c36-41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36:Biến đổi

Ánh nắng sớm rải xuống nhu hòa, xuyên qua cành lá rậm rịt, rải rác xuống mình Diệp Phong đang ngồi xếp bằng dưới đất.

Nguyên nguyên lực mà mắt thường không nhìn thấy đang từng tia từng tia từ nguyên trạc tuôn ra, vây quanh gã, cùng với hơi thổ nạp cực kỳ có tiết tấu của gã, nguyên nguyên lực manh như tơ được thu vào thể nội.

Gương mặt gã ánh lên làn sáng kỳ dị như ôn ngọc, khóe môi cười mỉm, thần thái nhẹ nhõm, tự nhiên, hài hòa.

Nguyên nguyên lực tiến vào thể nội, thuận theo kinh mạch chảy khắp toàn thân, cơ nhục, cốt cách, kinh mạch, kể cả tỳ tạng tâm phế đều được tưới nhuần cực kỳ dễ chịu, trở nên chắc chắn, cường tráng, đầy sức sống. Đoạn, nguyên nguyên lực ngoại lai này vây quanh thổ nguyên khí hải, bị khí hải hấp thu hết.

"Theo tốc độ này, không đầy mười ngày nữa, khí hải sẽ đột phá đến trình độ võ đồ." Gã uể oải vặn người, toàn thân kêu lách cách, cảm giác khó chịu vừa nãy tan biến hết. Nếu sớm tu luyện thế này, e rằng khí hải đã đột phá đến võ đồ từ lâu.

Tuy khí hải liên tục được nguyên nguyên lực tưới nhuần, nhanh chóng trưởng thành nhưng nếu gã chủ động lợi dụng nguyên nguyên lực tôi luyện khí hải, tốc độ trưởng thành sẽ càng kinh nhân. Tuy sư phụ nói không cần tu luyện khí hải, nhưng nhanh được tí nào thì cứ nhanh, thổ nguyên khí hải là khí hải đầu tiên của gã, chỉ khi đạt tới trình độ ngang vối thân thể, gã mới chân chính nắm vững Nguyên Thần quyết.

Nguyên lực và nhục thể cùng đẳng cấp dung hợp với nhau mới phát huy được sức mạnh hoàn mỹ nhất.

oOo

"Hắc đại, đến đây!" Diệp Phong cười vang, nhảy bật lên, lao vào hắc hùng ở đối diện.

Chỉ sử dụng sức mạnh nhục thể, gã không phải là đối thủ của hắc hùng, mỗi lần xung kích đều bị nó đẩy lùi, một chốc sau, toàn thân gã đầy vết thương, đau đớn cùng cực. Nhưng chính vì thế, nhục thể của gã đạt được tiến bộ một ngày ngàn dặm. Chịu đòn hữu hiệu hơn nhiều rèn luyện bình thường, đặc biệt giúp gã gia tăng lượng hút vào nguyên nguyên lực, phương thức này mới triệt để giúp gã chuyển hóa nguyên nguyên khí hút vào thành một phần thân thể.

Trở thành đối tượng luyện tập miễn phí của Diệp Phong, hắc hùng rất chịu phối hợp, xuất thủ đủ mức cần thiết. Được gã dùng nguyên nguyên lực liệu thương, thực lực của nó tăng lên không ít, nếu dốc toàn lực, Diệp Phong vị tất đỡ được.

Suốt nửa canh giờ, hai chân Diệp Phong mới mềm ra, lắn xuống đất nằm dài... Vất vả cũng đáng. Mỗi ngày, thực lực của gã đều tăng với tốc độ gấp đôi trước kia, so với khí hải tu luyện giả thì tốc độ tu luyện của gã đạt tới mức biến thái. Mới đột phá nhị giai hai chục ngày, gã đã cảm giác được mình sắp tiếp tục đột phá.

Tiểu hắc hùng ở cách đó không xa thấy gã tu luyện hoàn tất, kêu lên sung sướng, ngẩng cái đầu khả ái lên, tung tăng chạy tới, thân mật cọ cọ vào tay gã.

Mỗi ngày hắc hùng đi săn đều tha về rất nhiều, phần lớn được Diệp Phong nướng chín rồi chia cho tiểu hùng, nên nó rất thích gã. Con mồi mà hắc hùng mang về đều mới đoạn khí hoặc chưa tắt hơi, nhân tiện gã thu lấy nguyên lực, thành ra rất hài lòng ở lại đây, cảm giác không làm gì cũng được hưởng... thật dễ chịu.

Đương nhiên hắc hùng cũng thu được lợi ích. Mỗi lần Diệp Phong thao luyện Ngũ Cầm quyền, quanh thân thể tụ tập nhiều thiên địa linh khí, tuy hắc hùng không có trí tuệ cao siêu nhưng bảo năng dã thú cho nó biết, chỉ cần đến gần lúc gã múa may thân thể là sẽ thu được lợi ích.

Nên mỗi buổi trưa đều thấy hai con hắc hùng, một to một bé đứng cạnh một thiếu niên múa quyền với tư thế đẹp đẽ, hoạt kê uốn éo thân hình như đang khiêu vũ. Thân thể Diệp Phong thỉnh thoảng lại tràn ra không ít nguyên nguyên lực, lập tức bị hai con dã thú chia nhau hút sạch. Thực lực của Diệp Phong tăng trưởng nhanh, đồng thời hai mẹ con hắc hùng cũng đạt tới thực lực cao hơn. Đại hắc hùng e rằng đã vượt khỏi phạm trù mãnh thú bình thường, đạt tới tầm cao mới, tiểu hùng cũng tiềm lực phi phàm.

Thân thể... có cảm giác lạ lùng. Mệt mỏi từ từ tan biến theo nguyên nguyên lực tưới nhuần, đột nhiên gã cảm giác được một chút rúng động bất ngờ.

Lòng gã lạnh buốt, hít sâu một hơi, vội ngồi xếp bằng, tâm thần tiến vào linh đài, nguyên nguyên lực vốn bình tĩnh chảy giờ như sôi lên.

Cảm giác quen thuộc lại tràn lên óc gã, gã lại đạt tới mốc đột phá. Lần nãy gã không thao luyện Ngũ Cầm quyền để hút lấy thiên địa linh khí mà trực tiếp rút một luồng nguyên nguyên lực phù hợp từ nguyên trạc ra, hít sâu một hơi, hút cỗ năng lượng xanh biếc đó vào thể nội.

Hai mắt nhắm hờ, sắc mặt bình tĩnh, gã xếp bằng lặng lẽ, lồng ngực nhấp nhô theo tiết tấu. Nửa canh giờ sau, thân thể gã hơi run lên, lỗ chân lông như được mở toang, phun ra từng tia bạch khí. Gã đột ngột mở mắt, con ngươi đen nhanh lóe tinh quang, thân thể hơi trương lên từ từ trở lại nguyên trạng...

"Tốt quá, thực lực của ta lại tăng thêm một phần." Thuận lợi đột phá võ đồ tam giai, niềm vui trong lòng gã còn chưa kịp bộc lộ thì khí hải cũng trở nên bất an.

"Lẽ nào... khí hải cũng đột phá?" Khí hải cũa gã khác với khí hải thông thường, tuy từ góc độ nguyên lực cũng có thể dùng đẳng cấp để xác định nhưng thực tế lại không tăng trưởng theo kiểu đột phá tiểu giai đoạn.

Hiện tại khí hải biến động, chỉ có một khả năng là nó biến đói về chất. Cũng có nghĩa là sẽ ngưng tụ, hóa thành khí hải chân chính của võ giả.

Nguyên nguyên lực tàn dư trong thân thể chưa đẩy ra được, bị đích thổ nguyên lực trong đơn điền cuốn vào, cả một luồng nguyên nguyên lực thuộc về gã cũng ào ạt tràn vào khí hải, nguyên nguyên lực xanh biếc cấp tốc chuyển hóa thành thổ nguyên lực đen ngòm sôi trào; thổ nguyên khí hải vốn chỉ lớn bằng viên bi khoảnh khắc lớn lên bằng quả trứng gà, rồi bị nguyên nguyên lực dồn ép mãnh liệt, ngưng tụ lại bằng viên bi.

Ầm!

Đơn điền sôi trào khôi phục trong khoảnh khắc, khí hải đen nhánh như giọt nước cơ hồ chưa biến hóa gì. Nhưng khi đưa thần niệm vào sẽ phá hiện không gian trong đó khuếch đại mấy chục lần, chứa đầy thổ nguyên, tính chất cũng ngưng đọng hơn trước.

Tuy khí hải do Nguyên Thần quyết ngưng tụ không có giai đoạn thổ nguyên khí nhưng bình dân khí hải mới sinh ra còn quá yếu, dù chuyển hóa nguyên nguyên lực thành thổ nguyên lực thì nguyên lực này cũng không so được với thổ nguyên lực chân chính. Hiện tại khí hải của gã đạt tới trình độ võ giả, thổ nguyên lực trong đó đương nhiên là hàng thật giá thật.

Nhục thể tam giai võ đồ, khí hải nhất giai võ đồ dung hợp lại, sẽ có uy lực gì?

Gã liếc nhìn hắc hùng ở gần đó, chẳng phải đối tượng thực nghiệm đây sao? Khí tức nguy hiểm lại xuất hiện trên mặt gã, khiến Hắc dại cũng rùng mình

Chương 37:Thất phẩm võ kỹ: Thập bát điệp chấn

Hắc hùng vì dung nhập một tia nguyên nguyên lực, cộng thêm ở cạnh Diệp Phong hấp thu được không ít linh khí nên đã vượt khỏi thất giai mãnh thú thông thường, thực lực có thể sánh với ngũ giai võ đồ.

"Hắc đại, lần này không được nương tay." Diệp Phong thuần thục vận chuẩn khí hải, sức mạnh hồn hậu vô vàn lan khắp toàn thân, gã đứng trầm ổn đối diện hắc hùng, sẵn sàng xuất chiêu.

Gừ! Khí thế của gã tạo cho hắc hùng cảm giác áp bức chưa từng có, gầm lên trầm trầm, vận toàn lực chủ động công kích.

Hắc hùng như hòn núi thịt đang chạy, dấy lên cuồng phong ào ạt, hung hãn dồn về vị trí Diệp Phong đứng, mặt đất hứng chịu trọng lượng mấy nghìn cân này, phát ra tiếng ầm ầm, đồng thời rung rinh.

Vút! Cánh tay gấu lớn bằng cả người Diệp Phong nặng nề đập tới, không khí dấy lên ràn rạt.

Diệp Phong đứng nguyên bất động, mặt đượm nụ cười thanh đạm, tay trái chặn ra ngoài...

Chát! Cánh tay sắt to bằng thùng nước và cánh tay Diệp Phong không lớn hơn miệng bát va nhau, phát ra tiếng khí lưu gầm vang, không gian chung quanh phảng phất rúng động. Hắc hùng lùi liên tục hai bước như say rượu, lắc lắc đầu, kinh nghi nhìn gã, như không dám tin vào mắt mình.

"Nha!" Tiểu hùng ở ngoài tựa hồ cũng khẽ hoan hô, ôm đầu lăn một vòng, hai tay vỗ bồm bộp vào nhau.

"Xem ra không tệ." Diệp Phong vừa ý vẫy vẫy tay, trừ cảm giác hơi tê lúc va chạm thì gần như gã không bị ảnh hưởng gì. Có thổ nguyên lực hộ thể, năng lực phòng ngự tăng cao.

"Nào, tiếp một chiêu Hùng chi thổ nguyên ảo nghĩa." Diệp Phong giậm mạnh hai chân, hai bàn tay thịt tống vào hắc hùng với sức mạnh không thể chống đỡ được.

Hắc hùng chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của Diệp Phong, sẵn sàng chờ đợi, hai tay chặn trước mặt.

Lại một tiếng nổ đùng đục, hắc hùng văng đi, gầm khẽ đau đớn, đáp xuống đất vẫn không đứng vững được, loạng choạng lùi lại, sau cùng chân nhũn ra, ngã chổng bốn vó, mặt đất lại rung rinh.

Hay lắm! Mạnh mẽ lắm. Đơn thuần luận về sức mạnh, Diệp Phong thậm chí vượt cả lục giai võ đồ.

Bất quá... như thế chưa đủ. Gã hiểu rõ, mấy lần chạy thoát khỏi tay Bạch Thủy gia, Bạch Thủy Ưng khẳng định sẽ đề phòng nghiêm mật hơn, tuy chưa chắc tìm được võ sĩ bảo vệ nhưng chí ít cũng lục, thất giai võ đồ. Sức gã tuy mạnh nhưng đấu thật sự chưa chắc thắng được đối thủ. Thổ nguyên lực tuy mạnh nhưng kém về tốc độ. Sức công kích của gã không kém hơn song tốc độ chắc chắn sút hơn.

Gã, không thể nóng nảy.

Hắc hùng bị gã kích thương song dáng vẻ thập phần hưng phấn. Như thế có nghĩa là nó lại có cơ hội hấp thu nguyên nguyên lực liệu thương, thực lực sẽ tăng trưởng không ít.

Nhìn gương mặt thật thà đầy vẻ lấy lòng của nó, gã dở khóc dở cười, khẽ búng một tia nguyên nguyên lực vào thể nội nó. Thương thế lần này nhẹ hơn lần trước nhiều, nể tình nó cố gắng giúp mình tu luyện, gã cho nó chút lợi ích cũng không sao. Ở cùng hơn mười ngày, gã có đôi chút cảm tình với hai mẹ con hắc hùng.

Ăn xong, gã hơi điều chỉnh trạng thái thân thể, đồn chú ý vào ngọc bội Thu Tố Nhã lưu lại, bên trong là một môn thất phẩm thổ hệ võ kỹ...

Nắm chặt ngọc bội trong tay, gã bế khí ngưng thần, nhắm mắt lại, thuần thục đưa thần thức vào... Hồi lâu sau, màu xanh thẫm của ngọc bội nhạt dần, đến khi hoàn toàn chuyển màu trắng, hóa thành một dúm bột.

Sử dụng thần niệm truyền thụ võ kỹ cơ hồ chỉ được một lần, thông linh chi vật chứa nội dung võ kỹ sau khi lợi dụng linh khí truyền nội dung cho người học, sẽ mất đi linh tính, biến thành vô dụng.

Đó là cách truyền thụ võ kỹ cấp trung và cao của cao thủ ở đại lục này, không chỉ nhanh mà còn tránh cho độc môn võ kỹ không bị truyền ra ngoài.

oOo

Thổ nguyên võ kỹ: Thập bát điệp chấn. Phẩm giai: Thất phẩm thượng đẳng. Đặc tính: Tăng thổ nguyên lực lên mười tám lần, gia tăng mười tám tầng.

Khá lắm! Không hổ là võ kỹ cấp cao, nguyên lực gia tăng mạnh đến thế.

Đọc xong nội dung võ kỹ, gã không khỏi cuồng hỉ. Đó không phải là lục phẩm trung giai võ kỹ mà mà một môn thất phẩm cao giai võ kỹ! Nên biết võ kỹ cấp cao là kỹ năng chiến đấu cực phẩm, không phải cứ đem tinh tệ ra là mua được, tuy không hiểu sau Thu Tố Nhã định sai đẳng cấp nhưng sai sót này có lợi cho gã.

Nếu là hạch tâm đệ tử của đại môn phái hoặc truyền nhân đích hệ của đại thế gia, có được một môn võ kỹ cấp cao cũng khó khăn vô vàn. Võ kỹ loại này gần như đều truyền thừa mấy trăm hoặc cả ngàn năm mới phát huy uy lực đến cực điểm được. Chỉ cần có một môn cao giai võ kỹ, dù vấp phải đối thủ hơn mình hai cấp thì khi chiến đấu cũng nắm phần thắng nhiều hơn.

Hơn nữa Thập bát điệp chấn không chỉ là thất phẩm, còn là thượng đẳng, trong hàng ngũ thất phẩm võ kỹ, nó thuộc nhóm ưu việt.

Liên quan đến phẩm giai võ kỹ và gia tăng uy lực, có hai phương pháp tính toán:

Nhất phẩm: gấp 2 lần, nhị phẩm: 4 lần, tam phẩm: 8 tám... cứ thế thất phẩm là 128 lần, bát phẩm 256 lần, còn cửu phẩm là 512 lần. Không chỉ đơn thuần là sức mạnh mà là tổng hợp hệ số chiến đấu tổng hợp lại.

Môn thổ hệ võ kỹ này phát huy đặc tính thổ nguyên lực chấn, nếu chỉ đơn giản liên tục chấn động đối phương mười tám lần, lần này cũng có uy lực gấp mười tám lần thì nó không thần kỳ ở điểm nào hết, chỉ xứng là ngũ giai.

Bởi mười tám lần mới là hiệu quả của võ kỹ ngũ phẩm bậc thấp, võ kỹ là kỹ xảo vận dụng nguyên lực, không chỉ dùng để tiến công mà cả để phòng thủ. Giả như thực lực đối phương mạnh hơn, có được một môn ngũ phẩm võ kỹ thì người sở hữu tăng thực lực lên mười tám lần cũng không phá được phòng ngực của đối phương, thì dù có liên tục công kích mười tám lần cũng như mười tám lần gãi ngứa mà thôi.

Thập bát điệp chấn tuy chỉ tăng được mười tám lần nhưng có đặc tính khác, có thể gia tăng chấn kích, cao nhất lên tới mười tám lớp. Nếu đơn thuần tính về uy lực, mười tám lần của mười tám tương đương ba trăm hai mươi tư lần, gần như đạt đến phạm trù bát phẩm võ kỹ, bất quá phẩm cấp không thể tính toán đơn giản như vậy.

Chấn lực cũng chia ra cao thấp, vận dụng lực đạo thổ nguyên lực hồn hậu chấn kích địch nhân, có thể giảm bớt lực phòng ngự của địch ở mức nhất định. Hàm nghĩa của điệp chấn là khiến uy lực thổ nguyên lực phát huy ra dồn lại với nhau, tạo ra đòn công kích trí mạng.

Bất quá đạo chấn kình sau cùng không phải gấp ba trăm hai mươi tư lần. Vì điệp chấn cần có quá trình, tuy quá trình đạt mức đại thành chỉ mấy tích tắc nhưng mỗi lần chấn kình đều bị phòng ngự của đối phương giảm bớt uy lực, sau cùng đại khái đạt tới gấp khoảng hai trăm lần. Nếu gặp phải đối thủ quá cao minh, có thể hóa giải điệp chấn từ lúc đang hình thành thì điệp chấn không thể phát huy uy lực mạnh nhất.

Nên tổng cộng hai điểm này lại, phẩm giai của môn võ kỹ này chỉ đạt đến thất phẩm thượng đẳng.

Bất quá dù thế, gã cũng nuốt nước bọt hài lòng, hai mắt sáng lên, liếm môi đầy tham lam. Nếu đối thủ cao minh đến mức hóa giải được lực chấn của quá trình điệp chấn tức là thực lực hơn gã ít nhất hai cảnh giới. Thực lực địch nhân đến thế, thất phẩm võ kỹ cũng không có ưu thế gì.

Bất quá với Diệp Phong thực lực chỉ đạt đến võ đồ, võ kỹ thế này đã là nghịch thiên.

Chương 38:Địch nhân

Nắm vững thất phẩm võ kỹ tuyệt đối không phải một sớm một chiều, hơn nữa muốn luyện đến cảnh giới đại thành, chí ít cũng phải đạt tới thực lực võ sư.

Mười tám tầng điệp chấn cần lượng nguyên lực phi thường hùng hậu, khí hải võ đồ nhất giai của gã tối đa chỉ gia cố được hai tầng.

Mọi võ kỹ cấp cao đều cần lượng nguyên lực kinh nhân mới có thể triệt để phát huy uy lực. Nhưng thế không có nghĩa là võ giả cấp thấp không thể sử dụng võ kỹ cấp cao, ngược lại họ sẽ thu được nhiều lợi ích nhất.

Khí hải của Diệp Phong đạt tới võ đồ tam giai ngang với thân thể thì gã có thể sử dụng Tứ điệp chấn, uy lực ngang với tam phẩm võ kỹ. Tam giai võ đồ bình thường thi triển một môn tam phẩm võ kỹ, tối đa chỉ phát huy được hai, ba thành uy lực, tăng được lực công kích lên hai, ba lần; cách biệt rõ rệt như thế, dễ hiểu thực lực song phương thế nào.

Nên... mục tiêu tiếp theo của gã là ngưng tụ thổ nguyên lực, để cường độ của khí hải và thân thể cân bằng.

Lợi dụng nguyên nguyên lực tu luyện khí hải là việc rất nhẹ nhàng, thể nội Diệp Phong đầy nguyên nguyên lực, không ngừng tưới nhuần cho thổ nguyên khí hải mới sinh ra. Hiệu quả này ngang với một hải tu luyện giả liên tục tu luyện suốt mười hai canh giờ mỗi ngày.

Hơn nữa tốc độ tu luyện không lấy khí hải làm tiêu chuẩn định lượng, mà căn cứ vào thực lực của gã. Cũng có nghĩa, khí hải của võ đồ nhất giai nhưng đạt tới tốc độ tu luyện của tam giai. Đó là chưa kể gã chủ động ngưng thần lợi dụng nguyên nguyên lực tôi luyện khí hải, bằng không tốc độ còn cao hơn.

Trong tu luyện Nguyên Thần quyết, quan hệ giữa khí hải và nhục thể cũng như mạch nước nối sông hồ và đại dương. Mực nước chênh nhau càng nhiêu thì mực nước hồ dâng càng nhanh, đến khi ngang với biển thì sẽ đình chỉ. Chỉ khi mặt biển lại dâng cao thì mực nước hồ mới tiếp tục tăng thêm.

Dù sau này gã sẽ hình thành những khí hải khác thì quy luật này vẫn bất biến.

oOo

Suốt hai mươi ngày, gã gần như không rời sơn động, nơi ở vốn của mẹ con hắc hùng bị gã bá chiếm - khi tu luyện, gã không muốn bị quấy nhiễu. Trừ thỉnh thoảng ra ngoài hái thực vật và lấy nước uống, gần như gã biến thành người sống trong hang hốc.

Vất vả như vậy cũng đáng, vốn mục tiêu cần cả tháng mới hoàn thành thì này bị gã rút ngắn xuống còn một phần năm. Đương nhiên, cái giá là nguyên nguyên lực trong nguyên trạc gần như tiêu hao hết, vốn từ chỗ ngang với thùng nước giờ chỉ còn bằng nắm tay, để thổ nguyên khí hải nhanh chóng cân bằng với thân thể, gã chấp nhận dốc hết mọi thứ.

Nhị điệp chấn thăng cấp thành Tứ điệp chấn, uy lực công kích gần như tăng gấp bốn lần, chưa kể khi thực lực tăng lên, nguyên lực xuất ra cũng sẽ tăng theo.

Khí hải võ đồ tam giai đạt thành, một chiêu Tứ điệp chấn toàn lực của Diệp Phong đủ sánh với thất giai võ đồ.

Từ từ mở mắt, gã thoải mái vặn người... cảm giác đầy sức mạnh quả thật phi thường thoải mái.

Gừ, gừ! Hắc hùng đột nhiên gầm lên phẫn nộ ở ngoài động, cả tiếng tiểu hùng hoảng hốt kêu ré.

"Nghiệt súc! Cả gan!" Tiếng quát khàn khàn vang theo.

Con người? Có chuyện rồi.

Diệp Phong nhảy lên, nhanh chóng ra khỏi động, nơi này không phải là khu săn thú, thậm chí còn cách xa, người đến được đây tuyệt đối không phải bình dân.

Trên bãi cỏ gần đó, một trung niên đại hán râu ngắn đứng vững vàng như thiết tháp, hắc hùng nằm dưới gốc đại thụ, khẽ thở phì phò.

Thực lực người này không tệ, chỉ một chiêu đã đánh ngã hắc hùng. Diệp Phong nheo mắt, diện mạo người này quen quá, hình như gã đã gặp ở đâu đó.

"Mẹ nó chứ, lão tử đường đường là lục giai võ đồ lại bị phái đến khu rừng quỷ quái này tìm người." Đại hán râu ngắn xoay người lại với cửa động nên chưa nhận ra Diệp Phong xuất hiện.

"Một con thất giai hắc hùng, trúng quyền chín thành công lực của ta mà vẫn bò dậy được, sức phòng ngự sắp theo kịp yêu thú cấp thấp rồi. Đáng chết, lão tử vì sao phải chịu tội

Chương 39:Cơ hội

Phù! Diệp Phong thở hắt ra một hơi trọc khí, từ từ lắc cổ, ngực còn ngâm ngẩm đau.

"Lục giai võ đồ... Quả nhiên có thực lực." Trong mắt gã xuất hiện một tia ngưng trọng.

Chiến đấu là việc nghiêm túc, không được sơ suất, nếu vừa rồi không làm theo ý thức thì e đã thụ thương. Đấy là một lời giáo huấn - chiến đấu, không được phép sơ ý.

"Xem ra tiểu quỷ quả nhiên quỷ dị, trúng một quyền toàn lực của lão tử mà vẫn đứng dậy được như không hề hấn gì." Đại hán hơi kinh ngạc, theo tin tức Bạch Thủy Nham tổng kết, Diệp Phong công mạnh thủ yếu.

Luận về công kích, gã chỉ sánh được với tam, tứ giai võ đồ, còn phòng ngự tối đa chỉ ngang với nhất giai võ đồ, một quyền của đại hán ít nhất cũng buộc tam giai võ đồ khó lòng bò dậy, nhưng...

Hắn sao biết được trong một tháng ngắn ngủi Diệp Phong đã đề cao thực lực thêm mấy bậc, không chỉ nhục thể tăng tiến mà khí hải cũng tiến liền mấy cấp. Hà huống Diệp Phong là người luyện thể, cường độ thân thể hơn xa khí hải tu luyện giả bình thường, được thổ nguyên lực bảo vệ, tất nhiên không kém đến nỗi không chịu nổi một đòn như tam giai võ đồ.

"Ngươi đã dốc toàn lực?" Diệp Phong lạnh lùng: "Vậy để mạng lại."

Thất phẩm thổ hệ võ kỹ: Tứ điệp chấn!

Khí hải trong thể nội gã chuyển động nhanh, thổ nguyên lực hồn hậu khoảnh khắc sau đã tràn ra. Thổ nguyên lực đen ngòm gầm gào trong kinh mạch, hình thành hình thái đặc biệt như sóng trào, tuân theo tiết tấu có quy luật, tụ lên tay gã.

"Dám ngạnh tiếp với ta, tiểu quỷ chán sống rồi hả?" Đại hán cười ác độc, khóe miệng nhếch lên trào lộng. Coi ta đánh gãy tay tiểu quỷ.

Quyền đầu của đại hán cực nhanh, phi thường mãnh liệt, khiến không khí nổ lốp bốp. Quyền đầu của Diệp Phong cực chậm, cực ổn, cực yên tĩnh. Hai ngọn quyền trái ngược va nhau.

Tiếng nổ đùng đục vang lên.

Bịch bịch bịch! Diệp Phong lùi liên tục mấy bước, vẩy vẩy quyền đầu đang run lên, khóe môi cười lạnh.

Nụ cười nhạo trên mặt đại hán tan biến, thân thể như bị trọng chùy đập bay đi, thân thể cường tráng văng trên không như bị người ta nắm tay, run lên rồi lộn vòng theo cách quái dị cực độ, đập vào gốc cây ngoài xa.

Bùng, đại hán không hề phòng bị, đạp mạnh eo vào gốc cây, tiếng thét thê thảm vút lên, kinh động vô số chim chóc.

"Ngươi... chẳng qua có vậy." Diệp Phong nheo mắt, nguyên nguyên lực xua tan hết cảm giác tê dại trên cánh tay, khôi phục như chưa hề hấn gì. Gã mới chỉ sử dụng thổ nguyên lực Tứ điệp chấn, chưa dung hợp thân thể với Hùng thế đã dễ dàng đánh bại lục giai võ đồ... Thất phẩm võ kỹ quả nhiên bất phàm.

"Khụ... khụ, khụ," đại hán tuy dính đòn nhưng chưa mất đi sức chiến đấu, thổ mấy ngụm máu ra liền ôm vùng eo bị thương, đứng thẳng dậy, mắt lóe lên nét kinh hãi.

Ban nãy tiểu tử chắc chắn sử dụng võ kỹ. Một người không có khí hải sao có thể sử dụng võ kỹ! Hơn nữa phẩm cấp võ kỹ gã vừa sử dụng không thấp.

"Cho ta biết, các ngươi làm cách nào tìm thấy ta." Diệp Phong nhạt nhẽo hỏi.

"Xú tiểu tử! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này..." Ánh mắt lạnh lùng bắn ra, đại hán râu ngắn cười ác độc.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?" Diệp Phong hừ khẽ, xem ra đối thương chưa cam tâm. Nếu gã là một võ sỹ, chỉ e trong tình huống này, hắn đã khai thật.

"Đừng tưởng chỉ mình người biết sử dụng võ kỹ!" Đại hán hít mạnh mấy hơi, tạm thời áp chế cơn đau, hỏa nguyên lực từ từ phụ thể.

"Xem ra nếu ta muốn biết câu trả lời, chỉ còn cách đánh ngươi thành tàn phế..." Diệp Phong khẽ buông ra một câu, lại vận thổ nguyên lực.

Tam phẩm võ kỹ: Bạo kình!

Đại hán đạp mạnh, sau tiếng nổ, dưới chân hắn xuất hiện một hố sâu lớn cỡ đầu người, thân thể hắn vút đến trước mặt Diệp Phong trong tích tắc. Quyền đầu to lớn lại đấm ra, mãnh liệt phi thường.

Lợi dụng kình lực bạo phát ở chân đẩy thân thể lao tới, phối hợp với bạo kình lúc xuất quyền, hai tầng bạo kình hợp lại khiến uy lực công kích đủ sánh với tứ giai võ kỹ. Tiểu tử! Ngươi chết chắc rồi.

Thổ Hùng chi ảo nghĩa dung hợp! Tứ điệp chấn! Sức mạnh thân thể mang theo nguyên lực công kích, lần này Diệp Phong coi như dốc toàn lực. Hùng thế và thổ nguyên Tứ điệp chấn kết hợp với nhau gần như hoàn mỹ, hiệu quả đâu có đơn giản là một cộng một.

Quyền đầu hai người lại va nhau...

Tiếng nổ vang lên, Diệp Phong đứng nguyên bất động, đối thủ văng ngược lên không, vẽ thành một vòng cung cao vút rồi mới thê thảm rớt xuống đất. Địa điểm rơi vừa hay chỗ hắc hùng ẩn mình nghỉ ngơi.

Hắc hùng đảo mắt, thoáng hiện nét hầm hậu xen lẫn gian trá, tay phải đột thiên thò ra, vừa hay đập trúng đại hán rơi xuống.

A... Lại một chuỗi tiếng thét thê thảm vang lên, đại hắn lăn mười mấy vòng mới nằm sóng soài dưới đất, không bò dậy nổi.

"Này này, Hắc đại, đừng để hắn chết, ta còn muốn hỏi hắn." Diệp Phong bĩu môi liếc hắc hùng, bất quá đối phương dù gì cũng là lục giai võ đồ, không đến nỗi bị hắc hùng lấy mạng bằng một cú vỗ.

Từ từ đến bên thân thể đang co lại, Diệp Phong bình thản mỉm cười: "Hiện tại... ngươi có thể cho ta biết các ngươi tìm ra ta bằng cách nào chưa?"

"Ngươi... ngươi..." Đại hán tỏ vẻ không tin nổi, thực lực của tiểu quỷ còn hơn cả hắn, e rằng sánh ngang với nhất giai võ sĩ. Thật ra là sao...

"Ta không muốn nghe những lời thừa thãi. Không muốn chết thì trả lời ngay." Diệp Phong đặt chân lên đầu đối phương, chỉ cần gã xuất nguyên lực là đại hán lập tức mất mạng.

"Đừng!" Giọng đại hán the thé vì sợ hãi, hắn sợ chết, phi thường sợ. Xưa nay hắn vẫn là người thích hưởng thụ, "Ta nói... ta nói."

Trong mắt Diệp Phong toàn nét lạnh lùng, khóe môi hiện lên vẻ coi thường, lặng dẽ đợi đối phương.

"Bọn ta không biết địa điểm ẩn thân cụ thể của ngươi. Gia chủ lần theo tung tích lần trước ngươi bỏ chạy, biết ngươi trốn trong Ninh Tĩnh sâm lâm nên chia những nơi ngươi có thể ẩn nấp thành mười mấy khu vực lớn rồi phát động nhiều hộ vệ thực lực võ đồ lục, thất giai, cả võ sĩ nhất giai nữa tìm kiếm kỹ càng." Đại hán nằm dưới đất thở hồng hộc, tiếp lời.

"Mỗi khu vực lớn lại theo nhân số cụ thể chia thành các khu vực nhỏ, những hộ vệ được chọn sẽ tìm kiếm trong khu vực được chia. Một khi tìm thấy cứ việc xuống tay giết chết, hôm nay là ngày tìm kiếm thứ mười bảy..." Đại hán nhìn Diệp Phong với vẻ sợ hãi, lòng hối hận không ngớt, sớm biết đối phương kỳ thật là tiểu sát tinh, thà đừng chạm trán còn hơn.

"Hừ, Bạch Thủy Nham dám khẳng định một hộ vệ giết được ta?" Diệp Phong lạn lẽo liếc đối phương, ngữ khí càng lạnh hơn.

"Mỗi tối bọn ta đều tụ họp lại điểm danh, nếu có người không về thì khu vực người đó phụ trách có vấn đề, tất cả toàn lực ập đến vây bắt." Đại hán cực kỳ phối hợp, tiết lộ toàn bộ bí mật của hành động lần này cho Diệp Phong biết.

Tính toán quá hay! Theo kế hoạch của Bạch Thủy Nham, trong tình huống gã không hay biết gì, sớm muộn cũng sẽ bị tìm ra, bị vây ráp thế này, dù mọc cánh cũng khó thoát. Diệp Phong chưa tự đại đến mức cho rằng một mình có thể đồng thời đối phó cả toán hộ vệ thực lực không thấp.

Theo cách nhìn của Bạch Thủy Nham, Diệp Phong có thể thoát khỏi tay các hộ vệ nhưng tuyệt đối không thể chính diện kích bại họ. Bằng không lúc trước Bạch Thủy Ưng đã chết trong tay gã. Lão nằm mơ cũng không ngờ rằng, một tháng trước Diệp Phong chỉ miễn cưỡng đấu được với tam giai võ đồ thì hiện tại đã có thể chính diện kích bại lục giai võ đồ... Bất quá không thể trách lão, thực lực của Diệp Phong tăng liền mấy cấp, không thể so với lúc trước, tốc độ này xứng danh yêu nghiệt.

"Nếu vậy tức là nếu ta giết ngươi thì đến tối, đội hộ vệ sẽ đến đây tìm kiếm?" Diệp Phong cười lạnh.

"Đúng!" Đại hán gật đầu theo ý thức, rồi sắc mặt nhợt đi, mắt hiện lên tia hoảng sợ: "Đừng... đừng giết ta. Ta sẽ không cho họ biết thiếu hiệp ở đây."

"Đáng tiếc... ta không tin ngươi." Từ mạt đất dưới chân gã phun ra thổ nguyên lực, Tứ điệp chấn!

Cơ nhục trên mặt đại hán run rẩy, đầu óc trong khoảnh khắc bị chấn thành bùn nhão, về chầu Diêm vương.

Đối đãi địch nhân phải như gió thu cuốn lá, tuyệt không để lại hậu hoạn. Bạch Thủy Nham... ta sẽ khiến người hối hận.

Quy nguyên quyết từ từ vận hành, hút từng điểm hỏa nguyên lực và nguyên nguyên lực của đại hán đang tản ra không khí vào trong nguyên trạc.

Ngẩng đầu nhìn vầng dương, còn mấy canh giờ nữa mới đến tối, trong khoảng thời gian này, hộ vệ đội của Bạch Thủy gia vẫn còn ở trong Ninh Tĩnh sâm lâm.

Như vậy, ở Ngọa Lăng thành, phòng ngự của Bạch Thủy gia tất sẽ lỏng lẻo... nếu hiện giờ gã lén về thành, nhất định sẽ vượt ngoài ý liệu của Bạch Thủy Nham.

Gã mất bóng một tháng, chắc Bạch Thủy Ưng không còn quá giới bị nữa, cộng thêm trung cấp hộ vệ của Bạch Thủy gia đã rút hết khỏi Ngọa Lăng thành, nếu chỉ có một hai bảo tiêu đi theo thì với thực lực hiện của gã, giết Bạch Thủy Ưng tất không vấn đề gì.

Bạch Thủy Nham... ngươi sẽ nhanh chóng hối hận vì lần vây ráp này.

Liếc nhìn âm lạnh về Ngọa Lăng thành, Diệp Phong cơ hồ lẩm bẩm, lời lẽ cực kỳ lạnh lẽo: "Bạch Thủy Ưng, ta tới đây."

Chương 40:Huyền thiết bổng

Biết rõ trong rừng có hộ vệ tìm mình, Diệp Phong dễ dàng tránh thoát được họ, ngầm rời khỏi rừng.

Lợi dụng Viên thế, gã nhanh nhẹn lướt đi trên cành cây trong rừng rậm, đi trên lưng chừng không không chỉ rộng rãi mà cũng khó bị địch nhân ở dưới đất phát hiện. Gã tu luyện Nguyên Đơn quyết, thần thức linh mẫn gần như đạt đến trình độ võ sư, hơn xa toán hộ vệ.

À, có người!

Gã chợt dừng lại, tựa sát vào cành cây, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống cách đó không xa, một viên hộ vệ uể oải đang nghênh ngang đi tới. Gã nín thở, không phát ra mảy may tiếng động.

Tìm kiếm suốt mười ngày nay khiến các hộ vệ bình thường chỉ quen hưởng thụ khó lòng chịu được, không giữ được tính cảnh giác cần có, ai cũng tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn.

Khó trách họ, Diệp Phong chỉ là nhị giai võ đồ, dù có tiểu xảo cũng chỉ sánh được với tam giai võ đồ. Toàn là cao giai võ đồ nên tất nhiên họ không coi gã vào đâu.

"Không biết kẻ may mắn nào gặp được tiểu tử đó. Nếu để ta gặp phải, lão tử phát tài rồi." Hộ vệ đó ngoẹo đầu ngó nghiêng tứ phía, xem ra không có phát hiện gì, ngồi xuống dưới gốc cây. Trên đầu hắn chính là cành cây Diệp Phong đứng.

"Phái ngần ấy nhân thủ, chỉ người tìm thấy tiểu tử đó mới được thưởng, rừng mênh mông thế này, tìm được hay không toàn dựa vào vận khí. Lão tử sao phải khổ." Lẩm bẩm thêm mấy câu, viên hộ vệ móc lương khô mang theo ra, uống mấy ngụm nước, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Diệp Phong ở phía trên vốn định đợi toán hộ vệ bỏ đi, mắng thầm không ngớt, hiện tại nếu có hành động gì tất sẽ kinh động họ, xem ra hắn định ở đây một lúc nữa, nhưng gã đang vội quay về Ngọa Lăng thành...

Làm thịt hắn! Ngẫm nghĩ một chốc, gã liền quyết định. Sai lầm lớn nhất của Bạch Thủy Nham là hình như chỉ phái một hộ vệ tìm một khu vực, lão cho rằng trung cấp hộ vệ là đủ thực lực cầm chân gã, nhưng thật sự không như lão tưởng tượng...

Từ từ vận thổ nguyên lực lên, thân thể gã bước vào trạng thái sẵn sàng ra đòn. Tinh quang lóe qua mắt, gã cúi người, từ trên cao nhảy bổ vào trung niên hộ vệ.

Hộ vệ này là thất giai võ đồ, tính cảnh giác cao hơn dự liệu. Diệp Phong vừa động, hắn đã giật mình dựng tóc gáy, nguyên lực tràn ra, điểm chân xuống lăn sang một bên.

Gã đánh lén không thành, tâm niệm chuyển động nhanh, nhanh chóng thu lại thổ nguyên lực... Đối phương không nắm rõ thực lực của gã, hoàn toàn có thể xuất kỳ bất ý mang lại kinh ngạc cho đối thủ.

Đáng tiếc! Tốc độ ban nãy của gã còn chậm một chút. Diệp Phong thầm nhủ, nếu tốc độ đạt đến đẳng cấp võ sĩ thì đối thủ quyết không thể dễ dàng tránh thoát.

"Ha ha, vận khí của lão tử đến rồi." Viên trung niên hộ vệ hơi sững người khi thấy gã, rồi lập tức hoan hỉ phát cuồng. Không cần nghĩ vì sao gã chủ động hiện thân, trong lòng chỉ còn nghĩ đến phần thưởng của Bạch Thủy Nham.

"Xưa nay ta chỉ mang lại vận rủi cho địch nhân." Hiểu rõ đối thủ là thất giai võ đồ, gã khẽ nhíu mày, tất phải tốc chiến tốc quyết, bằng không để hắn thoát đi tìm viện binh thì phiền hà rồi.

"Lão tử gặp tài vận rồi. Nạp mạng đi." Mười tinh tệ là một khoản không nhỏ, trung niên hộ vệ mắt ánh lên nét tham lam, nhưng xuất thủ không hề lơi lỏng. Tiểu tử này quỷ dị phi thường, hắn không thể chủ quan để tiền tài bay mất.

"Muốn xin phần thưởng của cẩu chủ tử nhà người, vậy thì lại đây." Diệp Phong lạnh nhạt thốt, tốc độ của gã không bằng đối phương, vậy thì đợi hắn chủ động xuất kích...

"Để xem ngươi rơi vào tay ta còn cuồng vọng được nữa không." Trung niên hán tử bị Diệp Phong kích nộ, lắc người lao tới, tay ánh lên kim mang mờ mờ.

Đặc điểm của kim nguyên lực là nhanh nhẹn, thoáng cái hắn đã đến trước mặt Diệp Phong, tay thò ra sắc bén như mũi đao cắt vào yết hầu gã, xuất thủ độc ác, tuyệt tình.

Thổ nguyên Tứ điệp chấn phòng ngự!

Diệp Phong nhanh nhẹn nghiêng người, bàn tay vốn đâm vào yết hầu gã liền biến thành đầu vai. Gã không tránh mà vận Tứ điệp chấn thổ nguyên lực lên mình.

Đâm trúng vai cũng có thể khiến ngươi bị thương. Trung niên hộ vệ cười độc ác, tay nhanh hơn mấy phần.

Bốp! Ngay lúc chạm vào vai Diệp Phong, tay hắn chợt cảm giác được một lớp trở lực hồn hậu, tiếp đó là một lớp trở lực nữa... Liên tục bốn lớp, lớp sau mạnh hơn lớp trước, thủ đao vốn như rắn độc thè lưỡi, kim quang thu liễm, uy lực giảm hẳn. Tuy mổ trúng vai Diệp Phong nhưng chỉ cào rách được một vết mờ mờ.

Lực phòng ngự mạnh lắm! Quỷ dị lắm.

Trung niên hộ vệ chưa kịp kinh ngạc vì sao Diệp Phong có được lực phòng ngự như thế thì bên tai đã vang lên tiếng gọi tử vong lạnh lùng của: "Ngươi không có cơ hội thứ hai."

Nhân lúc đối phương cạn hết lực sau đòn đánh, chưa kịp phản ứng, tay phải gã mang theo thổ nguyên Tứ điệp chấn hồn hậu phối hợp với Hùng chi ảo nghĩa tống mạnh vào mặt địch nhân.

Một tiếng nổ trầm trầm vang lên, kéo theo cả tiếng kêu thảm chưa kịp thoát khỏi cổ họng, trung niên hộ vệ ngã ngửa người văng đi, xương mặt nát vụn, mặt mũi méo mó không thành hình người, máu và miệng rỉ máu, nhãn thần ảm đạm dần, rơi xuống đất giật giật người rồi bất động.

Liếc nhìn xuống vai, vết máu không ảnh hưởng gì đó đang từ từ liền lại.

Vĩnh viễn không nên coi thường đối thủ. Gã nhớ kĩ kinh nghiệm này. Nếu ngay từ đầu, viên hộ vệ sử dụng võ kỹ công kích thì e rằng gã không dám dùng ngạnh tiếp đối phương, cũng không thể dễ dàng hạ được. Sinh tử chiến đấu, coi thường đối thủ đồng nghĩa với lấy tính mạng ra đùa.

Đã gần bìa rừng, Diệp Phong không chần chừ, nhảy bật lên tiếp tục lướt về phía Ngọa Lăng thành.

Thất tung hai hộ vệ, chắc chắn khi điểm danh tối nay, chúng sẽ không lần ra gã ở khu vực nào... Các ngươi chứ mê hoặc đi, ai đoán được ta đã nhân cơ hội lén về Ngọa Lăng thành!

oOo

Trong Ngọa Lăng thành đã trở lại bình tĩnh như trước, giờ Ngọ mới qua, đường phố lạnh lẽo dần khôi phục tình cảnh náo nhiệt.

Cửa tây, nằm trong phạm vi thế lực của Diệp gia, một bóng người đeo nón che mặt màu đen từ từ đi vào thành. Hộ vệ Diệp gia chỉ tùy ý liếc nhìn rồi không chú ý đến, chỉ là một dung binh tự do không có gì đặc biệt.

Chính là Diệp Phong, để không gây chú ý, gã ẩn tàng thân phận lén quay về Ngọa Lăng thành.

Vừa vào thành, gã liền nhắm hướng đường phố trung tâm nhất, nơi Bạch Thủy Ưng dễ xuất hiện nhất. Còn hai canh giờ nữa mới tối, không cần quá nóng lòng, chỉ cần Bạch Thủy Ưng xuất hiện, gã sẽ có hội lấy mạng hắn.

Địa bàn Diệp gia khống chế không khác gì trước kia, rải rác có hộ vệ đi tuần, những nơi trọng yếu không chỉ đông hơn mà có cả hộ vệ cao cấp ẩn tàng. Với thần thức của Diệp Phong, hộ vệ thực lực dưới võ sư, trong vòng mười thước đều không thoát được tầm tra thám của gã.

Vào đến địa bàn Bạch Thủy gia khống chế, tình huống xảy ra biến đổi. Tuy trên đường không thiếu hộ vệ tuần thị, nhưng thực lực phần lớn là sơ giai õ đồ, thậm chí còn cả lục, thất giai bình.

Phía tây đường phố là khu vực có nhiều võ giả lai vãng, nhưng hộ vệ ở đây thực lực đều là võ đồ cấp thấp, đủ biết đích trung cấp hộ vệ của Bạch Thủy gia đích xác bị phái đi hết. Nếu xảy ra náo loạn ở đường phố, dựa vào số hộ vệ này, khó lòng trấn áp được cục diện.

Nhưng dù sao Bạch Thủy gia còn có chút uy thế tại Ngọa Lăng thành, không ai dám công khai gây sự. Nhưng... lực uy nhiếp không đủ, thế nào cũng có phiền hà: lừa đảo, tranh cãi, xung đột quy mô nhỏ khó lòng tránh được, địa bàn Bạch Thủy gia trở nên khá hỗn loạn.

Tình huống này rất có lợi với mình... Gã ẩn tàng trong cái khăn che mặt, thầm nở nụ cười.

"Hảo bảo bối! Hảo bảo bối! Ở đây bán bảo bối tốt đây." Một tiếng quát cắt ngang dòng suy nghĩ của gã, đưa mắt nhìn lên thì ra một tiểu đội dung binh gồm ba người đang bày hàng ở khu tự do giao dịch, một cây thiết bổng đen ngòm lọt vào mắt gã.

"Món vũ khí này là bọn tại hạ lấy được ở yêu thú khu trong Ninh Tĩnh sâm lâm." Một dung binh nhỏ thó mồm năm miệng mười chỉ vào thiết bổng giới thiệu. "Bề ngoài đây chỉ là một cây Huyền thiết bổng thông thường song nếu quan sát kỹ sẽ cảm giác được thổ nguyên lực phát ra. Tại hạ dám chắc đây là linh khí."

Linh khí. Lời vừa buông ra quả nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt. Không ít võ giả tu luyện thổ nguyên khí hải đổ xô đến, còn cả những võ giả không tu luyện thổ nguyên nhưng thích xem náo nhiệt nữa. Gian hàng của tiểu đội dung binh nhanh chóng bị vây kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro