Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Heeseung huyng, anh không khỏe à?" Park Sunghoon đứng trước cửa phòng của Lee Heeseung, gõ cửa nhẹ rồi hỏi thăm, nhưng không nhận được phản hồi.

Vài giờ trước, các thành viên đều trở về ký túc xá, sau khi vào nhà Lee Heeseung lập tức trở về phòng mình và không ra ngoài. Ban đầu, Park Sunghoon nghĩ anh chỉ mệt và muốn đi ngủ thật nhanh.

Park Sunghoon chơi game cùng các thành viên trong phòng khách, trong lúc đó phòng của Lee Heeseung không có chút động tĩnh nào, khiến cậu cảm thấy lo lắng nên mới đứng dậy đến cửa phòng hỏi thăm. Vì không nhận được phản hồi, cậu chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì điện thoại kêu lên một tiếng báo có tin nhắn.

[Anh không sao.]
là tin nhắn từ Heeseung huyng.
[Anh đã im lặng từ trên xe đến giờ rồi, chắc chắn là có vấn đề gì đó. Em vào xem anh được không?]
[Anh thật sự không sao mà Sunghoon.]
[Anh biết em có thể nhờ anh quản lý lấy chìa khóa dự phòng mà.]

Bên kia hiện đang nhập tin nhắn, nhưng Park Sunghoon không nhận được bất kỳ tin nhắn nào. Cậu chuẩn bị nhắn tin cho anh quản lý, thì tay nắm cửa động đậy. Park Sunghoon nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, căn phòng tối đen như mực, sau khi thích nghi với bóng tối cậu mới thấy Lee Heeseung đang cuộn mình trong chăn kín mít.
Park Sunghoon đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng nói với cái chăn:
"Em có thể bật đèn bàn không?"
"Được." Giọng nói của Lee Heeseung phát ra từ trong chăn.

Park Sunghoon vừa vào đã ngửi thấy mùi cam nồng hơn bình thường, càng đến gần giường thì mùi càng đậm hơn. Nhưng còn lâu mới đến kỳ phát tình của anh mà, có phải là cơ thể không khỏe dẫn đến pheromone của Heeseung huyng bị rối loạn không?

Park Sunghoon lo lắng hỏi: "Heeseung huyng? Anh không khỏe ở đâu hả? Có cần đến bệnh viện không?"

Lee Heeseung thấy không thể giấu được nữa thì mới từ từ thò đầu ra, anh chỉ lộ nửa mặt, mái tóc rối bời lòa xòa trước trán, đôi mắt to ướt át, gò má ửng đỏ vì thở gấp, đầu mũi cũng đỏ lên, trông như một chú nai nhỏ lạc vào rừng. Anh nhìn Park Sunghoon với ánh mắt lảng tránh, rồi chậm rãi nói:
"Anh cũng không biết... Nơi đó rất kỳ lạ."
"Nơi nào cơ?"
Park Sunghoon lo lắng hỏi tiếp.
Lee Heeseung chớp mắt, anh định nói nhưng lại thôi, hành động đó lặp đi lặp lại nhiều lần, Lee Heeseung cố gắng lấy dũng khí, nhưng cuối cùng lại không thể diễn tả được tình trạng cơ thể của mình bằng lời.

Thấy Park Sunghoon có vẻ sẽ không chịu từ bỏ nếu không có câu trả lời, Lee Heeseung thở dài, nhanh chóng đưa tay về phía đèn bàn, bấm công tắc căn phòng lại chìm vào bóng tối lần nữa.

"Heeseung huyng, anh..."
"Sunghoon."
Lee Heeseung ngắt lời: "Đưa tay cho anh."

Park Sunghoon đặt tay mình vào bàn tay mới vươn ra từ mép chăn của Lee Heeseung. Tay cậu lạnh hơn tay của anh đang nằm trong chăn, Sunghoon không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh kéo tay mình vào trong chăn.

Trong bóng tối, mắt Park Sunghoon mở to, bàn tay của cậu còn đang dừng ở hông anh, còn chưa kịp phản ứng thêm gì thì Lee Heeseung đã dẫn tay cậu luồn vào chiếc áo hoodie rộng, chạm đến đến ngực. Cảm giác nơi này không giống trước đây nữa, hình như trên bầu ngựa trơn mịn kia có chất lỏng gì đó.

Khi cảm giác kia truyền đến não, Park Sunghoon vô cùng kinh ngạc biết được có chuyện gì đang xảy ra, ngón tay cậu khẽ run lên, vô tình chạm vào đầu ngực của Lee Heeseung.

"A..."
Lee Heeseung kêu lên vì bị kích thích bất ngờ. Tiếng rên phá vỡ sự tĩnh lặng trong bóng tối, Lee Heeseung đối diện với ánh mắt của Park Sunghoon, anh lập tức xấu hổ muốn thả tay cậu ra, nhưng Park Sunghoon lại không còn ngoan ngoãn như trước nữa.

Park Sunghoon dùng ngón tay vuốt ve nơi ẩm ướt kia, Lee Heeseung khó chịu quay đầu sang chỗ khác. Cậu cúi đầu gần tai anh.

"Anh... Omega không trong giai đoạn cho con bú cũng có thể tiết sữa sao?"

Động tác tay của cậu rất khiêu khích, nhưng giọng nói lại rất chân thành như muốn học hỏi vậy.

Lee Heeseung vừa xấu hổ vừa tức giận vì giọng điệu chân thành và câu hỏi thiếu hiểu biết của cậu, anh quay đầu lại nhìn Park Sunghoon.

"Tất nhiên là không rồi! Em có học mấy tiết sinh lý đàng hoàng không thế!"

"Kiến thức sinh lý của em đều do anh dạy..."
Park Sunghoon hơi tủi thân, như chú chó nhỏ bị chủ mắng dù mình không sai.

Lee Heeseung nghe vậy thì nhớ lại lần đầu hai người làm tình, anh lại trở nên ngại ngùng.
"Vậy anh thế này... là sao vậy?"
"Anh cũng không biết... Anh phát hiện ra nó như thế này lúc đang quay phim, lúc đó anh cảm thấy... hơi căng, nên vào nhà vệ sinh xem. Rồi... như vậy luôn."
"Vậy anh định làm sao, cứ để vậy à?"
"..."
"Căng sữa thì hút ra là được rồi. Em giúp anh, để mãi thì anh sẽ khó chịu lắm."
"Ya Park Sunghoon, em học từ đâu..."

Lee Heeseung thấy Park Sunghoon vừa trưởng thành đã có thể nói những từ như "cho con bú" và "căng sữa" mà mặt không đổi sắc, anh định làm tròn vai trò của người anh, dạy dỗ cậu thật tốt.

Nhưng Park Sunghoon đã nhanh chóng lật chăn ra, rồi đè lên người rồi cúi xuống hôn Heeseung khi anh còn muốn nói gì đó. Park Sunghoon đưa lưỡi vào sâu, lướt qua răng Lee Heeseung rồi liếm nhẹ  lên vòm miệng, cuốn lấy lưỡi đối phương, triền miên đầy đam mê.

Park Sunghoon luôn hôn rất mãnh liệt, một tay cậu ôm lấy gáy anh rồi nhẹ nhàng nâng lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lee Heeseung không theo kịp nhịp độ của Park Sunghoon, anh vuốt ve đầu cậu từng cái một, cố gắng an ủi người yêu đang có chút mất kiểm soát.

Nước bọt chảy từ khóe miệng Lee Heeseung, chảy dọc theo cằm rồi nhỏ xuống áo hoodie màu xám nhạt của anh, tạo thành một mảng tối đậm màu.

Sau nụ hôn, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp của hai người. Park Sunghoon chống người ngồi trên người Lee Heeseung, hai tay kéo lấy vạt áo anh rồi từ từ cuộn nó lên.

Da thịt đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh khiến Lee Heeseung rùng mình. Park Sunghoon nhìn vào ngực anh, bên trên làn da màu mật ong điểm xuyết vài giọt sữa trắng, giống như món tráng miệng tinh tế, cũng giống như sau khi cậu bắn tinh lên mông anh. Cơ thể của Heeseung huyng, thật sự rất gợi cảm.

Park Sunghoon cúi xuống gần Lee Heeseung, đầu tiên cậu đưa lưỡi liếm vài giọt sữa đã tràn ra. Rất ngọt, giống như anh vậy.

"A..."
Lee Heeseung rên lên vì sự vuốt ve của cậu. Park Sunghoon hài lòng vì nghe thấy tiếng rên của anh, cậu càng táo bạo hơn, mở miệng mút quanh quầng vú, chăm sóc kỹ lưỡng tất cả các mọi chỗ xung quanh ngoại trừ đầu ngực, bây giờ ngực anh dính đầy mùi của cậu.

Lee Heeseung thoải mái ưỡn ngực lên vì những động tác điêu luyện của Park Sunghoon, anh dùng hai tay nắm lấy tóc người kia kéo cậu lại gần mình. Nhưng vẫn chưa đủ, nơi cần được chăm sóc nhất lại không được để ý đến.

Park Sunghoon liếm xung quanh đầu ngực, môi thi thoảng lướt qua nơi trung tâm, kích thích thoáng qua khiến Lee Heeseung chạm đến đỉnh của khoái cảm rồi nhanh chóng tụt xuống.

Rất khó chịu, muốn được ngậm lấy, muốn được mút mạnh. Lee Heeseung hiểu rõ tâm tư của người yêu nhỏ của mình, chắc chắn là cậu cố ý, anh cũng biết rõ, cậu luôn như vậy, để khiến Heeseung nói ra mấy câu mà mình muốn nghe. Anh cũng vui vẻ phối hợp với cậu, không thẹn thùng mà tích cực theo đuổi dục vọng của bản thân.

Lee Heeseung liếm môi, đôi tay đang đặt sau gáy Park Sunghoon dùng thêm một chút lực, anh hơi giận dỗi nói:

"Sunghoon...Không phải em muốn hút ra giúp anh sao....A...Trướng quá...Không thoải mái một chút nào...Ha a....Sunghoon...Mau giúp anh đi."

Park Sunghoon nghe được câu mình muốn nghe, nên đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của người yêu mình. Cậu dùng tay nhéo ngực trái của Lee Heeseung khiến đầu ngực của anh càng sưng hơn, đầu vú đã chuyển sang màu đỏ mời người nhấm nháp.

Park Sunghoon lập tức cúi xuống ngậm lấy đầu vú rồi mút vào, rất nhanh sau đó chất lỏng ấm áp đã chảy vào miệng cậu, giống hệt với hương vị vừa nãy. Gáy Sunghoon bị kéo đau, là kết quả của việc Heeseung mất khống chế vì cậu.

Bầu không khí trong phòng trở nên nóng bỏng hơn, ngoại trừ tiếng thở dốc của hai người, còn có âm thanh nuốt sữa của Park Sunghoon.
Park Sunghoon ngậm một ngụm sữa rồi hôn lên môi Lee Heeseung, truyền ngụm sữa ngọt ngào trong miệng mình cho anh chàng bên dưới.

Nhìn thấy yết hầu của Lee Heeseung chuyển động lên xuống, đảm bảo rằng anh đã nuốt hết và không bị sặc, Park Sunghoon mới cắn nhẹ vào dái tai Lee Heeseung, tay không quên xoa nắn đầu vú sưng đỏ vừa bị hút, rồi trêu đùa hỏi:

"Sữa của mình có ngon không, chị?"
Lee Heeseung bị kích thích cùng lúc từ nhiều giác quan, khoái cảm quá độ khiến anh bật khóc, đôi mắt đầy nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Park Sunghoon rồi nói bằng chất giọng nức nở và xấu hổ.

"Không được gọi bậy... Sunghoon..."

Park Sunghoon hôn lên mắt anh, rồi quay trở lại vị trí vừa rồi, bắt đầu một đợt liếm mút mới. Cho đến khi hoàn toàn không còn sữa chảy ra nữa, cậu vẫn chưa dừng lại. Đầu vú đau nhói buộc Lee Heeseung phải lên tiếng xin tha.

"Sunghoon... Bé con, đừng hút nữa, không còn sữa nữa đâu..."

Park Sunghoon nghe vậy thì lập tức thả ra, một tay duỗi về phía sau của anh, xoa đến một tay đầy dịch dính.

"Chị à, sao chỗ nào của chị cũng chảy nước vậy. Phía sau cũng không cần mở rộng nữa rồi."

Lee Heeseung đã không còn sức để sửa cách xưng hô của cậu, màn dạo đầu quá dài khiến lỗ nhỏ phía sau khát khao, nước dâm chảy khiến ga giường ướt đẫm, lỗ đít cũng co rút liên tục, cần được lấp đầy. "

Vậy thì vào luôn đi, Sunghoon... Vào đi... a... khó chịu quá..."

Cơ thể của Omega cực kỳ thích hợp để làm tình, lần đầu Park Sunghoon tiến vào đã cắm cả cây, thịt huyệt lập tức bám chặt không để lại một khe hở, cả hai khớp với nhau như thể sinh ra để dành cho nhau, trời sinh một cặp.

Lee Heeseung ưỡn người, đôi chân thon dài quấn quanh eo Park Sunghoon, giúp alpha của anh có thể vào sâu hơn. Cảm giác được lấp đầy từ phía sau truyền khắp các dây thần kinh, căng thẳng rồi thả lỏng, lặp đi lặp lại kích thích các giác quan của anh.

Thấy anh trai đã thích ứng, Park Sunghoon nắm lấy eo Lee Heeseung rồi bắt đầu di chuyển. Căn phòng tràn ngập tiếng da thịt va chạm, tiếng nước ám muội, tiếng rên rỉ đứt quãng của Lee Heeseung và tiếng thở dốc của Park Sunghoon.

Park Sunghoon nhìn xuống người phía dưới, toàn thân Lee Heeseung phủ một lớp mồ hôi mỏng,lấp lánh, đặc biệt là trên khuôn mặt. Lúc ghi hình và phát sóng cũng như vậy, hình ảnh Heeseung huyng tỏa sáng trên sân khấu trùng khớp với người đang bị cậu đụ bên dưới.

Nếu dáng vẻ Heeseung huyng bị đụ không chỉ có mình cậu nhìn thấy thì sao? Park Sunghoon đột nhiên cảm thấy rất bực bội, hăng hái thúc mạnh, Lee Heeseung lập tức kêu đau.

"Sunghoon... Chậm lại một chút..."

Park Sunghoon bỏ ngoài tai mấy lời này, cậu tiếp tục di chuyển nhanh chóng, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Heeseung, anh không sao chứ? Em thấy từ lúc về đến giờ anh vẫn chưa ra khỏi phòng." Là Jake.
Bất ngờ khi nghe thấy giọng người thứ ba, Lee Heeseung sợ đến mức run lên, lỗ nhỏ cũng thít chặt hơn. Park Sunghoon thoải mái thở dốc, cười ác ý với anh.

"Chị à, có người đang quan tâm chị đấy, phải trả lời chứ."
Lee Heeseung che miệng, cố gắng để giọng mình nghe bình thường, anh hướng ra cửa nói.

"Anh không sao đâu Jake, yên tâm đi."
Người bên ngoài không nói gì thêm, Lee Heeseung thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị alpha mạnh mẽ lôi kéo vào cơn sóng tình dục. Cảm nhận được cảm xúc của người yêu có chút không ổn định, Lee Heeseung khéo léo phối hợp với nhịp điệu của Park Sunghoon, lại siết chặt eo cậu, tiếng rên rỉ càng thêm lả lơi, đồng thời thít chặt lỗ nhỏ phía sau.

Park Sunghoon bị kích thích bởi hàng loạt động tác này đến gần đỉnh, cậu thực hiện những cú thúc cuối cùng.

"Sunghoon... a... anh sắp ra rồi... Sunghoon.."
Lee Heeseung bắn ra vì những cú thúc mạnh, tinh dịch rơi trên cơ bụng anh. Park Sunghoon cũng bắn hết vào bên trong anh.

Park Sunghoon đặt eo anh xuống rồi thả lỏng tay khỏi eo người kia, nhìn thấy hai vết đỏ trên vòng eo nhỏ nhắn kia, cậu yêu thương hôn lên nó. Park Sunghoon đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Lee Heeseung, cậu ôm sát từ đầu đến chân anh.

Park Sunghoon chỉnh lại đầu Heeseung để anh nhìn thẳng vào mình, mũi chạm mũi nói: "Anh là của em, không được rời xa em."

Lee Heeseung trở lại thực tại từ cơn làm tình mãnh liệt, anh nhìn người yêu đang tuyên bố chủ quyền thì cười nhẹ hôn cậu, tay vuốt ve đầu Park Sunghoon, cười nói: "Anh là của Sunghoon, sẽ không đi đâu cả."

Vừa trải qua một trận tình dục mãnh liệt, cả hai định nghỉ ngơi trên giường một lát. Lúc này, Park Sunghoon ngẩng đầu nhìn Lee Heeseung.

"Huyng?"
"Ừ?"
"Còn trướng lắm không?" Park Sunghoon hỏi thật lòng.

"...Không sao rồi." Lee Heeseung vừa mới trở lại bình thường, tai anh lại đỏ lên.

"Nếu lần sau anh còn như vậy, phải nói ngay với em, em sẽ giúp anh. Cứ nhịn như thế rất khó chịu." Ánh mắt Park Sunghoon đơn thuần, nhìn như chỉ là đang quan tâm bình thường không hề có chút tư tâm nào.
"Em nên mong anh tốt lên đi chứ!
---
Editor: Tui vẽ Heeseung á mà không nói chắc hong ai nhận ra, lại còn chưa vẽ xong nữa T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro