Chapter 3: Là lời đồng ý. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 3: Là lời đồng ý. (1)

Tôi khựng lại nhìn chiếc nhẫn cưới đeo trên tay. Tôi nâng tay lên, vô thức nghịch chiếc nhẫn đang quấn quanh ngón tay, thả tâm trí lạc vào thời điểm vài năm trước.

Khi tôi đang chìm trong tình yêu... và vừa mới đính hôn...

---

Bốn ngày trước năm mới.

Cả ngày hôm nay kết thúc với việc tôi chỉ xem phim trên Netflix. Tôi xem lại Spiderman, Iron Man, và Captain America, và cuối cùng, tôi đã khóc. Nhưng không phải bởi vì Marvel. Mà là vì Harry Potter, mà trong đó Dobby, nhân vật yêu tinh trong phim chết. Vì vài lí do, tôi có cảm tình với nhân vật đó.

"Dobby..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa khóc. Điều tiếp theo tôi biết, đó là tôi chìm vào giấc ngủ khi trong lòng vẫn mang nặng nỗi cầu mong nhân vật yêu tinh đó còn sống.

Do hormones thai kì, tôi đoán thế.

Tôi thức dậy vì một cái vỗ nhẹ bên vai. Đôi mắt tôi mở ra và nhìn thấy khuôn mặt của Yedam, được chiếu sáng bởi ngọn đèn bên cạnh đầu giường.

"Dammie..." Tôi gọi, từ từ ngồi dậy từ trên chiếc ghế mà tôi ngủ đêm qua. Cậu ấy giúp tôi ngồi một tay.

"Xin lỗi vì đã gọi anh dậy." Cậu ấy nhẹ giọng.

Tôi lắc đầu. "Ổn mà. Anh nghỉ ngơi đủ rồi." Và tôi mỉm cười với cậu. Cậu đáp lại tôi, mặc dù nỗi lo lắng vẫn hằn trên khuôn mặt.

"Em đến đây để xem anh." Cậu nhìn tôi chăm chú và nói. Tôi liếc cậu bằng ánh mắt bối rối.

Tôi chưa nói bất cứ thứ gì với cậu ấy cả, cả lí do thật sự mà tôi về nhà bố mẹ đẻ.

Vậy sao lại?

"Woo nói cho em." Như là cậu có thể đọc được ý nghĩ của tôi.

Ồ... tất nhiên rồi, là Jeongwoo. Em họ của Jihoon và một trong những người bạn thân của anh. Và rõ hơn là, bạn trai của Yedam.

"Anh biết rồi..." Tôi nhìn xuống. "Anh xin lỗi vì đã không nói em ngay."

Tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Yedam và tôi là đồng nghiệp vài năm, lâu đến nỗi cậu ấy trở thành bạn thân của tôi. Chúng tôi thân nhau đến nỗi có vài lúc Jihoon còn phải ghen tị với cậu ấy. Và vì sự ghen tị kinh khủng đó, anh ấy đã giới thiệu Yedam và Jeongwoo cho nhau, may mắn thay, họ đồng ý. Vậy nên ngay cả sau khi tôi đã nghỉ việc, Yedam và tôi vẫn còn liên lạc với nhau, và cậu thường đến thăm nhà chúng tôi, với Woo hoặc thỉnh thoảng là với Kyu và Ruto (bạn thân khác của Jihoon).

Vì tôi và Jihoon bây giờ có chung một vòng bạn bè nên để giữ bí mật về điều hai chúng tôi đã trải qua thì rất khó. Một trong số họ phát hiện ra điều khác thường thì hẳn nhiên những người khác cũng sẽ biết. Và giờ tôi cảm thấy có lỗi vì đã không nói cho Yedam biết ngay lập tức.

Tôi nhìn nụ cười trấn an của cậu.

"Không, nó hoàn toàn ổn mà. Em biết anh sẽ nói bất cứ khi nào anh sẵn sàng. Chỉ là--- em nhận ra gần đây Woo suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Và anh biết đó, em rất dễ suy nghĩ hoang tưởng. Mức độ lo lắng của em sẽ tăng cao khi em thấy cậu ấy cứ lơ đãng. Em nghĩ cậu ấy đang có sự cân nhắc về chúng em. Vì thế em đã làm phiền cậu ấy cho tới khi cậu ấy nói cho em biết rằng anh và anh Jihoon đã cãi nhau một trận to, tất nhiên là lúc đầu em không tin cậu ấy, vì một trận cãi nhau to với các anh chẳng là gì vì các anh vẫn luôn cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt hàng ngày sau đó sẽ hôn nhau như thể lúc mới hẹn hò với nhau vậy." Và Yedam dừng lại. Cậu ấy nhận ra rằng cậu đã nói quá nhiều.

Tôi hắng giọng, vẫn nhìn xuống.

"Ừm... đó là cách em biết. Và... em đoán là đó là lí do anh không trả lời bất cứ tin nhắn nào của em."

Tôi ngẩng lên, và tôi thấy gương mặt lo lắng của cậu.

Tôi không để ý đến điện thoại từ khi chúng tôi cãi nhau. Tôi phớt lờ mọi cuộc gọi và tin nhắn. Tôi quên rằng tôi cũng có những người bạn sẽ lo lắng cho tôi, và điều đó lại làm tôi cảm thấy tội lỗi.

"Dammie. Anh xin lỗi... Anh không muốn kiểm tra điện thoại hay bất cứ cái gì." Tôi thở dài.

"Em hiểu mà. Anh không cần giải thích đâu." Cậu ấy nắm lấy tay tôi vuốt ve nhẹ nhàng.

"Nhưng mà anh à..." Cậu ấy thở dài thật sâu.

"Em biết em không có tư cách xen vào. Ý em là... Đó là vấn đề phải giải quyết của riêng hai anh. Em chỉ mong rằng hai người có thể ngồi lại nói chuyện và lắng nghe nhau." Cậu nói một cách chân thành.

Tôi ngoảnh mặt đi.

"Anh không nghĩ là anh làm được."

Tôi cảm nhận được cậu vỗ nhẹ tay tôi.

"Không ai vội cả, anh. Cứ chữa lành bản thân theo tốc độ của anh. Nếu như anh có thể làm, hãy làm thế nhé. Đừng quên rằng em luôn ở đây, trò chuyện, gọi điện, hay nhắn tin."

Tôi bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cậu, tôi bĩu môi.

"Sao em lại khóc?" Tôi hỏi cậu, trong khi mắt tôi cũng ngập nước giống y cậu.

"Đó là lỗi của anh! Anh làm thỏ con của em, buồn!" Yedam sụt sịt và vuốt ve cái bụng của tôi. Tôi mỉm cười thật tâm nhìn cậu, và khi ánh mắt tôi chạm đến bàn tay đang đặt trên bụng tôi của cậu, tôi khựng lại. Tôi choáng váng với thứ tôi vừa bắt gặp. Tôi bắt lấy cậu và nâng lên ngang tầm mắt.

Cậu ngạc nhiên nhìn tôi.

"Anh, sao thế?" Cậu hỏi, lông mày nhíu lại.

"Chúa tôi, Bang Yedam." Tôi chỉ vào ngón tay cậu--- cậu đang đeo một chiếc nhẫn. Chính xác hơn là một chiếc nhẫn đính hôn.

Omega trẻ tuổi ngượng ngùng rút tay lại và nhìn xuống. Cậu vén tóc mái ra sau tai.

Tôi há hốc miệng nhìn cậu trong giây lát, cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực như nhẹ bớt thay bằng sự phấn khích cho bạn tôi.

"Cậu ấy đã...?"

Yedam rụt rè gật đầu.

"Jeongwoo đã cầu hôn rồi sao?" Tôi buột miệng thốt ra để chắc chắn rằng chúng tôi có cùng suy nghĩ.

"Phải!" Và cậu kêu lên trong sung sướng. Điều đó giống như cậu đã giấu đi sự phấn khích của mình để đến đây và nói cho tôi biết, nhưng sự thật là, cậu cũng không thể đợi thêm để bày tỏ câu chuyện mà hình như tôi đã bỏ lỡ.

"Chúa ơi!" Tôi ôm cậu thật chặt.

Yedam có một giấc mộng lớn với chuyện hôn nhân. Từ lúc cậu còn chưa có đối tượng, cậu ấy đã luôn tưởng tượng  về đám cưới trong mơ của mình. Sự thật là, cậu là người bận rộn nhất khi tôi kết hôn và là người khóc to nhất trong buổi lễ. Cậu chẳng thể tiếp tục bài hát mừng đám cưới của mình vì cậu đã ngấn lệ rồi, và tôi không thể bước đi đàng hoàng trên lối vào lễ đường và cứ dừng lại vì cậu. Cậu ấy soán ngôi mẹ tôi, trở thành người xúc động nhất trong ngày cưới của tôi.

Và bây giờ, đến lượt cậu bước xuống lối đi đó.

"Anh mừng cho em!" Tôi nói với cậu sau khi rời khỏi cái ôm. Cậu mỉm cười và kể tôi nghe Jeongwoo đã cầu hôn cậu như thế nào. Cậu ấy có rất nhiều thứ để bày tỏ, và chết thật chứ, rõ ràng cậu ấy nhớ tôi. Tôi cũng vậy. Tôi rất mừng khi biết rằng luôn có một người ở bên cạnh mình ngoài gia đình. Và có người luôn sẵn lòng lắng nghe mà không phán xét.

Tôi rất vui vì tôi có một người như thế...

Sau những câu chuyện chưa được nghe kể, Yedam chào tạm biệt tôi. Cậu nói giờ cậu phải đi gặp "Woobby" của cậu ấy—sự kết hợp của Woo và Hubby. Tôi nhăn mặt sau khi nghe điều đó. Chắc chắn Yedam đang yêu Jeongwoo điên cuồng.

Tôi ngồi lại chiếc ghế trong phòng ngủ, mỉm cười. Tôi rùng mình khi đứa bé của tôi bắt đầu cựa quậy trong bụng.

"Thỏ con, con có vui không? Ba vừa nói chuyện với cha đỡ đầu của con, và cậu ấy rất vui vì thấy chúng mình. Và con biết không? Cậu ấy chuẩn bị kết hôn." Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình khi trò chuyện vui vẻ với con trai.

Tôi khựng lại nhìn chiếc nhẫn cưới đeo trên tay. Tôi nâng tay lên, vô thức nghịch chiếc nhẫn đang quấn quanh ngón tay, thả tâm trí lạc vào thời điểm vài năm trước.

Khi tôi đang chìm trong tình yêu... và vừa mới đính hôn...


"Em yêu ơi, anh sẽ đến trễ đó. Nhớ đợi anh, nhé?"

Tôi cau mày đọc tin nhắn của Jihoon. Tôi đang chuẩn bị rời khỏi công ty. Tôi về trước giờ tan làm vì tôi muốn chuẩn bị, Jihoon nói anh ấy đã đặt chỗ trước tại một nhà hàng lúc bảy giờ để kể kỉ niệm bốn năm yêu nhau. Bây giờ đã là bốn giờ chiều, nhưng sự thật rằng anh ấy về trễ khiến tôi lo lắng.

Anh ấy có thể muộn đến mức nào?

Tôi định trả lời tin nhắn của anh ấy nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên gọi điện thoại thì hơn. Tôi đợi, nhưng Jihoon không trả lời. Tôi cau mày và nhắn tin cho anh.

"Anh yêu, chúng ta có cuộc hẹn ở nhà hàng Olive's, đúng chứ?"

Tôi đang đợi anh trả lời lại với đôi mày cau chặt thì có ai đó vỗ nhẹ vào chán tôi.

"Ối!" Tôi xoa trán một cách khó chịu. Tôi ngẩng lên nhìn người trước mặt mình—là Yedam, đồng nghiệp và cũng là bạn thân của tôi.

Tôi nguyền rủa cậu bằng thứ ngôn ngữ khác, và cậu ta thì chỉ mỉm cười.

"Nói thật nè, trông lông mày của anh như sắp dính lại vào nhau rồi ấy. Có vấn đề gì hả?" Cậu ấy hỏi.

"Tsk, Jihoon chứ gì." Tôi than phiền. Yedam giống như em trai của tôi, vậy nên khi ở cùng với cậu ấy, tôi có thể huênh hoang và là chính mình. Tất nhiên là, ngoài em trai ruột của tôi ra.

Cậu cau mày.

"Ồ? Sao? Em đoán là anh có hẹn, vậy nên anh về sớm?" Cậu hỏi.

Tôi thở dài và tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình.

"Đúng, nhưng anh ấy vừa nhắn cho anh. Anh ấy sẽ về trễ."

"Ngày kỉ niệm của anh đúng không?"

Tôi chỉ thở dài và Yedam thì nhăn mặt.

"Aigoo, em đoán anh nên hiểu chứ. Họ có thể có quá nhiều việc phải làm, đặc biệt là vào cuối tháng. Có lẽ họ cần hoàn thành chỉ tiêu trước khi hết tháng mà."

Tôi thở ra một hơi nặng nề. "Anh cũng đoán thế. Anh ấy đang cố gắng cho việc thăng chức." Tôi bỏ thứ cuối cùng trên bàn vào trong túi.

"Anh chẳng biết đâu; anh chỉ có chút lo lắng, em biết đó, cho sức khỏe của anh ấy. Anh ấy vừa được thăng chức năm ngoái, nhưng anh ấy vẫn nói là anh ấy cần thêm một cơ hội nữa. Anh không biết sao anh ấy lại chăm chỉ như thế. Có lẽ anh ấy muốn cầu hôn bằng việc rải dollars từ trên trực thăng xuống bên dưới hay cái gì đó đại loại thế." Tôi nói đùa, nhưng thực chất vẫn lo lắng. Đã một khoảng thời gian dài Jihoon không ăn uống và ngủ nghỉ đúng giờ.

Yedam mỉm cười và lắc đầu. "Ê này, chào ngài, quý ngài Kiêu Ngạo, ngài thực sự nghĩ rằng ngài đủ đẹp đến nỗi anh Jihoon phải bỏ ra một số tiền lớn như thế trong một đêm chỉ để cho một lời cầu hôn à?"

Tôi trợn mắt nhìn cậu.

"Nye nye nye, em chỉ đang ghen tị thôi, vì cuối cùng em sẽ làm chú của mọi nhà. Cái kiểu chú độc thân say xỉn sẽ cầm chai rượu trên tay trong mọi bữa tiệc gia đình ấy."

Yedam nhìn tôi bằng vẻ mặt không cảm xúc. "Anh đây có thực sự muốn em giấu giúp anh không thế? Em có thể về nhà và bỏ mặc công việc của anh ở đây, anh biết đấy." Cậu ấy trả lời thờ ơ.

Tôi mím môi định hôn lên má cậu một cái nhưng cậu làm ra cái vẻ đau khổ và đẩy tôi ra.

"Êu ơi!" Cậu ấy kêu gào, tôi liền phá lên cười.

"Đi dùm ạ, làm ơn. Chúc mừng kỉ niệm yêu nhau của hai anh, và nhớ cho Alpha của anh một màn bung lụa tuyệt vời nhất nha!" Cậu nháy mắt. Tôi cười cười vỗ lên cánh tay cậu.

"Dừng đê. Không có gợi tình gì hôm nay hết. Đó là hình phạt của anh ấy vì bắt anh đợi." Tôi đảo mắt.

Yedam nhìn tôi với đôi mắt không đồng tình. "Thôi khỏi đi, Choi Hyunsuk. Em rõ anh quá mà. Em đoán ảnh mà cho anh xem kiếm cái là anh đầu hàng liền."

"Bang Yedam!" Tôi nhìn cậu với đôi mắt mở to, và chúng tôi cùng cười phá lên. Những đồng nghiệp khác quay ra nhìn chúng tôi, tôi im lặng và đánh cậu lần nữa.

Có vài lúc tên nhóc này không quản nổi cái mồm to của cậu ta.

"Chào nhé!" Tôi thì thầm.

"Cố lên!" Yedam thì thầm và cười khúc khích. Tôi cũng khúc khích đáp lại và lắc đầu đi vào thang máy. Tôi nhấn nút thang đi xuống bãi đậu xe và kiểm tra điện thoại một lần nữa, nhưng Jihoon vẫn chưa trả lời.

Tôi định gọi luôn cho anh thì tên anh đột nhiên xuất hiện ID người gọi trên điện thoại.

"Em yêu ơi! Anh xin lỗi vì chúng ta có cuộc hẹn. Anh không thể nghe điện thoại của em." Anh ấy nói với tôi ở đầu dây bên kia.

"Không sao đâu, anh yêu. Ummm... em chỉ muốn hỏi rằng mấy giờ anh sẽ về?"

"Anh sẽ về trước bảy giờ."

Cửa thang máy mở ra, tôi bước ra ngoài. Tôi vẫn nói chuyện với Jihoon khi đứng ở bãi đậu và loay hoay tìm chiếc xe của mình.

"Xin lỗi, em yêu à. Bây giờ anh đang bận quá. Con trai của đồng nghiệp cùng team bị ốm, vậy nên anh ấy phải nghỉ làm một tuần. Công việc của anh ấy chuyển qua cho anh ngay hôm nay, với lại, sắp cuối tháng rồi."

Tôi càu nhàu đáp lại và cũng tìm thấy xe của mình. Tôi mở cửa và đặt túi xách vào bên trong. Nhưng tôi chưa bước vào ngay mà chỉ dựa người lên cánh cửa và tiếp túc nói chuyện với Jihoon ở đầu dây bên kia.

"Em hiểu mà, Hoonie, nhưng nhớ nghỉ ngơi nhé." Tôi nói, lo lắng.

"Anh sẽ, em yêu, cảm ơn em.. và anh xin lỗi." Có sự buồn bã trong giọng nói của anh.

"Đừng vậy mà. Ổn thôi. Em chỉ lo lắng cho anh thôi..." Và tôi thở dài. Anh ấy quá chăm chỉ với công việc, và tôi biết anh làm thế vì tương lai của chúng tôi, nhưng tôi cũng muốn anh ấy chăm sóc bản thân.

"Anh ổn mà, Sukkie của anh..."

Chết tiệt, tôi nhớ anh ấy quá. Tôi muốn ôm anh và hôn anh. Chúng tôi vừa mới gặp nhau sáng hôm nay theo đúng nghĩa đen. Anh ấy thậm chí còn đánh răng cho tôi vì tôi quá lười để làm. Tôi không biết đâu, tôi nhớ anh ấy mỗi ngày.

Tôi thở ra một hơi thật nặng nề.

"Em ổn chứ?" Anh hỏi.

"Ừa..."

"Được. Em yêu này, anh đang nghĩ về cuộc hẹn của chúng ta. Nếu em muốn, em có thể đến Olive's trước. Sau khi tan làm, anh sẽ đến đó luôn." Jihoon nói.

"Ồ."

Nhưng em ước chúng ta có thể đến đó cùng nhau...

"Ừa, được... được rồi." Thay vì thế, tôi nói vậy với anh.

"Gặp lại em yêu sau!"

"Ừa... em yêu anh."

"Anh yêu em nhất đời! Hẹn gặp lại nhé, bé cưng."

Và anh ấy cúp điện thoại.

Ok, anh ấy sẽ đến muộn. Tôi đoán tôi sẽ có thêm thời gian chuẩn bị.

Tôi thở dài lần nữa, vài giây sau, tôi lên xe và lái xe về nhà.

Khi tôi về đến nhà là đúng năm giờ chiều. Tôi bị vây trong tắc đường vì hôm đó là thứ sáu. Tôi thấy mệt nhưng vẫn bắt tay vào chuẩn bị, chắc chắn rằng mình trông vẫn ổn áp. Tôi biết bạn trai tôi yêu tôi bất kể là hình dáng, màu tóc, hay cả những cơn giận dữ trong cuộc sống, và những bộ quần áo không phù hợp. Anh ấy sẽ luôn nói rằng tôi đừng ăn diện quá, nhưng tôi muốn khiến anh ấy càng yêu tôi nhiều hơn nữa, và anh ấy sẽ không thể thoát khỏi tôi.

Ồ, đúng, điều đó nghe có vẻ là quá ám ảnh.

Tôi trên đường đến Olive's khoảng sáu giờ ba mươi tối, tôi cố gắng liên lạc với Jihoon, nhưng anh ấy không trả lởi tin nhắn cũng như nghe điện thoại của tôi.

Sau khi đến Olive's, nhân viên bên ngoài nhà hàng dẫn tôi vào trong. Anh ta đưa tôi ra vườn, bàn và ghế đã được sắp xếp sẵn. Nơi đó trông thật đẹp với những chiếc đèn giăng khắp khu vườn, hoa và cỏ mọc khắp nơi. Một nơi thích hợp để có riêng một bài đăng trên Instargram, tôi phải nói là thế. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra chỗ này không có quá nhiều người. Hôm nay là thứ sáu nên chúng tôi phải đặt chỗ trước, đề phòng chỗ nào cũng chật kín bàn. Jihoon và tôi thường hẹn hò ở Olive từ khi chúng tôi mới hẹn hò, vì thức ăn ngon và giá cả cũng dễ chịu. Chúng tôi không ưng những buổi hẹn hò đắt tiền. Với chúng tôi, một buổi hẹn hò ở nhà đã là quá đủ, nhưng hôm nay, chúng tôi đều bận rộn và mệt mỏi, nên chúng tôi chọn ăn ngoài. Và tất nhiên, vì đây còn là một ngày đặc biệt nữa.

"Ngài Choi, đây là bàn đặt trước của ngài." Tôi nhìn người đàn ông nói chuyện bên cạnh tôi.

"Tên tôi là Chanwoo, ngài có thể gọi tôi là Chan. Tôi sẽ phục vụ ngài tối nay. Xin vui lòng thoải mái yêu cầu bất cứ điều gì trong khi chờ đợi ngài Park." Người phục vụ nói chuyện lịch sự trong khi vẫn mỉm cười. Núm đồng tiền đáng yêu của anh ấy ở ngay bên phía khóe môi, thu hút ánh mắt tôi.

Tôi cũng mỉm cười cúi đầu. "Cảm ơn anh, Chan."

Sau đó, người phục vụ rời đi, tôi ngồi trên ghế của mình. Tôi kiểm tra điện thoại của mình, bên trên có một tin nhắn, và quả thực, Jihoon cuối cùng--- cũng trả lời.

"Em yêu ơi, anh xin lỗi. Có vài việc phát sinh ở công ty, và anh cần giải quyết chúng vì chúng được giao cho anh. Anh sẽ đến đó ngay khi anh xong việc."

Tôi gắt gỏng vì thất vọng. Tôi hiểu là anh ấy bận và tất cả thế, nhưng... hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng tôi...

"Chúng ta có thể nói chuyện chút được không?" Tôi gửi tin nhắn.

Vài giây sau, Jihoon gọi điện tới.

"Này..." Tôi trả lời.

"Em yêu, anh xin lỗi."

"Không có ai giúp được anh sao? Nói rằng anh có hẹn trước rồi mà? Chỉ hôm nay thôi..."

"Anh thực sự xin lỗi, em yêu. Anh là người duy nhất rõ tường tận công việc trừ người đã nghỉ phép."

Tôi cắn má trong.

"Anh mất bao lâu?"

"Anh sẽ xong ngay thôi."

Tôi thở dài.

Tôi biết rằng Jihoon của tôi cũng đang rất căng thẳng, và tôi biết anh ấy có thể hoàn thành công việc nhanh chóng, và còn có thể sớm hơn nữa. Nhưng thực tế không phải vậy. Và tôi không nên khiến anh ấy thêm áp lực. Sau cùng thì, đây là ngày kỉ niệm của chúng tôi.

Vậy nên, bỏ qua sự thất vọng, tôi chọn thấu hiểu hoàn cảnh này.

"Không. Cứ làm đi. Em không muốn anh vội vàng rồi mắc lỗi. Em sẽ đợi ở đây."

"Em là nhất. Anh yêu em, Choi Hyunsuk."

"Ừa... anh cũng thế."

"Tạm biệt, em yêu, anh phải đi đây! Gặp em sau!"

Và anh ấy cúp điện thoại.

Trông anh ấy thực sự rất bận.

Tôi cần phải đợi anh...


Nhưng đã tám rưỡi, Jihoon vẫn chưa thấy đâu. Nhân viên phục vụ khai vị miễn phí cho tôi, hai lần, và tôi đã hơi no ngay cả khi chưa ăn món chính, nhưng vẫn không có Jihoon.

'Hoonie, anh đâu rồi?' Tôi gửi tin nhắn cho anh.

'Anh ổn chứ? Em hơi lo lắng.' Tôi nhắn thêm.

Nhưng không ai trả lời, tôi gọi điện cho anh, nhưng cũng không ai nhận. Tôi vừa bực vừa lo lắng. Tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy anh ở đây.

Tôi mím môi và thở hắt ra.

Lúc sau, Chan, người phục vụ chúng tôi, lại hỏi tôi lần nữa.

"Ngài Choi, ngài có muốn dùng thêm món khai vị không?"

Tôi lắc đầu và mỉm cười. Lúc này, tôi thực sự muốn khóc to lên vì xấu hổ và thất vọng. Tôi đã chịu đủ món khai vị và chờ đợi rồi. Ai đó có vẻ như quá bận rộn và quên mất kế hoạch tối nay.

"Không, cảm ơn, Chan." Tôi thở dài và liếc nhìn đồng hồ. "Có vẻ như tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Tôi nghĩ tối nay anh ấy sẽ không đến đâu." Tôi cầm túi của mình và đứng dậy. "Tôi về nhà đây. Cảm ơn anh lần nữa, Chan. Xin lỗi vì sự bất tiện này."

"Ngài ----"

"Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà mà thôi." Tôi nói với anh ta, người đàn ông cũng thôi không nói tiếp nữa. Có lẽ anh ta cũng hiểu bây giờ tôi không muốn nói tiếp về chuyện đó.

Tôi quay người và bắt đầu rời khỏi nhà hàng. Nhưng tôi vẫn đi chậm bước chân--- trong trường hợp Jihoon chỉ đang chơi khăm tôi. Có lẽ đó chỉ là một sự gây chú ý bất ngờ. Hoặc một bài hát tình yêu sẽ được bật trong khu vườn, và sau đó anh ấy sẽ xuất hiện với một bó hoa trên tay.

Nhưng, phải, quá đủ cho sự mơ mộng của tôi rồi.

Không có ai đuổi theo tôi, không có ai nắm lấy cổ tay tôi. Không có bất ngờ.

Điều đó chỉ xuất hiện trong truyện và phim truyền hình.

Đó đều là hư cấu và nhảm nhí.

Ồ, chết tiệt. Tôi đếch thể đợi được để rời khỏi chỗ này.





Khi tôi về nhà, Jihoon cũng không ở nhà. Tôi nhanh chóng thay đồ ngủ, chui vào trong chăn, và trút mọi nỗi thất vọng của mình qua nước mắt. Đây là lần đầu tiên Jihoon bỏ quên tôi trong cuộc hẹn của chúng tôi. Điều khiến nó trở nên tồi tệ hơn nữa khi hôm nay là kỉ niệm của chúng tôi.

Tôi đã khóc có lẽ khoảng một giờ và tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài căn phòng. Tôi vừa khóc vừa nấc cụt, quẹt qua loa nước mắt trên mắt và trên má. Tôi ngồi dậy và chờ đợi.

Cuối cùng anh ấy cũng đã về rồi?

Nhưng không ai vào phòng, điều đó thật kì lạ. Bởi vì nếu anh ấy đã về và chắc chắn biết rằng tôi thất vọng với anh ấy, anh ấy sẽ vào trong phòng ngay.

Tôi kiểm tra điện thoại và thở ra nặng nề. Điện thoại hết pin rồi, và tôi lười sạc.

Vậy, ai ở bên ngoài?

Tôi có một nỗi sợ hoang tưởng. Có lẽ ai đó đã đột nhập vào nhà? Gần đây có tin tức rằng có người giả làm dân cư sống trong tòa nhà và sau đó gõ cửa, giả vờ biết người nào đó trong gia đình đó, sau đó đánh người ở trong nhà để cướp của.

Quá kinh hoàng, tôi ôm lấy chính mình để nghĩ cách trốn thoát. Tôi nhanh chóng nhảy lên khi tôi nghe thấy tiếng động ồn ào, giống như có gì đó đổ vỡ ở bên ngoài--- li thủy tinh hoặc cái gì tương tự thế. Tôi lo lắng bật đèn ngủ gần giường, đôi mắt tôi quét khắp phòng tìm kiếm đồ có thể dùng như vũ khí, trong trường hợp có người lạ đang đợi tôi ngoài cửa. Tôi không tìm thấy gì cả, vậy nên tôi túm lấy cái ghế gỗ trước bàn trang điểm.

Nhưng từ từ đã... nếu Jihoon ở bên ngoài và tên cướp nhìn thấy anh ấy thì sao? Và nếu tên xấu xa đó còn mang theo một con dao??? Mẹ nó chứ!

Tôi chậm rãi bước ra khỏi phòng với chiếc ghế giơ cao, sẵn sàng chiến với kẻ đột nhập. Nhưng tôi hoàn toàn cứng họng khi thứ chào đón tôi là hành lang nửa tối với ánh đèn vàng ấm áp dẫn đến phòng khách.

Với đôi mày cau chặt, tôi chậm rãi men theo ánh đèn đến phòng khách và bắt gặp thêm nhiều những chùm đèn giăng, đủ để tôi có thể nhìn rõ phòng khách. Chiếc máy hát đặt một bên, đang chơi một bài hát tuyệt đẹp.

- End Part 1.

Đi chơi quên đăng chương. 🏃‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro