Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunsuk đã không đếm được bao nhiêu tiếng thở dài anh đã phát ra khi nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự trước mặt. Ngôi nhà to lớn như nhà của anh, những ngọn đèn màu vàng sáng rực ở sân vườn tạo cho ngôi nhà một vẻ sang trọng. Bây giờ đã là 9 giờ 15 phút tối và anh đã đứng ở đây từ 8 giờ 30 phút tối. Làn gió đêm khiến Hyunsuk rùng mình, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng để lộ cổ và xương quai xanh, kết hợp với một chiếc quần thể thao và một đôi dép lê.


"Chết tiệt! Mình có nên để học phần của cậu ta ở đây không?" Hyunsuk tự nói với chính mình.


"Chà, điều đó thật là thô lỗ." Một người đàn ông cất giọng.


Hyunsuk quay người lại để quan sát chủ nhân của giọng nói.


"Tôi là Code, quản gia của nhà Park. Tôi tin rằng cậu bằng tuổi Jihoon, tìm cậu ấy sao? "


"Ah, vâng." Hyunsuk ngượng ngùng trả lời, "Tôi cần đưa học phần cho Jihoon, có thể đưa nó cho cậu ấy giúp tôi không?" Anh đưa nó ra trước mặt người quản gia.


Người quản gia cười với Hyunsuk, "Cậu không phải là bạn của Jihoon sao? Cậu ấy sẽ rất vui khi biết rằng có người đến tìm mình đấy." Người quản gia giữ nhẹ lưng Hyunsuk, thúc giục anh chàng bước lại gần cửa trước của dinh thự.


"Ồ- Haha, ​​Không, không sao đâu-" Hyunsuk cố gắng chống lại nhưng đã quá muộn vì điều tiếp theo anh biết là mình đã được đưa đến trước cửa phòng ngủ của Jihoon. Ánh mắt Hyunsuk đảo quanh hành lang rộng lớn, đón nhận ánh sáng vàng từ đèn chùm trên trần nhà cao, những bức tường trắng vàng và tiếng bước chân bao quanh hành lang yên bình.


"Ngài Jihoon đang ở bên trong." Người quản gia thì thầm và ông nháy mắt trước khi để lại Hyunsuk trông vô vọng.


"Chết tiệt!" Hyunsuk lẩm bẩm trong hơi thở khi đối diện với cánh cửa lớn trước mặt.


Mình có nên để lại đống giấy tờ này trên sàn rồi chạy đi không? Ừ, có vẻ nó là một ý hay.


Hyunsuk cúi xuống, nhét tờ học phần qua khe cửa bên dưới để Jihoon nhận ra chúng ngay lập tức, nhưng cánh cửa đột nhiên bật mở và anh nhìn thấy một bàn chân sạch sẽ. Anh ngập ngừng ngước lên để nhìn chủ nhân của đôi chân và bắt gặp đôi mắt của Jihoon đang nhìn thẳng vào anh. Hyunsuk nuốt nước bọt trước khi đứng dậy và tiếp cận chàng trai mặc quần thể thao màu xám, tóc bổ luống gợi cảm với khuôn mặt lạnh lùng và không mặc áo.


"C-Chào..." Hyunsuk cố gắng hết sức để không nhìn vào cơ bụng 6 múi đang bày ra trước mặt anh, "Thầy Kwon đã nhờ tôi đưa cho cậu những thứ này." Anh vừa nói vừa đưa học phần nhưng Jihoon di chuyển đến bên cạnh anh, một tay giữ cửa trong khi tay kia đút vào túi quần thể thao giống như đang mời người thấp hơn vào phòng.


"Huh?" Hyunsuk khó hiểu nhướng mày nhìn và Jihoon chỉ nhún vai, mở rộng cửa.


Hyunsuk dường như nhận ra những gì cậu muốn anh làm, vì vậy anh tiến về phía trước để vào phòng. Phòng ngủ được làm theo nền xám và trắng, ánh đèn tối và nhiệt độ lạnh lẽo phả vào gáy Hyunsuk từ máy điều hòa, mùi hương hỗn hợp của xạ hương và bạc hà thơm đến nỗi Hyunsuk - Một người nghiện nước hoa phải thầm xuýt xoa khen ngợi. Hyunsuk nhận thấy chiếc giường cỡ lớn đang là một mớ hỗn độn nên anh khá chắc chắn rằng Jihoon đang ngủ.


Hyunsuk nghe thấy tiếng đóng cửa và anh thề rằng anh đã nghe thấy tiếng khóa "cạch cạch" rất rõ ràng. Anh lập tức xoay người về sau và giật mình khi thấy Jihoon cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, nhất là cổ và xương quai xanh, đồng thời cắn chặt môi dưới và nuốt nước bọt như muốn ăn tươi nuốt sống Hyunsuk. Họ cách nhau một bước, Hyunsuk ôm mớ học phần vào ngực vì cảm thấy bồn chồn.


"Đó là của tôi?" Jihoon cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng,


"À, phải..." Hyunsuk đưa, Jihoon cầm lấy và đặt chúng lên bàn học của mình. Hyunsuk đi về phía cánh cửa, nhanh chóng nói, "Tôi xong việc cần làm rồi nhé." Anh với lấy tay nắm và kéo cửa ra.


Nhưng Jihoon đã nhanh hơn, cậu ngăn cửa mở bằng cách đẩy tay vào cánh cửa gỗ. Hyunsuk sửng sốt, anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng của Jihoon ngay sau gáy mình, và Hyunsuk không thể tin rằng mình cảm thấy... bị kích thích.


"Sợ?" Jihoon trầm giọng nói.


Hyunsuk cố tỏ ra cứng rắn, đối mặt với Jihoon và đẩy cậu ra.


"Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?!" Hyunsuk nói một cách ngạo mạn, "Tôi cần về nhà."


"Tại sao? Anh không thể ở trong phòng với tôi à? " Jihoon trêu chọc.


"Tại sao tôi phải ở trong phòng với cậu?" Hyunsuk lớn giọng hỏi.


"Tôi không biết." Jihoon nói một cách thờ ơ, "Nhưng nhìn lại mình đi, Hyunsuk."


Hyunsuk không trả lời. Anh không muốn nhận thua, nhưng anh thừa nhận rằng anh đã không ngừng liếc trộm cơ bụng và bắp tay của Jihoon.


Jihoon tiến lại gần Hyunsuk một bước khi Hyunsuk lùi lại cho đến khi anh va vào cửa, Jihoon đã thành công ôm lấy anh. Một tay vẫn đóng cửa, trong khi tay kia chạm vào mặt Hyunsuk. Ngón trỏ của cậu vuốt ve lông mày của Hyunsuk, xuống mũi, trước khi ôm lấy má anh, vuốt ngón tay cái lên môi Hyunsuk, tách chúng ra thành công.


Hyunsuk run rẩy thở ra khi tiếp tục nhìn vào mắt Jihoon.


"Hyung, anh rất đẹp và em luôn ngưỡng mộ anh." Jihoon nói, "Nhưng anh có một cái miệng chỉ toàn phát ra những lời lẽ xấu." Người cao hơn càng dựa vào gần Hyunsuk khiến anh phải nắm chặt lấy gấu áo của mình.


"Anh có thể sử dụng nó cho nhiều việc hơn là chỉ nói những điều vô nghĩa, đúng không?" Jihoon thì thầm trước khi hôn môi mình vào môi anh.


Nụ hôn của Jihoon thật chậm và đều đặn, như thể cậu đã chờ đợi cả đời mình để được hôn người lớn tuổi hơn. Cậu di chuyển môi theo cách mà Hyunsuk phát ra tiếng rên rỉ. Nó tiếp tục diễn ra một lúc cho đến khi Jihoon rút khỏi nụ hôn. Hyunsuk không thể tin được mình đã cố gắng đuổi theo môi Jihoon, nhưng Jihoon lại đặt trán mình lên trán anh, vẫn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trong khi Hyunsuk giữ chặt cổ tay cậu.


"C-Cậu đang làm gì?" Hyunsuk thở ra, mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi môi trước mặt, "Tại sao... Tại sao dừng lại?"


Jihoon nhếch mép phản ứng trước những gì anh nói. Cậu không ngờ Hyunsuk lại như thế này, một người mà học sinh sợ phải vướng vào, một người cúp tiết bất cứ khi nào anh muốn, trả lời giáo viên bằng sự mỉa mai, đi đánh nhau hàng tuần và thích châm chọc người khác để mua vui, lại ở đây, đuổi theo môi Jihoon và yêu cầu được hôn thêm.


"Anh muốn nhiều hơn?" Jihoon đưa tay ôm eo Hyunsuk để kéo anh lại gần, "Hmm?"


"U-Uh..." Hyunsuk rụt rè thừa nhận.


"Làm thế nào mà anh có thể không biết xấu hổ?" Jihoon rời khỏi Hyunsuk một bước, "Anh quên cách anh khiến em trông thật kinh khủng trước mặt mọi người rồi sao? Gọi em là tiểu thụ? Bịa ra mọi thứ?" Jihoon nói một cách dữ dội, giọng nói hơi cao lên và đôi mắt mở to vì thịnh nộ.


"Em đã chịu đựng một năm." Jihoon tiến lại gần hơn, chạm vào má Hyunsuk lần nữa, chiêm ngưỡng khuôn mặt của anh và chìm đắm trong đôi mắt đen đang ngỡ ngàng, "Tuy nhiên, em khá chắc rằng cả hai chúng ta đều biết ai là người nằm dưới ở đây nhỉ, Hyunsukie." Cậu thì thầm vào tai Hyunsuk.


Hyunsuk biết đây là cái bẫy.


"Ừm..." Anh ậm ừ, cảm nhận được cái chạm nhẹ của Jihoon trên má mình.


"Thế nào?"


"Anh sẽ - Anh sẽ ở dưới, Ji..."


"Tốt." Giọng Jihoon đột nhiên trở nên uy quyền khi cậu đột ngột ôm trọn cả người Hyunsuk khiến anh hét lên. Cậu bế Hyunsuk như vác thứ gì đó trên vai trước khi thận trọng ném anh lên chiếc giường cỡ lớn.


"Giờ hãy xem ai mới là tiểu thụ thực sự nhé, Hyunsukie."




End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro