Chapter 10: Lời kết. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 10: Lời kết.

Chúng tôi đang nằm trên sàn nhà sau khi nhấm nháp vài chiếc bánh quy. Và tôi thở dài trước xúc cảm gắn bó với cả hai chàng trai của tôi.

Chỉ có chúng tôi—tận hưởng bầu không khí yên bình, làn gió mơ man bên má, vũ trụ đầy mê hoặc trước mắt chúng tôi, tấm chăn chia chung, và con trai ở giữa chúng tôi, dùng tay phải của Jihoon như một chiếc gối.

Và tôi chợt nghĩ...

Ahhh... đây là cuộc sống.

----

"Mashi!!!" Tôi hứng khởi kêu lên khi tôi nhìn thấy em trai đang chờ bên ngoài cửa.

Cậu mỉm cười đến tận mang tai và cho tôi một cái ôm thật chặt.

"Em thế nào rồi?" Tôi hỏi sau khi buông cậu ra.

"Không thể tốt hơn nữa, anh." Cậu ấy nói với một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt xinh đẹp.

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu. "Sao em lại tới đây?"

Cậu ấy đã thông báo ngày hôm qua rằng cậu ấy sẽ đến thăm chúng tôi hôm nay vì cậu ấy sẽ đến đây, nhưng cậu ấy không nói vì sao.

"Em đến thăm một người."

Tôi nhìn cậu với đôi mắt nghi ngờ.

Em ấy đang tỏa sáng. Nụ cười xinh đẹp của em ấy tỏa sáng khắp khuôn mặt. Và nó khiến mình tự hỏi tại sao...

Tôi ngửi thấy có gì bí mật giữa chúng tôi, và tôi có thể chắc chắn nói rằng không chỉ là mùi hương ngọt ngào mà tôi ngửi thấy trên người cậu. Đó là mùi cỏ tươi của cậu ấy cộng thêm một mùi hương mạnh mẽ hơn. Giống như mùi hương mạnh mẽ của một Alpha.

Em ấy gặp ai sao?

"Em có thể vào không?" Cậu ấy hỏi sau một lúc, điều đó khiến tôi chớp mắt vài lần trước khi nhận ra cậu vẫn đang đứng ngoài cửa và tôi vẫn cứ nhìn cậu.

"Đương nhiên! Vào đi." Và tôi nhường đường cho cậu vào nhà trước khi đóng cánh cửa đằng sau cậu.

"Họ đâu rồi?" Mashiho hỏi.

"À, họ đang nướng thịt ở đằng sau. Anh sẽ đi gọi. Ngồi đi."

Tôi nhìn cậu. "Muốn uống gì không?"

Cậu phẩy tay. "Em sẽ uống sau, anh. Cảm ơn anh." Sau đó cậu ấy đặt túi lên ghế.

Em ấy cầm theo túi vải thô... em ấy định qua đêm ở đâu à?

"Nhà mới của anh vừa đủ rộng vừa đẹp." Mashiho bình luận trong khi nhìn quanh nhà, sau đó cậu quyết định theo sau tôi.

Chúng tôi vừa mới chuyển sang ngôi nhà mới với diện tích lớn hơn. Đó là một ngôi nhà biệt lập với phong cách hiện đại - ấm cúng và có đủ phòng cho gia đình nhỏ của chúng tôi. Nhưng thứ khiến chúng tôi thực sự chuyển tới đây là sân sau và bãi cỏ đằng trước, hoàn hảo để Doyoung có thể chơi và chạy xung quanh, và tôi cũng có thể trồng ít hoa và rau.

Ừm... tôi mới học làm vườn vài tháng trước, nên giờ tôi có thể trồng rất nhiều hoa cúc và hoa cánh bướm nếu tôi muốn.

"Chà, anh vẫn còn nhớ nhà cũ, nhưng chỗ này tốt hơn và anh nghĩ anh sẽ sớm quen thôi." Tôi nói với Mashiho, sau đó đi thẳng vào nhà bếp và đến cánh cửa dẫn ra sân sau.

Tôi thấy Jihoon và Jaehyuk đang bận rộn nướng thịt và xúc xích trong lúc thưởng thức vài ngụm bia.

"Mình ơi, Mashi đến rồi!" Tôi gọi Jihoon. Anh ấy ngước lên và cười thật tươi.

"Mashi!" Jihoon cười rạng rỡ với em trai tôi và Mashiho bước xuống sân, tiến đến gần Jihoon và Jae, trong khi tôi vẫn đứng ở lan can, nhìn họ với một nụ cười.

"Anh Hyunsuk!" Jae vẫy tay chào đón tôi, tôi vẫy lại.

"Asahi đâu rồi?" Tôi hỏi Alpha trẻ tuổi.

"Em ấy vẫn đang hoàn thiện một số loại thuốc trong hang ổ của chúng ta." Và Jaehyuk thậm chí còn xoa xoa lòng bàn tay, cứ như nhân vật phản diện trong phim hoạt hình. Tôi bật cười. Jae hoàn toàn trái ngược với Asahi. Không có gì ngạc nhiên khi họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Mắt tôi đảo khắp nơi, tìm kiếm cụ thể một đứa trẻ bốn tuổi.

"Dobby đâu?"

"Anh, nó đang ở cùng Hwannie." Jaehyuk trả lời. "Em đưa họ đến chỗ cặp song sinh. Chúng nó cứ làm phiền em mãi và liên tục đòi em đưa đến nhà Watanabe chơi."

Tôi chậm chạp gật đầu.

Ồ, tôi thấy rồi...

Chà, mấy đứa trẻ bốn tuổi nhà chúng tôi thật sự thân với nhau, cho nên chắc chắn chúng nó đã quấy rầy Jae cho đến lúc cậu đồng ý cho chúng nó đến chơi với cặp song sinh.

Tôi tự động hướng mắt đến ngôi nhà cách nhà chúng tôi năm căn. Đó là nơi ở của cặp song sinh. Cặp song sinh ba tuổi của Haruto và Junkyu.

Và vâng, chúng tôi đều đang cùng sống ở một khu phố. Jae và Asahi chuyển đến đây từ một năm trước. Bọn họ nói với chúng tôi rằng đây là một khu phố tuyệt vời với nhiều tiện nghi và đặc quyền nên chúng tôi quyết định chuyển tới đây. Junkyu và Haruto theo sau, và cuối cùng là Jeongwoo và Yedam. Mọi ngày thứ Bảy, chúng tôi đều được nghỉ, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc potluck ở sân sau của một gia đình nào đó. Chỉ là một buổi gặp gỡ, trò chuyện nho nhỏ. Thời gian để chúng tôi thư giãn và nghỉ ngơi và mấy đứa trẻ có thể chơi cùng nhau.

"Bọn trẻ đang ở với Junkyu à? Nó không bận chuẩn bị sao?" Tôi hỏi người đàn ông.

"Bọn mình đều biết con koala đó sẽ không nấu ăn mà, anh. Ruto mới là đứa lúc nào cũng bận rộn trong bếp." Jeongwoo xen vào, tôi nhận ra cậu vừa đến. Cậu cầm theo một hộp đồ ăn trên tay trái, còn tay phải thì bận giúp đỡ người bạn đời đang mang thai của cậu, Yedam, người đang cười rạng rỡ và vui mừng khi nhìn thấy tôi.

"Dammie!" Tôi gọi to. Yedam đang mang theo ánh sáng của sự dựng dục. Thật đẹp.

"Anh! Ố-- chào, Mashi!"

Và bọn họ chào đón em trai tôi. Tôi quyết định bước xuống ôm từng người một, sau đó đến gần chồng tôi trong khi mọi người đang bận rộn dọn bàn cho bữa trưa và nói vài câu chuyện vặt vãnh.

"Mình ơi..."

Jihoon ngẩng lên nhìn tôi trong khi anh vẫn bận rộn điều chỉnh củi bên dưới lò nướng. Anh ấy chỉnh lại mắt kính và nốc hết phần bia còn lại.

"Ừm, em yêu?" Anh hỏi sau khi đặt chiếc lon rỗng sang một bên rồi chỉnh lại cặp kính. Tôi nhìn anh, và chỉ nhìn chằm chằm.

Quào.

Từ bao giờ mà chồng mình trở nên nóng bỏng thế này khi mặc áo sơ mi màu đen, đeo tạp dề và kính đọc sách?

"Sao thế?" Anh ấy lại hỏi trong khi vuốt lại mái tóc bằng tay. Tôi cứ nhìn theo bàn tay to đấy đến khi nó buông xuống bên cạnh.

"Sukkie?"

"Hả?"

Đệch. Mình mất tập trung.

"Ừm? Em muốn nói gì?" Jihoon hỏi.

Giờ anh ấy đang học cách vuốt tóc cứ như một-anh-trai-nhà-bên trong một bộ phim dành cho thiếu nữ và điều đó khiến tôi phát điên.

Ôi, anh, Park Jihoon. Anh biết rõ làm cách chết tiệt nào để có được em.

Tôi nuốt nước bọt và làm mọi cách để không đánh mất sự tự chủ cuối cùng tôi có trong mình.

Đúng vậy, chồng tôi đang trông rất nóng bỏng, nhưng bây giờ đang có rất nhiều người ở cạnh chúng tôi. Trừ khi tôi muốn có scandal ở trong sân sau của chúng tôi, tôi phải điều khiển bản thân.

Kiểm soát. Hyunsuk. Kiểm soát.

"Sao thế?" Tôi nghe thấy Jihoon hỏi lần thứ n.

"Uhmmm..." và tôi hắng giọng. "Bây giờ anh đi đón bọn trẻ có được không?"

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt đầy dấu hỏi.

"Em có chút lo lắng về Junkyu phải xử lí bốn đứa trẻ nghịch ngợm." Tôi thì thầm với anh.

Chà, Doyoungie của chúng tôi là một em bé nhỏ biết cách cư xử, nhưng nó luôn trở nên hào hứng và phấn chấn mỗi khi ở cạnh nhóm bạn của nó. Và băng đảng này bao gồm: Yoon Junghwan và cặp song sinh Watanabe: Rowoon và Eunso. Và khi ở cạnh nhau, bốn đứa trẻ say mê đồ ngọt thống trị thế giới.

Tôi lo sợ cho mạng sống của Junkyu.

"Chà, anh chắc là Kyu có thể xử lí chúng..." Nhưng khuôn mặt Jihoon có vẻ không chắc chắn lắm.

"Nhưng, ừm, anh vẫn sẽ sang đó xem xem." Jihoon nói, sau đó anh ấy bỏ cái kẹp đang cầm xuống và vuốt tóc lần nữa trong khi liếm môi dưới.

Tôi nuốt nước bọt lần thứ hai.

Tôi chắc chắn rằng liếm môi là sở thích của Jihoon, nhưng vuốt tóc? Cong bắp tay? Sửa gọng kính? Nhìn như tấm gương tuyệt đẹp ngay bây giờ? Có phải anh ấy đang quyến rũ tôi không?

Bởi vì, mẹ kiếp. Nó thực sự có tác dụng.

"Woo, giúp anh." Jihoon gọi em họ của anh, và đó là lúc duy nhất tôi nhận ra chúng tôi không ở một mình.

Cảm ơn trời.

Jeongwoo ngay lập tức đến gần chúng tôi.

"Yow, yow, anh, có gì không?"

Jihoon cười khúc khích với chàng trai vừa đến. "Lâu rồi nhỉ, Woo. Mày vẫn đang sống ở đây chứ?" Anh trêu chọc hỏi chàng trai trẻ tuổi hơn. Jeongwoo mỉm cười xấu hổ và gãi gãi gáy.

"Ôi, chà, em sống ở cách đây vài căn. Chào, hàng xóm mới..."

Cả hai chúng tôi đều bật cười trước câu nói của cậu. Sau một lúc, Jeongwoo thở dài.

"Yow, cứ như đã vài năm rồi chúng ta không gặp nhau ấy anh. Anh biết là Dammie không muốn em rời khỏi tầm mắt của em ấy vài tháng qua, đúng chứ? Em không thể ra ngoài, nếu không em ấy sẽ vừa khóc vừa dọa li hôn." Và cậu ấy mỉm cười như một con sói bị thương.

Tôi cười khúc khích.

Tôi chợt nhớ ra cái ngày xưa êm ấm ấy, lúc tôi vẫn còn đang mang thai. Tôi luôn cãi nhau với Jihoon, nhưng nếu tôi không nhìn thấy anh ấy, kể cả là cái bóng của anh ấy, tôi sẽ khóc như thể tôi vừa li hôn với anh.

Vì vậy, hiện giờ Yedam đang rất dính Woo, đó là lí do vì sao chúng tôi không thấy Woo đi chơi với mấy người bạn Alpha của cậu nữa. Nhưng chúng tôi đều hiểu.

"Đó là do hormones, Woo. Cậu ấy đã mang thai năm tháng rồi, đúng không?" Tôi hỏi Jeongwoo, và cậu gật đầu.

"Mày vẫn ổn chứ, Woo?" Và Jihoon vỗ lên lưng chàng trai, "Anh đã bảo mày hãy chuẩn bị tinh thần đi, nhớ đội mũ bảo hiểm—ouch!"

Tôi đánh vào tay anh, và anh nhìn tôi với ánh mắt tổn thương.

"Em yêu? Tại sao? Đau quá đấy!"

"Nghiêm túc đấy à? Chuẩn bị tinh thần? Đội mũ bảo hiểm? Omega mang thai là vô hại!" Tôi bĩu môi bảo Jihoon.

"Thật á? Vô hại? Chỗ nào—OUCH!!!"

Uh-oh. Tôi đã đánh vào tay anh ấy mạnh hơn tôi nghĩ.

"Xin lỗi!" Tôi chun mũi ngượng ngùng nói.

Điều Jihoon làm tiếp theo khiến trái tim tôi nảy lên vì ngạc nhiên.

Anh chợt ôm lấy eo tôi và ghé miệng lại gần tay tôi thì thầm.

"Em thực sự muốn bị đánh đòn đấy, hả?"

Và tôi thấy má mình bốc cháy ngay lập tức.

Sao tim mình đập vừa mạnh vừa nhanh thế? Mình đang mong chờ??? Chờ cái gì? Đánh đòn à?

"Ờm—nhân tiện, anh, anh nhờ em giúp phải không?" Jeongwoo ngắt lời chúng tôi.

Cậu ấy không nghe thấy đâu, đúng không?

Tôi cảm ơn Woo trong lòng, hoặc là tôi sẽ giải phóng pheromone của mình mất chỉ vì tôi bị ảnh hưởng bởi chồng mình trong vài phút qua.

"Ồ, ừm, mày nướng tiếp được không? Anh sẽ qua nhà Watanabe đón bọn trẻ." Jihoon nói với em họ anh.

"Ố, vậy là lũ minion đang ở đó sao?"

"Đúng, tội nghiệp Junkyu." Jihoon nói. "Anh sẽ qua xem Junkyu còn sống không—"

"Baaaaa!"

Tôi lập tức nhìn quanh để xem chỗ phát ra giọng nói quen thuộc và nhìn thấy một cậu bé bốn tuổi đáng yêu mặc áo liền quần màu đỏ và đội mũ lưỡi trai màu đỏ, chạy nhanh về phía tôi.

Tôi dang rộng cánh tay của mình để đón lấy con, và nó nhảy lên và vòng cánh tay nhỏ bé của mình quanh cổ tôi. Tôi bế nó và hôn thật nhiều lên đôi má phúng phính của con.

"Ahhhhhhhahahahaha baaaaaaa!" Doyoung hét lên và cười khúc khích.

"Con đây rồi, thỏ con!" Jihoon kêu lên khi nhìn thấy con trai.

"Bốooooooo!" Nó gọi to, và chồng tôi đặt một nụ hôn dịu dàng lên má Doyoung.

"Con đã ở đâu, hả bé con?" Tôi lùi lại để kiểm tra khuôn mặt con trai và, trời đất ơi! Trên trán, trên mũi, trên cằm và trên miệng nó toàn là vết bẩn!

"Có chuyện gì với mặt con vậy, Park Doyoung???" Tôi hỏi, và tôi có thể nghe thấy tiếng cười của Jihoon bên cạnh tôi.

"Anh, xin lỗi..." Haruto bắt đầu. "Chúng nó lấy được đống cupcake anh nướng." Junkyu mệt mỏi bế con trai Rowoon của cậu, nói thêm.

Nhà Watanabe đây rồi.

Tôi nhìn coi trai Junkyu, khuôn mặt nó cũng bẩn y hệt Doyoung nhà tôi.

"Em đã bảo Ruto để bánh lên nóc tủ lạnh rồi—"

"Em đang nấu ăn mà. Em hoàn toàn quên mất." Haruto cắt ngang trong khi bế Eunso bằng tay phải và Junghwan bằng tay trái. Cả hai đứa trẻ đều có kem trên mặt.

Ôi không.

Nghiện đồ ngọt là có thật.

"Chào."

Chúng tôi đồng loạt quay về phía giọng nói nhẹ nhàng, rụt rè và thấy Asahi đang đứng đằng sau Haruto, chỉ im lặng đứng đó và trong tay có một cái vạc.

Vị bác sĩ hướng nội đến rồi.

"Baaaaaa ơiiiiiii!" Junghwan cười rạng rỡ khi nhìn thấy ba nó, và nó cố gắng đến gần Asahi.

"Đợi đã, Hwannie. Jae!" Asahi gọi chồng cậu ấy, người mà đã lập tức chạy đến sau khi được triệu tập.

"Anh đây, kẹo bí ngô ngào mật của anh? Nhớ anh à?" Jaehyuk trêu chọc, nhận lại cái nhìn không biểu cảm từ Asahi và tràng cười của chúng tôi.

"Bố bố yoooow!" Junghwan gọi bố nó.

"Xin chào, chú lùn của bố! Ồ-- mặt con bị sao thế? Con ăn hết thức ăn trong tủ lạnh của chú Junkyu rồi hả???" và Jaehyuk chơi đùa vuốt cằm con trai. Cậu bé cười khúc khích.

"Chú Kyukyu, đỉnh nhất!"

Junkyu và Haruto cười khúc khích trước lời bình của Junghwan.

"Chào, nhà Watanabe!" Jaehyuk  chào đón cặp đôi mới tới. Sau đó cậu ấy đập tay với Haruto và mỉm cười với Junkyu.

"Này, anh. Sao rồi???" Haruto hỏi.

"Vẫn vậy à. Vẫn đẹp trai như thường." Jaehyuk là người đầu tiên trả lời, và chúng tôi đều bật cười và lắc đầu. Tất cả chúng tôi, ngoại trừ Asahi, người đang nhìn chồng cậu ấy như một người hoàn toàn xa lạ.

"Em yêu dấu, em đang có khoảng yêu từ cái nhìn đầu tiên với anh à?" Jaehyuk trêu chọc omega của cậu.

"Anh có thể nào làm ơn cầm cái vạc này là em sẽ bế Hwannie không?" Asahi lạnh lùng nhìn chồng cậu, hỏi.

"Ồ, chắc rồi, em yêu dấu. Để anh cầm nào." Jaehyuk cầm lấy cái vạc từ Asahi. "Anh sẽ đặt nó lên bàn."

Asahi gật đầu, và Jaehyuk rời đi.

"Được rồi, mọi người, bữa trưa đã sẵn sàng." Jihoon khoác tay qua vai tôi thông báo. Tôi nhìn anh và mỉm cười.

"Anh sẽ bế Doyoung." Jiihoon thì thầm, và anh chuẩn bị đón lấy con trai thì tôi lắc đầu.

"Không, mình. Em sẽ rửa mặt cho con đã. Anh ngồi trước đi." Tôi bảo.

"Ồ... anh biết rồi. Anh sẽ giữ chỗ cho em." Và anh ấy siết chặt vai tôi, tôi mỉm cười đáp lại.

"Mọi người, ăn thôi." Jihoon nói với mọi người, tất cả gật đầu đồng ý. Sau đó anh rời đi tham gia cùng mọi người ở bàn ăn.

"Ăn thôi!" Haruto vui vẻ nói nhưng bị Asahi chặn lại.

"Từ đã, để anh bế Hwannie." Và cậu nhấc con mình từ tay Haruto. "Cảm ơn em đã trông nó giùm anh."

"Có gì đâu, anh Sahi. Mặc dù hôm nay Hwannie đã ăn hai cái cupcake, nên là..." Giọng Haruto nhỏ dần khi thấy gương mặt không biểu cảm của Asahi chuyển sang cau mày. Cậu nhìn con trai với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Hai cái cupcake..." Asahi lặp lại.

Junkyu và Haruto trao nhau cái nhìn lo lắng. Tôi dừng kế hoạch lên nhà với Doyoung.

Mình ngửi thấy có biến...

"Con phải giải thích về điều ấy đấy, Yoon Junghwan." Asahi nói cộc lốc với con trai.

"Không, ba ơi, chỉ--chỉ có một cái thôi và nó bé lắm." Junghwan giải thích, sau đó nó giơ ba ngón tay đáng yêu trước mặt ba nó. "Chỉ một cái nhỏ xíu. Doyoungie, Doyoungie, bạn ấy, Doyoungie ăn mấy cái còn lại." Đứa bé giải thích bằng mấy câu ngắt quãng.

Tôi nhướn mày nhìn con trai.

"Park Doyoung?"

"Không!" Doyoung kêu lên phản đối. "Con hông ăn nhiều, ba ơi! Con để--con để nó lên bàn mà ba. Con ăn có một thôi!" Và Doyoung giơ hai ngón tay mũm mĩm trước mặt tôi.

Tôi nén cười.

"Đó là số hai, Dobby. Có lẽ con nên bỏ một ngón tay xuống." Và tôi giúp nó gập một ngón tay lại. Doyoung cười khúc khích khi nhận ra sai lầm của nó.

Junkyu và Haruto cũng cười ngặt trước sự đáng yêu của bọn trẻ.

Ôi trời ạ, mình nghĩ mình nên dạy con trai đếm số nhiều hơn là để nó giúp mình nướng bánh.

"Anh ơi, bọn em dùng nhà vệ sinh nhé? Em sẽ tắm cho thằng nhóc này ngay bây giờ." Asahi vừa nói vừa cho tôi xem khuôn mặt nhếch nhác của Junghwan.

"Ừm, được. Em biết nhà vệ sinh ở đâu nhỉ. Ôi! Sahi này, em có thể dẫn Doyoung đi cùng không? Anh vừa nhớ ra anh vẫn đang làm vài thứ trong bếp."

Asahi gật đầu. "Được chứ, anh." Và cậu ấy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Doyoung cùng với Junghwan, sau đó xin lỗi một tiếng, nhưng trước khi họ hoàn toàn rời đi, tôi còn nghe được cuộc trò chuyện không hồi kết của Junghwan với ba nó.

"Ba ơi, Hwannie hông phải trẻ con!"

"Ừa, con phải."

"Hông!"

"Thế con là người lớn hả?"

"Người lớn? Người lớn là gì? Con—con là super king—king cow baby!"

Doyoung cười rúc rích và Junghwan "Shhhhd" nó.

"King Cow gì cơ? Con nghe nó ở đâu ra?"

"Chú Woo!" Junghwan và Doyoung trả lời đồng thanh.

Tôi nhìn Junkyu và Haruto, tôi đoán là hai đứa nó đã nghe thấy điều tương tự vì hai đứa nó cứ cười rúc rích như linh cẩu.

Mình nghĩ Woo cần có lời giải thích với nhà Yoon sau.

"Aigoo, thằng Woo cứ dạy bọn trẻ cái gì thế?" Junkyu lắc đầu nói.

"Em không biết, nhưng nó chết chắc rồi. Dù sao thì, nào, anh, em đói rồi!" Haruto rên rỉ.

"Được. Nhưng—đồ ăn đâu?" Tôi nghe thấy Junkyu hỏi chồng cậu.

Haruto dừng chân, chúng tôi cũng thế.

Sau đó miệng cậu há to.

"Ôi không." Haruto kêu.

"Ôi không!"

"Ôi không!"

Eunso và Rowoon bắt chước bố bọn chúng rồi cười khúc khích.

Tôi bật cười với cặp song sinh, rồi quay lại nhìn Haruto. "Em để quên thức ăn ở nhà? Em chắc là em ổn chứ, Haruto?" Tôi hỏi cậu trong khi cố nín cười.

Junkyu lắc đầu. "Em ấy chỉ ngủ được ba tiếng để làm việc, anh, và vẫn phải làm việc dù là cuối tuần." Và cậu tặc lưỡi.

"Aigoo..." Và tôi cũng lắc đầu. "Đừng có làm việc quá sức, Haruto."

"Vângggg, anh..."

Haruto bĩu môi và vòng tay qua eo Junkyu. "Em nói anh này, sau khi kết thúc dự án, em là của anh." Cậu nói với bạn đời.

Junkyu chỉ cho Haruto một ánh mắt em-nói-cái-gì-vậy và thở dài.

"Giữ Rowoon, anh đi lấy thức ăn." Junkyu nhấn giọng.

"Được rồi." Cậu thất bại nói.

"Nhưng trước hết," Cậu ghé sát vào tai Junkyu. "Nụ hôn của em đâu?" Haruto thì thầm với Junkyu.

Tôi nhếch môi.

Chắc cậu nghĩ tôi không nghe thấy gì.

Thật đấy à, Haruto? Anh chỉ cách hai đứa có vài inch thôi đấy.

Tôi quay đi.

Tại sao mình cứ luôn là người có mặt khi đám này thân mật rợn tóc gáy với nhau chứ?

"Hôn cái gì? Em ổn chứ hả? Anh chỉ về nhà lấy đồ ăn thôi. Anh đâu có đi công tác?" Junkyu thì thầm trả lời.

Và chẳng phải mình còn việc trong bếp à? Sao mình lại đứng đây nghe lén???

"Chỉ một nụ hôn thôi, Watanabe Junkyu..."

"Em thật sự muốn mọi người nhìn à?" Junkyu vặn lại.

"Anh không yêu em..."

"Cái gì???"

"Anh không có yêu em!"

"Cái đếch gì thế, Haruto? Em thực sự nghĩ anh mang thai một cặp song sinh chín tháng trời chỉ vì em là người anh yêu thầm à?"

"Hmpft!"

Được đấy, đúng như vậy. Cưới nhau và có một cặp song sinh, nhưng Junkyu và Haruto vẫn là cặp đôi tồi tệ nhất mà tôi biết.

"Được rồi, trước khi hai đứa đánh nhau, anh sẽ trông con hai đứa, và hai đứa có thể về nhà lấy thức ăn." Tôi xoa bóp thái dương nói.

Junkyu và Haruto thả hai đứa bé xuống đất, và tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của hai đứa nhỏ. Cặp cha mẹ đầu đất cảm ơn tôi và nắm tay nhau cùng rời đi.

Hai cái đứa này, thiệt tình...

Nếu hai đứa nó về sau một tiếng nữa, chà, có lẽ chúng ta sẽ đợi được thêm một cặp song sinh nữa từ nhà Watanabe sau chín tháng nữa.


Sau khi dùng bữa, chúng tôi mang bát đĩa vào trong bếp và Mashiho đề nghị rửa chúng. Mặt khác, tôi bắt đầu nướng cupcake cho bữa phụ. Tôi tham gia lớp học nướng bánh vài tháng trước và khám phá ra rằng tôi có thiên phú trong chuyện nấu nướng. Có lẽ tôi nhận nó từ mẹ tôi. Và từ đó, tôi không bao giờ trở về làm chân sai vặt nữa và bắt đầu nướng bánh và làm những món ăn mà những vị khách hàng trung thành của tôi yêu cầu. Và Jihoon thì ủng hộ mọi thứ. Dù có là món cupcake bị cháy hay mì ramen mặn chát, anh ấy luôn luôn cổ vũ tôi cứ làm những gì tôi muốn cho công việc của mình, và anh ấy sẽ cổ vũ tôi. Hiện tại, tôi tận hưởng việc ở nhà với con trai, nướng bánh hoặc nấu món gì đó mới. Tôi vẫn chưa có cửa hàng chính thức, nhưng Jihoon và tôi đang tiết kiệm cho cửa hàng của riêng chúng tôi vào một ngày nào đó. Giờ đây, công việc vẫn còn mới và tiến hành thuận lợi, và tôi hạnh phúc vì điều đó. Cá nhân tôi cũng có thể chăm sóc Doyoung, đặc biệt là khi nó chuẩn bị đến trường vào tháng sau.

Tôi kiểm tra cupcake trong lò nướng và nhắm mắt lại để cảm nhận mùi vị bánh mới nướng tôi yêu thích.

Yedam lấy đĩa và giúp đỡ đổ thức ăn thừa vào thùng rác. Asahi đang chọn nhạc để mở trên máy phát nhạc. Junkyu thì bận rộn dỗ Eunso ngủ và trò chuyện với Mashiho. Mấy Alpha ở bên ngoài dọn bàn và có thể là uống thêm cốc bia nữa. Đám trẻ thì có thể đang bận bịu trong phòng đồ chơi. Tôi có thể nghe thấy tiếng la và tiếng cười rúc rích của chúng. Nhưng tôi cần chắc chắn, nên tôi nhanh chóng đến phòng đồ chơi để kiểm tra, và chúng ở đây, ba đứa, Doyoung, Junghwan và Rowoon—bận rộn với đống khủng long và ô tô đồ chơi.

Tôi mỉm cười và mở hé cửa để dễ dàng xem chúng phòng trường hợp chúng gọi. Tôi quay lại bếp và nghe thấy Asahi cuối cùng cũng chọn một playlist của Elvis Presley. "Can't help falling in love" được chơi trên máy phát. Vẫn cổ điển như vậy.

Những người từng trải nói rằng

Chỉ có kẻ ngốc mới yêu vội vàng

Nhưng em chẳng thể ngăn mình yêu anh

(Bản dịch từ @Youtube Myynhh, "Can't help falling in love" – Elvis Presley.)

"Cậu biết không, Mashi, hôn nhân không dễ dàng tí nào." Tôi nghe Junkyu giảng bài khi trở lại nhà bếp.

"Cậu và bạn đời của cậu cần phải nỗ lực mọi ngày, và cậu không được bỏ cuộc dễ dàng chỉ vì vài thứ không có hiệu quả. Cậu vừa cần tự tìm cách cũng vừa cần cho phép bản thân phải nỗ lực đủ nhiều." Cậu vừa nói vừa ôm lấy con gái đang ngủ.

Vậy là Junkyu đã chuẩn bị bắt đầu buổi truyền cảm hứng của mình. Chúng tôi thường làm nó mỗi thứ Bảy. Sau bữa tiệc, chúng tôi sẽ ngồi xuống và nói về cuộc sống của mình ở bất cứ chủ đề ngẫu nhiên nào. Chỉ là một buổi thảo luận lành mạnh. Và Junkyu thường là người bắt đầu. Cậu ấy là một Omega hướng nội thích đọc và xem mọi chủ đề khác nhau, và chúng tôi biết ơn vì cậu ấy dành thời gian chia sẻ suy nghĩ với chúng tôi.

"Đó là một thử thách và học hỏi không ngừng. Nhưng tôi đang nói nè, Mashi, mọi thứ đều đáng giá." Junkyu thêm vào.

Mashiho chậm rãi gật đầu và rửa bát trong im lặng.

Tôi khoanh tay trước ngực.

Em ấy hỏi về cái này à? Vậy là, em ấy thực sự đang hẹn hò với ai đó sao? Mình nên đi hỏi em ấy sau vậy.

"Em vô cùng đồng ý." Yedam bình luận. "Trước khi cưới, em nghĩ Jeongwoo hoàn hảo lắm. Giống như một hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời của sự hoàn hảo, có trong sách của các tác giả lãng mạn. Nhưng coi kìa!" Cậu ấy cười nhỏ giọng và vuốt ve bụng mình.

"Anh ấy không phải thế. Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, chỉ là người bình thường giống em và cũng là một người chồng không hoàn hảo như em. Nhưng cuối cùng thì em vẫn chọn anh ấy. Không phải bởi vì chúng em đã lấy nhau, hay là vì chúng em có con, nhưng đơn giản bởi vì—đó là anh ấy. Park Jeongwoo, chồng của em. Mảnh ghép của em." Yedam vừa nói vừa mỉm cười xoa cái bụng căng phồng của mình.

"Jae luôn luôn bảo em giúp anh ấy tìm thứ mà ở ngay trước mặt anh ấy..." Asahi bắt đầu, và chúng tôi đều nhìn cậu.

Tôi mỉm cười.

Jeahyuk vẫn thế nhỉ.

"Mới đầu thì phiền lắm... nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian quá dài đến giờ, em đã chấp nhận sự thật là em sẽ làm điều đó suốt phần đời còn lại. Và ừm, em không nói rằng chỉ bởi vì em quá quen với việc tìm đồ hộ anh ấy. Em muốn nói rằng em tự nguyện làm điều đó, cùng anh ấy."

Tôi nghĩ đây là câu dài nhất Asahi nói ngày hôm nay. Và tôi tự hào vì cậu.

Quào. Bây giờ chúng tôi đều đã trưởng thành. Đã qua cái thời mà chúng tôi cứ ca ngợi chồng mình mãi-- ối chà, chúng tôi vẫn sẽ làm thế chứ. Nhưng ý tôi là, chúng tôi vẫn ca ngợi nhưng chẳng làm gì cả. Nhưng giờ, chúng tôi chỉ đang nói đến những vấn đề và cách giải quyết chúng. Chúng tôi giờ đang chia sẻ kinh nghiệm của mình và cách chấp nhận những điểm thiếu xót trong mối quan hệ của chúng tôi. Đó không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng nó đáng giá để cố.

- Hết Part 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro