19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

phải đứng thẫn thờ một lúc lâu, doyoung mới rút điện thoại ra gọi cho junghwan.

"em đang ở đâu vậy hwanie ?"

"dạ em đang ở nhà, sao thế ạ ?"

"rước anh được không, giờ này tối quá, anh chả muốn bắt xe gì cả"

"được rồi, em tới ngay đây, anh ngoan ngoãn đứng đợi ở sảnh nhé"

"ừm anh đợi, em đi cẩn thận"

"dạ"

kết thúc cuộc gọi, trong đầu doyoung lại hiện lên hình ảnh khi nãy.

hai người họ trông thật hạnh phúc.

hai người họ trông thật đẹp đôi.

nhưng thật kì lạ, nếu là lúc trước, khi hyunsuk hyung thân mật với bất cứ các cô gái hay chàng trai nào thì doyoung sẽ thấy khó chịu, buồn bã...

nhưng hiện tại doyoung không hề cảm thấy như vậy. y thấy nhẹ nhõm hẳn. thậm chí còn khá mừng cho người anh của mình.

cả ngày hôm nay, dù được đi với hyunsuk, nhưng y không hề có bất cứ cảm xúc mãnh liệt nào, bởi trong đầu y không ngừng nghĩ về junghwan. thật sự doyoung không hiểu nổi bản thân mình nữa. cả ngày hôm nay không gặp junghwan, thật sự nhớ chết đi được!

doyoung, có lẽ, đã buông bỏ được mối tình này rồi...

mãi suy nghĩ, y không hề để ý junghwan nó đã đến từ lúc nào.

"làm gì thẫn thờ thế hả dobby ?" junghwan vẫn vẻ mặt yêu thương ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn giọng nói ấy... doyoung sao bây giờ mày mới nhận ra junghwan nó quan trọng đến nhường nào.

một loạt cảm xúc trào dâng, khiến nước mắt y thi nhau mà chảy xuống gò má.

so junghwan thấy người mình yêu khóc, hoảng hốt lấy tay lau nước mắt cho y, vừa lau vừa không ngừng hỏi han.

doyoung được đà càng khóc lớn hơn, mặc kệ người xung quanh nhìn mình như nào. rồi y ôm chầm lấy junghwan, nước mắt nước mũi tèm lem đều chùi vào áo nó.

junghwan không biết làm sao, chỉ có thể đứng yên chịu trận. mặc cho doyoung khóc đã rồi thôi.

hôm đó trời mưa lớn, doyoung lại khóc cũng lớn lắm, y khóc tới nỗi ngất đi lúc nào không hay.

junghwan đưa doyoung lên xe, khẽ vuốt mái tóc của y, hôn lên trán y một cái thật nhẹ nhàng, thật yêu chiều...

"dù hiện tại hay sau này anh ra sao, em vẫn sẽ yêu anh như vậy, dobby à"

junghwan nói, doyoung lại vô tình nghe được...

cảm ơn em, so junghwan à !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro