẽ được nghỉ phép và chúng rất sung sướng nếu ông đến dự buổi trình diễn. Nếu không còn chỗ thì thật là thất vọng!

Ann bỗng có một sáng kiến, nó đứng lên và xin phép bà Randall được phát biểu. Nó đề nghị:

- Nếu như chúng ta thuê nhà hát Mozart?

Nhà hát rất cũ kỹ này, nằm ở ngay trung tâm thành phố Penfield, vài năm trước đó có một cựu diễn viên nổi tiếng, Bà Gloria Millford đã mua nhà hát này và đến sống trong căn nhà ngay cạnh nhà hát. Bà ta rất tốt bụng, giàu có và nhân ái. Bà mua nhà hát chỉ vì tình cảm gắn bó với nhà hát, nơi bà đã hát suốt thời thanh xuân của mình.

- Cháu Ann, cháu có một sáng kiến tuyệt vời, bà Randall mỉm cười tuyên bố.

Chúng ta càng có nhiều người đến xem kịch, thì chúng ta càng có nhiều tiền cho những công tác từ thiện. Ngay ngày mai tôi sẽ đến thăm bà Millford. Tôi tin rằng bà ấy sẽ đồng ý cho chúng ta thuê nhà hát.

Tối hôm đó các nữ sinh nội trú xôn xao bàn tán về vở hài ca kịch. Hầu hết mọi người đều có một vai diễn hay giữ một vai trò nào đó..., một nhóm học sinh ồn ào hơn hết chắc chắn đó là nhóm "sáng tác nhạc".

Khi quay về phòng và sau một đợt tìm kiếm vô vọng nữa, Liz và Ann bắt tay chép lại chính bản nhạc của mình có tựa đề là "Tất cả đều bí ẩn".

Đến bữa ăn trưa ngày hôm sau, bà Randall thông báo rằng bà Millford đã vui lòng cho mượn nhà hát Mozart. Bà vui vẻ tuyên bố:

- Bà ấy đã tỏ ra rất hào phóng, nhưng bà cũng đã cảnh báo tôi rằng nhà hát của bà bị cho rằng có ma. Dĩ nhiên chuyện đồn đãi này không có thật và tôi nghĩ rằng không có cháu nào ở đây phải hoảng hốt vì quá tin vào chuyện ma quỷ.

Bà Randall ngồi xuống và khắp các bàn ăn lại râm ran những câu chuyện còn bỏ dở. Ann cười nói:

- Mình rất muốn đến xem nhà hát bị ma ám đó. Nhất là mình muốn biết con ma nào đang ám nhà hát đó!

- Tao mong mày sẽ gặp con ma đó! - Letty Barclay cay cú nói. - Mày có thể đảm lắm mà!

- Con ma đó ư! Tại sao lại không! - Ann vui vẻ đáp, - càng điên càng cười nhiều!

Sau những tiết học buổi trưa, bà Hiệu trưởng cho gọi hai chị em nhà Parker lên văn phòng. Bà Gloria Millford đã trao lại bà một chiếc chìa khoá nhà hát Mozart và bà Randall đã đến tham quan.

- Mặc dù rất cũ kỹ, khán phòng thì vẫn còn sử dụng được, tuy nhiên cần phải quét dọn rất kỹ. Ta giao cho hai cháu chìa khoá, các cháu sẽ cùng vài người bạn đến đó và tính xem cần phải làm những gì để có thể bắt đầu tạm tập dượt vở kịch của chúng ta. Ta sẽ hành động theo báo cáo của các cháu.

Được giao nhiệm vụ, Liz và Ann cùng đi với Evelyn Starr:

Starhurst trước khi được đổi thành trường học thuộc gia tộc của Evelyn. Cô bé này rất duyên dáng và thân mật nhất với hai chị em nhà Paker.

Cùng đi với ba cô bé còn có Doris Harland, Audrey Freeman và Magaret Glenn. tất cả bọn họ đã học bài xong và không muốn gì hơn lợi dụng nhiệm vụ này để được giải trí thoải mái một chút.

Cả sáu nữ sinh nội trú vui vẻ lên đường đến nhà hát Mozart nằm trên con đường chính của Penfield. Trước kia nó tuyệt đẹp đến mãi bây giờ vẫn còn giữ vẻ đẹp bên ngoài.

Nhóm nhỏ nữ sinh dừng lại trước mặt tiền nhà hát. - Toà nhà rộng lớn quá! - Doris kêu khẽ khi ngước nhìn lên. Ann đưa chiếc chìa khóa vào ổ khoá to lớn và xoay nó. Cửa mở ra với một tiếng rít buồn thảm. cô bé dũng cảm bước vào.

Gian nhà có vẻ như một cái hang tối om. Từ khi nó bị bỏ phế, người ta đã cắt điện và có lẽ phải vận động một thời gian để có điện trở lại.

Đã được biết trước sự việc này nên sáu người bạn nhỏ mang theo đèn pin.

Họ lần lượt bật đèn lên. Rồi sau khi vượt qua phòng giải lao, họ bước vào khán phòng.

Sự im lặng nặng nề đến nỗi có vẻ như có thể sờ thấy được. Dù rất dũng cảm họ không phải rùng mình, khó chịu, khi tiến về hướng sân khấu.

Bỗng một tiếng kêu thật nhỏ, thật nhỏ, chỉ khẽ lọt vào tai khiến không khí đằng sau họ giao động. Không bảo nhau, sáu cô bé đồng loạt quay lại. Và rồi, họ đưa mắt nhìn lên... Trên cao, nơi hàng ghế ở bao lơn thứ ba, một ánh sáng mờ nhạt lôi cuốn tầm mắt họ. Đó là một thứ ánh sáng ma quái mang hình dáng một con người, màu trắng nhạt.

Thần kinh của Doris không còn chịu được nữa, nó đưa ngón tay về phía hình ảnh kỳ lạ và hét lên.

- Một con ma! Đó là một con ma!

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

MA VÀ NHỮNG LẦN XUẤT HIỆN

Khi tiếng kêu của Doris Harland cất lên, ánh sáng màu xanh nhạt bao quanh con ma chợt biến mất. Hàng ghế trên bao lơn thứ ba lại trở nên tối tăm.

Liz là đứa đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nó vui vẻ nói:

- Trời ơi, mình đã thấy ma!

Doris phản ứng mạnh mẽ.

- Bạn cũng đã trông thấy! - nó hét lên và run rẩy sợ hại. - Đó là một con ma.

Tôi tin các bạn, ta hãy về hướng trường Starhurst.

Liz và Ann không màng để ý đến lời con bé nói. Hai chị em chĩa thẳng ánh đèn về nơi đáng nghi ngờ. Nhưng chẳng thấy được gì. Bóng ma và vầng hào quang sáng chói đã tắt ngấm. Ann bật cười.

- Mình chắc chắn lại là một trò đùa ngu xuẩn nữa của Letty, và chính Letty có thể là con ma của chúng ta, nào ta hãy săn lùng nó!

Cả sáu cô bạn đi vào cầu thang đưa đến bao lơn thứ ba. Dưới chân chúng là một tấm thản đã bị bào mòn chứng minh quá khứ vàng son của nhà hát Mozart.

Những chiếc ghế dựa xếp thành hình bán nguyệt và những hành lang của ba olơn thứ ba hoàn toàn vắng vẻ.

- Phải có một lối ra ngầm. - Liz phát biểu trong khi đưa đèn quét khắp hành lang hình bán nguyệt .

Tuy nhiên các cô gái đã làm chuyện vô ích. Cuối cùng Ann phải thú nhận mình thất bại:

- Mình không hiểu, bằng cách nào Letty đã có thể làm cho tất cả biến mất nhanh đến như vậy.

- Không phải Letty! - Doris khẳng định trong tiếng rên rỉ. - Cái mà mình đã trông thấy là một con ma! Nó ở đó, rất gần, sẵn sàng xuất hiện bât cứ lúc nào.

Mìhn van các bạn ta nên đi khỏi chỗ này thôi!

- Nhưng chúng ta chưa quan sát khắp nơi như bà Randall đã giao nhiệm vụ cho chúng ta. Liz phản đối. khán phòng này có vẻ lý tưởng để chúng ta trình diễn kịch của mình và mình rất muốn quan sát nó, rất chi tiết cho dù có ma hay không!

Những cô bé khác đồng ý, trừ Doris.

- Thôi rên rỉ đi. - Margaret nói với nó. - Nếu chúng ta luôn tập trung lại thì chả có việc gì phải sợ.

Doris để cho mình bị thuyết phục. Sau đó các cô bé đi xuống bao lơn thứ hai rồi đến bao lơn thứ nhất. Chúng sang trọng hơn bao lơn thứ ba. Những lô ghế của bao lơn thứ nhất chìm dưới những bức màn nhung. Liz kéo một bức màn và kinh ngạc kêu lên:

- Một phụ nữ đang ngồi bên trong.

Liz kêu lên sau khi đã tiến đế gần.

- Ồ! Trong khoảnh khắc, mình đã tưởng người phụ nữ đó là thật!

Trong ánh đèn pin của nó, các cô bé khác trông thấy một thân hình bằng sáp, ăn mặc theo kiểu một vũ công Tây Ban Nha.

- Cô ta thật sống động, - Ann cười nói. - Mình tự hỏi tại sao người ta lại đặt cô ta ở đó ...

Trong lúc yiếp tục cuộc kiểm tra, các cô gái phát hiện thêm nhiều hình nhân có mặc y phục và nhiều bức tượng bằng đá hoa cương. Điều khá kỳ lạ là tất cả các góc phòng đều có tượng.

Cuối cùng, nhóm nhỏ các cô gái đi ra trên sân khấu rộng mênh mông, bên trên phiá trước sân khấu là tên Mozart được viết loại chữ rất to. Tất cả máy móc khiến các cô gái quan tâm. Chúng đoán công dụng của tất cả các dây cáp, cần, ròng rọc, con lăn, rãng, tay quay ... Rải rác khắp nơi nổi lên những cái thang bằng sắt đưa đến những vùng bóng tối bí ẩn, trong phần trên của nhà hát, nơi người ta hầu như chỉ phân biệt được những cầu nhỏ bay lượn dùng cho việc di chuyển của những người điều khiển máy móc.

Trong lúc hai chị em nhà Parker và bạn bè của mình đứng như trời trồng giữa sàn diễn, đầu ngẩng lên hướng những cái vòm, một giọng nói vang lên khiến chúng giật mình:

- Chào các cô!

- Chúng đồng loạt quay đầu lại. Từ hậu trường, một phụ nữ cao lớn tiến ra, với một vẻ uy nghi. Bà khoảng lục tuần, gây sự chú ý với mái tóc bạc tuyệt đẹp quanh một khuôn mặt được hoá trang rất tỉ mỉ.

- Tôi là Gloria Millford! - Bà nở một nụ cười dễ mến tuyên bố. - Và tôi đoán ngay là các cô đến đây để tìm hiểu.

- Thưa bà, đúng như thế. Liz đáp và vội vàng giới thiệu các bạn và chính mình.

Bà Millford thở dài và nụ cười vụt tắt. - Tôi rất hân hạnh được gặp các cô, nhưng tôi cũng rất tiếc vì những tin tức mà tôi mang đến cho các cô. Thật vậy, tôi phải thú nhận với các cô rằng tôi đã phạm phải một sai lầm khá phiền phức.

Khi tôi nói với bà Hiệu trưởng của các cô rằng tôi rất vui lòng cho bà ấy mượn khán phòng này, tôi đã hoàn toàn quên rằng một công ty biểu diễn, những cuộc lưu diễn của Wilson đã thuê nhà hát này suốt sáu tháng. Tôi đang chờ họ để xác nhận.

Trong lúc các cô không nén được sự thất vọng, người nữ danh ca buồn bã nói thêm:

- Các cô có biết rằng tôi hối tiếc biết chừng nào không ...?

Khi đó Ann giải thích rằng hội trường của Starhurst thật sự quá nhỏ để chứa số lượng khán giả đã được dự trù.

- Nhà hát Mozart là giải đáp đã được tìm thấy trong bài toán của chúng tôi. - Cô kết luận. - Có lẽ chúng tôi khó từ bỏ nơi này.

- Nghe đây! - Gloria Millford thình lình đề nghị. - Tôi chưa bảo rằng tôi không sửa chữa lỗi lầm của mình. Tôi sẽ để cho Giám đốc những chuyến lưu diễn của Wilson thêm một tuần nữa để họ xác nhận với tôi, việc thuê nhà hát này. Quá thời hạn đó, nếu như tôi không nhận được gì về phía họ, tôi sẽ xem như họ không tiếp tục kế hoạch của mình và lúc đó các cô sẽ có khả năng diễn ở đây vở hài nhạc kịch của mình.

- Ồ! Cám ơn bà! - Liz và các bạn của mình kêu lên.

Người cựu danh ca sắp rời họ thì bỗng Doris run giọng khai báo với ba:

- Bà có biết ... chúng cháu đã trông thấy ... một con ma ... ở hàng ghế nơi bao lơn thứ ba. Bà có thể ...

Gloria Millford khẽ cười và thân mật vỗ nhẹ lên vai Doris:

- Một nhà hát cũ kỹ, nhất là nó không được sử dụng nữa, thông thường tàng trữ nhiều con ma, cháu yêu mến! .... Những hồn ma của những diễn viên đã khuất quay trở lại nơi này dạo chơi một vòng. Thật ra không có gì có thể khiến các cháu phải hốt hoảng cả. Bà vui vẻ nói thêm. Biết đâu có thể là hồn ma của Hamlet đang di dạo trên ấy. Các cháu đừng ngạc nhiên!

Ann hỏi bà về ý nghĩa của những bức tượng và những hình nhân bằng sáp ở rải rác khắp nhà hát.

Gloria Millford luôn tươi cười trả lời rằng chính bà đã đặt chúng vì ý tưởng lập dị của mình để "tạo một bầu không khí". Sau đó bà từ giã các cô gái, gởi cho họ một cái hôn gió trên đầu ngón tay như trên sân khấu và biến mất trong hậu trường nơi bà đã đột ngột xuất hiện cách đó không lâu.

- Bà ta dễ mến quá nhỉ! - Ann kêu lên khi bà Gloria đã đi khuất. - Dĩ nhiên, bà ấy đùa khi nói về những con ma đang dạo chơi ở đây. Doris, bạn đửng tự làm khổ mình nữa, có được không?

Và cô khẽ vỗ lên vai bạn mình. Doris không có vẻ giờ đã được hoàn toàn thuyết phục. Dù sao, nếu những con ma đó có thật, mình mong không gặp một con nào cả! Cô bé sợ sệt thở dài. Hồn ma mà mình trông thấy ở bao lơn thứ ba không phải là hậu quả của trí tưởng tượng của mình đâu. Các bản cũng đã trông thấy nó như mình. Các bạn thú nhận đi, mình không được an tâm là cũng có cơ sở chứ!

Liz lắc đầu.

- Nếu bà Millford cho nhóm người mà bà nói với mình thuê nhà hát của bà, bạn sẽ không còn cơ may gặp những chuyện rùng rợn ở đây nữa đâu Doris! Vấn đề sẽ được giải quyết dứt điểm.

- Viễn cảnh đó khiến các cô gái phải sa sầm nét mặt. Tuy nhiên họ từ chối là mình bị thất vọng. Họ tiếp tục quan sát khắp nơi. Cho dù họ chỉ còn một chút hi vọng mong manh họ cũng phải thực hiện một cách nghiêm túc nhiệm vụ bà Randall đã giao phó cho họ.

Liz chợt phát hiện một cầu thang đưa xuống bên dưới sân khấu. Cả nhóm lò mò lao về phía dưới.

Nơi này rất dơ bẩn và phủ đầy mạng nhện, khiến cho không khí có vẻ huyền bí. Thật là một mê cung! Những phòng riêng nối tiếp nhau với những con số to lớn trên cánh cửa. Những cánh cửa mang số 1 và số 2 được trang hoàng với những ngôi sao.

Hai chị em nhà Parker và các bạn của mình cho rằng đó là những gian phòng rộng nhất và sang trọng nhất, dành cho những ngôi sao. Tầng hầm thứ nhất này nối tiếp một tầng khác, rộng hơn rất nhiều, chạy hết gian phòng nói trên.

Chính nơi đó là phòng chứa trang phục và phụ tùng diễn xuất khác. Điều kỳ lạ là nó vẫn còn đầy rẫy cho nên các cô gái có thể nhận thấy khi chiếu đèn pin của họ vào đó.

Trong những tủ chứa phục trang khổng lồ, những trang phục các kiểu được treo trên những mắc áo. Quả là một kho tàng quý giá đối với các diễn viên trẻ của chúng ta!

- Nếu như bà Millford cho phép chúng ta, - Liz tuyên bố, - chúng ta sẽ khai thác trong những kho dự trữ này cho vở kịch của chúng ta!

- Các cô bé hăng hái tìm thứ có thể hợp với họ nhất. Cuối cùng các cô phát hiện ra một tủ đầy những trang phục của thời đại vua Louis XV.

- Cái này là một khám phá kỳ diệu? - Ann hân hoan kêu lên.

Và cô bé liền sung sướng sục sạo trong đống nhung, sa-tanh và ren. Evelyn hắt hơi thật ồn ào, một lần nữa và thêm một lần nữa đến nỗi nước mắt chảy dài trên gò má.

- Mình xin bạn hãy dừng lại! - Cô bé rên rỉ. - Những thứ đó đầy bụi và thuốc trừ mối mọt đủ để mình chết ngạt.

Các cô gái vui cười đi tiếp, không bao lâu họ đi vào một gian phòng (lại một kho dự trữ nữa) nơi những bộ giáp sắt đủ các loại được đặt thật thẳng trên giá của chúng, một số giữ trong bao tay của mình một cây thương. Một số khác với cái mão có nắp như chứa đựng bên trong những kỵ sĩ vô hình. Dãy chiến binh đó có cái gì đó khá ấn tượng.

- Chúng ta đừng ở lại đây nữa. - Doris lo sợ nói khẽ. - Nơi này khiến mình nổi da gà!

Nó vừa nói xong thì chùm ánh sáng của nó dừng lại nơi một bóng dáng cao to ở cuối phòng.

- Các bạn nhìn kìa! Cô bé kêu lên sợ hãi. Nhìn kìa!

Bộ giáp sắt từ từ di chuyển dọc bức tường, không gây một tiếng động ..

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

MỘT GƯƠNG MẶT NGỤY TRANG

Sáu cô bạn sững sờ không thể rời mắt khỏi bộ giáp sắt. Thình lình nó quay lại đối diện với họ. Nó có vẻ tựa lưng vào tường. Một cánh cửa chợt mở ra sau lưng nó, rồi đóng lại với một tiếng vang khô khan. Bộ giáp sắt không còn động đậy nữa.

- Liz! - Ann kêu to. - Có ai đó ẩn trong bộ áo giáp sắt và vừa trốn thoát!?

- Hai chị em nhà Parker đồng loạt lao đi. Họ đẩy bộ áo giáp sang một bên và mở cánh cửa ngầm. Bên hông là một cầu thang đưa lên tầng trệt. Bên trên, có người đang chạy ... và họ thấy mình đang ở ngoài đường ... hay đúng hơn là trong một con hẻm nhỏ chạy dọc một bên hông nhà hát. Không có một bóng người nào cả!

- Ann, chờ chị ở đó! - Liz nói nhanh. - Chị sẽ trở lại!

Cô bé chạy đến đầu hẻm, đưa ra con đường chính, nhưng không trông thấy một khuôn mặt khả nghi nào cả. Cô bèn tiến đến một phụ nữ đang chờ xe buýt, cô hỏi bà ta có trông thấy một người chạy ra khỏi đường hẻm không. Người phụ nữ trả lời rằng không.

Liz thất vọng quay về bên cạnh em gái.

- Em có nghĩ, - cô hỏi, - hắn cũng là người đóng giả hồn ma vừa rồi không?

- Em cũng không biết nữa, nhưng hình như chúng ta đang gặp một điều bí ẩn thật sự. Nếu như chúng ta không giải đáp được điều bí ẩn này và nếu người ta cho chúng ta mượn khán phòng, không khi nào những người khác sẽ chịu đến diễn ở đây.

- Em nói đúng. - Liz đồng ý.

Hai chị em nhà Parker quay về với các bạn của mình trong phòng vũ khí.

- Các bạn có thấy không? Liz giải thích. Bộ áo giáp đã khiến cho người ta sợ chỉ là một xảo thuật Nó chỉ có "mặt trước". Như vậy rất dễ dàng cho một diễn viên ... hay một ngừơi thích đùa xấu xa khoác nó vào và nhanh chóng thoát khỏi nó.

Một lần nữa Doris khăng khăng đòi quay về Starhurst.

- Tại sao vậy? - Ann phản đối. - Ở đây vui quá mà!

- Vui? Khi có chuyện gì thật sự vui mình muốn cười. Mình cam đoan với bạn rằng chuyện này khổng phải trường hợp đó!

Tuy vậy, cả bọn cố thuyết phục Doris ở lại ... và cuộc quan sát tiếp tục, một lúc lên đến sân khấu, Evelyn tóm tắt ý kiến chung.

- Tòa nhà này khá cũ kỹ. Nếu chúng ta diễn vở kịch của mình ở đây, chúng ta cần phải có chuyên viên điều khiển các máy móc để phụ trách phần phông màn bối cảnh.

- Mình đánh cuộc với bạn, - Ann cười nói, - rằng những chàng hiệp sĩ của chúng ta sẽ sẵn sàng lao đến giúp đỡ chúng ta!

- Như vậy mình sẽ khuyên họ nên tập luyện cơ bắp. - Liz đáp trả. - Hãy nhìn những cái túi cát này một chút đi, chúng dành để đối trọng với những phông màn và không nhẹ đâu nhé! Nếu một túi rơi lên đầu chúng ta, brrr ...!

Margaret Glenn bỗng chỉ hai lỗ hổng trên sàn, phía trước sân khấu. Một cánh cửa phủ chúng một nửa che chúng khỏi con mắt của khán giả.

- Cái này là cái gì? - Nó băn khoăn hỏi.

- Mình nghĩ nó là một nơi dành cho người nhắc tuồng. - Liz trả lời. - Người nhắc tuồng ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ bên dưới, chỉ nhô cái đầu lên ngang tầm sân khấu.

Ann lia đèn vào trong một lỗ hổng.

- Cái này đã bị khóa! - Nó tuyên bố. - Người ta dùng ván gổ đóng chặt nó lại rồi.

- Chúng ta hãy xem cái kia! Liz đề nghị.

Ann cúi xuống bên trên lỗ hổng nhưng dường như bật ngay ra sau kêu lên khe khẽ.

- Chuyện gì vậy? - Liz lo lắng hỏi.

- Em ...em đã thấy một khuôn mặt kinh khiếp nhìn em!

Đến lượt Liz cúi xuống nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả. Nó bèn quỳ gối xuống, cố lắng nghe một tiếng động nào đó từ bên dưới, nhưng vô ích thôi.

- Đúng ra gương mặt nhìn em giống cái gì? - cô bé hỏi em của mình.

- Nó thật kinh khủng! Đúng là một cái đầu quỷ!

- Không một con người nào xấu như vậy!

- Có thể đó là một mặt nạ nhằm khiến cho chúng ta sợ hãi. - Liz tuyên bố.

Ann lấy lại bình tĩnh, vui vẻ mỉm cười:

- Nếu Letty thật sự là tác giả cuả những sự kiện bí ẩn khiến chúng ta bối rối, vậy thì nó ngàn lần lém lỉnh hơn mình nghĩ.

- Letty hay không phải là Letty, mình chán ngấy rồi đấy! - Doris mạnh dạn xác định. - Các bạn không thể buộc mình ở lại nơi đây thêm được nữa. Mình báo trước rồi đấy. Nào, ta đi! Nơi này không an toàn chút nào cả!

- Hơi bị lung lay vỉ chuỗi sự kiện xảy ra, lần này hai chị em nhà Parker đồng ý. Cà hai dẫn đầu nhóm đi xuống khán phòng và hướng về lối ra. Ngoài đường, một vầng thái dương rạng rỡ đang chờ đón họ. Không khí nặng nề của nhà hát nhanh chóng bị lãng quên. Liz tuyên bố:

- Phải có sự giải thích hợp lý cho những chuyện quỷ quái này. Ta nên đến nói chuyện với bà Millford về chúng không?

Sau vài phút tranh cãi, cả bọn nhất trí rằng chỉ có hai chị em nhà Parker đến gặp người cựu danh ca, trong khi những người khác trở về Starhurst. Đích thân Gloria Millford ra mở cửa khi chuông reo. Bà vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ mời hai chị em bước vào phòng khách riêng rất hiện đại của bà khác hẳn với vẻ bên ngoài của căn nhà, rồi bà gọi người phục vụ mang trà đến.

- Thế nào! - bà cười vui vẻ hỏi. - các cô có trông thấy thêm hồn ma nào nữa không?

- Thưa bà có ạ! Chính vì vậy chúng cháu đến đây. - Ann điềm đạm trả lời.

Và cô thuật lại những gì vửa xảy ra ở nhà hát Mozart. Gloria Millford bắt đầu bằng cái nhíu mày. Rồi bà nhìn vào khoảng không trong vài giây. Liz và Ann lo lắng nhìn nhau. Họ tự hỏi bà chủ nhà đang nghĩ gì? Phài chăng bà ấy đã biết chuyện gì đó có liên quan đến những hành động của "hồn ma"? có thể nào chính bà ta đã gọi chúng về không? Nhưng trong trường hợp đó, thì vì lý do gì?

Cuối cùng người danh ca nói:

- Các cháu ạ, những gì các cháu vừa cho ta biết thật sự khiến ta bối rối, nhưng trong nhà hát này luôn luôn có điều gì đó thật bí ẩn. Nói một cách thuần tuý tình cảm. Ta rất gắn bó với nơi này, tuy nhiên có thể cho rằng nó không mang đến cho ta hạnh phúc.

Bà dừng lại, thở dài, rồi nói tiếp:

- Các cháu có biết rằng ta đã mất toàn bộ nữ trang của ta ở đây không?

- Thật vậy sao? - Ann quan tâm hỏi.

- Đó là một vụ trộm. Đã xảy ra cách đây tám năm, lúc đó ta hát lần cuối cùng trên sân khấu này. Vai diễn đòi hỏi ta phải mang tất cả nữ trang của mình.

Trong dịp rất đặc biệt này ta đã rút chúng ra khỏi két sắt mà bình thường ta cất chúng ... Những viên ngọc tuyệt vời ... một tài sản thừa kế quý giá của gia đình!

Bà thở dài mạnh hơn. Bà giải thích:

- Ta đứng trong hậu trường chờ đến lượt mình ra sân khấu, thì thình lình đèn tắt, một lúc sau, một phát súng nổ, rất gần. Rồi có nhiều tiếng la, tiêng ồn ào của một sự rối loạn tột cùng. Ta đã rất xúc động và ngất xỉu.

- Có ai bị thương không? - Liz vội hỏi.

- Không, chỉ có ta là nạn nhân duy nhất trong vụ đó. Giữa những rối loạn, có ai đó đánh cắp nữ tranh của ta.

- Thật là một tai hoạ!

- Câu chuyện bí ẩn chưa bao giờ được làm sáng tỏ, - Gloria Millford nói tiếp - cảnh sát không khám phá ra được gì trong những người diễn viên, những người làm việc ở hậu trường. Kẻ cắp không sợ phát hiện!

- Còn những món nữ trang? - Ann hỏi.

- Người ta không bao giờ tìm được chúng. Cuối cùng người ta cho rằng một khán giả đã len lỏi vào hậu trường để thực hiện vụ trộm.

- Câu chuyện thật lạ lùng. - Liz mơ màng nói khẽ.

Gloria Millford xác nhận rằng, mặc dù vụ trộm đã xảy ra cách đó tám năm, nhưng bà vẫn chưa nguôi ngoai về sự mất mát những vật gia bảo quý giá đó.

Chúng gồm một chuỗi đeo cổ với ba hàng ngọc trai, kim cương. Những chiếc nhẫn ngọc bích và hai chiếc vòng đeo tay độc nhất vô nhị, tất cả đều không có gì thay thế được. Những bảo vật đó xưa kia thuộc về một hoàng hậu Pháp và đã được ban cho gia đình Gloria do chiến công đã được một tổ tiên xa xưa của bà thực hiện.

Khi nữ danh ca thuật xong câu chuyện của mình, một người đàn ông cao gầy, khoảng sáu mươi tuổi bước vào phòng. Khuôn mặt sầu thảm khác thường.

Ông ta đưa tay vuốt mái tóc xám trên trán, nói:

- Tôi sắp đi đây, thưa bà.

- Tốt lắm, Toby! - bà Millford trả lời.

Rồi bà giới thiệu họ với nhau. Toby Green là thư ký và bảo vệ của nhà hát Mozart. Một loại quản gia. Cùng với một người hầu. Đó là toàn bộ nhân viên của nhà hát.

Nghĩ rằng có lẽ người nữ danh ca và Toby Green có chuyện cần nói riêng với nhau trước khi chia tay, hai chị em nhà Parker đứng lên cáo từ. Toby Green tiễn họ ra tận cửa. Trong khi mở cửa cho họ, lão nói khẽ với một giọng cực kỳ khó chịu:

- Nếu chúng mày nghĩ rằng tao sẽ dọn dẹp nhà hát cho chúng mày, lũ nhóc, thì đừng có mơ. Chúng mày hãy tự dọn dẹp lấy hoặc là cứ để như thế mà sử dụng.

Liz và Ann hết sức ngạc nhiên với lời tuyên bố bất ngờ đó nên chúng không nói được lời nào. Cánh cửa khép lại sau lưng họ. Họ thấy mình đang ở ngoài đường.

Hai chị em vừa đi về trường Starhurst vừa bình luận về thái độ kỳ lạ của người tin cẩn của bà Gloria Millford. Bỗng Ann thét lên.

Vào giờ này trong ngày, lưu lượng rất đông. Xe cộ các loại qua lại rất nhanh - thế mà một cô gái mà chị em nhà Parker chì nhìn thấy phía sau lưng, vừa bất cẩn đi ra lòng đường đúng vào lúc một chiếc xe đang đến.

Không do dự, Ann lao ra giúp cô ta ...

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

NHỮNG BIẾN CỐ BI THẢM

- Ann! - Liz hốt hoảng thét lên, trong khi em gái cô lao ra giữa những chiếc xe.

Nhưng Ann không nghe thấy tiếng cô gọi mình. Cô đã chộp cánh tay cô gái bất cẩn và đã kéo mạnh cô ta về phía sau. Vừa đúng lúc! Người lái xe xoay nhanh tay lái và tránh được hai cô gái. Lúc đã an toàn trên vệ đường, Ann bèn nghĩ đến chuyện nhìn cô gái mà cô vừa cứu mạng. Lúc đó Liz và cô kêu lên:

- Fritzi Brunner!

Cô phục vụ trẻ như mất hồn. Cô cố gắng lắp bắp giải thích vừa vung vẩy hai tay. Cuối cùng cô trượt khỏi lề đường và suýt ngã. Lần này chính Liz chộp kịp cô ta.

- Nào, Fritzi, bình tĩnh lại đi! Đã xảy ra chuyện gì với chị?

- Cái ví của tôi! Cái ví cầm tay của tôi! Fritzi kêu lên và lại bắt đầu múa máy hai tay. Tôi đã đánh mất nó. Tôi đang tìm nó. Bên trong có những giấy tờ quan trọng!

Trong khi Ann giữ cánh tay cô lại. Liz nhìn hai bên. Và không lâu cô đã tìm được cái ví đã rơi trong rãnh ở ven đường.

- Có phải ví của chị không?

- Cám ơn Thượng đế, đúng là nó! - Fritzi reo lên rồi lao đến. - Ồ! Cám ơn, cám ơn! Các cô tốt quá! Tôi xin lỗi các cô ... Tôi không làm chủ được mình!

Hai chị em Parker nở nụ cười vị tha. Vì Fritzi trở về Starhurst sau khi đi chợ nên cả ba cùng đi. Khi về đến nơi, Liz và ann lên thẳng phòng của mình.

- Thật là một ngày đầy sóng gió! - Ann vừa cười vừa nhận xét. - Thư giãn một chút thật khoẻ khoắn, ở nhà yên ổn hơn nhiều!

Vừa nói, cô vừa mở cửa phòng học ... Lúc đó cô kinh ngạc dừng lại, trong khi Liz kêu lên:

- Đã xảy ra chuyện gì ở đây trong lúc chúng ta đi vắng?

Gian phòng bị xáo trộn. Các hộc tủ bàn học bị trút ra, nằm lăn lóc trên sàn nhà. Sách vở, giấy tờ, và đồ vật trang trí chồng chơ trên thảm.

Khi nghe hai chị em kêu lên, Evelyn Star chạy đến.

- Chán chưa! vậy là sao?

- Mình không biết nữa, - Liz càu nhàu. - hình như có ai đó đã lục lạo khắp nơi, hy vọng tìm ra một vật gì đó ...

Tuy nhiên sau khi kiểm tra kho báu của mình, hai chị em nha Parker nhận rằng họ không bị mất tiền cũng như những nữ trang nhỏ của mình.

- Nếu đây là một trò đùa, - Liz lại nói, - phải thú nhận rằng đây là một trò đùa thối tha!

Đúng lúc đó, Ann nhận ra bản nhạc mà mình cẩn thận chụp lại đêm hôm trước một lần nữa lại biến mất.

- Trò đùa đã đi quá xa! - Evelyn bất mãn tuyên bố. - mình sẽ đi báo ngay với bà Randall.

Hai chị em cố gắng năn nỉ cô đừng làm gì cả nhưng vô ích. Cô khăng khăng đi đến phòng bà Hiệu trưởng và tường thuật cho bà mọi chuyện. Bà Randall lên ngay để tận mắt chứng kiến. Trước gian phòng bị xao trộn, bà giận dữ và quyết định ngay một hành động tức khắc.

Ít lâu sau đó, bà đã tập hợp tất cả nữ lưu trú sinh để thẩm vấn. Thật không may, cuộc điều tra không đưa đến đâu. Không một học sinh nào đã trông thấy ai đó đến phòng hai chị em nhà Parker khi họ đi vắng. Và dĩ nhiên, không ai tố giác cho dù kẻ tội phạm đang hiện diện.

Bà Randall đành cho các bạn học sinh giải tán. Ngay tức khắc nhiều nhóm được hình thành để bàn tán về những biến cố. Liz và Ann cương quyết cho rằng trò đùa đáng ngờ này do Letty là tác giả. Cho nên hai cô ngạc nhiên khi thình lình họ trông thấy Letty và Ida đi vào phòng của bà Hiệu trưởng. Do cả hai cô gái nói lớn nên có thể nghe được những gì họ nói:

- Ida và tôi. - Letty khai báo. - chúng tôi có thể cho một thông tin có liên quan đến tên trộm ở phòng của hai chị em nhà Parker. Chúng tôi đã trông thấy một người đàn ông leo lên một cây thang đến cửa sổ phòng họ.

- Vậy tại sao các em không báo cáo sự việc? - bà Randall ngạc nhiên hỏi.

- Lúc đó chúng tôi nghĩ đó là một thợ sửa chữa. Bây giờ tôi biết đó là một tên trộm ... nhưng tôi không nghĩ hắn đã đến chỉ để đánh cắp bản nhạc.

- Liz và Ann đã báo với tôi rằng đó là vật duy nhất bị đánh cắp!

- Xì! Bà cũng biết rằng hai chị em nhà đó tự cho mình là thám tử! Chúng đọc cả đống sách về vấn đề này ... và cũng có những dụng cụ mà những thám tử và những tên trộm đều sử dụng tốt như nhau. Có lẽ tên trộm kia cũng muốn sở hữu một dụng cụ như thế.

Giả thiết thật thọ thiển và Liz đang đứng ở đại sảnh chỉ muốn bật cười.

Nhưng Ann thì cảm thấy bị xúc phạm về nhận xét và suy luận muốn ám chỉ một đìều xấu xa, nên cô phản ứng rất mạnh, cô gõ cửa phòng bà Hiệu trưởng, bước vào và nói to:

- Cháu đã nghe những gì Letty vừa nói, thưa bà, và cháu phản đối. Sai rồi.

Chúng cháu không sở hữu một vật nào ... ơ ... bất thường cả. Và cháu thách nó chứng minh được điều ngược lại.

Letty đỏ mặt và miễn cưỡng tuyên bố:

- Cũng có thể. Ngoài Ida và tôi ra còn có người khác, chúng tôi đã thật sự trông thấy một người đàn ông lao vào phòng của hai chị em nhà Parker.

Bà Randall rất phiền muộn, bà tuyên bố rằng đúng vào hôm đóng bảo vệ bị ốm và bản thân bà đã không thể trông coi ngôi trường một cách đúng đắn.

- Do đó cũng có thể một kẻ lạ mặt nào đó đã leo lên chỗ của các cháu, bà nói với Ann và Liz vừa vào hãy đứng bên cạnh em của mình. Ta thật tiếc, hãy tin ta đi.

Khi cuộc họp nhỏ đã chấm dứt, hai chị em đã quyết định giải mã sự bí ẩn khó chịu này. Tại sao một ai đó ở bên ngoài lại muốn đánh cắp bản nhạc của họ? Hắn sử dụng nó vào việc gì?

Evelyn Starr cho rằng kẻ trộm là do Letty hoàn toàn bịa đặt. Cô ta nói rõ rằng:

- Chỉ để làm mọi chuyện rắc rối thêm!

- Chính ra cũng không quan trọng, - Liz xác nhận một cách nhẫn nhịn. - Ann và mình chỉ cần bắt tay vào viết một bản nhạc "Tất cả đều bí ẩn" ... một tựa đề thời sự, bạn có thấy vậy không?

Không cần che đậy gì cả, hai cô bé bắt tay ngay vào việc:

ý định của chúng là càng sớm càng tốt giao cho cô Rosemont là giáo sư dạy môn nhạc. Khi bản nhạc đã được chép lại, Liz và Ann yêu cầu bà Randall tạm thời cất nó vào tủ sắt của bà.

Đêm hôm sau, sau khi ăn tối, hai chị em quyết định đã đến lúc đến gặp cô Rosemont ở đầu kia của Starhurst, trong dãy nhà nằm ở rià sân cỏ nơi có nhiều giáo sư khác của trường cùng ở.

- Đêm nay trời tối quá! - Liz nói khẽ trong lúc đi dọc con đường chính. - chĩ nghĩ trời sắp mưa.

- Đúng đấy! ta đi nhanh lên! - Ann đáp.

Chúng đi tắt qua những bụi cây. Bỗng Ann khựng lại:

- Liz. - Cô nói khẽ. - Em nghĩ rằng mình đã thấy ai đó cử động đằng sau đó.

Em mong rằng không phải là ...

Cô không kịp nói hết câu. Bóng đen đã bước ra từ một bụi cây. Liz và Ann lúc đó trông thấy một người đàn ông, mặc một áo choàng và một cái áo dài, dành cho lễ tốt nghiệp, phần trên khuôn mặt che khuất dưới một cái mũ nhung dài.

Hắn tiến thẳng về phía hai chị em.

- Dừng lại! - Hắn khẽ ra lệnh.

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

MỘT SỰ CỐ KHÓ CHỊU

Hai chị em nhà Parker khựng lại, sửng sốt trong khi đó bốn nhân vật khác, thấp bé lần lượt ra khỏi bóng tối. Rõ ràng chúng là con gái, cũng mặc áo choàng và mũ tốt nghiệp. Liz và Ann bị vây vào giữa.

Một cô gái phát ra tiếng cười bị đè nén lại. Liz và em gái hiểu rằng chúng cũng là học sinh như mình. Lúc đó họ có ý định kêu cứu nhưng theo cách mà sự việc đã diễn ra, các cô đoán rằng câu chuyện không mấy nghiêm trọng. Đây chỉ là một trò đùa ... mà họ chính là nạn nhân. Họ đứng yên.

- Đi nào! - một cô gái ra lệnh.

Trước khi ý thức được những gì xảy ra cho mình, hai chị em nhà Parker bị nâng lên khỏi mặt đất và mang đi. Trong lúc hỗn loạn, Liz cảm nhận được cuộn giấy viết nhạc bị ai đó rút từ tay cô ra. Cô phản kháng, nhưng những kẻ quấy rối không them nghe cô, cô đưa mắt về phía người đàn ông che mặt và trông thấy hắn biến mất giữa những cây lớn. Hắn cầm trong tay bàn nhạc.

Liz và Ann dĩ nhiên không để mình bị ngược đãi mà không có phản ứng.

Nhưng thật không may, họ chiến đấu một cách vô ích. Họ chỉ là thiểu số. Cuối cùng Ann hỏi:

- Các người đưa chúng tôi đi đâu?

Để trả lời, bốn cô gái chỉ cười và đưa những người bị bắt đi ... về phía bể bơi của trường. Lúc đó hai chị em biết họ đùa theo kiểu nào.

- Sẵn sàng? Một! Hai! Ba!

Những cô gái tấn công đung đưa hai tù nhân rồi ném họ xuống nước. Thật là một trò đùa nguy hiểm và ngu xuẩn! Nước lạnh buốt. Liz và Ann bị ngộp thở.

Khi họ lên được mặt nước, kẻ thù của họ đã biến mất. chỉ vài sải tay, hai chị em đă đến được bờ của hồ bơi và leo lên, mình họ ướt sũng. Rồi cả hai đi cạnh nhau trở về phòng. Ann giận dữ nhưng Liz chỉ tò mò. Cô nói:

- Chị tự hỏi người đàn ông đó là ai mà lấy bản nhạc của chúng ta trong tay chị.

- Có lẽ hắn là tên trộm leo lên thang, Liz ... và còn các cô gái? Biết đâu đó là những học sinh ở đây! Làm sao nhận ra chúng? Những cái mũ trùm và bộ áo choàng che kín người chúng cũng như tên trộm của chúng ta!

- Chúng ta sẽ tiến hành một cuộc điều tra, Ann, với một ít cơ may, chúng ta sẽ tìm ra một dấu vết!

Suy nghĩ cặn kẽ hai chị em đi đến kết luận rằng chuyện xảy ra cho họ không chỉ thuần tuý là một trò đùa. Nếu không tại sao kẻ lạ mặt đã không dính vào.

Một hay nhiều người tìm cách ngăn cặhn không cho hai cô gái đem bản nhạc của mình đến dự giải.

- Có nên thông báo cho bà Randall không? - Ann hỏi - Hãy chờ đã ... trong trường hợp chỉ là một trò đùa xấu xa của Letty. - Liz đáp.

Khi trở vê phòng mình, cả hai đi tắm, thay quần áo, rồi đọc sách. Khi chuộng bao hiệu một giờ chơi nữa trước khi đi ngủ. Liz và Ann gọi Evelyn và Doris đến để thuật cho chúng nghe những gì đã xảy ra. Cả bốn người bạn mở một buổi họp chiến tranh thật sự. Họ nhất định phải tìm ra thủ phạm. Bốn người bạn đi một vòng qua các phòng, hỏi lần lượt hết đứa này đến đứa khác để tìm một dấu vết. Thật không may, mãi đến giờ giới nghiêm họ vẫn không tìm được gì. Sáng hôm sau, họ cũng không được gì hơn.

- Chúng ta hãy tìm nữa! - Ann nói, - mình chỉ thoả mãn khi mình biết được ai là những người chịu trách nhiệm việc ném chúng ta xuống nước.

- Trong khi chờ đợi, - Liz trả lời, - em có biết chúng ta phải làm gì không?

Trưa nay, sau khi học đàn dương cầm với cô Rosemont xong, chúng ta sẽ có thể giao trực tiếp nó cho cô mà không ai có thể đánh cắp nó nữa.

- Ý kiến tuyệt vời! - Ann phát biểu.

Cô Rosemont sẵn sàng cho phép yêu cầu của hai chị em. Cô đề nghị hai chị em nhà Parker ở ngay trong phòng của cô ở tầng thứ nhất của ngôi nhà, trong khi cô thị trường dạy ở tầng trệt ...

Hai chị em chia nhau công việc. Sau khi viết tựa đề "Tất cà đều bí ẩn" của bản nhạc. Ann chú ý thấy nó có tính thời sự hơn bao giờ hết.

Năm giờ vửa điểm, hai chị em xuống lầu với bản nhạc hoàn tất từ lởi đến phần nhạc. Cô Rosemont, lúc bấy giờ đã rảnh rỗi đề nghị:

- Các em đã ở đây, các em có thể đàn bản nhạc này cho cô nghe được không?

Liz ngồi vào đàn dương cầm. Ann bắt đầu cất tiếng hát, điệu nhạc du dương, rất dễ nhớ. Khi Ann hát lại điệp khúc:

Tất cả quanh ta đều bí ẩn Người cũng như vật Tình cảm cũng như những ý thích Trời, biển, gió, những đoá hồng.

Một nụ cười khen ngợi nở trên khuôn mặt của cô giáo.

- Được. - cuối cùng cô Rosemont tuyên bố. Khá tốt để được đưa ra thi. Tuy nhiên cô nhắc các em nhớ rằng nhiều bản nhạc xuất sắc khác sẽ phải chịu sự phán quyết của hội đồng chấm thi. Tất cả những bản nhạc cũng chưa được nộp đủ. Do đó cô không chắc các em sẽ nằm trong số những người được chọn. Cuộc thi này rất nghiêm túc để động viên tất cả các em.

Hai chị em nhà Parker biết rất rõ họ có những đối thủ đáng gờm, nhưng họ có tinh thần thể thao.

- Điều này không quan trọng, - Liz xác nhận. - Cho dù chúng em không được chọn, chúng em vẫn luôn luôn muốn viết nhạc. Chúng em rất quan tâm đến âm nhạc.

Giáo sư âm nhạc thú nhận rằng cô thạt sự ngạc nhiên về số lượng những bản nhạc đã gửi đến cô để dự thi.

- Cô chưa bao giờ tin rằng những lưu trú sinh của trường chúng ta lại có khả năng làm nên những điều tốt đến như thế. Cô rất sung sướng lẫn kinh ngạc.

Theo cô, ban giám khảo sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc lựa chọn ra bốn bản nhạc hay nhất cho vở hài nhạc kịch của chúng ta.

- Bao giờ thì chúng ta biết kết quả, thưa cô? - Ann hỏi.

- Khoảng 15 tháng năm. Có lẽ bà Randall kéo dài thêm thời hạn một chút, vì những bản nhạc được gởi đến càng lúc càng nhiều.

Nhưng bà không thể kéo dài mãi được. Sẽ phải diễn tập và nếu như phải có một hay hai điệu múa được ghép với những bản nhạc thì phải mất nhiều thời gian để tổ chức tất cả.

Sau đó, hai chị em trở vể trường. Trước khi lên phòng học, họ xem qua hộp thư của mình. Ngay cạnh hộp thư là bảng dán thông báo, một thông báo đã được dán ở đó, báo cho các học sinh phải tham dự một buổi học thêm của cô Harden, giáo sư sử học, vào ngày hôm sau. Thật vậy, đó là một buổi nói chuyện về một vấn đề đặc biệt:

sân khấu!

- Buổi nói chuyện này hứa hẹn rất hấp dẫn! - Liz kêu lên.

- Hấp dẫn! Mày nói! - một giọng mũi cất lên sau lưng nó. - Dù sao, tao cũng sẽ chẳng đến nghe!

Không cần quay lại, hai chị em nhà Parker cũng nhận ra giọng mũi khó nghe của Letty Barclay.

- Mày không đến nghe à? Nhưng đây là bắt buột! - Ann nhắc nhở.

- Bắt với buộc, tao đếch cần!

Và Letty, hất mặt lên trời thách thức, nói thêm với nụ cười khó ưa:

- Tao sẽ không đi, viện cớ bị trật khớp chân hay một chuyện gì đại loại như thế ... A! tao có thư! Hai lá thư:

một của Joe và một của John.

Hai chị em nhà Parker nhìn nhau cười. Họ biết Letty tự cho mình co nhiều chàng trai ngưỡng mộ và viết cho họ hàng khối thư từ ...

Ngay hôm sau, mặc dù đã nói như thế, Letty vẫn phải tham dự buổi nói chuyện của cô Harden như các lưu trú sinh khác. Giáo sư gợi lại những buổi trình diễn của người Hy Lạp và La mã trong những nhà hát lộ thiên của họ.

Những nhà hát theo bậc thang ở sườn những ngọn đồi, thời Trung cổ và những "bí ẩn của nó", những rạp hát thời nữ hoàng Elizabeth, những thời kỳ vĩ đại của thuyết cổ điển và ảnh hưởng của những nghệ sĩ Ý trên lối kiến trúc và trang trí rồi bi kịch lãng mạn,"kịch nghệ trưởng giả" và cuối cùng là thời kỳ đương đại và sự hoàn thiện kỹ thuật của nó.

Để kết thúc, giáo sư mô tả chi tiết một sân khấu hiện đại và nói đến những chỗ bí mật mà người ta thường thấy trong một số nhà hát cổ:

những nơi bí mật đưa ra sân khấu là xuống khán phòng cho phép chủ nhà hát kín đáo theo dõi nhạc công, diễn viên và khán giả.

Cuối buổi nói chuyện, Liz nói khẽ với cô em:

- Và nếu như có một chỗ ẩn nấp bí mật như thế ở nhà hát Mozart? Hồn ma của chúng ta phải sử dụng nó ...Ann, phải tìm cho ra nó!

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

MỘT YÊU CẦU KỲ LẠ

Liz và Ann rất muốn đi ngay đến nhà hát Mozart nhưng chúng không có thời gian. Cho dù đi gấp chúng cũng không có thể đi đến đó và về trước bữa ăn tối. Hơn nữa bà Randall khá khắt khe về giờ giấc chính xác.

Hai chị em lên phòng mình, cửa phòng học của chúng để ngỏ và khi qua ngưỡng cửa, chúng kinh ngạc khi thấy Fritzi đang ở bên trong. Cô phục vụ trẻ quan sát rất chăm chú một bức vẽ đặt trên bàn học của Liz, cô ta chăm chú đến nỗi không nghe thấy họ đi vào.

- Thế nào Fritzi! - Liz nói lớn.

Cô gái giật nẩy người quay lại.

- Tôi ...tôi xin lỗi hai cô! - cô ta lắp bắp nói. - tôi muốn ... hỏi hai cộ.Cô ta bối rối và do dự, ngừng nói, không thể nói tiếp nữa. Sau khi đã chờ đợi cô ta nói tiếp, Liz phá tan sự im lặng:

- Chị muốn hỏi chúng tôi điều gì?

- Sáng nay tôi để quên giẻ lau bụi ở đây. Khi đến tìm nó, tôi đã trông thấy hình vẽ này ... có phải các cô có thể tìm ra những vật đã mất ... bằng cách vẽ những hình không?

Liz mỉm cười và giải thích rằng hình vẽ đó là sơ đồ nhà hát Mozart.

- Phải dọn dẹp khán phòng. Do đó tôi đã vẽ một sơ đồ để có thể phân bố công việc tốt hơn.

- Tôi hiểu rồi! - Fritzi thở dài, mắt vẫn không rời bản sơ đồ. Như vậy, đây là sơ đồ bên trong nhà hát! Các cô ... có phiền .. nếu như các cô cho tôi bản vẽ này không?

- Tại sao không? - Liz hơi ngạc nhiên tra lời. - Hơn nữa vẽ lại cũng dễ mà!

- Ồ! Tôi cám ơn cô! Cám ơn nhiều lắm!

Rồi Fritzi vồ lấy hình vẽ, bỏ đi như thể người ta cho cô một kho tàng.

- Liz! - Ann kêu lên. - chị vừa phạm một sai lầm!

- Tại sao?

- Ann lưu ý rằng Fritzi mặc dù có vẻ đơn giản, nhưng thật ra rất bí ẩn. Và với những biến cố kỳ lạ của nhà hát Mozart, có thể sẽ không đúng đắn khi giao sơ đồ khán phòng cho một cô phục vụ trẻ. Về phần mình, Liz không chia sẻ những lo lắng của em mình. Cô Fritzi kia là một sinh vật rất vô hại!

Tuy nhiên Ann không thể xua đuổi hình ảnh của Fritzi ra khỏi ý nghĩof mình. Sau bữa ăn tối, cô đến gặp bà Randall. Cô khéo léo hướng câu chuyện về cô gái phục vụ, và cũng nói về những nghi ngờ của mình.

- Cô ta có chậm chạp một chút khi làm việc, nhưng vô cùng lương thiện, bà Hiệu trưởng xác nhận. Tôi có những chứng nhận tốt nhất về cô ta. Cháu phải chịu sự phục vụ của cô ta với một chút kiên nhẫn cho đến khi người mà cô ấy thay thế trở lại. Fritzi chỉ ở đây để giải toả khó khăn của chúng ta một thời gian thôi.

- Hai chị em nhà Parker dự định đến nhà hát Mozart vào ngày hôm sau. Thật không may do phải học, luyện tập thể dục thể thao và những buổi diễn tập vở kịch, nhiều ngày đã trôi qua mà hai cô không thể thực hiện được. Cuối cùng các cô mới được như ý.

Evelyn Starr và Audrey Freeman cùng đi với các cô. Khi cánh cửa khán phòng rộng lớn mở rộng trước mặt các cô gái, các cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Con ma có hiện ra nữa không nhỉ?

- Chúng ta bắt đầu từ đâu? - Evelyn hỏi.

- Chúng ta sẽ tìm phía sau sân khấu, căn phòng nhỏ bí mật của cô Harden xác nhận thường có trong những nhà hát cổ.

Ann tiến lên dẫn đầu với chiếc đèn pin nơi tay. Khi cô tiến vào một dãy ghế, cô không thể nhìn lên hướng bao lơn thứ ba.

- Hôm nay không có ai trên ấy ca! - Cô nhận xét. - Nhưng có lẽ ...

- Cô bỗng ngừng ngay và thét lên đau đớn:

giày của cô lún vào một lỗ hổng và cô ta bị trật khớp chân.

Cô bé mất thăng bằng và ngã ra sau. Audrey Freeman đến sau cô vài bước vội lao đến giúp cô.

- Ann, xảy ra chuyện gì thế? - Audrey lo lắng hỏi.

Ann nhăn nhó vì đau, Ann cố đứng lên và lia ánh sáng đèn pin vào lỗ hổng mà chính Audrey may mắn tránh được. Đó là một lỗ hổng hình chữ nhật mà ở đáy có thể nhận ra một cái ống.

- Đó là một ống thoát hơi nóng. - Ann nói. - Thông thường, nó lẽ ra phải được một cái vỉ bảo vệ. Mình tự hỏi, cô nói thêm trong lúc xoa bóp khớp mắt cá chân, ai đã rút cái vỉ ấy ra nhỉ?

Liz đã đến cạnh cô em.

- Bỏ cái ống thoát hơi quỷ quái đó đi! Cô kêu lên. - Hãy nói về em, em thấy thế nào?

- Em sẽ nói cho chị nghe một hai phút nữa. - Ann nhăn mặt trả lời. - Để em có thời gian bình tĩnh lại đã và đánh giá hư hại ...

Sau một lúc, cô bé lại mỉm cười:

- Nào! Cũng không đến nỗi quá tệ. Nhờ trời, tai nạn này sẽ không ngăn được mình diễn kịch!

Evelyn không ngừng quét đèn đi khắp nơi, lưu ý các bạn của mình:

cô bé vừa phát hiện cái vỉ bị lấy đi đang được dựng tựa vào một ghế ngồi gần sân khấu. Liz giúp cô thận trọng đặt nó lại vào chỗ cũ.

Thế là câu hỏi lại được đặt ra một lần nữa:

ai đã lấy cái vĩ bảo vệ đi, và tại sao? Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra trong hệ thống sưởi của nhà hát, thật không phải lúc sửa chữa nó. Khán phòng chỉ được sử dụng vào tháng sáu (lúc không cần thiết phải cho hệ thống sưởi hoạt động), hoặc do những buổi lưu diễn của Wilson, hoặc do các nữ lưu trú sinh của Starhurst.

- Mình không hiểu ... - Evelyn cuối cùng nói khẽ. - Nhưng nhân tiện chúng ta nói về những buổi lưu diễn của Wilson, tôi tự hỏi không biết bà Millford đã có tin tức gì chưa.

- Mình mong rằng không! - Audrey hăng hái reo lên khiến các cô kia mỉm cười.

Cổ chân của Ann hầu như không còn đau nữa, nó không nghiêm trọng như cô nghĩ, vì thế Ann tuyên bố rằng cô hoàn toàn có khả năng tiếp tục những cuộc điều tra cùng các bạn của mình.

- Lúc này chúng ta không cần xem sân khấu, - cô đề nghị, - chúng ta hãy xuống tầng hầm. Có thể có một sự liên quan giữa hệ thống ống sưởi với những biến cố bí ẩn của khán phòng này.

Bốn cô gái quay lại đi vào một hành lang nằm ngang. Từ đó, một cầu thang đưa trực tiếp xuống tầng hầm, Liz chưa đi được vài bước đã kêu lên:

- Nhìn kìa! Nhìn kìa! ....

- Cô đưa tay chỉ một mảng tường, ở vào tầm cao của một người đàn ông, đã bị một dụng cụ đập vỡ ... cũng có thể để thăm dò lối thoát hơi sưởi ... Các bạn nghĩ sao? Tôi tự hỏi phải chăng kẻ thăm dò là Toby Green ... và nếu như những cố gắng của lão đã thành công.

Hai chị em nhà Parker khá bối rối. Họ chợt nhớ đến Fritzi và cách mà cô ta cố thuyết phục để có được bản sơ đồ nhà hát.

Tuy vậy, hầu như ngay tức khắc, họ cho rằng cô phục vụ không đủ thông minh và tháo vát để tự mình thực hiện những khám phá như thế.

Các cô gái lần lượt đi xuống cầu thang. Lúc đến tầng hầm họ trông thấy trên bức tường gạch trước mắt họ, một lỗ hổng toang hoác khác. Phần bị đào chiếm một diện tích đáng kể ... Nơi đó, khi lần đầu tiên các cô gái đến đây, còn bằng phẳng. Ann tuyên bố:

- Bây giờ mình chắc chắn có một ai đó đã đào ở đây! Nhưng để tìm cái gì?

Có thể chỉ là một người thợ điện đến kiểm tra hệ thống chiếu sáng của nhà hát? - Evelyn ước đoán. - Một người thợ đặc biệt vụng về, cô cười nói.

- Có thể! - Ann thừa nhận. - Nào! Ta tìm lò sưởi.

Khi phát hiện ra nó, cả bốn người bạn đều thất vọng. Nơi đó thật sự quá tầm thường và không cung cấp cho họ một dấu vết nào, hoàn toàn không có gì:

cái nồi hơi to tướng có vẻ còn trong tình trạng hoàn hào!

- Thất bại! - Liz thở dài nói. - Ta lên sân khấu tìm đi ...

Rồi không chờ ai kịp cử động, cô thì thào nói thêm:

- Nghe đi nào!

- Chị nghe được gì vậy? - Ann khẽ nói.

Liz không cần trả lời. Bây giờ các cô gái nghe rõ một tiếng động bất ngờ ...

Ở đâu đó, trong nhà hát, một giọng hát cất lên một điệu nhạc êm dịu và than thở.

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

ĐIỆU NHẠC LẠ KỲ

Liz, Ann, Audrey và Evelyn đứng im lặng nghe âm thanh du dương vẳng đến họ.

- Đó là một giọng cao! - Liz thì thầm. - Hồn ma của nhà hát này phải chăng là hồn ma của một phụ nữ?

Điệu nhạc kỳ lạ hình như lan ra dọc đường ống của nồi hơi.

- Người ta đang hát trên sân khấu. - Ann khẳng định. - Phải chăng bà Millford đang hát?

- Ta đi xem đi ... khẽ thôi nhé, - Evelyn đề nghị. - Thật tuyệt nếu chúng ta có thể chọc thủng bí ẩn về con ma!

Thế là cả bốn cô gái cố gắng hết sức nhẹ nhàng leo lên tầng trệt. Không gây tiếng động, họ đi dọc hành lang và đi vào khán phòng. Tiếng hát vẫn còn chìm trong bóng tối. Các cô gái dĩ nhiên đã tắt đèn của mình, và các cô do dự không muốn bật đèn lên, các cô lần mò, âm thầm tiến về phía sân khấu, giai điệu du dương họ nghe đối với họ thật xa lạ.

Đó là một giai điệu kỳ quặc. Gần như mê hoặc. Thình lình một tiếng gãy đổ kinh khủng vang lên, điệu nhạc ngừng ngay, rồi một tiếng thét vang lên trong bóng tối.

- Nào! Tiến lên! - Ann thét lên trong khi bật đèn. Cô quên cả cổ chân bị đau, lao tới, leo lên sàn gỗ. Ánh đèn của cô chỉ soi rõ một đống phông màn. Không trông thấy một ai cả! Những cô gái khác cũng đến nơi và cùng nhau sục sạo khắp nơi. Họ không tìm được gì có thể làm sáng tỏ điều bí ẩn.

- Ai đã gây ra tiếng động lớn đến như vậy? - cuối cùng Evelyn hỏi. - Có thể nói là một quả bom nguyên tử!

Câu hỏi không có lời giải đáp. Bốn cô gái đó đang tập trung ở giữa sân khấu.

- Tốt hơn không nên ở lại đây, - Liz tuyên bố, - với những phông màn nặng nề ở quanh chúng ta ... chúng ta có nguy cơ bị chúng rơi trên đầu ...

- Mình tự hỏi, - Ann khẽ nói với vẻ mặt suy tư. - Có khi nào người ta gây ra những sự cố kỳ lạ này nhằm muốn chúng ta chán nản không muốn đến nhà hát Mozart không?

- Mà tại sao chứ? - Evelyn kinh ngạc hỏi.

Ann trả lời rằng mình cũng không biết nhưng liệu có khả năng một vật gì đó cất giấu trong nhà hát, đó là lý do những cuộc tìm kiếm đã được bí mật thực hiện.

Liz cũng cùng quan điểm với em gái. Bản tính thận trọng, cô còn tự hỏi diễn vở kịch trên sân khấu nhà hát Mozart như đã định có đem lại nhiều nguy hiểm không.

- Thêm một lý do nữa để phải nhanh chóng sớm giải đáp điều bí ẩn khiến chúng ta bực dọc? - Ann kêu lên với sự hăng hái quen thuộc. - Và trước hết ta có nên đến gặp bà Millford để thông báo với bà về những sự cố vừa rồi không?

- Cả nhóm gõ cửa nhà bên cạnh, cựu danh ca tỏ ra hân hoan khi thấy các cô gái.

Trong chiếc áo dài bồng bềnh, bà có vẻ như đang mặc quần áo biểu diễn trên sân khấu. Liz và Ann giới thiệu Evelyn và Audrey. Rồi các cô gái được mời ngồi. Bà Millford mỉm cười quan sát các cô bé rồi nói:

- Tôi đoán các cháu muốn biết những buổi lưu diễn của Wilson có liên lạc với tôi không chứ gì? Vậy thì, cho đến lúc này thì không. Tuy nhiên những người đó vẫn còn vài ngày để xác nhận với tôi quyết định của họ, nhưng tôi bắt đầu tin rằng họ sẽ không liên lạc. Như vậy, các cháu có thể nghĩ đến việc huẩn bị vở kịch nhỏ của mình một cách nghiêm túc trong bối cảnh nhà hát cũ kỹ của tôi.

Liz và các bạn của mình lịch sự bày tỏ sự biết ơn của mình. rồi sau một lúc do dự, Liz quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.

- Chúng cháu đến đây với một lý do khác, - cô giải thích với bà. - Chúng cháu muốn thưa với bà về ... chính nhà hát. Mỗi lần chúng cháu đến đó thì nhiều việc kỳ lạ lại xảy ra.

Bà Millford vui vẻ bật cười:

- Các cháu không đến để báo với ta rằng các cháu đã thấy con ma một lần nữa chú?

- không, nhưng ... - Và Liz đã thuật lại cho bà những gì đã xảy ra.

Bà Millford khẽ nhíu mày.

- Các cháu đã nghe ai đó hát ... rồi có một tiếng đổ ngã và một tiếng thét? Ta thú thật ta không hiểu gì cả. Toà nhà đã cũ và có khả năng một khối thạch cao bị rơi xuống. Tuy nhiên âm nhạc và tiếng thét ...

Người nữ danh ca ngừng một lúc đầy kịch tính, rồi lo lắng nói tiếp:

- Những bức tường của khán phòng thấm đậm âm nhạc ... có thể âm thanh mà các cháu đã nghe chỉ xuất phát từ gió thổi qua những mái vòm ...

Dĩ nhiên bà Millford không bao giờ chấp nhận rằng những sự việc bất thường đã xảy ra trong "nhà hát cũ kỹ thân yêu" của mình. Hơn nữa, bà nhanh chóng thay đổi đề tài và hỏi thăm những buổi diễn tập vở kịch đã đến đâu rồi.

Hai chị em nhà Parker thuật lại cho bà về cuộc thi nhạc và trả lời tất cả các câu hỏi của bà. Rồi đến lúc cuối cuộc trò chuyện vô nghĩa đó, các cô gái đứng lên để ra về.

Sau khi đã ở bên ngoài, Ann trông thấy Toby Green trên lối đi giữa nhà hát Mozart và ngôi nhà của người danh ca. Cô quyết định ngay sẽ hỏi ông ta một vài câu.

- Thưa ông Green! - Cô gọi và chạy theo ông ta.

Người này dừng lại. Khi cô bắt kịp ông, Ann hỏi ông có mặt trong nhà hát một giờ trước đó không. Toby Green nóng nảy lắc đầu.

- Không. - Lão cam đoan. - Tại sao?

Ann bèn thuật cho lão nghe những gì đã xảy ra vào lúc trưa trong khán phòng rộng lớn. Và cô hỏi lão có thể giải thích được không.

- Không một lời giải thích nào cả! - Lão cộc cằn trả lời. - Nhưng tao có thể khuyên chúng mày nếu cho rằng nơi đó nguy hiểm thì hãy tránh xa nó ra! Một tia sáng thù địch loé lên trong mắt lão trong lúc lão nói thêm:

- Tao hành nghề bão vệ nhà hát với tinh thần trách nhiệm lớn nhất và tao không cho phép chúng mày nói điều ngược lại!

Thái độ thù địch, hugn hãn của lão khiến Ann hơi lúng túng, cô phản đối:

- Cháu chưa bao giờ bảo rằng ông không có trách nhiệm. Cháu chỉ nghĩ rằng có thể ông biết tại sao nhà hát có vẻ như bị ma ám!

Nghe Ann nói như thế, Toby Green tỏ vẻ như bị chửi rủa nặng nề. Lão xác nhận rằng nơi đó không hề bị ma ám và nếu như những con ma hay những kẻ đủa bỡn xấu xa đột nhập vào đó, lão đã sớm tống khứ đi rồi.

- Hơn nữa, - lão nói để kết thúc, - tao đã mất khá nhiều thời gian để trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của chúng mày như thế đó.

Lão quay gót nhanh chân rời xa. Ann đi đến gặp các bạn của mình. Theo cô nghĩ, Toby Green cũng kỳ lạ như bà Millford ... hầu như cũng kỳ lạ như nhà hát Mozart.

Bốn cô bạn gái trở về trường Starhurst. Ann dừng lại trên đường đi để lấy trong hiệu tẩy giặt, chiếc áo khiêu vũ mảu trắng mà cô đã đem đi giặt.

- Tối mai, mình sẽ mặc chiếc áo này. - Cô giải thích với các bạn.

- Trời ơi! - Liz kêu lên. - Buổi khiêu vũ hàng tháng của chúng ta! Mình hầu như quên nó!

- Thế thì, - Evelyn nói, - Ken Scott sẽ hài lòng nếu hắn nghe bạn nói! Chờ một chút ... mình sẽ nói với hắn rằng một con ma hát đã trở thành đối thủ của hắn!

Liz vui vẻ bật cười. Kenneth Scott - một thanh niên dễ mến, cao lớn và tóc vàng - là đối tượng chính của cô, cũng như anh chàng Christopher Barton, tóc nâu, là đối tượng của em gái cô.

Mỗi tháng vào một tối thứ bảy, trường Starhurst tổ chức một buổi khiêu vũ.

Những cuộc vui như thế thường rất được yêu thích vì chúng rất vui. Vào những dịp này, các cô gái thường đón tiếp những học sinh trường Walton của thành phố bên cạnh. Ken và Chris, là bạn thân và ở cùng phòng, quan hệ của họ với hai chị em nhà Parker thuộc loại thân mật nhất. Ken dè dặt hơn Chris. Chris tính tình năng động hơn rất hợp với Ann.

- Nhân tiện, - Liz nói với em gái. - Hai anh chàng chắc là sẽ đến sớm, tại sao chúng ta không đưa họ đến xem nhà hát Mozart nhỉ?

- Đồng ý! - Ann vui vẻ xác nhận. - Chúng ta sẽ giới thiệu với họ con ma!

Trưa hôm sau, hai chị em nhà Parker chơi quần vợt với Evelyn và Audrey đến bốn giờ. Rồi họ bỏ vợt để bắt đầu chuển bị cho buổi khiêu vũ sắp tới.

- Em còn đủ thời gian để gội đầu thôi! - Ann nói.

Liz không trả lời. Cô đang đọc một tin nhắn qua điện thoại mà cô vừa tìm thấy trên bàn viết.

- Lại có chuyện này nữa! - Cô kêu lên.

Ann nhảy ngay đến bên cạnh Liz:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Liz chìa tin nhắn cho em gái xem:

- Ken Scott và Chris Barton đã gọi để bảo chúng ta rằng họ rất tiếc không thể đến dự buổi khiêu vũ tối nay. Dù vậy họ hy vọng lần sau chúng ta sẽ lại mời họ!

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

DẤU VẾT ĐẦU TIÊN

Ngạc nhiên về sự không hiện diện bất ngờ của hai người bạn, Liz và Ann buông mình xuống ghế trường kỷ.

- Đi khiêu vũ cũng vô ích thôi nếu không có các bạn nhảy quen thuộc của mình. - Ann thất vọng nói nhanh. - Sẽ không vui vẻ.

Liz suy nghĩ, cô tự hỏi tại sao cả hai chàng trai bỗng thình lình từ chối không đến tham dự dạ hội.

- Xem hành xử như thế, khiến chị rất ngạc nhiên, - cuối cùng cô phát biểu. - Cho đến phút cuối mới cho biết anh ta không đến! Như vậy không giống cung cách thường khi của anh ta!

- Chris cũng không thường hành xử như thế. Có lẽ tin nhắn đó chỉ là một trò đùa? Em sẽ gọi cho Chris để biết rõ mọi chuyện.

- Không, không nên hành động như thế! Cũng có thể bạn cua chúng ta có một lý do hoàn toàn chính đáng để lỡ hẹn với chúng ta. Nếu gọi để hỏi họ, thì chúng ta có thể làm phiền họ!

Nhưng Ann không chịu nghe chị mình, cô chạy đến phòng điện thoại và gọi đến trường Walton.

- Xin cho tôi nói chuyện với Chris Barton ...

Người ta trả lời cô rằng anh ta không có ở đó ... Ken Scott cũng vắng mặt.

Thật không may!

- Khi nào thì họ trở về? - Ann hỏi.

- Cả hai đi nghỉ cuối tuần, như thế thì học không trở về trước sáng thứ hai!

Ann lầm bầm một câu trả lời và gác máy rồi cô đứng im một lúc lâu, lúng túng. Sự "bỏ rơi" của anh bạn Chris trung thành gì đó khiến cô ngạc nhiên và đau lòng. Một cái gì đó khiến cô nghẹn nơi cổ họng. Cô cắn môi không muốn bật khóc!

Rồi cơn giận dữ xâm chiếm lấy cô. Cô rời phòng điện thoại vừa lầm bầm thật khẽ.

- Nếu bọn con trai mong ta mới đến dự khiêu vũ tháng tới thì đừng có mơ!

Còn lâ nữa kìa! Không! Thật là táo tợn!

Trên đường đi về phòng, Ann gặp Doris Harland và Nelly Carson. Doris nhìn vào mặt cô:

- Trời ơi! Em bé! Chuyện gì xảy ra vậy? Có thể nói là em vừa đánh mất một anh bạn thân nhất!

- Không hoàn toàn như thế ... nhưng cũng buồn không kém. Các bạn nhảy của mình tối nay không có mặt.

Và cô giải thích những gì đã xảy ra. Doris kêu lên:

- Như thế họ không lịch sự chút nào cả! Nhưng đừng phiền muộn. Mình sẽ thu xếp mọi việc. Tin mình đi!

Không giải thích gì thêm, cô ta xuống cầu thang, biến vào phòng điện thoại.

Một lúc sau, cô ta tìm hai chị em nhà Parker trong phòng học của họ.

- Xong rồi! - Cô ta chiến thắng nói nhanh. Mình đã tìm chi hai bạn hai chàng trai để thay thế bạn nhảy của hai bạn. Các bạn sẽ không phải thất vọng đâu. Họ là những anh chàng khiêu vũ giỏi!

Thật vậy, Will và Bob Graham tỏ ra là hai người khiêu vũ giỏi. Ngoài việc đó ra, họ không làm cho hai chị em Liz và Ann vui. Hai cô thấy buổi dạ vũ thật buồn tẻ khi ở bên cạnh họ. Will chỉ nói về những thành tích thể thao của mình, còn Bob thì không ngừng bông đùa nhạt nhẽo khiến hắn bật cười một mình. Nói tóm lại, thật phí phạm một buổi tối lẽ ra rất vui.

Hôm sau là ngày chúa nhật, một thông báo đến với tất cả những lưu trú sinh của Starhurst rằng sau giờ dạo chơi buổi trưa, bốn người thắng cuộc trong cuộc thi sáng tác nhạc sẽ được chính thức công bố. Cả trường tức khắc huyên náo.

- Tao chắc sẽ có tên trong số bốn người đó! - Letty tự tin nói to lên. - Bản nhạc của tao rất tuyệt. Chúng mày sẽ thấy!

Dĩ nhiên phần còn lại của buổi sáng, cuộc thi nhạc chiếm phần lớn các cuộ trò chuyện.

Sự khoe khoang của Letty khiến chị nghĩ đến một điều gì đó, - Liz nói với em gái. - Chúng ta chưa làm sáng tỏ bí ẩn của cuộc tấn công mà chúng ta là nạn nhân! Em co nhớ chúng ta nghi ngờ Letty đã âm mưu chuyện đó chứ.

- Chị nói đúng. - Ann đáp. - Em rất muốn khám phá lai lịch của gã đàn ông che mặt và bốn đứa con gái nợ chúng ta cuộc bơi lội bất đắc dĩ ở hồ bơi.

- Nhất là kẻ đã chuồn với bản nhạc của chúng ta ... chị nghĩ đến quần áo hoá trang của chúng, Ann ... những chiếc áo dài đen, những cái mũ vuông ... biết đâu bọn chúng đã mượn ở phòng giữ quần áo của trường ho dịp đó. Đó là quần áo chính thức lúc trao bằng tốt ngiệp. Còn bình thường thì áo choàng và mũ đều được xếp cất để không bị mối mọt.

- Có lẽ chị đã đoán đúng.

- Chị không biết chúng ở đâu, nhưng có thể cô Rosemont biết. Ta phải đi hỏi cô ấy.

Hai chị em nhà Parker đến gặp cô giáo dạy nhạc ngay sau bữa ăn trưa để biết thông tin đó. Cô Rosemont cho họ biết rằng tủ quần áo tốt nghiệp được giữ trong kho lưu trữ trên tầng ba. Mỗi hộp chứa áo và mũ của một giáo sư đều mang tên vị giáo sư đó ...

Liz và Ann mong rằng căn phòng đó không bị khoá. Họ vội vàng lên tầng thứ ba. Cạnh nhà kho là một cầu thang nhỏ.

- Nhìn kìa! - Liz nói với em gái. - Bất cứ ai cũng có thể sử dụng một cách kín đáo cầu thang nhỏ kia và mượn các bộ quần áo mà không bị ai trông thấy.

Cửa cũng chẳng có ổ khoá.

Vừa nói Liz vừa đẩy cánh cửa và lướt qua ngưỡng cửa của căn phòng. Sau khi bật đèn lên, cô nhìn chung quanh. Rồi đưa tay chỉ ba chồng hộp giấy được xếp trên một kệ và được gắn tên một cách thận trọng.

- Cầm một chiếc hộp lên, cô mở nó và rút ra một cái mũ vuông, rồi một áo choàng. Cả hai đều hoàn hảo, không một nếp áo bị lệch, không một chút bụi.

- Những bộ quần áo này chắc chắn chưa bao giờ bị sử dụng bởi tên đeo mặt nạ! - Ann lưu ý.

Chúng được xếp ở đây từ sau khi được lấy ở tiệm giặt ủi về. Ta hãy xem cái hộp tiếp theo! ....

Nhưng lần này cũng vậy, không có gì bất thường cả. Những hộp kia cũng thế.

Chán chưa! Chúng ta không tiến được chút nào cả! - Ann thất vọng nói khẽ.

- Cho đến lúc này không một dấu vết nào cả!

Liz băn khoăn, từ từ xếp lại cái áo khoác cuối cùng. Cô nói:

Em biết không, cũng có thể những vật dụng này đã được sử dụng gần đây, nhưng người ta đã chải và ủi chúng rất cẩn thận trước khi trả về chỗ của chúng!

Ann gật đầu:

- Trong trường hợp này, loại trừ Letty đi, nó sẽ không mạo hiểm để bị bắt gặp với một bàn chải và một bàn ủi trong tay. Hơn nữa Letty và một công việc tỉ mỉ thật không hợp tí nào cả!

- Chị cũng đồng ý với em. - Liz cười hiền hoà nói. - Nhưng cũng có khả năng Letty nhờ một ai đó làm thay nó công việc này ...

- Chị nghĩ kẻ đó là ai?

- Fritzi Brunner!

Hai chị em nhất trí với nhau khỏi hỏi Fritzi. Không được gì. Cho dù hai cô thám tử nghĩ đúng thì Fritzi vẫn chối. Phải tìm hiểu sự thật bằng một cách khác.

- Có khi nào, - Ann chợt khẽ nói, - người đàn ông che mặt là một người bạn của Fritzi!

- Điều đó không phải là không có thể.

Khi Liz xếp vào hộp giấy chiếc áo khoác cuối cùng, cô bỗng kêu lên mừng rỡ:

Ann! Xem này! Có thể đây là dấu vết!

Trong một góc hộp ... Liz vừa phát hiện một mảnh giấy nhỏ ... một mảnh giấy báo có đăng một vụ mua bán. Vụ mua bán này xảy ra hai ngảy trước vụ chạm trán của ... nhân vật che mặt và hai nạn nhân của chúng!

- Chị thấy không! - Ann vui mừng kêu lên. Những bộ quần áo này đã bị bọn tấn công chúng ta sử dụng! Bây giờ với bằng chứng này trong tay, chúng ta có thể thẩm vấn Fritzi!

Nhưng Fritzi vắng mặt cho đến ngày hôm sau:

đó là ngày nghỉ của cô ta!

Suy cho cùng, như vậy có lẽ tốt hơn! Chắc chắn cô ta sẽ nói dối và từ lúc đó sẽ cảnh giác hơn.

Sau khi đi dạo buổi trưa, rồi một bữa ăn nhẹ thịnh soạn, tất cả học sinh trường Starhurst tập hợp lại để nôn nóng chờ đợi kết quả cuộc thi sáng tác nhạc.

Giữa một nhóm nhỏ, Letty tiếp tục huênh hoang rằng, chắc chắn nó sẽ chiến thắng. Cuối cùng cô Rosemont xuất hiện. Tất cả đều nín thở. Sau khi lược qua các tên của thành viên ban giám khảo - trong đó có bà Hiệu trưởng - giáo sư âm nhạc tuyên bố:

- Hội đồng giám khảo rất ngạc nhiên về tài năng âm nhạc của học sinh trường Starhurst. Có thể nói tất cả những bản nhạc đều hay. Nhưng không may là chúng tôi chỉ có thể chọn bốn bản cho nhu cầu vở nhạc kịch "Xin chào mùa xuân!" của chúng ta. Để chúng tôi chọn lựa được tốt, chúng tôi dựa theo nhiều tiêu chuẩn. Trước hết, điệu nhạc phải phù hợp cho thể loại kịch của chúng ta.

Sau đó chúng tôi quan tâm đến sự độc đáo của âm điệu. Do đó chúng tôi đã xếp qua một bên những nhạc phẩm có thể lặp lại ít nhiều những điệu nhạc đã được biết đến, để cuối cùng giành vòng nguyệt quế cho bốn thí sinh sau đây ...

- "Marianne Smith! .... Xin mời em đến đây thể hiện tác phẩm của mình! ....".

Mọi người vỗ tay rất to. Người trúng giải hạnh phúc, đỏ mặt, tiến về phía chiếc dương cầm và thực hiện yêu cầu. Mọi người lại vỗ tay to hơn nữa. Sau đó cô Rosemont nêu tên người trúng giải thứ hai:

- Dorothy Tompkins đã sáng tác một bản nhạc song ca mà Suzan và Hida sẽ trình bày cho chúng ta thưởng thức ...

Hai chị em nhà Parker chân thành vỗ tay. Họ nhận xét những tác phẩm được giải thật xứng đáng và không có chút ảo tưởng về cơ may của mình. Người được giải thứ ba được công bố. Browley. Lần này là một bản nhạc hài hước khiến cử toạ bật cười.

- Người trúng giải thứ tư sẽ là ai? - Doris khẽ nói. - Ồ! Cầu cho không phải là Letty! Nó quá kiêu căng và khoe khoang!

Liz và Ann thở dài. Chúng không muốn thú nhận rằng, tận đáy lòng mình, còn lung linh một tia hy vọng mong manh.

Cô Rosemont lại tái xuất hiện trước các học sinh. Cô sẽ công bố tên của ai đây? Cử toạ dán chặt mắt lên đôi môi của cô.

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

LỜI CÁO BUỘC ĐÁNG GHÉT

Trước khi công bố tác phẩm trúng giải cuối cùng, cô giáo bắt đầu. - Ban giám khảo yêu cầu những em không trúng giải không nên cảm thấy quá thất vọng. Các em thân mến, những bản nhạc của các em sẽ được hát và trình diễn sau này. Trường Starhurst rất hãnh diện có được những tài năng trẻ như các em.

Các học dinh lễ phép cười khi nghe lời phát biểu này và mong giáo sư nhanh chóng công bố người thứ tư trúng giải.

Cô Rosemont hiểu rõ sự nôn nóng của họ.

- Bản nhạc thứ tư và cũng là cuối cùng trúng giải là, - cuối cùng cô tuyên bố, - đã được viết do sự cộng tác của Liz và Ann Parker. Có tựa đề là:

"Tất cả đều bí ẩn".

- Hoan hô! Thật tuyệt vời! - Evelyn thét lên, nó không kìm được sự vui mừng.

Nó lao đến ôm cổ hai chị em nhà Parker đang hân hoan. Dorothy Tompkins ra hiệu vỗ tay.

- Tựa đề rất phù hợp cho một bản nhạc do hai nhà trinh thám viết. - Cô lưu ý.

Cô Rosemont ra hiệu cho Liz và Ann tiến lên để thể hiện tác phẩm của mình ... Một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên.

Letty Barclay giận dữ, bắt đầu vung tay múa máy để gây sự chú ý của giáo sư âm nhạc. Nhưng giữa sự huyên náo chung, không ai chú ý đến nó. Liz và Ann mỉm cười, thân mật cám ơn những lời khen tới tấp. Lúc đó, Letty thét lên to đến nỗi tất cả đều quay đầu về hướng nó. Người ta nghĩ cô gái đáng ghét sẽ bộc lộ tính khí nóng nảy của mình vì đã không được chọn. Thế mà trước sự ngạc nhiên của bạn bè, đó không phải là lời giận dữ phát ra từ đôi môi của nó ...

Mà rõ ràng là một lời cáo buộc bất ngờ.

- Cô Rosemont! - Letty thét to với giọng kiêu kỳ của mình. - Bản nhạc của hai chị em nhà Parker không thể trúng giải được. Đó là một bản nhạc ăn cắp của người khác!

Học sinh sửng sốt nhìn nhau. Liz và Ann như bị sét đánh. Trong khoảnh khắc, họ không nói được lời nào. Rồi Ann phản đối mãnh liệt:

- Letty! Mày nói láo. Liz và tao đã hoàn toàn sáng tác từ lời đến nhạc.

- Đó là chúng mày nói! Còn tao, tao đã nghe điệu nhạc đó trong chương trình của đài phát thanh Radio- Penfield phát sóng cách đây hai ngày.

- Mày đã ... sao? - Liz mở to đôi mắt nói lắp bắp.

Cô Rosemont rất bực dọc, cảnh báo rằng lời cáo buộc của nó rất nghiêm trọng. Nếu nó giữ ý đồ của mình thì phải có bằng chứng. Từ đây đến đó, cô yêu cầu cô gái bướng bỉnh phải giải thích thật chi tiết.

Letty không đòi hỏi gì hơn. Nó rất thích ba hoa trước đám đông ... nhất là khi nó biết điều gì không tốt đẹp để nói về một bạn học của mình.

- Tôi có một nhân chứng! - Nó cam đoan với giọng trầm bổng đầy kịch tính.

- Ida ... mày cũng đã nghe như tao! Tao nói có đúng không?

Ida có vẻ không thoải mái như bạn của nó khi bị chất vấn. Rồi nó cũng xác nhận lời tuyên bố của Letty ... Đúng, hai ngày trước đó, ngay trước khi ăn xong điểm tâm, Letty và nó đã nghe đài. Bản nhạc mà chúng đã nghe mang một tựa đề khác và lời không hoàn toàn giống. Nhưng điệu nhạc thỉ giống hệt bản nhạc mà Liz vừa đàn.

Quay sang hai chị em nhà Parker, cô Rosemont hỏi:

- Các em có chắc là mình chưa bao giờ nghe điệu nhạc đó chứ?

- Hoàn toàn chắc chắn, thưa cô. - Liz và Ann đồng thanh trả lời.

- Do bận bịu nhiều công việc khác nên bà Randall không dự buổi công bố kết quả. Khi được cho biết lời cáo buộc của Letty, bà quyết định sẽ mở một cuộc điều tra trước khi xác nhận sự chọn lựa bản nhạc "Tất cả đều bí ẩn" của ban giám khảo.

- Ta thật sự tiếc, bà Hiệu trưởng tuyên bố với hai chị em, nhưng ta buộc phải đi đến cùng câu chuyện này.

Liz và Ann buồn bã về phòng. Một nhóm nhỏ các bạn thân thiết của chúng không bao lâu đã tụ tập tại phòng của hai cô bàn bạc về vụ này. Một số nghĩ rằng Letty đã nói dối để ám hại đối thủ:

điệu nhạc trong bài chỉ có thật trong trí tưởng tượng xấu xa của nó. Nhưng Ann, Liz, Evelyn và Doris không cùng quan điểm với chúng.

- Dù hay đặt điều như nó, - Ann giải thích, nó sẽ do dự khi bịa ra một câu chuyện như thế! Nó sẽ không dám đâu!

Dù sao đi nữa, Liz nhíu mày kết luận, bà Randall nói đúng. Ta phải đi điều tra đến nơi đến chốn mọi việc - nhưng đúng ra ta phải làm gí?

- Mình có một ý kiến! - Audrey Freeman nói lớn. - Chúng ta hãy thay phiên nhau nghe đài phát thanh Penfield. Chúng ta thay nhau nghe các chương trình của đài. Thế nào rồi cuối cùng một trong chúng ta sẽ nghe được bản nhạc mà Letty nói.

Lời đề nghị được tất cả đồng ý. Ngay tức khắc các nữ sinh đem thời khóa biểu của mình ra đối chiếu để hình thành một bản phân bố tùy thích. Sau khi xem xét kỹ, chúng có thể nhận thấy những giờ rảnh rỗi của mình. Phù hợp với chương trình hằng ngày của Đài phát thanh Penfield. Hầu hết học sinh đều có một đài trong phòng mình. Những đứa không có thì mượn của bạn bên cạnh hoặc nghe các chương trình trong phòng khác nơi tầng trệt.

Khi các bạn đã ra về. Liz và Ann còn xem xét lại vấn đề - Họ nhận thấy rằng việc đánh cắp bản nhạc của họ là phần cơ bản của câu chuỵên.

- Người ta đã lấy bản nhạc của mình để sử dụng nó! - Liz tuyên bố. - nhưng chị đã quyết định lột mặt nạ kẻ cướp.

- Em sẽ giúp chị. Dù cho (và đôi mắt thường sáng của Ann đầy nước mắt) ...

cho dù phải mất nhiều ngày chúng ta mới được nghe bản nhạc đó on sóng phát thanh. Từ đây đến đó, ban giáo khảo có lẽ sẽ buộc phải chọn một giai điệu khác cho vở nhạc kịch của chúng ta. Vả lại ... em rất muốn sớm tìm ra kẻ cắp của chúng ta ...

- Theo ý chị, - Liz nói ra miệng ý nghĩ của mình. - Đã thật sự có một người đàn ông leo lên phòng của chúng ta ... Cũng chính hắn đã đánh cắp bản thứ hai vào ngày chúng ta bị ném hổ bơi.

Nếu hắn muốn chiếm đoạt điệu nhạc của chúng ta, hắn muốn có thời gian để tung nó ra và tìm cách để chúng ta bị bê trễ, nhưng hắn có thể là ai? Là ai? ...

Ngay sáng hôm sau, từ sáng tinh mơ, các bạn bè của hai cô bé thám tử và chính bản thân hai cô bắt đầu nghe những chương trình của đài phát thanh nhỏ của địa phương Penfield. Vào cuối trưa, chưa có cô nào nghe được điệu nhạc mà Letty đã thông báo.

Khoảng 5 giờ chiều, hai chị em nhà Parker tìm thấy ba lá thư trong hộp thư của họ. Một bức là của cô Harriet.

Sung sướng vì nhận được tin tức gia đình, Liz vội vàng đọc thư. Ann đọc qua vai chị. Cả hai bật cười:

cô Harriet bình luận một cách khôi hài về những chiến tích mới của Cora, còn được gọi là Coco, người phục vụ hậu đậu của bà ...

Hai lá thư kia, một lá thư gửi cho Liz và lá thư kia cho Ann. Chính là Ken Scott và Chris Barton gửi. Chắc chắn hai chàng trai viết để xin lỗi về sự lỗi hẹn của mình vào đêm dạ vũ vừa qua. Ann mở thư của mình ra, và hầu như ngay tức khắc cô la lên:

- Liz! Nghe đây! Có ai đó thuật lại cho Chris rằng đêm dạ vũ đã bị dời ngày

Hồn Ma Trên Bao Lơn

Font Size: Tác Giả: Caroline Quine

Tìm Kiếm bằng Tựa Đề:

CƠN SỢ HÃI TỘT CÙNG

Còn Ken thì cho Liz biết anh ta rất tiếc rằng đêm dạ vũ đã không được tổ chức ... Như vậy, rõ ràng có ai đó đã bỡn cợt với hai chị em nhà Parker và liên đới đến hai chàng trai kia.

- Em sẽ gọi điện ngay cho Chris! - Ann tuyên bố và lao ngay đến phòng điện thoại.

Khi đã tiếp xúc được với bạn của mình ở đầu dây, Ann giải thích cả bốn người họ đều là nạn nhân của một trò đùa đáng tiếc. Buổi dạ vũ hàng tháng của Starhurst đã được tổ chức vui vẻ và đúng hạn định ...

Chris thở dài tiếc rẻ trong máy.

- Thật xui xẻo! phải nói rằng các anh đã mất dịp may để có một buổi dạ vũ vui vẻ cùng các em! Ann, các anh rất muốn biết ai đã đùa một cách xấu xa đó.

Ann nói rõ chi tiết. Khi biết ai đã thay thế họ khiêu vũ với hai chị em. Chris bật cười.

- Tội nghiệp hai em quá! Như thế càng khiến cho anh muốn lột mặ nạ kẻ đùa dai chúng ta hơn bao giờ hết!

- Bằng cách nào anh đã biết buổi dạ vũ bị hủy bỏ? - Ann hỏi.

Chris cho biết rằng Ken đã nhận được điện tín được gởi đi từ Penfield và bên dưới có chữ ký "hai chị em".

- Này, Ann, anh mong rằng Liz và em dù sao cũng sẽ mời các anh lần dạ vũ sau chứ?

- Dĩ nhiên rồi! - Ann cười nói lớn. Nhưng sau bức điện tín vừa rồi, anh đừng tin nơi những thông báo vào phút cuối. Anh hãy tìm hiểu trước đã!

Ngày hôm sau, tan buổi học, Liz và Ann đến bưu điện Penfield. Hai cô muốn điều tra về vụ bức điện tín. Nơi quầy, họ gặp một bà tên là Muller mà hai cô biết rất rõ. Liz không quanh co nói rõ cho bà nghe động cơ khiến họ đến đó.

- Người ta thật sự đã bỡn cợt một cách xấu xa hai cô rồi! - Bà Muller động lòng trắc ẩn nói. - Hãy chờ một chút tôi sẽ tìm bức điện tín đó! - Bà nhanh chóng tìm ra bức điện đã được một nhân viên phụ chỉ làm việc ở bưu điện một ngày trong tuần chuyển đi.

- Người gởi điện tín, - Ann nói - chắc phải biết và chọn ngày duy nhất mà bà vắng mặt. Bà có thể cho cháu biết tên người nhân viên đó không?

- Mary Smithson. Các cháu có thể gọi cho cô ta ngay tại đây, nếu các cháu muốn. Cô ta có điện thoại:

Penfield 2-1670 ...

Được hỏi đến, Mary Smithson cố nhớ lại. Bà nghĩ rằng đã nhớ người gửi bức điện tín là ... hai cô gái. Bà ngỡ họ là hai chị em. Ann cám ơn người nhân viên tốt bụng và gác máy.

- Chị thấy không? - Cô nói với Liz - em đã đánh cuộc với chị! Hai "chị em".

đó không ai khác hơn là Letty và Ida!

Khi nghe được nhận xét đó với giọng nói giận dữ, bà Muller chợt nhớ ra, ngày hôm trước khi bức điện tín được gởi đi, hai cô gái đã đến xin phiếu điện tín. Họ đã bỏ nó vào ví và đã bỏ đi không một lời giải thích ... có lẽ muốn viết bức điện tín khi đã suy nghĩ kỹ và gởi nó sau ...

Liz và Ann cám ơn bà đã cung cấp tin tức cho họ và rời bưu điện.

- Không biết chúng ta có nhầm lẫn là Letty và Ida không, Ida, - Liz lo lắng thở dài. - Dù sao chúng ta không có một bằng cứ chính thức nào chống lại hai con nhỏ xấu xa đó.

- Ann vừa định trả lời thì bất chợt cô trông thấy Fritzi Brunner đi bên kia đường.

- Liz, em có một ý kiến! - cô nói khẽ. - Ta hãy hỏi Fritzi xem sao? Có khả năng chị ta biết cái gì đó ...

Cô phục vụ trẻ vội vàng bước đi, cô ta chỉ trông thấy hai chị em nhà Parker khi hai cô sừng sững trước mặt mình.

- Chào Fritzi! Chị có khỏe không?

- Ồ! Ơ ..., khỏe lắm, cám ơn ...

- Và cuộc tập luyện làm thám tử của cô có trôi chảy không? - Ann tươi cười hỏi.

Đôi mắt của Fritzi bừng sáng lên.

- Tôi đã theo phương pháp của hai cô, - cô ta hãnh diện giải thích. - Cho đến bây giờ tôi chưa thành công, nhưng tôi đã cố gắng. Thật ra tôi chưa có dịp để giải mã một vấn đề thật sự khó khăn.

- Không phải như chúng tôi, - Ann nhẹ nhàng nói. - Lúc này chúng tôi có nhiều việc phải làm.

- Như vậy là sao?

- Chúng tôi cố gắng tìm ra người đã gởi một bức điện tín bí ẩn. Chúng tôi có nhiều lý do để nghĩ rằng đó là một người ở Penfield.

- Thật vậy sao?

- Phải, có lẽ đó là hai học sinh ở trường. Này Fritzi, - Ann nói thêm với giọng tâm tình, - có khi nào chị trông thấy một mẩu điện tín ở phòng một học sinh nào khi dọn phòng không?

Fritzi không trả lời ngay. Cô cố nhớ lại, và bất chợt cô nở một nụ cười sung sướng.

- Tôi nghĩ mình sẽ trở thành một thám tử giỏi! - Cô ta tuyên bố. - Thật vậy, tôi đã nhớ ... hôm trước tôi đã thấy nhiều mẫu điện tín viết dở dang trong một giỏ rác.

- Giỏ rác của ai? - Liz và Ann kêu lên.

- Của cô Barclay!

Hai chị em nhà Parker không nén được nỗi vui mừng. Mặt hai cô rạng rỡ.

Ngàn lần cám ơn Fritzi! - Ann kêu to. - Tôi chúc chị thành công trong những cuộc điều tra của mình.

Sau khi rời cô thám tư tập sự, Liz và Ann gặp Evelyn Starr. Hai cô cho cô ta biết chuyện bức điện tín. Evelyn tỏ ra khinh bỉ.

- Letty phải bị trừng phạt! Đồ thổ tả!

Cô ta còn nghĩ đến chuyện đó, ít lâu sau khi học xong. Phải, Letty phải bị phạt và chính Evelyn, cô sẽ cung cấp cho hai bạn của mình cơ hội trả thù. Họ sẽ được cười thoả thuê!

Đã quyết định như thế, Evelyn đi đến bưu điện, cô bắt đầu bằng gọi điện thoại. Một lúc sau, cô mỉm cười ra khỏi phòng điện thoại và đến quầy điện tín, cô chăm chú điền vào một mẩu điện tín.

"Cô Lactitia Barclay, cô Ida Mason, trường trung học Starhurst, Penfield.

Chúng tôi sẽ đến thăm hai cô ngay sau bữa tối, đêm thứ năm.

"Hai anh em".

Khi nhận bức điện tín của cô, bà Muller bật cười.

- Cô có phải là bạn của hai chị em nhà Parker? Tôi mong trò đùa của cô thành công ...

Evelyn cũng mong như vậy.

"Trong hai sẽ xảy ra một việc, - cô nghĩ. - Hoặc là Letty sẽ nghĩ rằng Liz và Ann đã khám phá nó là tác giả bức điện tín và nó sẽ nhục nhã ... hoặc là nó sẽ cắn câu do bức điện tín của mình. Sự kiêu căng bẩm sinh khiến mình tin nó sẽ thật sự chờ đợi hai đứa con trai đến thăm!".

Trong khi đó, sau khi đã đi ra phố mua sắm, Liz và Ann trở về Starhurst ...

Trên đường đi họ phải qua trước nhà hát Mozart. Khi gần đến nhà của bà Millford, hai cô trông thấy Fritzi Brunner đang trò chuyện với Toby Green. Hai chị em ngạc nhiên nhìn nhau. Họ tự hỏi không biết cá nhân Fritzi có quen biết với người tin cẩn của nữ danh ca hay cô ta chỉ đếm để chuyển một tin nhắn của bà Randall.

Thình lình Fritzi và Toby đi vào con hẻm giữa hai toà nhà. Có phải Toby đưa Fritzi qua cửa dành riêng cho người phục vụ để rồi sau đó đưa cô ta đến gặp bà Millford?

- Trừ phi Fritzi hoàn toàn không đến đây để gặp bà Millford, - Liz bất chợt nói. - Em có nhớ cô ta quan tâm đến sơ đồ nhà hát của chị như thế nào không?

Rốt cuộc, có lẽ em nói đúng, Ann. Có khả năng cô gái này giữ một vai trò trong vụ mà chúng ta đang điều tra!

- Nếu cô ta không đến để gặp bà Millford, - Ann nói, - chúng ta có một cách rất dơn giản để biết!

Rồi cô bé lao đến cổng nhà người nữ danh ca và ấn vào nút chuông.

- Fritzi Brunner có ở đây không? - Cô hỏi người giúp việc đến mở cửa.

- Tôi không biết tên ai đó cả, người giúp việc ngạc nhiên trả lời. Dù sao, bà cũng đang ở nhà một mình vào lúc này.

Ann và Liz đưa mắt đồng loã nhìn nhau. Nếu như Fritzi không vào nhà bà Millford thi cô ta phải ở trong nhà hát Mozart. Hai chị em xin mượn một cái chìa khoá nhà hát. Người giúp việc đưa họ chìa khoá cửa bên hông đưa ra con hẻm nhỏ.

Hai cô thám tử cũng mượn một đèn pin rồi đi vào con đường hẻm.

Vượt qua cửa hông, ngay lập tức họ thấy mình đang ở trong khán phòng. Rồi thình lình một tiếng động vang lên đến tai họ:

Bên dưới họ có ai đó đập mạnh búa vào tường.

- Em nghe không? - Liz thì thầm. - Tiếng búa đến từ tầng hầm ...

Hai cô gái nhón chân đi đến một cầu thang đưa xuống dưới đất. Bên dưới cùng, họ nhận ra một ánh sáng yếu ớt.

- Ta xuống chứ? - Ann đề nghị.

Khi Liz do dự đứng trên những bậc thang, một giọng nói ra lệnh:

"hãy tắt cái đèn đó đi". Đó là giọng nói của Toby Green. Tuy nhiên khi quay người lại, hai chị em nhà Parker không trông thấy ai cả. Một cách máy móc, Liz tắt đèn. Ở ngay bên dưới chân cô, ánh sáng cũng tắt.

- Lão không ra lệnh cho chúng ta, - Ann thều thào nói, - mà ra lệnh cho người ở dưới đó.

- Phải ... có lẽ để không bị nhận diện, có nghĩa là "họ" biết chúng ta đang ở bên trong nhà hát. Hãy thận trọng, Ann! Chúng ta phải hết sức thận trọng.

Trong khi hai cô vẫn đứng bất động và im lặng, trong sự chờ đợi mà các cô không biết chờ đợi cái gì, Liz và Ann nghe một tiếng động đến từ sân khấu mà ọ có thể nhận biết từ nơi mà họ đã đứng. Liz xiết chặt cánh tay cô em.

Một hồn ma trắng, bao quanh bởi một ánh sáng lân tinh kỳ lạ, vừa xuất hiện ở cuối sân khấu ... đi qua sân khấu.

Hai cô gái xúc động mạnh và có chút sợ hãi, im thin thít. Họ biết rằng một cơ hội duy nhất dành cho họ để chọc thủng sự bí ẩn của hồn ma đang ngự trị trong nhà hát Mozart.

Bây giờ hình dáng phát ra ánh sáng lân tinh đi xuống các nấc thang đưa vào khán phòng. Và kìa, nó tiến thẳng về phía hai cô thám tử trẻ. Đúng vào lúc đó, hai cô nghe thấy tiếng chân phía sau họ. Hai cô gái tội nghiệp bị kẹt giữa hai làn đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro