Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lee Heeseung đã tự nhốt mình trong phòng ngủ nửa giờ rồi, quần áo thì đã được thay xong từ lâu.

Chiếc áo sơ mi lụa chất lượng cao in họa tiết đen khéo léo che giấu thân hình nam tính, chiếc váy xếp ly rất ngắn, chỉ che đến nửa đùi, dưới ánh đèn đôi tất lưới toát vẻ tinh tế, khiến cho đôi chân vốn dĩ đã đẹp của Lee Heeseung càng thêm mềm mại như phụ nữ.

Một bộ trang phục hoàn hảo. Lee Heeseung nghịch ngón tay mình, sau khi xác nhận kỹ lưỡng vẻ ngoài của mình trong gương, anh đứng lên mở cửa cho Park Sunghoon đang chờ trước cửa phòng.

"Heeseung huyng." Park Sunghoon chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn gọi anh.
"Em đã đợi lâu lắm rồi đấy."
Rõ ràng anh không nên đồng ý yêu cầu vô lý như vậy ngay từ đầu, nhưng Lee Heeseung lại không thể tức giận khi thấy Park Sunghoon làm nũng, mặt anh đỏ bừng vì ánh nhìn thẳng thắn từ cậu nên cố nói lảng tránh: "Giấu cái gì đấy, không đi à?"

Park Sunghoon đưa tay đỡ eo Lee Heeseung, để anh ngồi lên mép giường, rồi dùng tay nâng bắp chân của anh, đặt lên đầu gối của mình.

Cậu đưa một hộp quà đặc biệt từ phía sau lưng mình lên rồi đặt nó vào tay Lee Heeseung, Park Sunghoon mỉm cười nói: "Đây là quà cho Heeseung huyng, anh mở ra xem đi?"

Lee Heeseung kéo dải ruy băng buộc nơ trang trí ra, bên trong hộp là một đôi tất chân đen bằng cotton, anh hơi sững người lại rồi thắc mắc hỏi: "Chẳng phải anh đã đi tất rồi sao...?"
"Váy xếp ly phải kết hợp với tất đùi mới đẹp anh ơi."

Ngón tay Park Sunghoon mân mê bóp nhẹ cơ bắp có chút căng thẳng của Lee Heeseung, cậu tự tay giúp anh mang đôi tất mà mình đã chọn kỹ lưỡng lên cho anh.

Park Sunghoon biết nhiều về lĩnh vực này nhỉ. Lee Heeseung không vui, đầu ngón chân duỗi thẳng, ấn vào bụng Park Sunghoon rồi đè xuống, sau đó mới nói: "Đêm qua anh đã muốn hỏi rồi, tại sao em lại biết rõ về cách phối đồ của con gái đến thế hả, Sunghoon."

Những lời nói trong lên giường phần lớn đều xuất phát từ mục đích dụ dỗ: muốn người yêu nói nhiều câu "thích", muốn đôi mắt người yêu trở nên ướt át, muốn người yêu ôm lấy mình... Bao gồm cả yêu cầu vô lý của Park Sunghoon cũng được đưa ra trong tình huống như thế.

Park Sunghoon nũng nịu muốn anh hôn, môi lưỡi quấn quít trên da, cậu nhẹ nhàng cắn vào dái tai của Lee Heeseung. Park Sunghoon luôn thích có một màn dạo đầu dài và chậm rãi, nhiệt độ trong phòng là hai mươi sáu độ nhưng lại đầy dục vọng, đôi mi của Lee Heeseung không ngừng run rẩy, hai giọt nước mắt trong veo treo nơi khóe mắt.

Hai gò má của Lee Heeseung đỏ ửng như say rượu, anh cảm thấy mình giống như một viên chocolate nhân rượu đang tan chảy trong vòng tay của Park Sunghoon, người ăn mất anh lại mặc quần áo chỉnh tề, những chiếc cúc áo lạnh buốt của bộ đồng phục bị thân nhiệt của anh làm ấm lên.

Rõ ràng lỗ nhỏ đã được mở rộng đến mức mềm mại khó nhịn, nhưng những ngón tay thon dài và mạnh mẽ vẫn không chịu buông tha, đầu ngón tay tròn tròn cọ xát vào bên trong, kích thích điểm nhạy cảm, phần đầu của dương vật Lee Heeseung run rẩy, chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, thấm ướt áo sơ mi trắng của Park Sunghoon.

Như thể cậu muốn khiến anh đạt cực khoái chỉ bằng ngón tay vậy.
Mỗi chữ mỗi câu đều bị nuốt vào cổ họng, Park Sunghoon biết Lee Heeseung muốn nói gì, nhưng lại cố tình ngăn không cho anh nói.

Lee Heeseung bực bội, anh nắm chặt cổ tay không rảnh rỗi của Park Sunghoon, năm ngón tay xiết chặt lấy xương cổ tay của người kia rồi thở hổn hển hỏi: "Sunghoon, em muốn gì vậy?"
Ánh mắt Park Sunghoon sáng rực, cậu rút ngón tay đang mân mê phần vách thịt bên trong của anh ra, nhìn Lee Heeseung nhíu mày nuốt tiếng thở dốc xuống, giọng nói mang chút men say—là loại rượu thanh mai độ nhẹ, ngay từ lúc vào cửa cậu đã quấn quýt mời Lee Heeseung nếm thử một chút.

"Huyng có nhớ mai là ngày lễ thành lập trường không?"
Park Sunghoon hiểu rõ từng động tác nhỏ của Lee Heeseung, cậu hôn lên trán anh, vì biết đây là động tác khiến người kia dễ chịu.
"Anh đi với em nhé, có được không?"
"Đi cùng em với tư cách là 'chị gái' ấy."

Đó là một yêu cầu đã bị gác lại từ lâu.
Lee Heeseung đẩy Park Sunghoon xuống, ngón cái cọ xát vào mạch máu trên cổ tay người kia, sau đó anh cởi thắt lưng của cậu ra, ngồi lên dương vật đang cương rồi ngẩng đầu lên khẽ hừ một tiếng: "Không được, lúc nào Sunghoon cũng muốn có một chị gái... Rốt cuộc là em thích chị gái hay thích anh vậy?"

Làn da trắng mịn bị chà xát đến đỏ ửng, Lee Heeseung nheo mắt lại, mười ngón tay đan xen nhau rồi cúi người xuống hôn Park Sunghoon.
Lee Heeseung ngậm lấy đầu lưỡi người kia, âm thanh trao đổi ướt át đầy tình tứ, dương vật của Park Sunghoon cọ xát vào lỗ đít của Lee Heeseung cách một lớp vải, cậu cười khẽ: "Thích Heeseung huyng, thích Heeseung noona, thích Lee Heeseung."

Bắt đầu từ khi chơi trò gia đình trẻ con thời tiểu học, Park Sunghoon đã tin rằng vai trò thích hợp nhất cho Lee Heeseung không phải là bố cũng không phải là anh trai, mà là mẹ, hoặc chị gái—
Người dịu dàng, bao dung, giống như chăn ấm mùa đông, như ánh nắng đầu tiên của mùa xuân.

Park Sunghoon mê mẩn nhìn Lee Heeseung đang vặn mình nuốt trọn dương vật của mình, cậu đưa tay lên chạm vào mồ hôi ở khóe mắt và lông mày của anh, như thể đang tự nói với chính mình: "Đôi chân của hyung vừa thon vừa thẳng, mông cũng rất cong, em muốn thấy... huyng mặc váy ngắn..."

Cậu vừa nói vừa dùng lòng bàn tay đo kích thước rồi nghiêm túc suy nghĩ: "Heeseung huyng có thích váy xếp ly không? Nên mua màu da hay màu đen nhỉ?"

Lee Heeseung không kịp trả lời, lời nói bị đứt quãng vì những cú thúc của người kia, Park Sunghoon dần dần chiếm đoạt cơ thể anh, từng rung động của mỗi mảnh xương, từng giọt mồ hôi trên da, đều bị Park Sunghoon dịu dàng chiếm đoạt.

Cuối cùng Lee Heeseung vẫn đồng ý, dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Park Sunghoon nửa quỳ trên sàn nhà, rồi đeo vớ cho đôi chân thon dài kia, tiếng hít thở của cậu trở nên dồn dập, hiển nhiên là cậu đang cứng lên vì bị Lee Heeseung đạp vào nơi giữa háng kia.
"Muốn huyng trở noona, ha, em phải chuẩn bị rất nhiều đó."

Park cười tươi, hai mắt cong lên như vầng trăng non, cậu thuận theo mà giải thích, ca gương mặt dán vào đùi Lee Heeseung giống như một chú chó trắng nghe lời.

"Noona yêu em nhất, không phải sao?"
Được một tấc lại muốn tiến một thước, Lee Heeseung im lặng mắng cậu trong lòng, nhưng anh vẫn nâng tay lên vuốt đầu Park Sunghoon khen ngợi chú chó nhỏ của mình.

"Ừ, noona yêu Sunghoon nhất."
Đột nhiên điện thoại trong tay rung lên, có bạn học gọi đến xác nhận lại thời gian gặp mặt, Park Sunghoon mặc thêm áo khoác cho Lee Heeseung rồi tựa cằm lên vai anh, nghe người kia nói chuyện điện thoại.

"Được, đến chiều gặp nhé."
Buổi chiều Lee Heeseung sẽ biến trở về thành đàn anh Heeseung được mọi người yêu thích, nhưng buổi sáng anh chỉ là noona của mình Park Sunghoon mà thôi.


Trước khi xuống xe, Lee Heeseung đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt. Anh lại kéo áo khoác để che đi đường nét không giống phụ nữ trước ngực mình, mái tóc kiểu đuôi sói hơi dài làm dịu đi những đặc điểm nam tính trên người anh.
Thật đúng như Park Sunghoon nói, Lee Heeseung trông giống một người chị gái xinh đẹp và sắc sảo.

Park Sunghoon thân mật khoác tay anh rồi nói với bạn học đang chờ trước cổng trường: "Tôi đến trễ rồi, xin lỗi nhé. Chị tôi muốn đến thăm trường cấp ba của tôi."
"Chào noona!" Bạn học nhiệt tình chào hỏi.
"Wow, gen nhà cậu tốt thật, chị gái cậu cao như cậu luôn."

Có người khen đôi mắt của Lee Heeseung đẹp, có người khen phong cách của anh giống như một đàn chị cấp ba, nhưng không có ai nghi ngờ về giới tính của anh.
Khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, nhưng khuôn mặt Lee Heeseung đã đỏ lên một cách không rõ ràng. Anh lo lắng kéo tay áo của Park Sunghoon, giọng nói càng lúc càng mềm mại: "Cảm ơn mọi người, nhưng chúng ta nên vào trường thôi, thầy cô còn đang đợi chúng ta."

Lee Heeseung đã trở nên ngượng ngùng. Park Sunghoon hiểu ý nắm lấy tay anh, rồi nói tạm biệt với các bạn: "Các cậu vào trước đi, tôi sẽ dẫn chị tôi đi dạo quanh trường."

Khi đã rời xa đám đông, Lee Heeseung thả lỏng hơn nhiều, anh nắm tay Park Sunghoon và cùng cậu dạo bước trong trường.
Bảy năm đã trôi qua, cơ sở vật chất đã được cải tạo khá nhiều, thậm chí cả mặt sân vận động cũng được làm mới. Lee Heeseung chép miệng, nhắc lại chuyện có người ngã trên đường chạy trong hội thao, rồi cú ngã đó đã kéo theo cả một hàng người ngã theo.

Park Sunghoon cũng nhớ, lúc đó cậu đang làm nũng trong phòng y tế, đòi Lee Heeseung chăm sóc mình, trên trán cậu còn bị anh dán một miếng băng lạnh chẳng nhẹ nhàng chút nào. Anh càu nhàu: "Đã không bị say nắng, cũng chẳng bị thương gì, mau quay lại đi, cứ bám lấy một tình nguyện viên như huyng ở nơi này làm cái gì?"
"Muốn ở bên huyng lâu hơn."

Park Sunghoon nhỏ giọng nói, nhân lúc cô giáo trong phòng y tế quay lưng lại, cậu đã tranh thủ hôn Lee Heeseung một cái.
"Lát nữa em sẽ đi."
Sau đó, một đám học sinh cấp ba bị trầy xước, chảy máu đã kéo đến, khiến cho kẻ giả bệnh như Park Sunghoon không còn chỗ để đứng.
Cậu đành phải thất vọng rời đi.

Bảy năm sau, bên ngoài phòng y tế, trong một góc khuất không có camera giám sát, Park Sunghoon tháo khẩu trang của Lee Heeseung xuống, trao cho anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như những cậu thiếu niên lần đầu biết yêu, khuôn mặt cậu hơi đỏ lên.
"Heeseung huyng, em chỉ muốn lúc nào cũng có anh bên cạnh."
"Ừ, anh cũng vậy."

Lee Heeseung bị khuất phục bởi ánh mắt chân thành và ướt át của Park Sunghoon, anh nâng mặt cậu lên, tà váy khẽ bay, bổ sung thêm những lời yêu thương và những cái ôm.
---

Editor: tui mới tìm thấy fanart trên webio giống lắm nè
Link ảnh gốc: https://weibo.com/7581173446/5068762070386423

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro