Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nằm bất động trên giường, đôi mắt lờ mờ ko chút sức sống…Vậy là chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ đính hôn… sao nó lại ko cảm thấy hồi hộp như những cô dâu sắp lên xe hoa, mang trong lòng cứ mang 1 niểm ưu phiền hối tiếc… Đối với nó có lẽ cũng chẳng còn gì…2 ngày nữa… mọi thứ sẽ hết… Tình yêu nó chưa kịp nở đã tàn… còn gì nữa?… 

…ring…ring… 

Nhìn thoáng tên người gọi hiển thị trên màng hình, khóe mắt nó cụp xuống… mệt mỏi áp lên tai nghe… 

- Tae? 

- Fany, em đang làm gì vậy? Đã ăn trưa chưa?- Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm dịu dàng 

- Vẫn chưa, em ko thấy đói 

- Ko đc, em thay đồ rồi xuống nhà đi, tôi cho trợ lý Kwon đến đón em 

- Em biết rồi… 
…. 

- Hwang tiểu thư…Hwang tiểu thư 

- Vâng – nó ngồi trên xe mông lung chìm đắm trong suy nghĩ mà ko hay biết đã đến nơi… 

- Đã tới, Giám đốc đang chờ cô… 

- Cám ơn cô – nó gượng 1 nụ cười… Nhìn nó mà chính trợ lý Kwon cũng cảm thấy chạnh lòng 

Nó bước vào sảnh công ty, dường như ko khí khác lạ ko còn giống như trước nữa…vô cùng nặng nề… bước vào thang máy, nó cúi gầm mặt như thể muốn chôn cả mặt xuống đất, nhưng nó cũng ko phải kẻ điếc mà ko nghe đc những lời bàn tán xung quanh… 

- Là cô ta đấy… 
- Phải ko, đâu có xinh đẹp gì mà để 2 người phụ nữ tuyệt hảo như vậy tranh giành chứ… 
- Thật ko biết xấu hổ, còn dám vác mặt đến đây… 
- Thật tội cho Jessica unnie, hôm qua báo đăng nói là cô ấy đến Bar uống rượu sinh ra ẩu đả, chắc nguyên nhân cũng vì con hồ ly kia… 

Từng đợt…từng đợt xào xáo vang lên… những lời chỉ trích ko đau bằng việc Jessica vì nó mà xảy ra chuyện… nó cũng ko thể giả mù khi mỗi ngày nhìn thấy hình ảnh ko hay của cô trên trang nhất mặt báo… Cắn đôi giọt nước mắt, nó nặng nề bước đi trước hàng trăm ánh mắt khinh miệt… 
… 
- Ồ!!! Ai thế này, là Hwang tiểu thư phải ko? 

Một giọng nói chua như chanh cắt ngang tâm tư, nó ngẩng dậy thì 1 dáng người quen quen đã lâu ko gặp kiêu kì đứng trước mặt nó… 

- Thư kí, lâu ko gặp, chào cô – Nó gượng gạo 1 nụ cười lịch sự đáp chào 

- Ko dám, tôi sao có thể so với cô mà chào hỏi 

- Ý cô là…? 

- Cô nghĩ mình giỏi lắm chứ gì, đc 2 cô gái tài mạo song toàn yêu thì vênh váo lắm chứ gì, tôi đâu có bản lĩnh như cô – Ả cay nghiệt đâm chọc nó 

- Tôi…tôi ko có 

- Hừ, cô còn dám mặt dày tới đây còn dám nói ko có, nhờ cô mà mấy hôm trước có kịch hay xem, cô náo loạn vậy chưa đủ sao?… Hiện giờ giám đốc đang bận họp, ko tiện tiếp khách, mời cô về cho, ở đây ko ai hoang nghênh cô đâu – Máu ghen trong ả sôi trào, 1 hơi tổng sỉ vả nó ko thương tiếc, việc 2 cô gái đỉnh như Kim đại tổng và Jung tiểu thư ẩu đả nhau vì 1 con nhóc như nó quả là 1 đòn chí mạng vào lòng tự trọng của phái nữ, nhất là kẻ ngạo mạn như cô ả 

- Tôi…tôi… – Trước khí thái giận dữ của ả, nó cảm thấy nhỏ bé, nước mắt lưng tròng khóe mắt, từng lời như nhát búa bổ vào đầu nó khiến đầu óc choáng váng, phần vì nó cũng quá mệt mỏi bởi mấy ngày qua khóc quá nhiều 

Chân nó run lên dường như muốn kiệt sức, đầu 1 mảng hỗn độn… nó gần như muốn ngã khụy xuống… Ngay khi nó đã ko còn chút sức phản kháng, từ phía sau 1 bàn tay đỡ lấy nó vững vàng… Gương mặt quyến rũ điểm vài phần đen như mây kéo thành giông bão… đôi mắt như 2 viên đạn lửa bắn thẳng đến người ả thư kí… 

- Giám…giám đốc… – Ả bị ánh mắt Taeyeon bắn vào người lạnh toát, ánh mắt như dao sắt có thể chém chết người 

- Cô nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng ở đây? – Taeyeon gầm rít qua kẻ răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt 

- Tôi…giám đốc, có chút hiểu lầm… 

- Hiểu lầm? Fany là phu nhân tương lai của Dimon, đến hay đi cũng ko tới lượt nhân viên quèn như cô ý kiến… cô nghĩ mình là ai mà dám xua đuổi? 

- Giám đốc… tôi…tôi 

- Trợ lý Kwon, giao cho cô xử lý, tìm 1 người tốt hơn – Taeyeon lạnh lùng bế lấy nó vào lòng bước đi ko thèm đếm xỉa đến ả mặt xanh từ tàu lá chuối đang thảm thiết cầu xin 
… 

- Fany, em ổn chứ? – Taeyeon đặt nó xuống ghế, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nó 

- Ko sao, em muốn về nhà – Nó lặng đẩy tay Taeyeon ra, mắt ngập sương nặng nề gượng 1 nụ cười… 
Nhìn khuôn mặt nhỏ ko còn chút hồn nhiên như trước, chính lòng cô cũng đau quặn… Cô thật biết chính mình đã sai rồi, có phải dừng lại hay ko? Nhưng trái tim cô cho phép… 

- Đc, tôi đưa em đi ăn rồi chúng ta về 

Nó chỉ vẻn vẹn gật 1 cái, như 1 cái xác ko hồn vô cảm xúc làm việc như lời Taeyeon nói … Biểu hiện đó càng khiến cô thấy bi thương nhiều hơn là vui mừng chiến thắng khi có đc nó… 
… 
… 
… 

Quán Bar Dancing Queen… 
-Jung dẹo , đừng uống nữa – Yoona giằng lấy ly rượu trên tay Jessica 
- Buông ra, cậu muốn ăn đấm àh? – Cô lờ mờ đôi mắt, khàn khàn giọng lè nghè quát tháo 
- Cậu… thật ko thể tin đc… Ngồi yên đây tôi lấy cho cậu ít thứ giải rượu – Yoona bực dọc nhìn con nhóc thất tình thảm hại, cũng ko nỡ đành lòng mắng thêm, bước đi đến quầy bar 

Jessica 1 tay cầm chai rượu tu ừng ực như nước lã, đôi mày kiếm chau lại, vẻ mặt bất cần cùng ánh mắt đau khổ hạ gục hình tượng 1 Jessica thần tượng đẹp đẽ, kiêu sa… Bóng Yoona vừa lẫn vào đám đông… 1 thân ảnh âm thầm tiến đến nơi Jessica ngồi, ko mời mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh… đôi mắt sắc bén nhìn cô mê đắm, khóe môi giơ lên như 1 biểu tượng chiến thắng trước hình ảnh của người trước mắt… 

- Jessica – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên yêu kiều, gợi cảm… nhưng cũng ko lấy đc từ cô 1 cái nhìn… 

Thấy Jessica đang định vớ lấy chai rượu thứ 3 trên bàn sau khi đã nốc cạn 2 chai trước, bàn tay xinh đẹp nhanh hơn chụp lấy… quả nhiên thu hút đc sự chú ý của cô về phía mình 

- Sophina, cô làm cái quái gì thế hả? – Jessica nhíu mắt nhìn kẻ dám ngang nhiên tước đoạt chai rượu của cô…khinh khỉnh lên tiếng 

Cách đáp trả của Jessica khiến ả có chút ko cam lòng, nhưng vẫn cố nuốt xuống, õng ẹo nhích gần đến cô, 1 bàn tay khẽ đặt lên vai cô, tình tứ nói khẽ vào tai cô như cố ý gây hiểu nhầm… 
- Nếu cưng muốn uống, em sẽ cùng uống với cưng 

Trong cơn mê, Jessica vẫn phân biệt đâu là nó đâu là những ả diêm dúa, ko chút động lòng, cô đẩy ả ra vô tình, giật phăng chai rượu, ngửa cổ tu 1 hơi ko thèm đếm xỉa đến ả… Thấy mình bị đá 1 phát ra ngoài, lòng tự ái dâng trào 1 tảng lớn như sóng thủy triều vồ vập… ả nghiến răng nghiến lợi tức giận sôi trào 
- Jessica… sao cưng lại như vậy? Con nhỏ kia có quái gì mà phải tự dày vò mình như vậy, ko lẽ em thua con nhỏ xấu xí, ti tiện, ham mê tiền bạc đó sao? 

…xoảng… 

Chỉ sau khi nghe tiếng ả hét lên lẫn lộn với vô số tạp âm trong quán Bar là tiếng chai nện vào tường khô khốc vang lên… Mọi người dòn hết ánh mắt đổ vào nơi nguyên nhân nguồn cội… chỉ thấy mặt Sophina trắng nhưng tờ giấy, cắt ko còn hột máu phía bức tường sau lưng ả vẫn còn màu đỏ sóng sánh của rượu chảy dài xuống… còn khuôn mặt Jessica thì đen xảm 1 mảng, ánh mắt như dao găm sắt bén muốn giết người gườm gườm đâm thẳng vào ả… bàn tay mạnh mẽ của cô ko chút thương tiếc nắm lấy cái cổ ả xách lên thô bạo… khuôn mặt đang trắng như xác chết chuyển sang xanh ko thua tàu lá chuối… 

- Người như cô mà dám đi so sánh với cô ấy sao? Nghe cho rõ đây, nếu tôi còn nghe từ cái miệng dơ bẩn của cô nói về Fany của tôi như thế 1 lần nữa, thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi giới nghệ thuật ko còn tăm hơi… rõ chưa 

Jessica gằn mạnh mẽ từng lời từng tiếng, ko đợi ả kịp trả lời đã hất 1 cái mạnh ném ả ngã nhào ra đất rồi lững thững bỏ đi, bước đc mấy bước, đôi mắt mịt mờ lảo đảo, toàn thân vô lực nặng nề… cô bắt đầu ngã xuống như thân cây đổ… may mắn Yoona kịp thời quay lại đỡ lấy thân hình mảnh mai của cô dìu ra xe… thấp thoáng phía sau vẫn ko ngớt tiếng Flash máy chụp hình, nơi đâu có cô quả có kẻ rỗi hơi theo rình… Yoona đặt Jessica trong xe, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng mấp mấy mấy tiếng, chỉ nghe đc cô gọi ai đó… “Fany”… Yoona đưa mắt về phía sau, vẫn bọn đỉa đói ko ngừng chớp cơ hội, ngày mai mặt báo lại nóng hổi những scandans… lại nhìn cô bạn chí cốt đến trong mơ vẫn gọi tên người yêu thương khiến cô nàng ko khỏi lắc đầu kêu khổ… 

Chiếc xe của Yoona lăn bánh mang Jessica đi, từ trong quán Bar, Sophina như ngọn đuốc phừng phừng trông theo, miệng ko ngừng chửi mắng… 

- Đc lắm Jessica, cô dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ ko bỏ qua cho cô đâu… 
… 

Quả đời nói gì có nấy… Mắt nó trầm buồn, bên khóe đo đỏ ngấn 1 giọt lệ nhìn ko rời khỏi mặt báo, trên đó còn nguyên hình ảnh Jessica đang hung dữ nắm xốc ko thương tiếc Sophina lên… Cô lại uống say gây chuyện nữa rồi… Từ ngày nó quyết định chia tay cô… ko ngày nào là hình ảnh của cô ko có trên mặt báo… Từ những scandans cô có bạn gái mới cho đến cô ẩu đả tại quán Bar… nó theo dõi cô ko sót dù là 1 tin nhỏ nhặt nhất… Tại sao cô lại hủy hoại hình tượng chính mình như vậy?… 

Gạt đi khóe mắt đọng sương, nó thở dài 1 cái… Nó còn đang luyến tiếc gì?… Nhưng nó biết… nó cũng đang sai lầm…? 
… 
… 
Ở 1 nơi khác… tâm trạng 1 người cũng ko khá gì hơn khi, bàn tay cố sức vò nhàu nát mảnh báo, gương mặt tối sầm 1 mảng đen nhánh… Taeyeon tựa người vào ghế, mắt mông lung trải qua cửa sổ đầy gió và nắng ấm, nhưng sao chính lòng cô lại lạnh như thế này… Cô đang làm gì?… Cô đang làm đau cả 3… cả 3 sao?… hóa ra cả cô cũng đau… Cô đau…là tim cô đau khi nhìn nó… 1 cô bé luôn ngập tràn sức sống, nụ cười xinh tươi như thiên thần giờ đây héo rũ như đóa hoa tàn… cô đau…là lương tâm cô đau… khi trông thấy cô ta… có thể coi là địch thủ của cô, nhưng thâm tâm lại có thể xem là bằng hữu… cô ta càng ngày càng tệ hại… và… cô đau… là chính cô đau… một kẻ cố chấp… một kẻ trực tiếp bóp nát trái tim người khác…và cả chính mình… 

…cốc…cốc… 

Một tiếng vang khẽ cắt ngang tâm tư hỗn độn… Taeyeon nhíu mày khó chịu lên tiếng… 
- Vào đi 

Từ cửa, 1 có gái dáng người xinh đẹp, từng đường nét trên người gọn gàng trong trang phục công sở lịch sự, mắt to long lanh ngập đầy nắng sớm, mũi cao nho nhỏ, môi hồng mềm mại cùng mái tóc tơ mềm xõa dài ngang lưng… 

- Cô là ai? 

Taeyeon nhìn hồi lâu người vừa bước vào phòng nghi hoặc nhíu mày hỏi… 

- Chào giám đốc, tôi là Seohyun, thư kí mới, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm việc cùng giám đốc, mong đc chỉ dạy – Giọng nói ngọt dịu man man như làn gió xuân, cô cất lên khe khẽ hướng về Taeyeon kèm theo 1 nụ cười nhẹ đủ làm người khác mê mệt 

Taeyeon ánh mắt lành lạnh vẫn ko đổi nhìn về phía thư kí mới, đánh giá 1 loạt rồi trầm giọng ko chút cảm xúc… 

- Đc rồi, cô đi làm việc của mình đi 

Seohyun đưa mắt nhìn đại nhân vật lạnh lùng như băng tảng trước mắt, ánh mắt có vài phần khó hiểu, nhưng cũng mau chóng thu hồi mỉm cười cúi đầu lui ra ngoài… 
Cánh cửa khép lại… ko gian lại yên ắng đến ngợp người… Taeyeon lại rơi vào tình trạng u mê trầm mặc… thật sự… cô quá mệt mỏi rồi… cô muốc rút lui… nhưng cô ko thể nữa… 

…cốc cốc… 

Đôi mắt đang nhắm nchạy trốn hiện thực nheo lên, 2 chân mày chau nhau báo hiệu 1 cơn tức giận… 

- Vào đi – Taeyeon quát nhẹ nhưng khí thái vẫn đủ hù chết người ngoài cửa… 

Chiếc cửa nhẹ mở, nhưng ko thấy người bước vào… Cô hoài nghi giương mày nhìn chằm chằm… Hồi sau… 1 chiếc đầu nhỏ ngiêng ngiêng nhìn vào quan sát tình hình… Seohyun thấy khuôn mặt hắc ám đầy giận dữ của Taeyeon mà sợ toát mồ hôi, nuốt 1 ngụm nước bọt, cô ôm chồng hồ sơ bước vào, ái ngại đặt lên bàn… 

- Giám… giám đốc… hồ sơ này tôi đã xem và chỉnh sửa xong, mời giám đốc duyệt qua 
Đứng càng gần Taeyeon, cô càng cảm thấy da đầu tê tê… vừa vào đây làm là cô đã đc nghe qua thành tích hắc ám của cô chủ, nhưng ko ngờ, chứng mắt chính kiến thái độ tức giận lạnh lùng của Taeyeon, cô nàng mới hiểu hết thế nào là “Tai nghe ko bằng mắt thấy”… Thật ko biết ngài dài tháng rộng có còn đợi cô tận hưởng ko đây… 

- Đc rồi, cô đi ra đi 
… 
…Cạch… 
Cô đặt lên bàn Taeyeon 1 tách trà… toan bước đi… 

- Thư kí Seohyun, đây là…? – Taeyeon nói bỏ lửng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn tách trà như 1 ngụ ý cần 1 câu trả lời 

Ánh mắt đó của Taeyeon khiến cô rùng mình 1 cái… cô gãi gãi đầu ấp úng như cô ngốc…cười cười ngượng ngùng… 

- Àh… tại…tại tôi thấy giám đốc hình như tâm trạng ko tốt lắm… đây là trà sữa mật ong… tôi nghĩ có thể giúp cô cảm thấy khá hơn… có lẽ…có lẽ vẫn tốt hơn là uống cà phê – Cô cúi đầu giải thích vội, vẫn sợ cô chủ máu điên nổi lên đem hết tâm ý tốt của cô quăng thẳng thì thật khốn khổ 

Taeyeon lặng nhìn thân người trước mặt, cô nàng ko giống với những thư kí trước, cô mang 1 dáng vẻ tự nhiên, gương mặt đc trang điểm nhẹ ko lòe loẹt nhưng lại vô cùng tinh khiết… từ cô tỏa ra 1 mùi vị dìu dịu làm người khác thấy nhẹ nhàng… 

- Đc rồi, cám ơn cô, cô lui ra đi 

Nghe 1 giọng mềm hơn hẳn, Seohyun ngây người nhìn Taeyeon ko chớp, cứ ngỡ mình nghe nhầm liều mạng ngóc đầu lên nhìn cô chằm chằm như người ngoài hành tinh… 

- Còn chuyện gì sao? – Bị cô nhìn bằng 1 ánh mắt khó hiểu, Taeyeon nhíu mày hỏi lại 

- Dạ…ko…ko có… xin lỗi – Bị Taeyeon làm cho giật mình… cô ngượng đỏ mặt nhanh chân phóng ra khỏi phòng làm việc… 

Cánh cửa lại đóng lại, 1 cơn gió nhẹ thoáng vào phòng, mang mùi hương trà sữa tản mát khắp nơi làm lòng người nhẹ hẳn… nhìn ly trà sữa thơm lừng, còn có những viên đá trong suốt như thủy tinh, lành lạnh sóng sánh gọi mời mỹ vị người nhìn… Nâng ly trà sữa, Taeyeon nhấp 1 ngụm, vị thơm của trà xộc vào mũi, cảm giác ngọt ngào của mật ong quyện cùng vị béo của sữa, ko ngọt gắt cũng ko quá nhạt lẽo, rất vừa dùng, còn có 1 chút hương thơm và vị đắng của cà phê, có lẽ để cho ngon hơn, cô nàng cho thêm vài giọt cà phê… Cảm giác từ món ngon mang lại… trong khoảnh khắc giúp cô cảm thấy thư thái hơn 1 chút… cảm giác mệt mỏi ko giấu diếm mà bộc hết ra ngoài khiến cô thấy thoải mái hơn… đã mấy ngày rồi cô đã nặng nề đến nỗi quên mất cảm giác thư giãn này?… Có vẻ như lần này trợ lý Kwon tuyển chọn đc đúng người rồi… 
… 
Seohyun bước đc ra khỏi cái phòng ngột ngạt như tra tấn kia liền thở phì phì… 
- Em làm gì mà bộ dạng như mới gặp quỷ vậy 

Từ phía sau cô vang lên 1 chất giọng quen thuộc trầm ấm… xác định đc chủ nhân giọng nói, cô nàng liền vui vẻ chạy đến ôm lấy người con gái dáng vẻ đạo mạo, tuy ko bằng Taeyeon nhưng cũng ko đến nỗi tệ… chiếc miệng nhỏ nhắn hôn lên má cô ấy 1 cái thật kêu… 

- Yuri unnie… 

Cô nàng dùng đôi bàn tay khỏe khoắn đón lấy thân hình đáng yêu nhảy bổ vào lòng mình nũng nịu… 

- Ngày đầu làm việc thế nào? – Cô nàng dịu dàng hỏi 

- Cô chủ của unnie đáng sợ quá, em sống ko nổi đâu – cô nàng rưng rưng tội nghiệp 

Cô nàng nghiêng người cười khẽ 1 cái xoa đầu… 

- Em đừng lo, vì giám đốc đang có chuyện ko vui nên mới thế, em cố gắng làm việc cho tốt đc rồi – Yuri vỗ vỗ Seohyun cười nói 

Cô nàng nhăn nhó 1 cái, lè lưỡi trêu chọc… 
- Đc rồi, trợ lý Kwon quý giá của giám đốc ơi, em biết unnie tôn sùng cô ấy lắm, ko nói lại unnie… 

Yuri buồn cười nhìn cô gái nhỏ nhắn, khoát vai nịnh nọt… 

- Đc rồi, để ủng hộ tinh thần cho em, bây giờ unnie mời em đi ăn cơm – Yuri nói rồi kéo tuột cô đi

TBC....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti