01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon biết rằng Hyunsuk không phải là của riêng cậu. Hiểu rằng hai người cùng là đội trưởng và có nhiều điều phải lo lắng hơn là việc Hyunsuk là của riêng ai. Hiểu rằng cậu đơn thuần chỉ là chỗ dựa cho người anh lớn khi cần. Hiểu rằng Huynsuk sẽ chẳng thể là của cậu mặc dù cậu thực sự muốn như vậy.

Đặc biệt là những đêm khi cậu nằm cạnh Hyunsuk, khi người anh lớn nằm gọn trong vòng tay cậu cần an ủi, tiếng thở đôi khi thành những tiếng nấc cụt, mắt nhòe đi vì những dòng nước mắt sau những ngày tập luyện căng thẳng, những thớ cơ mỏi mệt kêu gào được nghỉ ngơi xen lẫn với nỗi lo lắng khi việc debut bị trì hoãn.

Là ngày "hẹn hò" (theo như Jihoon tự nghĩ) khi quay Tmap, hai người được có một ngày vui chơi cùng nhau, là khi mắt Huynsuk ánh lên nét cười khi cuộn thịt rồi đút cho cậu.

Là những ngày tiếng khóc tiếng cười được hòa lẫn với nhau, trong những cái ôm hân hoan từ người anh lớn cùng với tiếng thì thầm vào tai Jihoon: "Chúng ta làm được rồi" khi Treasure được ra mắt.

Là những ngày xem ảnh teaser concept của người anh lớn mà trong lòng thì nhộn nhạo một cảm giác khó tả rồi khẽ cười. Hyunsuk xứng đáng được nhiều hơn thế hơn là biết được mong muốn của người đội trưởng nhỏ hơn.

Junkyu hiển nhiên biết, chất vấn cậu tại sao tới giờ vẫn không nói. Không, cậu không thể để thứ tình cảm nho nhoi này ảnh hưởng đến nhóm, đặc biệt ảnh hưởng tới tương lai phía trước của Hyunsuk.

---

Lịch trình dày đặc đến khó thở, tập luyện rồi quay MV, phỏng vấn rồi đi radio show, những lớp trang điểm dường như phần nào che giấu được sự mệt mỏi của các thành viên. Jihoon cũng không là ngoại lệ, nhưng nhìn thấy nụ cười của Hyunsuk hàng ngày coi như chút mệt mỏi này cũng xứng đáng.

Nhưng tình cảm kìm nén trong lòng đôi khi chỉ chực vỡ ra trong một khoảnh khắc khi thấy đoạn clip Mashiho quay lại, clip mà cậu ngủ quên trong phòng tập rồi Hyunsuk nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của cậu với ánh nhìn trừu mến. Liệu có khi nào Hyunsuk cảm nhận về cậu cũng như cách cậu cảm nhận về anh?

Jihoon hẳn là thích anh, thích anh muốn chết. Hiển nhiên là Hyunsuk đẹp trai, tài năng và đầy nhiệt huyết, điều mà từ bốn năm về trước khi lần đầu gặp cho đến bây giờ vẫn y nguyên như vậy. Và còn có một Huynsuk ngượng ngùng, nhỏ bé trước cậu, trước những trò trêu đùa không điểm dừng của cậu, những cái bĩu môi hờn dỗi những điệu bộ dễ thương khiến cậu muốn ôm trọn người anh lớn vào lòng. Và một Hyunsuk vô cùng dịu dàng khi luôn lắng nghe những tâm sự của cậu, những cái vỗ vai nhẹ động viên cùng giọng nói ngọt ngào: "Jihoonie à..." khiến cậu cảm thấy như là người duy nhất được hưởng sự dịu dàng này. Điên rồi, cậu thích hết những thứ về anh.

Thế nhưng Hyunsuk lại không phải của riêng cậu. Với vai trò là một người mẹ trong nhóm, Hyunsuk phải đảm bảo rằng san sẻ tình cảm thương yêu của mình cho những thành viên trong nhóm đặc biệt là những thành viên nhỏ tuổi đang còn đi học. Và chắc hẳn cảm giác như mình là người được hưởng sự dịu dàng từ Hyunsuk trong bỗng chốc tan biến khi thấy Hyunsuk ân cần hỏi thăm các thành viên khác. Do có thể khoảng cách tuổi giữa anh, cậu không cách xa nhau nên ưu tiên hiển nhiên thuộc về những thành viên nhỏ tuổi nhất.

Liệu có sai không khi cậu với vai trò đồng trưởng nhóm kiêm người cha lại ghen tị tình cảm của người mẹ dành cho những thành viên khác. Khẽ cười thầm, chắc do mình chưa đủ đặc biệt. Đôi khi mọi thứ nên như vậy sẽ tốt hơn. Cậu sẽ không ngộ nhận rồi tự mình bứt rứt trong lòng.

Thế nhưng cảm giác không cam tâm lại luôn thường trực khiến cậu không thể kiềm chế được nữa mà một lần đề cập trên sóng truyền hình: "Anh Hyunsuk chăm sóc các thành viên nhỏ hơn, em cũng nhỏ hơn, nhưng anh ấy chăm sóc cho các em nhỏ nhất trước, em luôn là người cuối cùng nhận được sự quan tâm". Jihoon bất ngờ trước lời nói của mình, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi vội vàng xoa vào quần. Đáp lại là nụ cười ngơ ngác của Hyunsuk khiến cậu chợt thấy mình tiêu rồi. Trong suy nghĩ vội vàng hiện lên Chúa ơi, có cái hố nào thì hãy chôn con luôn đi.

Thế nhưng Jihoon sẽ không phải là Jihoon nếu cậu không phải là người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng hùa theo lời bộc bạch tiếp theo của Yoshi về sự quan tâm của Hyunsuk dồn nhiều cho Doyoung. Mọi việc cứ như vậy trôi qua trong sự kìm nén ngày càng nhiều của cậu đội trưởng nhỏ hơn.

---

Để tránh cho tình hình tồi tệ hơn, cậu quyết định tránh mặt người anh lớn. Cũng không hẳn là tránh mặt vì cậu và anh vẫn phải làm việc, vẫn gặp nhau hàng ngày. Thế nhưng khi người anh lớn tiến đến gần cậu khi rủ cậu đi ăn hoặc muốn nói chuyên thì cậu vội vàng từ chối hoặc bám víu lấy các thành viên khác. Hiển nhiên là Junkyu hoặc Jaehyuk luôn là đối tượng của cậu. Trong phút chốc hình như cậu thoáng thấy ánh mắt người anh lớn ánh lên nét buồn bã khi cậu từ chối. Thế nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

---

Kết thúc buổi tập luyện, tất cả các thành viên đều mệt mỏi. Tiếng thở dốc xen lẫn nhưng giọt mồ hôi cùng với tiếng hò hét khi kết thúc một ngày làm việc. Jihoon thông báo mình sẽ là người về cuối cùng sau khi sắp xếp lại các thiết bị và thu dọn đồ đạc. Các thành viên lần lượt ra về còn lại một mình Jihoon trong phòng tập.

Từ sau đợt tránh mặt, Hyunsuk cũng không chủ động tiếp cận Jihoon khiến cậu cảm thấy đôi chút trống vắng. Nhưng dù sao chính cậu là người lựa chọn như vậy, nên đành chấp nhận.

Lướt qua các video của Treasure, Jihoon cảm thấy thật vui khi nhóm được đón nhận, nhận được nhiều phản hồi tích cực. Vô tình màn hình hiện ra hình của Hyunsuk, trước khi kịp suy nghĩ tay đã vô thức bấm vào. Trong clip là tổng hợp những khoảnh khắc Hyunsuk vui vẻ cười đùa, điệu cười đặc trưng hahaha của anh khiến cậu không ngừng khúc khích theo.

Cửa phòng tập chợt mở ra, bước vào là Hyunsuk, đang chỉnh lại chiếc túi mà anh đang đeo, đối mặt với Jihoon người đang cầm điện thoại bất động cùng với những âm thanh "hahaha" phát ra. Mà người sở hữu âm thanh đó lại đang đứng trước mặt cậu. Ông trời thực thích trêu người mà.

Hyunsuk liếc nhìn cậu rồi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay cậu. Thật trùng hợp khi đoạn video cũng vừa lúc kết thúc.

"Ờm, anh để quên một số thứ"

"Ừ, ok"

Hyunsuk đi vào góc kiếm đồ của mình để lại Jihoon như bất động ngồi tại ghế. Nếu không có ai tại đây chắc chắn cậu sẽ chửi thề. Thật xấu hổ khi Hyunsuk lại là người bắt gặp khi cậu đang xem video về anh. Thở dài, cậu cũng đứng lên thu dọn đồ của mình khi chuẩn bị ra về, chợt nghe Hyunsuk nói.

"Anh có chuyện muốn nói với em"

Jihoon nghe như sét đánh ngang tai, trong đầu chợt bật ra hàng trăm lý do để thoát khỏi tình huống hiện tại, nhưng đáng tiếc là không có đối tượng để cho cậu bám víu cũng như đầu óc Jihoon hiện tại cũng không nghĩ được lý do gì để có thể lẩn trốn.

"Jihoonie nghe anh nói, đừng tránh mặt anh nữa..."

Cậu thở dài, quay người lại. Đối diện với cậu là một Hyunsuk nhỏ bé đang bám chặt vào chiếc túi mà mình đang đeo, ánh mắt nhìn xuống hai mũi giày hiển nhiên là tránh nhìn thẳng vào cậu.

"Ừm, anh nói đi" Jihoon cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.

Nếu không phải ánh sáng phòng tập không rõ thì có phải chăng cậu đang nhìn thấy Hyunsuk tỏ ra vẻ mặt...bối rối chăng? Liệu có phải cậu nhìn lầm không?

"Anh đã nghe Junkyu nói về em và anh..."

Tim Jihoon dường như lỡ một nhịp, cảm giác nhộn nhạo trong người khiến cậu cố gắng giữ bản thân đứng vững. Trong trí nhớ mơ hồ lặp lại hình ảnh chính mình tâm sự với Junkyu về việc thích thầm Hyunsuk, về việc tình cảm này không có hy vọng, về việc Hyunsuk sẽ không bao giờ thích cậu. Việc đầu nảy ra trong đầu Jihoon khi về đến nhà là sẽ xử lý tên Junkyu kia, cho đến khi cậu cảm nhận được hai bàn tay nhỏ bé nào đó đang áp lên má cậu.

"Ừm, thực không nghĩ chúng ta cần người khác để giải quyết mối quan hệ này" - nói đoạn Hyusuk cười khúc khích.

Bàn tay trên má như khiến Jihoon bừng tỉnh, khiến cậu giật mình vội lùi lại phía sau khiến bản tay Hyunsuk dường như lơ lửng trong một khoảng khắc, nét bối rối thoáng hiện lên trên gương mặt anh. Trước khi não bộ kịp phản ứng, cậu vội vàng đưa tay nắm lấy tay Hyunsuk áp chặt lên má mình.

Cậu cuối cùng quyết định lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt Hyunsuk, người mà mình thầm mến, yêu thương trong suốt thời gian dài vừa qua.

"Em thích anh, hyung, rất nhiều. Nhiều đến mức không thể làm gì khác chỉ biết trốn tránh"

Đáp lại là nụ cười tươi của Hyunsuk, anh ôm lấy Jihoon, mặt áp vào bờ ngực của cậu rồi dụi dụi.

"Thích anh mà bỏ mặc anh như vậy"

"Em không nghĩ rằng anh cũng như em" Jihoon cười nhẹ, đưa tay lên xoa xoa tấm lưng của chàng trai lớn tuổi hơn. Cảm giác bình yên làm tim Jihoon bình ổn lại. Trong tâm trí lúc này lặp lại hàng ngàn lần: Hyunsuk. Của cậu.

"Hứa với anh là không được lẩn trốn" Hyunsuk thì thầm vào tai cậu.

"Em hứa" Jihoon hôn nhẹ lên trán người anh lớn hơn.

Xem ra lần này Jihoon có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

🧡💛💚💙
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro